Edit: Preiya
Thân thể đột nhiên cứng lại, Trịnh Thiên Nhiên không thể tin được ngẩng đầu lên, gãi gãi lỗ tai, hiển nhiên hoài nghi bản thân mình nghe nhầm. Thế nhưng còn không chờ lão phục hồi tinh thần lại, một tràng thao thao bất tuyệt tràn ra từ đôi môi mỏng.
Dạ Nhược Ly nói rất có trật tự, cũng không phải là hạng người không biết còn cố ý làm ra dáng vẻ như học vấn cao thâm, mà theo lời nàng nói ra, vốn là vấn đề quấy nhiễu lão được giải quyết dễ dàng trong nháy mắt, cũng lại để cho đầu óc của lão cảm thấy được rõ ràng trước nay chưa từng có.
Thần sắc Trịnh Thiên Nhiên dần dần cung kính, phảng phất như lão lại trở về thời điểm lúc mình từng là tiểu đan đồng, khi đó lão cũng chính là im lặng nghe sư phụ giảng giải Luyện Đan Thuật như thế.
Bên trong đại sảnh, trừ tiếng nói của Dạ Nhược Ly ra thì không còn tiếng vang nào khác.
Mọi người ngây ngốc nhìn vẻ mặt cung kính của Trịnh Thiên Nhiên, trong lúc nhất thời tất cả đều không nói chuyện, bọn họ rất muốn biết, vị kia thật sự là Đệ nhất Luyện Đan Sư Hoàng tộc Lạc Nguyệt Quốc sao? Sẽ không bị người đánh tráo đó chứ?
Nhất là Đại Trưởng lão, hoàn toàn bị dọa sợ choáng váng, ông ta làm những chuyện vừa rồi chính là tranh luận khắp nơi hướng về phía Dạ Nhược Ly, nếu nàng thật sự là Luyện Đan Đại Sư, như vậy…
Hung hăng run run rẩy rẩy, vào loại thời khắc này, ông ta không khỏi cảm thấy hối hận, vì sao mình chống lại mệnh lệnh của Gia chủ mà tự chủ trương?
Dứt lời, Dạ Nhược Ly thất vọng thở dài một hơi, theo nàng, cái vấn đề này thật sự là quá đơn giản, nàng vốn còn tưởng rằng lão giả này có thể lấy ra vấn đề cao thâm gì đó, nàng thật sự không dậy nổi bao nhiêu hứng thú với vấn đề đơn giản như vậy.
"Ngươi còn vấn đề nào nữa không?" Khẽ nhíu mày, thật ra Dạ Nhược Ly hi vọng lão có thể lấy ra một vài vấn đề cao thâm.
Chậm rãi hoàn hồn lại, hai mắt Trịnh Thiên Nhiên sáng lên nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, gật đầu một cái: "Có, ta còn có một vấn đề?"
"Cái gì?"
"Đại sư, người có thể thu ta làm đồ đệ không?" Trong mắt Trịnh Thiên Nhiên hàm chứa mong đợi, nghiễm nhiên còn khẩn trương hơn lúc nghe sư phụ phán xét khi lần đầu luyện đan thành công.
Một trận gió thổi qua, tất cả mọi người bên trong phòng khách đều ngổn ngang trong gió, bọn họ đều rất muốn bắt lão nhân kia lại hỏi một câu, thế nào một lão đầu trăm tuổi như ngươi lại không biết xấu hổ để cho một nữ tử chừng hai mươi tuổi thu ngươi làm đồ đệ?
Thế nhưng không phải là Luyện Đan Sư nào cũng biết, ở trong hàng ngũ luyện đan thì không phân chia theo tuổi tác, chỉ có thực lực mạnh yếu. Vì vậy, mặc dù tuổi Dạ Nhược Ly còn quá nhỏ, bái nàng làm sư phụ cũng không coi là quá mất mặt.
