Thiên Tài Khí Phi

Chương 107: Đàm phán

Vân Mộng Vũ vừa thức dậy, Hồng Mai liền báo cho nàng một tin xấu.

Hoa Thanh Nhi cùng Lí Nghị đêm qua đã bị cướp đi.

Thật đúng là có ý tứ a, là do ai làm?

Trong kinh thành người có năng lực làm việc này là nàng, Sở Hiên, Hứa vương và thái tử Sở Thụy Phong.

Tựa hồ là Hứa vương làm, nhưng Hứa vương này giả dối dị thường, sẽ không

làm ra chuyện phiền phức. Như vậy Lí Nghị chắc chắn cho hắn lợi lộc,

nhưng đó là cái gì mà có thể làm cho Hứa vương động tâm, mà không tiếc

đối địch với Thiên Binh các?

Hơn nữa Hứa vương chẳng lẽ không bận tâm đến Sở Hiên sao?

Đáp án này nàng sẽ nhanh chóng biết được.

Lúc ăn cơm, sắc mặt của Sở Hiên không được tốt, ngẫu nhiên nhìn Vân Mộng Vũ vài lần.

Vân Mộng Vũ bị hắn nhìn làm nàng không được tự nhiên, ăn xong, bọn hạ nhân

dọn dẹp rồi lui xuống. Nàng lập tức bất đắc dĩ mở miệng hỏi:“Nói đi,

ngươi muốn nói gì.”

Sở Hiên nhìn nàng một lát, sau đó mở miệng nói:“Sáng nay Hứa vương đưa ta một phong

thơ, trong thơ nhắc lại việc của 20 năm trước. Cho nên sau này sẽ xảy ra tranh đấu về chính trị, ta không tiện nhúng tay vào.”

Nghe nói như thế, trong lòng Vân Mộng Vũ lập tức nghĩ đến vị Tư phu nhân

kia. Xem ra người đã từng ép buộc Hứa vương rút lui, phỏng chừng còn có

chuyện khác nữa. Nếu không, Hứa vương sẽ không quay về thêm một lần nữa, hơn nữa bây giờ lại tìm lí do bắt Sở Hiên rời khỏi sự tranh đấu này.

Bất quá như vậy rất tốt, nàng càng thích thù của mình thì mình báo. Hoa

Thanh Nhi cùng một nhà của Lí Nghị phải chết, nếu Hứa vương càng muốn

tranh đấu, nàng sẽ không khách khí. Trong lòng nàng cũng không nghĩ

nhiều, nàng cười nói với Sở Hiên:“Không có gì, chuyện này ta có thể giải quyết.”

Thấy nàng như thế,

trong lòng hắn có chút mất mát. Trong lòng hy vọng nàng có thể ỷ lại vào hắn, nhưng nàng luôn đem mọi việc thành chuyện nhỏ.

Vân Mộng Vũ cũng không còn nhàn hạ nữa, bây giờ nàng muốn đấu pháp với Hứa

vương. Bởi vậy nàng muốn dùng biện pháp nhanh nhất. Hứa vương là người

có tâm cơ thâm trầm, có dũng có mưu, là một đối thủ đáng gờm.

Hứa vương muốn uy hiếp Sở Hiên, như vậy hắn muốn công kích Thiên Binh các

và Sở gia. Vì sao hắn lại làm chuyện không lí trí như vậy? Hắn cứu Lí

Nghị, bây giờ chẳng khác nào là địch của Thiên Binh các. Cho dù hắn

không liên minh được với Thiên Binh các, nhưng cũng không nên làm chuyện này. Vậy chỉ có thể nói Hứa vương có thể được lợi lộc rất lớn từ chỗ Lí Nghị, làm cho Hứa vương cảm thấy cái đó có giá trị, đáng giá đối địch

với Thiên Binh các.

Đột nhiên

nghĩ, Lí Nghị nhiều năm qua vẫn rất bình thường. Nhưng hắn là người như

vậy, chắc chắn sẽ chuẩn bị cho mình nhiều thứ phía sau. Như vậy chắc

chắn hắn sẽ cho Hứa vương một thứ. Là cái gì chứ? Vàng bạc châu báy, hay là vũ khí binh mã?

Vàng bạc

châu báu tất nhiên là không cần nói, nhiều năm qua Lí Nghị chắc chắn có

không ít. Mà nếu là vũ khí thì cũng không có khả năng làm cho Hứa vườn

trở mặt với Thiên Binh. Như vậy, có khả năng Lí Nghị lặng lẽ nuôi dưỡng

tư binh.

Xem ra, nàng đã xem thường Lí Nghị.

