Thiên Tài Khí Phi

Chương 157: Dung mạo tuyệt thế

Edit: Sunny Út

Tây Lâm Hạo......

Trước mắt Vân Y đột nhiên hiện lên nam tử ấm áp kia.

Nhất thời, Vân Y vội đứng dậy mặc quần áo.

Vân Y đi đến đại sảnh, sắc mặt vui mừng nhìn thị nữ, hỏi:“Hạo vương đến từ lúc nào?”

Nghe Vân Y hỏi, thị nữ cúi người trả lời:“Hồi bẩm đại nhân, Hạo vương điện

hạ mới đến vào sáng này. Mà sứ thần đại nhân cũng sớm nghênh đón ở cửa

thành.”

Nghe thị nữ nói, Vân Y nhíu mày.

Trong lòng biết thị nữ này đối với sứ thần của Quân quốc bất mãn. Vân Y

cũng không so đo với hắn làm gì.

Sứ thần đi

nghênh đón Tây Lâm Hạo, Vân Y cũng biết nguyên do trong đó. Tuy rằng Tây quốc thực lực hơn Bắc quốc một chút, trong mắt người của Quân quốc, vẫn chỉ là tiểu quốc. Nhưng, mọi người lại xem trọng địa vị thần y của Tây

Lâm Hạo.

Tây Lâm Hạo là đồ đệ của cốc chủ

Thần Y cốc, y thuật độc bộ thiên hạ. Nếu được hắn quan tâm, như vậy về

sau thân thể không ổn, cũng được bảo đảm. Lấy lòng Tây Lâm Hạo, cũng cho mình một con đường sống sau này.

Bởi vì thân phận thần y, cũng khó trách sứ thần kia tích cực như vậy.

Trong mắt Vân Y hiện lên một chút ánh sáng, khóe miệng mím chặt.

Vân Y đi tới lui trong đại sảnh, cuối cùng nhìn thị nữ nói: “Xem động tĩnh của Hạo vương, đợi sứ thần lui ra, báo cho ta biết.”

“Vâng.” Thị nữ lên tiếng trả lời rồi lui xuống.

Vân Y bất an chờ trong đại sảnh, trong lòng vẫn bất ổn. Không biết là

nguyên nhân gì, khi sắc trời dần tối, thị vệ vẫn chưa trở về. Vân Y vì

chờ đợi tin tức, tâm tình phiền chán ngay cả cơm chiều cũng không ăn.

Cuối cùng, chờ lâu, hỏi một thị vệ:“Sao lại thế này a? Không phải cho người

đi nhìn Hạo vương sao? Sao đến bây giờ lại không có tin tức?”

Thị vệ trong lòng cả kinh, thừa tướng đại nhân luôn ôn hòa hôm nay làm sao vậy.

Thị vệ tuy rằng nghi hoặc, nhưng ngoài miệng vẫn cung kính:“Hồi bẩm đại

nhân, sứ thần đại nhân luôn ở cạnh Hạo vương điện hạ, cho nên mới chưa

báo.”

“Còn ở đó, sứ thần còn chưa muốn rời

đi? Hắn muốn làm gì, muốn ở lại thị tẩm sao?” Vân Y nhịn không được, lời không nên nói trực tiếp thốt ra.

Bên người Vân Y, thị vệ nhất thời thân thể cứng ngắc.

Thừa tướng đại nhân......

Thừa tướng đại nhân của bọn họ, lại nói lời này.

Đến nửa đêm, thị vệ rốt cục trở về phục mệnh.

“Hồi bẩm đại nhân, sứ thần đại nhân đã rời khỏi.”

“Lui xuống đi......”

Vân Y vô lực nói xong, trong lòng buồn bực, đã trễ thế này, ta không biết xấu hổ đi qua sao......

Vì thế, lại là một đêm rối rắm.

