Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Theo mệnh lệnh của Quách Bách Thành, một lúc sau có hai nữ tử đi vào. Nhìn thấy hai nữ tử này, trong nháy mắt mọi người đều im lặng, hô hấp không thông.
Lúc nhìn thấy hai nữ tử này, sắc mặt Lí Như trắng bệch.
Nữ tử kia, sẽ không là, sẽ không là……
Nàng không thể tin được, thật sự không thể tin được……
Làm sao có thể như thế, rốt cuộc là tại sao lại như thế?
Vì sao Vân Mộng Vũ không chết?
Hơn nữa Vân Mộng Vũ không chỉ không chết, hơn nữa bây giờ lại cùng với một nữ tử y hệt đứng nơi đó.
Nữ tử đang đứng kia giống Vân Mộng Vũ như đúc, trong lòng bà bây giờ rất sợ hãi. Đây là muốn vạch trần tất cả mọi chuyện, như vậy hôm nay bà cũng tiêu rồi.
Đóa hoa mai ở khóe mắt kia thật nổi bật, rất xinh đẹp, nhưng trong mắt của Lí Như nhìn thấy thì như có hàng ngàn hàng vạn mũi nhọn.
Lúc này trong lòng bàn tay của Lí Như ra rất nhiều mồ hôi, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Lí Như cứ tưởng mình đang nằm mơ, tất cả mọi việc đều có vẻ không giống như thật. Nhìn thân ảnh thanh lệ đang đứng kia, lại giống Mộc Lâm đến tám phần. Nàng ta đã trở lại, đại nữ nhi của Mộc Lâm đã trở lại.
Như vậy nàng ta trở về báo thù sao? Báo thù chuyện năm đó sao? Sự tình đã qua nhiều năm như vậy, nếu không phải tối qua bà gặp ác mộng, có lẽ bà đã quên rồi.
Không nghĩ tới hôm nay, đứa trẻ bị bà đặt trước cửa thanh lâu, hôm nay lại có thể trở về. Hơn nữa lại đến đúng lúc này, cũng là lúc bà chật vật nhất.
Bà có cảm giác, tựa hồ nữ nhi này của Mộc Lâm trở về sẽ hủy diệt bà. Nhưng bà không cam lòng, thật sự không cam tâm. Bà khổ tâm bày mưu tính kế nhiều năm như vậy, sắp đến lúc thành công, lại thất bại trong gang tấc. Từ sau khi Vân Mộng Vũ trở về, tất cả đều không giống trước đây, bà không thể nắm trong tay mọi chuyện như trước.
Từ đó đến nay, bà liên tục bị nhục nhã. Cái loại cảm giác này giống như lúc bà mới vào Vân gia, cảm giác giống như Mộc Lâm đối xử với bà năm đó. Cao cao tại thượng như vậy, siêu việt như thế, mà bà vĩnh viễn chỉ có thể như một con trâu nhỏ, luôn chịu nhục trước mặt nàng ta.
Mà bây giờ nữ nhi của nàng ta đã trở lại.
Thế gian này thật sự có báo ứng sao?
Nhưng cho dù báo ứng thì sao chứ? Lí Như bà mười sáu năm trước đã nói, bà không sợ báo ứng.
Bà có thể hại chết Mộc Lâm, để mình có thể đi từng bước một đến vị trí ngày hôm nay, bà đã phải cố gắng rất nhiều, hiện tại làm sao có thể buông tha như vậy được.
Hơn nữa nếu buông tha, có lẽ cũng sẽ mất mạng. Bà tuyệt đối không thể buông tha, tuyệt đối không thể. Bà giương mắt, ánh mắt mang vẻ tàn nhẫn nhìn nữ tử áo trắng có đóa hoa mai trên khóe mắt kia.
Hôm nay không biết là vì nguyên nhân gì, Vân Mộng Vũ và A Mi đều mặc áo trắng. Hai dung nhan tuyệt sắc giống nhau như đúc, lúc này lại không nhìn ra thần sắc gì hết, chỉ có thể nhìn thấy mặt hai người đều lạnh như băng và đau đớn.
Vân Mộ lúc này cũng ngốc nghếch nhìn hai nữ tử kia, giống nhau như đúc, như vậy hai nàng là chị em sinh đôi.
Là song sinh sao?
Năm đó Lâm nhi mang song thai!
Nhưng vì sao hắn lại không biết một chút gì?
Trong mắt Vân Mộ có chút khó hiểu, ngay sau đó, hắn liếc mắt nhìn Lí Như. Năm đó lúc Lâm nhi trở dạ, Lí Như là người phụ trách. Nhưng sau khi hắn trở về, nàng ấy lại nói là do khó sanh mà chết, chỉ để lại một đứa nhỏ, chính là Vân Mộng Vũ bây giờ.
Nhưng xem ra, chuyện năm đó không hề đơn giản như vậy a.
