Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Mộng Vũ về tới Tâm Mộng cư, thấy tỷ tỷ đang chờ nàng về ăn cơm tối. Nhất thời cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cảm giác có người nhà thật là tốt.
Nàng vội vàng chạy đến bên cạnh tỷ tỷ ôm nàng ấy một cái, sau đó hai người cùng nhau ăn tối.
Dùng xong cơm tối, Vân Mộng Vũ lập tức kéo tỷ tỷ vào phòng nàng, A Mi nghi hoặc đi theo nàng vào phòng. Đến phòng, Vân Mộng Vũ đưa ra ‘tuyết ảnh bí quyết’ của Xuất Trần cho nàng để tỷ tỷ xem. A Mi nghi hoặc lấy cuốn sách trên tay muội muội, mở ra xem.
Càng xem càng kinh hãi, khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt của nàng ấy bây giờ bắt đầu có biến hóa.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn muội muội, hỏi: “Vũ nhi, bản tâm pháp này từ đâu ngươi có được?”
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của tỷ tỷ, lòng Vân Mộng Vũ nghi hoặc, nhịn không được hỏi: “Bản tâm pháp này là một bằng hữu đưa cho ta. Làm sao vậy, tỷ tỷ, bản tâm pháp này có vấn đề sao?”
Vân Mộng Vũ không hề nghĩ bản tâm pháp này có vấn đề, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Xuất Trần, nàng có cảm giác tín nhiệm đối với hắn. Cho nên, nàng tuyệt đối không tin, một nam tử thanh nhã như vậy lại là người đi hại người khác.
“Không phải, chỉ là vì bản tâm pháp này rất lợi hại, ta rất kinh ngạc.” Nhìn dáng vẻ khẩn trương của muội muội, A Mi giải thích.
Vân Mộng Vũ vừa nghe, thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nàng hỏi: “Tỷ tỷ, tâm pháp này rất lợi hại sao? Lợi hại đến mức nào?”
Tuy rằng hiện tại trong lòng A Mi cũng rất nghi ngờ không biết muội muội làm sao có được bản tâm pháp này, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, nàng tin tưởng muội muội, bất cứ chuyện gì nàng cũng tin tưởng.
Nhìn thấy bộ dáng không hiểu gì về tâm pháp này của Vân Mộng Vũ, A Mi kiên nhẫn giải thích với nàng, “Bản tâm pháp này được lưu truyền từ thời xa xưa, bởi vì bản tâm pháp này không chỉ có tốc độ luyện rất nhanh, hơn nữa không hề ảnh hưởng đến bản thân người đó. Bản tâm pháp này có ba tầng, tầng thứ nhất là luyện thể, tầng thứ hai là tuyết bước, tầng thứ ba là ảnh khúc. Tầng thứ nhất có thể luyện thành trong bảy ngày, tầng thứ hai cần bảy tháng, tầng thứ ba lại chia làm bảy tầng nhỏ, nếu luyện thành mỗi tầng, đều cần nhờ ngộ tính và cơ duyên. Nếu luyện xong ba tầng này, như vậy, sẽ không có đối thủ trong thiên hạ. Cho nên, đây là bản tâm pháp có một không hai trên đời này. Vũ nhi, ngươi phải cất kỹ vào, không được để cho người khác biết, nếu không sẽ dễ dàng gặp tai họa.”
Nghe tỷ tỷ nói xong, trong lúc nhất thời Vân Mộng Vũ đứng sững sờ ở nơi đó. Bản tâm pháp này rất quý giá a!
Linh Âm của Xuất Trần đưa cho nàng cũng là vật có một không hai.
Hắn, vì sao lại tốt với nàng như vậy.
Tốt đến nỗi nàng không thể cự tuyệt.
Một cây đàn Linh Âm, cảm giác như tác động vào trong lòng của nàng, làm nàng yêu thích không buông tay.
Một quyển tâm pháp vô cùng quý báu, lại là vật giúp nàng đúng lúc.
Nàng nên báo đáp Xuất Trần như thế nào đây?
Là cự tuyệt, hay là nhận?
Trong mắt Vân Mộng Vũ mang thần sắc giãy dụa không ngừng, A Mi cảm thấy nàng có chút khó xử, nói: “Kỳ thật bản tâm pháp này, cũng không phải là ai cũng có thể luyện được, phải là người biết đánh đàn tuyệt thế thiên hạ mới có thể luyện được. Vũ nhi, có lẽ ngươi là chủ nhân của bản tâm pháp này.”
Nghe tỷ tỷ nói xong, trong đầu Vân Mộng Vũ hiện lên một đoạn trí nhớ đã bị bỏ quên. Nàng ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, khẽ gật đầu, ý bảo muốn bắt đầu tu luyện bản tâm pháp này.
