Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 6 - Chương 17: Cung Vô Y kích động 1

Edit: susublue

Tiểu Dạ nhi, ta đã trở về ...

Giọng nói quen thuộc bay theo gió lướt qua gò má của Dạ Nhược Ly, cả người nàng cứng đờ lại, không dám tin ngẩng đầu lên nhìn, khi thấy khuôn mặt phong hoa tuyệt đại [1], giống như yêu nghiệt thì Dạ Nhược Ly vội vàng duỗi tay che miệng lại, nhưng mà nước mắt lại cứ chậm rãi chảy ra ở kẽ tay.

[1] Dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, phong lưu

Từ sau khi Cung Vô Y rời đi đã được mấy năm rồi, không có giây phút nào nàng không nhớ thương hắn, nỗi hối hận thường xuyên thâm nhập vào trái tim nàng.

Người ngông cuồng như hắn phải luôn đứng trên đỉnh cao chứ không phải trở thành nô lệ, nhưng mà nam tử cao ngạo này lại vì nàng mà làm đến mức này, hơn nữa còn không oán không hối.

"Yêu nghiệt, chàng trở về rồi, ta vẫn luôn tin rằng chàng sẽ về nhà, trở về bên cạnh chúng ta."

Đúng, nàng tin tưởng nam nhân yêu nàng như mạng này quyết sẽ không bỏ được nàng, dù phải trả giá đắt cỡ nào thì hắn cũng sẽ trở lại bên cạnh nàng...

Cung Vô Y nhếch môi mỏng lên, ánh mắt thâm tình nhìn khuôn mặt khiến hắn nóng ruột nóng gan, giống như trong trời đất chỉ có mình nàng tồn tại vậy, thế cho nên chỉ nhìn mỗi Dạ Nhược Ly.

Hồng y bay bổng trong không trung, Cung Vô Y nhanh chóng tới trước mặt Dạ Nhược Ly rồi duỗi cánh tay ra, kéo nàng vào ngực mình.

Cung Vô Y ôm chặt cơ thể Dạ Nhược Ly, giống như trong ngực hắn là toàn bộ thế giới của hắn...

"Yêu..."

Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng ngẩng đầu, còn chưa nói dứt lời thì đã bị một bờ môi nóng rực chặn miệng lại.

Thân thể Dạ Nhược Ly chấn động, nhìn Cung Vô Y chăm chú, trong mắt đầy tình ý, rồi vẫn nhắm hai mắt lại bắt đầu đáp lại Cung Vô Y, trên khuôn mặt tuyệt sắc không che giấu được sự kích động.

Ban Lan Hổ đứng bên cạnh vẫn đang la hét đau thấu ruột gan, dienxdafnleequysdoon nhưng tiếng la đó vẫn không hề ảnh hưởng đến hai người đang kích tình bên này.

"Phó Minh Chủ..."

Mạc Linh nhẹ nhàng thở phào, ánh mắt lại âm thầm cong lên, đáng yêu giống như ánh trăng rằm vậy.

"Nam nhân này và Phó Minh Chủ có quan hệ gì? Tình nhân? Hay phu thê? Nghe nói Phó Minh Chủ có một nhi tử khoảng năm sáu tuổi, vậy chắc hắn là phu quân nàng rồi? Nhưng mà cũng may hắn tới kịp nên Phó Minh Chủ không xảy ra chuyện bất trắc, nếu không sẽ có rất nhiều người đau lòng."

Minh Chủ đại nhân và Tịch Dương cũng là một trong số đó...

" Ban Lan Hổ, Ban Lan Hổ của ta, ngươi sao thế?" Chư Cát Vân Đình đờ đẫn nhìn Ban Lan Hổ bị ngọn lửa màu đen đốt cháy, đau lòng nói.

Những người còn lại đều nhìn Cung Vô Y với ánh mắt không che giấu được sự rung động.

Nam tử tuấn mỹ, phong hoa tuyệt đại này là người phương nào? Sao lại có khả năng giết được Ban Lan Hổ cấp bậc Thần Tôn đỉnh phong trong tích tắc như thế, không phải thực lực quá cường hãn rồi sao? Hơn nữa xem ra quan hệ giữa hắn và Phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan không hề tầm thường.

"Tiểu Dạ nhi, ta quên mất, còn có chút chuyện chưa giải quyết xong."

Cung Vô Y buông nữ tử trong ngực ra rồi nhếch môi lên, nở nụ cười đầy mê hoặc: "Phu nhân, nàng yên tâm đứng xem kịch vui là được rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho vi phu xử lý."

Cung Vô Y nói xong thì phất tay áo, xoay người nhìn Chư Cát Vân Đình đang tái nhợt mặt.