Bị ánh mắt sắc bén của Vân Mộ nhìn qua, Lí Như run bắn cả người, nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình thường. Biết thì thế nào chứ, Mộc Lâm chết chẳng lẽ Vân Mộ hắn không có trách nhiệm sao?
Nếu như không phải Vân Mộ hắn bỏ mặc Mộc Lâm, Lí Như nàng sao lại dám xuống tay với Mộc Lâm chứ? Vân Mộ, hắn luôn tỏ ra là mình yêu thê tử, kỳ thật trong lòng hắn chỉ yêu bản thân hắn mà thôi. Nếu không Mộc Lâm sẽ không gây gổ với hắn, bà cũng sẽ không có dịp thừa nước đục thả câu.
Nhưng bây giờ hắn lại nhìn bà như thế, hắn có tư cách gì để quản giáo bà. Lí Như ngó lơ, không thèm nhìn hắn. Hôm nay bà đã chán nản hắn rồi.
Bây giờ Vân Mộ cũng không phải là hữu tướng gì nữa rồi, chỉ là một chức quan tứ phẩm mà thôi, như vậy hắn dựa vào cái gì để bắt bà phải khúm núm trước mặt hắn.
Nhìn Lí Như quay đầu đi, trong mắt Vân Mộ lập tức nổi lên bão táp. Tiện nhân chết tiệt, dám chống lại hắn. Nàng chẳng qua là một tiểu thiếp của hắn mà thôi, bây giờ lại không nhìn sắc mặt của hắn, thật là phản rồi. Trở về, hắn nhất định phải làm cho nàng biết ai mới là người đứng đầu trong nhà. Nghĩ xong hắn cũng quay đầu lại, tiếp tục nhìn hai nữ nhân kia xem hôm nay muốn làm gì?
Mà Vân Mộng Vũ và A Mi lúc này đã đến giữa công đường, coi như không nhìn thấy Vân Mộ. Vân Mộng Vũ quỳ xuống đất, nói: “Thần nữ Vân Mộng Vũ tham kiến hoàng thượng.”
A Mi bên cạnh nàng cũng quỳ xuống theo: “Danh nữ A Mi tham kiến hoàng thượng.”
Hai người đều quỳ trên mặt đất, Sở Phách Thiên nhìn thấy tình hình này cũng rất sửng sốt.
Đây cũng là nữ nhi của Mộc Lâm sao?
Vậy ra năm đó Mộc Lâm mang song thai sao?
Nhưng vì sao cuối cùng lại chỉ có một mình Vân Mộng Vũ?
Năm đó Mộc Lâm khó sanh mà chết là thật sao?
Trong này chắc hẳn là có ẩn khúc.
Trong đầu Sở Phách Thiên hiện ra thân ảnh thanh lệ vô song của Mộc Lâm. Hắn nhìn A Mi quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy giống Mộc Lâm đến tám phần.
Tuy rằng Vân Mộng Vũ cũng rất giống, nhưng khí chất của A Mi lại càng giống hơn.
Loại khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng cực kỳ giống với Mộc Lâm năm đó, mà Vân Mộng Vũ lại không giống mấy so với Mộc Lâm.
Năm đó Sở Phách Thiên cũng rất mong chờ Mộc Lâm, nhưng Mộc Lâm lại lựa chọn Vân Mộ. Điều này làm cho hắn không vui vẻ gì. Cho nên sau khi Mộc Lâm xảy ra chuyện, hắn cũng không tiện hỏi tới.
Bây giờ gặp lại nữ nhi của Mộc Lâm, trong lòng hắn không khỏi nhớ lại chuyện của ngày trước.
Hắn liếc mắt nhìn A Mi một cái, mà cái liếc mắt này lại làm cho Vân Mộng Vũ cảnh giác.
Không lẽ hoàng đế hắn muốn……
Nghĩ đến khả năng này, trong mắt Vân Mộng Vũ chợt lóe hàn quang. Nàng tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm hại đến tỷ tỷ của nàng, cho dù là Ngọc Hoàng đại đế cũng không được.
Lúc Vân Mộng Vũ hạ quyết định trong lòng, lại nghe thấy thanh âm bình thân của Hoàng đế.
Vân Mộng Vũ cùng A Mi đứng dậy, hoàng đế mở miệng nói với Qúach Bách Thành: “Quách khanh gia, ngươi làm chủ thẩm đi.”
Quách Bách Thành cung kính vâng một tiếng, bắt đầu thẩm án.
Lúc này thanh âm của hắn cũng dịu hơn, mà ngữ khí lại ôn hòa hơn một chút, hắn nhìn hai nữ tử rồi hỏi: “Không biết hai vị tiểu thư muốn cáo trạng chuyện gì a?”
