Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 571: Song hỷ lâm môn

Ads

- Người kia rốt cuộc là đang làm cái gì đó?

- Không biết a, cứ thế đã hai ngày hai đêm rồi.

Quảng trường bên ngoài Luyện Ngục thần tước thần miếu, Độc Âm Nhi cùng Chi Ni Nhã thần sắc lo lắng mà nhìn địa hạ cảng khẩu (cảng dưới mặt đất). Lời thoại như vậy, trong thời gian hai ngày này các nàng đã nói không dưới mười bảy mười tám lần, đáng tiếc là mỗi lần đều là dùng phiền muộn mà chấm dứt. Cùng Đan Thư thần thú đồng dạng, các nàng chỉ có thể nhìn thấy cảng khẩu với một con kênh không ngừng phun sóng vỗ cùng Hỗn Nguyên lực trường của Phó Thư Bảo tồn tại mà thôi. Biết rõ là hắn ở bên trong, nhưng mà đáng tiếc là có nhìn thế nào cũng chả thấy hắn đâu cả.

Cùng với Độc Âm Nhi, Chi Ni Nhã đứng cùng nhau ra còn có Hồ Nguyệt Thiền. Với tư cách là "tiểu tam" bán vô hình, nàng cùng Độc Âm Nhi, Chi Ni Nhã quan hệ một mực không có được cải thiện. Nhưng mà, hai nàng cũng không cách nào bỏ qua được, chỉ có thể ngầm đồng ý sự hiện hữu của "tiểu tam".

- Mỹ nhân ngư kia không phải đã nói rồi sao, hai người các ngươi còn ở nơi này đoán mò cái gì nữa, hắn đang minh tưởng ở bên trong, sự tình tu luyện Hỗn Nguyên lực, trọng yếu như vậy, thời gian hai ngày cũng không lâu lắm a, vì cái gì còn lo lắng đây?

Hồ Nguyệt Thiền chen lời vào.

- Chúng ta lo lắng cái gì, ai cần ngươi lo? Nhiều chuyện!

Độc Âm Nhi trừng mắt với Hồ Nguyệt Thiền, kéo tay Chi Ni Nhã nói.

- Chẳng muốn cùng người nào đó nhàm chán nói chuyện, chúng ta sang bên kia.

Độc Âm Nhi kéo Chi Ni Nhã đi, rất nhanh lại xuất hiện ở một địa phương xa xa, tiếp tục nhìn ra xa mà nhỏ giọng nói chuyện.

Hồ ly tinh sững sờ mà nhìn hai nàng, cả buổi đều không thể thốt ra câu nào. Nàng hiện tại mới hiểu được, "tiểu tam" như nàng muốn cùng chính thê quan hệ tốt, mặc kệ là hành động tiếp cận gì cũng đều là phí công.

Tiếng bước chân "lẹp xẹp lẹp xẹp" truyền đến, hồ ly tinh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Hữu Nãi Ngư một thân áo váy thuần màu trắng chậm rãi đi tới, nội tâm khẽ động.

"Độc Âm Nhi cùng Chi Ni Nhã kia là hai gia hỏa không biết thưởng thức, khắp nơi xa lánh ta, ta không có minh hữu, khắp nơi phải chịu hai nàng khi dễ, mỹ nhân ngư này vừa vặn có thể trở thành minh hữu của ta, hì hì! Nếu như tên Phó Thư Bảo kia đối với mỹ nhân ngư này không có biện pháp, ta đây liền tự nguyện tự vận trước mặt hai người kia! Cho nên, minh hữu của ta chính là nàng rồi! Hai tình nhân giao đấu với hai chính thê, hưu chết về tay ai còn không nhất định đây này!"

Nghĩ như vậy, hai người hoàn toàn không phải là nhân loại vai sánh vai, bộ dạng trông rất ư là thân mật.

- Hữu Nãi Ngư muội muội, ngươi nói xem, Phó đại ca lúc nào mới có thể chấm dứt minh tưởng đây này?

- Không biết a! Minh tưởng như vậy, có khả năng là thời gian một cái đồng hồ cát kết thúc, cũng có khả năng là một tháng, một năm, thậm chí là cả đời đều không thể chấm dứt.

Hữu Nãi Ngư như có điều suy nghĩ mà đáp lại.

Cả đời không thể đột phá, đây cũng là nguyên nhân Thứ Thần cấp lực sĩ không thể đột phá lên Thần cấp lực sĩ được. Không cách nào thông qua phương thức minh tưởng, tìm về phương pháp tu luyện của riêng mình, chính là tâm pháp tu luyện thì sẽ vĩnh viễn đứng tại cảnh giới Thứ Thần cấp này, không thể tăng lên.

Bên kia vách núi, bốn nữ nhân phân thành hai phe, không chút mùi thuốc súng nhưng mà lại đã có một cái chiến hào không cách nào vượt qua được. Bất quá, đúng lúc này, các nàng đều chú ý tới một người, đó chính là Phó Thư Bảo hai ngày hai đêm vẫn đang ở trong trạng thái minh tưởng không đi ra.

Thời gian hai ngày, Phó Thư Bảo kỳ thật đã tới một thời kỳ rất mấu chốt.

Thời điểm vừa mới bắt đầu vào minh tưởng, hắn đã có đích nhắm tới, đem tất cả tâm pháp trong đầu lướt qua một lần, hi vọng từ đó có thể tìm được một điểm manh mối. Loại nhớ này là tự động, tùy ý, căn bản tinh thần của hắn cũng không có đi khống chế. Nhưng mà, mặc dù có thể làm tới loại trình độ tự nhiên như thế nhưng mà qua một ngày rồi mà hắn vẫn không tìm ra bất luận manh mối gì.

Ngày hôm sau, hắn cũng không có nhớ lại những tâm pháp kia nữa mà là chuyên chú suy nghĩ về lực lượng. Lần chuyển biến này tựa hồ đã tìm ra được một chút linh cảm, nhưng mà tới cuối cùng vẫn không có tìm ra được phương hướng gì.

Hiện tại, hắn đã đem nội dung minh tưởng chuyển dời đến thân thể của hắn. Một cái linh cảm, lẳng lặng sinh ra.

Thân thể của hắn, tuyệt đối là có tính đặc thù. Linh hồn là linh hồn đến từ một thế giới khác, thân thể lại là thân thể của thế giới này. Lúc trước, thân thể được Huyền Thiết sơn linh mạch tại đáy Thâm uyên cải tạo qua, còn nữa, hiện tại còn có Kim chi lạc ấn, Hỏa chi lạc ấn, Mộc chi lạc ấn đã biến thành một bộ phận thân thể của hắn. Dưới đủ loại yếu tố như thế, thân thể của hắn trong thế giới này tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Cho nên, hắn minh tưởng về tâm pháp tu luyện Hỗn Nguyên lực chỉ có thể bắt đầu từ thân thể!

Hai mắt nội thị, giống như một bộ phận huyết dịch lưu chuyển toàn thân. Tình huống từng nơi trong thân thể đều hiện ra trong ý thức chi hải của hắn. Trái tim nhảy lên, mạch máu vận chuyển, hệ hô hấp, kinh mạch, hết thảy đều rõ ràng trong lòng bàn tay hắn, hiểu rõ tất cả. Những thứ này chỉ là bộ phận bên ngoài, tiến vào càng sâu hơn nữa chính là ba khỏa nguyên tố lạc ấn cùng Huyết Thiết sơn linh mạch. Những thứ này, Phó Thư Bảo như trước vẫn chỉ dùng nội thị từng cái từng cái xem kỹ càng, lại phân tích chúng, một lần lại một lần, tựa như đọc qua một quyển sách thần kỳ, mỗi lần đều không có cùng nội dung, cảm thụ theo đó cũng bất đồng đi.

Không biết trải qua bao lâu.

Ngay tại lúc hắn phân tích toàn bộ thân thể, linh hồn, ba khỏa nguyên tố lạc ấn, Huyền Thiết sơn linh mạch trong cơ thể hắn bỗng nhiên sinh ra môt loại cộng minh kỳ diệu. Loại cảm giác này giống như một người đang lạc trong sa mạc thì đột nhiên có linh cảm phương hướng, nhận lấy chỉ dẫn, thẳng tới phương hướng chính xác mà đi.

Kỳ quang trong ý thức hải lóe lên đủ mọi màu sắc. Nội thị chi nhãn nhìn lại chỉ thấy một đám quang trạch kỳ quái chớp nháy, không có bất kỳ nội dung mang tính thực chất nào, nhưng mà khóe miệng Phó Thư Bảo lại lộ ra một nụ cười thản nhiên. Bởi vì, thứ hắn nhìn thấy không phải là quang trạch gì mà là phương pháp tu luyện Hỗn Nguyên lực, cũng chính là tâm pháp tu luyện của riêng hắn!

Hỗn độn giữa đan điền chậm rãi nhúc nhích, vận chuyển, ngay tại lúc Phó Thư Bảo lĩnh ngộ xong, tâm pháp như vậy, đúng là vì thân thể của hắn mà sinh, bởi vì linh hồn của hắn mà miêu tả, người khác cũng không có cách nào tu luyện được và hắn cũng không cách nào dạy bằng lời nói. Bởi vì đây chỉ là một loại cảm giác, một loại chỉ dẫn, không có văn tự nào miêu tả được.

Đây chính là phương pháp tu luyện Hỗn Nguyên lực, từng Thứ Thần cấp lực sĩ đều phải trải qua một bước này. Đốn ngộ rồi, cũng coi như bước một bước cuối cùng trở thành Thần cấp lực sĩ. Nếu không đốn ngộ, vậy thì cũng chỉ vĩnh viễn đứng tại Thứ Thần cảnh giới, cuối cùng cả đời không thể đột phá!

- Ầm ầm!

Trong ý thức hải nổ vang một tiếng, giống như tiếng sấm giữa trời xuân, thôi phát vạn vật sinh trưởng. Hỗn độn giữa đan điền vận chuyển lên, không ngừng luyện hóa lực lượng thu được từ Thánh Anna, năng lượng tinh thuần đến từ Huyền Thiết sơn linh mạch. Hết thảy, cũng không phải do Phó Thư Bảo đi khống chế. Bởi vì, tu luyện Hỗn Nguyên lực chính là minh tưởng. Về sau, chỉ cần tiến vào trạng thái minh tưởng là hắn đang trong quá trình tu luyện Hỗn Nguyên lực, cũng không cần vận hành tâm pháp gì, cũng không cách nào đi khống chế được.

Đây chính là chung cực áo nghĩa của Hỗn Nguyên lực, khúc dạo đầu thành Thần!

Thành Thần, lực lượng vô cùng, tính mạng vô tận!

Hỗn Nguyên lực trường triệt tiêu, Phó Thư Bảo ở trung tâm liền hiện ra. Giờ phút này hắn bảo tướng trang nghiêm, ngồi chỗ đó giống như lão tăng nhập định. Đỉnh đầu của hắn ngũ sắc huyền quang lưu chuyển, quanh quẩn quấn lấy hắn. Cảnh như vậy, thực sự là phải khiến kẻ khác hoài nghi, có thần linh nào đó nhàm chán đang đứng tại bên cạnh một con kênh đào cạnh một cái bể cá kiểng gì đấy.

Mọi người trước Luyện Ngục Thần Tước thần miếu sớm đã bị ngũ sắc huyền quang hấp dẫn, nhao nhao mà chạy tới. Năm ngàn người chạy tới, rậm rạp chi chít một mảnh, không một thanh âm phát ra, đơn giản là, một cảnh này đủ khiến cho mọi người phải sợ hãi thán phục!

- Ầm ầm!

Lại một tiếng nổ như tiếng sấm giữa trời xuân từ trên đỉnh đầu của Phó Thư Bảo vang lên. Trong một khắc này, hắn khoan thai mở hai mắt ra, hai đạo tinh quang như thực chất tràn ra.

- Oa! Hắn... tên kia thành Thần cấp lực sĩ sao?

Độc Âm Nhi nhiều chuyện vẫn là người đầu tiên không nhịn được mà bật thốt lên.

Một câu vô tâm của nàng giống như một hòn đá ném vào mặt nước phẳng lặng, nổi lên ngàn vạn tầng rung động.

- Oa nha! Thiếu gia chúng ta đã thành Thần cấp lực sĩ rồi!

- Thật là làm cho người ta kích động rồi, chúng ta theo hắn, chính là đi theo chân Thần a! Ha ha ha, chúng ta đều là phó nhân (người hầu) của Thần, sứ giả của Thần a!

- Ta khẳng định, thiếu gia sau khi thành Thần, sẽ lại xuất ra tài bảo khen thưởng chúng một chầu!

- Đúng vậy, đúng vậy! Về sau thiếu gia ban thưởng chính là Thần ban thưởng a! Chúng ta muốn được ban thưởng!

- ....

- Các ngươi nói nhăng nói cuội cái gì đấy! Tài bảo của hắn, đó là của nhà chúng ta đấy, không có việc gì lại lấy ra ban thưởng cho các ngươi sao? Một nhà chúng ta đây như thế nào sinh hoạt đây!? Hỗn đản, đều cút trở về cho ta, đây là quân lệnh!

Thanh âm của Độc Âm Nhi như gào thét lên. Mặc dù không có kết hôn qua nhưng mà nàng đã có đầy đủ tư tưởng của bà chủ, đây chính là hảo hảo quản lý túi tiền của lão công a.

"Hoa lạp", lại một màn đặc sắc xuất hiện. Các chiến sĩ Ngũ Nguyệt quân đoàn chạy té khói, phía trên vách núi chỉ còn lại thân ảnh bốn nữ nhân.

- Hắn... không phải là Thần cấp lực sĩ, chỉ là đột nhiên nhận được đột phá, tiếp nhập cảnh giới Hỗn Nguyên lực thứ hai mà thôi, nhưng mà đây lại lại đột phá vô cùng trọng yếu, đây là một tiêu chí, khoảng cách tới Thần cấp đã bước ra một bước cuối cùng.

Hữu Nãi Ngư nén tâm tình kích động xuống, nói ra.

Một bước cuối cùng, đây chính là đốn ngộ với Hỗn Nguyên lực, tìm được phương thức tu luyện thuộc về chính mình.

Hữu Nãi Ngư đoán không sai, lúc này Phó Thư Bảo đúng là có nhận thức mới về lực lượng của mình, lúc này đốn ngộ, ngoại trừ khiến hắn tìm ra tâm pháp tu luyện mà còn giúp hắn luyện hóa được lực lượng của Thánh Anna, cùng với một bộ phận năng lượng của Huyền Thiết sơn linh mạch, khiến cho tu vi của hắn từ tầng cảnh giới thứ nhất đột phá tới tầng thứ hai!

Song hỉ lâm môn!

- Này! Bốn người các nàng xuống đây đi!

Phó Thư Bảo lớn tiếng la lên. Đúng lúc này, tâm tình sung sướng muốn cùng các nữ nhân của mình cùng một chỗ chia xẻ.

- Hứ! Ta mới không cần xuống đây này.

Trong thanh âm của Độc Âm Nhi trong nội tâm thầm toát ra cảm giác ghen ghét, nàng biết rõ, Phó Thư Bảo hiện tại nàng có khả năng cả đời đuổi theo không nổi rồi.

- Nàng không đi, chúng ta đi.

Hồ Nguyệt Thiền kéo tay Hữu Nãi Ngư chạy qua, chân đạp Hoan Nhạc vân, bồng bềnh mà hướng địa hạ cảng khải mà đi xuống.

- Đáng giận... Chi Ni Nhã, chúng ta cũng đi!

Độc Âm Nhi nắm tay Chi Ni Nhã, sau lưng mọc lên Kịch độc lực lượng chi dực, cũng rất nhanh đi xuống địa hạ cảng khẩu bên dưới.

Có thể đoán được, Phó Thư Bảo hi vọng cùng các nữ nhân yêu mến chia sẻ vui sướng, nhưng mà sự thật lại hoàn toàn trái lại, bốn nữ nhân gom lại một chỗ, giữa nhau lại phân ra trận tuyến rõ ràng, tụ lại một chỗ, thứ hắn có thể chia sẻ duy nhất cũng chỉ có ---- đau đầu!

Từ trên người Hồ Nguyệt Thiền lăn xuống, ngủ đến nửa đêm, thanh âm sóng vỗ cực lớn đột nhiên truyền đến, toàn bộ không gian dưới mặt đất tại vị trí đó đều run rẩy lên. Từ ngủ mơ bừng tỉnh dậy, lập tức mặc vào Long Lân chiến giáp, Phó Thư Bảo từ trong doanh trướng của Hồ Nguyệt Thiền hướng thẳng cảng khẩu chạy tới.

Phía trên cảng khẩu, Hữu Nãi Ngư sớm đã ngồi đó chờ đợi. Phía sau nàng, cảng khẩu địa hạ thình lình xuất hiện một con thuyền cực lớn.

Giống như bản vẽ lúc trước, con thuyền kia cánh buồm chính là lực luyện khí chi phàm (cánh buồm), boong tàu là lực luyện khí giáp bản (boong tàu), mà ngay cả mỗi một cái đinh vít trên tàu cũng đều trải qua lực luyện khí. Hơn vạn linh kiện ghép lại, tạo thành một con thuyền lực luyện khí cực lớn. Thuyền như vậy, nhìn trông rất nhẹ nhàng nhưng mà sức nặng của nó tối thiểu phải đạt tới trăm vạn cân! Gió thổi tự nhiên không cách đẩy nó đi được, phải cần tới lực lượng đặc biệt tới khống chế. Điều này cũng làm cho người lái thuyền, Hữu Nãi Ngư có lý do tồn tại.

Đây chính là Tiếp dẫn chi thuyền, tại Tráo Nội trải qua nhiều sự tình như vậy, nhiều trắc trở như vậy cũng chính là vì con thuyền này. Giờ khắc này, Tiếp dẫn chi thuyền lẳng lặng đỗ tại cảng khẩu, chân thật như vậy quả thực tạo cho người khác cảm giác như đang mơ vậy.

Nhìn kỹ lại, Phó Thư Bảo thấy trên cánh buồm cực lớn thuyền huy Khởi Nguyên chi thụ. Boong của nó cực lớn, tối thiểu có thể đứng hơn năm trăm người. Hai bên mạn thuyền đều không có vũ khí lẫn mái chèo, cũng không có thuyền nhỏ cho phòng trường hợp khẩn cấp. Tạo hình của nó mang phong cách nho nhã cổ xưa, người nhìn trông đây không phải chỉ là một chiếc thuyền mà còn lại một cái sinh mạng. Tóm lại, nó hết thảy đều vô cùng thần bí, không cách nào suy đoán.

Theo sát phía sau Phó Thư Bảo, Hồ Nguyệt Thiền, Chi Ni Nhã, Độc Âm Nhi cùng với mấy ngàn chiến sĩ Ngũ Nguyệt Hoa quân đoàn đều chạy tới, mà ngay cả Đan Thư thần thú, Luyện Thiên thử, Thất Luyện mãng trong Bạch Ngọc Thạch Bản sinh chi trữ vật không gian cũng đều chạy tới. Chỉ trong một cái hô hấp, địa hạ cảng khẩu đã chật kín người. Từng người đều dùng ánh mắt kinh ngạc mà quan sát Tiếp dẫn chi thuyền. Phía trên cảng khẩu, ngoại trừ tiếng nước chảy ra, mỗi một người đều không nói chuyện, tràng diện dị thường yên tĩnh.