Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 6 - Chương 31-2: Đại kết cục 2

Edit: susublue

"Xin lỗi, ta không thể đồng ý yêu cầu của Thái Thượng trưởng lão, ta không muốn làm tổn thương Oánh nhi, nếu như ta thật sự làm theo lời Thái Thượng trưởng lão nói thì ta cũng sẽ mất đi cháu gái, khiến nàng đến kiếp sau cũng sẽ hận ta!"

"Ngươi thật sự không đồng ý sao?" Ánh mắt thiếu niên trầm xuống, trong đôi mắt đỏ đầy vẻ khát máu: "Có phải ngươi cho rằng Linh Hồn lực của ngươi đột phá đến Linh Cấp thì ta sẽ không thể làm gì ngươi không? Ha ha, chuyện này quả thật buồn cười, Linh Hồn lực thua kém thực lực thật sự, chỉ cần bản thân ngươi vẫn chưa đột phá thì ngươi vẫn chỉ là một đứa bé mới tập đi đối với ta mà thôi!"

Đông Phương Thanh không nói chuyện, chỉ kiên định nhìn thiếu niên.

Thiếu niên híp mắt, bỗng nhiên cười phá lên: "Nếu ta cầm tù ngươi thì chắc hẳn nàng ta không thể không trở về, ta biết nàng ta và nam tử kia có tình ý, nhưng ai kêu nam tử kia là đệ đệ Thanh nhi, ta không muốn Thanh nhi hận ta nên chỉ có thể để Liễu Lạc Lâm chết!"

Hắn cũng hiểu bây giờ Dạ Nhược Ly đã hận hắn đến tận xương tủy, nhưng hắn không muốn nàng hận hắn hơn nữa.

Nếu nam tử bên cạnh nàng ta là người khác thì không sao, nhưng trời xui đất khiến lại là đệ đệ của nàng, sao hắn có thể tổn thương đệ đệ của Thanh nhi? Nhưng nếu Bắc Ảnh Phong và Dạ Nhược Ly không có huyết thống thì hắn sẽ không quan tâm đến sống chết của hắn ta, chỉ cần lấy được tinh hồn thì sẽ rời đi.

Đông Phương Thanh run lên bần bật, nhìn vẻ mặt khát máu của thiếu niên, trong lòng không khỏi lo lắng.

Oánh nhi, con nhất định không được trở về...

"Môn chủ, Môn chủ, việc lớn không tốt!"

Trong Dạ Y môn, hộ vệ hốt ha hốt hoảng chạy vào khiến đám người đang vây quanh chúc mừng Dạ Nhược Ly bất giác nhíu mày.

Lão tổ tông trầm mặt xuống, bất mãn nhìn hộ vệ đang quỳ trước mặt, nói: "Xảy ra chuyện gì mà ngươi lại kinh sợ như vậy? Làm Tiểu Ảnh nhi hoảng sợ thì phải làm sao?"

Cung Nguyên Ảnh cong môi lên, khuôn mặt mềm mại non nớt đầy uất ức.

Nàng là nữ nhi của nương tất nhiên sẽ không yếu đuối như vậy, sao có thể dễ dàng sợ hãi được? Tống Liệt gia gia quá coi thường nàng rồi...

"Là Đông Phương Thế Gia, Đông Phương Thế Gia xảy ra chuyện rồi, nghe nói người của Đông Phương gia tộc bị Thái Thượng trưởng lão cầm tù rồi thông báo với bên ngoài trong vòng nửa tháng Oánh nhi tiểu thư phải trở lại Đông Phương Thế Gia, nếu không cứ đợi mà nhặt xác bọn họ đi!"

Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, liếc mắt nhìn Đông Phương Oánh bên cạnh thì thấy mặt nàng trắng bệch, phải nhờ Bắc Ảnh Phong đỡ mới đứng vững được.

"Ngươi nói thật sao? Phụ thân, gia gia, còn có Hỏa Tề gia gia đều..."

Đông Phương Oánh hung hăng lắc đầu, nắm chặt đôi bàn tay đến mức trắng bệch, ép mình bình tĩnh lại.

"Không sai." Hộ vệ khẽ gật đầu, khẳng định đáp lời.

Thân thể Đông Phương Oánh run lên bần bật rồi bỗng nhiên nghĩ lại lời nói phải rời khỏi Đông Phương Thế Gia của Đông Phương Thanh.

Thì ra gia gia đã sớm biết nàng rời đi sẽ mang đến họa sát thân cho Đông Phương Thế Gia nên mới kêu nàng về sau không được quay về gia tộc nữa.