“Tốt lắm, trong vòng bảy ngày tới, đêm nào ta cũng sẽ giúp ngươi luyện công.” A Mi nghĩ nghĩ rồi nói.
Nói xong, thoáng nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của muội muội, nàng giải thích: “Bản tâm pháp này chỉ có thể tu luyện vào ban đêm lúc có trăng mà thôi.”
Mấy ngày kế tiếp, ban ngày Vân Mộng Vũ vội vàng nhận tin tức được đưa đến từ Linh Lung các, còn không ngừng an bài người của Thiên Binh các phối hợp với hành động của Sở Thụy Phong. Buổi tối, dưới sự trợ giúp của tỷ tỷ, nàng bắt đầu tu luyện tầng thứ nhất – Luyện Thể của bản tâm pháp.
Cứ im lặng qua sáu ngày như vậy, trong sáu ngày này Yến kinh bắt đầu không còn thái bình như trước nữa.
Tối ngày thứ bảy, các nơi đều bắt đầu gợn sóng mạnh mẽ, vào buổi tối lại càng tăng thêm hương vị yêu dị.
Trong phủ An vương, Sở Minh An đứng ở phía trước cửa sổ, mang thần sắc không rõ. Sau lưng hắn là bảy đội Lục Ưng đang quỳ gồm: chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử.
Lúc ánh trăng bao phủ xuống, bình thường Sở Minh An mang khuôn mặt anh tuấn mà yếu đuối, bây giờ lại biểu hiện ra một loại khí phách của người chỉ đạo, và sự quyết đoán sắc bén. Ánh mắt hắn tối đen, ẩn chứa tia thị huyết mạnh mẽ.
Mọi người ai cũng không dám thở mạnh, chỉ quỳ ở đó đợi lệnh, nhìn chủ nhân yên tĩnh mà nguy hiểm vô cùng.
Rốt cục, trong mắt Sở Minh An có tia hận ý, mở miệng ra lệnh: “Tử Ưng, đến ngày khởi sự, các ngươi thừa lúc loạn lạc, đem toàn bộ lực lượng giết Vân Mộng Vũ cho ta. Còn chanh, hoàng, lục, đến lúc đó âm thầm dùng toàn bộ lực lượng phối hợp với Sở Diễm, nếu có cơ hội, giết Sở Phách Thiên và Sở Thuỵ Phong cho ta. Còn Thanh và Lam Ưng nhân lúc đại loạn lẻn vào hoàng cung cướp quốc khố cho ta. Nhớ kỹ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lập tức chạy ra ngoài thành cách đó mười dặm gặp mặt. Lần này chỉ được phép thành công, không thể thất bại!”
Sở Minh An dứt lời, toàn bộ bảy đội đều trả lời lĩnh mệnh.
Xong việc, Lục Ưng nhẹ nhàng dùng khinh công, nháy mắt biến mất, trong phòng chỉ còn một mình Sở Minh An đứng, vẻ mặt cô đơn. Trong lòng không biết nên vui hay buồn, chỉ cảm thấy có chút thoải mái. Ngày này rốt cục cũng đến, hắn và muội muội sẽ nhanh chóng trở lại Hạo quốc. Còn muốn đến Quỳnh Hoa yến để giễu cợt Sở quốc, thậm chí là chia cắt Sở quốc, nghĩ đến thôi cũng đủ làm cho hắn cực kỳ vui sướng.
Sở Phách Thiên, hắn sẽ bắt ông ta phải trả giá.
Trong An vương phủ bây giờ bao phủ một bầu không khí im lặng quỷ dị, vì các cao thủ trong vương phủ đã âm thầm bắt đầu làm nhiệm vụ.
Trong Diễm vương phủ, giờ phút này lại tràn ngập hơi thở khẩn trương, hưng phấn. Trong thư phòng của Sở Diễm, Sở Diễm cười to nói: “Tốt, tốt, tốt. Vân Mộ, quả nhiên là gừng càng già càng cay, không nghĩ tới ngươi còn để lại chiêu này.”
Nghe Sở Diễm nói, trong mắt Vân Mộ hiện lên một chút thần sắc.
Nhiều năm qua hắn đảm nhiệm chức Hữu tướng, hắn đã tích góp được không ít từ nhiều năm qua.
Tích trữ rất nhiều vàng bạc, ngay cả Lí Như cũng không biết, tích lũy bí mật nhiều năm qua, rất nhiều nhược điểm của quan viên, hắn âm thầm bồi dưỡng gian tế, bây giờ đều là lợi thế cho hắn. Hắn cam chịu dâng Vân Dung cho Sở Diễm cũng là có nguyên do. Hắn biết Vân Dung thích Sở Diễm, hơn nữa dựa vào sự cố gắng của hắn, tương lai nhất định sẽ không cho nữ nhi hắn chịu thiệt. Cho nên nhìn thấy nữ nhi trở về từ chỗ Sở Diễm, hắn vui sướng. Bởi vì đây là lúc cha con hắn bắt đầu trở mình. Trong mắt hắn chuyện Vân Dung làm cũng không được coi là sự hi sinh, bởi vì một ngày nào đó, hắn sẽ bồi thường lại cho nàng. Trong lòng hắn nghĩ vậy, nên cảm thấy mọi việc của mình làm đều có giá trị.
