Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 6 - Chương 20: Thần Tôn trung cấp

Edit: susublue

Cánh tay Cung Vô Y cứng đờ, ôm chặt thân thể Cung Dịch Diệu, gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt thoáng sáng rỡ đầy kích động.

"Diệu Nhi, con gọi ta là gì?"

"Phụ thân, chẳng lẽ người không phải phụ thân của Diệu Nhi sao?" Cung Dịch Diệu chớp đôi mắt to sáng ngời, chân thành nhìn Cung Vô Y, nếu để ý thì sẽ thấy bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt áo của Cung Vô Y hơi căng thẳng, thân thể nhỏ bé rúc vào trong lòng hắn.

Thì ra cảm giác có phụ thân là như vậy.

Ngực của nương mang đến cho nhóc cảm giác ấm áp, còn ngực của phụ thân mang đến cảm giác rất an toàn, giống như nam nhân này có thể lật trời vì nhóc và nương vậy.

Cung Dịch Diệu bất giác nở nụ cười thoải mái.

"Nhưng mà phụ thân..." Đột nhiên Cung Dịch Diệu bĩu môi, nước mắt liền chảy xuống gò má: "Người đó nói muốn đuổi Diệu Nhi ra khỏi Vương Cung, Diệu Nhi không chịu thì hắn liền muốn giết Diệu Nhi, nếu như phụ thân đến chậm thêm chút nữa thì sợ rằng suốt cuộc đời này sẽ không gặp được Diệu Nhi nữa, hơn nữa hắn còn rất hung dữ, Diệu Nhi rất sợ."

"Diệu Nhi ngoan, có phụ thân ở đây, sẽ không để bất kỳ ai động đến con dù chỉ một chút!"

Cung Vô Y vỗ đầu Cung Dịch Diệu, trong đôi mắt phượng thoáng có chút thương tiếc, chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy Thanh Tuyển đang tái nhợt mặt thì sát ý liền bắn ra khắp nơi, thổi quét qua như gió xoáy.

Tất nhiên hắn biết nước mắt và sự sợ hãi của Cung Dịch Diệu là giả. Nhưng việc Thanh Tuyển muốn giết thằng bé lại không phải là giả, hắn ta đã phạm vào một điều mà bất kỳ ai cũng không cứu được hắn ta!

"Vương." Mặt Thanh Tuyển đầy vẻ hoảng sợ, áo bào màu đen phủ xuống thân thể run rẩy không ngừng, dienxdafnleequysdoon khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không chút máu, một tiếng ‘phịch’ vang lên, đột nhiên hắn quỳ rạp xuống đất, kinh hãi nói: "Vương, thuộc hạ không biết đây là tiểu Vương tử, tục ngữ nói không biết không có tội, xin Vương niệm tình thuộc hạ không biết chuyện này mà tha thứ cho thuộc hạ lần này."

Vì sao? Vì sao tên nhóc này lại là nhi tử của Vương, những năm nay Vương không hề gần nữ nhân, sao lại có một nhi tử năm sáu tuổi như thế chứ?

Nhưng mà hắn lại không dám hỏi ra khỏi miệng.

Hơn nữa vừa rồi hắn lại dám có ý nghĩ muốn giết nhi tử của Vương, với thủ đoạn độc ác của Vương...

Thanh Tuyển hung hăng rùng mình, gương mặt tuấn mỹ đổ đầy mồ hôi lạnh, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn về phía Cung Vô Y.

"Vậy sao?" Cung Vô Y cười lạnh một tiếng, vẻ mặt đã âm trầm đến đáng sợ, mắt phượng lóe lên nụ cười âm lãnh, yêu dã: "Vậy chuyện ngươi giấu diếm giới tính thật để vào Vương Cung thì nên giải thích thế nào đây?"

Thân thể Thanh Tuyển cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu, toàn bộ thân thể lại tiếp tục run lên.

Hắn biết, hắn đã biết hết mọi chuyện...

"Ha ha!" Đột nhiên Thanh Tuyển ngửa đầu cười lớn tiếng, nàng chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đau xót nhìn chăm chú Cung Vô Y: "Ngươi đã biết rồi thì ta cũng không cần phải giấu diếm nữa."

Ngón tay thon dài kéo nhẹ dây cột tóc, cả đầu tóc đen xõa xuống dưới, bay theo gió.

Cung Dịch Diệu kinh ngạc há hốc mồm, người xấu này lại là nữ nhân? Khó trách được nàng ta lại gây khó dễ với tiểu Nhược Khê, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của phụ thân thì nữ nhân này chết chắc rồi!

"Vương." Giọng nói có chút nghẹn ngào, Thanh Tuyển cay đắng cười một tiếng: "Thuộc hạ vào Vương Cung đã nhiều năm rồi, từ trước tới giờ ngài lại chưa từng liếc mắt nhìn thuộc hạ, tất cả mọi chuyện đều giao cho Hắc Phong và Hắc Linh làm, như vậy thuộc hạ cả gan hỏi một câu, làm sao ngài lại phát hiện ra thân phận của thuộc hạ?"

Nàng không tiếc ẩn giấu giới tính vì nam nhân này, chỉ cầu có thể gần hắn một chút, nhưng mà những năm gần đây ánh mắt của hắn không hề đặt trên người nàng, chuyện này bi thương cỡ nào?

"Ngươi phải cảm tạ bổn vương chưa từng liếc mắt nhìn ngươi, nếu không thân phận của ngươi sẽ không thể giấu diếm tới hôm nay." Cung Vô Y dừng một chút rồi âm lãnh liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Thanh Tuyển.

"Còn về việc thân phận bại lộ là bởi vì chính ngươi..."

"Thuộc hạ tự nhận mình che giấu rất tốt, sao Vương có thể phát giác được?"

"Nhiều lúc có vài thứ ngươi làm thế nào cũng không che giấu được, vốn dĩ bổn vương không hề để ý ngươi, nhưng mà ngày đó trong thư phòng thái độ của ngươi làm cho ta rất hoài nghi, lúc ấy không xử quyết ngươi là bởi vì có chút chuyện bổn vương muốn tra cho rõ ràng."

Hôm nay việc Hắc Phong báo cáo với hắn chính là thân phận của Thanh Tuyển, ai ngờ khi hắn vừa mới nghe xong thì lại có người chạy đến báo Diệu Nhi gặp nguy hiểm, vì thế hắn lập tức ra roi thúc ngựa không ngừng chạy tới đây.

May mắn... May mắn hắn tới kịp...

Trong đôi mắt phượng lạnh lẽo của Cung Vô Y đầy sát ý nhưng khuôn mặt tuấn tú lại vẫn bình thản, đôi môi mê người nói ra những từ ngữ đầy lạnh lẽo âm u.

"Đừng khiêu chiến giới hạn của bổn vương, nếu không không ai gánh vác được hậu quả đâu."

Thanh Tuyển nắm chặt tay, nở nụ cười khổ, trong mắt đầy vẻ bi thương: "Vương, thuộc hạ còn một chuyện không hiểu, vì sao ngài không cho nữ nhận nào bước vào Vương Cung, là bởi vì Vương Hậu sao?"

"Vấn đề của ngươi nhiều quá rồi." Cung Vô Y liếc mắt nhìn Thanh Tuyển, sắc mặt âm lãnh nói: "Nhưng bổn vương có thể trả lời cho ngươi biết, đối với bổn vương nữ tử giống như vi khuẩn, trong Vương Cung này ngoại trừ thê tử của bổn vương thì không thể dung chứa được nữ nhân nào khác, càng không dung chứa được những kẻ gây rối như người, mà bổn vương cũng chỉ yêu một người duy nhất, những chuyện khiến nàng hiểu lầm, ăn dấm linh tinh thì không được xảy ra!"

Bước chân Thanh Tuyển lảo đảo vài cái, ngón tay thon nhẹ che ngực rồi đột nhiên mở miệng, ói ra một ngụm máu tươi.

"Ha ha, ha ha ha..."

Thanh Tuyển cười nhẹ mấy tiếng, vẻ mặt đau xót nhìn Cung Vô Y.

Nàng vốn cho rằng sẽ không có nữ tử nào xứng với nam nhân cuồng ngạo tôn quý này, mà trong những năm nay bên cạnh hắn cũng không có bất kỳ nữ nhân nào.

Nhưng mà ai ngờ ngày đó, trong Vương phòng lại có thêm một nữ nhân...

Nàng giấu diếm giới tính để vào đây không phải là vì muốn trở thành thê tử hắn, chỉ cần có thể vĩnh viễn đứng nhìn hắn là đủ rồi, nhưng mà Vương lại lạnh lùng vô tình như vậy, ngay cả yêu cầu đơn giản như vậy cũng không thành toàn cho nàng.

"Vương, thuộc hạ vì ngài như thế, chẳng lẽ trong lòng ngài cũng chỉ là vi khuẩn thôi sao?"

Lông mày Cung Vô Y hơi nhíu lại, trên gương mặt tuấn tú thoáng mất kiên nhẫn, hắn cúi đầu nhìn nhóc con trong lòng, nói: "Diệu Nhi, nàng ta làm con bị thương, con muốn phụ thân xử lý nàng ta ra sao?"

Cung Dịch Diệu chớp mắt, cắn ngón tay, im lặng một lát rồi đột nhiên mắt sáng lên.

"Vừa đúng lúc tiểu gia thiếu một người để thử độc, để nàng ta làm người thử dược cho tiểu gia đi!"

"Được." Cung Vô Y mỉm cười, yêu chiều nhìn Cung Dịch Diệu: "Đưa độc dược cho phụ thân, phụ thân giúp con thử, để tránh nàng ta làm con bị thương."

Cung Dịch Diệu nở nụ cười đáng yêu, lấy một bình gốm từ trong vạt áo ra, nhét vào tay Cung Vô Y: "Đây chính là độc dược, nhưng mà ta cũng không biết hiệu quả của nó nên để có thể biết được công dụng thì cho nàng ta uống hết toàn bộ đi."

"Hắc Phong!"

Cung Vô Y ném độc dược qua bên cạnh, lạnh giọng dặn dò: "Cho nàng ta uống hết!"

"Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!"

Bóng đen xẹt qua không trung, Hắc Phong bắt được độc dược, chắp tay lại rồi bước từng bước về phía Thanh Tuyển.

"Không, ta không muốn..."

Thanh Tuyển còn chưa nói xong thì Hắc Phong bóp chặt cằm nàng ta, ép nàng ta nuốt độc dược xuống.

"Khụ, khụ khụ..."

Thanh Tuyển hung hăng lắc đầu, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, trong mắt đầy nước mắt và vẻ tuyệt vọng, đau đớn.

Nàng chỉ yêu người không nên yêu, rốt cục đã sai ở đâu, vì sao hắn lại đối xử với nàng như thế ...

Hắc Phong rót toàn bộ độc dược vào trong miệng nàng rồi vứt bình ngọc đi, lui về phía sau hai bước, vẻ mặt bình thản nhìn cảnh tượng này, trong lòng hắn chỉ có duy nhất Vương, dù Thanh Tuyển và hắn là đồng minh hắn cũng không nương tay.

"Khụ khụ!"

Thanh Tuyển ho khan hai tiếng, che ngực lại, trên gò má thoáng ửng hồng.

Cung Vô Y phát hiện có chút không thích hợp, kinh ngạc nhìn nhi tử: "Diệu Nhi, con cho nàng ta uống cái gì?"

"Đoạn trường độc."

"Đoạn trường độc?"

Đây không phải đoạn trường độc, rõ ràng chính là...

"Chẳng lẽ tiểu gia luyện chế sai rồi sao?" Khuôn mặt đáng yêu nhăn lại, nhóc con rời khỏi ngực của Cung Vô Y rồi rời khỏi nơi này với Bắc Ảnh Nhược Khê.

"Xem ra phương thuốc này sai rồi, phụ thân, ta và tiểu Nhược Khê đi nghiên cứu phương thuốc trước."

Dù sao chuyện kế tiếp có thể giao cho phụ thân xử lý, nữ nhân này sẽ không tránh được kiếp nạn này.

Cung Vô Y nhìn bóng lưng nhóc con rời đi rồi cười đầy yêu chiều, chợt trầm mặt xuống, nói: "Ngươi tiếp tục đi cùng bọn chúng, lần sau xảy ra tình huống tương tự thì không cần tới báo với bổn vương, bảo vệ hai người bọn họ mới là điều quan trọng nhất, nếu như có ai không có mắt ức hiếp nhi tử của bổn vương thì giết!"

Một chữ giết vừa vang lên đã khiến tất cả mọi người chung quanh cảm thấy lạnh lẽo.

Nam tử mặc hắc bào nghe vậy thì quỳ một gối xuống đất, gương mũi bị áo choàng che khuất vì vậy không nhìn thấy biểu cảm của hắn.

"Thực lực Thanh Tuyển đại nhân cường đại, chỉ có Hắc Phong đại nhân và Hắc Linh đại nhân mới có thể đánh bại nàng ta, thuộc hạ không phải đối thủ của Thanh Tuyển đại nhân, vì vậy mới đến thông báo với Vương trước, xin Vương thứ tội!"

Cung Vô Y âm lãnh liếc nhìn nam tử mặc hắc bào, im lặng nửa ngày rồi mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi đang nghi ngờ lời nói của bổn vương sao?"

Thân thể nam tử run rẩy một chút, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Thuộc hạ không dám!"

"Nếu như ngươi không có thực lực thì giữ ngươi lại làm gì? Nếu như xảy ra chuyện tương tự thì ngươi cũng không thoát khỏi trách nhiệm, bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội, nếu bọn họ mà xảy ra nguy hiểm thì ngươi cũng không cần sống nữa."

"Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!"

Nam tử mặc hắc bào chắp tay, rồi chậm rãi đứng dậy, đuổi theo hướng hai đứa nhóc rời đi.

"Cũng đã đến lúc công bố thân phận của Diệu Nhi cho toàn Cửu U giới biết rồi, để tránh cho vài người mắt mù trêu chọc thằng bé."

Cung Vô Y thì thầm một câu, lúc hồi thần lại thì liền nhìn về phía Thanh Tuyển đang động tình, dần dần bước về phía nàng ta, đôi mắt phượng đầy vẻ âm lãnh, nhìn nàng ta từ trên cao.

"Thế nào? Ngươi rất muốn nam nhân sao?"

"Vương..."

Thanh Tuyển nhẹ ngẩng đầu, lúc nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt thì liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hung hăng nuốt nước bọt.

"Bổn vương niệm tình mấy năm nay ngươi cần cù chăm chỉ nên sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi." Cung Vô Y cười lạnh một tiếng rồi phất tay áo, chậm rãi xoay người lại, âm lãnh nói: "Hắc Phong, ném nàng ta vào hang Hắc Long."

Mãnh thú Hắc Long có tính dâm tàn nhẫn, nếu nàng ta bị ném vào hang Hắc Long thì chỉ có một kết cục, đó là ngược đãi đến chết.

