Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 539: Tỵ thủy châu

Xuất hiện ở trước mắt mọi người là một không gian ngầm so với Kim Ngư

Cung còn lớn hơn rất nhiều. Đây cũng là không gian hang động ngầm lớn

nhất từ trước đến giờ Phó Thư Bảo từng gặp qua.

Vô số những cột

đá Huyền Thiết từ trên đỉnh của sơn động rũ xuống, bộ dáng giống hệt như là một cái thương trận cực lớn vậy. Những thanh thạch nhũ này đều là

dưới điều kiện địa chất, trải qua những năm tháng dài dòng chậm rãi mà

sinh ra. Cái loại đá Huyền Thiết này không ngờ cũng giống như là loại đá bình thường vậy, quả thật là rất thần kỳ.

Mặt đất bên trong hang động tương đối bằng phẳng, ở vị trí sâu bên trong, có một cái bình thai dùng ngọc thạch xây thành, bộ dáng hình vuông thẳng tắp. Chú ý nhìn

lại, bên ngay chính giữa bình thai là có một bộ hài cốt đặt ngay ngắn

trên đó. Bộ hài cốt ngồi theo tư thế xếp bằng, song chưởng phân biệt đặt trên hai cái đầu gối trái phải. Nếu như có huyết nhục, đó nhất định là

một trạng thái an tường bình hòa.

- Hắn… chẳng lẽ chính là Tộc trưởng của các ngươi à?

Kết hợp đủ các loại tình huống, Phó Thư Bảo đột nhiên nghĩ đến khả năng này.

Hữu Nãi Ngư khẽ gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Hắn chính là Tộc trưởng Ngư Nhân Tộc tại thời điểm lúc ta còn ở trong Kim Ngư Cung, Thạch Ngư!

Dừng lại một chút, nàng mới ảm đạm nói:

- Lúc trước cũng là ta nghe được Thiết Bát nói.

Thiết Bát đột nhiên chen vào:

- Thiết Bát ta lúc trước nhận ân chiếu cố của Tộc trưởng Thạch Ngư. Tại

thời điểm hắn lâm chung, hắn chỉ nói cho ta di ngôn chuyển lại cho Công

chúa Hữu Nãi Ngư mà thôi. Đối với chuyện tình khủng bố kia, hắn một chữ

cũng không có nói. Chờ đến lúc ta đi đến nơi này, hắn đã gần hấp hối

rồi. Mà nguyên nhân vì sao hắn bị thương, hắn cũng không đề cập tới chữ

nào.

Hữu Nãi Ngư hiển nhiên là đã đem cái tên mới của nàng nói

cho Thiết Bát. Cái tên Tiên Hồng Bàng Giải trước kia, hiển nhiên không

cần dùng đến nữa.

Phó Thư Bảo thầm nghĩ:

- Ta nghĩ không

phải là Tộc trưởng Thạch Ngư không chịu nói cho ngươi biết, mà là hắn

căn bản cũng không biết nội tình mà thôi. Lực lượng có thể đem toàn bộ

Ngư Nhân Tộc bắt mang đi, làm sao là thứ mà người thường có thể tưởng

tượng được?

Thiết Bát còn nói thêm:

- Đem hai người các

ngươi mang đến đây, nói cho Công chúa Hữu Nãi Ngư di ngôn của Tộc

trưởng, sứ mệnh của ta xem như là đã hoàn thành rồi. Đã thủ hộ ở đây

thời gian cả vạn năm, có đôi khi ta cũng cảm thấy sợ hãi, có khi nào

Công chúa đến lúc ta chết đi cũng chưa có trở về…

Hắn đi tới phía trước bộ hài cốt, vô cùng thành kính phủ phục uống. Tư thế như vậy,

giống hệt như là một dân chúng bình thường đang tế bái Thần linh của hắn vậy.

Hữu Nãi Ngư cũng bơi qua, học theo tư thế của Thiết Bát, ở trước bộ hài cốt của Tộc trưởng Thạch Ngư tế bái.

Phó Thư Bảo yên lặng nhìn theo động tác của hai vị Thủy Tộc, cũng không

phải là không chút động lòng, mà là đem toàn bộ những cảm xúc đều ẩn

tàng xuống.

Sau khi tế bái xong, Thiết Bát nói:

- Được rồi! Hiện tại là lúc đem Tỵ Thủy Châu do Tộc trưởng Thạch Ngư lưu lại giao cho các ngươi!

Thời điểm khi Thiết Bát nói xong, bộ hài cốt đang xếp bằng ngồi trên thạch

bàn bằng bạch ngọc đột nhiên phát ra một thanh âm răng rắc giòn vang.

Phần đầu lâu nứt ra, xương sườn vỡ vụn ra, xương đùi cũng vỡ vụn ra. Vốn dĩ là một bộ hài cốt đầy đủ bình thường, lúc này trong phút chốc đột

nhiên hóa thành một đống bột phấn, nằm đầy bên trên cái bàn đá bằng bạch ngọc.

Đây hiển nhiên là một trong những di ngôn của Tộc trưởng

Thạch Ngư. Đợi đến thời điểm Hữu Nãi Ngư đến tế bái hắn, bộ hài cốt của

hắn sẽ bị phá hủy, hoàn toàn dung nhập vào trong Vô Căn Chi Hải. Mà linh hồn của hắn, cũng đạt được sự ngủ yên vĩnh viễn.

Cánh tay Thiết

Bát nhẹ nhàng phất ra một cái. Một mảnh quang mang chói mắt đột nhiên

phá vỡ đám bột phấn, một viên hạt châu màu trắng lớn chừng một nắm tay

trẻ con đột nhiên tự động huyền phù lên không trung.

Nhìn bề

ngoài thấy nó là màu trắng, nhưng mà cái này kỳ thật là một loại ảo

giác. Toàn bộ hạt châu trong suốt sáng bóng, phát ra quang mang màu

trắng chói mắt. Nhưng mà loại quang mang này cũng không giống như là ánh sáng mặt trời, thẳng tắp chiếu xạ ra xa xa. Nếu như không có vật thể

nào ngăn cản lại, nó sẽ vĩnh viễn chiếu rọi liên miên không dừng. Nhưng

mà luồng bạch quang trước mắt, cũng có thể chiếu xạ ra phạm vi khoảng

chừng hơn hai mươi thước.

- Đây là Tỵ Thủy Châu?

Phó Thư Bảo kinh ngạc mở miệng hỏi.

Hữu Nãi Ngư khẽ gật gật đầu:

- Đúng vậy! Nó chính là Tỵ Thủy Châu!

Đúng lúc này, Tỵ Thủy Châu đang huyền phù bên trong dòng nước đột nhiên phát ra mộ tiếng vang ong nhẹ. Ngay lập tức, trong phạm vi mà luồng quang

mang màu trắng chiếu xạ đến, toàn bộ dòng nước cũng dường như là tránh

xa vậy, đều hướng về bốn phương tám hướng phóng vọt đi. Phó Thư Bảo còn

chưa kịp lấy lại tinh thần, thì địa phương mà hắn đang đứng, đã không

còn tồn tại chút nước nào nữa, biến thành một không gian có dưỡng khí

nữa.

Phó Thư Bảo đã từng gặp qua vô số thứ kỳ quái, nhưng mà khỏa Tỵ Thủy Châu trước mắt cũng là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy.

Trong suy nghĩ của hắn, khỏa Tỵ Thủy Châu này cũng không phải là loại

Luyện Lực Khí gì, cũng không có khả năng là đồ vật tầm thường, mà là

Thần vật!

Có rất nhiều thứ khó có thể dùng những loại tri thức đã biết để giải thích, nhưng mà nó thật sự cũng vẫn tồn tại trên đời, phát huy ra những tác dụng khó có thể tưởng tượng được. Ở trong trí nhớ của

Phó Thư Bảo, ở bên trong cái thế giới trình độ khoa học kỹ thuật phát

đạt cũ của hắn, kỳ thật cũng có rất nhiều thứ thần bí không thể giải

thích nổi. Hiện tại khỏa Tỵ Thủy Châu này cũng chính là đạo lý như vậy.

Vì cái gì nó có thể phát ra tác dụng tránh nước thần kỳ như vậy, quả

thật cũng không thể giải thích nổi.

Có lẽ, dùng Thần khí để mà định nghĩa, là chính xác nhất.

- Đây chính là chỗ thần kỳ của Tỵ Thủy Châu. Nó chính là trấn tộc chi bảo của Ngư Nhân Tộc ta! Có nó, chúng ta có thể đi xuống Hải Để Thâm Uyên!

Hữu Nãi Ngư có chút kích động nói.

- Công chúa, lấy nó đi! Dựa theo di ngôn của Tộc trưởng Thạch Ngư, nó đã là của ngươi rồi!

Thiết Bát nói, cánh tay lại nhẹ nhàng đẩy ra một cái, Tỵ Thủy Châu đang huyền phù bên trong không trung nhất thời chậm rãi bay về phía Hữu Nãi Ngư.

Hữu Nãi Ngư không nhúc nhích, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm Tỵ Thủy Châu, có chút thương cảm, nói:

- Tỵ Thủy Châu còn ở đây, nhưng mà Tộc trưởng Thạch Ngư lại…

Lúc này Phó Thư Bảo chợt cười nói:

- Thứ này có thể mang đến cho ngươi nhiều tâm sự, khiến cho ngươi nhớ tới Tộc trưởng Thạch Ngư, ngươi giữ nó khẳng định không tiện cho lắm, không bằng để đó cho ta lấy đi, ta sẽ giúp ngươi thu giữ.

Hữu Nãi Ngư

lại giơ tay bắt lấy Tỵ Thủy Châu, bàn tay che lại, đợi đến khi luồng

bạch quang của nó bị che khuất lại, dòng nước đang bị phân tách ra đột

nhiên đảo ngược trở về, đem khoảng không có dưỡng khí vừa rồi hoàn toàn

nhồi đầy lại. Bên trên cái bàn đá bạch ngọc kia, cái đống tro cốt màu

trắng nhất thời bị cuốn lên, hóa thành một bộ phận của dòng nước, hoàn

toàn biến mất bên trong tầm nhìn của mọi người.

Kỳ thật cũng khó

trách Phó Thư Bảo động tâm như vậy. Có một khỏa Tỵ Thủy Châu như vậy,

hắn thậm chí có thể kiến tạo ở bên trong hải dương một khu vực bí mật,

mang theo ba cô nàng nữ nhân cùng với một cái giường lớn, trải qua cuộc

sống bên dưới đáy biển này nọ… Hơn nữa, hắn cũng hiểu được, những thứ

vàng bạc, tài bảo, bảo thạch, kim cương này nọ mà hắn cướp đoạt được bên trong Kim Ngư Cung kia, chẳng qua cũng chỉ là một vài thứ tục tằng mà

thôi, căn bản là không thể cùng với thứ Thần khí như là Tỵ Thủy Châu này so sánh được.

Chẳng qua, Hữu Nãi Ngư cũng không có để cho hắn

làm vậy. Sau khi che lại Tỵ Thủy Châu, nàng lại đem nó nhét vào bên

trong ngực của nàng. Chỗ đó cũng không có áo ngực, cũng chỉ có một mảnh

vẩy cá màu đỏ nhỏ mà thôi. Chuyện tình phi thường kỳ quái, sau khi Hữu

Nãi Ngư đem Tỵ Thủy Châu bỏ vào trong đó, một mảnh vẩy cá màu đỏ nhỏ đột nhiên bắt đầu khởi động lên, trực tiếp đem Tỵ Thủy Châu che khuất lại.

Cẩn thận nhìn lại, Phó Thư Bảo lại chỉ có thể nhìn thấy một khối vẩy cá màu đỏ cùng với kẽ hở của một đôi ngọc nữ phong khoa trương. Hiển nhiên có

thể nhìn ra, Hữu Nãi Ngư đã đem Tỵ Thủy Châu bỏ lại vào bên trong cái

rãnh của nàng ta.

Hai cái thật to kẹp lấy một cái nhỏ hơn… Trong

lòng Phó Thư Bảo đột nhiên dâng lên một màn hình ảnh tưởng tượng phi

thường xấu xa.