Cũng như sự lừa gạt của năm đó, khi lợi dụng Mộc Lâm, trong lòng hắn luôn cho rằng, tất cả đều do bị áp bức đến đường cùng, bởi vì không bối cảnh nên sẽ không bao giờ ngóc đầu dậy được, cho nên hắn mới có thể đi đến bước này. Mà trải qua vài ngày thỏa hiệp, cuối cùng hắn và Diễm vương cũng đã định, đợi sau khi thành sự, nữ nhi hắn là quý phi, chỉ dưới hoàng hậu một bậc, mà hắn vẫn là Hữu tướng của Sở quóc. Tuy rằng thế lực tích tụ của hắn không kém, nhưng nếu so sánh với Oai hùng hầu, vẫn không bằng được. Bây giờ trong lòng hắn nghĩ nếu ngày mai đại sự thành công, cho dù Diễm vương không có sự giúp đỡ của hắn, thì vẫn còn Oai hùng hầu giúp sức, đây chính là chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn.
Diễm vương bây giờ cảm thấy thắng lợi đang ở ngay trước mắt, bây giờ hắn có hai con bài chưa lật, cho dù Sở Thụy Phong có nghĩ thì cũng không bao giờ nghĩ ra được. Một người ở phe trung lập, một người là thừa tướng đã thất thế. Sở Diễm cảm thấy trong lòng như lửa đốt, cháy sạch sự nhiệt tình của hắn, tối nay hắn sẽ không ngủ được, trong lòng hắn mong đến ngày mai.
Lúc này trong phủ Thái tử, Sở Thụy Phong ngồi một mình trong thư phòng, tinh tế nhìn bức thư mà Thiên Binh các vừa gửi đến.
Càng xem, hắn càng kinh hãi.
Các chủ này là thần thánh phương nào, liệu sự như thần, bố cục vô cùng chu đáo và bí mật. Ngay cả thế lực mà Vân Mộ giấu giếm đều điều tra rõ. Mà thế lực của Vân Mộ này xem chừng Sở Diễm còn không rõ được hết. Các chủ này, dù chưa nhìn thấy mặt, nhưng nghe giọng nói, chắc chỉ là một thiếu niên. Tuổi nhỏ mà đáng sợ như vậy, vì sao hắn không biết trong thiên hạ có người này. Hơn nữa các chủ này làm hắn có cảm giác rất quen, có thể hắn đã gặp qua. Nhớ tới lần trước nhìn xuyên qua tấm lụa mỏng nhìn thấy một thân ảnh màu trắng, hắn thật sự muốn biết người đó là ai.
Lúc hắn đang trầm tư, ngoài cửa vang lên tiếng của Mẫn Ưu.
“Thái tử điện hạ, thuộc hạ có việc muốn thương lượng cùng thái tử, thuộc hạ có thể đi vào được không?” Nghe tiếng của Mẫn Ưu, trong mắt Sở Thụy Phong hiện lên một chút ngoan độc.
Nếu không phải Thiên Binh các đưa tới chứng cứ chính xác, hắn thậm chí không thể tin được, Mẫn Ưu là gian tế. Nhưng kỳ quái là, Thiên Binh các chỉ nói nói Mẫn Ưu là gian tế, nhưng không nói là gian tế của ai.
Sở Diễm? Ngoài Sở Diễm, thì còn ai vào đây?
Nghi hoặc trong mắt biến mất, hắn cất phong thư trên bàn, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Vào đi.”
Chỉ chốc lát thì thấy Mẫn Ưu bước vào.
Mẫn Ưu mang bộ dáng rất trung thành, hơn nữa bình thường là người nghiêm túc, không có lời nào bất kính. Hắn đi vào nhìn thấy Sở Thụy Phong đang ngồi uống trà, trong mắt hiện lên vẻ không hiểu, nhưng chỉ là lóe qua. Nhưng hắn lại bị Sở Thụy Phong đang âm thầm quan sát hắn nhìn thấy. Sở Thụy Phong nắm chặt chén trà lại.
Mẫn Ưu cúi đầu bẩm: “Khởi bẩm thái tử, vừa rồi mật thám ở Diễm Vương phủ báo lại, nói là trong Diễm Vương phủ hôm nay có sự thay đổi lớn. Xem ra Diễm vương muốn động thủ, hơn nữa theo mật thám báo lại, thời gian động thủ của bọn họ là đêm mai vào giờ tý.”