Mà Hứa vương là người coi trọng lợi ích, không đến vạn bất đắc dĩ cũng sẽ

không chọn đối đầu. Như vậy, hắn sẽ nhanh chóng tìm nàng nói chuyện

trước, xem xem có đường sống hay không.

Quả nhiên, lúc chiều Hứa vương đưa một phong thư đến, mời nàng đến quán trà ở Yến kinh nói chuyện. Nhận được phong thư này, ánh mắt Vân Mộng Vũ

hiện lên tia kiên định, muốn làm hại người của nàng, nàng sẽ không bỏ

qua. Nhưng, nàng vẫn muốn đi, xem Hứa vương muốn thế nào.

Vân Mộng Vũ ngồi kiệu đi đến quán trà, đi vào mới phát hiện toàn bộ quán

trà Hứa vương đã bao hết. Nhìn như vậy, miệng nàng khẽ cong, có vẻ hơi

khoa trương rồi?

Nàng vừa vào, lập tức có người đến dẫn đường.

Nàng nhanh chóng được đưa đến một gian phòng. Đi vào phòng, nhìn Hứa vương

mang vẻ mặt bí hiểm ngồi thưởng trà. Biết nàng đi vào cũng không có phản ứng gì. Nàng cũng không để ý, nàng cho người dẫn đường lui xuống, tự

mình đến bên bàn rồi ngồi xuống. Sau đó trực tiếp mở miệng hỏi:“Hôm nay

Hứa vương mời thần nữ đến, không biết là có chuyện gì?”

Vừa nghe xong, Hứa vương lại nở nụ cười, chế giễu:“Sao vậy, hôm nay không xưng mình là các chủ. Sao lại xưng là thần nữ rồi?”

“Vậy không biết Hứa vương hẹn gặp bản các chủ là có chuyện gì sao?” Thấy hắn như thế, nàng nói.

Thấy nàng như thế, Hứa vương nhất thời cảm thấy không vui. Ánh mắt chợt tắt, hắn đi thắng vào vấn đề: “ Một nhà Lí Nghị, Hứa vương ta bảo vệ.”

Nghe nói như thế, Vân Mộng Vũ cười nhạo một tiếng, sau đó nhìn Hứa vương nói: “Một nhà Lí Nghị, ta chắc chắn phải diệt.”

Vân Mộng Vũ dứt lời, ánh mắt Hứa vương mang theo tia sắc bén.

Ngữ khí Hứa vương giảm đi độ ấm, hắn thản nhiên hỏi: “Diệt, ngươi diệt như

thế nào? Tuy rằng ngươi có Thiên Binh các, nhưng thế lực của Hứa vương

phủ cũng không thể khinh thường. Có lẽ trước kia ta còn kiêng kị Thiên

Binh các, nhưng bây giờ thì không. Ngươi có biết vì sao ta phải bảo vệ

một nhà của Lí Nghị không?” Nói đến nửa câu sau, giọng điệu của Hứa

vương tăng lên một chút, có vẻ như rất tự tin.

Nhìn hắn như vậy, Vân Mộng Vũ thật muốn tát một cái. Không phải là chiếm

được Lí Nghị thôi sao, kiêu ngạo như vậy sao? Nàng khinh thường mở miệng nói:“Còn có thể vì sao nữa? Không phải là hắn cho ngươi thế lực. Hắn

chắc là lặng lẽ nuôi dưỡng không ít cao thủ cùng với một ít tư binh.”

Nghe Vân Mộng Vũ nói, ý cười trên khóe miệng của Hứa vương lập tức thu hồi, hắn lạnh lùng hỏi: “Sao ngươi biết?”

“Biết chuyện này khó lắm sao? Lão hồ li Lí Nghị chắc chắn không dễ giết. Ngay từ đầu, ta thừa nhận là ta khinh địch. Nhưng sau đó ta có điều tra một

chút và dựa vào suy đoán, tự nhiên sẽ biết. Thế lực của Lí Nghị hơn thế

lực của ngươi, Hứa vương bây giờ chắc chắn cũng đã dự liệu trước. Dù sao ngươi cũng đã âm thầm chuyển thế lực của Hứa vương phủ vào trong Yến

kinh, mà thế lực của Lí Nghị lại ở trong Yến kinh. Mà ngươi nhất định

cho rằng tuy rằng Thiên Binh các có thế lực rất mạnh, nhưng trong Yến

kinh cũng không có bao nhiêu, đúng không? Cho nên, ngươi vẫn cứ cảm thấy mình đang thắng.” Không bị giọng điệu của hắn làm cho ảnh hưởng, nàng

lạnh nhạt phân tích cho hắn thấy.

Mà lúc này, sau khi Hứa vương nghe được Vân Mộng Vũ phân tích, trong lòng

cảm thấy rất bất an. Nàng bình tĩnh, phân tích chuẩn xác. Như vậy, trong đó có gì hắn còn chưa biết sao. Lúc này, Hứa vương cũng nghi ngờ với

tài phán đoán của mình.

Nhìn

thấy hắn có dấu hiệu buông lỏng, nàng cười mở miệng nói:“Không biết Hứa

vương có nhớ trước đây chúng ta từng hợp tác hay không?”

Lời này như một tiếng sét trong lòng Hứa vương. Hợp tác, ngay từ đầu hắn

nhớ rõ, nhưng từ khi Minh Du Nhiên cho biết Vân Mộng Vũ là các chủ Thiên Binh các, hắn không còn ôm hy vọng với sự hợp tác này, cảm thấy hai bọn họ sẽ trở thành địch. Cho nên, hắn đã sớm xem nhẹ chuyện hôm đó. Nhưng

bây giờ nàng lại nhắc đến chuyện này, thật sự là không biết nên làm gì

nữa.

Vì thế, hắn nghi hoặc:“Hợp

tác? Chúng ta từng có sự hợp tác sao? Lúc trước ta nhớ rõ ta với các chủ Thiên Binh các nói chuyện cách một tầng sa mỏng, hơn nữa lúc ấy các chủ Thiên Binh các lại mang theo một cái mặt nạ. Hợp tác như vậy, ta thật

sự là không tin tưởng cho lắn. Nếu Vân tiểu thư không nhắc, ta chắc chắn sẽ quên.”

Chết tiệt, lão hồ li, đây là ám chỉ hành vi giấu đuôi của nàng. Hơn nữa, bây giờ hắn không

tin nàng sẽ hợp tác với hắn. Xác thực, nàng không muốn hợp tác với hắn.

Bây giờ nàng phải làm hắn và Lí Nghị tách ra, sau đó đánh tan từng

người.

Vì thế, nàng vẫn giữ biểu tình ôn hòa như cũ, giọng điệu nhu hòa nói:“Hứa vương nói như thế, là không tin ta?”

“Chẳng lẽ, ta nên tin tưởng Vân tiểu thư sao?” Hứa vương chế giễu một câu.

“Như thế nào, Hứa vương sẽ tin Lí Nghị sao?” Vân Mộng Vũ cũng chế giễu lại.

Cái này, Hứa vương lại trầm mặc. Lí Nghị quả thật không đáng tin tưởng, vốn hắn cảm thấy Lí Nghị nhất định không có cách khác, chỉ có thể hợp tác

với hắn.

Nhưng bây giờ nàng làm hắn tỉnh ra, hắn lại cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản.

Lí Nghị kia đã sớm chuẩn bị, như vậy sẽ còn nữa. Này đến lúc đó, nếu hắn

bảo vệ Lí Nghị, thật sự đối đầu với Thiên Binh các, cuối cùng Lí Nghị

không thực hiện lời hứa. Như vậy, hắn chẳng phải là trộm gà không thành

còn mất nắm gạo. Hơn nữa, bây giờ hắn lại lo lắng, nếu Lí Nghị thừa dịp

hắn không đề phòng, cắn ngược lại hắn, vậy hắn có muốn khóc cũng không

kịp.

Ngay từ đầu, cũng không cảm thấy gì, còn cảm thấy như là đã chiếm tiện nghi. Nhưng nghĩ lại, cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

Nhìn thấy lời nói của mình có hiệu quả, Vân Mộng Vũ lại nói tiếp:“Hứa vương, ngươi có thể giả vờ hùa theo Lí Nghị a. Lấy được thứ ngươi cần trên tay hắn, đến lúc đó giao một nhà Lí Nghị cho ta thì tốt rồi. Như vậy, Hứa

vương sẽ không bị phiền phức.”

Lời này nghe như là nàng đang nghĩ cho hắn, nhưng sao hắn lại không thể

tin. Dù sao Vân Mộng Vũ sao có thể vô duyên vô cớ thay hắn suy nghĩ.

Trong lúc nhất thời hắn có chút nghi ngờ, không biết nên làm vậy hay

không.

“Dù sao mục đích của ta

chỉ muốn mạng một nhà của Lí Nghị, cái khác không quan trọng với ta. Dù

sao, bây giờ ta cũng là Hiên vương phi.” Vân Mộng Vũ tốt bụng giải

thích.

Nghe ba chữ Hiên vương phi, trong mắt Hứa vương hiện lên một đạo mũi nhọn, trong lòng tin vài phần.

Nhìn thấy hắn nghe lời nàng, nàng cũng yên tâm. Chuyện còn lại, xem thử thủ đoạn ai cao minh hơn.