Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 1 - Chương 9: Quận chúa điêu ngoa

“Ba~!”

Trong ngự thư phòng, hoàng đế cầm trong tay bản tấu chương ném lên bàn, khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm pha chút tức giận: “Bắc Ảnh tướng quân tự ý rời khỏi Hiên Viên quốc vẫn bị tên hỗn đãn kia biết được, dám ép buộc ta thu hồi binh quyền xử phạt Bắc Ảnh Thần, hắn là đâng mơ mộng hão huyền sao?”

Chết tiệt, cái tên hỗn đãn này, y dám uy hiếp hắn, sẽ có ngày hắn sẽ cho y biết thế nào gọi là hối hận.

“Bệ hạ!” Thái giám A Nhiên rũ phất trần, cung kính đứng sau lưng, cúi đầu nói: “Vì sao bệ hạ luôn dung túng Bắc Ảnh tướng quân? Hơn nữa lại đem đại bộ phận binh quyền giao cho hắn, chỉ sợ….” Đối mặt với Hiên Viên đế Hiên Viên Chiến cũng chỉ có A Nhiên tâm phúc của hắn là dám nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Kẻ nào cũng có thể làm phản, chỉ có Bắc Ảnh Thần không bao giờ làm như vậy,” Lắc đầu, Hiên Viên Chiến nhìn về phía cửa chính, ánh mắt mơ màng mà lại xa xăm: “Bởi vì, Bắc Ảnh Thần có thân phận không tầm thường, hắn sẽ không để những binh quyền kia vào mắt.”

A Nhiên ngạc nhiên nhìn Hiên Viên Chiến, có thể làm bệ hạ không chút kiêng kị thân phận của Bắc Ảnh Thần rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ….như nhớ đến chuyện gì đó, A Nhiên rùng mình một cái, vội đưa tay bịt miệng mới ngăn được âm thanh sắp thoát ra. Nhưng trong ánh mắt của hắn cod thế thấy hắn chấn động như thế nào.

Ngay lúc đó cửa thư phòng chậm rãi đẩy ra, Hiên Viên Chiến không cần nhìn cũng biết người vửa tới là ai, người thấy hắn không xưng thần cũng không cần thông báo khi tới ở Hiên Viên quốc này chỉ duy nhất có một người. Quả nhiên, ở cửa thư phóng có một lớn một nhỏ ung dung bước vào. Trong đó, nam nhân tuấn lãng, đôi mày kiếm nhẹ nhăn, con ngươi đen lộ ánh sáng tĩnh mịch, nhìn theo cánh tay nam nhân thấy một nữ hài tử, Hiên Viên Chiến trong lòng không khỏi tán tưởng,nữ hài tử áo trắng như tuyết, tóc đen nhẹ nhàng bay, rất xinh xắn cũng rất đáng yêu, sau này lớn lên nhất định là một mỹ nhân hại dân hại nước.

“Ha ha,” Hiên Viên Chiến cười to hai tiếng, đi xuống vỗ vai Bắc Ảnh Thần, ánh mắt lại nhìn về phía Dạ Nhược Ly: “Bắc Ảnh tướng quân ngươi cuối cùng cũng đã về nhưng thật không ngờ ngươi ra ngoài một thời gian ngắn như vậy lại có thêm một tiểu hài tử lớn thế này.”

Mày kiếm khẽ nhăn Bắc Ảnh Thần đứng trước mặt Dạ Nhược Ly ngăn cản ánh mắt của Hiên Viên Chiến: “Đây là nữ nhi của ta, ngươi đừng có nghĩ tới mấy chủ ý xấu xa, con của ngươi không xứng với nữ nhi của ta.”

“Ha ha,” bị vạch trần Hiên Viên Chiến xấu hổ cười khan hai tiếng: “Bắc Ảnh Thần, trẫm rất ngạc nhiên người ngay cả thê tử cũng không có lấy đâu ra con gái?” Mặc dù biết Bắc Ảnh Thần sau khi trở về có dẫn theo hai người nhưng hắn lại tỏ vẻ không biết, Bắc Ảnh Thần cũng sớm biết hắn giả vờ cũng không so đo vạch trần, thần sắc dần ngưng trọng: “Những chuyện này dedrr sau nói, ta còn có việc quan trọng hơn nói với ngươi.”

Hai người lớn nói chuyện cũng không để ý Dạ Nhược Ly, Dạ Nhược Ly đứng bên cạnh không ngừng đánh giá Hiên Viên Chiến. Đây là Hiên Viên đế sao? Khí thế trên người thật sự không thể so sánh với Thiên Tinh đế ngàn năm sau, quả thật kém quá xa. Chỉ có điều Dạ Nhược Ly không biết vì thân phận của Bắc Ảnh Thần nên Hiên Viên Chiến mới không bày ra khí thế hoàng đế, vì vậy trong mắt nàng hoàng đế này quá mức ôn hoà, không có chút khí phách của bậc đế vương.

“Tiểu Ly nhi…”

Bên tai truyền đến giọng nói của Bắc Ảnh Thần, Dạ Nhược Ly giật mình hoàn hồn về, Bắc Ảnh Thần lại nói tiếp: “Tiểu Ly nhi, ta có một có chuyện thương lượng với bệ hạ, con ra ngoài dạo chơi trước đi, nếu đụng phải kẻ nào dám trêu chọc con cứ đánh thật mạnh cho ta, không cần khách khí.”

Ngẩng đầu nhìn Bắc Ảnh Thần, Dạ Nhược Ly cười nhàn nhạt: “Vâng, chờ người nói chuyện xong con sẽ tìm người.” Nàng biết rõ có một số chuyện Bắc Ảnh Thần không muốn cho nàng biết hơn nữa nàng cũng chẳng có hứng thú nghe. Nhân lúc này nàng cần hiểu rõ hơn thông tin về hoàng cung sau này biết đâu lại có việc cần dùng dù sao đây cũng là nguyên nhân chính nàn đáp ứng vào cung.

“A Nhiên, ngươi hầu nàng đi dại đi.”, Hiên Viên Chiến nhìn A Nhiên sau khi hai người rời khỏi mới thu lại tầm mắt, cay mày, khuôn mặt mang theo vẻ nghiêm túc: “Bắc Ảnh Thần, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngươi rất ít có vẻ mặt như thế.”

Bắc Ảnh Thần thở dài một tiếng: “Sự tình bên Bình vương gia…”

Nghe vậy Hiên Viên Chính yên lặng không nói, không khí trong ngự thư phòng dường như đứng yên.

“Bắc Ảnh đại tiểu thư, người với Bắc Ảnh tướng quân có quan hệ như thế nào? Bắc Ảnh tướng quân sao đột nhiên lại có tiểu hài tử lớn thế này? Mẹ ruột của người là ai? Cùng Bắc Ảnh tướng quân có quan hệ gì? Không biết Bắc Ảnh đại tiểu thư có thể trả lời không?”

Trong đại viện hoàng cung các toà gác cao ngất ngưỡng, trên con đường ngập tràn bong cây râm mát, A Nhiên cứ líu ríu như chú chim sẻ hỏi Dạ Nhược Ly hết chuyện này sang chuyện khác. Tuy A Nhiên rất sợ Bắc Ảnh Thần nhưng Dạ Nhược Ly cũng chỉ là nữa hài tử mười tuổi nên hắn cũng không quá áp lực. Thật lâu sau vẫn không thấy tiếng trả lời A Nhiên dừng chân quay đầu lại, chỉ có thể mở to hai mắt, mồ hôi lạnh chảy đầy người, gió lạnh thổi qua hắn không tự chủ run rẩy, trong mắt tràn ngập kinh hoàng.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, Bắc Ảnh đại tiểu thư mất tích, nếu con cháu hoàng tộc không cẩn thận trêu chọc nàng, hoặc có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, như vậy…”

Nếu Bắc Ảnh tướng quân đứng là người bên kia, chỉ sợ toàn bộ hoàng tộc cũng không đỡ nổi lửa giận của hắn. Nghĩ vậy, A Nhiên vội vội vàng vàng chạy đi tìm Dạ Nhược Ly.

“Rốt cuộc cũng thoát khỏi tên thái giám kia.” Lúc này Dạ Nhược Ly đang dựa vào cây cột thở gấp, thân thể này thật sự quá yếu, nàng chỉ chạy có một chút đã mệt như vậy: “Bất quá thái giám kia thật sự rất giống nữ nhân nhiều chuyện.”

Lắc đầu Dạ Nhược Ly thở dài, nàng thật sự không chịu được A Nhiên ồn ào như vậy nên mới chạy trốn, những chuyện này vẫn nên tìm Bắc Ảnh Thần nói rõ thì hơn. Nghỉ ngơi một lát, Dạ Nhược Ly đứng thẳng người vỗ vỗ áo trắng, cất bước đi về phía trước nhưng nàng chỉ đi được có hai bước ngay lập tức có một đoàn người xuất hiện trước mắt nàng.

Người đứng đầu đám cung nữ đó cũng là nữ hài tử, cũng tầm tuổi Da Nhược Ly, mặc một bộ xiêm y tinh xảo hoa mỹ, tướng mạo có chút đáng yêu, mặc dù không bằng Dạ Nhược Ly nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, chỉ là nàng ta toả ra khí thế cao ngạo ngang ngược thật đúng bản chất của hoàng gia. Nàng vốn không có ấn tượng tốt với con cháu hoàng tộc nên chỉ nhướng mày, vượt qua đám người đó đi về phía trước.

Ai ngờ, nữ hài tử đứng bên cạnh cung nhân mặc váy màu phấn mắt sắc như dao liếc nhìn Dạ Nhược Ly, mà Dạ Nhược Ly lại có thái độ hững hờ làm nữ tử kia rất tức giận hét lên một tiếng: “To gan! Nhìn thấy bản quận chúa mà không hành lễ, chẳng lẽ ngươi không muốn mạng chó của ngươi rồi hả?”

Dừng bước chân Dạ Nhược Ly híp híp đôi mắt: “Ngươi đem những lời ngươi vừa nói nói lại một lần nữa xem!”

Nha hoàn váy phấn khinh thường cười lạnh một tiếng muốn mở miệng lại bị nữ tử mặc hoa phục vươn tau ngọc ngăn lại. Nữ tử hoa phục đánh giá Dạ Nhược Ly,thấy nàng xinh đẹp đáng yêu trong mặt xoẹt qua tia ghen ghét, cắn chặt răng đầy cao ngạo nói: “Ai cho ngươi cái quyền thấy bản quận chúa không quỳ? Bây giờ bản quận chúa cho ngươi cơ hội, tự động nhảy xuống ao bên kia, nếu không bản quận chúa sẽ nói phụ thân tri di cửu tộc cả nhà ngươi!”

Tay nàng ta chỉ về phía hồ sen gần đó, giờ đang là mùa đông thời tiết vô cùng khắc nghiệt lại bắt Dạ Nhược Ly nhảy xuống hồ, tâm tư thật độc ác.