Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 183: Tư trợ của tên nhà giàu mới nổi

Tuy sắc mặt của Nguyệt Thanh rất căng thẳng, nhưng ánh mắt hắn đã thoải

mái hơn, dường như gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ, xem ra, hắn rất tin tưởng vào lần luyện chế này.

Chu Di Mộng thì hoàn toàn trái

ngược, thần sắc hắn u ám, đôi lông mày nhíu lại, trong ánh mắt hắn khó

giấu nét muộn phiền và tự trách. Thật ra, từ ánh mắt hắn lúc này cũng có thể nhìn ra, lần này hắn lại thất bại nữa rồi.

Một xu cũng làm

khó được anh hùng hảo hán, huống hồ là một số tiền lớn cả trăm kim tệ.

Chọn một khối Tỏa Hồn Thạch miễn phí tuy có thể tiết kiệm được 100 kim

tệ, nhưng Tỏa Hồn Thạch là thứ quan trọng để tịch tụ ý niệm luyện chế,

nếu phẩm chất của nó quá thấp, ý niệm luyện chế sẽ có sai sót, và dẫn

đến thất bại,

Chu Di Mộng không phải không hiểu điều này, nhưng quả thực hắn không thể kiếm đâu ra thêm 100 kim tệ nữa!

Khảo quan Sử Trụ đi kiểm tra vũ khí mà Nguyệt Thanh và Chu Di Mộng luyện chế được, kết quả đúng hệt như dự đoán, Nguyệt Thanh miễn cưỡng được thông

qua, còn Chu Di Mộng thì lại thất bại lần nữa.

- Chu công tử, ngươi…

Khảo quan Sử Trụ định nói gì lại thôi, vào lúc thế này, ông cũng biết rằng

có dùng lời an ủi gì đi nữa cũng không thể làm Chu Di Mộng nguôi ngoai

được.

Chu Di Mộng gượng cười mấy tiếng đáp:

- Thôi vậy, thôi vậy, từ giờ trở đi ta không còn phải đến đây tham gia khảo hạch nữa, thế cũng đỡ cực thân!

Khảo quan Sử Trụ thở một hơi dài, quy tắc là quy tắc, trong hội sở Đế Quốc

Luyện Lực Sĩ, có những quy tắc mà chẳng ai có thể vi phạm, chuyện của

Chu Di Mộng ông thực lòng muốn giúp, nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.

Mới trải qua vài giây ngắn ngủi, mà Chu Di Mộng như già đi mấy tuổi, thở một hơi dài rồi hắn xoay người bước về phía cửa.

- Chờ chút

Phó Thư Bảo đột nhiên gọi Chu Di Mộng lại nói:

- Chu công tử, đại trượng phu phải biết tùy cơ ứng biến, chút trắc trở

này cũng khiến ngươi mất lòng tin rồi sao? Còn nữa, ngươi nhẫn tâm để

muội muội ngươi thất vọng vậy ư?

Chu Di Mộng dừng bước, trầm ngâm đáp:

- Ta cũng chẳng còn cách nào khác, Phó công tử, để đấy đay khảo hạch, ta

đã năm lần bảy lượt đem bán hết tất cả gia sản, mà cuối cùng cũng chỉ

nhận được kết quả như vậy, ngươi nghĩ rằng còn có lời an ủi nào khiến ta dễ chịu hơn sao?

Phó Thư Bảo cười đáp:

- Nếu ta bằng lòng giúp Chu công tử tham gia khảo hạch một lần nữa, không biết ngươi có đồng ý không?

“Hic” Chu Di Mộng quay hẳn người lại, kinh ngạc nhìn Phó Thư Bảo đăm đăm. Nếu đó chỉ là mấy chục ngân tệ, thì hắn cũng tin sẽ có người bằng lòng rat

ay giúp đỡ, nhưng đây là món tiền lớn đến cả nghìn kim tệ, ai lại bằng

lòng bỏ ra ngần ấy để giúp người không quen không biết chứ?

Phó

Thư Bảo lấy ra hai ngân phiếu 1000 kim tệ, không chờ Chu Di Mộng có biểu hiện gì, hắn đi thẳng đến trước mặt khảo quan Sử Trụ đem ngân phiếu

nhét vào tay ông và nói:

- Đây là ngân phiếu 2000 kim tệ, hãy để Chu công tử chọn lấy vài tài liệu để khảo hạch tiếp, không biết có được hay không?

Khảo quan Sử Trụ ngây người ra một lúc mới cười khà khà đáp:

- Đương nhiên là được rồi, thực ra thì, mỗi lần khảo hạch, mọi người đều có thể thử hai lần mà.

- Khoan đã

Chu Di Mộng nghi hoặc nói:

- Phó công tử, ngươi định cho ta 2000 kim tệ vậy sao?

Nếu Chu Di Mộng biết rằng, Phó Thư Bảo đã từng đem 10 vạn kim tệ ra cược Hổ thành Điền Đan sẽ đi giặt quần lót cho nữ bộc của hắn thì Di Mộng sẽ

hiểu, hắn không nên hỏi những câu như vậy.

- Thế này đi, nếu ngươi cảm thấy khó nghĩ, thì sau khi thông qua khảo hạch, cứ mời ta đi ăn một bữa là được.

Phó Thư Bảo cười đáp.

- Vậy xem như ta vay công tử đi. Sau này ta sẽ trả cho công tử.

Chu Di Mộng như tìm lại được chút hy vọng. Lúc nãy, hắn vốn còn định từ

chối lòng tốt không có lý do của Phó Thư Bảo, nhưng khi nghĩ đến Chu

Uyển Nhi vẫn đang đứng chờ bên ngoài, nghĩ tới đôi mắt đầy ngây thơ và

kỳ vọng của em gái, hắn chẳng còn dũng khí mà từ chối nữa.

Sự việc có thay đổi, không khí trong Sảnh Thí Luyện cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.

Chu Di Mộng bận rộn chọn lựa các tài liệu cho lần khảo hạch thứ hai, còn

khảo quan Sử Trụ thì lấy ra hai huy hiệu Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực

trao cho Phó Thư Bảo và Nguyệt Thanh. Là một tổ chức Luyện Lực Sĩ quyền

uy nhất thế giới, huy hiệu Luyện Lực Sĩ do sở hội Đế Quốc Luyện Lực Sĩ

trao cũng có quyền uy không thể tranh cãi. Thực ra thì nó còn quyền uy

hơn bất cứ huy hiệu Luyện Lực Sĩ do Tú Quốc hây bất cứ Quốc đọ nào trao

tặng. Nó thông dụng trên toàn thế giới, không như những huy hiệu kia,

chỉ thông dụng lễn lãnh thổ bổn quốc.

- Chắc hẳn hai vị sở hội Đế Quốc Luyện Lực Sĩ tham gia khảo hạch là vì muốn gia nhập hội sở Đế Quốc Luyện Lực Sĩ chúng ta. Gia nhập sở hội cũng chính là gia nhập Quốc Độ

Luyện Lực Sĩ thuộc sở hữu của chúng ta, sở hội không chỉ mang đến cho

các thành viên sự bảo vệ tốt nhất, mà còn cung cấp cho các thành viên

một nơi giao dịch các loại Linh Tài, sau này, khi đẳng cấp các vị được

nâng lên, thì các vị cũng sẽ thu được nhiều cái lợi hơn… Vậy hai vị công tử có bằng lòng gia nhập hội sở Đế Quốc Luyện Lực Sĩ của chúng ta

không?

Ánh mắt khảo quan Sử Trụ nhìn về phía Phó Thư Bảo, Nguyệt

Thanh có gia nhập hay không ông ta không quan tâm, nhưng tên nhà giàu

mới nổi đơn chưởng phát hỏa khiến ông ta luôn thấy thắc mắc này thì nhất định phải lôi kéo cho bằng được. Phải biết rằng, có được một Luyện Lực

Sĩ đã là chuyện vô cùng khó rồi, huống hồ lại là một thiên tài trong các Luyện Lực Sĩ.

- Ta bằng lòng,

Nguyệt Thanh cười đáp:

- Mục đích ta đến đây cũng là để gia nhập sở hội Đế Quốc Luyện Lực Sĩ mà.

- Còn ngươi thì sao? Phó công tử.

Khảo quan Sử Trụ có vẻ rất nóng lòng chờ đợi câu trả lời của Phó Thư Bảo.

Phó Thư Bảo cười đáp:

- Gia nhập thì phải cử hành nghi thức gì à?

- Đương nhiên rồi, chắc ý Phó công tử cũng muốn gia nhập phải không?

Cuối cùng khảo quan Sử Trụ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ai ngờ Phó Thư Bảo lại nói:

- Muốn ta gia nhập cũng được thôi, nhưng ta muốn có một người giúp ta chủ trì nghi thức.

Thần sắc của khảo quan Sử Trụ có chút thay đổi:

- Người mà Phó công tử đang nói tới là ai vậy?

- A Lí.

Phó Thư Bảo nói ra một cái tên.

- A Lí?

Khảo quan Sử Trụ lắc đầu đáp:

- Phó công tử, chắc ngươi hiểu nhầm rồi, ở chỗ chúng ta chẳng có ai tên là A Lí cả.

- Không có A Lí sao?

Phó Thư Bảo cười đáp:

- Vậy có ai tên là Tú Lý không?

Giống như bị sét đánh, khảo quan Sử Trụ đứng sững tại chỗ.

Chuyện Tam vương tử giả mạo ở Hồng Cảng thành, chuyện bức chân dung, rồi

chuyện kinh thành có việc đột nhiên rời đi, Tú Lực hoàng đế lâm trọng

bệnh, không phải Luyện Lực Sĩ nhưng lại được phân hội trưởng Đế Quốc

Luyện Lực Sĩ Sở Hội Kinh Thành đích thân nghênh tiếp…, tất cả mọi việc

ấy, Phó Thư Bảo muốn không đem sư phụ khách làng chơi A Lí liên hệ với

Tam vương tử Tú Lý thần bí của Tú Quốc cũng khó.

Nhưng, mặc dù có nghĩ đến việc ấy, trong lòng cũng 10 phần chắc chắn rằng A Lí chính là

Tú Lý, nhưng Phó Thư Bảo vẫn thấy có nhiều thứ nghĩ mãi không ra.

Điều hắn nghĩ không thông đó là, đường đường một Định Thiên Vương Tước Tam

vương tử của Tú Quốc như Tú Lý sao lại giả mạo thành tên khách làng chơi tiếng xấu đầy mình để rêu rao khắp phố chứ.

Hắn càng không hiểu

đường đường một Định Thiên Vương Tước Tam vương tử Tú Lý của Tú Quốc tại sao lại vì chơi gái mà lừa gạt tên đồ đệ như hắn hết lần này đến lần

khác.