A Mi và Vân Mộng Vũ cùng nhìn nhau, sau khi trao đổi ánh mắt, Vân Mộng Vũ bước ra, bẩm: “Bẩm đại nhân, tiểu nữ tử cáo trạng Lí Như mưu hại mẫu thân Mộc Lâm quận chúa của ta, còn mang tỷ tỷ sinh đôi của ta đem cho người khác, khiến cho tỷ muội chúng ta không được gặp nhau hơn mười năm nay.”
Lời của nàng vừa nói ra, người ở đây ồ lên một tiếng, quả nhiên là song bào thai a. Hơn nữa lại chưa từng gặp nhau. Qủa nhiên là có uẩn khúc, mọi người ngẫm lại đều cảm thấy rất là tàn nhẫn.
Năm đó nữ tử phong hoa tuyệt đại kia tuy rằng đã sớm qua đời, nhưng bây giờ đã để lại đôi nữ nhi song sinh tuyệt sắc khuynh thành này. Hơn nữa lại cùng mang cỗ khí thế hơn người a.
Còn hai nữ nhi nổi danh của Lí Như, bây giờ lại mang vẻ chật vật như thế.
Một người đã bị phán tử hình, cho dù không bị phán tử hình, tội danh dâm đãng và ác độc cũng đã rõ ràng. Một đứa khác thì chỉ mang bộ dáng thê thảm, cả đời chỉ có thể làm thiếp mà thôi.
Hai bên quả nhiên là một trời một vực, một bên cử chỉ cao quý giống như mây trắng trên trời, một bên bây giờ lại đê tiện như nước trong bùn.
Trong lúc nhất thời mọi người đều có cùng suy nghĩ, quả nhiên có sự khác biệt lớn giữa nữ nhi của tài nữ phong hoa tuyệt đại của Yến kinh và nữ nhi của một tiểu thiếp hèn mọn không ngẩn đầu lên được.
Cho dù có che giấu như thế nào, cũng không thể giấu hết được khí chất đang tản mát ra trong không khí kia.
Mọi người lại cảm thấy chướng mắt khi nhìn ba mẹ con Lí Như.
Nhìn thấy những ánh mắt như vậy, trong lòng Vân Dung hận muốn giết người. Nhiều năm qua nàng cố gắng duy trì hình tượng tao nhã nhưng bây giờ lại bị đốt sạch như vậy.
Hơn nữa người nàng yêu nhất bây giờ cũng không còn để ý đến nàng. Nhưng nàng đã làm gì sai chứ, chỉ trong một đêm, mọi thứ đã biến thành cục diện như thế này?
Nghĩ đến chuyện đã phát sinh trong hai ngày nay, nàng chợt rùng mình, chẳng lẽ là âm mưu của Vân Mộng Vũ.
Chuyện của ngày hôm nay, chắc chắn có liên quan đến Vân Mộng Vũ.
Như vậy thì cao thủ được ông ngoại phái đi ám sát đã xảy ra chuyện.
Mà chuyện ngày hôm qua của Vân Ngọc muội muội cũng là do nàng gây nên, bây giờ các nàng đến đây là muốn tiếp tục hại nàng và mẫu thân sao?
Vân Mộng Vũ, Vân Dung ta sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay ngươi đã cho ta chịu sự sỉ nhục, đợi một ngày nào đó, ta nhất định phải làm cho ngươi hối hận.
Sau khi bị đả kích một trận, bây giờ Lí Như cũng có chút thanh tỉnh. Có lẽ thật đúng là nghịch cảnh làm ra nhân tài, Lí Như này thật đúng là đánh hoài không chết, càng bị áp chế nàng ta lại càng hăng.
Có lẽ là bởi vì những năm qua nàng ta quá an nhàn, hơn nữa nàng ta lại có một nữ nhi xuất sắc như Vân Dung, thường xuyên bày mưu tính kế cho nàng, khiến nàng cũng dần dần quên mất thủ đoạn tàn nhẫn của năm xưa.
Năm đó Mộc Lâm luôn được Thái hậu yêu thích, hơn nữa Hộ quốc tướng quân phủ thế lực cũng rất lớn, nàng cũng dám xuống tay với Mộc Lâm. Mà Mộc Lâm tuy rằng tính tình cao ngạo, nhưng nàng không phải là người đơn giản, năm đó để hại Mộc Lâm, nàng cũng tốn rất nhiều tâm huyết.
Bây giờ lại lâm vào hoàn cảnh này, nàng mới giật mình nhớ tới chính nàng là người đã bắt đầu gây ra tai họa tày trời này.
Nàng sẽ dễ dàng nhận thua như vậy sao?
Đáp án là không, tuyệt đối không.
Vân Mộng Vũ, để xem hôm nay, ai là người có được nụ cười cuối cùng?
