Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 5 - Chương 55: Đột phá mười tầng! Xưa nay chưa từng có!

"Roạt!"

Đúng lúc đó, sương trắng ngoài trận pháp trở nên dữ dội, bóng của một ông lão trong làn sương mịt mờ đập vào mắt mọi người.

"Là Lâm Phổ đại sư, Lâm Phổ đại sư ra ngoài rồi..."

"Ha ha, không biết lần này Lâm Phổ đại sư đột phá tầng mấy đây, mà chắc chắn không thấp rồi."

Khắp quảng trường vang rộn tiếng nghị luận, ai nấy đều tò mò nhìn Lâm Phổ, dường như rất chờ mong ông sẽ mang đến tin tức chấn kinh.

Lúc này, giữa lông mày Lâm Phổ đầy vẻ mệt mỏi, ông liếc nhìn xung quanh, liền cất bước đến ghế tài phán, cung kính dâng năm viên thú tinh cho Khâu Lân.

Tiếp nhận thú tinh, Khâu Lân liếc một cái rồi đặt ngay sang bên cạnh, uy nghiêm nói: "Lâm Phổ Tử Lăng quốc, thông qua đại quan tầng năm."

Cái gì? Tầng năm ư?

Nghe đến số này, mọi người đều phát hoảng.

Không hổ là Luyện Đan sư đệ nhất Tử Lăng quốc, ngoại trừ An Thái đại sư Thiên Đấu quốc có thực lực đạt đến mức này, không còn ai có thể so với ông, giờ đã có rất nhiều người rời khỏi trận pháp, cũng chỉ còn có hai người ở trong thôi...

"Ha ha, các ngươi đoán xem An Thái đại sư đột phá tầng mấy?"

"Cái này còn cần phải bàn cãi à? Ngài ấy là luyện đan sư cường đại nhất tứ quốc, so thực lực với Lâm Phổ đại sư chắc chắn chỉ có mạnh hơn thôi, ta đoán, chắc chắn ngài ấy phá được sáu tầng."

"Ta cũng nghĩ vậy, lần này e là An Thái đại sư lại giành ghế quán quân nữa rồi."

Tiếng bàn luận lại càng xôn xao hơn trong nháy mắt, bởi sương trắng ngoài trận pháp lại xao động, dưới sự chú ý của mọi người, bóng dáng An Thái đại sư bình tĩnh tiến tới chỗ ba vị trọng tài.

"Tam vị đại sư, đây là thú tinh ta bắt được." Cung kinh giao thú tinh trong tay đến trước mặt ba người, An Thái lui về sau hai bước, trên mặt là vẻ kính trọng.

"Vượt qua tầng sáu."

Tầm nhìn chuyển vào viên thú tinh, mỹ phụ áo vàng không thể che giấu sự kinh ngạc.

Mặc dù không mấy ai vượt qua tầng sáu ở Trung Châu, hơn nữa nàng và Lỗ Lạc cũng chỉ dừng lại ở tầng bảy, không ngờ trong tứ quốc, lại có người đột phá tầng sáu, thực lực này đã đủ khiến người trong Trung Châu tranh giành nhau rồi.

Không biết nữ tử còn lại có năng lực đến tầng mấy đây?

"Tầng sáu đó, An Thái đại sư quả thật đạt đến tầng sáu..."

"Không hổ là An Thái đại sư, xem ra quán quân lần tỷ thí này chỉ có thể là ngài chứ không phải người khác."

Thấy vậy, mọi người đều cảm thán không thôi, rồi chợt nhận ra bên trong vẫn còn một người.

"Có nhầm không vậy, ngay cả An Thái đại sư cũng ra khỏi trận pháp rồi, nàng Lạc Nguyệt quốc kia sao còn ở trong được chứ?"

"Kể cả vào đó ngủ thì cũng phải thức dậy rồi chứ? Chẳng lẽ nàng ta nghĩ ở trong càng lâu thì càng chứng minh thực lực mình càng mạnh à? Ha ha, buồn cười thật, thực lực ra sao đều dựa vào thú tinh để nhận xét, liên quan gì đến thời gian đâu."

Vốn cả Lâm Phổ và An Thái đều nghĩ Dạ Nhược Ly đã rời đi, giờ nghe những người này nói thì nàng vẫn còn ở trong ư? Sao có thể? Chẳng lẽ đúng như lời mọi người, nàng ngủ trong trận pháp?

