Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 4 - Chương 5

“Thật không ngờ một cô gái tao nhã như vậy mà lại có người cha thô lỗ bá đạo như thế, khó trách cô ấy nói quốc ngữ không được tốt , Lục Thiên An nhất định không cho cô ấy gặp gỡ kết giao với người ngoài.” Trên đường lái xe trở về, Trương Huyền nói.

“Tôi cũng nghe nói qua Lục Thiên An có một cô con gái say mê nghệ thuật, cô ta từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, cho nên tin tức về cô ta rất ít.” Niếp Hành Phong tựa lưng vào ghế, trầm ngâm nói: “Không nghĩ tới lại trùng hợp đâm vào cô ta.”

“Anh thực sự cho rằng là trùng hợp?”

“Cậu có giải thích nào khác sao?”

“Có, ví dụ như cô ấy nghe chuyện về anh từ chỗ Trình Lăng rồi nảy sinh tình cảm với anh, nghĩ cách theo đuổi anh, trong TV không phải đều diễn như vậy sao, ôi. . . . . .”

Lần này chạy trời không khỏi nắng, trán Trương Huyền bị vỗ mạnh một cái.

Về đến nhà, Niếp Hành Phong mới vừa đẩy cửa ra, Hoắc Ly và Tiểu Bạch liền vọt tới, cầm theo một bát nước sóng sánh, ngửi được một mùi thảo dược nồng đậm, anh hắt xì một cái, biết trợ lý của mình lại khoe khoang đạo thần .

“Không phải nước bùa nha, là hoa đào và lá bưởi non pha nấu với nước, có thể xua đuổi xui xẻo, đại ca nói anh nhất định sẽ thích.” Tiểu hồ ly nói: “Xua đuổi xui xẻo xong liền đi ăn cơm, em và Tiểu Bạch vẫn chờ hai người, đã sớm đói bụng.”

Niếp Hành Phong quay đầu nhìn Trương Huyền, “A, có tiến bộ, không cần nước bùa.”

“Di, chủ tịch, nghe khẩu khí của anh giống như thật tiếc nuối, yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ dùng nước bùa!”

Vừa nghe có thể nhân cơ hội chiếm tiện nghi, Trương Huyền lập tức ở trong lòng tính toán, chuẩn bị đêm nay liền pha tốt nước bùa, lấy danh nghĩa là cần dùng gấp.

Anh cũng không phải là có ý đó!

Nhìn đến đôi mắt xanh trong suốt của Trương Huyền, vì phòng ngừa càng nói càng trở nên sai lệch, Niếp Hành Phong lựa chọn “im lặng là vàng”.

Ăn cơm xong, Trương Huyền lên mạng tìm tư liệu về người đàn ông đã đến gặp Triệu Uyên, có ảnh chụp nên rất nhanh chóng liền tập trung được vào mục tiêu, người đó tên là Hàn Duy, nghề nghiệp là bác sĩ tâm lý, danh tiếng rất tốt, rất nhiều luận văn đều đạt được giải thưởng lớn cả trong và ngoài nước.

“Là một kẻ rất có tiền đồ.” Trương Huyền hâm mộ nói.

“Chờ một chút.”

Niếp Hành Phong bảo Trương Huyền đem con chuột chuyển qua một bài luận văn, bài luận văn tên là 《nghiên cứu về tâm lý học dẫn dụ và điều tra tội phạm》.

“Là giúp cảnh sát nghiên cứu tâm lý học về tội phạm.” Tiểu Bạch ở một bên nói.

“Đúng vậy, chính là xui khiến nhận tội.” Thói quen thành tự nhiên, Hoắc Ly lập tức phụ họa.

“Không, tâm lý dẫn dụ cũng dùng để ám chỉ thuật, chính là ——” Trương Huyền và Niếp Hành Phong đồng thời kêu lên: “Thôi miên!”