Hôm sau, lại là thanh âm tranh cãi ầm ỹ, Vân Y phát hỏa, rốt cuộc cũng

không cho nàng ngủ. Quân quốc này, an bài cho nàng một chỗ rách nát thì

thôi đi. Nhưng vì sao lại gần đường lớn như vậy. Hiệu quả cách âm lại

rất kém.

“Người đâu, người đâu, người đâu......” Vân Y không kiên nhẫn gào lớn.

Nhất thời thị nữ cùng bọn thị vệ đều chấn kinh. Đây là thừa tướng đại nhân

ôn nhuận của bọn họ sao? Sao hai ngày nay lại kì quái như vậy.

Trong lòng kỳ quái, nhưng cước bộ rất nhanh. Một thị nữ chạy vào phòng, khẩn trương hỏi:“Đại nhân, có gì phân phó?”

Nhìn thị nữ có vẻ khẩn trương, Vân Y phát hiện hôm nay mình có chút táo bạo. Thanh âm hòa hoãn:“Bên ngoài có chuyện gì, sao lại ầm ỹ như vậy?”

Thị nữ đang khẩn trương, nhưng nghe giọng nói ôn nhu của thừa tướng. Nháy

mắt cảm thấy hai má hơi nóng lên, vội cúi đầu cung kính trả lời:“Hồi bẩm đại nhân, bên ngoài ầm ỹ, là vì đại biểu Miền Nam đến.”

“Miền Nam? Ai a?”

Miền nam, trong mắt Quân quốc không được xem là nước lớn chứ. Sứ thần kia chẳng lẽ lại gióng trống khua chiêng đi nghênh đón?

Nếu nói như vậy, thật không công bằng a?

Chờ một chút, vậy đại biểu Bắc quốc không có người quan tâm......

Thị nữ không biết thừa tướng đại nhân làm sao, mà phiền muộn, nhưng nàng

vẫn trả lời:“Hồi bẩm đại nhân, Miền Nam đại biểu là Nam Thiếu Dục. Lần

này ngài có dẫn theo vương phi đến, mà hai người đều có bạn bè rộng khắp thiên hạ, bởi vậy có nhiều người biết họ đến, nên đến nghênh đón. Cho

nên, bên ngoài ầm ỹ một phen.”

“Vương phi......”

Vân Y nhớ kỹ tên này, cảm thấy thật tò mò.

Vân Y tò mò nữ tử có thể làm cho Nam Thiếu Dục yêu một mình nàng, khẳng định không phải một người bình thường.

“Chúng ta ra ngoài xem đi.” Vân Y mở miệng nói xong, cũng đã vội ra ngoài. Thị nữ vội theo sau Vân Y. Ra cửa sau dịch quán, Vân Y đi chậm rãi.

Ai kêu nàng ở gần cửa sau, nếu đi cửa trước, phải vòng vèo nhiều đường. Mà dịch quán nơi nơi đều có thị vệ, vì không muốn phiền toái, Vân Y đi

bằng cửa sau.

Ra cửa, lập tức phát hiện nơi này náo nhiệt dị thường.

Vân Y một thân áo trắng, có khí chất ôn nhuận của công tử.

Vân Y chậm rãi trà trộn vào trong, nhìn cảnh tượng.

Chỉ thấy ở cửa có hai đội quân nghênh đón vợ chồng Nam Thiếu Dục. Hai đội

sắp xếp đầy người, cảnh tượng này làm cho Vân Y sợ hãi không thôi.

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt, Vân Y vừa định rời đi, tìm một nơi thanh tịnh, khóe mắt lại đột nhiên bị một bóng dáng hấp dẫn.

Thân ảnh màu lam kia?

Tuy rằng chỉ thoáng nhìn, Vân Y vẫn nhận ra hắn.

Tây Lâm Hạo!

Hắn ra ngoài, vốn nghĩ phải đợi vài ngày mới có cơ hội nhìn thấy hắn. Không nghĩ tới, bây giờ lại gặp. Vân Y gắt gao nhìn bóng dáng kia, nhìn hắn

lặng lẽ lấy thân phận giả để ra cửa.