"Không, Vương, ta không muốn đến hang Hắc Long, cầu ngài tha cho ta một lần đi!" Thanh Tuyển bị dọa sợ ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy không thôi, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

Nhưng mà từ đầu tới cuối Cung Vô Y vẫn không hề nhìn nàng một lần nào.

"Không, không muốn, Vương, ngài giết ta đi, giết ta đi!" Thanh Tuyển bò dậy, nhanh chóng chạy đến phía sau Cung Vô Y rồi chợt quỳ rạp xuống đất, đồng thời ôm chặt đùi hắn, đau khổ cầu xin.

Cung Vô Y chau mày, ánh mắt âm u lạnh lùng liếc nhìn cánh tay Thanh Tuyển đang ôm bắp chân hắn.

"Ầm!"

Khí thế cường đại như thuốc nổ tỏa ra khắp xung quanh, đánh vào hai cánh tay Thanh Tuyển, trong phút chốc một tiếng thét chói tai đứt ruột đứt gan vang lên từ miệng nàng ta.

Hai cánh tay Thanh Tuyển đứt đoạn, máu thịt bắn lên khuôn mặt ửng hồng quỷ dị đang đau đến mức nhăn nhó lại.

Cung Vô Y rút kiếm ra, luồng sáng đỏ lóe lên, sau đó liền thấy ống quần hắn đã bị cắt đứt, hắn thu kiếm lại rồi âm trầm nhìn Thanh Tuyển: "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi để đụng vào bổn vương!"

Thanh Tuyển tuyệt vọng ngã ngồi xuống đất lần nữa, biểu cảm cực kỳ bi thương...

Theo như lời hắn nói thì nàng chính là vi khuẩn dơ bẩn sao?

Nàng thà rằng bị hắn dùng một kiếm giết chết cũng tốt hơn bị đày đọa đau đến mức xé ruột xé gan như thế này.

"Ha ha ha!" Đột nhiên Thanh Tuyển ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười đầy nỗi sầu bi ai, thật lâu sau nàng ta mới ngừng, hai tròng mắt nhìn Cung Vô Y chằm chằm, gằn từng chữ: "Vương, chỉ mong kiếp sau ta không gặp lại ngài nữa, càng không muốn yêu ngài nữa..."

Nam nhân máu lạnh vô tình này mang tới cho nàng nhiều đau khổ như vậy, nàng thật hi vọng mình chưa hề gặp hắn.

Hắc Phong đáp xuống trước mặt Thanh Tuyển, xách nàng ta lên rồi biến mất khỏi hoa viên...

"Bổn vương cũng nên đi công bố thân phận của Diệu Nhi rồi, hơn nữa..."

Cung Vô Y chớp mắt, hai tay ôm ngực, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười mê người, trong mắt thoáng tính toán ai đó.

Ở nơi xa, Cung Dịch Diệu nhịn không được hắt hơi một cái rồi xoa xoa đầu mũi, nghi ngờ nói: "Kỳ lạ, vì sao vừa rồi tiểu gia lại cảm thấy có gió lạnh thổi qua vậy? Rõ ràng nơi này không có gió mà."

Cung Dịch Diệu lắc đầu rồi cũng không nghĩ nhiều nữa mà chỉ dốc lòng nghiên cứu phương thuốc trong tay.

"Thất bại, hôm nay thất bại nhiều lần quá, tiểu gia không tin không luyện chế ra đoạn trường đan được!"

Tại Bắc Ảnh thế gia, Dạ Nhược Ly ngồi khoanh chân trên giường, chợt xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một loại quả màu xanh.

"Nhược Ly nha đầu, đây là..."

Phong Thần kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly, nghi ngờ lên tiếng hỏi.

"Mộc Linh quả, lúc trước lấy được từ phòng đấu giá Tử Kinh, ta đang nghĩ có khi nào suy đoán của ta là chính xác không."

Dạ Nhược Ly dứt lời, trong lòng bàn tay nàng liền xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt Mộc Linh quả, mùi thơm ngát còn thoang thoảng khắp xung quanh.

Nhìn thấy động tác của nàng, Phong Thần cũng không nói gì, nàng biết Dạ Nhược Ly làm gì cũng có lý do.

Mộc Linh quả dần dần hòa tan trong lòng bàn tay của Dạ Nhược Ly, nếu để cho những luyện đan sư khác thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ mắng Dạ Nhược Ly phá của, diễn*dafn~lee;quysdoon dù sao Mộc Linh quả cũng là loại dược liệu cực kỳ trân quý.

Nửa ngày sau, Mộc Linh quả mới hòa tan được hơn phân nửa, nhưng vào lúc này một loại quả to bằng ngón cái lại xuất hiện trước mắt hai người.

Phong Thần sửng sốt, dù thế nào nàng cũng không ngờ trong Mộc Linh quả còn có một loại quả khác.

"Đây là... Mộc Tâm quả? Mộc Tâm quả trong truyền thuyết sao?"

Với kinh nghiệm của Phong Thần thì liếc mắt một cái liền có thể nhận ra loại quả này, lúc này nàng kinh ngạc nói không nên lời.

"Tiểu nha đầu, ngươi cũng thật may mắn, thứ quý giá như vậy mà ngươi cũng có thể lấy được, tác dụng của Mộc Tâm quả và Hoả Viêm quả mà lúc trước ngươi lấy được không giống nhau, điểm khác biệt chính là một loại thích hợp với huyền giả hệ Hỏa, một loại thích hợp với huyền giả hệ Mộc, đương nhiên đối với người biến thái, tu luyện cả năm hệ như ngươi thì đều có thể sử dụng cả hai loại này."

Phong Thần bất giác thở dài một tiếng, vì sao lúc trước mình lại không có vận khí tốt như vậy chứ?"

"Quả nhiên như thế."

Dạ Nhược Ly vẫn không biến sắc, cũng không kích động vì có được Mộc Tâm quả.

Phong Thần bình ổn lại nội tâm, không than thở nữa.

Mộc Tâm quả vừa vào miệng là tan ngay, mùi thơm ngát trôi xuống cổ họng rồi vào trong phổi, thân thể Dạ Nhược Ly lập tức xuất hiện một luồng khí thế cường hãn, bùng nổ khắp bầu trời thuộc phạm vi của Bắc Ảnh thế gia...

"Hả?"

Trên quảng trường lớn, Khải Lâm nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lên trời, lạnh nhạt cười nói: "Thần Tôn trung cấp? Ha ha, cuối cùng Nhược Ly nha đầu cũng đạt tới Thần Tôn trung cấp."

Khải Lâm cũng không đè nén giọng nói, âm thanh nhàn nhạt rơi vào trong tai mọi người.

"Cái gì?"

Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Khải Lâm đại nhân đang nói tới Phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan sao? Thì ra nàng chẳng những có luyện đan thuật biến thái mà thực lực còn đạt tới Thần Tôn trung cấp.

Biến thái, đúng là cực kỳ biến thái!

Chỉ có người Bắc Ảnh thế gia mới biết nàng mới đột phá đến cấp bậc Thần Tôn không lâu trước đây, trong vòng mấy ngày ngắn ngủn mà lại tiếp tục đột phá, sao lại có người biến thái đến trình độ này chứ?

"Ha ha, tiểu nha đầu đột phá rồi, chúng ta phải đi chúc mừng, Lỗ Lạc, Khâu Lân, Hoàng San, các ngươi đi theo ta!"

Tống Liệt phất tay áo, nhanh chân rời khỏi quảng trường, trên gương mặt già nua đầy vẻ vui mừng.

"Đi thôi, chúng ta cũng mau đến đó xem."

Những người còn lại nhìn nhau rồi đều đi theo Tống Liệt.

Kết giao với luyện đan sư Chí Tôn phẩm chính là việc bọn họ cần làm nhất trong lúc này.

Nhưng mà bản thân Dạ Nhược Ly còn chưa phát giác ra mình gây náo động thì một viên đan dược ánh vàng đã xuất hiện trước mặt Phong Thần.

"Đây là Thần Hồn đan, sau khi ăn vào người có thể chữa trị linh hồn bị tổn thương, hơn nữa có tới năm mươi phần trăm đạt tới Bán Chí Tôn, ta ra ngoài thủ hộ giúp người, trong lúc này sẽ không để bất kỳ ai đến quấy rầy!"

Phong Thần cầm đan dược, trên khuôn mặt thanh lệ thoáng kích động rồi nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Được."

Trong cuộc đời này, điều may mắn nhất của nàng là thu nhận được nha đầu này làm đệ tử.

Dạ Nhược Ly nhìn Phong Thần một cái thật sâu rồi xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại...

"Phó Minh Chủ, Phó Minh Chủ, xảy ra việc lớn rồi!"

Đột nhiên phía trước vang lên một âm thanh quen thuộc, Dạ Nhược Ly ngẩng đầu nhìn lại, khi thấy người đi tới thì liền lên tiếng hỏi: "Mạc Linh? Xảy ra chuyện gì?"

"Phù, phù..."

Mạc Linh dừng bước lại, thở gấp mấy hơi rồi nôn nóng nói: "Tịch Dương mất tích rồi."

Dạ Nhược Ly chợt biến sắc, cau mày: "Ngươi chắc chứ?"

Bây giờ nàng mới nghĩ ra vừa rồi lúc ở đại quảng trường quả thật không thấy Mạc Tịch Dương đâu.

"Lỗ lạc đại sư báo cho ta biết khoảng thời gian này Tịch Dương vẫn luôn bế quan tu luyện, không hề đi ra ngoài, ta quyết định đi tìm hắn thì không ngờ sau khi đẩy cửa phòng ra lại không thấy Tịch Dương ở trong đó."

"Chuyện này đám người Tống Minh Chủ có biết không? Tịch Dương có tạm thời ra ngoài hay không?"

Mạc Linh lắc đầu, nức nở nói: "Ta còn chưa đến đại quảng trường đã tới đây tìm ngươi trước, mà ta cũng đã hỏi thăm một vài nha hoàn rồi, bọn họ đều nói không hề thấy Tịch Dương tiểu tử rời khỏi phòng, hu hu, nếu hắn xảy ra chuyện thì ta phải nói thế nào với gia tộc đây?"

Dạ Nhược Ly vừa mới nghĩ tới chuyện gì đó thì đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một luồng sức mạnh cường đại đầy áp bức.

Mạc Linh ngửa đầu nhìn lên trời xanh thì thấy giữa không trung có một bóng người quen thuộc, sắc mặt nàng lập tức vui mừng: "Tịch Dương, ngươi chạy đi đâu vậy, vì sao không nói tiếng nào đã biến mất?"

Mạc Linh dứt lời liền muốn đi lên phía trước nhưng vào lúc này một đôi tắt ở sau lưng kéo nàng lại.

"Phó Minh Chủ?" Mạc Linh kinh ngạc quay đầu lại, không hiểu lý do nhìn Dạ Nhược Ly.

Dạ Nhược Ly nắm chặt cánh tay Mạc Linh rồi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn thiếu niên giữa không trung, nói: "Hắn không phải Mạc Tịch Dương, ít nhất không phải Mạc Tịch Dương mà chúng ta quen."

Giữa không trung đầy mây đen, y phục màu xanh bay theo gió, một thiếu niên bước từng bước về phía hai người.

Dung mạo hắn vẫn còn vẻ non nớt của một cậu thiếu niên, đôi mắt trong suốt như nước nhìn Dạ Nhược Ly chằm chằm, trong mắt còn chứa đựng nỗi nhớ nhung và si mê.

"Tịch Dương, Tịch Dương sao lại..."

Mạc Linh che miệng, ngạc nhiên nhìn thiếu niên đang đi về phía hai người.

Không, hắn không phải Mạc Tịch Dương, Tịch Dương không có thực lực cường đại như vậy, càng sẽ không có khí tức lạnh lùng như thế...

Như vậy người này là ai!

Theo từng bước chân của hắn, một đầu tóc đen dần dần biến thành màu đỏ như lửa, hai tròng mắt màu đen cũng bị ửng đỏ.

Cả người đầy khí tức lãnh khốc yêu dã, giống như ác ma tới từ Địa Ngục, khiến người khác vừa mê muội vừa sợ hãi.

"Ta vốn muốn mượn thân phận của tên tiểu tử ngu ngốc này để ở bên cạnh nàng, nhưng mà nếu như thế thì cả đời này nàng chỉ coi ta như đệ đệ, nhất là khi nam nhân kia đã xuất hiện!"

Tóc đỏ bay trong gió, thiếu niên dần dần tới gần Dạ Nhược Ly.

"Thanh nhi, nàng là nữ nhân của ta, ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ nam nhân nào có cơ hội nhúng chàm nàng, vốn dĩ ta đã có ý định dẫn nàng đi lúc ở Cửu U sơn cốc, nhưng mà các người biến mất quá nhanh, thế cho nên ta không thể nắm được cơ hội tốt!"

Cửu U sơn cốc?

Dạ Nhược Ly hơi ngây người, khó trách nàng lại cảm thấy có người đang theo dõi mình, thì ra là hắn!

"Bây giờ ta sẽ không để nàng rời đi nữa! Bất kỳ nam nhân nào ở bên cạnh nàng." Khóe môi hắn nở nụ cười tàn nhẫn, Mạc Tịch Dương gằn từng chữ: "Ta đều sẽ khiến bọn họ chết không toàn thây!"

Nàng là của hắn, trừ hắn, không ai có thể có được nàng!

Dạ Nhược Ly hơi nhướng mày, lạnh lùng nhìn chăm chú thiếu niên tóc đỏ giữa không trung.

"Tịch Dương đâu? Hắn ở đâu rồi?"

"Ha ha!" Thiếu niên ngửa đầu lên cười lớn hai tiếng, mắt đỏ ửng thị đầy vẻ khát máu: "Thanh nhi, nàng còn nhớ hắn ta sao? Nhưng mà ta đã có thể thay thế hắn ta chứng tỏ linh hồn hắn ta đã bị ta cắn nuốt!"

Lời này khiến Dạ Nhược Ly sửng sốt ...

"Vậy, ta có nên gọi nàng là Nhược Ly tỷ tỷ không?"

"Ta không muốn giết các ngươi, thật sự không muốn giết các ngươi, nhưng mà... Vì sao các ngươi lại cứ khiến nàng rơi lệ, vì sao cứ muốn làm nàng tổn thương?"

"Vì tỷ... Ta nguyện thành ma, bất kỳ ai khiến tỷ rơi lệ, khiến tỷ đau lòng thì đều đáng chết!"

Cảnh xưa cảnh lờ mờ xuất hiện, Dạ Nhược Ly nắm chặt tay, thân thể run rẩy, hai tròng mắt dần dần đỏ ửng, đột nhiên sát khí bộc phát mạnh mẽ.

"Ngươi nói cái gì?"

Mạc Tịch Dương chết rồi ư? Tiếu niên đơn thuần như giấy trắng, non nớt ngượng ngùng, kêu gào muốn nàng dạy hắn luyện đan thuật, cũng thân thiết gọi nàng là tỷ tỷ đã chết rồi ư?

Mạc Linh cũng ngây người, vươn tay che môi, nước mắt liên tục chảy ra ngoài không ngừng.

"Nàng muốn giết ta sao?" Thiếu niên hơi ngẩn ra, ánh mắt đau xót nhìn Dạ Nhược Ly, "Ta và tiểu tử đần đó có cùng dung mạo, vì sao nàng tình nguyện bảo vệ hắn nhưng lại muốn giết ta? Vì sao!"

Câu nói cuối cùng hắn hét thật lớn, quả đấm cũng run rẩy, khuôn mặt tuấn mỹ đầy đau khổ.

"Dù dung mạo giống nhau thì các ngươi cũng không phải là một người!"

Sắc mặt Dạ Nhược Ly lạnh nhạt, trong mắt đầy sát khí, lúc trước nàng từng nói muốn bảo vệ hắn nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu hắn, nhưng mà nàng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chiếm cứ thân thể hắn.

Bàn tay nàng nhẹ nâng lên, một thanh kiếm tím đầy tia sét xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

Mây đen dầy đặc dưới bầu trời, tiếng sấm nổ vang, hai tay Dạ Nhược Ly nắm chặt Lôi Thần kiếm, thân thể nhanh chóng lóe lên rồi lao về phía thiếu niên, kiếm trong tay hung hăng chém xuống!

"Ầm!"

Lôi Điện hóa thành một con Lôi Long, lao xuống theo động tác của Dạ Nhược Ly, có chứa lực lượng hủy diệt đáng sợ.

Thiếu niên quơ quơ ống tay áo, ánh sáng đỏ đánh thẳng về phía Lôi Long, thân thể cao lớn của Lôi Long liền bị xuyên tạc trong chớp mắt, hóa thành vô số tia chớp rơi xuống xung quanh hắn.

"Ầm ầm!"

"Đùng ầm ầm!"

Vô số hố sâu xuất hiện khắp bốn phía, nhưng lại không hề rơi trúng thân thể thiếu niên.

Dạ Nhược Ly lui về phía sau hai bước, lau mồ hôi dưới cằm, sát ý trong đôi mắt đen không hề giảm mà ngược lại còn đậm hơn.

Bạch y lóe lên rồi biến mất, Dạ Nhược Ly nhanh chóng xuất hiện ở phía sau thiếu niên, giơ kiếm lên chém xuống, nhưng mà hình như thiếu niên đã phát hiện, lúc kiếm chém xuống sát đỉnh đầu thì liền bay ra xa khoảng mấy trượng chỉ trong chớp mắt.

Lúc này rất nhiều thủ lĩnh các thế lực đã đến Bắc Ảnh thế gia.

Cho nên đều chứng kiến trận chiến của hai người, tất cả mọi người đều không hiểu Bắc Ảnh thế gia đã xảy ra chuyện gì.

"Tịch Dương?" Lỗ Lạc sửng sốt, lúc thấy thiếu niên mặc hồng y giữa không trung thì mới kinh sợ nói: "Không! Hắn không phải là Tịch Dương, chẳng lẽ hắn đã..."

Ông cũng biết trong thân thể Mạc Tịch Dương có một linh hồn khác, bây giờ xem ra Mạc Tịch Dương đã bị linh hồn cường đại đó chống lại.

" Lần này nguy rồi!"

Thực lực linh hồn này rất mạnh, có lẽ chỉ có ba người Khải Lâm đại nhân mới có thể đối phó, nhưng mà Khải Lâm đại nhân không tới đây, lần này Nhược Ly nha đầu gặp nguy hiểm rồi!

"Nhược Ly!"

"Nhược Ly muội muội!"

"Tiểu Ly nhi "

"Đại tỷ!"

Những người có quan hệ với Dạ Nhược Ly đều khẩn trương gọi to, chợt bất chấp hết tất cả mà chạy vọt lên.

Nhưng mà có hai bsong người cũng nhanh chóng đi tới...

Thánh Dạ và Y Thanh Ca đồng thời tới bên cạnh Dạ Nhược Ly, hai người nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy được vẻ khác thường trong mắt đối phương, sau đó một trái một phải bảo vệ Dạ Nhược Ly ở giữa.

"Thánh Dạ, Thanh Ca, hai người tránh ra."

Dạ Nhược Ly vuốt nhẫn Huyền Linh trên tay, sắc mặt đầy sát khí.

"Nhược Ly cô nương..."

Y Thanh Ca hơi ngẩn ra, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ thoáng có chút lo lắng.

Nhưng Thánh Dạ lại lại không nói gì mà chỉ lui qua bên cạnh, đôi mắt màu lam lạnh lùng vẫn nhàn nhạt như cũ.

Y Thanh Ca nhìn Dạ Nhược Ly, im lặng một lúc rồi vẫn rời khỏi chiến trường này.

Dạ Nhược Ly lau mồ hôi dưới cằm, chậm rãi đứng dậy, sắc mặt lạnh như băng đầy sát ý, mọi người đột nhiên thấy nàng giơ bàn tay lên, một thanh kiếm xuất hiện giữa không trung, trên đỉnh đầu nàng.

Trên kiếm đầy lực áp bách, đồng thời kiếm trong tay Dạ Nhược Ly cũng bay vào giữa không trung rồi dừng lại ở giữa.

"Trời ơi, Thần Khí, nhiều thần khí như vậy!"

"Ta đang nằm mơ sao? Lúc còn sống lại có thể nhìn thấy nhiều Thần Khí như vậy."

"Trong kiếm trận này có phải là Siêu Thần Khí không? Nếu không sao có thể dễ sai bảo được nhiều Thần khí như thế được, hơn nữa chỉ có lực áp bách của Siêu Thần Khí mới có thể khiến mọi người có được cảm giác này."

Nhìn mấy ngàn thanh kiếm lơ lửng giữa không trung, mọi người đều thấy kinh ngạc.

Tống Liệt cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Nha đầu này đúng là che giấu thực lực sâu vô cùng!"

Đối mặt với những lời nghị luật đầy kinh ngạc của mọi người, Dạ Nhược Ly vẫn không biến sắc, đôi môi mỏng nói ra bốn chữ lạnh lẽo rét buốt: "Vạn Kiếm Quy Tông!"

Nhất thời, vô số thanh kiếm xẹt qua không trung, lao về phía thiếu niên, để lại một vệt sáng đầy màu sắc giữa trời xanh.

"Đùng!"

" Đùng ầm ầm!"

Vài thanh kiếm ầm ầm rơi xuống đất, bụi đất nổi lên, che phủ khắp sân.

Tất cả mọi người nín thở, khẩn trương nhìn chằm chằm nơi bị tro bụi bao trùm.

Cuồng phong quét qua, thổi bay đi cát bụi mù mịt, thiếu niên tuấn mỹ áo quần rách rưới chậm rãi đi ra, đôi mắt khát máu nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly.

"Tuy rằng nàng không thể làm ta bị thương, nhưng chỉ dựa vào sức mạnh Thần Tôn trung cấp mà có thể khiến ta chật vật như vậy, ha ha, không xấu hổ là Thanh nhi của ta, ta phát hiện càng lúc càng không muốn buông tay nàng, nên xử lý thế nào đây?"

Thân ảnh hắn lóe lên, thiếu niên đến trước mặt Dạ Nhược Ly, hai ngón tay bóp chặt cằm nàng, trong mắt đầy vẻ khát máu, nhưng rồi lại bị thay thế bởi vẻ dịu dàng.

"Thanh nhi, nàng yên tâm, ta sẽ không làm nàng bị thương, sao ta lại nỡ lòng tổn thương nàng được? Ta sẽ dẫn nàng rời khỏi đây, sẽ không để bất kỳ ai quấy rầy đến chúng ta nữa!"

Mọi người nghe vậy đều biến sắc, Thánh Dạ và Y Thanh Ca đang muốn tiến lên thì chợt có chuyện xảy ra...

"Phụt!"

Một âm thanh trầm đục cực kỳ rõ ràng vang lên giữa không gian yên tĩnh.

Thân thể thiếu niên ngẩn ra, hắn hơi cúi đầu, đôi mắt đỏ ửng nhìn chủy thủ ở trước ngực, không dám tin ngẩng đầu nhìn Dạ Nhược Ly: "Vì sao? Thanh nhi, vì sao nàng lại đối ử với ta như thế?"

"A!"

Thiếu niên rút chủy thủ ra, ôm đầu hét to, đột nhiên quanh thân bộc phát khí thế cường đại, khí thế này bi thương đến mức có thể hủy thiên diệt địa.

Cuồng phong nổi lên, tóc đỏ bay theo gió, tiếng hét của thiếu niên vang tận mây xanh, đinh tai nhức óc.

"Ầm!"

Khí thế khuếch tán rộng ra, Dạ Nhược Ly bất ngờ không kịp phòng ngự nên bị đẩy ra ngoài.

"Phụt!"

Nàng phun một ngụm máu tươi ra, máu đỏ tươi bay đầy trời giống như một cơn mwua máu vậy.

Thân thể thiếu niên hơi cứng đờ, khi hồi phục lại tinh thần thì tỏng đôi mắt đỏ có chút chán nản và đau lòng, hắn muốn duỗi tay kéo Dạ Nhược Ly dậy nhưng mà Dạ Nhược Ly đánh văn tay hắn ra, thân thể tùy ý ngã xuống đất. diễn*dafn;lleequsydoon

Bởi vì nàng cảm nhận được khí tức của người đó...

Lúc đám người Nam Cung Thần muốn tiến lên thì đột nhiên một hơi nóng bay thẳng tới đây, lúc mọi người hoàn hồn lại thì đã thấy một bóng người mặc hồng y chậm rãi rơi xuống, nhẹ nhàng tiếp đất.

Hồng y bay trong gió, thân thể nam tử như ma quỷ, khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm đầy sát khí.

"Làm nữ nhân của bổn vương bị thương, chết!"

Khi chữ chết buột ra khỏi miệng thì luồng nhiệt mãnh liệt ào ạt dồn về phía thiếu niên