Trong trận pháp cũng không nguy hiểm lắ, nếu nàng ngủ gật ở đó thì cũng có khả năng...

"Ha ha, Nhược Ly nha đầu, giờ ngươi đã đột phá tầng sáu, thật ra chắc ngươi cũng đã cảm nhận được trận pháp này có điểm khác biệt, ở trong này đối với ngươi sẽ mang lại rất nhiều lợi ích."

Lúc này, giữa trận pháp, Phong Thần đứng cạnh Dạ Nhược Ly, khóe miệng là nụ cười trong sáng, đôi mắt đẹp đảo qua nhìn hoàn cảnh xung quanh, than nhẹ một tiếng: "Hoài niệm thật đấy, nhớ năm đó lúc ta tiến vào trận pháp, cũng không khác ngươi là bao, giờ đã qua nhiều năm, việc đã từng trải qua thời niên thiếu vẫn rành rành trước mắt như cũ."

Sau khi Phong Thần nói hết câu, Dạ Nhược Ly mở mắt, chậm rãi bò lên, trên gương mặt tuyệt mỹ chẳng có xíu xiu ý cười: "Không sai, mỗi một tầng dường như có sức mạnh tuân theo quy luật, ta lại rất tò mò ai có bản sự lớn đến nỗi tạo ra được trận pháp thế này, vốn là vào đến tầng mười hay không không quan trọng, mục đích tới đây của ta chỉ là đoạt quán quân, giờ thì dù có thế nào, ta nhất định phải bước vào tầng mười, ta tin, chờ lĩnh ngộ được tất cả mỗi tầng, chắc chắn có thể đột phá Thần Hoàng."

Trận pháp này thần kì như thế, không biết do cường giả tuyệt thế nào sáng chế, nếu có khả năng, nàng rất muốn gặp vị cường giả này...

"A.. hắt xì!"

Tại một trấn nhỏ nào đó cách khá xa đại lục Thần Chi, một lão giả đầu óc rối bù, bạch y lấm đầy vết bẩn, giống như đã lâu rồi chưa tắm rửa xoa xoa mũi, nhỏ giọng nói: "Ai đang nhắc đến ta thế?"

"Này, khất cái thối, mau rời đi, đừng đứng chắn trước cửa nhà ta."

Nam tử trung niên chán ghét bịt mũi, nhăn mày, xua đuổi lão gia như đang đuổi ruồi.

Lão giả nghe thấy lời nói vô lễ nọ cũng không tức giận, ông ta ngẩng đầu nhìn về phương nào đó, lầu bầu: "Không biết tiểu bằng hữu nhà ta ở Phong Vực thế nào rồi, dù sao thì lựa chọn của ta là người thừa kế Thanh Minh phủ, theo ánh mắt ta thfi chắc chắn sẽ vượt qua sư đệ và sư muội, ha ha, tiểu bằng hữu à, ngươi cũng đừng để ta thất vọng đấy..."

Ở phía tây quảng trường, thi đấu lôi đài đã đến vòng đấu bán kết, tâm trạng mọi người đều tràn ngập khẩn trương.

"Trận đấu kế tiếp, Mạc Đình của Lạc Nguyệt quốc quyết đấu Lâm Lôi đến từ Tử Lăng quốc."

"Cái gì, lần này đối thủ của Mạc Đình là Lâm Lôi ư?"

"Sao có thể như thế được? Lâm Lôi là Thần vương cao cấp, Mạc Đình chỉ mới đến có trung cấp thôi, sao có thể địch lại?"

Người Lạc Nguyệt quốc hai mặt nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa nỗi lo lắng, nếu Mạc Đình gặp cường giả quốc gia khác bọn họ sẽ không cần lo lắng, vì sao cứ phải là Tử Lăng quốc?

"Mạc Đình!" Tim Thủy Nhuận đập thình thịch, nhíu mày, trong mắt là sầu lo rõ ràng, "Trực tiếp nhận thua đi, nhận thua còn hơn đối mặt với Lâm Lôi, ngươi không phải đối thủ của hắn."

Mỉm cười, tầm mắt Mạc Đình đảo qua khuôn mặt lo lắng của mọi người, lòng bất giác ấm áp hơn: "Mọi người yên tâm đi, nếu ta đánh không lại hắn, ta sẽ nhận thua, ta cũng biết chết là mất hết mà."