Sau đó, lại lặng lẽ đi vào một ngõ nhỏ. Vân Y nhìn hành vi của Tây Lâm Hạo, vội cất bước đuổi theo.

Trước khi đi, Vân Y đưa mắt nhìn thị nữ, cho thị nữ về dịch quán trước.

Vân Y đi theo Tây Lâm Hạo vào ngõ nhỏ, lại phát hiện bên trong không có ai. Không tốt, chắc chắn là bị hắn phát hiện. Tây Lâm Hạo nhất định nghĩ

nàng muốn gây rối, cho nên nhanh chóng rời đi.

Vân Y cảm thấy phiền muộn, một mình ra khỏi đây.

Ở trên đường nhàn nhã, ánh mắt không có góc độ nhìn quanh. Đột nhiên, một hình ảnh làm cho Vân Y cả kinh.

Vừa rồi nàng cảm giác mình thấy được một góc áo màu đen.

Hoa văn trên áo rất quen thuộc, đó là Tư Cảnh Hiên?

Không biết vì sao, trong lòng Vân Y dâng lên một cỗ vui mừng. Vân Y nhìn

quanh, nhưng lại không thấy gì. Vân Y hoài nghi mình có phải hoa mắt

không, nhưng hoa văn vừa rồi thoảng qua khóe mắt rất quen thuộc.

Vân Y cắn môi dưới, không tìm nữa.

Không biết vì sao, trong lòng có khó có thể dập tắt cảm giác khắc sâu kia.

Vân Y không dám vạch trần, sợ chính mình sẽ chịu không nổi kết quả.

“Là ngươi sao?”

Lúc Vân Y mờ mịt trong đám người, bên tai Vân Y truyền đến thanh âm ôn hòa

dễ nghe. Vân Y quay đầu, thấy Tây Lâm Hạo mang vẻ mặt ý cười nhìn mình.

“Đúng vậy, là ta.”

Nhìn Tây Lâm Hạo, Vân Y cảm thấy như lâu rồi không gặp bằng hữu. Cảm giác này, rất ấm áp.

Tây Lâm Hạo ôn nhu nhìn Vân Y, trên mặt là ý cười ấm áp. Gặp lại, nàng vẫn

làm người ta động tâm. Thật sâu trong ánh mắt Tây Lâm Hạo xẹt qua thâm

tình bị vùi lấp.

“Có khỏe không?”

“Tốt lắm, ngươi thì sao?”

“Ta cũng khỏe.”

Tây Lâm Hạo ở nơi xa, đột nhiên nghe được tin nàng chìm trong biển lửa, có

cảm giác thống khổ. Từng nghĩ mình có thể yên tâm, ai ngờ khi mất đi,

mình vẫn đau xót. Khi gặp lại, nàng vẫn làm cho hắn động lòng.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, nhợt nhạt mà cười.

Hai người vui vẻ, cuối cùng cùng nhau rời đi.

Mà đồng thời, cửa sổ trên đường cũng bị mở ra.

Một thân hắc y, trên mặt mang mặt nạ, ánh mắt đen tối không rõ nhìn về hướng Vân Y cùng Tây Lâm Hạo rời đi.

“Hiên, ngươi đang nhìn cái gì?” Thanh âm bên cạnh vang lên, thanh âm mềm mại mang theo nghi vấn thản nhiên.

“Không có gì, tùy tiện nhìn thôi.” Tư Cảnh Hiên thản nhiên đáp lại, rồi quay đầu lại.

Bởi vì Tư Cảnh Hiên xoay người, nữ tử kia cũng rơi vào tầm mắt. Một thân tử y, quý khí hồn nhiên, mỹ mạo như nữ thần, có khả năng cướp đi hô hấp.

Tử y liễm diễm, dung mạo tuyệt thế vô song.