Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 1 - Chương 22: Huyền thú xuất hiện

Bầu trời nhiễm sắc đỏ như lửa, gió khe khẽ đong đưa thổi nhè nhẹ mái tóc Dạ Nhược Ly hiện ra dung nhan không chút tỳ vết.

Nàng nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt u ám đáng sợ, vẻ âm trầm xoẹt qua trong mắt bước từng bước về phía Bắc Ảnh Đồi, đôi môi đỏ như son lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi dám vũ nhục mẹ ta thử xem?”

“Tiểu Ly nhi…” tay Bắc Ảnh Thần vươn ra nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Dạ Nhược Ly, khí lạnh như chui vào trong cơ thể làm hắn lạnh run người, ánh mặt lộ vẻ ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên thấy Dạ Nhược Ly như vậy, cùng với Dạ Nhược Ly lúc trước như hai người khác nhau.

“Hừ,” Bắc Ảnh Đồi khinh thường hừ lạnh, khoé môi mỉa mai, ánh mắt xem thường nhìn Dạ Nhược Ly không hề để thiếu nữ non nớt này vào mắt: “Lão phu vũ nhục nàng ta ngươi có thể làm gì lão phu? Lão phụ sợ một đám phế vật hay sao? Cho dù có cho ngươi thêm trăm năm nữa cũng không chạm được một góc áo của lão phu, phế vật vĩnh viễn là phế vật bất luận thế nào cũng sẽ như vậy, làm gì có tư cách so sánh với Bắc Ảnh và bên kia, cũng không nhìn thử nàng ta có thân phận gì mà muốn ở cùng Thiếu gia của chúng ta, tự hiểu bản thân một điểm cũng không có sớm chết đi cho xong.”

Dạ Nhược Ly cười lạnh, tâm trở nên bình tĩnh, ánh mắt trào phúng nhìn Bắc Ảnh Đồi: “Trăm năm? Ta muốn vượt qua người của gia tộc Bắc Ảnh căn bản không cần đến chừng đó thời gian.”

Vòng tay Thanh Long biến thành trên cổ tay Dạ Nhược Ly nghe những lời Bắc Ảnh Đồi nói khẽ đảo, chủ nhân của nó là nhân vật như thế nào chứ? Ngàn năm sau ở Thiên Tinh đế quốc, hoàng đế cũng phải nể nàng tám phần, là đại nhất thiên tài của toàn đại lục, là gia chủ tương lai của Dạ gia, từng có người nói trên đại lục này chỉ có duy nhất mình nàng có thể trở thành Thần. Với thực lực cường đại như thế vượt qua gia tộc Bắc Ảnh thì cần gì đến trăm năm? Đây đúng là chuyện nực cười mà.

“Tiểu nha đầu quá mức cuồng vọng cũng không phải là chuyện tốt.” Bắc Ảnh Đồi nheo mắt sát khí bắn ra tứ phía, thân hình chợt loé ngay lập tức chộp lấy cổ Dạ Nhược Ly, biểu lộ ngoan hiểm nói: “Nếu ngươi cho rằng có thể vượt qua gia tộc Bắc Ảnh trong thời gian ngắn, như vậy bây giờ ta vĩnh viễn không cho ngươi cơ hội đó!”

“Tiểu Ly nhi…”Bắc Ảnh Thần và Lam Hinh đồng thời cùng kinh hô, nhưng chuyện xảy ra với tốc độ ánh sáng nên không thể phản ứng kịp thời. Đến đây cùng còn có Ngũ trưởng lão Bắc Ảnh Dương nhìn thấy hành vi của Bắc Ảnh Đồi chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng không kịp ngăn cản đành để mọi việc tuỳ ý phát sinh. Xem ra đúng như lời Đại trưởng lão nói, Bắc Ảnh Đồi không khống chế được tính tình cũng may Đại trưởng lão đã suy nghĩ đến hậu quả, sau khi sự việc xảy ra liền theo đó mà giải quyết cho tốt, không để ai biết được là người của Bắc ảnh rat ay.

Bọn hắn cũng không có lá gan trái với quy định của gia tộc đưa ra.

Dạ Nhược Ly đối mặt với hành động hung ác như vậy cũng không đổi sắc mặt,phảng phất như nàng không hề gặp nguy hiểm gì.

“Là ai? Là ai dám càn quấy trên địa bàn của lão tử?”

Ở thời điểm mấu chốt bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, lập tức một bóng dáng màu đen bay thẳng xuống, đứng trước mặt Dạ Nhược Ly sau đó nhẹ nhàng linh hoạt ngăn cản công kích của đối phương, tràn đầy phẫn nộ nói: “Cái tên này dám đến địa bàn của lão tử làm càn?”

Nhìn thấy Huyền Ưng, trong lòng Dạ Nhược Ly thở ra một hơi, chỉ là nhà mình đã trở thành đại bàn của hắn từ bao giờ? Sau khi Huyền Ưng hiện thân, một áo đen bảo phủ Huyền Báo cũng xuất hiện, hắn bước đến bên Dạ Nhược Ly rồi dừng lại, giương mắt nhìn hai vị trưởng lão của gia tộc Bắc Ảnh: “Nơi này không phải là nơi các ngươi có thể giương oai, vẫn nên trở về đi thôi!”

Hắn nói đơn giản nhẹ nhàng giống như đang nói “Các ngươi về ăn cơm đi” vậy.

“Các ngươi là người mà tiểu Ly nhi đưa về?” Bắc Ảnh Thần kinh ngạc nhìn về phía hai người, đối với Huyền Ưng chỉ mới nhìn thoáng qua nhưng hắn biết rất rõ thực lực của Bắc Ảnh Đồi, Huyền Ưng có thể ngăn cản được công kích của hắn, thực lực há có thể chênh lệch? Tiểu Ly nhi sao có thể quen được với nhân vật cường giả như vậy? Hơn nữa hai người này sao lại giúp đỡ hắn?

“Hai vị, ta khuyên hai vị chớ xen vào chuyện của người khác,” Bắc Ảnh Đồi nhướng mày, trong mắt phát ra hàn ý, dùng nhãn lực của hắn nhận ra hai người này thực lực không tầm thường, Chỉ là hắn không tin Bắc Ảnh Thần có thể mời được người mạnh mẽ như vậy nên hắn nghĩ chắc chắn đây là người ở nhờ phủ tướng quân mà thôi.

“Ngu ngốc, ngươi cho là chúng ta sẽ nghe lời ngươi?” Con ngươi Huyền Ưng khẽ đảo, vuốt vuốt mũi, khinh bỉ nhìn Bắc Ảnh Đồi: “Ngươi không cho chúng ta quản, chúng ta càng muốn quản xem ngươi có thể làm được gì?”

“Ngươi…” Sắc mặt Bắc Ảnh Đồi tái nhợt, tức giận nhìn Huyền Ưng: “Thật to gan, ngươi có biết chúng ta là ai không? Đừng tưởng rằng lão phu dừng tay lad vì sợ mấy người các ngươi, chỉ bằng các ngươi không xứng nói chuyện cùng với người của gia tộc Bắc Ảnh!”

“Gia tộc Bắc Ảnh?” Tâm Huyền Báo khẽ trầm xuống, giọng điệu nghi ngờ hỏi: “Là Bắc Sơn chi ảnh danh xưng là gia tộc Bắc Ảnh?”

“Hừ, đúng vậy, lão phu là Lục trưởng lão của gia tộc Bắc Ảnh, nếu ngươi đã biết sợ thì hướng về lão phu khấu đầu vài cái gọi mấy tiếng gia gia, nói không chừng tâm tình của lão phu tốt sẽ tha cho các ngươi một mạng.” Bắc Ảnh Đồi ngửa đầu, một bộ dạng cao ngạo, không để hai huyền thú vào mắt.

“Ta chơi con dâu ngươi, con mẹ nó ngươi tự xưng ai là gia gia?(thất độc nên mình để nguyên) gia tộc Bắc Ảnh là thứ gì? Cũng dám ở trước mặt lão tử hung hăng càn quấy, có tin lão tử đánh cho một trận đến ngay cả mẹ ngươi cũng nhìn không ra không? Nếu lão tử có cháu trai như ngươi lão tử đã sớm xấu hổ tự sát đến trăm ngàn lần rồi, cũng không thử soi gương xem mình có bao nhiêu đức hạnh , lớn lên xấu như vậy coi như xong lại còn dám ra đây doạ người, doạ người thì thôi đi, ngay cả thú cũng dám doạ, ngươi sống có biết xấu hổ hay không vậy?”

Nghe Bắc Ảnh Đồi nói Huyền Ưng chỉ vào mặt y mắng ầm ầm lên, hận không thể đem tổ tông mười tám đời nhà y mắng thêm mấy lần nữa.

“Vô liêm sỉ!” Khuôn mặt Bắc Ảnh Đồi đỏ bừng, từ nhỏ đến giờ y chưa bao giờ bị người nào chỉ vào mặt chửi ác như vậy, y dùng sức đánh về lồng ngực Huyền Ưng, người nay thật đáng chết, hôm nay không giết được hắn Bắc Ảnh Đồi thề không làm người!

Dứt lời, nắm chặt nắm đấm quyền pháp phủ một lớp ánh sáng màu vàng, dùng sức đánh về phía Huyền Ưng. Lúc này Bắc Ảnh Đồi dĩ nhiên đỏ mắt, phẫn nộ đầy người rất muốn giết chết người dám vũ nhục hắn.

“Cha dượng , mẹ, chúng ta không cần quản, xem kịch vui là được.” Khoé môi giương lên Dạ Nhược Ly lùi về sau hai bước đứng bên cạnh Lam Hinh, nhíu mày hai tay khoanh lại để trước ngực, nồng đượm hào hứng quan sát cuộc chiến.

“Tiểu Ly nhi, cái này…”

“Mẹ, người không cần lo lắng, cuộc đấu này rất nhanh sẽ kết thúc.”

Đúng vậy, rất nhanh sẽ kết thúc, cũng nhờ có huynh đệ Huyền Báo ở đây nàng mới có thể đối mặt với Bắc Ảnh Đồi hung ác, lúc đầu nàng đã tính sẵn như thế.

“Oanh!”

Luồng khí lực mãnh liệt rơi xuống đất tạo một hố sâu, bóng dáng của Huyền Ưng sớm mất tung tích.

“Sao…Làm sao có thể?” Bắc Ảnh Đồi trợn mắt há hốc mồm, phút chốc cảm nhận được khí tức ở sau lưng vội vàng xoay người lại, con mắt nhìn chăm chăm vào người trước mặt: “Rốt cuộc ngươi là ai? Sao có thể tránh được đòn công kích của ta?” Đáng chết vốn nghĩ rằng việc đưa Thiếu chủ trở về rất dễ dàng nhưng ai có thể nói cho y biết tên này từ đâu mà đến không?

“Ngu ngốc, ngươi cho là lão tử lớn lên có chút thô kệch sẽ cho rằng lão tử sẽ đần độn giống như vậy sao? Lão tử là Ưng, tốc độ của lão tử là vô địch thiên hạ, chỉ bằng ngươi mà muốn giết lão tử sao? Nói chuyện hoang đường viễn vong!” Huyền Ưng trợn mắt duỗi ngón tay cái chỉ xuống mặt đất, làm động tác khinh bỉ với Bắc Ảnh Đồi, cái mặt mo của y nhất thời đỏ lên.

“Lục trưởng lão.” Bỗng nhiên một âm thanh ngăn cản sự xúc động của Bắc Ảnh Đồi.

Bắc Ảnh Dương cất bước đi tới, hai tay chắp sau lưng rất có hương vị cốt cách tiên nhân, đôi mắt xoẹt qua Huyền Báo và Huyền Ưng, trong đó hiện lên tia hiểu rõ: ‘Nếu như ta đoán không sai hai vị chính là Huyền thú của rừng rậm Huyền thú nhưng lại xuất hiện ở đây? Xem ra ta cần nói chuyện với hoàng thú của các ngươi về chuyện này.”

“Không cần nhọc ngươi quan tâm.” Huyền Báo mỉm cười, nheo con mắt hàn khí bắn ra xung quanh, nói: “Ta sẽ giải thích với hoàng thú, bất quá có huynh đệ ta ở chỗ này ngươi đừng vọng tưởng tổn thương người ở đây.”

Trầm mặc một lúc Bắc Ảnh Dương nở nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt tự tin: “Ta không biết vì sao hai vị trợ giúp bọn họ, nếu vì tiền tài thì…những tục vật như vậy ta cũng có thể cho ngươi thậm chí còn nhiều hơn nữa…hai vị Huyền thú rừng rậm có thể lựa chọn hợp tác với bọn ta.”

Nghe vậy, Huyền Báo nở nụ cười nhàn nhạt, thanh âm trào phúng: “Thật có lỗi, ngươi vĩnh viễn không cho được.”

Hứa hẹn của Dạ Nhược Ly là giúp hắn luyện chế đan dược trị thương, loại đan dược này gia tộc Bắc Ảnh sao có thể có? Chỉ sợ gia tộc Bắc Ảnh còn không biết chính mình đã trêu chọc cường địch gì. Có lẽ bây giờ chưa thể địch lại gia tộc Bắc Ảnh nhưng một ngày nào đó gia tộc Bắc Ảnh sẽ vì chuyện xảy ra hôm nay mà hối hận.

Cũng may hôm nay tới chỉ có một mình gia tộc Bắc Ảnh, chỉ mình gia tộc Bắc Ảnh rừng rậm Huyền thú không thèm để vào mắt nhưng nếu gia tộc kia cũng thò chân vào có lẽ hắn sẽ buông viên đan dược kia, dù sao hắn cũng không muốn vì mình mà làm liên luỵ đến toàn bộ rừng rậm Huyền thú.

“Các ngươi thật sự muốn xem gia tộc Bắc Ảnh là địch?” Dáng vẻ tươi cười đột nhiên thu lại, Bắc Ảnh Dương lộ giọng điệu uy hiếp: “Trở thành kẻ thù của gia tộc Bắc Ảnh đều không có kết cục tốt ngay cả Huyền thú rừng rậm cũng không ngoại lệ.”

Huyền Báo cười lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua Dạ Nhược Ly: “Hai huynh đệ chúng ta đã đáp ứng một người sẽ bảo vệ nơi đây trong vòng ba năm, cho nên ba năm này quyết không cho ai làm xằng làm bậy, về phần ba năm sau như thế nào không còn liên quan đến bọn ta.”

Mặc dù Huyền Báo không chỉ rõ Dạ Nhược Ly nhưng Bắc Ảnh Dương cũng hiểu rõ cái liếc mắt lơ đãng đó. Chẳng lẽ bọn họ ở đây vì thiếu nữ đó? Không, tuyệt đối không có khả năng, nàng chỉ là thiếu nữ mười lăm tuổi sao có thể có hiệp ước với hai Huyền thú?

Mà mọi người ở phủ tướng quân đều vì sự xuất hiện của huynh đệ Huyền Báo mà trợn tròn mắt, ai cũng không ngờ hai người Dạ Nhược ly đưa về lại là Huyền thú, có thể hoá thành người cũng đã là thú trung chi vương, Dạ Nhược Ly sao có thể có quan hệ với bọn họ? Ánh mắt mọi người nhìn về phía Dạ Nhược Ly thật sự khác xưa….