"Đây không tính là vấn đề đi?" Khóe miệng giật giật, ánh mắt Dạ Nhược Ly đánh giá Trịnh Thiên Nhiên, nói, "Hơn nữa, ngươi cho là dựa vào tư chất của ngươi thì có tư cách trở thành đồ đệ của ta sao?"
Mặt già đỏ lên, Trịnh Thiên Nhiên làm sao không biết, chính lão đã một lão đầu gần trăm tuổi mới đột phá tới Thần Phẩm thì sao có thể so sánh với vị nữ tử trẻ tuổi trước mặt này chứ? Nghĩ đến muốn trở thành đồ đệ của nhân vật thế này thì cũng phải có thiên phú rất cao.
Cười gượng hai tiếng, sắc mặt Trịnh Thiên Nhiên khôi phục bình thường, mâu quang chợt lóe lên, không ngừng cố gắng nói tiếp: "Như vậy liền để ta tới làm trợ thủ cho Nhược Ly đại sư đi."
Chỉ cần có thể ở lại chỗ này, còn lo không học được Luyện Đan Thuật sao? Nghĩ tới đây, sắc mặt Trịnh Thiên Nhiên hơi lộ vẻ vui vẻ, hiển nhiên tự hào không thôi vì chủ ý hay của mình.
Vậy mà lời nói này của lão khiến người ở đây tập thể hóa đá, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Thiên Nhiên đại sư cao không thể chạm ở trong mắt mọi người Lạc Nguyệt Quốc.
Mặc dù Y Ân Lạc hiểu rõ sự si mê của Trịnh Thiên Nhiên đối với luyện đan, không nghĩ tới sẽ si mê đến trình độ như thế, một vị Thần Phẩm Luyện Đan Sư làm trợ thủ? Nghĩ đến tình cảnh này, lão liền xấu hổ toát mồ hôi.
"Tiểu Dạ Nhi, có sức lao động miễn phí đưa tới cửa, ngu sao mà không thu," khóe môi Cung Vô Y hơi cong lên, mắt phượng âm lãnh xẹt qua Trịnh Thiên Nhiên, lúc chuyển sang Dạ Nhược Ly thì trong mắt hàm chứa đầy tiếu ý.
Ôm lấy hai vai Dạ Nhược Ly, ý cười nơi khóe môi Cung Vô Y càng sâu hơn, cúi thấp đầu, tiến tới bên tai nàng, tiếng nói cực kỳ yêu nghiệt, mê hoặc tâm hồn con người: "Vi phu cũng không muốn nhìn thấy nàng lúc nào cũng vất vả như vậy, chẳng lẽ nàng muốn vi phu đau lòng vì nàng hay sao?"
Trầm mặc trong chốc lát, Dạ Nhược Ly cảm thấy lời nói của Cung Vô Y có lý, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Được, gần đây ta đang muốn luyện chế một vài đan dược, ngươi có thể tới giúp ta một chút."
Dù sao chỉ là trợ thủ mà thôi, cũng không phải là thu đồ đệ, nếu lão rãnh rỗi muốn tới giúp một tay, nàng lại cớ sao mà không làm? Huống chi sức lao động này là miễn phí, cũng tiết kiệm một chút công phu của nàng.
Bất quá, nếu để cho những người tại Lạc Nguyệt Quốc biết, thế nhưng Trịnh Thiên Nhiên lại trở thành trợ thủ, hơn nữa còn là sức lao động miễn phí, phỏng chừng cả Lạc Nguyệt Quốc đều bị chấn động…
Trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y chậm rãi rời đi, cũng không ở lại nhiều thêm chút nào nữa, về phần Trịnh Thiên Nhiên thì là một đường nịnh nọt, đuổi theo ở phía sau hai người.
Nghe lời nịnh hót của Trịnh Thiên Nhiên để cho mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, bọn họ vốn cho rằng công phu nịnh nọt của bản thân mình đã đủ lợi hại, nhưng quả thực là có chút phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn so với Trịnh Thiên Nhiên.