"Oánh nhi, chúng ta đến Đông Phương thành một chuyến đi." Dạ Nhược Ly chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai Đông Phương Oánh: "Ta biết trong lòng ngươi không bỏ được bọn họ."

Đông Phương Oánh nắm chặt bàn tay đến trắng bệch, thở sâu một hơi rồi nói: "Ta nên trở về một chuyến, nhưng chỉ có một mình ta đi thôi, tỷ tỷ, Oánh nhi biết tỷ lo lắng nhưng ta không thể liên luỵ đến các ngươi, nếu không ta có chết muôn lần cũng không thoát tội."

"Không được, ta phải trở về Đông Phương Thế Gia một chuyến!"

Dứt lời Đông Phương Oánh đi về phía tiền viện, bóng người nhỏ xinh đầy vẻ kiên quyết.

"Tuy rằng ngươi không muốn liên luỵ chúng ta, nhưng mà..."

Một giọng nói lạnh nhạt phía sau khiến Đông Phương Oánh dừng bước, chợt Dạ Nhược Ly khẽ nhếch khóe môi, giọng nói như gió mát xẹt qua bên tai nàng.

"Ta không có thói quen vứt bỏ người nhà."

Người nhà? Những chữ ấm áp vang lên khiến hốc mắt Đông Phương Oánh đỏ lên, nước mắt rớt xuống từng giọt một, giống như trở lại lúc còn nhỏ khi mẫu thân vẫn còn sống...

"Ha ha, sư phụ đã muốn đi thì lão nhân ta cũng sẽ phụng bồi."

Lão quái vật vuốt râu, cười lớn thành tiếng, những ngày nay ở cùng với Dạ Nhược Ly khiến Khôi Lỗi thuật của ông ta tăng mạnh vượt bậc, đương nhiên ông ta sẽ không tùy tiện để nàng dấn thân vào nguy hiểm.

"Tiểu Dạ nhi." Cung Vô Y nhếch môi, mắt phượng nhìn nữ tử, ý tứ rõ ràng: "Ý muốn của nàng tất nhiên ta sẽ nghe theo, có vi phu ở đó thì sẽ không cho phép bất kỳ ai làm nàng bị thương dù chỉ một chút.

Dạ Nhược Ly cười cười, lời hứa của Cung Vô Y từ trước đến giờ nàng vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ.

Nhìn thấy có ba Bán Chí Tôn đi trước, trong đó một người đã đột phá thành cường giả Linh Cấp từ lâu nên Đông Phương Oánh cũng hơi yên tâm, nàng không muốn Phong ca ca và gặp nguy hiểm vì nàng.

Nếu không dù có xuống dưới cửu tuyền cũng không có mặt mũi nào đối diện với bọn họ.

Trong thạch thất, thiếu niên bỗng nhiên mở to hai tròng mắt, khóe môi nở nụ cười khát máu: "Tới rồi sao? Còn có ba Bán Chí Tôn nữa? Vậy ta liền đến trước để chiêu đãi các ngươi đi."

Nói xong một bóng người màu đỏ biến mất khỏi căn phòng, giống như chưa hề xuất hiện ở đây vậy...

"Cẩn thận!"

Thấy mọi người muốn vào Đông Phương Thế Gia, Dạ Nhược Ly bỗng nhiên lên tiếng nói, ngăn cản bước chân của bọn họ, dienxdafnlequysdoon vì tất cả đều tin tưởng Dạ Nhược Ly nên đều dừng bước chân lại, nghi ngờ nhìn nàng.

Dạ Nhược Ly chau mày, sắc mặt ngưng trọng nhìn Đông Phương Thế Gia trước mặt.

Lúc này Đông Phương Thế Gia rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có chút cổ quái...

"Cạch!"

"Lách cách, cạch!"

Đột nhiên tiếng bước chân âm thanh đinh tai nhức óc vang lên từ trong đình viện, phá vỡ sự yên tĩnh này.

Mọi người đều đè nén hơi thở, sắc mặt có chút ngưng trọng, chợt mười mấy Khôi Lỗi từ bốn phương tám hướng vây tới, bao vây bọn họ ở giữa.

"Thập Dương trận? Vì sao đám Khôi Lỗi này cũng biết Thập Dương trận?"

Thấy Khôi Lỗi bày trận, Dạ Nhược Ly đột nhiên ngẩn ra, dung nhan tuyệt mỹ thoáng có chút kinh ngạc.

Thập Dương trận là trận pháp vốn có của Thanh Minh phủ, kẻ sở hữu Khôi Lỗi lại biết được sự tồn tại của Thập Dương trận, như vậy rốt cục Thái Thượng trưởng lão của Đông Phương Thế Gia là ai!

"Ha ha, quả nhiên nàng nhận ra trận pháp này, như thế nàng còn nói mình không phải Thanh nhi sao?"

