Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Vân Mộng Vũ trơ mắt nhìn kiếm đang đâm tới trái tim của nàng, nàng không có hành động gì khác cả.
Bất giác, nàng nở nụ cười, cười đến ấm áp mà tươi đẹp.
Có lẽ như vậy cũng tốt, có lẽ như vậy đủ để quay về thời không của nàng. Nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, đợi cái chết đến.
Lúc nàng nhắm mắt nghe được thanh âm kiếm đâm vào thịt, nhưng nàng không thấy đau, ngay sau đó cái chết đã rời xa nàng.
Trong phút chốc nàng cảm nhận được mình còn sống, mở to mắt, nhìn thấy nữ tử mặc áo trắng đang cầm kiếm ở đối diện, trên thân kiếm còn một giọt máu. Mà toàn bộ Hắc y nhân cũng đã vây xung quanh nàng.
Xa xa Đao Ngôn, Kiếm Ngữ cảm thấy tinh thần phấn chấn, tấn công mạnh mẽ. Còn những Hắc y nhân kia biết nhiệm vụ hôm nay không thể hoàn thành. Thủ lĩnh Hắc y phát lệnh rút lui.
Nhìn Hắc y nhân chạy trốn, Đao Ngôn, Kiếm Ngữ cũng không truy đuổi, nhiệm vụ bây giờ của bọn họ là bảo vệ tiểu thư, không thể để chuyện này lại xảy ra nữa. Bọn họ vội chạy đến bên người Vân Mộng Vũ, mà Vân Mộng Vũ lại đang nhìn về phía nữ tử đối diện.
Nữ tử này mang đến cho nàng một cảm giác quen thuộc, chẳng lẽ các nàng có quen biết nhau sao?
Nhưng nàng dựa theo trí nhớ của Vân Mộng Vũ, cũng không tìm được dấu hiệu nào cả.
Nữ tử này rất có khí chất, cứ đứng ở nơi đó, làm cho người ta có cảm giác đứng trong gió lạnh, lạnh lùng nhưng trong trẻo, cao ngạo. Loại khí chất không thể xâm phạm này làm cho người ta không khỏi say mê. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại có chút lo lắng, mà thứ khiến cho người ta chú ý là đoá hoa mai ở khoé mắt, trông rất sống động, làm sáng ngời đôi mắt của người đối diện.
Từ cái nhìn đầu tiên, Vân Mộng Vũ rất thích khí chất của cô gái này.
Vân Mộng Vũ nhìn nàng ấy mỉm cười, cảm kích nói: “Thật cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương, nếu không có cô nương ra tay cứu giúp, chỉ sợ lần này Mộng Vũ khó bảo toàn tính mạng.”
Nghe Vân Mộng Vũ nói lời cảm tạ, nữ tử áo trắng vẫn không trả lời.
Vân Mộng Vũ nghĩ có thể là bởi vì có Đao Ngôn, Kiếm Ngữ ở đây, cho nên nữ tử đó không muốn nói chuyện.
Sau đó nàng quay đầu nhìn Đao Ngôn Kiếm Ngữ phân phó: “Các ngươi mang Hắc y nhân còn thở đến nhà lao của Thiên Binh các đi.”
Đao Ngôn, Kiếm Ngữ nghe xong mệnh lệnh quay đầu nhìn nữ tử áo trắng, nhìn thấy ánh mắt nàng có sự trong trẻo, trong lòng mới thả lỏng đôi chút.
Hai người mang theo Hắc y nhân còn thở rời khỏi đây, bọn họ vừa rời khỏi, Vân Mộng Vũ nhìn nữ tử áo trắng đối diện, nhẹ nhàng hỏi: “Không biết vị cô nương này có tiện nói cho Mộng Vũ biết tên được không? Mộng Vũ không có ý gì khác, chỉ là muốn biết tên ân nhân đã cứu mình mà thôi.”
Vân Mộng Vũ ôn nhu nói, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Nữ tử áo trắng đang muốn mở miệng, lại đột nhiên bị người khác xen vào, những lời muốn nói lại nuốt vào trong.
“Tiểu thư, không hay rồi.” Xa xa Hồng Mai đang chạy tới đây, trong lòng Vân Mộng Vũ có một loại dự cảm không tốt.
Hồng Mai luôn luôn bình tĩnh, hôm nay sao lại có thể như thế, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hồng Mai vừa chạy tới, mắt thấy thi thể của hắc y nhân nằm trên đất, kinh ngạc trong mắt chợt lóe, nàng nhìn toàn thân Vân Mộng Vũ, thấy nàng không bị thương, mới yên lòng.
