Thiên Tài Khí Phi

Chương 80: Tên đã lên dây

Edit: Sunny Út

Beta: Sally

Nam tử áo trắng đứng trên nóc nhà, lấy một loại tư thái cao nhất nhìn xuống phía dưới.

Tam ưng bị khí thế của hắn làm cho chấn động, trong lòng hoảng hốt. Khí thế sắc bén, thật khác biệt so với bậc quân vương. Khí thế trên người hắn cứ thoát ra tự nhiên như vậy, cho dù trời đất có rộng lớn ra sao cũng không thể trói buộc được hắn.

Cuồng vọng mà tiêu sái, giống như tên của hắn, Vấn Thiên, xin hỏi trời cao.

Tam ưng giương mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kiên định và bất chấp trong mắt. Bọn họ đều là người của Hạo quốc, đi theo Thái tử. Thái tử khổ tâm bày mưu tính kế nhiều năm qua, tuyệt đối không thể thất bại như vậy.

Cho dù có hy sinh thì bọn họ cũng muốn giúp Diễm vương thành công đoạt vị, cho dù không được, bọn họ cũng muốn bám vào Sở Thụy Phong, để Thái tử khiến cho hoàng cung đại loạn, tự tay mình đâm Sở Phách Thiên, có thể mang trân bảo của Sở quốc đi.

Chỉ cần Thái tử mang trân bảo về nước, như vậy thực lực của Hạo quốc sẽ nâng lên một bực. Như vậy dựa vào năng lực của Thái tử, nếu đã có được Sở quốc trong tay, thì vị trí đứng đầu thất quốc chắc chắn sẽ thuộc về Hạo quốc bọn họ.

Trong lòng nghĩ vậy, bọn hắn cảm thấy sự hy sinh lần này là có ý nghĩa. Trong mắt bọn họ có sự tín nhiệm lẫn nhau, vì tương lai của Hạo quốc, hôm nay bọn họ sẽ liều mạng một phen.

Lúc này nam tử áo trắng đứng trên nóc nhà cũng mang vẻ mặt ảo não nhìn Tam ưng ở dưới kia, miệng nhịn không được lẩm bẩm: “Chết tiệt, thật sự không cho người khác bớt lo được. Mau chóng giải quyết một chút, ta còn vội đi lấy đồ nữa.” Nghĩ đến vật kia, trong mắt Vân Mộng Vũ lập tức tỏa sáng.

Hôm nay căn bản nàng sẽ không đến, nhưng ngẫm lại vẫn nên tự mình động thủ thì tốt hơn, cho nên mới thiết kế một mặt nạ con bướm cho mình, oanh động xuất trướng.

Đột nhiên nàng có cảm giác lạ lạ, nàng cúi đầu nhìn về phía ba người kia, nhìn thấy quanh thân của bọn họ có một cỗ tín nhiệm vây quanh.

Nhìn cảnh này, trong mắt nàng hiện lên vẻ tán thưởng.

Ba người kia xem ra rất trung thành, có tâm huyết, có khát vọng. Nhưng cho dù có như vậy đi chăng nữa, hôm nay bọn họ cũng không tránh khỏi vận mệnh đã an bài.

Trong mắt Vân Mộng Vũ hiện lên một tia thương xót, nhưng chỉ là lướt qua, sau đó lại mang ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng yên tĩnh.

Ba người dưới kia yên lặng trao đổi ánh mắt, sau đó nhìn về thuộc hạ của mình hất hàm một cái. Những người khác đều vẫn đang say mê thưởng thức nam tử áo trắng kia, lại thấy ba người này giục ngựa điên cuồng chạy đến công kích Sở Thụy Phong.

Sở Thụy Phong bị ra tay bất ngờ nên không kịp phòng bị, nên tổn thất nghiêm trọng.

Nhìn cảnh này, trong mắt Sở Thụy Phong hiện lên tia thị huyết. Hắn lập tức ném cây quạt ra, nháy mắt cắt vỡ yết hầu của vài người, máu không ngừng tung bay.

Cây quạt đã bị hắn quăng đi, hắn rút ra một cây kiếm bên hông mình. Nháy mắt hơi thở quanh thân thâm trầm mà hắc ám, vốn nhìn thấy hắn đã mất vũ khí, binh lính xông lên muốn giết hắn lập công nháy mắt cảm thấy độ ấm quanh thân giảm xuống đến cực điểm. Bây giờ bọn họ cũng đã không còn đường lui, chỉ có thể kiên trì cầm kiếm liên tục lao về phía Sở Thụy Phong. Nhìn thấy bọn họ công kích, Sở Thụy Phong không hề sợ hãi, cầm nhuyễn kiếm, múa vài động tác nơi đó.

Binh lính đang công kích về phía hắn cảm thấy trước mắt có một đạo ánh sáng trắng hiện lên, ngay sau đó đầu cũng đã lìa khỏi cổ. Nháy mắt thân thể ngã xuống, đầu rớt sang một bên. Tình trạng chết rất thảm thiết, bọn họ đã chết nhưng ánh mắt vẫn không nhắm lại, mà mở thật to, không thể tin nhìn Thái tử Sở Thụy Phong.

Bọn họ khó có thể tin, Thái tử luôn luôn nhân hậu, ôn hòa lại là người tàn nhẫn như thế. Giết người không chút lưu tình, thủ đoạn tàn nhẫn. Hơn nữa lúc nãy hắn dùng quạt để chiến đấu, nhưng vừa rồi một kiếm sắc bén kia, biểu hiện ra được binh khí của hắn là kiếm, hơn nữa hắn tuyệt đối là cao thủ dùng kiếm.

Những binh lính khác xung quanh còn chưa kịp phản ứng, kiếm của Sở Thụy Phong đã lao tới, mỗi một kiếm là mất hơn chục mạng người.

Bên này Sở Thụy Phong tạo thành oanh động như vậy, nháy mắt khiến cho các nơi khác đều chú ý.

Sở Diễm lúc này mới ý thức được Sở Thụy Phong tuyệt đối không phải là người đơn giản. Ánh mắt hờ hững như vậy, con ngươi không hề có độ ấm, coi mạng người như cỏ rác, lúc này đang đoạt đi sinh mạng của từng người một.

Sở Diễm đột nhiên phát hiện, hắn căn bản không phải là đối thủ của Sở Thụy Phong. Nếu không phải có Oai hùng hầu thần bí tương trợ, nếu không phải sau lưng Vân Mộ có giấu giếm thế lực, nếu không phải nhiều sự trùng hợp như vậy, thì ngay cả bản thân hắn chết như thế nào cũng không biết.

Vốn nghĩ Sở Thụy Phong chỉ là một thư sinh nhu nhược, võ công bình thường. Nhưng giờ phút này hắn thi triển võ công thật sự làm người ta sợ hãi không thôi. Vốn nghĩ rằng hắn sẽ nhân từ nương tay, là người mang lòng dạ đàn bà, nhưng bây giờ Sở Diễm mới biết suy nghĩ của mình quá thơ ngây, quá buồn cười.

Sở Thụy Phong, hắn quả thực là ma quỷ, là ma quỷ giết người không chớp mắt. Sở Diễm cảm thấy thân thể có chút bủn rủn, hắn bị ánh mắt thị huyết của Sở Thụy Phong làm cho sợ hãi. Nếu hôm nay thất bại, hắn rơi vào tay của Sở Thụy Phong, như vậy kết cục của hắn chắc chắn là sống không bằng chết.

Mà Tam ưng đang chiến đấu cũng bị Sở Thụy Phong làm cho kinh động. Bọn họ nhìn nơi phát ra động tĩnh, nhất thời cảm thấy thân thể bị một cỗ hàn ý bao phủ.

Những người bị trúng kiếm, mất đầu ở đây đều là do Thái tử gây ra sao?

Bọn họ nhất thời không thể tin được hai mắt của mình.

Bọn họ thân là tâm phúc của Sở Minh An, cũng biết một chút cơ mật, cho nên đối với thái tử Sở Thụy Phong, bọn họ đều không nghĩ Sở Thụy Phong là người nhu nhược yếu đuối giống như Sở Diễm. Ngược lại bọn họ biết Sở Thụy Phong là người biết tính kế sâu đậm, cho nên vẫn luôn cẩn thận đối phó.

Nhưng hôm nay bọn họ phát hiện Sở Thụy Phong không chỉ có tâm kế sâu đậm, võ công lại cao đến xuất thần nhập quỷ. Hơn nữa thủ đoạn làm cho người khác hoảng sợ vô cùng.

Nhìn những binh lính lần lượt ngã xuống kia, bọn họ cảm thấy có chút run tay.

Một thân áo trắng đã muốn nhuộm thành một màu đỏ tươi, cũng đủ làm cho người khác phát run.

Cảm giác được mình đang bị phân tâm, bọn họ lập tức cắn đầu lưỡi, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, lập tức tỉnh táo lại. Mà bởi vì máu tươi kích thích, bọn họ cũng có vẻ cuồng bạo lên, đánh nhau càng thêm kịch liệt.

Hiện trường lâm vào một trận hỗn chiến, giữa sân có thể nói là thế lực ngang nhau.

Vân Mộ ngồi trên lưng ngựa, có vài tầng kỵ binh bảo vệ xung quanh, hắn mới có thể an tâm quan sát trận chiến. Bởi vì kỵ binh của hắn chỉ nhận mệnh lệnh của hắn, lúc giao chiến hắn vẫn chưa hạ mệnh lệnh, cho nên kỵ binh vẫn chưa tham gia vào trận chiến. Hắn muốn quan sát kỹ, sau đó mới quyết định.

Hắn nhìn thấy thái tử Sở Thụy Phong giết người, trong mắt cũng hiện lên một chút sợ hãi. Thái tử này ngoan tuyệt như vậy, nếu hôm nay thất bại, hắn cũng khó thoát khỏi liên quan. Đến lúc đó nếu rơi vào tay Thái tử, như vậy kết cục của hắn chắc chắn sẽ không tốt. Như vậy con đường duy nhất của hắn bây giờ là giúp Diễm vương.

Nhưng khi hắn quay đầu nhìn về phía Diễm vương, nhất thời cảm thấy cơ hội rất xa vời. Sở Diễm lại đang ngây người mang vẻ mặt dại ra nhìn Sở Thụy Phong chém giết.

Nếu cho hắn chọn lại, hắn tuyệt đối sẽ không chọn Diễm vương, một chút khí phách cũng không có. Nhưng bây giờ có hối hận thì cũng vô dụng. Bây giờ hắn và Sở Diễm như con châu chấu đang ở trên sợi dây thừng, hắn chỉ có thể giúp đỡ Diễm vương.

Đột nhiên hắn phát hiện kỳ thật không phải không có cơ hội, nhìn thấy ba người mặc quần áo màu sắc khác nhau ở kia, mắt hắn sáng ngời. Ba người này thật không tệ. Thế lực của hai bên lại đang ngang nhau, nhưng chỉ cần kỵ binh của hắn tham gia vào, tình huống sẽ hoàn toàn khác. Như vậy hắn sẽ thừa nước đục thả câu. Đến lúc đó, Vân Mộ hắn là công thần lớn nhất rồi.

Lúc hắn muốn hạ mệnh lệnh, hắn giương mắt nhìn nam tử áo trắng trên nóc nhà. Vừa rồi nam tử áo trắng kiêu ngạo đến cực điểm, giờ phút này lại đang im lặng, hắn đùa giỡn với bông tuyết trên tay. Nhưng bây giờ cũng không còn ai đánh giá đó là trang sức nữa, đó chính là ám khí đoạt mạng người khác.

Vân Mộ đột nhiên phát hiện nam tử áo trắng này cực kỳ khó hiểu, đúng lúc này, lại như một con mèo vô hại. Lúc thì lại sắc bén, làm cho người ta không thể động đậy.

Hắn biết hắn không thể coi thường nam tử áo trắng kia, nhưng tình huống nguy cấp như lúc này. Hắn chỉ có thể lựa chọn đứng về phía Diễm vương, còn hậu quả, thôi thì cứ do ý trời đi.

Vân Mộ lập tức hạ mệnh lệnh với thuộc hạ của mình, toàn lực giúp Diễm vương diệt trừ Thái tử.

Vân Mộ vừa hạ lệnh, các kỵ binh đã gia nhập trận đấu. Lúc này tình thế đã xoay chuyển, Sở Diễm nhìn sĩ khí tăng lên, giết người càng mạnh. Mà Thái tử cũng càng lúc càng cố gắng, hiện ra sự lo lắng nhè nhẹ.

Sở Diễm lúc này cũng đã lấy lại bình tĩnh, nhìn tình thế đang được xoay chuyển, trong mắt dấy lên ánh sáng hy vọng. Hắn quay đầu nhìn Vân Mộ liếc mắt một cái, trong mắt là sự khen ngợi, xem như Vân Mộ lập công đầu.

Trong lòng Vân Mộ lúc này cũng rất đắc ý, cảm thấy tiền đồ đã sáng sủa hơn. Không biết vì sao, bây giờ hắn rất muốn nhìn phản ứng của các chủ Thiên Binh các đang đứng trên nóc nhà kia.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam tử áo trắng vẫn đang đùa giỡn với bông tuyết trong tay. Cảm thấy không thú vị, vừa định chuyển hướng ánh mắt.

Lại bất ngờ nhìn thấy nam tử áo trắng kia ngẩng đầu lên, vẫn là chiếc mặt nạ kia, hai tròng mắt đen láy, khóe môi khẽ cong lên. Cười như không cười. Nhìn thấy, trong lòng Vân Mộ có một trận bất an khó hiểu.

Hắn cảm thấy trong này cứ như có một âm mưu lớn, tựa như mọi hành động của hắn làm hôm nay đều nằm trong sự tính toán của kẻ khác. Hơn nữa loại cảm giác này mãnh liệt lạ thường, mãnh liệt đến nỗi hắn muốn bỏ chạy.

Nhìn ánh mắt của nam tử áo trắng, trong lòng hắn tự nhiên sinh ra một loại cảm xúc sợ hãi, hắn muốn dời ánh mắt, nhưng hắn phát hiện là dời không được. Hắn chỉ có thể nhìn nam tử áo trắng kia chậm rãi giơ tay lên, làm một tư thế, sau đó hắn cảm giác hơi thở xung quanh đã xảy ra dao dộng lớn. Sau đó hắn nhìn thấy trên nóc nhà bốn phía đều xuất hiện rất nhiều người, toàn bộ những người này tay đều cầm cung tên.

Lúc này những người đánh nhau dưới kia cũng phát hiện ra sự biến hóa trên nóc nhà, nhất thời đều dừng lại. Ngốc nghếch đứng nhìn những người mặc áo xám trên nóc nhà, tay cầm cung tên vây quanh bọn họ. Trong lúc nhất thời tất cả đều im lặng chỉ có thể nghe thấy âm thanh giương cung. Tựa như giây tiếp theo, vạn tên sẽ bay ra.