Nghe hai chữ giờ tý, trong mắt Sở Thụy Phong hiện lên một tia mũi nhọn.
Thời gian hắn vừa nói so với tin tức của Thiên Binh các truyền đến lại chậm hơn một giờ! Nếu thật sự chậm hơn một giờ, như vậy đến lúc đó hắn đã bị thất thủ rồi chịu trói chờ chết sao.
Bất quá, tia mũi nhọn trong mắt Sở Thụy Phong nhanh chóng biến mất, lúc ngẩng đầu là một ánh mắt ôn nhu thường ngày.
Khóe miệng Sở Thụy Phong mang theo nụ cười vừa lòng, trên mặt là biểu tình ấm áp, hắn nhìn Mẫn Ưu nói: “Mẫn tiên sinh thật sự vất vả, ít nhiều cũng nhờ có Mẫn tiên sinh phụ trợ, bản thái tử mới có thể áp chế Sở Diễm. Ngày mai mọi việc thành công, bản thái tử sẽ luận công ban thưởng.”
Nghe Sở Thụy Phong nói xong, Mẫn Ưu cúi đầu tạ ơn, hai bên khóe miệng không giấu được sự khinh miệt.
“Mẫn tiên sinh, chuyện ngày mai rất quan trọng, cho nên mong tiên sinh cho người đi vào cung bảo vệ phụ hoàng giúp ta.”
Sở Thụy Phong dứt lời, trong mắt Mẫn Ưu hiện lên vẻ nghi hoặc, sao lại cho hắn vào hoàng cung chứ? Điệu hổ ly sơn? Cũng không đúng, hắn không có khả năng phát hiện mình là gian tế.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt hắn, Sở Thụy Phong làm bộ như vô tình giải thích: “Đến lúc đó, Mẫn tiên sinh ở hoàng cung tiếp ứng cùng bản thái tử, tiên sinh là người bản thái tử tín nhiệm, cho nên đem hoàng cung giao cho tiên sinh, bản thái tử rất yên tâm.”
Nghe Sở Thụy Phong nói tiếp, Mẫn Ưu mới hết nghi ngờ. Tiếp theo Sở Thụy Phong thương lượng với Mẫn Ưu vài chuyện, rồi cho hắn lui xuống chuẩn bị.
Nhìn thân ảnh Mẫn Ưu biến mất ở cửa, trong mắt Sở Thụy Phong hiện lên hàn ý. Mẫn Ưu, đến lúc đó ngay cả chính mình chết như thế nào cũng sẽ không biết!
Đêm nay ánh trăng nhu hòa, gió thổi nhẹ nhẹ, có vẻ rất hợp lòng người.
Lúc này trong vương phủ, Vương Tuyết Nhi đứng bên cửa sổ, ánh mắt mông lung, không biết suy nghĩ cái gì. An vương phủ truyền mật tín đến, nói kể từ bây giờ bọn họ sẽ về Hạo quốc.
Hạo quốc, nàng lại cảm thấy có chút xa lạ. Chẳng lẽ là ở Sở quốc đã lâu, nên nàng không nỡ dứt bỏ mà đi. Trong lúc nhất thời ánh mắt của nàng có chút mê mang, không biết nên đi con đường nào.
Ngày thứ hai, Yến kinh vẫn phồn vinh như trước, gió êm sóng lặng.
Lại không biết phong ba đang chuẩn bị nổi lên.
Ban ngày qua đi, đêm khuya đến, dân chúng đã sớm ngủ say, đột nhiên một tiếng binh khí bén nhọn vang lên như muốn cắt đi màn đêm. Dân chúng đang ngủ say chợt bừng tỉnh, mờ mịt không hiểu chuyện gì. Chỉ có thể nghe được bên ngoài là vô số thanh âm ầm ỹ, cứ như có thiên quân vạn mã vừa đi qua.
Ngoài phủ Thái tử, lúc này đang vây quanh mấy ngàn binh lính tinh nhuệ, Sở Diễm ngồi trên kia mang vẻ mặt hăng hái.
Hôm nay hắn mặc một thân màu đen cẩm y, bên ngoài là áo choàng màu đỏ, cả người nhìn rất khí phách.
Hắn dẫn theo tám ngàn binh lính tinh nhuệ do chính hắn âm thầm bồi dưỡng đến bao vây phủ Thái tử, trong hoàng cung lại do binh lính của Oai hùng hầu vây quanh. Đợi sau khi thành đại sự, quan văn quy thuận hắn sẽ có thế lực. Vì vậy việc hắn làm hôm nay là vô cùng đúng đắn. Hắn có thể ép buộc phụ hoàng thoái vị.