Trong lời nói của lão, tâng bốc Dạ Nhược Ly thành người thần thông quảng đại, không gì không làm được, đại khái trên đời này sẽ không có chuyện nàng không làm được…
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời hạ một cam đoan ở trong lòng.
Chuyện liên quan đến hình tượng của Trịnh Thiên Nhiên đại sư hôm nay, vô luận như thế nào cũng không thể nói ra, nếu không thì ngộ nhỡ Thiên Nhiên đại sư mất mặt, tìm đến Y gia tính sổ thì nên làm thế nào?
Từ đầu đến cuối, chỉ có Y Ân Lạc tươi cười đầy mặt, một bộ dáng mặt mày rạng rỡ.
Sảng khoái, quá sướng, lão chưa bao giờ thấy qua thời điểm lão đầu tử Trịnh Thiên Nhiên này hèn mọn, hơn nữa, nếu Trịnh Thiên Nhiên nghĩ tất cả biện pháp lấy lòng Nhược Ly đại sư, quan hệ giữa Nhược Ly đại sư và Triệu gia lại vô cùng ác liệt, như vậy Triệu Lâm Triệu gia tuyệt đối không thể trở thành đồ đệ của Trịnh Thiên Nhiên.
Sợ rằng không bao lâu nữa, đại thế lực dưới Hoàng tộc chỉ có một mình Y gia.
Nghĩ đến đây, nụ cười Y Ân Lạc dần dần mở rộng, đáng tiếc là Nhược Ly đại sư đã có phu quân, nếu không thì lão thật sự còn nghĩ tác hợp nàng với Thanh Ca một phen…
Khoảng thời gian sau đó, Dạ Nhược Ly không phải là trị liệu thân thể cho Y Thanh Ca thì chính là tu luyện hoặc luyện đan. Dĩ nhiên, mỗi khi nàng luyện đan, Trịnh Thiên Nhiên liền sẽ đi theo phía sau, tỉ mỉ nghiền ngẫm từng động tác của nàng.
Bởi vì có trợ thủ Thần Phẩm Luyện Đan Sư Trịnh Thiên Nhiên này, không thể nghi ngờ là lúc nàng luyện đan thì thoải mái hơn rất nhiều, rất nhiều chuyện cũng có thể để lão giải quyết thay.
So sánh với Dạ Nhược Ly thoải mái thì Trịnh Thiên Nhiên cũng thu được ích lợi không nhỏ, mặc dù lão không tiếp tục hỏi Dạ Nhược Ly mấy vấn đề nữa, nhưng chỉ thông qua việc quan sát thuật luyện đan của nàng lại khiến cho thành tựu luyện đan của mình càng sâu hơn một tầng.
Đây là thành tựu mấy chục năm lão đều không thể đạt tới, như thế thì làm sao có thể không kích động chứ?
Sở dĩ thời gian sau này phải cần cù chăm chỉ hơn, chỉ vì có thể ở lại chỗ này vĩnh viễn. Cho dù chỉ là một tiểu đan đồng nho nhỏ, cũng còn hơn thân phận Luyện Đan Sư Hoàng tộc.
Bên trong gian phòng mộc mạc, tóc nam tử đen mượt như thác nước, sắc mặt tái nhợt, hai mắt khép hờ tựa vào trên giường nghỉ ngơi, có lẽ là nhận ra hơi thở quen thuộc đến gần, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, đồng tử màu xanh biếc lóe ra tia sáng chói mắt.
"Ngươi đã đến rồi?"
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại có suy yếu không nói ra được, nam tử chậm rãi quay đầu lại, ngưng mắt nhìn nữ tử từ ngoài cửa đi vào, trên khuôn mặt tuấn mỹ giương lên nụ cười thản nhiên.
"Ừ, đồ vật đều đã chuẩn bị xong rồi sao?" Mâu quang quét về phía thùng gỗ bên trong phòng, Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, cất bước tiến lên, lấy ra mấy viên đan dược bỏ vào trong thùng gỗ.
Đối với cử động của nàng, Y Thanh Ca chỉ là lẳng lặng nhìn, hắn đã sớm biết trị liệu hôm nay sẽ khác với ngày thường.
Lập tức, trong thùng gỗ vốn là nước trong suốt thấy đáy từ từ biến thành màu xanh biếc, mặt nước yên tĩnh cũng dâng lên tầng tầng gợn sóng.
"Cởi áo, tiến vào trong."
Nói xong lời này, Dạ Nhược Ly lấy một cái bao tay da thú ra đeo vào tay của mình. Dù sao nam nữ hữu biệt, nếu là ngày trước nàng có thể không để ý nhiều như vậy, tuy nhiên hiện giờ có Cung Vô Y, nàng cũng không muốn yêu nghiệt kia đánh đổ bình dấm chua.
Nếu như có thể nàng cũng muốn giao nhiệm vụ này cho người khác, đáng tiếc có một số việc chỉ có chính nàng mới có thể làm được.
Khuôn mặt tái nhợt nhiễm lên đỏ ửng, Y Thanh Ca ho khan hai tiếng che giấu xấu hổ trên mặt, chậm rãi đứng dậy, giữa lông mày có suy yếu không che giấu được, nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật kia, có lẽ có rất ít người có thể không sinh ra đồng tình.
Chậm rãi cởi áo, lộ ra thân thể gầy gò, Dạ Nhược Ly vốn định thu hồi tầm mắt, nhưng lúc nhìn thấy đồ án trên lưng hắn thì không thể dời đi tầm mắt nữa.
"Đây là…"
Tâm đột nhiên run lên, chẳng biết tại sao, nàng cảm giác đồ án này tựa hồ như có chút quen thuộc, giống như đã gặp ở nơi nào đó…
"Ngươi nhìn thấy? Đây là dấu hiệu từ lúc ta ra đời tới nay liền có," cười khổ một tiếng, trong giọng nói suy yếu của Y Thanh Ca tràn đầy bất đắc dĩ, "Cũng giống như vậy, chỉ có loại người có thể chế như ta đây mới có thể có loại đồ án này, thế nhưng ta hy vọng dường nào ta chỉ là người bình thường, như vậy không cần phải cả ngày sống ở trong gian phòng nhỏ, ngăn cách với nhân thế."
Dạ Nhược Ly khẽ thở dài một hơi, dường như người nàng quen biết đều có quá khứ bi thảm. Nhưng so sánh với bọn họ thì Y Thanh Ca coi như là tương đối may mắn, ít nhất hắn vẫn nằm trong sự bảo hộ của Y gia.
Chậm rãi bước vào thùng gỗ, thân thể gầy gò ngâm ở trong chất lỏng, một cỗ đau đớn kịch liệt kéo tới khiến cho cả người hắn run run rẩy rẩy, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn mỹ trắng bệch vô sắc.
Hắn gắt gao cắn môi, bên khóe miệng tràn ra từng tia máu, nhỏ vào trong thùng gỗ, phát ra tiếng thanh thúy.
Vào thời điểm này, một luồng khí tức mát mẻ chui vào sưởi ấm kinh mạch trong thân thể, trong thoáng chốc tất cả đau đớn đều thuyên giảm, hắn cảm thấy được thư sướng trước nay chưa từng có.
"Được rồi," mở miệng thở ra một hơi, Dạ Nhược Ly chậm rãi thu bàn tay của mình về, sau đó cởi ra cái bao tay da thú ném vào trong Huyền Linh giới chỉ, "Việc đầu tiên đã hoàn thành, thân thể và linh hồn hiện giờ của ngươi đều có thể thừa nhận được dược lực này, chỉ cần chờ tìm được đầy đủ dược liệu là có thể luyện chế."
Khẽ nhíu mày một cái, Dạ Nhược Ly lại quét mắt nhìn đồ án trên lưng hắn lần nữa, liền xoay người đi ra ngoài.