Nếu Hàn Duy nghiên cứu thuật thôi miên thì sẽ không khó để giải thích việc Niếp Hành Phong có trí nhớ hỗn loạn , đó là bị người cưỡng chế truyền vào, những cảnh tượng và hành vi đó đều xuất phát từ ám thị của Hàn Duy, làm cho Niếp Hành Phong nghĩ mình thực sự giết người.

“Thật là một tên đáng chết, nhất định là ngay khi anh vừa đến bữa tiệc liền thôi miên anh, nhưng mà tại sao hắn lại không điều khiển anh giết Trình Lăng ngay tại bữa tiệc? Trước mắt bao người như vậy anh liền hết đường chối cãi .”

“Trong bữa tiệc rượu có rất nhiều người, không thể xuống tay dễ dàng được.” Tiểu Bạch lập tức trả lời.

“Nhưng mà, Hàn Duy và chủ tịch lại không quen biết, tại sao lại muốn hại anh ấy?” Hoắc Ly hỏi.

“Hắn nhất định là bị Lục Thiên An xúi giục, Triệu Uyên cũng là Lục Thiên An thuê để đe dọa chủ tịch, cho nên bọn họ mới gặp nhau, chủ tịch, chúng ta hiện tại lập tức đi tìm Hàn Duy.”

Nhìn đến ‘đường lớn rộng rãi quang đãng’ trước mặt, Trương Huyền so với bất cứ lúc nào thì càng có sinh lực, lập tức cầm lấy áo khoác chạy đi, Hoắc Ly đuổi theo hỏi: “Vậy bọn em thì làm gì?”

“Tiếp tục theo dõi Triệu Uyên.” Tiền mua hai sợi dây chuyền Chanel không thể phí phạm, Trương Huyền quyết tận dụng cho bằng hết, truyền đạt mệnh lệnh.

Nơi Hàn Duy sống là một khu dân cư khá yên lặng, có nhà và sân độc lập, phòng khám cũng ở đó, xe của Niếp Hành Phong mới vừa tới gần khu dân cư, liền nhìn thấy phía trước khói đặc cuồn cuộn, giữa ánh lửa xen lẫn cả âm thanh còi xe cứu hỏa rất chói tai.

“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?” Trương Huyền thì thào nói.

Niếp Hành Phong dừng xe ở chỗ đỗ xe gần đấy, cùng Trương Huyền vội vàng chạy tới, chỉ thấy một căn nhà chìm trong biển lửa, nghe mấy bà nội trợ vây xem bên cạnh rầm rì, hình như là gas nổ gây nên hoả hoạn.

Trương Huyền cười hì hì ghé lại gần: “Cả một căn nhà đẹp như vậy, thật đáng tiếc, không biết chủ nhà là ai, không biết có mua bảo hiểm hay không?”

Thấy trai đẹp tham gia vào, mấy bà nội trợ lập tức nhiệt tình đáp lại: “Là nhà của bác sĩ Hàn, cậu ấy là bác sĩ tâm lý, tính tình hiền lành, nghe nói khi gas nổ cậu ấy còn ở trong nhà, hy vọng cát nhân thiên tướng, không bị gì nghiêm trọng.”

Nghe xong những lời này, Trương Huyền hướng về phía Niếp Hành Phong làm động tác OVER.

“Nhất định là Lục Thiên An sợ anh tìm được chứng cớ, cho nên tiên hạ thủ vi cường, chỉ bằng một đám cháy, ngay cả người lẫn vật chứng tất cả đều bị ‘nuốt’ mất.”

“Cậu không thấy là ông ta rất nóng vội sao? Kỳ thật cho tới bây giờ chúng ta mới chỉ là nghi ngờ mà thôi.”

Nhìn thấy ngọn lửa hừng hực phía trước, Niếp Hành Phong nghĩ Lục Thiên An vốn không phải là một người thiếu kiên nhẫn, vậy thì đến tột cùng là vì lý do gì khiến ông ta phải mau chóng giết Hàn Duy diệt khẩu?