Trong lòng dần dần bình tĩnh, trong đầu cũng nhanh chóng nghĩ đến biện pháp để giải quyết hoàn cảnh khó khăn hiện tại. Vân Ngọc đã bị phán tử hình, không còn cách cứu vãn, như vậy thì cứ coi như là nàng chưa sinh ra đứa con này.
Lúc này, trong lòng Lí Như bắt đầu âm mưu tính kế. Nàng cúi đầu, mang bộ dáng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nếu người khác nhìn thấy thì vẫn tưởng là nàng không hề có tội.
Quách Bách Thành ngồi trên kia, bây giờ cũng có một cảm giác kỳ lạ, cứ như là đau lòng, đau lòng cho hai tỷ muội song sinh này. Nhiều năm qua hai nàng bị chia cắt như vậy, tựa hồ không biết đã gặp bao nhiêu chuyện bất công trong khi lòng người vốn rất hiểm ác.
Hắn sinh ra một loại cảm giác chán ghét đối với Lí Như, hắn gõ mạnh búa xuống bàn, quát to: “Lí Như, những lời Vân tiểu thư nói là thật sao, ngươi mau khai thật ra cho ta.”
Nghe nói như thế, vốn nghĩ rằng nàng sẽ không nhận tội, nhưng bối rối là có. Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, lại lộ ra đôi mắt ngập tràn nước mắt.
Lí Như ngửa đầu, muốn cho người khác thấy mình bị oan, nhưng lại mang tư thái quật cường không muốn nhận tội, nàng nói: “Tội thiếp biết tội.”
Lần này làm mọi người bất ngờ, đây là tình trạng gì, vậy là nhận tội rồi sao, nhưng biểu tình kia, căn bản là không giống nhận tội. Nói chính xác là căn bản giống như không có tội.
Quách Bách Thành nghĩ nàng nói dối, đang muốn mở miệng hỏi lại, thì lại nghe được nàng nói những lời kế tiếp làm cho ông kinh ngạc.
“Thiếp biết tội, năm đó phu nhân trở dạ là lúc lão gia không hề trong phủ, tất cả đều là do thiếp thân phụ trách. Mà khi đó phu nhân đột nhiên khó sanh, thiếp thân rất sốt ruột, tìm rất nhiều bà đỡ. Nhưng mọi người đều nói là khó giải quyết, sợ sẽ có nguy hiểm. Lúc ấy thiếp thân không biết phải làm thế nào cho phải, muốn đi vào vấn an phu nhân, ai ngờ thị nữ Thủy Nhi bên người phu nhân không cho thiếp thân đi vào. Nhưng thiếp thân rất sốt ruột, sợ phu nhân ở trong phòng có chuyện gì, nên thiếp thân khẩn cầu nha hoàn kia. Nhưng Thủy Nhi lại lấy Thái hậu cùng Hộ quốc tướng quân phủ ra đe dọa, thiếp thân bất đắc dĩ phải đứng bên ngoài chờ. Một lúc sau, cũng nghe được thanh âm của tiếng trẻ con khóc. Trong lòng thiếp thân rất lo lắng, nhưng không dám đi vào. Một lúc sau thiếp thấy có chút kì lạ, thiếp thân đi vào mới phát hiện, phu nhân đã khó sanh mà đã chết. Chỉ để lại một đứa trẻ con nằm trên tã lót, chính là Vũ nhi bây giờ.”
Lí Như nói cứ như là những lời chân tình sâu đậm, hơn nữa khi nói đến phu nhân qua đời, chỉ để lại một đứa trẻ con nằm trên tã lót lại nói không thành tiếng.
Không khí xung quanh thật im lặng, tựa hồ đều bị câu chuyện bịa đặt của Lí Như cuốn hút. Xung quanh im lặng, chỉ có thể nghe được âm thanh của Lí Như đang nghẹn ngào kể lể.
“Lúc ấy thiếp thân thật là không biết nên làm thế nào cho phải, lại không thấy Thủy Nhi đâu. Thiếp thân lập tức phái người đi tìm, nhưng tìm vài ngày cũng không tìm được. Sau đó lại phát hiện phu nhân thiếu rất nhiều trang sức, thiếp thân nhìn thấy lão gia bởi vì phu nhân qua đời mà bi thương, nên không lấy chuyện này ra để làm phiền lão gia, nên mới giấu nhẹm đi. Ai ngờ, hôm nay mới phát hiện Thủy Nhi không chỉ mang đi rất nhiều trang sức quý báu của phu nhân, lại còn mang theo đại tiểu thư của tướng phủ.”
Nói xong nàng cũng theo đó mà ngã xuống đất, cứ như là rất đau lòng.
Vân Mộng Vũ không nói gì, nàng lẳng lặng nhìn Lí Như diễn trò, diễn rất giống thật a, cứ như là mọi chuyện nàng ta nói đều là sự thật.