Nghĩ đến ngai vàng kia, nghĩ đến từng lời nói như châu ngọc kia, lại có vô vàng mỹ nhân đang chờ hắn, thần sắc trong mắt hắn càng sáng. (Sally: Cha này chỉ mê làm vua vì có mỹ nhân thôi sao? Chắc lên làm vua được 3 ngày là mất bước luôn)
Hắn giương mắt nhìn về phía trước, thấy cánh cửa Thái tử phủ vẫn đóng chặt, cứ như không hề biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Sở Diễm nhịn không được cười nhạo trong lòng. Sở Thụy Phong nhất định rất sợ hãi, hắn bất ngờ xuất quân động thủ hôm nay, nên chắc chắn Sở Thụy Phong sẽ không phát hiện được. Bây giờ tám ngàn binh lính tinh nhuệ đã bao vây phủ Thái tử, không chừa một khe hở.
Trong tay binh lính phía trước đều cầm đuốc sáng rực, chiếu thẳng vào phủ Thái tử.
Sở Diễm đầu tiên nhẫn nại đợi một lúc, bất quá sau đó hắn lại mất kiên nhẫn. Hắn nhìn Thiếu tướng Lâm Vũ của Yến kinh. Lâm Vũ nhìn thấy ánh mắt của Sở Diễm, lập tức giục ngựa tiến lên, sai người đi lên gõ cửa. Sau đó lại có hai binh lính đi gõ cửa, nhưng là kỳ quái là gõ nửa ngày đều không có ai đáp lại.
Nhìn tình huống này, Lâm Vũ quay đầu hỏi Sở Diễm. Sở Diễm thấy vậy, hắn tức giận nói: “Đốt cửa Thái tử cho ta!”
Sở Diễm dứt lời, Lâm Vũ lập tức mang theo vài binh lính cầm đuốc tiến lên. Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đốt cửa phủ Thái tử, thì cửa đã được mở ra. Lâm vũ sửng sốt, lập tức mang theo binh lính lui về bên cạnh Sở Diễm.
Nhìn thấy cửa đã được mở ra, Sở Diễm nhíu mày.
Híp mắt lại nhìn thấy một mình Sở Thụy Phong đang đi ra.
Hôm nay Sở Thụy Phong mặc bộ quần áo màu vàng, tay cầm cái quạt khẽ đưa, cả người nhìn rất nhã nhặn nho nhã, ôn nhuận vô cùng.
Nhìn thấy Sở Thụy Phong như thế, khóe mắt Sở Diễm chùng xuống. Hắn thật sự không thể hiểu được, cửa đã bị bao vậy, Sở Thụy Phong hắn sao lại mang bộ dáng không quan tâm như thế.
Phỏng chừng hắn rất tự tin!
Sở Thụy Phong này luôn luôn là người như thế, cho dù xảy ra việc gì đi chăng nữa cũng không thể làm hắn tức giận hoặc kích động. Sở Diễm lại ghét nhất điểm ấy của Sở Thụy Phong. Hắn hôm nay sẽ cho Sở Thụy Phong quỳ xuống cầu xin hắn, xé bỏ cái mặt nạ ôn nhu kia ra.
Hắn giục ngựa đi lên, mở miệng giễu cợt: “Đại ca, ngươi có vẻ rất nhàn nhã a?”
“Đương nhiên, trăng sáng như vậy, đêm đẹp như vậy, rất thích hợp để ta tản bộ.” Sở Thụy Phong mang bộ dáng thong thả nói.
Nghe Sở Thụy Phong nói, Sở Diễm cảm giác như bị đánh vào đầu. Chỉ biết vô lực, cứ như chỉ có một mình hắn đang sốt ruột.
Hắn âm thầm nắm tay thành quyền, giương mắt không khách khí nói: “Đại ca quả nhiên không giống người thường, còn tản bộ sao? Như vậy đi, đại ca, ta có một chuyện muốn thương lượng cùng đại ca, không biết đại ca có thể thành toàn tâm nguyện này của ta hay không.”
“Nga……, Diễm đệ nếu không ngại thì cứ nói.” Sở Thụy Phong làm ra bộ dáng như một người ca ca lớn, ôn hòa mở miệng nói.
Nghe Sở Thụy Phong nói, Sở Diễm giương mắt nhìn thẳng Sở Thụy Phong, gằn từng tiếng: “Đại ca, ta muốn giang sơn của ngươi!”
Sở Diễm vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy sự biến hóa trên mặt của Sở Thụy Phong, nhưng đã làm cho hắn thất vọng, sắc mặt của Sở Thụy Phong vẫn ôn hòa như cũ.
Sở Thụy Phong nghe hắn nói xong, chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó bất đắc dĩ nói: “Làm sao bây giờ, chuyện này quả thật làm cho ta rất khó xử. Giang sơn kia không phải của ta, mà là của phụ hoàng. Nếu không phải là của ta, sao ta lại cho ngươi được?”
