Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 158: Ám sát trên phố (1,2)

Vèo! Không đợi Phó Thư Bảo kịp lui lại tới cửa sứ quán, một loạt tên đã

bắn từ bốn phương tám hướng tới, tên bắn như mưa! Cái gọi là quan viên

văn hóa kia chẳng qua chỉ là một cái bẫy để bắn chết hắn thôi!

Bốn hướng đều có tên bắn tới, kể cả bầu trời cũng còn chỗ trốn. Thổ độn tựa như là phương pháp tốt nhất để tránh né nhưng chỉ sợ là hắn còn chưa

kịp chui xuống đất hoàn toàn thì những mũi tên này đã cắm lên người hắn

rồi. Dưới tình huống cấp bạch, Phó Thư Bảo vội vàng vận Luyện Nguyên Tố

Lực thành một cái lồng phòng hộ, sau đó cúi thắt lưng, hai tay ôm đầu,

bảo vệ chặt chẽ vị trí yếu hại là cái đầu của mình.

Hắn vừa mới

thực hiện xong động tác phòng ngự này thì những mũi tên mạnh này đã bắn

tới, ào ào đập vào người hắn. Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền khắp

toàn thân. Nhưng có bì giáp của da Ngân Ti Tàm Mãng phòng hộ, những mũi

tên này chỉ khiến hắn đau đớn chứ không cách nào xuyên thủng bì giáp

được, cũng không tạo thành tổn thương chính thức cho hắn.

Bì giáp do Độc Âm Nhi chế tạo, ngoài hai bàn tay, hai bàn chân và đầu là không

được phòng hộ ra, có thể nói là phòng ngự đạt mười phần. Đây cũng chính

là nguyên nhân hắn vội vàng ôm lấy đầu mình.

Một đợt sóng tên vừa hết, Phó Thư Bảo thuận thế ngã lăn ra mặt đất, đôi mắt nhìn như nhắm

chặt vẫn mở ra một khe nhỏ, quan sát tất cả những địa phương có khả

năng.

Đột nhiên xuất hiện tên bắn giết Hi Đạo Phu đại nhân, mấy

nữ thị vệ đứng ở cửa sứ quán lập tức hét lên chói tai, một người chạy về báo tin còn mấy người còn lại vọt nhanh về phía Phó Thư Bảo.

Nhưng có người còn nhanh hơn bọn họ, phải nói là nhanh hơn nhiều!

Vù vù! Từ cuối hẻm góc đường và sau những bức tường nhà dân quanh đây, một đám áo đen lần lượt vọt ra, toàn thân không có màu gì khác, kể cả chụp

đầu cũng là màu đen. Đếm đại khái thì đám người này có trên hai mươi

người!

- Tên kia trúng tên mất mạng rồi. Chém đầu hắn mang về thôi! Chỗ này không nên ở lâu.

Nam nhân cầm đầu quát. Dưới sự chỉ thị của hắn, lập tức có một kẻ thân thủ

nhanh nhẹn liền đi tới, nhấc đao trong tay chặt vào cổ Phó Thư Bảo. cùng lúc đó, đồng bọn của hắn đã vây sứ đoàn lại.

Thanh đao rất nặng, lưỡi đao sắc bén nhưng khi sắp chém vào gáy đối phương thì đột nhiên

Phó Thư Bảo vừa giả chết lại dịch đầu đi. Thanh đao chém trượt, mặt đất

bắn lên một đám hoa lửa.

Bịch! Trong tích tắc, một quyền nặng nề đột nhiên đánh vào háng hán tử kia.

- Á...

Tiếng thét thảm tuôn ra từ trong họng hắn, còn cả một luồng máu bắn ra.

Một quyền giải quyết xong hán tử vừa muốn chặt đầu mình, Phó Thư Bảo đột

nhiên xoay người bật dậy, ngón trỏ bàn tay trái vuốt lên Luyện Trữ Vật

Giới trên tay phải một cái, sau đó chia ra. Trên hai tay hắn xuất hiện

hai thanh kiếm răng rắn.

Hai tay vung mạnh, hai luồng sáng lạnh lóe lên, tạo thành một hình tròn tuyệt đẹp vào những người đang vây quanh hắn.

Phụt phụt phụt! Ta kẻ áo đen còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chặt thành hai

khúc. Nội tạng và những thứ dơ bẩn bên trong phun ra như suối.

