Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 5: Viện trưởng đại nhân vô lương

- Đến... đến rồi. Hồ Thành bại gia tử, đệ nhất thương phong bại tục đến rồi. nhanh bảo khuê nữ cùa chúng ta đi trốn đi, nhất định không được đê hắn nhìn thấy!

- Tên khốn kia lại ra rồi, thực hi vọng hắn đột nhiên chết tại đẩu đường, thi thể bị chó hoang ăn sống!

- Tên đó lão từ nhìn từ đầu đến chân đều không thuận mắt. nếu không phải có một ảnh tử thị vệ cấp Nguyên Tố Lực âm thâm bảo vệ hắn, lão tử sẽ là người đâu tiên đánh hắn nhừ tử!

- Hừ, ngươi làm vậy không phải chuốc họa sao? cẩn thận để tên bại gia từ đó nghe thấy, cho dù hắn không đánh được ngươi, nhưng chỉ cần hắn đứng bên cạnh ngươi, sau đó nữ bộc của hắn lại thôi tiêu thì ngươi sẽ thảm lắm...

- Ài, Phó Đa Tiễn lão gia thiếu đạo đức không thiếu tiền tại sao lại sinh ra một tên hỗn trướng như vậy, tại Hô Thành này cũng không có bao nhiêu người có thê thu thập hắn, chi có thể chờ thượng thiên mớ mắt thu thập hắn thôi, ài...

Những thứ này, Phó Thư Bảo không phải là không nghe thấy.

Chi có điểu, dù nghe thấy thi hắn cũng làm bộ như không biết.

Thượng thiên thu thập?

Tại thế giới truớc kia. vì kế sinh nhai và vì mục tiêu phát tài vĩ đại của hắn, hắn đã làm thầy tướng số. bán thuốc dòm, thậm chí sừa nồi cơm điện và radio, có thủ đoạn nào là không dùng? Tiền tài mặc dù chi là phân, nhưng mấu chốt là hắn “táo bón” không lấy ra được. Đến thế giới này không cân phấn đấu cũng thành phú nhị đại (con ông cháu cha), tiên hô hậu ủng, cẩm Y ngọc thực, muốn gì cũng có, cho nên hết thảy những thứ trước mắt đến với hắn không phải là thượng thiên thu thập, mà là thượng thiên ban ân.

0O0

Hổ Thành Lực Sĩ học viện.

Từ xa đã nhin thấy một mánh kiến trúc, lầu to tháp cao. ngói xanh, khí thế trải đài. Cửa lớn mớ 1ộng, hai tên môn vệ đứng hai bên như cột sắt. một con đường rộng rãi thông thẳng đến một nơi trống trải bên cạnh trường học, đằng sau trường học là kiến trác học nghệ.

Trên đường đi, Phó Thư Bảo vẫn cổ nhớ lại một ít ký ức tàn thiếu của thiếu gia nát nhân, lúc này nhìn thấy Hổ Thành Lực Sĩ học viện, tức cảnh sinh tình, hắn quả thực đã nhớ lại một ít.

Viện trường của Hồ Thành Lực Sĩ học viện tên là cổ Mông, tuổi đã ngoài 60, lục lượng tu vi đạt đến cảnh giới Linh Lực, là người có lực lượng tu vi cao nhất Hô Thành. Bản thân Phó Thu Bảo kỳ thực không có tu cách tiến vào Hố Thành Lực Sĩ học viện để tu luyện. hắn sờ dĩ có thê tiến vào là bởi vì Phó Đa Tiễn đã hối lộ vị cô Mông viện trường đại nhân đức cao vọng trọng này.

Ngoại trừ viện trưởng cổ Mông ra. giáo đầu lực lượng cùa hắn gọi là Lâm Triển, là một Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực. Giáo đẩu chiến đấu của hắn họ Trọng, tên một chữ Dương, cũng là một Lực Sĩ cấp Nguyên. Tố Lực. Giáo đẩu văn khóa của hắn gọi là Lý Thanh Dao. là một đại tài nữ văn tài xuất chúng, tu vi lực lượng của nàng khá yếu, chi là một Lực Sĩ cấp Tinh Thẩn Lực.