“Anh nên lo lắng về Trình Lăng trước đi, Lục Thiên An ngay cả Hàn Duy đều có thể không chút do dự diệt trừ, tuyệt đối không để yên cho Trình Lăng lâu đâu.”

“Vẫn không tính ra được hành tung của cô ta?”

“Chủ tịch, lần này tôi thật sự là đã cố hết sức, nhưng mà chỉ có thể tính ra được cô ta còn sống.”

Còn sống, cái này coi như là tin tức tốt đi.

Hàn Duy lại không may mắn như vậy, sau khi lửa đã được khống chế, hắn bị che bằng một tấm vải trắng được người ta dùng cáng nâng đi ra, Trương Huyền ở trước ngực làm dấu chữ thập.

“Ít làm trò đi.”

Niếp Hành Phong vỗ Trương Huyền một chút, xoay người rời đi, Trương Huyền vội đuổi theo, “Hàn Duy chết rất kỳ quái, để lát nữa tôi đến cục cảnh sát hỏi thăm một chút kết quả khám nghiệm tử thi.”

“Tôi đi với cậu.”

“Người có thể chất như anh không nên đi đến những chỗ đó, đừng để sau này lại bị du hồn bám theo.”

Anh đã sớm thói quen gặp quỷ, dù sao bên người còn có tiểu thần côn là bùa trừ tà tự nhiên rồi không phải sao?

Quay lại chung cư, Hoắc Ly và Tiểu Bạch không ở nhà, xem ra vì có được dây chuyền Chanel, hai con vật này đang tận trung công tác làm nhiệm vụ theo dõi, Niếp Hành Phong trở về nhà mình, tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, thì thấy Trương Huyền nghênh ngang nằm ở trên giường xem TV.

Tiểu thần côn chắc không phải là tính toán từ nay về sau vẫn tiếp tục nằm trên giường mình chứ?

Quét Trương Huyền liếc mắt một cái, Niếp Hành Phong nửa thật nửa giả nói: “Giường của tôi chỉ có người yêu mới có thể ngủ, nếu cậu không có tinh thần ‘dâng tặng’ thì sau này ít đến đây nằm đi.”

“Di di, chủ tịch anh chắc không phải là thật sự muốn phát triển tình cảm với tôi chứ hả?”

Nhớ tới lời dặn dò của Niếp Dực, Trương Huyền ánh mắt tỏa sáng, lập tức cười hì hì tiến lên, “Tôi thì không sao cả, tuy rằng tôi không có hứng thú với đàn ông, nhưng đối với tiền thì thực sự cảm thấy hứng thú, bộ dạng của anh lại là kiểu tôi thích. . . . . .”

Tâm tình tốt của Niếp Hành Phong giống như lá vàng bị gió thu cuốn hết biến mất không còn lấy một chút.

Trương Huyền lại vẫn không nhận ra, tiếp tục nói đến điểm mấu chốt, “Anh chuẩn bị chi bao nhiêu tiền a? Ngàn vạn lần không nên chi quá nhiều, anh có biết con người của tôi đối tiền tuyệt đối không có sức chống cự không, nếu chi giá rất cao, tôi ngay cả linh hồn của mình cũng có thể bán đứng. . . . . .”

“OUT!”

Chủ tịch tức giận lôi đình, Trương Huyền lập tức ngậm miệng lại, nhìn trộm thấy anh sắc mặt không tốt, không dám tiếp tục lên tiếng, ngoan ngoãn cầm lấy gối chạy ra khỏi phòng ngủ.

Niếp Hành Phong nằm lên giường, hít sâu mấy lần, nghĩ thầm mình sau này cho dù không bị quỷ hù chết, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiểu thần côn này làm tức chết.

Di động vang lên, Niếp Hành Phong ấn tiếp nghe, là một giọng nữ trầm thấp, anh sửng sốt một chút mới nhớ tới là Lục Uyển Đình.

