Lúc này thế lực khắp nơi coi như đã tới đủ, đại hội cũng nên bắt đầu!
Thấy Hoả Vũ Sa và Hoả Lăng Thiên đang lên vũ đài làm cho quảng trường trở nên im lặng trong chốc lát, rồi lại từng câu từng câu bàn tán xôn xao lên, mà phần lớn đều từ Hoả gia.
"Thật chứ? Bạch si Hoả Vũ Sa kia muốn đánh với Lăng Thiên? Cô ta không bị điên chứ?"
"Ha ha, ngu ngốc a, Hoả Viêm cũng đồng ý để cô ta đánh? Không biết hai anh em này đang suy nghĩ gì a?"
"Tuy thiên phú của Hoả Lăng Thiên không phải tốt cho lắm những cũng là ở giữa đi, sao Hoả Vũ Sa chống được nha?"
...
Từng câu từng câu trêu chọc của Hoả gia đều vào tai Dạ NHược Ly, nàng nhìn người đang đi lên đài, từ tốn nói: "Hoả Vũ Sa là phế vật? Xem ra người Hoả gia không biết nhìn người a! Nữ tử này, nàng ấy không đơn giản vậy đâu!"
Cung Vô Y nhíu mày nhìn nàng, cười mị hoặc hỏi "Tiểu Dạ nhi, nàng cho là cô ta thắng?"
"Cô ấy sẽ thắng" Dạ Nhược Ly cười nhạt, nhìn chằm chằm Hoả Vũ Sa nói "Trận chiến này sẽ kết thúc nhanh thôi, cuộc chiến của nàng và hắn sẽ không kéo dài, có lẽ cô ta che giấu quá sâu làm không người biết thực lực của nàng."
Cung Vô Y nghe vậy không nói gì nhưng đôi phượng mâu có chút khác thường.
Lời của nàng làm cho Hoả Viêm đứng gần đó rất ngạc nhiên, vừa rồi hình như vị muội muội vốn xa cách của hắn nói chuyện với cô nương này, nàng là ai mà có thể làm được như vậy a, mà hình như nàng hiểu muội muội rất rõ a...
"Dạ Nhược Ly!" Long Vũ Cầm hít sâu một hơi, đến bên cạnh Dạ Nhược Ly thấp giọng nói "Chắc cô không nghĩ tới ta có thể gặp Hoả gia thiếu gia chứ gì? Lăng Thiên thiếu gia rất cưng chìu ta, thù lúc trước ta sẽ báo, cô - chết - chắc rồi!"
Dù thiên phú của Hoả Lăng Thiên không được tốt nhưng lại là trực hệ thiếu gia, mà hắn lại có tật háo sắc, vì vậy mà nàng mới "tự dâng thân mình".
Lúc trước thấy tình hình không ổn nàng đã lén lút rời Long gia, vốn muốn tìm Nam Cung Thiên bởi hắn si nàng nên hẳn sẽ không từ chối nàng. Nhưng mà, nàng muốn báo thù nhưng nữ nhân đáng chết kia lại có quan hệ với Huyền Thiên đại sư thì sao một Nam Cung Thiên giúp nàng được? Vì vậy mà nàng bất đắc dĩ nhảy vào lòng Hoả Lăng Thiên.
Có sự giúp đỡ của Hoả gia, thù lớn của nàng sẽ nhanh báo a, nàng muốn nữ nhân này phải quỳ xin tha thứ!
Khi Long Vũ Cầm vừa dời mắt tới Cung Vô Y, nàng liền ghen tị. Tại sao Thần thiếu gia đều đối xử với nữ nhân này rất tốt, mà nam nhân hoàn mỹ yêu nghiệt này cũng vậy? Đều chỉ thấy mình nàng. Nhưng dù dung mạo của hắn có tốt tới đâu thì thân phận cũng không bằng Hoả Lăng Thiên.
Trên cơ bản, đa số người Hoả gia nàng đều biết, mà nếu hắn là người Bắc Ảnh thế gia thì Hoả Lăng Thiên không thể không biết, cho nên ắt hẳn hắn từ một thế lực bình thường, vậy không đủ uy hiếp!
Nhưng Long Vũ Cầm lại không biết trên hai thế gia này còn có thế lực cường đại hơn, mà thế lực này loại người như nàng có thể biết sao?
Dạ NHược Ly không để ý nàng khiêu khích, từ đầu tới cuối đều chỉ nhìn võ đài, giống như ở nơi này... mà thật ra chỉ có nữ tử trên đài kia mới đủ hấp dẫn ánh mắt của nàng. Còn lại chỉ là không khí! (Uyển Nhã: Vô Y cũng thế sao? *chép môi* *vỗ vai Cung Vô Y*, Y ca ca con đường ôm mỹ nhân còn dài nha *cười ác* ~ Vô Y: xéo! *sát khí*)
"Hoả Vũ Sa, không ngờ cô gan thế a! Nếu đã muốn chết, bản thiếu sẽ cho cô toại nguyện." Hoả Lăng Thiên toả ra sát khí, híp mắt lại, rút kiếm ra đâm tới Hoả Vũ Sa dưới ánh mặt trời.
Hắn liếm láp khoé môi, cười tàn nhẫn, hắn tin là bạch si kia tránh không thoát chiêu này của hắn!
Kiếm quang vừa loé ra, bay thẳng tới ngay khuôn mặt của nàng làm Hoả Vũ Sa không khỏi thu liễm lại, nàng vừa giơ kiếm ra khí thế quanh người nàng liền đôi, lúc này nàng nói "Ngươi rất may, có thể thấy tuyệt kỹ Khí Hoả Trảm của ta, kiếp này chết không uổng!"
Chỉ thấy trường kiếm vừa thay đổi hướng đi, quanh thân nói như bừng lên ngọn lửa lớn, đi về phía Hoả Lăng Thiên.
Chuyện này diễn ra cực nhanh làm cho không ai kịp phản ứng, dù là người đứng xem đều cảm nhận được uy lực của Huyền kỹ này, Hoả Lăng Thiên không phải đối thủ của nàng.
Sao Hoả Vũ Sa kia lại mạnh như vậy mà bọn họ lại không hay biết gì? Khi lấy lại tinh thần mọi người đều nhìn thử Hoả Viêm thì thấy hắn đang chấn kinh, thì ra hắn cũng không biết!
"Dừng tay!" Một tiếng hét lớn tử dưới đài vọng lên, không đợi Hoả Vũ Sa phản ứng lại thì một thân ảnh màu trắng đã nhảy lên lôi đài chắn trước mặt Hoả Lăng Thiên, ra một chiêu mạnh nhanh gọn về nàng muốn cho nàng một kích tất trúng.
"Chết tiệt! Muội muội cẩn thận!" Hoả Viêm biến sắc, lôi đài có quy củ của nó mà lão gia chết tiệt này lại cố tình vì cháu trai của mình mà nhúng tay vào! Nếu muội muội có mệnh hệ gì hắn sẽ liều mạng làm cho Hoả gia chôn cùng nàng!
Mà lúc này lại có người nhanh hơn Hoả Viêm, trong nháy mắt đã lên lôi đài.
"Ầm!" Một tiếng nổ mạnh.
Bạch y lão giả thu tay lại kinh ngạc nhìn thiếu nữ đang lạo tới đây, không khỏi nghiêm túc lại. Lão không ngờ thiếu nữ này chịu một chưởng của lão mà lại không bị thương gì.
"Cô là ai? Sao lại nhúng tay chuyện của người khác?"
"Chuyện của người khác?" Dạ NHược Ly nhếch môi, châm chọc cười, sát khí của nàng liền toả ra khắp nơi, lạnh lùng nói "Lão đã muốn đánh bạn cũ của ta còn dám chỉ trích ta? Như vậy, chuyện ta muốn nhúng tay rồi. Ta cũng muốn thử xem một lão phế vật hơn bảy mươi mới đột phá Tinh Huyền sư cao cấp đánh thắng nàng không!"