Thiếu niên đoàn đội của Hổ Thành Lục Sĩ học viện dùng Doanh làm đơn vị. mỗi Doanh 50 người, Đoàn đội của hắn có một cái tên rất kêu. là Kinh Lôi Doanh. Trước mắt. thiếu niên có lực lượng cao nhất của Kinh Lôi Doanh đã đạt tới cảnh giới Nội Lực, tu vi cũng tương đối chênh lệch với cảnh giới Chán Lực. Đương nhiên, chênh lệch nhất chính là hắn, thòi gian Thư Bảo đại thiếu gia tu luyện lực lượng so với bất kỳ ai đều dài hơn, nhưng hơn mười năm qua. hắn ngay cả Chân Lực cấp thấp nhất cũng không luyện thành.

Cuối cùng hắn còn nhớ đến một chuyện rất trọng yếu, lẩn trước... khi hắn đến Hố Thành Lục Sĩ học viện là một tháng trước.

- Thiếu gia, chúng ta chi có thể đưa đến đây thôi.Xuân Lan nói:

- Viện trường cổ Mông đã sớm cảnh cáo lão gia và ngài, nếu như chúng ta đến gần đại môn trăm bước thì sẽ lập tức bị vệ môn bắt vì hữu thương...

- Hữu thương... gì?

- Hữu thương phong hóa tội. - Tội làm mất thuần phong mỹ tục

Phó Thư Bảo:- Mặt khác...

Đông Mai bổ sung thêm:- Thiếu gia, tại trong Hổ Thanh Lực Sĩ học viện, ngài không thể gọi ra ảnh tử thị vệ được, ngài vừa triệu tập thì cổ Mông viện trưởng sẽ tự mình thu thập hắn, không biết thiếu gia còn nhớ hay không, lân trước ngài cùng với người khác đánh nhau, kết quả vừa gọi ra ảnh tử thị, còn chua kịp thổi tiêu thì hắn đã bị cổ Mông viện trường dẫn theo một đám giáo đẩu đánh ngã. hôi phủ phái năm tĩnh dường cả tháng.

Ảnh tử thị vệ Nhiệt Vệ Môn bất quá chi mới là Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực mà thôi, còn Cổ Mông viện trường thì đã là Lực Sĩ cấp Linh Lực. thực lực cao như vậy đè chết người khác không phải là một chuyện quá dễ hay sao, điểm mấu chốt là hắn còn có nhiêu trợ thủ. Như vậy, lúc Nhiệt Vệ Môn xuất hiện trong nội viện của Hổ Thành Lực Sĩ học viện không bị đánh nẳm xuống mới là lạ.

- Cho nên...

Hạ Trúc kéo áo Phó Thư Bảo mà nói:- Thiếu gia ngài sau khi vào đó phải nhẫn nhịn a. không thể cùng người khác động thù, nếu không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

- Biết rồi. các ngươi về đi.Phó Thư Bảo hướng về phía đại môn mớ rộng mà đi.

- Thiếu gia nhất định là sinh bệnh rồi. bệnh đến mức thần trí mơ hồ, trước kia lão gia lấy đao bức hắn đến Hổ Thành Lực Sĩ học viện cũng không chịu đi, hỏm nay lại tụ tìm đến.

Xuân Lan nói.- Đúng vậy a. chẳng lẽ thiếu gia của chúng ta chi sau một đêm liền biến thành một người khác? Thật sự lăng tử quay đẩu rồi?

Hạ Trúc nhìn bóng lưng gầy yếu của Phó Thư Bảo có chút ngẩn ngơ.- Chúng ta đứng ớ đây đợi thiếu gia đi ra rồi về nha?

Thu Cúc hỏi.- Lời của thiếu gia là không thể làm trái, hắn bảo chúng ta trờ về, chúng ta tốt nhất nên ngoan ngoãn trớ về thôi.

Đông Mai vẫn luôn nhớ kỹ một chuyện trọng yếu này.

Ngay sau khi bổn nữ bộc xoay người rời khỏi nơi đó, thiếu gia của chúng nữ đã bước vào đại môn của Hô Thành Lực Sĩ học viện.

Vừa xuất hiện thì Phó Thư Bảo lập tức trờ thành tiêu điểm cùa tất cả ánh mắt quan sát.