Nàng cảm giác bức đồ án kia chẳng hề đơn giản, nhưng lại không biết đã thấy qua ở nơi nào…
Nhưng nếu công tác chuẩn bị đã hoàn toàn thì cũng là thời điểm nàng trợ giúp Kim Văn Hổ giải trừ phong ấn, chỉ có Kim Văn Hổ khôi phục thực lực thì mới có thể trở thành một đại trợ lực của nàng.
Một tờ giấy liệt kê tên dược liệu đặt ở trước mặt Y Ân Lạc, Y Ân Lạc nhìn lướt qua, trên khuôn mặt già nua xẹt qua kinh ngạc: "Những dược liệu này đều cực kỳ trân quý, nhưng có một vài Y gia ta có, chỉ có cái khối Thú tinh hệ Kim cuối cùng này là không có, dù là muốn đạt được Thú tinh hệ Kim thì cũng không phải là chuyện dễ dàng."
Đầu ngón tay khẽ vuốt ve cằm, Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, xem ra muốn luyện chế Bồ Đề Đan này thì thật sự khó khăn.
"Bất quá," có lẽ như là nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt Y Ân Lạc khẽ động, "Ngươi có thể đi buổi đấu giá thử vận khí một chút, trong buổi đấu giá có rất nhiều đồ vật đủ loại khác nhau, nói không chừng có thể tìm được vật phẩm ngươi cần."
"Buổi đấu giá?" Trầm mặc một lúc, Dạ Nhược Ly gật đầu một cái, nói, "Cũng được, vậy thì ta đi tới buổi đấu giá xem một chút có thể đạt được Thú tinh hệ Kim hay không."
Ở trong Phong Vực, Huyền thú hệ Kim ít lại càng ít, đây không phải là dựa vào thực lực liền có thể đạt được, mà cần dựa vào vận khí. Phỏng chừng cho dù là Y Ân Lạc muốn đạt được Thú tinh hệ Kim thì cũng tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Sau khi cáo từ Y Ân Lạc, Dạ Nhược Ly liền đi tìm Cung Vô Y, hai người không gặp trở ngại nào khi rời khỏi Y gia, đi về phía phòng đấu giá lớn nhất Hoàng Thành.
Phòng đấu giá Hoàng gia đóng tại trên con đường Hoa Thắng phồn hoa nhất Hoàng Thành.
Đường Hoa Thắng sau giữa trưa cực kỳ an bình, chỉ có một vài nam nữ mặc hoa phục quý tộc tốp năm tốp ba bước qua. Bởi vì nghe nói tất cả sản nghiệp trên con đường này đều thuộc quyền sở hữu của Hoàng tộc, vì vậy chưa từng có người nào dám gây chuyện ở chỗ này.
Lúc này trên đường Hoa Thắng, có hai bóng dáng làm người khác chú ý, không khỏi hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nhìn hai người phong hoa tuyệt đại này, tiếng nuốt nước miếng vang lên liên tiếp, nếu không phải ngại vì quy củ trên đường Hoa Thắng, các thanh niên quý tộc đã sớm đồng loạt xông lên cướp lấy nữ tử tuyệt thế này về phủ.
So sánh với thanh niên nam tử thì đám nữ tử quý tộc kín đáo hơn nhiều, tuy nhiên cặp mắt đẹp kia thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía vị nam nhân giống như yêu nghiệt kia, trong mắt có chứa kinh diễm cùng ái mộ rất rõ ràng.
Lúc nhìn về phía nữ tử bên cạnh hắn thì ánh mắt chợt sắc bén ác độc, hận không thể giết nữ nhân kia rồi thay thế.
"Phòng đấu giá Hoàng gia quả thật là khí phái vô cùng."
Dạ Nhược Ly khẽ vuốt ve cằm, dừng bước lại, ánh mắt quan sát phòng đấu giá xa hoa trang trọng, khẽ thở dài một hơi, chợt mở ra bước chân đang định bước vào cửa.
"Là các ngươi?"
Đột nhiên, một tiếng nói oán độc truyền vào trong tai.
Dạ Nhược Ly ngoảnh mặt làm ngơ, dường như không hề nghe thấy tiếng nói phía sau lưng.
"Các ngươi đứng lại cho bản thiếu gia! Người tới, cản bọn họ lại cho ta, nhìn thấy bản thiếu gia nhưng lại vẫn dám như không nhìn thấy, thật là ăn gan hùm mật gấu rồi!"
Theo lời này vừa dứt, một tên hộ vệ bước nhanh tới ngăn ở trước mặt Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y, đưa trường kiếm ra ngăn trở đường đi của hai người, mặt không chút biểu tình nói: "Thiếu gia của chúng ta để các ngươi dừng lại, không nghe thấy sao?"
Quần áo lụa là chính là quần áo lụa là, ngay cả hộ vệ cũng không phân rõ tình thế, dám ra tay ở trước phòng đấu giá Hoàng gia, quả thực là không muốn sống.
Thấy vậy, tất cả người vây quanh đều lắc đầu thở dài, vội vàng tản đi, chỉ sợ sau đó sẽ dẫn lửa lên thân.
"Hừ!" Kiền Khôn Lâm ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh váo tự đắc đi tới trước mặt hai người, cao ngạo không ai bì nổi nói, "Chúng ta thật đúng là oan gia ngõ hẹp, lần này các ngươi trốn không thoát!"
Thực lực người nam nhân này mạnh hơn Triệu thì như thế nào? Nhiều lắm thì cũng chỉ là Thần Tướng trung cấp, mà hộ vệ mình mang tới lại là Thần Tướng cao cấp, lần này bọn họ chết chắc rồi, đây cũng là kết cục trêu chọc Kiền Khôn Lâm hắn!
Cung Vô Y rốt cuộc chuyển tầm mắt nhìn sang, lạnh lùng nhìn Kiền Khôn Lâm, chính là cái nhìn này khiến nội tâm Kiền Khôn Lâm sinh ra một loại sợ hãi từ trong ra ngoài, giống như bị ma quỷ nhìn thẳng vào…
"Ta cho ngươi biết, không có người Y gia làm chỗ dựa cho ngươi, ta giết chết ngươi thì cũng không ai dám nói gì," nuốt một ngụm nước miếng, Kiền Khôn Lâm tận lực che giấu sợ hãi trong lòng, nói, "Tiện dân chính là tiện dân, làm sao có thể so sánh với quý tộc như chúng ta? Ngay cả tư cách xách giày cho ta ngươi cũng không xứng, đừng thật sự coi mình là rễ hành."
Trên dung nhan tuấn mỹ từ từ âm trầm, Cung Vô Y cười lạnh một tiếng, trong mắt phượng dần hiện ra hồng quang khát máu, giọng nói âm lãnh giống như đến từ địa ngục, làm cho tâm người ta bất giác sinh ra run rẩy.
"Tiện dân? Ngươi xác định là đang nói chúng ta?"
Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, Kiền Khôn Lâm lui về phía sau hai bước, khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn, chỉ vào Cung Vô Y, quát lên: "Ngươi bắt hắn lại cho ta!"
Hộ vệ khó xử khẽ nhíu mày một cái, dù sao đây là đang trên đường Hoa Thắng, động thủ chắc chắn sẽ dẫn tới tai họa cho mình, thế nhưng nếu chống lại mệnh lệnh của thiếu gia thì chờ đợi hắn ta chính là sống không bằng chết.
Chần chừ một lúc lâu, hộ vệ cất bước tiến lên, mũi kiếm chỉ về phía Cung Vô Y: "Ngươi tự mình khoanh tay chịu trói? Hay là…"
"Rầm!"
Vậy mà, lời chưa nói xong thì một luồng nhiệt lưu đánh về phía hộ vệ trong nháy mắt, không đợi hắn ta có phản ứng liền bị cắn nuốt sạch sẽ.
Người đi ngang qua trước phòng đấu giá Hoàng gia bất giác dừng bước lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn chăm chú vào Cung Vô Y. Bởi vì bất luận kẻ nào cũng không biết vừa rồi hắn ra tay khi nào.
Chỉ là sau khi bọn họ thấy rõ tình trạng, thân thể hộ vệ liền đã biến mất.
Quá to gan, dám giết người ở trước cửa phòng đấu giá Hoàng gia, đến cùng lai lịch của hai người kia là thế nào? Cho dù là hai thế lực siêu nhiên Y gia và Triệu gia thì cũng không dám làm như thế.
"Ngươi… Ngươi muốn làm gì?"
Thấy tầm mắt của Cung Vô Y chuyển sang mình, cả người Kiền Khôn Lâm không ngừng run rẩy, ánh mắt hoảng sợ giống như đứng trước mặt hắn ta là ma quỷ, mà cũng không phải là nhân loại.
Bất quá Cung Vô Y cũng không khác gì ma quỷ ở trong mắt mọi người.
"Nơi này đã xảy ra chuyện gì hả?"
Đúng lúc này, trong phòng đấu giá truyền đến một giọng nói thương lão lạnh nhạt.
Mọi người theo tiếng nhìn qua, thấy lão giả đang đi ra từ trong phòng đấu giá, trong mắt đều mang theo tiếu ý vui sướng khi người gặp họa, theo bọn họ, những người này cũng khó thoát khỏi xử phạt.
"Thiên Nhiên đại sư?" Ánh mắt Kiền Khôn Lâm sáng lên, bước nhanh về phía người tới, cung cung kính kính nói: "Thiên Nhiên đại sư, ngài còn nhớ ta không? Ta là Kiền Khôn Lâm, lần trước đi theo phụ thân đã từng gặp ngài, ngài vẫn còn khen ngợi ta đó."
"À, là ngươi à…"
Trịnh Thiên Nhiên vuốt ve chòm râu, thản nhiên cười cười, nhưng nói thật, lão thật đúng là không nhớ rõ người trước mắt là ai.
Lão từng khen ngợi rất nhiều người, mà những lời kia đều là lời xã giao thôi, lần trước thấy Triệu Lâm Triệu gia kia có chút thiên phú, còn từng nói đùa muốn thu nàng ta làm đồ đệ, ai ngờ Triệu gia cũng cho là thật, lão đã nói ra lại không thể thu hồi, chỉ có thể kiếm cớ tiếp tục kéo dài, vì vậy đến bây giờ cũng còn chưa cử hành nghi thức bái sư.
"Đại sư, ngài phải làm chủ cho ta," nói tới đây, biểu tình của Kiền Khôn Lâm giống như là bị vô hạn uất ức, "Hai người kia, chẳng những ngăn trở đường ta tiến vào phòng đấu giá, mà vẫn còn giết chết hộ vệ của ta ở trước cửa phòng đấu giá Hoàng gia, loại người tội ác tày trời như bọn họ nên bị thiên đao vạn quả, chết không toàn thây!"
Đúng lúc này, Trịnh Thiên Nhiên phát hiện ra Dạ Nhược Ly, ánh mắt không khỏi sáng lên, vừa định đi tới chào hỏi, trong lúc không để ý nghe được lời nói của Kiền Khôn Lâm, cái mặt già nua lập tức liền âm trầm.
Âm ngoan quét mắt nhìn Cung Vô Y, Kiền Khôn Lâm cười lạnh một tiếng, Trịnh Thiên Nhiên có địa vị vô thượng tại Lạc Nguyệt Quốc, cho dù là Hoàng đế của một nước nhìn thấy lão thì cũng không dám tự cao tự đại.
Sắc mặt hiện giờ của Trịnh Thiên Nhiên âm trầm, chắc hẳn là vô cùng tức giận, bầm thây hai người gây chuyện này thành vạn đoạn.
Có lẽ là dự liệu được kết cục của hai người kia, nụ cười trên mặt Kiền Khôn Lâm càng lúc càng âm u, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý…