Thiên Tài Khí Phi

Chương 135

Edit: Sunny Út

Khó mà nhìn thấy nàng như vậy, nàng như vậy, làm cho hắn cảm thấy đau lòng. Nàng nên sống vui vẻ, cười thật tươi mới đúng.

Nếu có thể, hắn muốn nâng niu nàng, sủng nàng.

Tư Cảnh Hiên đứng ở chỗ tối, đôi mắt lưu chuyển, tản ra một tia ôn hòa.

Ánh mắt Tư Cảnh Hiên càng ngày càng thâm, cuối cùng lại đen lại. Mà lúc

này, trong mắt hắn chỉ thấy bóng dáng của Vân Y, ánh mắt nhu hòa, tràn

đầy ôn nhu.

Vân Y tất nhiên là không biết, nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lo lắng cho Lục Bình.

Lục Bình, nàng có khỏe không?

Bên tai đột nhiên có thanh âm quen thuộc.

Vân Y khẽ nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, ai truyền tin tức cho nàng chứ?

Thiên Binh các có rất nhiều chuyện, nàng đã giao cho thuộc hạ a. Cho

nên, nếu không có chuyện quan trọng, bọn họ sẽ không gởi thư cho nàng.

Như vậy, đã có chuyện gì sao?

Vân Y cảm thấy nghi

hoặc, bàn tay đặt lên hông, tay múa vài cái, chỉ chốc lát có một con bồ

câu bay đến. Vân Y bắt lấy bồ câu đưa tin, tay còn lại lấy mảnh giấy ra.

Vân Y nghi hoặc mở tờ giấy, khi đọc nội dung, trong mắt Vân Y chứa sự tìm

tòi nghiên cứu. Trong thư nói, Lục Bình ở chỗ hắn, nhưng hắn không có ác ý, chỉ cảm thấy Lục Bình tư chất tốt, muốn thu nàng làm đồ đệ. Bởi vậy

ngày ấy mới âm thầm mang nàng đi, bây giờ mới báo bình an. Đợi thời cơ

đến, hắn sẽ mang Lục Bình trở về, cho các nàng gặp nhau.

Nhìn tờ giấy này, Vân Y cũng không quá tin tưởng. Dù sao chuyện này có vẻ rất kỳ quái, sao lại có chuyện tốt như thế được.

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có thể tin. Dù sao không ai sẽ vô duyên vô cớ

bắt người. Hơn nữa lại còn báo bình an, càng có vẻ người nọ không có ác

ý.

Vân Y rất muốn đi xác nhận, nhưng trong thư nói

nàng không cần thăm dò, sẽ không tra được gì. Vân Y tin tưởng chuyện

này, Tư Cảnh Hiên phái rất nhiều người của Bích Thủy sơn trang, đều tra

không ra manh mối, như vậy nàng có năng lực sao? Nhưng nếu không đi kiểm chứng, trong lòng nàng lại cảm thấy rất bất an. Vân Y do dự, không biết nên làm gì mới tốt.

Đột nhiên trong đầu Vân Y hiện

lên một đạo ánh sáng. Nếu nàng dùng bồ câu đưa tin, vậy có thể tìm đc

nơi Lục Bình ở sao? Có thể! Nếu Lục Bình thật sự được một cao nhân thu

dưỡng, như vậy đến lúc đó cho dù mạo phạm tiền bối, chỉ cần nàng giải

thích, thành tâm thành ý, chắc chắn tiền bối cũng có thể bỏ qua.

Nhưng nếu là kết quả xấu nhất, Lục Bình rơi vào tay ác nhân, như vậy nàng sẽ băm vằm chúng không thương tiếc.

Vân Y lại nhìn nội dung trong thư, càng kiên định ý nghĩ trong lòng mình.

Mình tuyệt đối không thể làm cho Lục Bình nguy hiểm. Vân Y cầm trang

giấy trong tay, nhảy xuống bệ cửa sổ, đi vào phòng. Đến bên cái bàn Vân Y cầm bút viết nhanh mấy câu. Đơn giản chỉ cảm tạ tiền bối coi trọng, và

nhờ chăm sóc tốt cho Lục Bình. Còn chuyện của mình chưa xong, đợi đến

khi xong xuôi sẽ tiếp đãi Lục Bình trở về.

Viết xong, Vân Y đi đến một ngăn tủ, mở ngăn kéo, lấy ra mấy bình dược, trộn lại.

Vân Y nhìn dược trong tay, mũi khẽ ngửi, xác định không sắc không vị. Có kết quả vừa lòng, trong mắt Vân Y tràn ngập ý cười. Nàng sẽ nhanh chóng nhìn thấy Lục Bình. Hy vọng Lục Bình sẽ ổn, nhất định sẽ như vậy.

Vân Y cầm bình dược kia đến bên bàn, nhẹ nhàng bôi lên tờ giấy vừa viết.