Dứt lời, Mạc Đình cầm trường kiếm, tung người nhảy, cơ thể trong không xung xoay một vòng rồi ổn định vững vàng trên lôi đài.

Trong đội ngũ Tử Lăng quốc cũng có một nam tử đi ra, chỉ thấy người này một thân trường báo đỏ tím, dung mạo tuấn mỹ âm trầm, khóe miệng là nụ cười khát máu, dưới sự chú ý của mọi người chậm rãi lên lôi đài.

Đó chính là thiên tài đệ nhất Tử Lăng quốc - Lâm Lôi Lâm gia, cũng là cháu ruột của Lâm Phổ.

"Mạc Đình." Điền Trú cười lạnh một tiếng, sát ý dạt dào, "Lúc trước bởi vì ngươi mà làm cho nhị hoàng tử qua đời, giờ ngươi cũng không thoát chết được đâu."

Mạc Đình đấu với Lâm Lôi, là chuyện trong dự kiến của hắn.

Đại khái trong tam quốc đều không biết, Tử Lăng quốc sớm đã có lui tới với thế lực Trung Châu, mà trọng tài lần lại là người trong thế lực trong phái Lưu Phong hắn quen.

Phái Lưu Phong vốn là thế lực số một số hai Trung Châu, lại bởi vì tông chủ Phong Thần biến mất nên dần xuống dốc, tuy kém hơn liên minh Luyện Đan Sư, nhưng vẫn có địa vị nhất định.

Hắn đã sớm thu mua ba vị trọng tài phái Lưu Phong, cho nên mới có kết quả như bây giờ...

"Người đó là Mạc Đình?" Lâm Lôi đánh giá nữ tử trước mặt, trên mặt là nụ cười khinh thường, "Ta thấy cũng chả ra sao, thật không hiểu vì sao nhị hoàng tử nhìn trúng ngươi? Nhưng ngươi đã gặp phải ta trên lôi đài này, lúc trước Lạc Nguyệt quốc các ngươi mang đến tổn thương cho Tử Lăng quốc bao nhiêu, hôm nay ta sẽ đòi lại trên người ngươi."

Vẻ mặt Mạc Đình hơi đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kẻ tiện nhân như Bạch Hạc nên sớm chết lâu rồi, hành vi của Tử Lăng quốc các ngươi nhất định sẽ bị báo ứng!"

"Hừ, nhanh mồm nhanh miệng!" Lâm Lôi hừ lạnh một tiếng, chế giễu, "Miệng lưỡi thế kia chẳng có bản lĩnh gì, giờ ta liền cho ngươi biết chênh lệch của Lạc Nguyệt quốc và Tử Lăng quốc của ta!"

Dứt lời, Lâm Lôi xuất kiếm, kiếm kia tản ra hơi thở lạnh lẽo thấu cả xương, cực nhanh xẹt qua bầu trời, ma sát tạo nên những hoa lửa.

Thấy vậy Mạc Đình vội vàng rút kiếm, kiếm chạm kiếm, ánh lửa vang khắp nơi, nhất thời, cả người Mạc Đình văng ra ngoài, hung hăng đập trên đất, phát ra một tiếng trầm đục.

"Mạc Đình!" Thủy Nhuận kinh hãi, vội kêu, "Mau nhận thua, ngươi không phải đối thủ của hắn."

Ngay cả khi hai người chỉ kém nhau một bậc, nhưng thân là người Lâm gia, Lâm Lôi cũng không chỉ là kẻ địch, cho nên chênh lệch một bậc đó là cách biệt hẳn một trời một vực, trừ phi Mạc Đình trở thành Thần vương cao cấp, bằng không cơ bản không thắng nổi hắn.

"Khụ khụ!" Ho ra một ngụm máu tươi, Mạc Đình gượng chống đứng lên, nàng nắm chặt chuôi kiếm, nhắm hai mắt lại, nói: "Ta... nhận thua."

Nhược Ly đại sư từng nói, đánh không lại thì nhận thua, dù trong lòng nàng không cam lòng đến bao nhiêu, giờ cũng hết cách, ai bảo nàng xui xẻo gặp Lâm Lôi, chỉ có thể gửi hi vọng lên người Y Thanh Ca.