Mà A Mi bên cạnh lúc này cũng rất giận dữ, người phụ nữ độc ác này còn dám đổ oan cho Thủy di nương. Cổ tay nàng khẽ động, muốn cầm kiếm đang đeo bên hông, tự tay xử Lí Như ở đây.
Nhận thấy cảm xúc của A Mi đang dao động, Vân Mộng Vũ cầm lấy tay nàng nói: “
Nghe muội muội nói xong, cảm xúc của A Mi cũng vững vàng hơn rất nhiều. Không biết vì sao, nàng đối với muội muội có một cảm giác tín nhiệm. Bất luận là việc gì, tựa hồ đều không làm khó được nàng. Trên người nàng có một loại khí chất thong dong tự nhiên, làm người ta bị thuyết thục. Nàng nhìn muội muội gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Nàng nhìn Vũ nhi ý bảo nàng ấy yên tâm, nàng chỉ cần chờ đón kết cục thảm hại của Lí Như là tốt rồi.
Lúc mọi người còn đang đắm chìm trong lời nói của Lí Như, thì đột nhiên vang lên giọng nói mềm mại của Vân Mộng Vũ, ngữ khí ôn nhu, nhưng trong đó còn mang theo một chút sắc bén.
“Di nương, những lời người nói thật sự là cảm động lòng người, nghe thấy thật thương tâm, thật muốn rơi lệ a. Nhưng Vũ nhi có một nghi hoặc, muốn nhờ di nương giải thích giúp”.
Vân Mộng Vũ nói nửa câu, nàng ngừng lại, hai mắt híp lại liếc nhìn Lí Như một cái, lại tiếp tục nói: “Nếu di nương nói Thủy Nhi mang tỷ tỷ đi, mà ngươi nói là đến tận hôm nay ngươi mới biết được. Ta đây rất tò mò, chẳng lẽ lúc ấy ở trong phòng của mẹ ta một đống người trong đó không lẽ không biết gì sao? Thật kỳ quái, một song thai được sinh ra, vậy mà không có người biết, vậy có nên nói là đã có người bày mưu tính kế trong chuyện này không?”
Vân Mộng Vũ nói xong, quét ánh mắt sắc bén nhìn Lí Như, mang theo một ý tứ ngoan tuyệt.
Lí Như lại chưa thấy ánh mắt của Vân Mộng Vũ, ngược lại nước mắt càng tích càng nhiều, muốn làm cho người khác đồng tình, nàng có chút lo lắng giải thích: “Vũ nhi có ý gì? Chẳng lẽ Vũ nhi muốn nói những người đó là do thiếp thân bày mưu tính kế? Thiếp thân sao lại phải làm như thế? Như vậy đối với thiếp thân có gì tốt chứ? Hơn nữa các bà đỡ đều do Thủy Nhi đi tìm, các nàng không nói, thiếp thân sao có thể dự đoán được tình huống trong lúc ấy? Mà trong phòng lúc đó các nha hoàn và bà vú đều là người do phu nhân mang tới từ Hộ quốc tướng quân phủ, tất nhiên là sẽ đứng về phía Thủy Nhi, làm sao có thể liên quan đến thiếp thân được chứ?”
Lí Như trả lời lại câu hỏi cũng rất có lý a. Nếu lúc ấy một đứa bị ôm đi, ai lại có thể biết được chuyện này? Dù sao cũng là một song thai, nếu không biết được sự tình thì ai cũng sẽ nghĩ như vậy cả thôi.
Mà bây giờ nhìn tư thế của Vân Mộng Vũ, ngược lại có một loại cảm giác cả vú lấp miệng em. Người chính là như vậy, tin một bên, còn đối với bên kia, thì sẽ nghĩ không tốt về họ.
Vừa rồi còn cảm thấy hai tỷ muội của Vân Mộng Vũ tuyệt sắc khuynh thành, hiện tại lại cảm thấy các nàng đang cả vú lấp miệng em. Đây là ý kiến của quần chúng a, chỉ biết mù quáng nhìn bên ngoài mà thôi.
Quả nhiên cổ đại cũng có nhiều thứ giống như hiện đại, ví dụ như lòng người. Lúc nào cũng chỉ tin tưởng bên ngoài, mà cũng không biết bên trong như thế nào.
Nàng khinh thường cái sự giả tạo này, nhưng thế giới này không phải chỉ có một mình nàng, vì sinh tồn, vì mục đích của nàng, nàng không thể không nhập gia tùy tục. Không thể không thay đổi chính mình để hòa hợp với xã hội này.
Tuy rằng thay đổi, nhưng trong lòng nàng vẫn kiên trì giữ tính cách của nàng. Sau đó nàng nói tiếp, nàng thay đổi biểu tình trên mặt, nàng bất bình nói: “Di nương nói chuyện rất sắc bén a, lại rất hợp tình hợp lý. Nếu nói như vậy, di nương không hề sai, ngược lại ta còn nên cảm tạ ngươi?” Nói xong nàng cũng mang vẻ mặt và bộ dáng quật cường, lập luận còn sắc sảo hơn cả Lí Như.
Tình thế này có vẻ phức tạp, thật sự là ông nói có lý, bà cũng nói có lý. Không biết lời ai nói mới là sự thật, mọi người cũng không biết nên tin ai bây giờ.
Lí Như nghe Vân Mộng Vũ nói xong, vội ngẩng đầu lên, khóc nói: “Thiếp thân nhiều năm qua vì tướng phủ tận tâm hết sức, đối với Vũ nhi cũng luôn ngoan ngoãn phục tùng, cẩn thận, sợ ngươi không thoải mái, nhiều năm trả giá như vậy, thiếp thân cũng không mong Vũ nhi báo đáp, chỉ mong Vũ nhi có thể tha thứ cho trái tim bất lực của người làm di nương này? Thiếp thân tự nhận luôn đối tốt với Vũ nhi như là đối tốt với hai nữ nhi ruột thịt của mình, thử hỏi thiếp thân lại làm sao có thể làm ra chuyện như vậy với tỷ tỷ của ngươi? Nếu biết có A Mi tồn tại, thiếp thân thương nó còn không hết? Lại làm sao có thể……”
Lời này cũng có lý, Lí Như trải qua nhiều năm kinh nghiệm như vậy, bên ngoài cũng có hiền danh. Mọi người đều nói Lí Như đối với Vân Mộng Vũ như con ruột của mình, cũng không làm nàng thương tổn một chút nào, ngược lại Vân Mộng Vũ tính cách lại quái gở, không tiếp nhận ý tốt của Lí Như.
Bây giờ lại nghe Lí Như nói, mọi người cũng nhớ đến lời đồn của lúc trước.
Trong lòng Vân Mộng Vũ cười lạnh, Lí Như bây giờ nàng nhất định phải làm cho nàng ta biết thế nào là tự lấy đá đập vào chân của mình.
Đột nhiên có một trận khóc truyền đến, làm cho người ta nghe cảm thấy rất là bi thương.
“Di nương, nói đúng, đây đều là lỗi của Vũ nhi, đều là lỗi của Vũ nhi. Vũ nhi không nên như thế, nếu được thì về nhà Vũ nhi sẽ…Còn nữa di nương kỳ thật đối đãi với Vũ nhi thật tốt, tuy rằng không dốc lòng bồi dưỡng tài nghệ như nhị muội muội cùng tam muội muội. Nhưng lại ban ơn lớn cho Vũ nhi, có thể cho Vũ nhi ăn no mặc ấm. Bởi vì…… Khi bị đói bụng và mùa đông mặc không đủ ấm thật sự rất khó chịu. Vũ nhi vẫn rất cảm kích di nương, cho nên cho dù trong lòng rất muốn học tập tài nghệ với hai muội muội, nhưng không được di nương cho phép, Vũ nhi tất nhiên là không dám học. Bởi vì di nương luôn nói với người khác là tài nghệ của Vũ nhi không tốt, cho nên Vũ nhi cũng không dám biểu lộ trước mặt người khác, chỉ có thể vụng trộm học tập, vụng trộm luyện tập. Kỳ thật, nói tới, di nương đối với Vũ nhi quá tốt, rất rất tốt…….”
Nói đến câu cuối, Vân Mộng Vũ khóc còn bi thương hơn, A Mi bên cạnh nhìn thấy vội đỡ lấy nàng, nên nàng mới không khóc đến nỗi ngã xuống đất.
Vân Mộng Vũ nói xong, tình huống đột ngột xoay chuyển.
Lời nói này cũng coi như là cho người ta biết Lí Như không tốt lại còn mang thêm tội danh đắc tội với đích nữ của hữu tướng phủ.
Hơn nữa lời nói này căn bản Lí Như không thể phản bác.
Nàng có thể nói gì được đây?
Vân Mộng Vũ lại cố tình nói ra mọi việc.
Mà bây giờ tài nghệ của Vân Mộng Vũ cũng là kinh diễm vô cùng, đây không phải là tự lấy đá đập vào chân mình sao?
Những lời Vân Mộng Vũ nói, từ đầu tới đuôi không có nửa chữ nào là nói Lí Như không tốt, nhưng kỳ thật đều chính là nói nàng, hơn nữa lại có ý tứ như vậy, làm bà không có cơ hội phản bác.
Hơn nữa nàng càng diễn thì Vân Mộng Vũ càng khóc to hơn.
Nói không chừng nàng mà diễn nữa, Vân Mộng Vũ sẽ khóc đến khi nào ngất đi mới thôi. (Sally: chết cười với Vũ tỷ)
Trong lòng Lí Như rất hận a. Đây là sao, trước kia cái chiêu giả vờ đáng thương, giả vờ yếu ớt này nàng luôn áp dụng. Nhưng không nghĩ tới hôm nay nàng lại bị người khác dùng chiêu này để đánh trả lại nàng.