“Niếp tiên sinh, muộn như vậy tôi gọi điện đến cho anh, không làm anh thức giấc chứ?”

“Không có, tôi luôn luôn ngủ rất muộn.”

“Vậy là tốt rồi.” Lục Uyển Đình trong giọng nói tràn đầy xin lỗi, “Chuyện tối nay thực xin lỗi, sau khi tôi về nước một mực ở trong nhà làm điêu khắc, căn bản không chú ý nhiều đến tin tức, không ngờ tới anh chính là Niếp Hành Phong, tôi tra rất lâu mới tìm được số điện thoại di động của anh, tôi thay mặt cha tôi xin lỗi anh.”

“Không sao, tôi không để bụng chuyện đó.”

“Vậy là tốt rồi, tính của cha tôi là luôn luôn làm theo ý mình, không nghe lời khuyên của người khác, nhưng mà tôi tin tưởng rằng chị họ tôi mất tích không liên quan đến anh, chờ sau khi hiểu lầm được hóa giải, chúng ta lại hẹn một lúc nào đó gặp nhau được không?”

Lục Uyển Đình nói năng thật sự rất khéo léo, nói xin lỗi xong lập tức ngắt máy, xem ra những người làm nghệ thuật đều rất tinh tế thấu tình đạt lý, cùng với Trình Lăng hoàn toàn là hai loại tính cách khác nhau.

Niếp Hành Phong buông di động, tắt đèn ngủ, trên giường còn vương lại mùi hương thoang thoảng rất đặc biệt của Trương Huyền, mùi hương dường như không giống với trước kia, nhưng thành thật mà nói, anh không chán ghét.

Rạng sáng, Triệu Uyên giao ca xong, lập tức chạy đến buồng điện thoại công cộng ở ngay giao lộ phía trước, bởi vì hưng phấn, tay cầm điện thoại của hắn có chút phát run.

Triệu Uyên cảm thấy vận số của mình gần đây đang phất lên, chỉ là động động tay chân một chút, gọi mấy cuộc điện thoại đe dọa, liền dễ dàng kiếm được một đống tiền mặt. Cái gì mà nhà thương nghiệp lớn, bác sĩ danh tiếng, mặt ngoài nhìn qua thì sáng sửa thành đạt, sau lưng chỉ sợ so với hắn cũng không sạch sẽ hơn bao nhiêu, ngày hôm qua gặp Hàn Duy càng làm cho hắn phát hiện, đó là một kho tàng vô tận, không nhân cơ hội kiếm một món hời thì thật sự rất có lỗi với bản thân.

Cho nên Triệu Uyên quyết định, không hề dựa theo kế hoạch đơn thuần gọi điện thoại đe dọa, mà là chân chính bức Niếp Hành Phong phun tiền ra, số tiền hắn còn chưa có nghĩ ra, nhưng dù có nhiều tiền thế nào Niếp thị cũng xuất ra được, có thể chậm rãi xảo trá một chút. . . . . .

Điện thoại vừa chuyển, nghe thấy giọng nói hơi buồn ngủ vang lên, Triệu Uyên hạ giọng nói: “Tư vị ngồi nhà tù không dễ chịu chút nào đúng không?”

Đối phương lập tức khẩn trương, “Là anh? một trăm vạn anh nói tôi đã chuẩn bị tốt , đem phim cùng ảnh chụp đưa cho tôi, tôi lập tức đưa tiền cho anh.”

“Tôi thay đổi chủ ý rồi, nếu tôi đem ảnh chụp bán cho Lục Thiên An, hắn tuyệt đối trả không thấp hơn năm trăm vạn, thế nào? Suy nghĩ một chút.”

“Đáng chết!”

Xem ra bị bức đến nổi nóng, thân sĩ luôn luôn kiềm chế cũng sẽ mắng chửi người, Triệu Uyên cười lạnh nói: “Năm trăm vạn đối với anh mà nói không tính là cái gì, nếu sự tình bị bại lộ, năm trăm vạn cũng không thể giải quyết được đâu.”