Nhìn dược từ từ thấm xong, Vân Y cuộn lại, sau đó đến trước cửa sổ, cho

bồ câu đưa tin cất cánh.

Sau khi bồ câu bay đi, Vân Y lấy ra một lọ

dược trong tay áo. Nhìn nó, trong mắt Vân Y hào quang bắt đầu khởi động, sau đó nhẹ nhàng nhỏ một giọt trên đầu ngón tay.

Đầu ngón tay vừa tiếp xúc chất lỏng kia, lập tức biến thành màu tím. Nhưng

sau đó lại thấy đầu ngón tay nhạt dần, cuối cùng lại khôi phục bình

thường.

Đợi đầu ngón tay khôi phục lại bình thường,

Vân Y có thể cảm giác được trong lòng mình có sự liên hệ, tựa hồ có gì

đó ở xa đang gọi mình. Có thể cảm giác được chỗ đó.

Cảm giác được biến hóa trong lòng, Vân Y nhanh chóng đến phía trước cửa sổ, bay vút ra ngoài. Nhưng chân trái vừa mới nâng lên, Vân Y lại quay lại. Nàng nhanh chóng mang mũ và áo choàng đen vào, Vân Y như một ám vệ bình thường. Nếu không nhìn kỹ, căn bản là sẽ không phát hiện, hòa hợp một

thể với bóng đêm.

Ở trong đêm đen rất nhanh hướng tới một cái phương hướng lao đi, Vân Y cảm giác được thân thể của chính

mình có một chút trì trệ. Nhưng là, giờ phút này Vân Y không rảnh bận

tâm thân thể của chính mình, nàng chỉ biết là chỉ có xác định Lục Bình

an toàn, nàng mới có thể an tâm làm cái khác sự tình. Nếu không, nàng

không có lúc nào là đều cảm giác chính mình như cái xác không hồn bình

thường, hoàn toàn không có còn sống cảm giác.

Tư Cảnh Hiên trở về phòng, trong ánh mắt hiện lên tia ảm đạm. Một mình hắn lẳng lặng đứng trong bóng đêm, như không tồn tại. Giờ phút này, trong lòng

Tư Cảnh Hiên rất u ám, hắn lẳng lặng đợi thời gian trôi qua. Hắn nghĩ,

dợi đến khi hết cơ hội tìm lại sinh mệnh, hắn sẽ tìm một nơi vắng vẻ mà

chết. Có lẽ đó cũng là một loại hạnh phúc, không có ai thương tâm cho

hắn. Có lẽ, đây là sự an ủi duy nhất cho hắn. Chỉ cần, nàng sống tốt,

như vậy tất cả đều tốt.

Nếu nàng mạnh khỏe, đó là trời nắng.

Tinh thần hắn sa sút, khóe mắt hiện lên bóng dáng màu đen. Thân ảnh đó, làm

cho hắn chấn động. Hắn không khỏi nghi ngờ, đã trễ thế này, một mình

nàng, còn mặc như vậy, nàng muốn làm gì?

Chẳng lẽ

muốn đi Mộc phủ báo thù sao? Nhưng ban ngày thấy nàng tâm tình ổn định

a. Hơn nữa, nàng là người luôn bình tĩnh, sao lại đi làm việc ngốc này?

Cho dù nàng không lo lắng cho mình, cũng sẽ vì nha đầu Hồng Mai mà suy

nghĩ a. Hơn nữa, đây cũng không phải phong cách làm việc của nàng a.

Nàng làm việc không theo cảm xúc, bình thường nàng phải tính toán kỹ mới đúng a.

Như vậy, nếu không phải đi Mộc phủ báo thù, đã trễ thế này, nàng đi đâu?

Tuy rằng cảm thấy nghi ngờ, nhưng động tác không chậm. Khi Vân Y còn chưa đi xa, hắn cũng đã đuổi kịp, yên lặng đuổi theo.

Bây giờ toàn bộ tâm thần của Vân Y đều ở đầu ngón tay của mình, tất nhiên

không chú ý đến có một cao thủ đi theo sau lưng. Vân Y nhìn màu sắc biến hóa trên tay, từ màu tím lại biến thành vô sắc. Nhìn như vậy, nàng vội

vàng ngừng lại.

Nhìn màu sắc này, Vân Y nhẹ nhàng

nhíu mày, trong lòng nghi hoặc. Sao lại bị chặt đứt giữa đường, nhìn con song trước mắt, trong đầu nàng có chút không rõ. Sao lại có một con

sông ở đây chứ? Khinh công của nàng còn chưa đạt đến trình độ đi trên

nước. Nhưng nếu không qua sông, thì nên làm gì chứ? Nàng bất đắc dĩ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn nhìn con song này. Chỉ có thể qua song,

bằng không không có cách khác. Hơn nữa để thời gian qua lâu, dược hiệu

sẽ mất đi. Đến lúc đó, sẽ không tốt.