“Phải không? Sở Thụy Phong, ngươi không cần bày ra bộ dáng khiêm tốn ở đó, làm ta rất chán ghét. Ta sẽ nói thẳng với ngươi, đêm nay ta đến, là đoạt vị trí Thái tử của ngươi. Niệm tình huynh đệ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, ta sẽ không động đến ngươi. Nếu ngươi phản kháng, vậy đừng trách đệ đệ ta vô lương tâm.”
Sở Diễm nói xong, tay hắn đưa lên, nhất thời thanh âm rút binh khí ra khỏi vỏ vang lên, đã vào thế chuẩn bị chiến đấu.
Nhìn Sở Diễm như thế. Trong mắt Sở Thụy Phong hiện lên một tia sáng lạnh lùng, hắn không cần phải làm bộ ôn nhuận nữa. Bây giờ Sở Thụy Phong như một người khác, sắc mặt hắn trầm như nước, ánh mắt lóe lên hàn băng, toàn thân phóng ra một cỗ khí thế nguy hiểm mà sắc bén.
Nhìn thấy biến hóa của Sở Thụy Phong, trong mắt Sở Diễm hiện lên vẻ kinh ngạc. Sao hắn lại có bộ mặt sắc bén này.
Bình thường chỉ là một Thái tử ôn nhuận vô hại nhưng bây giờ lại thể hiện ra một loại khí thế sắc bén như vậy. Đôi mắt như kiếm nhìn Sở Diễm. Miệng bắt đầu mở: “Sở Diễm, ngươi tự làm bậy, không thể sống!”
Vừa nghe Sở Thụy Phong nói xong, Sở Diễm cười to, cười đến cuồng vọng, cười đến tà tứ, hắn không kiêng nể gì nói: “Phải không? Sở Thụy Phong, rốt cuộc ai mới là nghiệp chướng? Lấy năng lực của ngươi căn bản không thích hợp làm thái tử, tính tình yếu đuối kia sao có thể nắm Sở quốc trong tay, sao có thể làm cho Sở quốc đứng đầu trong thất quốc. Về phần có phải ta tự làm bậy hay không? Đó cũng không phải do ngươi nói mà được. Thắng làm vua, thua làm giặc. Hôm nay ai thắng, mới có tư cách nói đạo lý, nếu không thì có nói gì cũng vô ích thôi.”
Sở Diễm dứt lời, tay phải giơ lên, vung về phía trước, lập tức binh lính sau lưng ào tới như nước biển.
Tầng tầng binh lính bao vây Sở Thụy Phong ở giữa. Nhìn Sở Thụy Phong đã không có đường trốn, trong lòng Sở Diễm rất khoái chí. Hắn cuồng dã nói: “Sở Thụy Phong, như thế nào, thủ hạ của ngươi đâu? Có phải tất cả đều sợ hãi trốn bên trong rồi không? Ha ha ha……”
Nghe Sở Diễm nói, vẻ mặt trầm tĩnh của Sở Thụy Phong không có chút biến hóa nào. Nhìn Sở Thụy Phong như thế, ngọn lửa trong lòng Sở Diễm không còn bùng cháy như khi nãy, đang muốn hạ mệnh lệnh tróc nã. Lại đột nhiên nghe thấy thanh âm nhiều người đang tới, trong lòng Sở Diễm nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía sau. Nhìn thấy bốn phương tám hướng đều xuất hiện rất nhiều người, bọn họ đều mặc một thân hắc y.
Nhìn thấy bọn họ trong mắt Sở Diễm hiện lên vẻ trầm tư, từng nghe nói Thái tử đại ca có âm thầm nuôi dưỡng một đám hắc y ám vệ, nhưng khi đó hắn vẫn không đặt vào mắt, hắn muốn xem xem, lấy năng lực, tính tình của đại ca có thể dưỡng ra dạng ám vệ gì. Nhưng hôm nay vừa thấy, ánh mắt hắn đã thay đổi. Hắc y vệ này, không hề đơn giản.
Người người hơi thở sắc bén, võ công cao cường.
Tuy rằng hắn đã nhìn đại ca mình với ánh mắt khác xưa, nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn đang sợ hãi. Hắc y vệ này hắn còn không đặt vào mắt. Lần này hắn đã chuẩn bị đầy đủ, Sở Diễm bắn ra tín hiệu, lúc Sở Thụy Phong không kịp phản ứng, liền phóng lên trời. Nhất thời màu đen của màn đêm hiện lên một tia màu tím đẹp đẽ.
Nhìn thấy, thần sắc của Sở Thụy Phong có chút biến đổi, Thiên Binh các quả nhiên là tổ chức lớn, thần bí vô cùng, ngay cả chuyện này cũng đã tính đến. Tín hiệu thả ra một lúc sau, lập tức có rất nhiều kỵ binh chạy đến. Cho dù ngay từ đầu đã biết mọi việc sẽ diễn biến như thế nào, theo lời của Thiên Binh các truyền đến, nhưng bây giờ nhìn thấy, trong lòng lại kinh ngạc khó tin.