Trong chớp mắt này gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt của hắn âm trầm hẳn xuống, đôi mắt vốn đen nhánh sâu lắng như đêm tối đột nhiên xuất hiện màu đỏ khát máu, hắn chậm rãi nhếch khóe miệng, nở nụ cười âm u lạnh lẽo như yêu nghiệt.

Nụ cười lạnh lẽo này khiến người ta sởn tóc gáy, thậm chí còn âm trầm hơn của khí tức của Cửu U Linh Cốc.

"Là ngươi muốn ra tay với nữ nhân của bổn vương sao?"

Cung Vô Y bước ra, dần dần đi về phía Chư Cát Vân Đình đang run rẩy, mà khi hắn tới gần thì một trận gió âm u cũng thổi qua, Hồng y bay bổng, lúc này Cung Vô Y trông như ác ma đến từ Cửu U, âm lãnh mà cường đại đến đáng sợ.

"Nữ nhân của bổn vương, ngay cả bổn vương cũng không nỡ động đến một đầu ngón tay của nàng, vậy mà ngươi lại mơ tưởng muốn giết nàng? Đúng là can đảm, nếu ai dám làm nữ nhân bổn vương bị thương thì bổn vương sẽ khiến hắn sống không bằng chết!"

Ánh mắt Cung Vô Y đỏ ửng khát máu, trên người đầy khí thế lạnh lẽo.

Một tiếng ‘Ầm” vang lên, vô số ngọn lửa màu đen đánh úp về phía Chư Cát Vân Đình, lúc hắn đang hoảng sợ thì ngọn lửa nhanh chóng bao vây hắn lại rồi lập tức biến thành một quả cầu lửa màu đen.

Ngọn lửa màu đen là Hắc Âm Hỏa của Cửu U giới, nó không chỉ thiêu cháy cơ thể mà còn thiêu cả linh hồn, nếu như Cung Vô Y không muốn hắn chết thì cả cuộc đời này hắn sẽ luôn ở trong Hắc Âm Hỏa, Bất Tử Bất Diệt!

Linh hồn bị thiêu cháy đau khổ cỡ nào, nếu cả đời phải sống trong sự đau khổ như vậy thì quả thực khiến người ta khó chấp nhận hơn cả cái chết.

Cung Vô Y lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này, giống như trong mắt hắn người bị đày đọa không phải là nhân loại mà chỉ là một con kiến nhỏ bé không đáng kể, sao đáng giá để hắn đồng tình?

Thật lâu sau Cung Vô Y mới giơ tay lên, đột nhiên giữa ngọn lửa màu đen thoáng lóe lên một luồng sáng vàng, bắn vào trong tay Cung Vô Y.

Rồi hắn chậm rãi xoay người, cất bước đi về phía Dạ Nhược Ly, môi mỏng lại nở nụ cười mê người: "Tiểu Dạ nhi, Phong Ấn phù này cho nàng, một con huyền thú Thần Tôn đỉnh phong mà cứ chết như vậy thì quá đáng tiếc."

Nếu nói vừa rồi Cung Vô Y là ác ma thì lúc này hắn lại hoàn mỹ đến mức khiến mọi người đều mê muội, hận không thể đẩy Dạ Nhược Ly ra để thế chỗ nàng.

Cúi đầu nhìn Phong Ấn phù màu vàng trong tay Cung Vô Y, Dạ Nhược Ly nhẹ gật đầu: "Được, ta nhận."

"Tuy rằng phong ấn thú không có quyền lợi tự làm chủ nhưng nó muống làm nàng bị thương cũng là thật, cho nên cứ để nó ở trong Hắc Âm Hỏa mấy ngày để trừng phạt đi."

Cung Vô Y liếc mắt nhìn Ban Lan Hổ rồi gằn từng chữ: "Động tới nữ nhân của bổn vương thì nên chuẩn bị sẵn sàng để nhận hình phạt đi!"

Trong ngọn lửa màu đen vang lên tiếng kêu là của Ban Lan Hổ và Chư Cát Vân Đình.

Lúc này Chư Cát Vân Đình cực kỳ hối hận, vì sao hắn lại cứ đi đối đầu với nữ nhân này chứ? Nếu không thì sẽ không bị đày đọa đến sống không bằng chết như vậy rồi!

Hắn thà chết cũng còn hơn ở tỏng Hắc Âm Hỏa!

Mắt phượng của Cung Vô Y hơi híp lại, liếc nhìn đám quần chúng đang vây xem, mọi người bị hắn nhìn thì đều hung hăng rùng mình, nhưng cũng không dám nhìn về phía hai người bọn họ.