Trong lúc nhất thời Lí Như cũng bị Vân Mộng Vũ làm cho không nghĩ ra được biện pháp gì, chỉ có thể như trước cúi đầu, tránh mũi nhọn, chờ nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
Mà bên kia, Sở Hiên ngồi trên kia, tuy rằng biểu tình vẫn như là chưa hề dao động, nhưng nếu cẩn thận quan sát vẫn có thể thấy được khóe miệng kia đang co rúm lại. (Út: Haha, cười chết với Hiên ca mất, thấy Vũ tỷ nhà mình là không biết được bản thân mình đang làm gì)
Nha đầu này chuyện gì cũng làm được, lại còn có thể diễn đến mức này. Tuy rằng bị hành động của nàng hấp dẫn, trong khóe mắt biểu lộ nhè nhẹ sự sủng nịch mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện được biến hóa của bản thân mình.
Sở Diễm cũng hứng thú nhìn Vân Mộng Vũ, nữ tử này không đơn giản chút nào a.
Chỉ nói mấy câu thôi mà có thể xoay chuyển được tình thế, nếu không phải nàng là khí phi của Dạ vương, có lẽ hắn sẽ nạp nàng làm sườn phi. Nghĩ vậy, trong mắt không khỏi toát ra sự tiếc nuối.
Đáng tiếc lúc này Vân Mộng Vũ không biết suy nghĩ đó của hắn. Nếu không nàng sẽ lớn tiếng mắng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai a, còn muốn nạp ta làm thiếp. Ngươi cho rằng mình là ai chứ, chỉ là một thứ hàng hóa bị người khác dùng qua đến nỗi rách nát mà thôi. Muốn nạp ta làm thiếp sao, không có cửa đâu, không đúng, ngay cả cửa sổ cũng không có nữa. Quả thực là không biết trời cao đất dày, ngươi còn không cút đi, bản cô nương còn chê ngươi bẩn nữa là.”
Quách Bách Thành lúc này nhìn thấy tình huống đã rõ ràng hơn, nên hắn lớn tiếng quát hỏi Lí Như: “Lí Như, ngươi có gì để nói nữa không?”
Lí Như nghe xong, trong mắt lóe lên tia ngoan độc, nàng sợ hãi ngẩng đầu lên, ủy khuất nói: “Thiếp thân cũng không biết nên làm gì mới tốt? Thiếp thân thật sự không biết Vũ nhi có suy nghĩ này? Thiếp thân không biết là người nào ác đức như vậy lại dùng mọi cách để li gián quan hệ giữa mẹ con thiếp? Hơn nữa đây cũng không có bằng chứng, chẳng lẽ thật sự cứ bắt thiếp thân nhận lấy nỗi oan này sao? Vũ nhi, ngươi thật sự nghĩ di nương là người như vậy sao? Xin thứ lỗi cho ta, nhưng mà ta vẫn đối đãi với ngươi như con đẻ của mình, thương yêu lo lắng. Chẳng lẽ thiếp thân chết đi, Vũ nhi mới có thể thoải mái sao? Nếu thật sự là như vậy, như vậy thiếp thân sẽ cho Vũ nhi vừa lòng?”
Dứt lời, Lí Như lao thẳng về phía cây trụ bên cạnh, không cho người khác có cơ hội ngăn cản.
Chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng vang lên, sau đó lại nhìn thấy trán của Lí Như đổ máu, từ từ ngã xuống đất.
Cảnh này thật náo nhiệt a.
Vân Dung thấy thế, chạy nhanh lên phía trước, nâng người Lí Như lên, lớn tiếng kêu: “Mẫu thân…….”
Vân Dung nhẹ nhàng nâng người Lí Như lên, vẻ mặt bi thương, ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Vũ, lớn tiếng lên án: “Đại tỷ tỷ, ngươi có ý gì. Mẫu thân ta nhiều năm qua đều đối xử với ngươi rất tận tình, đến cuối cùng, chẳng lẽ lại bị ngươi ép đến chết sao? Chẳng lẽ tâm địa của ngươi thật sự ác độc như vậy sao? Phải làm cho mẫu thân ta chết thì ngươi mới cam tâm sao?”
Lí Như bị thương hôn mê trên mặt đất, thanh âm của Vân Dung khổ sở, phẫn nộ trách cứ, không ngừng vang lên giữa công đường, có vẻ như cố tình nói to lên.
Nhìn thấy tình huống này, một số quan viên mang vẻ mặt giận dữ nhìn Vân Mộng Vũ, cứ như nàng là người không thể tha thứ. Thanh âm khe khẽ nói nhỏ không dứt bên tai.