Giọng nói quen thuộc vang lên giữa không trung, Dạ Nhược Ly nhướng mày, ngửa đầu nhìn lên, lúc nhìn thấy thiếu niên tóc đỏ đứng lặng giữa không trung thì trong mắt thoáng hiện lên sát ý.

"Là ngươi!"

Không ngờ lại là hắn, Mạc Tịch Dương tóc đỏ!

Tóc đỏ bay theo gió giữa không trung, thiếu niên lẳng lặng đứng đó, cuồng phong tùy ý cuốn bya hồng bào. Dung mạo thiếu niên này tuấn mỹ, mắt đỏ như lửa, trong đó ẩn chứa khí thế bá đạo và vẻ nhu tình.

"Thanh nhi, ta chờ nàng quá khổ, bây giờ đã không chờ nổi nữa rồi nên ta muốn nàng phải nhớ lại ta, lúc đó thế giới này sẽ thuộc về nàng và ta."

Chỉ cần nàng nhớ lại chuyện cũ thì sẽ trở lại bên cạnh hắn...

“Nữ nhân của bổn vương, sao có thể để ngươi dòm ngó?" Cung Vô Y trầm mặt xuống, kéo Dạ Nhược Ly vào trong lòng, gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt âm trầm đến đáng sợ, mắt phượng lạnh lẽo đến rét buốt nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đỏ.

Tên khốn đáng chết này năm lần bảy lượt dòm ngó nữ nhân của hắn! Chỉ cần Cung Vô Y hắn còn sống thì trên đời này sẽ không ai có thể dòm ngó nàng được!

Dạ Nhược Ly chậm rãi nhếch khóe môi, trong đôi mắt đen nhánh thoáng trở nên lạnh lẽo và đầy sát ý.

"Ta không cần biết ngươi là ai, đã có gan thương tổn người của ta, hơn nữa còn lừa gạt ta, ngươi nên trả giá thật đắt cho điều này!"

Dù biết Dạ Nhược Ly đã hận mình đến tận xương nhưng khi nghe nàng nói lời này thì thiếu niên vẫn đau nhói, khuôn mặt tuấn mỹ dần dần trở nên hung ác, bỗng nhiên hắn cười như điên.

"Ha ha, Thanh nhi, nàng là của ta, nàng vĩnh viễn là của ta..."

Khi tiếng cười vang lên thì đám Khôi Lỗi vốn đang đứng yên không động đậy bỗng nhiên có động tác...

Mười mấy Khôi Lỗi này đều có cấp bậc Thần Tôn cấp thấp, khi sử dụng Thập Dương trận thì thực lực lại ngang ngửa với Bán Chí Tôn phàm cấp, hoặc là nói hai phe chiến đấu đều có hai Phàm Cấp và một Linh Cấp.

"Sư phụ, giao thiếu niên tóc đỏ này cho ta đi, cũng đã lâu rồi ta không giao chiến với cường giả ngang cấp với mình, ha ha!" Lão quái vật cười lớn hai tiếng rồi không nói gì với Dạ Nhược Ly đã thả người nhảy vào giữa không trung, cùng đối chiến với thiếu niên.

"Tránh ra!"

Dung nhan thiếu niên âm trầm, hét lớn một tiếng rồi chợt một luồng khí thế bộc phát như sóng dữ đánh vào lão quái vật.

Cường giả Bán Chí Tôn đối chiến, những người cấp bậc Thần Tôn không thể nhúng tay vào.

Bắc Ảnh Phong và Đông Phương Oánh đứng ở một bên, khẩn trương nhìn hai phe giao chiến, bây giờ bọn họ thầm hận thực lực của mình không đủ, không thể giúp được việc gì.

Lúc này Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly đứng áp lưng nhau.

Dạ Nhược Ly nhìn Khôi Lỗi không có biểu cảm thì thở sâu một hơi, sắc mặt ngưng trọng nói: "Yêu nghiệt, giúp ta."

"Được, ta nên làm thế nào?"

Cung Vô Y không hề chần chờ mà liền đồng ý với lời yêu cầu của Dạ Nhược Ly.

"Giúp ta giữ hai mươi Khôi Lỗi này một lúc, ta muốn tìm khuyết điểm của chúng để thu phục!"

Hai mươi Khôi Lỗi này có thực lực tương đương với hai cường giả phàm cấp, huống chi trong tay những Khôi Lỗi này đều nắm giữ Siêu Thần Khí, nhưng Dạ Nhược Ly rằng với thực lực của Cung Vô Y, nếu muốn kiềm chế bọn chúng thì không thành vấn đề.