Biến cố đột ngột khiến cho đám thích khách áo đen còn lại đại loạn.

- Giết hắn!

Tên thủ lĩnh cầm đầu lại ra lệnh.

Khóe miệng Phó Thư Bảo hiện lên nụ cười lạnh như tơ, chém hai đao về phía

trái phải, cơ thể đột nhiên bay lên không, từ trên cao giáng xuống, hai

thanh kiếm răng rắn bổ mạnh vào tên thủ lĩnh kia! Bắt giặc phải bắt vua

trước!

Thân có bì giáp da rắn bảo vệ, đao kiếm bình thường trừ

phi chém trúng đầu hắn, nếu không thì chẳng cách nào làm tổn thương hắn. Đây chính là chỗ dựa khiến Phó Thư Bảo không sợ hãi gì, có gan dám chém giết đầu lĩnh của đám thích khách với tư thế không cần phòng thủ này!

Mặt khác, vừa rồi giao chiến hắn cũng đã thăm dò ra sâu nông của đám thích

khách này. Tu vi lực lượng của đám người này cao nhất cũng chỉ là Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực, còn kém Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố như hắn một cấp,

thấp nhất thì ở giữa Nội Lực và Tinh Thần Lực. Cho nên đây là đối thủ

tốt để hắn rèn luyện!

Kiếm răng rắn đột nhiên chém tới, mang theo tiếng gió rít chói tai.

Đầu lĩnh của đám thích khách mạnh mẽ giơ thanh đao trong tay lên chặn lại.

Bịch một tiếng nặng nề, kình khí bắn ra bốn phía. Kiếm răng rắn này dù

bị ngăn lại nhưng thanh đao của hắn lại bị chặt đứt. Dưới áp lực quá

lớn, hai chân hắn mềm nhũn ra, suýt nữa là ngã lăn ra mặt đất!

- Một đại sứ văn hóa sao có thực lực mạnh như vậy chứ?

Đầu lĩnh sợ hãi kêu lên.

- Ta mà đã khiến các ngươi ăn không tiêu rồi, thế còn nàng thì sao?

Không công kích tiếp, Phó Thư Bảo cười cười chỉ về phía cửa sứ quán cho tên đầu lĩnh thấy.

Đầu lĩnh nọ vội vàng quay đầu lại, thấy ở cửa sứ quán có một đám nữ thị vệ

mặc giáp vọt ra, trong đó có một người mặt không chút tình cảm nhìn hắn. Ánh mắt lợi hại kia chỉ liếc một cái đã khiến trái tim hắn băng giá tới cực điểm rồi!

Nữ tử nhìn qua chỉ có hơn mười lăm tuổi kia chính

là Thanh Thủy. Trong cơ thể như trẻ con của nàng thật ra lại che dấu

chiến lực của Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ!

Còn cả Độc Âm Nhi,

nếu nói về thủ đoạn giết người thì nàng tuyệt đối không kém Thanh Thủy

chút nào. Thậm chí người rơi vào tay nàng còn cầu nàng kết thúc tính

mạng của mình cơ.

Ra khỏi cửa sứ quán, đoàn giáp thị vệ lập tức bao vây hết đám thích khách che mặt lại.

Thanh Thủy và Độc Âm Nhi sóng vai đi tới. Nhất là Thanh Thủy, trường lực

lượng cường đại tạo thành áp lực khiến người ta hít thở không thông!

Đây chính là cách biệt về thực lực. Chỉ cường độ trường lực lượng trên

người nàng đã khiến đám thích khách kia tuyệt vọng rồi, biết rằng hôm

nay tuyệt đối không có khả năng giữ mạng nữa.

Nhưng người đã tới đều mang lòng chịu chết cả. Đối với loại người này, liều mạng sống là chuyện hết sức bình thường.

- Giết!

Đầu lĩnh thích khách rít gào một tiếng, vung thay đao gãy trong tay, lao về phía Phó Thư Bảo giống như cuồng phong vậy.

Phó Thư Bảo nhún vai một cái, cũng chẳng thèm nhúc nhích.

Thanh Thủy chuyển động rồi. Là Nữ Nô Luyện Nhân của Phó Thư Bảo, chức trách

duy nhất của nàng là bảo vệ Phó Thư Bảo. Nàng không cần biết tình huống

thế nào nhưng không coi chuyện vung đao chém Phó Thư Bảo là không thể

tha thứ sdc.

Luận về tốc độ thì đầu lĩnh đám thích khách mới có

tu vi Luyện Nguyên Tố Lực làm sao có thể so được với Thanh Thủy đã có

cánh lực lượng chứ?

Bịch! Nhấc cao thanh đao, chỉ còn cách Phó

Thư Bảo ba bước nhưng đầu lĩnh thích khách đột nhiên phát hiện ra có một bàn tayặt lên trên lưng mình, sau đó sống lưng đau đớn. Cả người hắn

liền không khống chế được mà ngã lăn ra đất.

Ngay trong nháy mắt

hắn ngã xuống, hắn nhìn thấy mấy đồng bọn của hắn đồng thời ngã xuống

giống hắn, mặt sùi bọt mép, toàn thân co quắp không ngừng. Ngay ở phía

sau bọn họ, hắn còn nhìn thấy một nữ tử nhìn bọn họ mà cười vô cùng vui

vẻ.

- Ha ha, lần đầu độc chết nhiều người như vậy, vui ghê!

- Ối... Ả còn là người sao?

Đau đớn kịch liệt truyền tới, đầu lĩnh thích khách đã cảm thấy lòng như tro tàn, miệng cũng lộ một nụ cười tàn nhẫn. Ngay sau khi hắn cười, ma nữ

phía sau hắn đã đá hắn lăn ngược trở lại. Một bàn chân rất thơm đạp lên

ngực hắn.

- Chủ nhân, giẫm tên này thành thịt nát cả hay chỉ giẫm nát một nửa thôi?

Thanh Thủy hỏi rất nghiêm túc.

- Để ta xử lý cho. Ngươi giải quyết hết những kẻ còn lại đi.

Phó Thư Bảo đi lại phía này.

Nhận lệnh này xong, cảnh chiến đấu liền đơn giản hơn nhiều rồi. Thanh Thủy

xoay người gia nhập trận chiến, lập tức tiếng kêu thảm vang lên liên

tiếp. Trong khoảnh khắc, chẳng còn tên thích khách nào còn đứng nổi nữa.

Lạnh lùng gõ thanh đao gãy lên sống lưng tên đáng thương kia, Phó Thư Bảo lạnh nhạt nói:

- Các ngươi là người của Tú Cát phải không?

Đầu lĩnh thích khách dữ tợn đáp:

- Muốn hỏi ra điều gì từ miệng ta sao? Ngươi cứ nằm mơ đi! Không cần ngươi ra tay, ta tự kết liễu là được!

Kéo khăn bịt mặt của thích khách ra, nhìn sắc mặt hắn, Phó Thư Bảo cười nói:

- Ngươi sẽ không định dùng trò cũ là uống thuốc độc tự tử chứ?

- Răng rắc, ừng ực!

Tiếng hàm răng cắn chặt đột nhiên truyền ra từ mình tên thủ lĩnh thích khách. Sau đó hắn ngửa cổ, nuốt độc dịch ấn trong răng vào bụng.

Phó Thư Bảo nhướn mày:

- Âm Nhi muội muội, mau tới xem tên này vừa uống thuốc gì thì cứu hắn đi.

- Không có khả năng....

Trên mặt tên thủ lĩnh thích khách lại hiện lên nét cười dữ tợn, dù chết cũng không để cho nam nhân trước mặt hài lòng như ý!

Một thân ảnh vọt nhanh tới. Độc Âm Nhi ngồi xuống mở miệng tên đầu lĩnh

thích khách ra, nhìn thoáng qua một chút, khinh thường nói.

- Ta

còn cho rằng là thứ độc dược gì lợi hại, hóa ra chỉ là thứ kịch độc rác

rưởi Sát Nhân Sương. Thứ này tám tuổi ta đã có thể giải rồi.

- Ôi, ôi...

Dưới tác dụng của kịch độc, tên đầu lĩnh thích khách sợ hãi nhìn Độc Âm Nhi. Con mẹ nó chứ đây còn là thiếu nữ của nhân loại không vậy? Người ta

dùng độc tự sát, nàng sao lại có thể nói những lời lạnh lùng thế!

Một viên thuốc khó ngửi tiến vào trong miệng tên đầu lĩnh thích khách. Chỉ

chốc lát sau, đau đớn do kịch độc Sát Nhân Sương mang lại đã không còn

chút nào. Hắn muốn chết vậy mà lại chết không thành.

Phó Thư Bảo lạnh nhạt nói:

- Vị nhân huynh này, có còn muốn thử một lần không?

- Lão tử dù thành quỷ cũng không bỏ qua cho các ngươi!

Chết mà lại được cứu sống, tuyệt vọng và sau tuyệt vọng. Cảm thụ này không

phải là thứ thường nhân có thể thừa nhận được. Đầu lĩnh thích khách này

thật ra đã sắp sụp đổ tới nơi rồi.

- Ngươi cho rằng có thể chết dễ dàng như thế sao?

Phó Thư Bảo lạnh lùng hỏi:

- Ta có thể cho ngươi thử mỗi ngày một lần. Mỗi lần ngươi gần chết ta lại cứu sống ngươi. Ngươi muốn ta làm thế không?

Đầu lĩnh thích khách kinh hãi nhìn Phó Thư Bảo, nhìn Độc Âm Nhi. Sống lưng

hắn lạnh như băng. Con mẹ nó, đây là thứ ma quỷ gì vậy?

- Chuyện này giao cho ta nhé. Ta tuyệt đối có thể khiến hắn phải khai người đứng đằng sau hắn ra.

Độc Âm Nhi cười nói.

- Một ngày ta cho hắn uống một loại độc dược, độc chết hắn, sau đó lại

cứu hắn. Ồ, sau đó lại cho hắn uống độc dược khiến cả người hắn rữa

ra...

Độc Âm Nhi còn chưa nói hết, tên đầu lĩnh thích khách đã run rẩy nói:

- Ta... Ta là gia nô của Tú Cát. Viên quan văn hóa Hồng Cảng thành kia

cũng là một gia nô giả trang... Chúng ta giết hắn trước, sau đó giết đại nhân, đó là vì để xóa hết chứng cứ.

Giết người giả mạo quan viên văn hóa, quan lại Hồng Cảng thành sẽ lấy cớ này điều tra. Đương nhiên

là điều tra thế nào thì cũng không thể tra tới Tú Cát. Bọn họ sẽ đổ

trách nhiệm lên một số thế lực hắc ám nào đó, nhưng Thánh Đóa Lan Quốc

lại chết oan mất một vị đại sứ văn hóa.

Chẳng qua, Tú Cát sợ rằng có nằm mơ cũng không ngờ được là đại sứ văn hóa mà hắn muốn trút cơn

giận tại Thính Phong Cư, phái gia nô đi giết lại là giả mạo.

- Ngươi rất phối hợp. Hiện giờ ngươi muốn sống hay muốn chết?

Phó Thư Bảo hỏi.

- Ta... Ta đã nói tất cả cho ngươi rồi. Ngươi có thể thả ta đi không?

Đầu lĩnh thích khách tựa như vừa bắt được một cọng rơm cứu mạng vậy.

- Ngươi đi theo tên gia nô nhé. Đúng rồi, gia nô cũng là người phải không?

- Ngươi....

Đầu lĩnh thích khách đột nhiên ý thức được chuyện gì. Trái tim hắn lại rơi vào tuyệt vọng.

- Độc dược này của ta còn mạnh hơn cái thứ rác rưởi vừa rồi ngươi ăn nhiều. Thử một chút nhé.

Lại mở miệng đầu lĩnh thích khách ra, Độc Âm Nhi nhét một viên thuốc vào miệng hắn.

- Ô.... Oa... Ách....

Ba âm thanh kỳ quái phát ra. Hai mắt đầu lĩnh thích khách mất đi thần quang, mất mạng triệt để.

Được một đám giáp thị vệ bao quanh, Chi Ni Nhã chạy vội về phía này, nói:

- Đây là hành vi tuyên chiến với Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta. Ta sẽ bẩm

báo phụ vương chuyện này, để quân đội chúng ta tới đây đòi công bằng!

Phó Thư Bảo không còn cách nào khác, đành cười nói.

- Ta là một đại sứ văn hóa giả mạo. Nếu làm như thế thì sự kiện này cuối

cùng cũng lộ ra. Ta cũng không hy vọng ngươi có hành động quá khích như

vậy.

- Nhưng mà...

Chi Ni Nhã muốn nói lại thôi.

Độc Âm Nhi nói.

- Chúng ta sẽ dùng cách của chúng ta khiến tên Tú Cát kia phải trả giá.

Nàng nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”, tất nhiên là tách riêng Chi Ni Nhã ra khỏi "chúng ta" kia.

Chi Ni Nhã làm sao mà không nghe ra vấn đề, trong lòng hơi tê tái nói:

- Đều là do ta không tốt, không để ý để xảy ra chuyện này. Nhưng ta sẽ cố gắng dùng lực lượng lớn nhất để giúp đỡ các ngươi!

Độc Âm Nhi lạnh lùng nói:

- Không cần đâu.

Thấy sắp sửa xảy ra đấu võ mồm, Phó Thư Bảo cười khổ nói:

- Các ngươi đừng tranh luận nữa. Kế hoạch của chúng ta không thay đổi, sáng mai vẫn lên đường về Hổ Thành.

Độc Âm Nhi ngạc nhiên nói:

- Quay về Hổ Thành sao? Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy à?

Phó Thư Bảo nói:

- Ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Nếu Tú Cát đã muốn lấy mạng ta, ta còn

nhịn được thì ta có còn là nam nhân không? Chi Ni Nhã, ngươi để quan

viên sứ quán xử lý chuyện này, sau đó phái người đi đưa tin là ngươi đi

du ngoạn Hổ Thành. Mặt khác ngươi lại phái người tung tin khắp nơi, nói

là Phó Thư Bảo vừa quay về Hổ Thành rồi.

- Cái gì? Ngươi...

Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi đều sừng sờ tại chỗ.

- Biết tin tức này rồi, Tú Cát khẳng định sẽ giết tới. Lúc đó thì...

Phó Thư Bảo cười lạnh:

- Để xem ai có thể giết được ai nhé.

Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua nhưng không thể thổi đi được mùi máu tươi rất nồng ở nơi này.

o0o

Ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, phủ một tầng sáng bạc trên mặt đất.

Khách đường của Thính Phong Cư tràn ngập tiếng đàn, mấy vũ công đang múa. Tú

Cát, Băng Oánh ngồi một bàn, La Kiệt và Ngả Mễ Đại Na ngồi một bàn, liên tục mời rượu nhau. Không khí rất thoải mái. Bất đồng với tiệc rượu ban

ngày, giờ phút này Ngả Mễ Đại Na đang cười nói ở trong này lại là người

thật, không phải giả.

Miệng thơm mở ra, uống một chén rượu ngon, Băng Oánh thở dài một hơi, nói nhỏ:

- Tú Cát ca ca, gia nô ngươi phái ra đã đi một lúc rồi mà sao còn chưa về vậy?

Tú Cát cười ha hả nói:

- Băng Oánh muội muội yên tâm đi. Bọn họ sẽ không thất bại đâu.

Băng Oánh hơi lo lắng nói:

- Có thật là bọn họ chỉ đi giải giận không? Ta sợ bọn họ ra tay không

biết nặng nhẹ, làm tổn thương tới tính mạng của đại sứ Hi Đạo Phu đó.

Tú Cát bưng chén rượu lên, không trả lời, uống rượu, trong lòng cười thầm.

- Giờ phút này thì đại sứ Hi Đạo Phu kia sợ là đã biến thành máu thịt

rồi. Kẻ đó không nể mặt ta như vậy, không giết hắn thì làm sao ta nuốt

trôi cơn giận này được chứ?

- Miệng lưỡi của Hi Đạo Phu đại nhân

đó đúng là rất độc ác. Nhưng phương diện thi từ của hắn quả là độc bộ

thiên hạ. Ta cảm thấy trong những người ta biết, không ai có thể sánh

được với hắn.

Băng Oánh vẫn nhớ mãi bài Niệm Nô Kiều kia nhưng

nàng cũng không biết đó chẳng qua chỉ một bài thơ trong thế giới khác

của Phó Thư Bảo.

- Quên đi quên đi. Không nên nói chuyện này nữa. Chúng ta đổi đề tài nhé.

Tú Cát nghe tới thi từ là lại chán, chẳng qua trước mặt Băng Oánh thì hắn cũng không tiện phát tác.