Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 192: Người quen tới phá quán

An Na nhảy từ trên lầu xuống, bắt một cây cột sắt mà tuột, rơi xuống

trên sân khấu giữa đại sảnh, từ từ hạ xuống, váy dài màu trắng bị gió

thổi bay ngược lên, để lộ cặp đùi trắng bóc, còn cả chiếc quần lót màu

xanh lam.

Nó bó chặt lại, khiến khu vực mềm mại nhất lộ ra mờ mờ

ảo ảo. Tuy chỉ liếc mắt một cái ngắn ngủi nhưng cũng khiến người ta phải có ý nghĩ, muốn cầm "đũa" mà đâm chọt vào đó một chút...

Liếc mắt một cái khiến người ta cảm thấy gân cốt như nhũn ra, nữ tử tóc vàng liền bắt đầu múa trong tiếng nhạc dị vực.

Theo điệu múa của nàng, quần áo trên người cũng được cởi bỏ dần dần, rất

nhanh trên người chỉ còn lại chỗ bí ẩn nhất là được che đậy, cả người lộ hết.

Bộ ngực đẫy đà và vùng bụng bóng loáng như ngọc bộc lộ ra

khiến huyết mạch người ta phải phun trào, khó có thể chịu đựng được. Vậy mà nàng lại cố ý cong hai đùi, khiến những bộ phận mềm mại của mình

tiếp xúc với cột thép, di chuyển lên xuống.

Mỗi lần như vậy thì

da thịt mềm mại lại căng ra, khiến người ta tưởng tượng ra vô số chuyện. Mỗi lần như vậy, miếng vải màu lam mỏng kia lại hơi bị kéo lên, để lộ

ra một cảnh tượng mê người...

Ực, Phó Thư Bảo gian nan nuốt nước bọt một cái. Múa cột, điệu múa do hắn gợi ý rốt cục đã được biểu diễn tại Tố Nhân Phường.

Hơn nữa nữ tử biểu diễn màn múa cột này dường như còn có chút cơ sở lực

lượng và vũ đạo trời cho. Kỹ thuật vũ đạo của nàng kích động lòng người

hơn rất nhiều so với bất kỳ vũ công múa cột nào hắn đã thấy ở thế giới

kia.

- Thiếu gia, đây là vũ đạo theo lời người dặn. Sau này có

khách tới, vũ nương sẽ không tự động thoát y mà phải đợi khách giắt tiền vào quần áo nàng thì mới cởi.

Phương Tín nịnh nọt nói.

- Nhảy hay lắm!

Phó Thư Bảo thuận tay ném một kim tệ tới.

- Cởi nốt khố xuống đi.

Thủ pháp của hắn tốt tới mức khiến người ta kinh ngạc, thuận tay ném một

kim tệ lại dắt luôn vào giữa hai đùi nữ tử. Thật ra cho dù thiếu gia

không cho kim tệ, chỉ cần nói một câu thì đừng nói là cởi khố, dù có kéo cả lông dưới khố xuống cũng được. Ngay khi miếng kim tệ bay lên đài, vũ nương trên đài liền biến thành trần như nhộng.

- Dựa theo sự dặn dò của thiếu gia, tiết mục đặc sắc nhất của chúng ta... Hắc hắc...

Phương Tín cười gian, đi tới cạnh một chiếc bàn lớn, mở miếng vải đen trên bàn ra. Lập tức hai nữ tử trần như nhộng liền lộ ra.

Vùng bụng lung linh, vóc người hoàn mỹ, thần thái vô cùng đáng thương khiến

người ta động lòng, liếc một cái khiến người ta thương xót.

Mà tuyệt hơn chính là hai nàng bị một sợi thừng trói từ đầu tới chân, nằm thẳng ra, trên cơ thể kia đặt đầy các loại hoa quả.

Phó Thư Bảo cười ha hả, tự tay cầm một quả nho trên ngực nữ tử kia, cho vào mồm ăn, lại đưa tay cầm quả nho thứ hai. Nhưng quả nho này lại không bị hắn nhấc lên.

- Thiếu gia... Đó là... Đầu... Ti...

Sắc mặt nữ tử kia đỏ bừng như hoa đào tháng ba.

- Ách...

Mặc dù đã biết là thứ đó nhưng Phó Thư Bảo vẫn không nỡ buông tay.

- Thiếu gia, thử một chút nhé.

Phương Tín lại mang tới một ngọn nến.

Đây cũng là thứ mà Phó Thư Bảo thiết kế.

Nhìn nữ tử bị trói vô cùng đáng thương, trong lòng Phó Thư Bảo hơi do dự một chút sau đó lập tức cười hắc hắc hai tiếng:

- Thế thì... Thử một chút vậy.

Giọt nến nóng rơi xuống, miệng nữ tử kia liền phát ra tiếng rên rỉ, cơ thể cũng nhẹ nhàng chuyển động.

Dây thừng trên đùi nàng bởi sự chuyển động này mà càng thít vào người, đặc

biệt là đoạn giữa hai đùi nàng, theo sự chuyển động của nàng mà tiến sâu vào trong khe mềm kia.

Cảnh này quả khiến người ta sinh ra đủ loại ý nghĩ, máu cam chảy đầy.

Nhìn như rất đau đớn nhưng thật ra cũng là một loại hưởng thụ khó có được.

Điểm này Phó Thư Bảo có thể chứng thực từ ánh mắt mê ly của nữ tử.

- Nàng tự nguyện tham gia màn này đấy.

Phương Tín cười hắc hắc, nói.

- Nhân tài, nhân tài đó. Phải chú ý bồi dưỡng...

Phương Tín lại nói. Thật ra hắn thấy mỗi cô nương ở nơi này đều là nhân tài.

Trong lòng đang nảy sinh ý nghĩ bại hoại, muốn nhỏ vài giọt nến lên giữa hai

chân nàng thì ở ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ầm ĩ.

Chuyện

tốt bị phá, trong lòng Phó Thư Bảo rất tức giận. Nhưng hắn cũng không

vội đi ra ngoài mà lấy chiếc mặt nạ da người đã chuẩn bị tốt ra, sửa

sang thỏa đáng, biến hình dạng khác rồi mới cùng Phương Tín đi ra đại

sảnh, tiến về phía cửa lớn. Vừa tới bể bơi, còn chưa tới cửa lớn, hắn đã thấy bốn nữ tử mặc bikini thỏ bị một đám gia nô diện mạo hung hãn đuổi

chạy vào.

Đám gia nô kia có mười mấy người, thể hình to lớn, bốn

cô thỏ đứng đón khách làm sao đấu lại được. Nhưng biết rõ không thể ngăn được, bọn họ vẫn cố gắng đứng thành một hàng, nắm tay nhau ngăn những

người kia tiến vào. Cứ như vậy, tất nhiên là không thể không bị đẩy vào, mà đám gia nô kia cũng được ăn không ít đậu hủ.

Trong lòng vốn

đã không vui, Phó Thư Bảo vừa thấy cảnh này, lửa giận trong lòng càng

lớn. Nhưng còn chưa đợi hắn phát tác, một người quen của hắn đã nổi giận rồi.

Người quen này chính là La Kiệt.

- Lão tử muốn xem kẻ nào dám cưỡi lên đầu lên cổ La gia, mở kỹ viện tại kinh thành mà dám không thông báo trước!

Ở trước mặt người có thân phận địa vị thì La Kiệt chính là một vị công tử ôn tồn văn nhã. Nhưng trước mặt một đám người sinh hoạt hạ đẳng, hắn

liền thể hiện ra khuôn mặt độc ác hung hãn.

- Thiếu gia, xử lý thế nào đây?

Dù mới tới kinh thành không lâu nhưng là người phụ trách của Phó Thư Bảo,

Phương Tín sớm đã dò hỏi rõ tất cả thế lực tại nơi này. Nếu kể cả công

tử La Kiệt của đệ nhất thế gia Tú Quốc cũng không biết thì hắn còn lăn

lộn ở đây sao được.

Cũng chính bởi biết thân phận của La Kiệt cho nên hắn mới hỏi câu này. Dù sao thì nếu không phải La Kiệt, hắn đã sớm

cho người đánh gãy chân, đá ra ngoài cửa rồi.

Vốn Phó Thư Bảo

thấy La Kiệt mang gia nô tới phá quán thì đã muốn lao ra đánh đập rồi.

Sự thật là nếu hắn xông ra thì chẳng cần tới mấy Lực Sĩ thủ hạ mà Phương Tín chiêu mộ, chỉ mình hắn cũng có thể giải quyết hết bọn chúng.

Nhưng hắn lại khắc chế ý nghĩ không lý trí đó xuống ngay, nói nhỏ với Phương Tín.

- Đừng ra tay. Trước mặt người ngoài cũng đừng gọi ta là thiếu gia, gọi ta là Ma Thần Y.

- Ma Thần Y sao?

Phương Tín không hiểu tại sao thiếu gia lại không muốn dạy cho tên này một bài học, còn muốn mình gọi bằng cái tên kỳ quái như vậy.

- Cứ làm theo lời ta là được.

Phó Thư Bảo cười nói, bước ra chào đón:

- Ha ha! Vị công tử này, ta nhìn thấy ấn đường của ngươi đen kịt, da dẻ

khô ráo, hai mắt vô thần. Ta dám khẳng định là trong một tháng nữa ngươi sẽ có đại họa giáng xuống đó!

- Con mẹ nó chứ, tiểu tử này là ai?

Đi tới phá quán lại bị nói một tràng như vậy, sắc mặt La Kiệt lập tức trở nên rất khó coi.

- Ha ha, vị này là quý khách của bổn điếm, Ma Thần Y.

Phương Tín cũng tươi cười ra đón. Mặc dù hắn không rõ trong hồ lô của Phó Thư

Bảo bán thuốc gì nhưng hắn biết thiếu gia mà đánh người thì không đáng

sợ, đáng sợ nhất là cười cợt mà tính kế người khác. Chơi đùa âm mưu có

ai có thể chơi được thiếu gia nhà hắn chứ?

La Kiệt hơi sửng sốt:

- Ma Thần Y sao?

- Ha ha, đúng vậy. Chỉ là thần y do Định Thiên Vương Tước mời tới thôi.

Vốn ta còn đang chu du ở Phí Châu, nếu như không phải được Định Thiên

Vương Tước đau khổ cầu khẩn tới chữa bệnh cho phụ vương hắn thì ta còn

chưa tới đâu.

Vẻ tươi cười trên mặt Phó Thư Bảo càng đậm.