Trong lòng Vân Mộng Vũ có cảm giác bối rối, nàng lo lắng hỏi: “Hồng Mai, làm sao vậy? Có phải trong phủ đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Hồng Mai nhìn Vân Mộng Vũ liếc mắt một cái, cúi thấp đầu xuống, thanh âm nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, vừa rồi người của hộ quốc tướng quân phủ báo, nói là lão phu nhân đột nhiên bị trúng kịch độc, đại phu không còn cách cứu chữa, nói là chỉ sợ, chỉ sợ không sống được nữa. Cho nên tướng quân phủ cho người báo với tiểu thư, hy vọng có thể cho tiểu thư cùng lão phu nhân gặp mặt lần cuối.”
Nghe Hồng Mai nói, Vân Mộng Vũ cảm thấy choáng váng.
Làm sao có thể, làm sao có thể?
Bà ngoại rõ ràng đang rất khoẻ a, làm sao có thể không sống được nữa?
Trong nháy mắt, nàng thiếu chút nữa không đứng nổi, may mắn nữ tử áo trắng bên cạnh đúng lúc đỡ nàng.
“Tiểu thư, người phải bảo trọng a.” Hồng Mai nói.
Vân Mộng Vũ giương mắt nhìn về phía nữ tử áo trắng, mở miệng nhẹ giọng nói: “Ta không sao, cảm ơn ngươi.”
Nữ tử áo trắng cũng không nói gì, mà là nhẹ nhàng buông tay Vân Mộng Vũ ra.
Nhìn ánh mắt của nữ tử áo trắng, Vân Mộng Vũ cảm giác nàng cũng đang lo lắng, lo lắng sao, làm sao có thể?
Chắc do nàng nghĩ nhiều thôi.
Bà ngoại, ngươi nhất định không sao, nhất định không thể có việc gì được. Hiện tại, nàng cảm thấy trái tim của mình giống như bị người ta bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn.
Nàng nhẹ nhàng nâng tay xoa ngực, nhưng lại không có tác dụng, vẫn cứ sợ hãi liên tục.
Nàng giương mắt nhìn nữ tử áo trắng nói: “Cô nương, thật ngại quá, bà ngoại ta đã xảy ra chuyện, ta phải lập tức đến xem. Nếu có cơ hội gặp lại, Mộng Vũ sẽ cảm tạ cô nương sau.”
Nói xong nàng xoay người chạy về phía Hộ quốc tướng quân phủ, nhưng lúc nàng xoay người cánh tay lại bị người khác bắt lấy, nàng nghi hoặc xoay người lại.
Nàng lo lắng nhìn nữ tử áo trắng kêu to một tiếng: “Cô nương?”
“Ta dùng khinh công mang ngươi đi, sẽ nhanh hơn” Nghe nữ tử áo trắng nói, nàng mới hiểu ra.
Vì thế nàng quay đầu nhìn Hồng Mai nói: “Hồng Mai ngươi quay về tướng phủ đi, ta và vị cô nương này đi quân tướng quân phủ.”
Vân Mộng Vũ nói xong, nữ tử áo trắng liền mang nàng đi, cứ đi về phía tướng quân phủ. Nữ tử áo trắng đặt một tay trên lưng Vân Mộng Vũ, đưa nàng đi rất nhanh.
Vân Mộng Vũ giương mắt nhìn nàng ấy, cảm thấy ánh mắt nàng ấy trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng trong đáy mắt lại mang theo vẻ lo lắng vô cùng.
Vì sao?
Trên người nàng ấy lại có cảm giác quen thuộc như vậy, nàng là ai?
Nàng ta có liên hệ gì với nàng?
Nàng mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn nữ tử bên cạnh, nhưng trong lòng lại không hiểu.
Đột nhiên có một trận gió thổi qua, Vân Mộng Vũ thấy một mảnh lụa trắng bay qua mặt nàng. Ánh mắt không tự giác nhìn theo nó, nhìn thấy mảnh lụa trong gió bay bay, cuối cùng rơi xuống vào một tiểu viện.
Cái khăn che mặt rớt.
Cái khăn che mặt rớt!
Như vậy…
Vân Mộng Vũ mạnh mẽ quay đầu lại, khi nhìn thấy dung nhan của nữ tử kia, đồng tử co rút lại, trong đầu có chút trống rỗng, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Khuôn mặt kia, dung nhan kia……