“Trời ạ, chẳng lẽ Vân Mộng Vũ là người có tâm địa tàn nhẫn đến mức này sao? Nàng tài nghệ phi phàm, nhưng lại là người lòng dạ độc ác, thật sự rất tiếc.”
“Đúng vậy a, Lí Như lấy cái chết để chứng minh trong sạch, nhưng nàng lại thờ ơ như cũ, chẳng lẽ lòng của nàng làm bằng sắt đá sao?”
“Xem ra lời Lí Như nói đến tám chín phần là sự thật, như vậy Lí Như cũng là một người mẹ hiền, mà Vân Mộng Vũ lại là người con bất hiếu.”
Lúc này bọn họ đã quên nữ nhi của Lí Như cũng mang tội tày trời.
Nếu bọn họ biết nghĩ một chút, không cần nhìn tình huống trước mắt, như vậy bọn họ sẽ biết thôi, thử hỏi có một người con như Vân Ngọc vậy thì mẫu thân của nàng ta sẽ tốt đến mức nào?
Thật sự rất buồn cười!
Vân Mộng Vũ nhìn sắc mặt của những người xung quanh, ẩn sâu trong mắt nàng là sự chán ghét và khinh thường.
Lúc này có một ngọn lửa đang cháy ở trong lòng Vân Mộng Vũ.
Mới có như vậy mà đã kêu la thảm thiết rồi sao?
Vậy thì Thủy di nương của các nàng có được gọi là thảm hơn thế này không?
Thủy di nương, lần đầu nàng gặp bà ấy chỉ nghĩ đó là một bà vú nào đó mà thôi, nhìn qua có vẻ như bà ấy lớn hơn mẹ nàng khoảng vài tuổi nhưng lại là nha hoàn thân cận của mẹ nàng, không đến bốn mươi tuổi, nhưng tóc đã bạc trắng cả đầu.
Còn cánh tay bên trái đã mất thì chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ ác độc kia.
Ngay cả những người làm việc cùng với Thủy di nương bà ta đều độc ác đuổi cùng giết tận.
Nữ tử tiều tụy ốm yếu kia, chỉ vì năm đó nàng biết được bí mật của Lí Như nên cánh tay trái mới không còn nữa. Thương tổn lớn như vậy, Thủy di nương vẫn kiên cường chống đỡ đến tận bây giờ.
Nếu so sánh với Thủy di nương, Lí Như bị như vậy thì có đáng gì đâu?
Nhưng bây giờ nàng lại bày ra một bộ dáng yếu đuối, bị oan uổng, khiến cho người ta ghê tởm.
Trong lòng nàng chán ghét đến cực điểm, ánh mắt lộ ra tia châm chọc, nhìn cảnh tượng được cho là bi kịch trước mắt, nàng lại muốn cười ra tiếng.
Cùng thanh âm cười khẽ của nàng, giọng nói của nàng cũng cất lên, không có chút tình cảm nào, chỉ bình thản xem như chuyện không liên quan đến nàng, nhưng mọi người ở đây nghe được cũng không biết nên nói sao cho phải.
“Đúng, lòng dạ ta ác độc. Đúng, ta thực tàn nhẫn. Nhưng có ai biết được sự thật như thế nào đâu. Khi ta đói, ta lén vào phòng bếp ăn vụng lại bị nha hoàn đánh đập, có ai lên tiếng giúp ta không? Vào mùa đông trời rét lạnh run người, ta chỉ biết trốn trong góc tường co ro lại, trên người chỉ có một mảnh vải mỏng dính, lúc đó các ngươi ở đâu? Thời thơ ấu của ta, không hề thoải mái, luôn bị sỉ nhục, vô tận tiếng chỉ trích. Lúc đó ta còn nhỏ như vậy, ta cũng rất bội phục ta làm sao lại có thể vượt qua được những ngày tháng đó.”
Nàng bình thản kể ra mọi chuyện cứ như đang nói về một ai đó chứ không phải nàng, rồi đột nhiên ngữ khí của nàng thay đổi, lời nói sắc bén, bắt đầu lên án.
“Mà ta và tỷ tỷ chia lìa nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chuyện này chỉ cần Lí Như nói mấy câu mà có thể cho qua được sao? Hơn nữa, Lí Như ngươi nói tất cả mọi chuyện đều do Thủy Nhi làm, thật sự là làm người khác chê cười, bây giờ cũng không biết nàng ta đang ở đâu, sự tình có giống như lời ngươi nói hay không cũng không ai biết được? Ngươi có chứng cớ sao? Ta không chấp nhận cái kiểu nói suông đó.”
Nghe Vân Mộng Vũ nói xong, trong lòng Lí Như cũng rất hận, Vân Mộng Vũ này sao lại khó đối phó như vậy chứ? Khiến cho nàng có chút lực bất tòng tâm, nhưng nàng cũng sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy.