Edit: Preiya
Dưới bầu trời màu đen, nam tử dừng lại bước chân, đứng lẳng lặng giữa hư không, một đầu tóc đen vũ điệu, hồng y xẹt qua phía chân trời, lúc này, hắn cuồng mị như yêu, âm lãnh như Diêm La địa ngục, khí tràng cường đại thổi quét cả bầu trời, cuồng phong tản ra từ chung quanh người hắn.
Nhìn khắp bốn phía, cuối cùng, tầm mắt của hắn xuyên qua đám người, dừng lại trên một bộ bạch y thịnh tuyết.
Cho dù dung mạo nàng thay đổi, thu lại khí tức, nhưng trong hàng ngàn hàng vạn người, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền có thể tìm được tung tích của nàng…
Người Tần gia đã sớm hiểu được Tần Dao tới đây là vì tìm kiếm nam nhân này, vào thời khắc nhìn thấy hắn, vốn là có một chút bất mãn thì đã sớm biến mất hầu như không còn, trong lòng còn không nhịn được nổi lên bội phục với ánh mắt của tiểu thư nhà mình.
Thực lực của nam tử rất là cường đại, quả thật có tư cách xứng đôi với tiểu thư…
Chần chừ một lúc lâu, lão giả hoàng y bước lên phía trước, chắp tay ôm quyền, nói: "Vị công tử này, ngươi đến đây cũng là vì thần khí sao? Nếu là như vậy, chờ sau khi chúng ta giết nữ nhân này liền nguyện ý cho công tử phân một thanh thần khí."
Dù sao tiểu thư mến mộ nam tử này, dựa vào xinh đẹp và thiên phú của tiểu thư, còn có bối cảnh cường thịnh của Tần gia, không có bất kỳ nam tử có thể ngăn được phần cám dỗ này.
Phỏng chừng, cho dù là phân cho hắn một thanh thì thần khí này cũng sẽ thuộc về Tần gia? Sao không nhờ vào đó mà đưa một nhân tình?
"Ầm!"
Trong hư không, một cỗ khí thế bộc phát ra, đụng vào trên lồng ngực lão giả hoàng y, lập tức, thân thể lão giả hoàng y bay về phía sau với khí thế sét đánh, hung hăng đụng vào trên thân một gốc cây cổ thụ chọc trời.
Cổ thụ ầm ầm sụp đổ, lão giả hoàng y nhếch nhác co quắp ngã xuống đất, khóe miệng tràn ra một vệt máu, lão ta khẽ ngẩng lên khuôn mặt tái nhợt vô sắc, suy yếu há miệng ra, nhưng không thể phát ra một tiếng nào.
"Nữ nhân của ta, há là loại phế vật như ngươi có thể đả thương? Người đả thương nàng, chết!"
Theo một chữ chết cuối cùng tràn ra đôi môi đỏ mọng, trong cặp mắt phượng kia của Cung Vô Y dần dần bị thay thế bởi huyết quang, tràn ngập vô tận sát khí, trừ Thần Hoàng cường giả ra, những người còn lại cố gắng nằm úp sấp trên mặt đất, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Những người còn lại đều sững sờ, sao bọn họ lại không hiểu người được ám chỉ trong lời nói của Cung Vô Y chính là ai chứ?
Nam nhân tuấn mỹ cường đại như vậy, thế nhưng lại có quan hệ nhân tình với nữ tử có dung mạo thường thường, thực lực thấp? Này… Đây có lầm không, nếu nói đối tượng đổi thành loại mỹ nhân tuyệt thế như Tần Dao, bọn họ còn có thể tiếp nhận, nhưng nhìn thế nào thì hai người này cũng không xứng đôi.
Khẽ nhíu mày, vẻ mặt Tần Dao không chút biểu tình nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, trên khuôn mặt tuyệt thế của nàng ta không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, thế nhưng trong đôi mắt đẹp lại mang theo vô tận hàn ý.
Phảng phất cả người đều như bị bao phủ bởi một tầng hàn khí, quanh thân tản mát ra một luồng túc sát.
"Yêu nghiệt."
Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhàn nhạt.
Nàng biết, bất kể lúc nào, yêu nghiệt cũng có thể tìm được bóng dáng của nàng, cho dù là dung mạo của nàng phát sanh biến hóa…
Hồng y chợt lóe, Cung Vô Y đứng ở trước mặt Dạ Nhược Ly, mắt phượng nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt của nàng, trong mắt xẹt qua đau lòng rất rõ ràng: "Tiểu Dạ Nhi, vi phu đã tới chậm…"
Dạ Nhược Ly há to miệng, còn chưa nói lời nào, liền bị kéo vào trong một vòng ôm ấm áp vây, chợt bên tai của nàng truyền đến giọng nói trầm thấp của Cung Vô Y.
"Nàng yên tâm, có phu quân nàng ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không để người ta động tới một phân một hào nào của nàng, nếu ai muốn đả thương nàng, nhất định phải bước qua thi thể của ta."
Nói xong lời này, Cung Vô Y buông lỏng tay ra, chậm rãi xoay người, con ngươi khát máu tàn nhẫn nhìn đám người trước mặt, trong cuồng phong, trên tuấn nhan của hắn hiển thị rõ cuồng mị khí phách.
"Nếu có bản lãnh, các ngươi cùng lên đi, bản thân ta muốn nhìn một chút, hôm nay ai có thể đả thương nữ nhân của ta!"
Cười lạnh một tiếng, khóe môi Âu Dương Phong giương lên đầy khinh thường, trong mắt hàm chứ châm chọc: "Ta biết thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng ngươi chỉ có một người, mà chúng ta lại có nhiều người như vậy, ngươi cho rằng, dựa vào lực lượng của mình ngươi là có thể bảo vệ nữ nhân này sao? Đây thật là buồn cười, ta khuyên ngươi chính là chớ lãng phí tính mạng quý báu một cách vô ích, nữ tử này cũng không phải là tuyệt thế mỹ nhân, với tướng mạo cùng thực lực của ngươi, muốn dạng mỹ nữ nào mà không thể được? Cần gì phải chết vì nàng?"
Trong lúc nói chuyện, Âu Dương Phong quét mắt nhìn sắc mặt băng lãnh của Tần Dao, tựa hồ như có điều ám chỉ.
"Với ta mà nói, nữ nhân trong thiên hạ cũng chỉ là một đám phế vật vi khuẩn, dù là nữ nhân xinh đẹp cũng giống như thế, toàn bộ thiên hạ, duy chỉ có nàng mới có thể vào mắt của ta. Nàng sống ta sống, nàng chết ta chết! Cho dù là vào Hoàng Tuyền, ta cũng sẽ không phụ nàng."
Có mặt ở đậy cũng có không ít nữ tử, bọn họ nghe được một lời tỏ tình khí phách này của Cung Vô Y, không ai không lộ vẻ cảm động vì lời nói này.
Nữ tử trong thiên hạ nhiều biết bao, lại có bao nhiêu người có thể làm được, đời này kiếp này trong mắt chỉ chứa được một mình nàng? Thế nhưng có một nam nhân làm được, dù là vì nữ tử mình yêu đi tìm chết, cũng là vui vẻ chịu đựng.
Đáng tiếc, vì sao nam tử như vậy, cố tình không phải là vị hôn phu của bọn họ chứ?
Rốt cuộc là nữ nhân này gặp phải vận cứt chó gì, mà có thể có được phu quân hoàn mỹ như vậy?
Vì vậy ánh mắt của tất cả nữ nhân nhìn về phía Dạ Nhược Ly, đều hàm chứa ghen tỵ trần trụi, hận không thể thay thế nàng.
Vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt Âu Dương Phong thoáng qua vẻ âm lãnh ác độc: "Lão phu đã khuyên nhủ ngươi, ngươi đã không nghe, ngược lại còn muốn tìm chết, lão phu sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi! Chư vị, chúng ta cùng tiến lên, giết đôi cẩu nam nữ này, thần khí liền thuộc về chúng ta!"
Phất phất tay, Âu Dương Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chậm đã!"
Lúc mọi người đang định động thủ, một giọng nói yêu kiều lạnh như băng khẽ quát lên truyền đến từ phía sau.
Mọi người đồng loạt theo tiếng nhìn lại, sau khi nhìn thấy nữ tử lên tiếng, tất cả đều không khỏi than thở một tiếng.
"Là Tần Dao tiểu thư Tần gia, không biết nàng muốn làm gì?"
Tựa như chưa từng thấy kinh ngạc trên mặt mọi người quanh mình, Tần Dao nện bước chân nhẹ nhàng, thong thả đi tới phía trước, vẻ mặt vào lúc này của nàng ta vẫn luôn băng lãnh cao ngạo như trước, trong đôi mắt đẹp ẩn hàm khinh thường đối với mọi người.
"Các ngươi có thể tùy ý ra tay với nữ tử kia, thế nhưng nam nhân này, các ngươi lại không thể đả thương."
Giọng nói của nàng ta vẫn lạnh lùng như trước, nhưng mà lại mang theo uy nghiêm không cho phép cự tuyệt.
Quả thật không hổ là Đệ Nhất Mỹ Nữ Thiên Lạc Bình Nguyên, Tần Dao Tần gia, ở những thế hệ cùng lứa không ai có thể so sánh với khí thế bực này.
"Tần Dao tiểu thư, không biết đây là vì sao?"
Trong đám người, một nam tử trung niên khẽ nhíu mày, ngữ điệu như có không hiểu.
Tần Dao tiểu thư, người từ trước đến giờ không coi nam nhân ra gì, thế nhưng lại bảo vệ một nam tử? Chẳng lẽ lời đồn đãi khoảng thời gian trước là thật sao? Tần Dao tiểu thư thật sự đang tìm tung tích của một nam tử?
Biết được chuyện này, lập tức làm vỡ nát tâm như thủy tinh của một đám nam tử…
"Bởi vì, hắn… là nam nhân ta nhìn trúng, cho nên các ngươi không thể đả thương."
Khóe miệng chứa đựng nụ cười thản nhiên, Tần Dao quay đầu quét về phía Cung Vô Y, thế nhưng từ đầu đến cuối Cung Vô Y vẫn luôn chưa từng liếc nhìn nàng ta một cái, điều này không khỏi làm cho tâm của nàng ta khẽ run lên.
Vốn là nàng ta chỉ có một chút tò mò với nhàn nhạt mến mộ đối với nam tử này, nhưng lời hắn vừa nói lúc nãy lại làm cho nàng ta không khỏi hơi bị động tâm, dù là đối tượng theo lời hắn nói cũng không phải là nàng ta…
Mà thân là nữ tử, nguyện vọng cả đời đơn giản chính là gả cho nam nhân tốt, không chỉ có dung mạo xuất trần, thực lực cường hãn, còn cần có một lòng cuồng dại.
Những năm gần đây gặp qua mấy người, chỉ có hắn đạt tới ba loại này, dù cho là Tần Dao cũng không nhịn được động lòng.
Nàng ta tin tưởng, nếu mình có thể lấy được tình cảm của hắn, như vậy cũng có thể nhận được một lòng say mê cùng sống chết không ngại của hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của Tần Dao, Cung Vô Y khẽ nhíu mày, tầm mắt rốt cuộc chuyển về phía nàng ta, vậy mà, trong cặp mắt phượng âm lãnh kia lại có chứa chán ghét và khinh thường rất rõ ràng.
Không nhiều lời, Cung Vô Y vung ống tay áo lên, một đạo hồng quang thoáng qua, bắn thẳng về phía hai mắt của Tần Dao.
Tần Dao đột nhiên cả kinh, không còn kịp suy tư nhiều nữa, vội vàng kéo một người qua che ở trước người mình.
"A!"
Tiếng kêu la làm người ta rợn cả tóc gáy truyền vào mây trắng, mọi người không khỏi run lên, kinh ngạc ngưng mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng vô tình của Tần Dao.
Tần Dao cũng không cảm thấy cách làm của mình có gì không ổn, nàng ta chán ghét đẩy người trước mặt ra, phủi phủi tay, cười lạnh nói: "Ngươi xem thường ta? Bất quá ngươi càng như vậy thì hứng thú của ta đối với ngươi càng mãnh liệt hơn."
Một ngày nào đó, nàng ta sẽ khiến ánh mắt của hắn chỉ lưu lại trên người nàng ta…
Nhíu mày một cái, chán ghét trong mắt Cung Vô Y càng sâu hơn, hắn cảm thấy nói chuyện với nữ nhân này thật đúng vũ nhục hắn, cho nên từ đầu đến cuối, hắn chẳng muốn phải mở miệng.
"Tần Dao tiểu thư, ngươi cũng thấy thái độ của xú tiểu tử này, hôm nay, cho dù là ngươi phải ngăn cản, chúng ta cũng nhất định sẽ tru diệt hắn ở chỗ này!"
Âu Dương Phong cười lạnh một tiếng, bước lên trước, ánh mắt âm lãnh tập trung vào Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly, lớn tiếng quát: "Các vị, các ngươi vẫn còn chờ cái gì? Giết bọn họ, là có thể đạt được thần khí, đây chính là thần khí trong truyền thuyết, về phần vấn đề phân chia thần khí thì sau đó chúng ta có thể tiếp tục thảo luận."
Híp híp mắt, trong mắt Âu Dương Phong phát ra một cỗ sát ý.
Sắc mặt Tần Dao khẽ biến đổi, nàng ta biết cao thủ Tần gia đều không ở đây, vào thời khắc này, lời nói của nàng ta cũng không có tác dụng gì cả? Dù sao, những người này đều đã mù quáng bởi vì thần khí.
"Tiểu Dạ Nhi, nàng liền đứng ở sau lưng ta đi."
Khuôn mặt tuấn tú âm trầm, một mình Cung Vô Y ngăn ở trước mặt Dạ Nhược Ly, hồng y như lửa, ở dưới bầu trời màu đen lại có vẻ tươi đẹp như thế.
Nắm quả đấm thật chặt, Dạ Nhược Ly cảm giác mình là vô lực như thế.
Từ sau khi đạt được Thanh Minh Phủ, nàng đã lệ thuộc vào Thanh Minh Phủ thành thói quen, dù sao vẫn luôn cho rằng có Thanh Minh Phủ ở, bất luận kẻ nào cũng không thể đả thương nàng, nhưng cuối cùng, nàng vẫn còn quá đề cao mình…
"Chủ nhân, xem ra người đã nhận ra khuyết điểm của mình ở đâu,"
Bên trong linh hồn, chợt vang lên một giọng nói non nớt, Dạ Nhược Ly có thể phát giác ra mừng rỡ trong giọng nói này.
"Năm đó Hỏa Thần Đại nhân, cũng không phải là tự mình nhận ra khuyết điểm của chính bản thân, mà là trải qua nhắc nhở của ta mới mơ hồ nhận ra, không sai, mỗi đời chủ nhân của Thanh Minh Phủ, cũng sẽ không tự chủ được sinh ra lệ thuộc vào Thanh Minh Phủ, cũng cho rằng đây là chuyện đương nhiên, nhưng bọn họ lại quên mất, Thanh Minh Phủ không thể bảo vệ bọn họ cả đời, chỉ có thực lực của chính bản thân mới có thể bảo vệ bọn họ cả đời."
Linh hồn chợt run lên, Dạ Nhược Ly cười khổ một tiếng, bây giờ nàng nhận ra khuyết điểm của mình, nhưng lại có chút quá muộn…
"Chủ nhân, ta vẫn không nói cho người biết một chuyện, đó chính là, chủ nhân của Thanh Minh Phủ, có một lần cơ hội sử dụng lực lượng của Thanh Minh Phủ, đây là ưu đãi mà người chế tạo ra Thanh Minh Phủ cố ý tạo thành, chỉ có khi ý thức được sai lầm của bản thân, hơn nữa để sửa chữa sai lầm mới có thể sử dụng cái ưu đãi này, với lại cái ưu đãi này không chịu ảnh hưởng của cấm địa."
"Lực lượng của Thanh Minh Phủ?" Dạ Nhược Ly hơi sững sờ, nhẹ giọng nỉ non nói.
"Không sai, tuy Thanh Minh Phủ không thế khiến cấp bậc của người xảy ra biến hóa, nhưng mà lại có thể khiến cho lực chiến đấu của người tăng lên một đẳng cấp, đẳng cấp bực này là không hạn chế, cũng tức là, hiện giờ người là Thần Tướng đỉnh phong, lực chiến đấu lại có thể so đấu với Thần Vương đỉnh phong, nhưng nếu người là Thần Hoàng đỉnh phong, lại cũng có thể đạt tới Thần Tôn đỉnh phong, thực lực tăng lên như vậy, tuyệt đối không để lại di chứng, hơn nữa, có thể để cho từ nay về sau người tu luyện càng không trở ngại. Nhưng cơ hội này, cả đời người chỉ có một lần, chủ nhân, ngươi có thể lựa chọn hiện tại sử dụng, hay là để đến sau này."
"Linh Đồng, ngươi cảm thấy ta còn có cơ hội lựa chọn sao?" Dạ Nhược Ly lạnh nhạt cười một tiếng, trong giọng nói lộ ra kiên quyết, "Ta không có lựa chọn, không tăng lên, chỉ có chết! Huống chi…"
Ngừng lại một chút, Dạ Nhược Ly nhìn chăm chú vào nam tử ngăn ở trước người, trong tròng mắt đen lóe ra quang mang kiên định.
"Dạ Nhược Ly ta, cũng không cần nam nhân bảo vệ, ta muốn chính là sóng vai với nam nhân của mình cùng nhau giết địch, cùng nhau mở ra một con đường máu, cho nên, Linh Đồng, ta muốn sử dụng cơ hội một lần duy nhất này."
Mặc dù cơ hội này vô cùng trân quý, với nàng mà nói, nếu không có sinh mạng, cũng liền mất đi tác dụng vốn có.
"Tất cả lên cho ta, giết đôi cẩu nam nữ này."
Âu Dương Phong âm lãnh lên tiếng, lời nói này vừa dứt, mọi người đều rút vũ khí ra, tiến lên phía trước bao vây hai người lại…
Lấy trường kiếm ra, Cung Vô Y nắm chặt chuôi kiếm, khuôn mặt tuấn tú âm trầm đáng sợ, trong cặp mắt phượng hẹp dài kia dần dần tràn ngập sát ý. Hắn gắt gao bảo vệ Dạ Nhược Ly thật chặt, chưa từng lùi về phía sau một bước nào.
Chỉ vì đứng phía sau hắn chính là một nữ tử, cho dù là hắn chỉ còn một hơi thở cuối cùng cũng muốn bảo vệ, cho nên hắn không thể lui về phía sau!
Vào đúng thời điểm này, hai cánh tay thon dài đặt lên trên vai Cung Vô Y, Dạ Nhược Ly chậm rãi tiến lên, khẽ ngẩng đầu, cuồng phong gào thét thổi qua, bạch y vũ điệu trong gió, vẻ mặt nàng hờ hững ngưng mắt nhìn đám người bao quanh bọn họ.
"Yêu nghiệt, ta không cần chàng bảo vệ, bởi vì ta có thể cùng chàng sóng vai chiến đấu…"
"Ha ha ha!"
Tựa hồ như là nghe được một chuyện rất buồn cười, Âu Dương Phong ngửa đầu cười to hai tiếng, khinh bỉ nói: "Ta thừa nhận, nam tử này có tư cách chiến đấu với chúng ta, nhưng ngươi cho là, dựa vào thực lực của ngươi là có thể sống sót trong vòng bao vây của nhiều Thần Hoàng chúng ta sao?"
Lão ta biết thực lực của Dạ Nhược Ly, nhiều lắm cũng chỉ là Thần Tướng, nếu không lúc trước cũng sẽ không bị mình ép đến mức chạy trốn.
Cho nên, với thực lực của nàng, hoàn toàn không đủ đối kháng với bọn họ…