Nhìn con sông, trong lòng nghĩ, cũng không phải dài.

Nâng mắt, đánh giá cảnh vật xung quanh, cuối cùng dừng trên một cái cây.

Nàng từ từ đến gần cây kia, sau đó rút kiếm mà Sở Hiên đưa cho nàng từ bên hông. Chém vài nhánh cây làm nó rớt xuống.

Nàng ôm mọi thứ đến bờ sông, sau đó kết lại làm thành cái bè.

Nhìn kiệt tác của mình, Vân Y vừa lòng cười, sau đó lập tức nhảy lên bè, mượn lực. Nhanh chóng qua sông.

Vân Y an toàn qua sông, để lại ánh mắt ngốc nghếch của Tư Cảnh Hiên.

Trong đầu Tư Cảnh Hiên là nụ cười cuối cùng của Vân Y, nụ cười tươi tắn chiếu sáng cả màn đêm, cũng chiếu sáng lòng của Tư Cảnh Hiên.

Không tự giác, khóe miệng của Tư Cảnh Hiên cũng nở nụ cười hạnh phúc, dưới mặt nạ bạc có một nụ cười ôn nhu.

Nhưng gió đêm lạnh lùng thổi qua Tư Cảnh Hiên. Lúc này, Tư Cảnh Hiên giương

mắt nhìn lại, mới phát hiện đã không thấy nàng nữa, chỉ có một mình hắn ở đây......

Tư Cảnh Hiên nhanh chóng dùng khinh công

đi qua, nhìn bên bờ vẫn còn chiếc bè trôi lơ lưng, khóe miệng hắn liền

mang nụ cười sủng nịch.

Nếu biết sớm như vậy, hắn ôm

nàng đi qua không phải tốt sao, sao lại phiền phức như vậy. Còn chặt

nhánh cây, lại dùng thanh kiếm hắn đưa cho nàng. Thanh kiếm đó lại để

nàng chặt cây. Nghĩ tới cảnh chặt cây lúc nãy, khóe miệng Tư Cảnh Hiên

run rẩy.

Tuy rằng trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, phương pháp chặt cây này rất mới.

Tư Cảnh Hiên vừa nghĩ, chân đạp nước mà qua sông. Nếu một màn này để Vân Y thấy, Vân Y thế nào cũng phải oán niệm một phen.

Vì sao người khác lại dễ dàng đi qua, xinh đẹp như vậy. Mà nàng lại đi chặt cây, sau đó kết bè mà qua sông, hoang vắng vô cùng.

Tư Cảnh Hiên xuất quỷ nhập thần vượt qua Vân Y. Nhìn bóng dáng phía trước, lúc này đang ngồi nghiên cứu, dưới chân hắn lảo đảo, thiếu chút nữa từ

không trung ngã xuống.

Có chuyện gì? Nữ nhân kia rốt

cuộc muốn làm cái gì? Sao lại đột nhiên ngừng lại, đó là đang làm cái

gì. Giống như đang chơi với kiến. Hắn rất muốn đến xem, nhưng cuối cùng

vẫn nán lại. Hắn lẳng lặng chờ đợi một lúc, cuối cùng bóng dáng trước

mắt lại động đậy.

Vân Y vừa đi vừa nghĩ, nơi này đất

đai rất đặc biệt. Chắc chắn có bí mật. Bất quá bây giờ thời gian cấp

bách, nàng phải đuổi theo bồ câu, để chuyện này xong việc nàng sẽ nghiên cứu.

Nàng vội cúi đầu đi nhanh, ngừng lại trước một nhà dân.

Đa số dân đều sống trong Bắc thành, ngõ nhỏ sâu thẳm này, sao lại kì quái như thế?

Nhưng chỗ nào kì quái chứ?

Nàng đứng ở tại chỗ suy nghĩ một lúc, rốt cục cũng nghĩ ra.

Đúng rồi, cao nhân không phải ở trên núi cao hay là nơi ít người sao?

Nhưng sao lại ở đây? Đây là khu dân cư a, là nơi có người dân ở a. Chưa bao giờ nghe nói, cao nhân thích ở khu dân cư a.

Hay là, cao nhân này đặc biệt. Chẳng lẽ này cao nhân am hiểu đạo lý thật

sâu. Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Y đối với cao nhân này có chút hưng

phấn.

Vân Y đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng hơi thở bên trong khu dân cư.

Khi cảm thu xong, sắc mặt Vân Y lập tức trở nên nghiêm túc, bên trong có ba cao thủ, mà sâu bên trong, tức là cái trong phòng nhỏ, có một cao thủ.

Cảm nhận được hơi thở mãnh liệt, Vân Y cắn răng, quyết định liều mạng.

Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, nên xoay người nhảy, chuẩn bị vào.

Nhưng chưa kịp nhảy lên, cánh tay bị kéo lại.