Không nghĩ tới Vân Mộ lại có chiêu này, Vân Mộ quả nhiên là người trong quan trường. Bất kỳ ai cũng không thể biết được, hắn lại tích trữ lực lượng bí mật như vậy. Vân Mộ đi phía trước, sau lưng là hai ba ngàn kỵ binh đi theo. Lúc này Vân Mộ mặc một thân gấm vóc, vẻ mặt vênh váo, rốt cuộc cũng không nhìn ra được bộ dáng của ngày ấy bị đuổi ra khỏi nhà.
Mà từ một nơi bí mật gần đó Tam Ưng cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới Vân Mộ lại có năng lực này, chuyện này chủ nhân lại chưa tính tới. Sở Thụy Phong hôm nay cũng rất kỳ lạ, cứ như là đã biết trước mọi chuyện hôm nay sẽ xảy ra, nên mới an bài bố trí thật tốt. Bây giờ trong lòng bọn họ cực kỳ bất an. Chuyện đêm nay thật sự rất quỷ dị, từ khi Sở Thụy Phong đi ra, vốn không giống như chủ nhân tính toán. Lại giống như l chủ nhân đang bị dắt mũi. Như có một bàn tay âm thầm an bài tất cả, quỷ dị lạ thường. Hiện tại bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà chỉ yên lặng xem xét.
Vân Mộ dắt người chạy tới, Sở Diễm nhìn thấy Vân Mộ, khóe miệng càng cười lớn. Hắn nhìn Sở Thụy Phong, cười đắc ý, “Thế nào, Sở Thụy Phong, thấy không. Ngươi vẫn nên cầu xin tha thứ đi, không cần phải cố gắng như vậy. Ngươi xem xem, bốn phía, tất cả đều là người của ta a.”
Nghe Sở Diễm nói, Sở Thụy Phong nhướng mày, hắn bây giờ chỉ có thể đợi. Tuy rằng Thiên Binh các nói Vân Mộ sẽ dẫn người đến, nhưng chưa có an bài gì cho hắn cả, chỉ muốn hắn chờ đợi, chờ đợi Thiên Binh các đến giải vây.
Sở Thụy Phong nhìn binh lính của Sở Diễm, sóng ngầm trong mắt bắt đầu khởi động, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sở Diễm nhìn hắn như thế, trong lòng không có chút bực mình, đã biết rõ ràng hắn không muốn chịu trói dễ dàng như vậy. Nên lập tức hạ mệnh lệnh: “Bắt.”
Sở Diễm ra lệnh, các binh lính đang bao vây quanh Sở Thụy Phong bắt đầu tiến lên. Kỵ binh của Vân Mộ lại đối phó với Hắc y vệ của Sở Thụy Phong.
Khi tới gần, bên trong phủ thái tử lao ra rất nhiều người mặc áo xám, những người này người người đều mang hơi thở thần bí, hiển nhiên là cao thủ.
Bọn họ đến gần, lập tức giết kỵ binh và binh lính.
Nhìn thấy những người này đã đến, thần sắc trong mắt Sở Thụy Phong khẽ buông lỏng. Lòng bàn tay của Sở Diễm liên tục toát ra mồ hôi lạnh. Giữa sân lập tức rơi vào cảnh chiến đấu hỗn loại. Đao quang kiếm ảnh, máu tung bay.
Sở Thụy Phong tuy rằng nhìn giống như một thư sinh yếu ớt, nhưng kỳ thật võ công hắn rất cao, hơn nữa lại còn là hàng cao thủ. Những binh lính đến gần hắn, rất nhiều người còn chưa đến bên cạnh, thì đã bị chấn thương nội lực. Hắn cầm cây quạt kia, lấy quạt làm vũ khí, mỗi chiêu đều đoạt hết mấy mạng người, hơn nữa trên áo trắng của hắn lại không hề có một vết máu nào. Đây mới là khủng bố nhất. Sở Diễm nhìn thấy Sở Thụy Phong lợi hại như thế, hơn nữa thế lực của hai bên bây giờ cũng đã ngang nhau.
Đây không phải là chuyện tốt. Sở Diễm nhìn tình thế ở trong, càng nhìn, hắn càng nóng vội. Những người mặc áo xám lao ra từ trong phủ thái tử sao lại lợi hại như thế, có thể nói là thủ đoạn tàn nhẫn, đường kiếm sắc bén. Trong nháy mắt, hắn muốn rơi vào tuyệt vọng. Bây giờ phải làm sao đây?
