Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 498: Trộm gà không thành

Các Chiến sĩ Thạch Tượng bên trong Thần Miếu của Luyện Hoa Nữ Thần, lấy

tốc độ sửa luyện mỗi ngày hơn mười cái. Đến thời điểm khi sửa luyện được hơn ba trăm cái, Phó Thư Bảo đột nhiên gia tăng tốc độ, mỗi lần ăn cắp

đến một trăm đầu, chỉ mất hai lần liền trộm hết toàn bộ đám Chiến sĩ

Thạch Tượng còn lại trong đó, lại mất thời gian thêm ba ngày nữa toàn bộ liền sửa luyện xong. Trước kia hắn từng phỏng chừng muốn sửa luyện toàn bộ Chiến sĩ Thạch Tượng trong Thần Miếu của Luyện Hoa Nữ Thần cũng phải cần thời gian ít nhất là một tháng, nhưng mà trên thực tế, từ sau khi

phát hiện có thể tiến hành sửa luyện cùng lúc nhiều cái, hắn trước sau

cũng chỉ mất tổng cộng thời gian mười ngày mà thôi.

Hiện tại ở

bên trong Thần Miếu của Luyện Hoa Nữ Thần ngoại trừ Thần tượng Phân thân là thật ra, tất cả các Chiến sĩ Thạch Tượng còn lại đều là giả cả. Cũng may là Chiến sĩ Thạch Tượng được luyện chế bằng Thiên Vũ Thạch, từ mặt

ngoài mà nhìn, cùng với các tượng đá bình thường cũng không có gì khác

nhau cả. Lại cũng may là Luyện Hoa Nữ Thần căn bản là không biết nói, mà đám Chiến sĩ Thạch Tượng do nàng ta luyện chế ra cũng đều trầm mặc

không ai biết nói. Chính vì như vậy, cho nên các Chiến sĩ Thạch Tượng kỳ thật cùng với các pho tượng đá bình thường cũng chẳng có gì khác nhau

cả. Như vậy gần nhất, chúng nó cũng liền không thể ngăn cản Phó Thư Bảo

tiến hành đánh cắp cùng với sửa luyện nó.

Sau khi hoàn thành sửa

luyện năm trăm Chiến sĩ Thạch Tượng, Mặc Lan Lý Sự cũng không có phát

hiện ra. Trên thực tế, trong khoảng thời gian mười ngày này, nàng ta

trước sau cũng chỉ ghé thăm Phó Thư Bảo có hai lần. Lần đầu tiên là lúc

nàng dẫn Phó Thư Bảo tiến vào Thần Miếu, lần cuối cùng là lúc sau khi

Phó Thư Bảo đã sửa luyện hoàn thành năm trăm đầu Chiến sĩ Thạch Tượng

kia.

Kế tiếp, đó chính là phải toàn lực sửa luyện năm trăm Chiến

sĩ Thạch Tượng của Luyện Ngục Thần Tước. Nhưng mà tại trước khi bắt tay

vào làm, Phó Thư Bảo còn có một chuyện tình rất trọng yếu cần phải làm.

Đó chính là lần liên hệ lần thứ hai giữa Thánh An Na thần bí cùng với

Băng Oánh. Tính ra, khoảng cách từ lần trước phân thân lực lượng thăm dò ra đến nay vừa vặn đúng là ngày thứ mười.

Còn chưa từ trên thiên không đáp xuống, đám người trên mặt đất cũng đã sớm phát hiện ra Phó

Thư Bảo rồi. Một mảnh la ầm lên, càng có nhiều người hơn nữa xuất hiện

trên quảng trường của Quy Vân Cung. Mạc Sầu cùng với Băng Oánh đứng

trước nhất chờ đợi, còn Mạc Khinh Vân thì lại ngồi chồm hổm trên mặt

đất, cầm một nhánh cây cẩn thận chọc chọc xuống khe hở nhở dưới mặt đất. Nhìn bộ dáng chuyên chú cùng với vẻ mặt nghiêm túc của hắn, phảng phất

như là có thứ gì rất quan trọng đã chui vào trong cái khe hở đó vậy.

- Hắn như thế nào ngày hôm nay lại đi đến đây?

Băng Oánh khó nén nổi sự bối rối trong lòng mình. Nhìn thấy Phó Thư Bảo đang ở bên trong thiên không khoe khoang một cặp Băng Tuyết Lực Lượng Chi

Dực, bay tới bay lui lại chậm chạp không chịu đáp xuống mặt đất. Hiện

tại chuyện tình mà nàng ta chờ mong nhất chính là cái tên kia đột nhiên

không khống chế được, từ trên cao rơi thẳng xuống mặt đất, té hành bán

thân bất toại hay đại loại như vậy. Hoặc là có một ngọn gió ma quỷ nào

đó không thể nào kháng cự nổi, phần phật một chút liền một phen thổi cái tên gia hỏa kia đến một địa phương rất xa rất xa nào đó.

Đơn giản là, ngày hôm nay là ngày ước định liên lạc với Thánh An Na. Phó Thư Bảo lại đúng dịp hôm nay mà chạy đến đây.

- Đến cũng đã đến rồi, trước cứ việc ứng phó hắn, sau đó tìm cách đuổi hắn đi.

Mạc Sầu thấp giọng nói. Chuyện ngày hôm nay Thánh An Na sẽ liên hệ với Băng Oánh, bà ta cũng biết.

Băng Oánh thoáng cau mày nói:

- Muốn đem loại người như hắn đuổi đi, rất khó a!

Mạc Sầu nói:

- Tùy cơ mà hành sự đi!

Ở trong thiên không xoay quanh hai vòng, rốt cuộc Phó Thư Bảo cũng chậm

rãi đáp xuống. Trên người mặc chiến giáp hoàng kim, trên tay đeo đầy

những giới chỉ kim quang lấp lánh, vẻ mặt cùng với nụ cười của nhà giàu

mới nổi, bộ dáng thập phần khiến kẻ khác oán hận. Ở trên người của hắn

rõ ràng là bộ Kim Lực Thần Giáp tìm được từ chỗ của Tư Thản Sâm. Mà đây

cũng chính là nguyên nhân phát ra kim quang lóng lánh.

Cái lỗ

hổng lớn trên Kim Lực Thần Giáp hiện tại đã được Phó Thư Bảo tu bổ hoàn

hảo, chỉnh thể đã trải qua luyện chế trở lại. Kim Lực Thần Giáp hiện tại đã không còn là một kiện chiến giáp Luyện Lực Khí có chỗ thiếu hụt do

Tư Thản Sâm luyện chế nữa, mà là một bộ chiến giáp Luyện Lực Khí hoàn

chỉnh được chỉnh hợp càng nhiều các kỹ thuật luyện chế trong Tạo Giáp

Thuật Thái Cổ. Hiện tại nó đã càng ngày càng mạnh hơn.

Tạo Giáp

Thuật Thái Cổ đến từ Thời đại Khởi Nguyên, hiện tại đã được Phó Thư Bảo

nắm giữ hoàn mỹ. Sau khi sửa luyện hơn năm trăm Chiến sĩ Thạch Tượng,

tạo nghệ của hắn trên lĩnh vực Lực Chi Phù Văn cũng không còn kém nữa,

chỉnh thể thực lực càng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

- Giải giáp!

Hai chân vừa đáp xuống trên mặt đất, Phó Thư Bảo diễu võ dương oai rống lớn một tiếng. Bộ Kim Lực Thần Giáp trên người của hắn đột nhiên phân ly

khỏi thân thể của hắn, từ một bộ chiến giáp chỉnh thể phân giải thành

tròn mười khối cấu kiện, huyền phù bên trong hư không. Hai tay của Phó

Thư Bảo khẽ phẩy lên, hơn mười bộ cấu kiện leng keng liên kết lại cùng

một chỗ, biến thành một khối kim chúc hình lập phương. Cuối cùng, khối

kim chúc lập phương kia không ngờ lại phiêu nhiên tự động bay trở về bên trong một khỏa giới chỉ đeo trên ngón giữa tay phải của hắn.

Kim quang chợt lóe lên, Kim Lực Thần Giáp liền hoàn toàn ẩn tàng lại.

Khỏa giới chỉ này, cũng không phải là Luyện Chi Trữ Vật Giới bình thường, mà là một cái hộp chuyên môn dùng để chứa đựng Kim Lực Thần Giáp, dung

tích chỉ tương đương một cái thùng nhỏ mà thôi.

Sau lưng là cặp

cánh tạo thành bởi Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa hoàn mỹ, mặc trên người

bộ Kim Lực Thần Giáp dùng Tạo Giáp Thuật Thái Cổ luyện chế, sự xuất hiện của Phó Thư Bảo không thể không nói là cố tình thu hút ánh mắt người

khác, khiến cho trên dưới của Quy Vân Quốc cũng đều phải nhìn mà thèm

muốn đến chết, mạnh mẽ nuốt nước miếng không ngừng.

- Ha ha… chư vị khỏe chứ? Tối hôm qua ta nằm mơ thấy các ngươi mời ta đến đây làm khách, hiện tại ta đã đến đây rồi!

Phó Thư Bảo cười nói.

Khách không mời tự đến, lại dùng đến cái cớ như vậy, trình độ vô sỉ như thế này quả thật là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

- Không biết ngày hôm nay Phó công tử đến đây là có việc gì không?

Mạc Sầu hỏi. Bà ta cũng thầm phỏng đoán ý đồ đến đây hôm nay của Phó Thư

Bảo, thế nhưng cho dù tưởng tượng đến vỡ đầu cũng không thể nào dự đoán

được.

- Hai ngày trước đây không phải các người đã phái người đến xin hạt giống của gạo linh năng hay sao? Ngày hôm nay ta tự mình đem

đến cho các ngươi a!

Ngón tay của Phó Thư Bảo khẽ ba động một chút, đem hơn mười túi hạt giống từ bên trong Luyện Chi Trữ Vật Giới phóng ra ngoài.

- Đa tạ a!

Băng Oánh lên tiếng nói, một bộ hình dáng khẩu thị tâm phi. Sau đó nàng ta còn nói thêm:

- Ngày khác sẽ đáp tạ ngươi sau, ngày hôm nay chúng ta có việc quốc gia đại sự cần phải thương lượng!

Một đám thị vệ tiến lên, rất nhanh liền tiếp lấy toàn bộ số hạt giống gạo linh năng mà Phó Thư Bảo mang đến.

- Cầm lấy ưu đãi liền nghĩ muốn đuổi lão tử đi sao? Cánh cửa cũng đừng hòng có!

Trong lòng Phó Thư Bảo cười lạnh một tiếng, ngoại mặt lại vẫn như cũ là bộ dáng tươi cười hớn hở:

- Không có việc gì! Không có việc gì! Ta vừa lúc cũng rảnh rỗi, các ngươi cứ việc thương lượng quốc gia đại sự của các ngươi đi, ta cứ việc ở nơi này thôi, thuận tiện đi tham quan một chút phong cảnh nơi này của các

ngươi… A ha! Nói đến phong cảnh, ta mới đột nhiên phát hiện, tòa Thiên

Tháp Sơn này của các ngươi thật sự là hùng vĩ cùng đồ sộ a, trên này có

con chim nào không?

Đám người Mạc Sầu, Băng Oánh suýt chút nữa liền hộc máu ngã xuống đất.

Đã từng gặp qua những kẻ không biết xấu hổ, nhưng mà loại người không biết xấu hổ giống như Phó Thư Bảo vậy, các nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn

thấy.

Muốn dùng lời nói mà đuổi Phó Thư Bảo rời đi, đó hiển nhiên là không có khả năng rồi. Mạc Sầu suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:

- Thật sự không được mà nói, ta liền dẫn hắn ra ngoài đi dạo một vòng.

Quốc thổ của chúng ta rộng lớn, hắn nghĩ muốn ngắm phong cảnh, ta khiến

cho hắn ngắm đến chán mới thôi!

- Vô dụng thôi, bà ngoại, ta biết người này nghĩ muốn làm gì rồi! Chuyện này liền cứ giao cho ta ứng phó đi!

Băng Oánh khẽ cúi đầu, nói.

- Ý ngươi muốn nói, hắn là muốn…

Không có nói hết câu, nhưng là một lão cáo già như vậy, Mạc Sầu đã hiểu được ý Băng Oánh muốn nói là gì. Bà ta nhìn nhìn Băng Oánh một chút, vẻ mặt

một bộ thương tiếc, phảng phất như là đang tiếc hận một đóa hoa xinh đẹp tuyệt thế lại bị cắm lên trên một bãi phân trâu nóng hôi hổi vậy.

- Phó công tử, ngươi theo ta đến đây đi, ta có lời muốn nói với ngươi.

Băng Oánh hít một hơi thật sâu, hướng về phía Phó Thư Bảo vẫy vẫy tay.

- Tuân mệnh, Nữ vương bệ hạ của ta!

Phó Thư Bảo một bộ dáng hứng chí theo sát sau lưng Băng Oánh.

Nhìn thấy hai người Băng Oánh, Phó Thư Bảo đang dần dần đi xa, Mạc Sầu rốt cuộc cũng nhịn không được thở dài một tiếng:

- Haizzz… hài tử đáng thương a, sắp sửa lại bị tàn phá nữa… Nàng đã hy

sinh cho Quy Vân Quốc chúng ta thật sự nhiều lắm! Phó Thư Bảo, cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi sẽ phải hoàn trả cho tất cả những tội nghiệt mà

ngươi đã phạm phải! Tất cả!

o0o

Dưới sự dẫn dắt của Băng

Oánh, Phó Thư Bảo đi tới một mảnh địa phương chưa từng bao giờ đi tới.

Đó là một mảnh hoa viên do nhân công khai phá ra ở phía sau của Quy Vân

Cung. Bên trong gieo trồng rất nhiều những thực vật cùng với hoa cỏ đủ

các loại, bộ dáng phi thường xum xuê. Đủ các loại tùng bách đan xen, mơ

hồ còn có thể nhìn thấy vài căn lương đình theo phong cách kiến trúc của Tú Quốc ẩn hiện trong đó nữa.

- Ách! Nơi này chính là hoa viên ngự dụng của Nữ vương bệ hạ hay sao?

Phó Thư Bảo bỡn cợt nói.

Băng Oánh ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, hướng về phía một căn lương đình ở vị trí tương đối khuất xa xa mà đi lại:

- Xem như vậy đi!

- Không biết Nữ vương bệ hạ một phen đem thảo dân đến địa phương này để làm gì vậy?

Phó Thư Bảo cười nói.

- Để giết ngươi, ngươi còn dám đi theo ta nữa không?

Băng Oánh thở phì phì nói.

- Ha hả…

Phó Thư Bảo cũng chỉ là cười cười, cước bộ nhẹ nhàng, một chút cũng không

đi chậm lại phía sau. Hiện tại hắn vẫn luôn tùy thân mang theo hơn năm

trăm Chiến sĩ Thạch Tượng, còn có Thần thú Thất Luyện Mãng, cho dù là

đám người Diệt Luân Lý Sự, Vân La Lý Sự có đến, nếu không mang theo đầy

đủ thị vệ mà nói, hắn căn bản là không để vào trong mắt, huống chi chỉ

có một cái Quy Vân Quốc mà thôi.

Trên thực tế, hiện tại hắn chỉ

cần mất hứng một chút, đem năm trăm đầu Chiến sĩ Thạch Tượng kia phóng

xuất ra, lại đem Thần thú Thất Luyện Mãng phóng xuất ra, không mất thời

gian một bữa cơm, toàn bộ Quy Vân Quốc sẽ biến thành Quy Thiên Quốc, bị

chết một cách hồ đồ.

Cái mông tuyết xinh đẹp của Băng Oánh khẽ

lắc phải lắc trái, nhộn nhạo theo những biên độ mê người. Theo sát phía

sau cước bộ của nàng, Phó Thư Bảo rõ ràng có thể ngửi được mùi thơm sâu

kín từ trên người nàng tản mát ra. So với mùi thơm thiên nhiên trên cơ

thể của Chi Ni Nhã, cái loại mùi thơm cơ thể này của Băng Oánh xem như

không là cái gì, nhưng mà vẫn như trước vô cùng dễ chịu. Điều này làm

cho gã nam nhân nào đó càng nhịn không được ngửi thêm mấy cái, một đôi

mắt gian tà đã càn quét khắp nơi trên cơ thể nàng.

Đi vào bên

trong tòa lương đình, Quy Vân Quốc xa xa đã bị che khuất bởi một mảnh

tùng bách cao lớn. Đồng dạng như vậy, những người bên trong Quy Vân Cung cũng không thể nào nhìn thấy cảnh tượng bên này. Dò xét một chút hoàn

cảnh bốn phía, cặp mày đang nhíu chặt của Băng Oánh rốt cuộc cũng thoáng mở ra một chút. Địa phương này, đúng là địa phương rời xa Quy Vân Cung

mà nàng mong muốn.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, ngươi một phen mang ta đến đây là để làm gì a?

Băng Oánh liếc mắt nhìn Phó Thư Bảo một cái, cũng không nói chuyện, lại đưa

tay trực tiếp cởi xuống kiện áo choàng trên người, sau đó lần lượt cởi

bỏ từng kiện từng kiện quần áo trên người xuống.

Hai gò bồng đảo

trắng nõn lộ ra ngoài không khí, làn da non mịn đến cực điểm, còn có

mảnh đất thần bí tràn ngập cây cỏ nữa, cái nào cũng mê người đến cực

điểm. Tình huống như vậy, đối với bất cứ nam nhân nào cũng sẽ bị mời

gọi, mà loại người giống như Phó Thư Bảo vậy, lại càng không cần phải

nói tới nữa.

- Ực!

Sau khi cởi hết quần áo trên người xuống, lại nuốt vào một viên Sinh Nhi Hoàn do Mạc Sầu cấp cho nàng.

Phó Thư Bảo cũng nuốt mấy ngụm nước miếng, nhưng mà hắn cũng không có hành

động, chỉ là tham lam mà xem xét những cảnh tượng xinh đẹp trước mặt,

một bên trêu tức nói:

- Nữ vương bệ hạ, ngươi đây là muốn làm gì? Muốn cùng ta đánh dã chiến hay sao?

- Bớt nói lời vô nghĩa đi! Ngươi tới đây không phải là muốn làm cái này

sao? Ta cấp cho ngươi! Sau khi ngươi thỏa mãn xong, thì liền rời đi,

ngày mai lại đến!

Băng Oánh phô bày ra bộ vị bí ẩn nhất của mình, thần thái của nàng cũng là thần thái của một kẻ hy sinh vì nghĩa.

- Không ngờ ngươi lại một phen nghĩ ta trở thành loại người như vậy a!

- Chẳng lẽ không phải sao?

- Hắc hắc… thật ra ngươi đã nói đúng rồi! Lão tử ta thật đúng là cái loại người này! Ngươi đã tự mình dâng lên tận cửa, ta một lòng liền không

cần phải khách khí với ngươi nữa!

Một tiếng rên khẽ đột nhiên từ

bên trong cổ họng của Băng Oánh truyền ra ngoài. Đôi mi thanh tú của

nàng cũng nhíu chặt lại thành một đoàn. Phó Thư Bảo từ phía sau mà vào,

quả thật là vô cùng thô lỗ, một chút cũng không thương hương tiếc ngọc.

Nhưng mà kỳ quái chính là, hắn càng thô lỗ cuồng dã như thế, nàng lại

càng hưng phấn hơn, càng hy vọng Phó Thư Bảo sẽ đối đãi với nàng như

vậy.

- Trời ạ! Chẳng lẽ ta đã phát bệnh rồi hay sao? Ta như thế nào có thể có cảm giác cùng với ý tưởng như vậy chứ?

- Con mẹ nó! Ngươi đang lẩm bẩm cái gì vậy?

- Không cần ngươi quản, cái tên nam nhân ghê tởm này!

- Đánh ngươi cái ả tiện nhân này!

Bàn tay của Phó Thư Bảo nặng nề đập thẳng lên trên cặp mông tuyết trắng

đang không ngừng run rẩy kia. Da thịt non mịn một mảnh cuộn sống dường

như cũng nhộn nhạo hơn, trong chớp mắt liền nổi lên một dấu ấn bàn tay

màu đỏ hồng.

- Ôi nha…

Trong thanh âm kêu rên của Băng

Oánh còn pha trộn một chút ý tứ hàm xúc hưng phấn cùng với thỏa mãn nữa. Nàng làm cái loại chuyện tình này cảm thấy rất tự ty, nhưng mà vẫn như

trước tràn ngập sự khát cầu, liền giống như một con nghiện vậy, muốn

dùng cũng không thể.

- Hạt giống gạo linh năng mà các ngươi muốn, ta đã đưa tới cho ngươi rồi, đây chính là chỗ tốt cấp cho các ngươi, ta đã thực hiện được. Ngươi cũng nên thực hiện một chút chỗ tốt mà ta muốn có đi. Nói cho ta biết càng nhiều những tin tức về Thánh An Na đi!

- Ngày mai, ngày mai liền nói cho ngươi biết…

- Ngươi con ả tiện nhân này, tiếp nhận sự trừng phạt bão táp đi!

- Cái gì a? Ngươi…

o0o

Thời gian khoảng hơn một bữa cơm sau đó, tất cả các thanh âm cũng đều tiêu

thất hết. Trong lương đình cũng lâm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị. Một

đạo thân ảnh hoa lệ đột nhiên từ bên trong lương đình kia chợt bay vút

ra bên ngoài. Chỉ trong nháy mắt nó liền bay xuyên qua hoa viên ngự

dụng, tiến vào bên trong Quy Vân Cung.

Cái thân ảnh hoa lệ này

chính là Băng Oánh, nhưng mà không phải là Băng Oánh chân chính, mà là

phân thân lực lượng của Phó Thư Bảo.

Băng Oánh chân chính, giờ

phút này tứ chi đang rũ rượi, hư nhược vô lực nằm dài trên sàn nhà lạnh

như băng, một đôi mắt đẹp gắt gao nhắm chặt lại. Trong sự thỏa mãn cực

lớn, nàng ta đã không biết hết thảy mọi thứ khác nữa rồi…