Thiên Tài Khí Phi

Chương 146

Vân Y cắn chặt răng,

đẩy cửa phòng, nhìn thấy bóng dáng đưa lưng về phía mình, ngón tay Vân Y cứng đờ, cứ đứng ở cửa, thần sắc không rõ.

Thân ảnh đưa lưng về phía mình, là Mộc Bách Nhiên.

Mộc Bách Nhiên, Vân Y trong lúc nhất thời không biết nên lấy loại thái độ nào đối mặt hắn.

Đôi mắt Vân Y tối lại, nhìn Mộc Bách Nhiên, cũng nghe âm thanh của hắn.

“Ta không có việc gì, Kim Tử là do Hoa Sen giết chết.”

Trong bầu không khí im lặng, lời nói của Mộc Bách Nhiên mang theo độ ấm, trực tiếp làm Vân Y tổn thương.

“Cái gì, làm sao có thể?”

Vân Y không tin, không tin Kim Dịch sẽ khinh địch buông tha cho Mộc Bách Nhiên, buông tha cơ hội này.

Vân Y hỏi xong, hồi lâu cũng không thấy Mộc Bách Nhiên trả lời.

Nàng nâng mắt nhìn về phía Mộc Bách Nhiên, thấy hắn chậm rãi xoay người lại. Nàng lẳng lặng nhìn hắn, nhìn hắn chậm rãi xoay người lại. Nhưng, Mộc

Bách Nhiên lại ngừng lại.

Vân Y chỉ nhìn được nửa sườn mặt của hắn. Tư thái như vậy, mang theo tia trầm mặc không nói lên lời.

Hắn đã đáp ứng Kim Dịch cái gì sao? Cho nên đổi kết quả như vậy.

Giờ khắc này, Vân Y tình nguyện mình không biết chuyện này, nàng không

thích Mộc Bách Nhiên thỏa hiệp, như vậy làm cho Vân Y có chút buồn.

Giống như sự tin tưởng của mình lại bị giẫm lên.

Trong mắt nàng, Mộc Bách Nhiên là người luôn kiên nghị, vĩnh viễn không thỏa hiệp.

Giờ phút này, Mộc Bách Nhiên thỏa hiệp làm cho Vân Y thất vọng.

Có lẽ là khó có thể tin, Vân Y hờ hững hỏi: “Vì sao?”

Mộc Bách Nhiên không trả lời ngay, vẫn chìm đắm trong thế giới của mình.

Bị bầu không khí im lặng như vậy làm phiền chán, Vân Y cũng nghiêng đầu

đi, không hề nhìn hắn. Nàng chuyển mắt, nhìn về phía cửa sổ, phát hiện

ngoài cửa sổ có một hồ nước. Hồ nước trong suốt, nhẹ nhàng gợn sóng. Tựa hồ, nhìn mặt hồ như vậy, làm cho lòng mình có một tia an ủi.

An tĩnh lại, cẩn thận tự hỏi, nàng bỗng nhiên phát hiện mình tựa hồ có chút cực đoan.

Mộc Bách Nhiên lựa chọn như vậy, tự nhiên có hắn đạo lý. Mỗi người đều có

thứ mình coi trọng, có lẽ hắn cũng vì vật hắn coi trọng mới làm như thế. Một khi đã như vậy, thì mình cần gì phải như thế.

Có lẽ khi Mộc Bách Nhiên cứu nàng, nàng cũng đã xem hắn như bằng hữu, cho

nên mới để ý như vậy. Bởi vì, nàng lo lắng mình nhìn lầm người.

Nghĩ thông suốt, Vân Y đều cảm thấy mình có chút buồn cười, khóe miệng khẽ

cong lên. Chuẩn bị mở miệng nói chuyện, điều tiết lại không khí, âm

thanh thanh nhã của Mộc Bách Nhiên đột nhiên truyền đến.

“Cố gắng giúp hoàng thượng, để hoàng thượng lấy lại quyền lực.”

Lời nói của Mộc Bách Nhiên như truyền đến ở nơi xa, mang theo một tia phiêu miểu mơ hồ.

Vân Y kinh ngạc quay đầu lại, trong mắt lộ ra tia kinh ngạc. Hắn có ý gì?

Hắn làm sao có thể biết chuyện mình và Bắc Dương? Hay là, hắn chỉ thuận

miệng nói, dù sao mình không muốn hợp tác với Kim gia.

Nhìn Vân Y nghi hoặc, Mộc Bách Nhiên chậm rãi xoay người lại. Dung nhan đầy

đủ xuất hiện, nhưng lại không cô đơn như nàng tưởng tượng. Ngược lại,

hắn lại ẩn nhẫn, trầm ổn. Đôi mắt hắn thản nhiên phát sáng.

Mắt khẽ chớp, trong lòng Vân Y suy đoán, nhưng cũng không nói ra.

Kim Tử gả vào Mộc gia, hơn nữa lại nắm quyền ở Mộc gia, có thể nói Mộc gia

là một cánh tay của Kim Dịch. Hơn nữa, mấy năm nay biểu hiện của Mộc gia cũng đã chứng minh điều này.

Nhưng bây giờ nghe Mộc Bách Nhiên nói, làm cho Vân Y có chút không rõ.

Tuy rằng Mộc Bách Nhiên ở thế trung lập, hắn vẫn không quy thuận Kim Dịch.

Nhưng hắn cũng không theo Hoàng thượng, dù sao Mộc gia cùng Kim gia có

quan hệ đó.

Nhưng Mộc Bách Nhiên cũng là nhân tài, Kim Dịch có mơ ước thu phục hắn cũng có lý.

Nhưng bây giờ hắn lại có ý muốn giúp Hoàng thượng.

Nàng không biết có nên trả lời hay không, bởi vì có lẽ đây chỉ là thử nàng.

Bởi vì một khi hắn quy thuận Kim Dịch, như vậy có thể bây giờ hắn đang

giúp Kim Dịch thăm dò mình.

Nhìn đôi mắt Vân Y đầy sự nghi ngờ, Mộc Bách Nhiên cũng thản nhiên ôn hòa nở nụ cười, nụ cười

mang theo sự tự tin cùng lo lắng. Hắn ôn nhu ấm áp mở miệng:“Ngươi cùng

Hoàng thượng có giao ước, ngươi giúp hắn đoạt quyền lực cùng tình cảm,

hắn cho ngươi Hồi sinh thảo, đúng không?”

Lần này, Vân Y lại nở nụ cười, khuôn mặt tinh xảo mang vẻ đẹp động lòng. Đôi mắt trong suốt, xinh đẹp tao nhã.

Ánh mắt Mộc Bách Nhiên chợt lóe, không khỏi có chút thất thần, thầm nghĩ

trong lòng, nếu Vân Y là nữ tử, nhất định sẽ tao nhã nhất thiên hạ.

Nhưng ngay cả như vậy, Vân Y tất nhiên không phải là vật trong nước.

Hai người nhìn nhau, mọi nghi ngờ đều tiêu tan. Nếu là bằng hữu, thì không lo lắng nữa.

Hai người ngồi xuống, bắt đầu đàm luận mọi việc.

“Sao ngươi biết ta có giao ước với Hoàng thượng?”

Tuy rằng biết Mộc Bách Nhiên đứng về phía Bắc Dương, hơn nữa chắc chắn rất

được Bắc Dương tin tưởng. Nhưng, Vân Y vẫn muốn biết cụ thể.

Nghe vậy, Mộc Bách Nhiên cũng không ngoài ý muốn, hắn ôn hòa cười, sau đó

tinh tế nói:“Khi nhỏ, ta có gặp Hoàng thượng, năm đó hắn hăng hái, ta

lại phiền muộn. Năm đó tiên hoàng vẫn còn sống, Bắc Dương rất có khí

phách. Trước đây hắn có khát vọng cùng lý tưởng cao cả. Mà ta dưới sự

nắm quyền của Kim Tử, không thể không giấu tài. Nếu vô ý, sẽ chọc nàng

không vui, như vậy sẽ làm cho phụ thân và mẫu thân khó xử. Khi ta gặp

Hoàng thượng, nhưng kỳ quái là, hai ta như là bằng hữu đã lâu, trò

chuyện không biết mệt. Không biết khi nào thì bắt đầu, chúng ta quyết

định muốn cùng nhau cố gắng, cùng nhau khai sáng ra một đất nước thịnh

thế. Lúc đó, ta phát hiện mình cũng có khát vọng cùng nhiệt huyết. Bởi

vậy, từ đó về sau, ta không hề giấu tài hoa của mình, mà tận tình bày

ra. Nhưng, ta làm việc cùng làm người càng khiêm tốn. Có lẽ là bởi vì

hành vi của ta làm cho Kim Tử cảm thấy ta chỉ muốn phát ra tài hoa, cũng không muốn cùng Mộc Vũ tranh cao thấp, bởi vậy mới không để ý. Thế sự