Trong lòng Sở Diễm đang rất bất an. Hắn nhìn thấy, Sở Thụy Phong nhân lúc binh lính sơ hở, nhanh chóng thoát thân ra khỏi vòng vây binh lính của mình.
Ánh mắt sắc như đao của hắn đang nhìn về phía này. Đột nhiên hắn dùng khinh công, đạp lên đầu binh lính mà bay vút lên, chốt lát đã đến bên cạnh Sở Diễm. Sở Diễm kinh hãi, rút kiếm nghênh đón, nhưng khi đấu kiếm hắn mới phát hiện, võ công của Sở Thụy Phong cực kỳ cao cường, hắn căn bản không phải là đối thủ. Đấu được vài đường kiếm thì hắn thất bại, hắn cảm giác được cái chết đang rất gần, lúc hắn nghĩ hắn tiêu rồi thì đột nhiên có một đạo ánh sáng chợt lóe lên, Sở Thụy Phong hô lên một tiếng, lúc nhìn lại, Sở Thụy Phong đang chiến đấu với một người mặc cam y.
Người này là người nào?
Sở Diễm cảm thấy không hiểu……
Hắn vô cùng tự tin, sau đó lại phát hiện tất cả mọi việc diễn ra đều nằm ngoài dự đoán của hắn.
Làm sao có thể như thế, hắn thật sự không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vốn nghĩ trời đang giúp hắn, bây giờ nhìn lại, đây lại rõ ràng là ông trời muốn giết hắn a.
Nhưng lúc hắn đang tuyệt vọng, sự tình lại có sự chuyển biến khó hiểu……
Người mặc cam y đang đấu trên kia võ công rất cao, hai người đánh nhau bất phân thắng bại.
Sở Diễm cũng không dám ngồi trên ngựa để làm bia ngắm cho người khác nữa, hắn vội vàng xuống ngựa, được binh lính xung quanh bảo vệ, hắn giương mắt quan sát trận chiến. Đằng kia là một trận chiến hỗn loạn vô cùng, lại có tiếng xé gió vang lên, xung quanh lại có người chạy tới. Sở Diễm kinh hãi, quay đầu nhìn, thì thấy có một nhóm người đến giúp hắn.
Hai đội nhân mã một vàng một lục gia nhập trận chiến. Lúc bọn họ gia nhập, tình hình đã có sự biến đổi lớn. Lúc nãy tình thế nghiêng về phía Thái tử, bây giờ thì đã ngược lại hoàn toàn.
Sở Thụy Phong đang chiến đấu cũng kinh ngạc vạn phần, rốt cục Yến kinh này đã có chuyện gì xảy ra, tại sao lại có nhiều thế lực mà hắn không hề biết như vậy. Nhìn số người của Thiên Binh các phái tới cũng đã bắt đầu giảm xuống, trong lòng hắn có dự cảm xấu.
Sở Diễm nhìn thấy tình hình đã nghiêng về phía mình, hơn nữa chỉ cần không có gì xảy ra, thắng lợi vẫn thuộc về hắn. Thoáng nhìn Sở Thụy Phong đang cố gắng hết sức để chiến đấu, trong lòng hắn vô cùng đắc ý. Tuy rằng có chút không giống với kế hoạch đã đề ra, nhưng cuối cùng hắn vẫn giành được thắng lợi. Cuối cùng Thái tử cũng quỳ xuống đất cầu xin sự tha thứ của hắn.
Sau khi hắn may mắn thoát chết nhìn thấy bộ dáng của Sở Thụy Phong như thế, hắn nhịn không được nở nụ cười. Chỉ là khóe miệng vừa mới cong lên, còn không kịp cười ra tiếng, đã bị một âm thanh réo rắt cắt ngang.
“Tin nóng hổi a, Diễm vương đại chiến với Thái tử, thật là vui, quá thú vị.”
Thanh âm này vô cùng réo rắc, lại mang vẻ thanh thúy, nghe qua rất êm tai.
Sở Thụy Phong vừa nghe giọng nói này, hắn liền mừng rỡ.
Mọi người nghe giọng nói kia, vội nhìn về phía giọng nói vừa phát ra.
Trên nóc phủ Thái tử, có một vị công tử mặc bạch y ngồi, sau lưng là có hai người mặc y phục màu xám đang che mặt.
Vừa thấy y phục màu xám, mọi người lập tức biết hắn chắc chắn là người của Thái tử. Bởi vì y phục màu xám kia trùng với y phục mà những người vừa nãy lao ra từ phủ Thái tử.
Nam tử kia đang cúi đầu xuống, đùa giỡn với bông tuyết nhỏ cầm trên tay. Bởi vì hắn cúi đầu, nên sẽ không nhìn rõ được khuôn mặt của hắn.
Đột nhiên nam tử kia ngẩng đầu lên, mọi người nhịn không được kinh hô một tiếng.