Cười nhẹ một tiếng, khóe miệng Lâm Lôi gợi lên điệu cười quỷ dị.

"Phanh"

Lâm Lôi nâng đùi, hung hăng đá vào Mạc Đình.

Hành động ấy không nằm trong dự kiến của của Mạc Đình, ai ngờ nàng đã nhận thua Lâm Lôi còn có thể xuống tay, vì vậy không kịp né tránh, bị một cước kia đạp ra ngoài.

"Mạc Đình!"

Đội Lạc Nguyệt quốc sợ hãi cực độ, vội hô to thành tiếng.

"Phanh!"

"Bang bang phanh!"

Lâm Lôi không thương hương tiếc ngọc chút nào, tay chân liên tiếp đạp lên người Mạc Đình, chiêu này mạnh hơn chiêu trước, dưới quyền cước của hắn, Mạc Đình không hề còn sức tiếp chiêu.

"Dừng tay!" Sắc mặt Y Ân Lạc đại biến, nắm chặt hai đấm, nhìn thẳng mắt trọng tài trên đài, kìm nén lửa giận đang hừng hực trong lòng, nói: "Tam vị đại nhân, công chúa Mạc Đình đã nhận thua, có thể dừng trận đấu được chưa?"

"Nhận thua?" 

Nghe vậy, lão giả hoàng bào liếc Y Ân Lạc, không chút để ý mở miệng: "Sao chúng ta không biết lúc nào nàng ta nhận thua thế? Chỉ cần không nhận thua thì vẫn được kéo dài, trừ phi giờ nàng có thể nói nhận thua."

Nghe vậy, nét mặt già nua của Y Ân Lạc chợt tái mét, hai đấm nắm chặt không ngừng run rẩy.

Vừa rồi giọng nói của Mạc Đình không hề nhỏ, bọn họ đều có thể nghe thấy rõ ràng, huống chi là ba vị trọng tài thực lực cường hãn? Chỉ cần là người sáng suốt đều biết ba gã thiên vị Tử Lăng quốc.

Quay lại nhìn Mạc Đình, Y Ân Lạc than nhẹ một tiếng, giờ tình huống của Mạc Đình đã thế, chỉ e ngay cả sức mở miệng nói chuyện cũng không còn.

"Thủy Nhuận vương gia, ngươi làm gì đấy?"

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Y Ân Lạc quay đầu liền thấy Thủy Nhuận nhanh chóng phi lên lôi đài, chỉ là chưa kịp đến gần, đã bị người Tử Lăng quốc ngăn cản.

"Tránh ra!"

Đại quyền nắm chặt, sắc mặt Thủy Nhuận lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng nháy mắt làm cho người ta như rơi vào hầm băng.

"Hừ, chẳng lẽ ngươi muốn phá quy tắc trận đấu lôi đài? Hai phe đang chiến đấu, không thể để người khác xen vào."

"Phá quy tắc? Ha ha!" Nghe thấy lời ấy, Thủy Nhuận cười to hai tiếng, mặc cho hàn ý lan ra trong mắt, "Không phải Tử Lăng quốc các ngươi phá quy tắc trước à? Các người ỷ vào trọng tài che chở, hoành hành ngang ngược như thế, quy tắc sớm đã bị phá rồi, còn các người nữa..."

Tầm mắt rời sang ba người trên ghế trọng tài, Thủy Nhuận cười lạnh gằn từng tiếng: "Đây mà cũng là cường giả Trung Châu? Hay đây vốn là cách đối nhân xử thế của cường giả Trung Châu? Khác gì đám du côn vô lại? Trung Châu? Ha ha, nếu Trung Châu thật sự là nơi không có công bằng thế này, cả đời này của ta đây cũng chẳng thèm bước vào Trung Châu nửa bước."

Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của mọi người, ba người phái Lưu Phong đều biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo trừng Thủy Nhuận, dường như đang trách hắn vì đã nói lời này.

Lại chẳng nghĩ tới lỗi của mình ở đâu.

"Công bằng ư?" Người của Tử Lăng quốc cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Thủy Nhuận, "Thủy Nhuận vương gia, ngài cũng ngây thơ thật, giờ mà vẫn còn trông cậy vào công bằng trên cõi đời này ư, ha ha, buồn cười làm sao, ở nơi như Phong Vực, nắm đấm lớn chính là chân lý, ai có sức mạnh, vậy lời của người đó chính là công bằng!"

"Ngươi..."

Sắc mặt Thủy Nhuận đại biến, ngay tại giây phút này, sau lưng hắn truyền đến giọng nói dịu dàng như nước.

"Không sai, lời ngươi vừa nói rất đúng, thế đạo này vốn là vậy, nắm đấm là to nhất, sức mạnh của kẻ cường giả mới có thể quyết định công bằng, ta rất đồng ý với lời này."

Giọng nói êm tai đến thế, lại không tự chủ hấp dẫn người khác.

Khi thấy nữ tử ở sau, ai nấy đều kinh ngạc thấy rõ, nàng không phải người Lạc Nguyệt quốc ư? Sao lại nói đỡ thay Tử Lăng quốc?

Nói thế chẳng phải đã ngầm đồng ý với hành động của Tử Lăng quốc?

"Cho nên..." Nhếch môi, trên khuôn mặt tuyệt mĩ hiện lên nụ cười dịu dàng, Lam Thần Nhược hơi dừng lại, trong đôi mắt màu lam phát ra ánh sáng kì dị, "Ở trong này, lời của ta cũng có thể trở thành chân lý."

"ẦM!"

Vừa dứt lời, một luồng chưởng phong sắc bén oanh tạc về phía người của Tử Lăng quốc, sức mạnh to lớn trực tiếp đá bay hắn ra ngoài, rơi xuống đất, miệng liên tục chảy máu.

Bóng dáng màu lam lại xẹt qua, Lam Thần Nhược đã thả người lên lôi đài, tay nhấc vạt áo Mạc Đình, ném nàng về phía Thủy Nhuận ở dưới: "Đón nàng này."

Thủy Nhuận hơi sững sờ, vội vàng đưa người tiếp Mạc Đình bị Lam Thần Nhược ném tới, khi quan sát thân mình chi chít vết thương, trong mắt xẹt qua một chút đau lòng.

"Hừ!"

Khi Lam Thần Nhược tiện tay đánh úp về phía Lâm Lôi thì có tiếng hừ lạnh xẹt qua bên tai, Điền Trú bất ngờ hiện hình, âm lãnh nhìn gương mặt tuyệt sắc của Lam Thần Nhược.

"Đủ rồi!" Trên ghế trọng tài, lão giả hoàng bào đứng phắt dậy, lạnh giọng tuyên bố, "Việc này dừng ở đây, các ngươi cút xuống ngay cho ta, đừng có ảnh hưởng đến tỷ thí kế tiếp."

Điền Trú nhướng mày, liếc Lam Thần Nhược, hơi khép mắt, hừ lạnh một tiếng: "Lạc Nguyệt quốc các ngươi chắc chắn sẽ phải trả một cái giá lớn vì hành vi của ngươi trong thời gian này!"

Hơi nhếch môi, Lam Thần Nhược cười yếu ớt đáp trả: "Cũng thế, không biết chừng các ngươi lại chết trước đấy."

"Hừ!"

Phất tay áo, Điền Trú hung tợn trừng Lam Thần Nhược, chợt phi người xuống lôi đài.

Không thể giết con tiện nhân Mạc Đình, quả là đáng tiếc, tất cả đều tại ả nữ nhân này, không Mạc Đình đã chầu Diêm Vương rồi, còn tên hỗn đản Lâm Lôi nữa, lại đi thích hưởng thụ khoái cảm tra tấn người khác, nếu ngay từ đầu giết luôn thì lấy đâu ra lắm chuyện thế này?

Cung Dịch Diệu đút đan dược cho Mạc Đình, ngẩng đầu nhìn mà lo lắng: "Chờ mẫu thân đến, những người này xong đời chắc rồi, chắc chắn nương sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu..."

May mắn mẫu thân để lại đan dược, bằng không nữ nhân này nguy kịch rồi, theo tính cách có thù tất báo của mẫu thân, đám phế vật Tử Lăng quốc chắc chắn phải chết hết.

Bé có dự cảm, lát nữa gặp lại mẫu thân thì lực lực của mẫu thân sẽ tăng cao hơn nhiều....

Lúc này, giữa trận pháp, một trận cuồng phong huyền lực cường đại xoay quanh mười tầng...

"Oanh!"

"Ầm ầm ầm!"

Tiếng vang cường đại đánh sâu vào tâm trận, người bên ngoài lại chẳng cảm giác được gì.

Mở mắt, Dạ Nhược Ly nhìn trong tay mình, thở ra một làn hơi: "Thật không dễ dàng, cuối cùng đã đến Thần Hoàng, nếu không phải vì đột phá, ta đã sớm rời khỏi trận pháp này, giờ cũng đến lúc rồi."

Dạ Nhược Ly cầm thú tinh bên cạnh, đẩy ra cánh cửa đạo hư vô, nháy mắt sau lưng xuất hiện luồng sức mạnh, mạnh mẽ đẩy nàng ra ngoài.

Trên quảng trường, mọi người đều buồn ngủ, đến khi suýt chút ngủ gật thật, một tiếng nổ vang lớn mới khiến mọi người lấy lại tỉnh táo, chăm chú nhìn nữ tử xuất hiện trên quảng trường.

"Cuối cùng nàng đã ra rồi à?"

"Các người đoán xem nàng qua được mấy tầng?"

"Ha ha, còn cần nói lắm à? Chắc chắn một tầng cũng chưa qua, với thực lực nàng ta chắc chắn đã đánh một giấc ở trong đó."

Mọi người đều khinh bỉ nhìn nữ tử trên ghế trọng tài, ở đây có bao nhiêu người, ngoại trừ Trịnh Thiên Nhiên và Lỗ Lạc, đại đa số đều tin thực lực của Dạ Nhược Ly có thể thu hoạch thú tinh.

"Ha ha, Nhược Ly nha đầu, ngươi qua mấy tầng thế?" Lỗ Lạc ngáp một cái, vừa cười tủm tỉm vừa hỏi.

"À..." Hơi nhăn mày, sắc mặt Dạ Nhược Ly tỏ ra hơi khó xử.

Thật sự phải công bố trước mặt công chúng mười viên thú tinh à? Nếu đưa riêng còn đỡ, nhưng ở đây nhiều người chú ý thế này, khó tránh mang đến chấn động lớn.

"Ha ha, thế nào, ngươi trắng tay đi ra à?"

Nhất thời, phía dưới toàn tiếng cười to, Lâm Phổ khinh thường nhếch môi, trào phúng nói: "Ngươi vẫn lấy ra đi thì hơn, chẳng lẽ một tầng ngươi cũng không qua, cho nên không có thú tinh để lấy ra?"

"Lâm Phổ đại sư nói rất đúng, nếu thực sự có thú tinh trong trận pháp, vì sao không dám lấy ra?"

Lập tức có người hùa theo lời Lâm Phổ, xem vẻ mặt khó xử của nàng ta, chẳng lẽ nàng ta ngủ ở trong đó thật à?

Nhưng mà, Lỗ Lạc lại vững tin rằng: dựa vào thực lực của nàng tuyệt đối không thể không thu hoạch được gì.

Giờ nàng có vẻ mặt thế này, chẳng lẽ vì thú tinh quá nhiều, nên không muốn lấy ra?

Lúc Dạ Nhược Ly đang băn khoăn có lấy ra thú tinh hay không, bên tai truyền đến giọng nói mang theo tiếng cười của Lỗ Lạc: "Nhược Ly nha đầu, ngươi đừng nghĩ sẽ giấu được thú tinh, thú tinh này đã được chúng ta xử lý đặc thù, vì vậy chúng ta có cách cảm nhận được ngươi có giấu hay không đấy."

Hiển nhiên Lỗ Lạc đã thấu ý tưởng của Dạ Nhược Ly, hoàn toàn không cho nàng còn đường lui.

"Ha ha, Lỗ Lạc đại sư, nàng ta vốn chưa từng có thú tinh, làm sao giấu riêng đi? Huống chi thú tinh cũng chẳng quý báu gì, nàng ta giữ lại cũng có tác dụng gì chứ."

Lâm Phổ ngẩng đầu cười to hai tiếng, dĩ nhiên không đồng ý với lời nói của Lỗ Lạc.

Thở dài đầy bất đắc dĩ, Dạ Nhược Ly vung tay, mười viên thú tinh trong suốt xuất hiện trước mặt ba vị trọng tài...