thay đổi, trong nháy mắt, tiên hoàng mất, triều chính xảy ra biến hóa

nghiêng trời lệch đất. Ta cùng Bắc Dương đã trao đổi, Bắc Dương trở

thành người như bây giờ. Nhưng quyết định của chúng ta lại chưa từng

thay đổi. Ta muốn cùng nhau cố gắng khai sáng một đất nước thịnh thế,

hơn nữa chúng ta luôn luôn nỗ lực. Tuy rằng hiệu quả rất nhỏ, nhưng

chúng ta luôn cố gắng. Mà có một ngày, Hoàng thượng nói cho ta biết, có

lẽ ta và hắn đã có hy vọng. Sau đó, hắn nói với ta về ngươi.”

Nói tới đây, Vân Y cũng đã hiểu một chút.

“Như vậy, ngươi đang giả vờ thỏa hiệp, kì thực là muốn muốn ẩn thân!”

Không phải hỏi, mà là khẳng định.

Vừa rồi sự tự tin và vẻ ẩn nhẫn của Mộc Bách Nhiên vẫn hiện lên trong đầu Vân Y. Bởi vậy, Vân Y dám khẳng định như vậy.

Mộc Bách Nhiên không nói gì, nhưng cũng kiên định gật đầu một cái.

Thấy hắn thừa nhận, Vân Y có chút phiền muộn. Trước đây mình rất tự tin, nói như chém đinh chặt sắt, chỉ cần Hồi sinh thảo. Mục đích của mình vẫn

như vậy, nhưng bây giờ mình lại có cảm giác phụ lại sự tin tưởng của Bắc Dương cùng Mộc Bách Nhiên.

“Là điều kiện gì?”

Nói đến đây, Vân Y rõ ràng cảm thấy ngực mình khẽ đau, rất sợ đáp án này.

Mà tựa hồ biết nàng khẩn trương, hắn ôn ôn nhu nhu cười. Tươi cười như một trận gió mát, phất qua lòng của nàng.

“Không có gì nghiêm trọng, chỉ muốn ta yên lặng một thời gian mà thôi. Trong

khoảng thời gian này, ta coi như làm khách ở Kim phủ. Như vậy cũng tốt

a, nơi này có ăn có uống, thật tốt a. Chỉ là, lần này khổ cho ngươi. Có

nhiều chuyện phải nhờ ngươi xử lí.”

Mộc Bách Nhiên giống như đang chiếm được tiện nghi, sung sướng nói.

Vân Y nghe, biết Kim Dịch đang giam lỏng hắn. Bởi vì nếu giết hắn, sẽ khiến cho Mộc phủ đối địch, đến lúc đó Mộc phủ sẽ về phía Hoàng thượng, vậy

mất nhiều hơn được.

Nhưng theo hắn nói, lại cảm

thấy không thể tin Kim Dịch. Dù sao Mộc Bách Nhiên cũng rất khó khống

chế, tính tình của hắn hướng ngoại, giống như gió. Nếu không tốt, Kim

Dịch có khả năng sẽ tiền mất tật mang. Bởi vậy giam lỏng Mộc Bách Nhiên, từ từ áp chế Mộc gia là kết quả tốt nhất.

Nhưng kết quả này đối với Mộc Bách Nhiên mà nói, quá tàn nhẫn.

Hắn lại trở thành quân cờ trong trận tranh đoạt quyền lực này, chắc chắn

hắn không muốn. Lấy năng lực của hắn, hắn nên trở thành một quân sư chỉ

đường cho người khác, mà không phải ở đây đợi kết quả cuối cùng.

Nhưng hiện tại lại bất đắc dĩ lựa chọn.

Sau đó Mộc Bách Nhiên giao cho Vân Y một phong mật tín, bên trong có thế lực hắn giúp Bắc Dương nắm trong tay.

Mang theo phong thư rời đi, Vân Y cảm thấy trên vai mình mang trọng trách nặng nề. Nhưng nàng lại không thể cự tuyệt.

Trận chiến này, nàng không thể thất bại, nếu không sẽ không biết ăn nói ra sao với Mộc Bách Nhiên hy sinh bị giam lỏng ở đây.

Trong phòng Mộc Bách Nhiên nhìn Vân Y càng lúc càng xa, ánh mắt khẽ chớp, không đành lòng.

Chỉ là, đây không phải lỗi của hắn, sai là ở chỗ Vân Y không nên bước vào cục diện này!