"Yên tâm đi, nơi này giao cho vi phu là được, nương tử yên tâm làm chuyện mình muốn đi." Cung Vô Y nhếch môi cười, trên dung nhan yêu nghiệt đầy vẻ mê hoặc, nhưng trong đôi mắt phượng lại đầy vẻ nhu tình và kiên định.

Thừa lúc này Dạ Nhược Ly tìm được một nơi để đột phá rời khỏi vòng vây của Khôi Lỗi.

Khôi Lỗi thấy nàng rời đi liền muốn đuổi theo nhưng vào lúc này lại cso một bóng người mặc y phục đỏ xẹt qua, chém thật mạnh vào thân thể kim loại của Khôi Lỗi, thấy vậy tất cả Khôi Lỗi đều xoay người, nâng kiếm xông về phía nam tử yêu nghiệt mặc hồng y.

Hồng Y như lửa, trong nam tử tay cầm một thanh Huyết Liêm, giống như ác ma tới từ Địa Ngục, khuôn mặt tuấn mỹ đầy âm u và khí lạnh, toàn thân bao phủ một luồng khí âm trầm.

Nhưng dù sao Khôi Lỗi cũng không phải con người nên bọn chúng không có bất kỳ cảm giác gì, cũng không cảm nhận được chút sợ hãi nào, bọn chúng chỉ biết chủ nhân ra lệnh nhất định phải tiêu giệt nam tử này!

Cuộc chiến cực kỳ kịch liệt, khiến lòng bàn tay Bắc Ảnh Phong và Đông Phương Oánh toát mồ hôi lạnh...

"Ầm!"

Huyết Liêm vung về phía một Khôi Lỗi, phát ra một âm thanh trầm đục, sau đó thân thể Khôi Lỗi có một vết đao chém.

Đột nhiên sau lưng nổi gió lên, Cung Vô Y vội vàng xoay người lại, lưỡi liềm nắm chặt trong tay vung mạnh lên, một luồng sáng đỏ đánh nghênh diện về phía Khôi Lỗi đang tập kích mình, Khôi Lỗi lại không biết né tránh nên liền đón nhận đòn tấn công hung bạo này.

Cũng vì Khôi Lỗi không biết đau đớn nên sau khi bị thương thực lực cũng không hề yếu đi, ngược lại còn phát ra khí thế mãnh liệt.

Đồng thời cuộc chiến giữa không trung cũng càng kịch liệt hơn, đánh đến mức trời đất u ám cũng không phân biệt thắng thua! Mà hai bên cũng không còn vẻ tươm tất như ban đầu, khắp người đều bị thương.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Dạ Nhược Ly ở trong đình viện, giống như không nhìn thấy cuộc chiến chung quanh, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào đám Khôi Lỗi kia.

"Ta biết rồi..."

Mắt nàng sáng ngời rồi thả người nhảy vọt vào trong chiến trường.

Cung Vô Y lau vết máu ở khóe miệng, đôi mắt phượng âm trầm nhìn sức chiến đấu của Khôi Lỗi không hề yếu bớt đi, đang muốn nâng Huyết Liêm lên lần nữa thì đột nhiên có biến cố xảy ra.

Chỉ thấy Khôi Lỗi vốn còn đang hùng hổ đột nhiên dừng bước lại, vũ khí trong tay chúng nó vẫn giơ trên cao nhưng không thể hạ xuống được, giống như bị khống chế vậy.

Ngay sau đó Dạ Nhược Ly lại lặp lại cách cũ khiến những Khôi Lỗi còn cử động được đều dừng lại.

"Tiểu Dạ nhi, nàng thành công rồi." Cung Vô Y thu hồi Huyết Liêm, khóe miệng nở nục cười nhợt nhạt, giọng nói cực kỳ mị hoặc: "Không hổ là nương tử ta, vi phu tự hào vì nàng."

"Chúng ta còn có chút chuyện chưa giải quyết xong." Dạ Nhược Ly quay đầu nhìn thiếu niên tóc đỏ giữa không trung, khuôn mặt tuyệt sắc lập tức lạnh xuống: "Có phải ta nên đa tạ ngươi vì đã tạo nên một cuộc chiến ngang sức cho ta như vậy không?"

Thiếu niên hơi biến sắc, cúi đầu nhìn nữ tử phía dưới, khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt.

"Thanh nhi, ta thật sự coi thường nàng rồi, nhanh như vậy đã có thể tìm được nhược điểm của chúng nó, xem ra lần này giao chiến với nàng ta lại thua, nhưng mà..."

Giọng nói hơi dừng lại, đôi mắt đỏ của thiếu niên đầy vẻ khát máu.