Nếu như thân ảnh của thiếu gia xuất hiện trên đường cái, trong kỹ viện, đổ tràng, có bốn nữ bộc theo bên cạnh, ngoài ra còn mang theo một cái lồng nhốt gà rừng, heo mang kiếm và ảnh tử thị vệ Nhiệt Vệ Môn tùy thời chuẩn bị chiến đấu, loại cảm giác phô trương đó. thiếu gia thủy chung đều cảm thấy giống như ác lang đi giữa bầy cừu. Nhưng bây giờ. không có trợ thủ. bốn phía đểu là Lực Sĩ tu luyện lực lượng, cảm giác của thiếu gia liền quay ngoặt một góc 180 độ. giống như là cừu non đi giữa đàn sói thậm chí là đàn hô.

- Bình tĩnh, bình tĩnh...

Phó Thư Bảo hít sâu một hơi lẩm bẩm:

- Ta là đến để học tập tu luyện lực lượng, không phải gây chuyện, không phải phô trương.

Không đếm xia đến những ánh mắt không chút thiện ý kia, sau khi ổn định tâm thẩn một chút. Phó Thư Bảo liền nhắm hướng sân trường học đi đến. xuyên qua trường học chính là các đoàn đội thiếu niên đang tu luyện lực lượng và học tập văn khóa, hắn mặc dù không nhớ nổi Kinh Lôi Doanh cụ thể nằm ờ vị trí nào, nhưng chắc hẳn là một nơi nào đó trong chỗ này.

Phía trên sân trường có một đám thiếu niên đang chạy bộ, trên đùi bọn hắn đểu buộc hai bao cát. trên đầu vai còn khiêng một khúc gỗ tròn. Một đường chạy tới, vô cùng nhịp nhàng, cũng không thấy có ai bời vì thể lực không tốt mà lạc mất đội ngũ. Phó Thư Bảo thầm nghĩ:

- Cường độ huấn luyện thân thể như vậy không phải là người thường có thể kiên trì được, những thiếu niên kia có thê làm được đến trình độ này, khâng định, có liên quan đến việc bọn hắn tu luyện lực lượng.

Cái gọi là lục lượng, cũng không phải chi là thể lực thuần túy, cũng không phải là siêu năng lực hay khí công gì cùa thế giới trước kia, nó là một khái niệm hoàn toàn mới mẻ.

Theo lý, một người tu luyện lực lượng mười năm thi phải rất quen thuộc lý niệm về lực lượng và kỹ năng tu luyện mới đúng, thế nhung, bất luận Phó Thu Bào có hôi tưởng như thế nào thì tại phương diện này, ký ức của hắn đểu là một mành... trống trơn.

Không có biện pháp, xem ra tất cả đều phải dựa vào chính hắn, từ đẩu đến cuối.

Vừa mới đi đến sân trường, một lão giả dáng người dị thường cao lớn liền đứng chắn trước mặt Phó ThưBảo. Lão giả tuôi chừng 60, lông mày trải rộng, sống mũi thăng tắp. càng tăng thêm vẻ nghiêm trang của lão cả người lão đểu tản mát ra một loại uy nghiêm khiến người khác khiếp sợ

-Ngài là...

Phó Thư Bảo lập tức hồi tướng lại một chút, đột nhiên trong lòng thoáng nan một cái:- Viện trường đại nhân, chào ngài.

Đứng trước mặt Phó Thư Bảo chính là cổ Mông viện truởng của Hổ Thành Lực Sĩ học viện, đứng trước mặt Phó Thư Bảo lúc này là một bộ mặt vô cùng nghiêm trang, nhưng sau khi nghe thấy câu nói của Phó Thư Bảo. lão không còn nghiêm trang nữa, mà hết sức kỳ quái.

- Phó Thư Bảo. ngươi có bệnh à?

- Không có a viện truởng đại nhân, ta cảm thấy rất tốt.

Phó Thư Bảo có chút kỳ quái nói.- Vậy ngươi tại sao lại chào hỏi ta?

Viện trưởng cổ Mông nói:- Mười năm rồi, ngươi ở Hồ Thành Lực Sĩ học viện này mười năm, trong ký ức của ta, ngươi chua từng có chào hỏi ta. thậm chí còn chưa từng chủ động bắt chuyện vậy, ngươi không phải sinh bệnh, thẩn trí mơ hồ?

Phó Thư Bào triệt để câm lặng.- Được rồi, cửa sau ở phía bên kia. không có môn vệ, ngươi bây giờ có thể từ bên đó rời khỏi đây.-Cổ Mông viện trường chậm rãi nói.

Đây tính ra là lần đầu tiên mình đến Hổ Thành Lực Sĩ học viện, không ngờ rằng ngay cả viện trường đại nhân cũng đích thân chỉ cho mình một cửa để thuận tiện rời đi, Phó Thư Bảo không khỏi cười khổ nói:

- Viện truởng đại nhân, ta hôm nay đến là một lòng muốn học tập và tu luyện lực lượng, không hề có ý định rời khỏi đây.

- Không sai, ngươi có tâm tư này quả rất tốt, lãng tử quay đẩu thật đáng quý, ta rất xem trọng ngươi.

Xuất phát từ thán phận viện trưởng, khi học viên biểu hiện ra tinh thẩn học hòi cầu tiến, lão tụ nhiên phải khích lệ một phen rồi, thế nhưng miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng cô Mông viện trưởng lại thầm nghĩ kỳ quái:

- Tên tiểu tử này nhất định đã bị cái gi đó kích thích, đẩu óc trớ nên không binh thường a? Thế nào cảm thấy như biến thành một người khác? Thẩn trí mơ hồ. nhất định là thẩn trí mơ hồ, nếu không p hải tiểu từ này thần trí mơ hồ thì chính là hắn muốn đem viện trường ta ra làm trò cười rồi....

- Thuận tiện hỏi thăm một chút, viện truởng đại nhân, học viện có Đồ Thư Quán không? Nơi đó ờ đâu?

Đồ Thư Quán không phải nghi ngờ chính là nơi tốt nhất ghi chép những tri thức liên quan đến thế giới này và phương tu luyện. với chi số thông minh cao đến 349 của hắn, sách đã đọc qua là tuyệt đổi không quên, cùng với năng lực lý giải siêu phàm, đến Đò Thư Quán đọc sách so với dò hòi những giáo đẩu kia còn nhanh hơn nhiều. Phó Thư Bảo chủ ý đă quyết như vậy.

- Ngươi quên Đồ Thư Quán của học viện chúng ta ờ nơi nào rồi sao?

- Đúng vậy. ta... ta bệnh nặng một trận, đã quên rất nhiều chuyện.

- Quả nhiên...

- Cái gì quả nhiên?

- Đi thẳng, 300 bước, quẹo phải. 120 bước, nhìn thấy một con đường thi ngươi lại tiếp tục đi thẳng 300 bước là đến.

- Cám ơn viện truởng đại nhân.Phó Thư Bảo theo hướng mà Cổ Mông viện trưởng chỉ mà đi.

Nhìn bóng lưng Phó Thư Bảo, Cổ Mông viện trường vẫn không thể binh tĩnh nổi.- Hắn không ngờ lại cám ơn ta, cảm giác này... ta thế nào lại cảm thấy giống như kỹ nữ trong kỹ viện nói với ta là nàng còn một thân trong sạch vậy?

Thuận theo hướng mà Cổ Mông viện trưởng chi dẫn, không bao lâu thì đã nhìn thấy một mánh kiến trác hùng vĩ, toàn bộ đều là kết cấu cung điện, trên đại môn cao lớn còn treo lơ lửng một tấm biển, như “Cụ Phong Doanh”, “Thiết Huyết Doanh”. “Dũng Sĩ Doanh”,... còn có một ít kèm theo như “Cụ Phong Doanh lực lượng đường". “Thiết Huyết Doanh chiến đấu đường”, “Dũng Sĩ Doanh văn khóa đường”,... rất trực quan, kiến trúc này đều có công năng khác biệt, các thiếu niên đoàn đội đều ờ trong kiến trúc có công năng phù họp với bọn họ.

- Kinh Lôi Doanh lực lượng đường?

Phó Thư Bảo đột nhiên dừng bước, đây không phải là thiếu niên đoàn đội tương ứng với hắn sao? Không nghĩ nhiêu, hắn lập tức nhanh chóng bước vào.