"Tiểu Dạ nhi, đã lâu rồi chúng ta không gặp, có phải nên tìm một nơi nào đó để trò chuyện một chút không?"

Cung Vô Y hạ thấp tầm mắt nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mặt, hơi thở nóng rực thêm một chút, khóe môi nhếch lên nở nụ cười mê hoặc.

"Ăn cái này vào, ta dẫn nàng đến một nơi."

Cung Vô Y mở bàn tay ra, trong tay xuất hiện một loại quả màu đen.

Loại quả này tỏa ra khí lạnh khiến người khác bất giác giật thót mình, nhưng vì tin tưởng Cung Vô Y nên Dạ Nhược Ly chẳng hề nghĩ nhiều mà trực tiếp bỏ vào trong miệng.

Cảm giác âm u lạnh lẽo lan khắp toàn thân, lúc này Dạ Nhược Ly mới nhìn Cung Vô Y rồi hỏi: "Chàng cho ta ăn cái gì?"

"Sau này nàng sẽ biết."

Cung Vô Y nói xong thì ôm eo nhỏ của Dạ Nhược Ly, nhanh chóng biến mất khỏi ngọn núi...

Bởi vì hai người tạo ra chấn động lớn như vậy nên dù chỉ còn một mình Mạc Linh ở lại đó cũng không ai dám làm nàng bị thương, dù sao bọn họ cũng không muốn khiêu khích lửa giận của Dạ Nhược Ly, hơn nữa sau khi chuyện này được lan truyền đi thì sẽ không có ai dám cản đường của Liên Minh luyện đan, diễn*dafn~lle;quysdoon bọn họ cũng thuận lợi khiến cho người khác kinh ngạc...

Trong phòng ngủ rộng rãi, trên giường rồng xa hoa, nam tử yêu nghiệt biếng nhác dựa vào tường trắng, xiêm y không chỉnh tề.

Khuôn mặt nam tử cực kỳ tuấn mỹ, xiêm y mở rộng để lộ da thịt trắng nõn và lồng ngực mạnh mẽ, mà đôi mắt thì lại nhìn chăm chú nữ tử đang đứng trước giường, nở nụ cười mê hoặc: "Tiểu Dạ nhi, tới đây..."

Dạ Nhược Ly thở sâu một hơi, bình ổn lại trái tim đang đập loạn nhịp của mình rồi nhếch môi cười yếu ớt: "Yêu nghiệt, chàng đang dụ dỗ ta sao?"

Cung Vô Y chớp mắt, nụ cười ở khóe miệng lại càng đậm: "Tiểu Dạ nhi, đúng là vi phu đang dụ dỗ nàng."

Dứt lời, Cung Vô Y duỗi cánh tay ra, trực tiếp kéo Dạ Nhược Ly vào trong lòng rồi xoay người đè nàng xuống dưới, nắm lấy hai cánh tay của Dạ Nhược Ly, nụ cười chậm rãi lan tràn khắp khuôn mặt tuấn tú, thái độ cực kỳ chân thành.

"Tiểu Dạ nhi, rốt cuộc vi phu cũng có thể gặp lại nàng rồi, sau này chúng ta cũng sẽ không rời xa nữa."

"Yêu nghiệt..." Dạ Nhược Ly nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn mỹ của Cung Vô Y, con ngươi đen nhánh cũng sáng rỡ: "Sau này có chuyện gì cũng phải thương lượng với ta, đừng tự chịu đau khổ một mình, mà ta thì lại không biết gì hết."

"Sẽ không, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, ta cũng sẽ không để nàng phải rơi lệ..."

Cung Vô Y vén những sợi tóc rũ xuống trán của Dạ Nhược Ly lên rồi cúi người xuống nhẹ nhàng hôn một cái, ngay sau đó lại lập tức hôn lên đôi môi của nàng, giống như muốn bù đắp lại mọi thứ đã bỏ lỡ trong những năm gần đây.

Dạ Nhược Ly nhẹ nhắm hai tròng mắt lại rồi lẳng lặng hưởng thụ nụ hôn này...

"Vương!"

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử tuấn mỹ mặc đồ đen nhanh chóng bước vào, nhưng mà lúc hắn nhìn thấy cảnh xuân sắc bên trong phòng thì sâu trong đôi mắt thoáng xuất hiện chút vẻ ngạc nhiên.

Trong phòng của Vương có nữ nhân sao? Những năm gần đây Vương vẫn luôn thanh tâm quả dục, bất kỳ nữ nhân nào mơ tưởng tiếp cận ngài ấy đều sẽ sống không bằng chết, bây giờ ngài ấy lại áp một nữ nhân ở dưới thân là sao?

Người này...  Người này vẫn là Vương của Cửu U giới bọn họ sao?