"Tương lai còn dài, ta sẽ khiến nàng hiểu rằng trên đời này người xứng với nàng chỉ có thể là ta, mà dù ta không động đến nữ tử tên Đông Phương Oánh thì nàng ta cũng sống không được bao lâu, ha ha!"

Thiếu niên cười hai tiếng, tiếng cười mang chút điên cuồng.

Không đợi Dạ Nhược Ly truy hỏi hắn đã nhảy lên cao tạo ra một trận sương mù màu đỏ, sau khi sương mù tản đi thì thiếu niên đã biệt tăm biệt tích...

"Đại tỷ, tỷ phu, các ngươi không sao chứ?" Bắc Ảnh Phong nhẹ nhàng thở ra, thân hình nhanh chóng xuất hiện trước mặt Dạ Nhược Ly, trong mắt không che giấu được vẻ lo lắng.

"Ta không sao."

Dạ Nhược Ly lắc đầu im lặng.

Nàng thật sự rất để ý đến câu nói cuối cùng của thiếu niên kia...

"Đi thôi, chúng ta đi xem coi người Đông Phương Thế Gia bị hắn nhốt ở nơi nào."

Dạ Nhược Ly thu hồi suy nghĩ, sử dụng Tinh Thần lực để tìm kiếm mọi người, không bao lâu đã có thể tìm ra được căn mật thất nhốt đám người Đông Phương Thanh, thế là dẫn được hết mọi người ra khỏi mật thất đó.

Trong mật thất âm u, Đông Phương Thanh ngồi khoanh chân nhìn các trưởng lão của Đông Phương Thế Gia bên cạnh rồi thở dài một tiếng.

"Loảng xoảng!"

Đột nhiên cửa đá mật thất chậm rãi được đẩy ra, một bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn nhanh chóng nhảy vào trong.

"Oánh nhi, sao con lại ở chỗ này?" Đông Phương Thanh mở to mắt, lúc thấy nàng đi vào mật thất thì gương mặt già nua hơi trắng bệch: "Oánh nhi, con nhanh rời khỏi nơi này đi, Thái Thượng trưởng lão hắn..."

Đông Phương Oánh cắn môi hồng, lúc thấy Đông Phương Thanh bình yên vô thì rốt cuộc cũng đặt được tảng đá trong lòng xuống.

"Hỏa Tề gia gia, người không sao chứ?"

Đông Phương Oánh xoay người đi về phía Hỏa Tề, không hề để ý đến Đông Phương Thanh.

Dù đã qua sáu năm thì nàng vẫn còn bất mãn với chuyện ban đầu...

"Oánh nhi nha đầu, sao ngươi lại trở về?" Hỏa Tề than thở, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

"Ta trở về cứu các ngươi, Thái Thượng trưởng lão đã đại bại bỏ chạy rồi, chúng ta nahnh rời khỏi đây đi, miễn cho Thái Thượng trưởng lão lại nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì khác."

Hiển nhiên Đông Phương Oánh cũng không có hảo cảm gì với Mạc Tịch Dương đỏ này.

"Cái gì? Thái Thượng trưởng lão rời khỏi Đông Phương Thế Gia rồi sao?"

Hỏa Tề kinh được đứng lên, những người còn lại cũng nhìn về phía Đông Phương Oánh.

Đông Phương Oánh khẳng định gật đầu, nói: "Không sai, là tỷ tỷ và tỷ phu liên thủ đánh bại Thái Thượng trưởng lão, bây giờ chúng ta vẫn nên đến Dạ Y môn trước đi, có gì thì nói sau."

"Hít!"

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, kinh sợ nhìn Dạ Nhược Ly.

Sao bọn họ lại không biết năng lực của Thái Thượng trưởng lão được? Trừ bản thân đạt tới Linh Cấp ra thì trong tay còn có hai mươi Khôi Lỗi, diễn*dànn~lle:quýdoon hai mươi Khôi Lỗi này có sức chiến đấu bằng hai Bán Chí Tôn phàm cấp.

Lúc trước Thái Thượng trưởng lão cầm tù bọn họ cũng đã dùng tới hai mươi Khôi Lỗi này.

"Vậy Nhược Ly đại sư thì sao, ta có thể hỏi thực lực của ngươi được không?" Chần chừ nửa ngày, Đông Phương Thanh mới cẩn thận dè dặt liếc nhìn Dạ Nhược Ly rồi chung quy vẫn mở miệng hỏi thử.

Dạ Nhược Ly sờ đầu mũi, thản nhiên nói: "Bán Chí Tôn phàm cấp."

"Hít!"

Mọi người đều hít khí lạnh, kinh sợ nhìn Dạ Nhược Ly, biểu cảm giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Cái gì? Bọn họ không nghe lầm chứ? Nữ tử này chẳng những có luyện đan thuật cường đại biến thái mà thực lực bản thân cũng không yếu, ông trời để người biến thái như vậy tới thế gian đúng là đả kích người khác mà.

Một người dù có biến thái cũng không thể biến thái đến mức độ này? Nàng hoàn toàn không giống con người mà.

"Chúng ta về Dạ Y môn trước, đợi lát nữa các ngươi hãy hỏi tiếp đi."

Dạ Nhược Ly liếc mắt nhìn mọi người, nhắc nhở một câu rồi liền xoay người ra khỏi mật thất, để lại một đám người đờ đẫn đứng đó...

Đông Phương Thế Gia là một trong những thế lực mạnh của tầng chín, dù nơi này xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng sẽ truyền khắp Thông Thiên tháp nhanh như chớp, sau khi cuộc chiến diễn ra chỉ mấy ngày, tất cả mọi người đều biết Môn chủ Dạ Y môn đã trở thành cường giả Bán Chí Tôn.

Nhưng mà so với lời đồn ầm ĩ bên ngoài thì trong Dạ Y môn lại vẫn yên tĩnh như trước, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì cả...

Nhưng mà giờ phút này ở đại đường của Dạ Y môn, một đám người cầm quyền ngồi trong đó, Dạ Nhược Ly nắm chặt hai đấm, dung nhan tuyệt sắc đầy ý lạnh, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Đông Phương Thanh.

"Ngươi nói thật sao?"

"Không sai." Đông Phương Thanh than thở, trong nháy mắt như già đi mấy trăm tuổi: "Đây là do Thái Thượng trưởng lão tự mình nói với ta, Oánh nhi chỉ có thể sống được một năm nữa."

Nói đến đây thì gương mặt già nua của Đông Phương Thanh đầy bi ai.

Uổng phí hắn có thực lực cao, đến cuối cùng vẫn không có cách nào để cứu cháu gái.

"Đông Phương lão gia chủ, ngươi nói âm dương giao hợp có thể lấy được tinh hồn của Vua Hỗn Độn ra?" Mắt Bắc Ảnh Phong lóe sáng, dung mạo tuấn mỹ thoáng trở nên kiên quyết.

Đông Phương Thanh phát hiện ra dụng ý của Bắc Ảnh Phong, sắc hơi ngẩn ra: "Đúng vậy nhưng nam tử giao hợp với Oánh nhi đến cuối cùng sẽ phải chết không thể nghi ngờ!"

Vốn dĩ ông không nói ra hậu quả là vì không muốn Oánh nhi hận mình, nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra.

Nhưng Đông Phương Thanh không ngờ rằng khi ông ta nói ra điều này thì những người vốn không thích ông ta cũng không còn chán ghét ông nữa.

"Ta sẽ cứu ngươi." Bắc Ảnh Phong liếc nhìn Đông Phương Oánh, dung nhan tuấn mỹ thoáng có chút khác thường, giọng điệu cũng rất kiên định, không cho ai từ chối.

Đông Phương Oánh lập tức trắng bệch mặt, nhìn Bắc Ảnh Phong đang tới gần mình, vội vàng lui về phía sau, chẳng biết trong tay nàng có thêm một con dao từ lúc nào, sau đó đặt lên cổ của mình.

"Oánh nhi!"

Mọi người thấy vậy thì biến sắc, mà Bắc Ảnh Phong cũng bị ép dừng bước chân lại.

"Phong ca ca, Oánh nhi không muốn huynh cứu ta, nếu như huynh dám tới gần ta một bước ta sẽ lập tức chết ở chỗ này!" Cần cổ trắng như tuyết cũng bắt đầu rướm máu, Đông Phương Oánh hơi ngẩng mặt lên, hốc mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Bắc Ảnh Phong.

Nếu để Phong ca ca chết vì cứu mình thì nàng thà rằng người chết là mình!

"Phong ca ca, Oánh nhi rất vui vì Phong ca ca nguyện ý cứu Oánh nhi, như vậy đã chứng minh trong lòng Phong ca ca cũng có Oánh nhi, kiếp này Oánh nhi có thể quen Phong ca ca và tỷ tỷ thì đã hài lòng thoả dạ rồi, chết cũng không oán!"

Nước mắt trượt xuống gò má Đông Phương Oánh, tuy rằng giọng nói đang run rẩy nhưng lại đầy kiên định chưa bao giờ có.

"Phong ca ca, Oánh nhi thật sự rất thích huynh cho nên không muốn hại huynh nguy hiểm đến tính mạng..."

Thân thể Bắc Ảnh Phong đột nhiên cứng đờ, nhìn gương mặt kiên nghị của nữ tử xinh đẹp, trong lòng đầy đau đớn, từ lúc trước khi nàng không ngại nguy hiểm che ở trước mặt hắn đã để lại dấu ấn không hề phai nhạt trong lòng hắn rồi.

"Rầm!"

Dạ Nhược Ly bỗng nhiên đứng lên, đập bàn một cái.

"Tiểu Dạ nhi?" Cung Vô Y quay đầu, đôi mắt phượng đầy vẻ lo lắng.

Dạ Nhược Ly hơi vỗ trán, lắc đầu nói: "Ta không sao, Oánh nhi, Phong nhi, các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được cách dẫn tinh hồn ra!"

Bỗng nhiên hai tròng mắt Dạ Nhược Ly sáng ngời, sao nàng lại quên mất Linh đồng kia? Bọn họ là Khí Linh [2] của Thanh Minh phủ, có lẽ sẽ có cách gì cũng nên...

[2] Khí Linh: có thể hiểu là cơ quan đầu não

Bây giờ Dạ Nhược Ly bất chấp lời nhắc nhở lúc trước của Khải Lâm, nàng tìm một nơi yên tĩnh rồi đi vào trong Thanh Minh phủ.

Cũng chính vào lúc này, trong một tòa cung điện ở tầng mười, nam tử cả người đầy khói đen vây quanh mở to hai tròng mắt, trong mắt đầy sát ý: "Khí tức này... Không sai, nàng ta vẫn còn sống! Xem ra ta phải nhanh chóng rời khỏi tầng mười này!"

Trong Thanh Minh phủ, vì thực lực của Dạ Nhược Ly tăng lên nên bầu trời vốn tối om cùng đã trở nên trong xanh như bình thường.

Dạ Nhược Ly vừa mới tiến vào thì hai Linh đồng liền vây tới quanh nàng.

"Chủ nhân, rốt cuộc người cũng tới rồi, chúng ta rất nhớ chủ nhân."

Nhìn thấy hai Linh đồng, Dạ Nhược Ly cũng không nhiều lời mà trực tiếp hỏi: "Ta có một chuyện muốn hỏi các ngươi, các ngươi có biết cách dẫn tinh hồn Vua Hỗn Độn để lại ra khỏi người của một người không?"

Hai Linh đồng nhìn nhau, gương mặt mềm mại như ngọc được mài dũa dần trở nên kinh ngạc.

"Chủ nhân tìm được tinh hồn sao? Chuyện này cũng không khó, cùng nam tử giao hợp là có thể."

"Trừ cách này ra?" Dạ Nhược Ly nhíu mày, nếu có thể dùng cách này thì nàng cũng sẽ không tới hỏi bọn họ: "Các ngươi sống lâu như vậy, chắc không phải cũng không biết cách khác đó chứ."

Nam đồng cắn môi, ngẩng gương mặt tinh xảo đáng yêu lên nhìn Dạ Nhược Ly.

"Chúng ta quả thật không biết, nhưng người sáng tạo ra chúng ta chắc chắn hiểu rất rõ."

Nghe thấy nam đồng nói vậy, Dạ Nhược Ly trở nên buồn bã, người sáng tạo Thanh Minh phủ đã không còn tồn tại nữa, dienxdafn*llequysdoon như vậy chẳng lẽ không có cách nào cứu được tính mạng Oánh nhi sao.

Không! Nàng tuyệt đối không bỏ cuộc như vậy...

"Chủ nhân, người có thể đến căn phòng cuối cùng kia xem nhìn, chỗ ấy sẽ cho người được đáp án người muốn, nhưng hãy nhớ không thể đụng vào những thứ màu trắng trong căn phòng đó được, nếu không người sẽ có cùng kết cục với Hỏa Thần!"

Lúc Dạ Nhược Ly còn đang muốn hỏi gì nữa thì giọng nói non nớt của nữ đồng vang lên.

"Được, ta hiểu rồi." Dạ Nhược Ly khẽ ngẩng đầu, mắt nhìn về cánh cửa lớn cách đó không xa, khi ánh mặt trời chiếu xuống cánh cửa đồng thì tạo ra tia khúc xạ màu xanh sáng bóng.

"Chủ nhân, chúc người may mắn."

Hai Linh đồng khẽ mỉm cười, gương mặt trẻ con đầy ý chúc phúc.

Dưới sự cung tiễn của hai người, Dạ Nhược Ly tự ý đi về phía cánh cửa kia...

Dạ Nhược Ly từng đến cánh cửa này rồi, nhưng mà trong cửa lại có một cánh cửa khác, với thực lực lúc đó của nàng vẫn không thể bước vào trong đó, mà bây giờ nàng nhất định phải đi vào.

Sau cánh cửa bí ẩn, lọt vào mắt là một mảnh trời đất sương trắng mênh mông.

Dạ Nhược Ly nhìn khắp bốn phía, sắc mặt không còn ý cười nữa, ánh mắt nhìn quang cầu màu trắng, Dạ Nhược Ly mơ màng phát hiện ra trong quang cầu này có ẩn chứa một sức mạnh siêu thoát khỏi thế giới này.

Trong lúc bất giác, quang cầu tỏa ra một luồng sức mạnh tinh khiết hấp dẫn linh hồn Dạ Nhược Ly...

"Không tốt!"

Lúc Dạ Nhược Ly sắp sửa đi đến chỗ quang cầu thì bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, thầm cảm thấy may mắn vì mình không hoàn toàn bị thu hút, nếu không hậu quả sẽ rất thảm, cũng may nàng phản ứng đúng lúc.

Xem ra quang cầu này ẩn chứa một nguồn sức mạnh siêu cường, nhưng cũng quá nguy hiểm, không đụng vào sẽ tốt hơn...

Dạ Nhược Ly thu hồi ánh mắt, không nhìn quang cầu đó nữa mà tiếp tục đi vào bên trong, lúc nàng không biết mình đã đi được bao lâu thì bỗng nhiên có một giọng nói như hòa vang lên.

Giọng nói này nhẹ như gió nhưng lại dễ dàng lấy được sự đồng cảm của linh hồn Dạ Nhược Ly.

"Chủ nhân của Thanh Minh phủ, rốt cuộc ngươi cũng đã đến nơi này, ta ở đây chờ ngươi rất lâu rồi."

Giữa làn sương trắng mịt mù, một bóng người mặc bạch y chậm rãi xuất hiện, bóng dáng cực kỳ mơ hồ, nhìn không ra dung mạo của nàng, nhưng mà dáng người xuất sắc như thế thì chắc hẳn cũng là một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành.

"Ngươi là ai?" Dạ Nhược Ly chợt cẩn thận, con ngươi đen nhánh đầy ý cảnh giác.

"Ha ha." Nữ tử cười nhẹ hai tiếng, giọng nói mềm nhẹ như gió vậy: "Chủ nhân Thanh Minh phủ, ta tên Thanh Minh, ngươi có thể gọi ta là sư phụ, bởi vì tất cả những gì ngươi có đến ngày hôm nay đều là ta cho ngươi, để ngươi gọi ta một tiếng sư phụ cũng không quá đáng, đương nhiên nếu ngươi không muốn thì có thể gọi ta là Thanh nhi."

Chủ nhân của Thanh Minh phủ... Thanh nhi?

Dạ Nhược Ly ngẩn người ra, kinh động nhìn bóng người màu trắng giữa không trung.

"Ngươi chính là Thanh nhi?"

Thì ra nàng mới là người mà Mạc Tịch Dương tóc đỏ đang đang tìm kiếm, vậy không phải mình rất oan uổng sao? Bởi vì Thanh Minh phủ ở trong tay nàng nên Mạc Tịch Dương mới lầm tưởng nàng là Thanh nhi.

"Sư phụ, ngươi có quen một thiếu niên tóc đỏ không? Hắn tự xưng mình được ngươi tạo ra."

Thanh Minh im lặng, nhưng mà Dạ Nhược Ly có thể cảm nhận được khí tức bi thương trên người nàng nên không gặng hỏi nữa mà chỉ chờ nàng trả lời.

"Không sai, hắn quả thật do ta sáng tạo ra."

Thật lâu sau Thanh Minh mới khẽ gật đầu: "Ta không phải con người mà là một đóa Tinh Hoa [2] do trời đất vun đắp, ngưng tụ thành hình hài con người cho nên ta không có người thân, hắn được ta dùng máu tươi của mình tạo ra cho nên cũng là người thân duy nhất của ta, nhưng chỉ có thế mà thôi, lúc đó trời đất là một mảnh Hỗn Độn, con người không thể sinh tồn, để bồi dưỡng ra một thế giới mà con người có thể sinh sống ta đã dùng hết mọi sức mạnh để tiêu diệt Hỗn Độn, sáng tạo ra ba đại lục này, nhưng kể từ đó, chính bản thân ta cũng bị tiêu hao tinh lực mà chết, nhưng ta biết sớm muộn gì Hỗn Độn cũng sẽ xuất hiện lại nên mới sử dụng nguồn sức mạnh cuối cùng để tạo ra Chí Tôn thần khí Thanh Minh phủ!"

[2] Tinh Hoa: đóa hoa tinh khiết, thuần khiết