Đầu dây bên kia trầm mặc, Triệu Uyên cảm thấy không kiên nhẫn, chợt nghe bên kia chậm rãi nói: “Nếu tôi không muốn đưa thì sao?”

“Cái gì?”

Thanh âm tựa hồ không phải từ trong ống nghe truyền đến, mà là. . . . . .

Triệu Uyên ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Niếp Hành Phong đứng ở bên ngoài buồng điện thoại lạnh lùng nhìn mình, trong tay còn cầm di động.

Trong lòng biết không ổn, Triệu Uyên cuống quít ra khỏi buồng điện thoại, lại bị Trương Huyền chặn lại, cười hì hì hỏi: “Triệu bảo vệ, cậu gọi điện thoại cho ai thế?”

“Bạn.”

“Bạn? Trời còn chưa sáng mà, chẳng lẽ cậu liên lạc với quỷ sao?”

“Anh đang nói cái gì, tôi không hiểu.”

Niếp Hành Phong đi tới, dương dương tự đắc giơ di động lên, “Đừng có giả vờ nữa, tôi đã đem những lời cậu nói ghi lại, trong buồng điện thoại cũng đặt thiết bị ghi âm, thế này là đủ để chứng minh hành vi đe dọa của cậu.”

“Đúng thì thế nào?” Thấy tránh không khỏi, Triệu Uyên liều nói: “Tôi có trong tay ảnh chụp anh giết người, chẳng lẽ anh dám báo cảnh sát sao?”

“Báo cảnh sát làm gì? Chúng ta trực tiếp giết người diệt khẩu không phải là được sao?”

Trương Huyền vẻ mặt âm hiểm cười, dánh vẻ lưu manh thể hiện đầy đủ, Triệu Uyên sợ tới mức lập tức vung tay đấm, lại bị cậu dễ dàng khống chế, vặn ngược tay hắn ra sau lưng, hỏi: “Là ai bảo cậu gọi đến đe dọa?”

“Không có, ôi. . . . . .”

Trương Huyền tay tăng thêm lực, Triệu Uyên đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, vội kêu: “Tôi không biết người đó là ai, hắn cho tôi một đống tiền rồi bảo tôi làm như vậy.”

“Nếu cậu gặp lại hắn, có thể nhận ra hắn không?”

“Có thể có thể có thể!” Cảm giác cánh tay bị vặn đến sắp gãy, Triệu Uyên liên tục gật đầu.

Tiểu Bạch bọn nó theo dõi cả đêm, cuối cùng không uổng phí, Trương Huyền vừa lòng gật đầu, ai ngờ trong bóng đêm đột nhiên có tiếng động vang lên, có bóng người lao tới kêu to: “Cảnh sát đây, không được nhúc nhích!”

Thanh âm thực nhiệt huyết, cách ăn mặc thực thiên sư, đúng là vị cảnh sát vừa mới nhận chức Ngụy Chính Nghĩa.

“Người này như thế nào đi theo tới đây?”

Xem nhẹ mấy lá bùa Quan Âm La Hán trên người Ngụy Chính Nghĩa, nhưng súng trong tay cậu ta vẫn là rất có uy lực, Trương Huyền do dự một chút, lựa chọn thả tay, Triệu Uyên thoát khỏi khống chế, vội chạy tới bên cạnh Ngụy Chính Nghĩa, kêu to: “Cảnh sát, hai người kia muốn giết tôi, mau cứu tôi!”

“Yên tâm, cảnh sát chúng tôi tuyệt không bỏ qua cho một tên người xấu nào!”

“Này, cậu nhìn kỹ một chút đi, nhìn cho rõ ràng ai là người xấu. . . . . .”

“Không được nhúc nhích!” Ngụy Chính Nghĩa giơ súng, hô to.

Trơ mắt nhìn thấy Triệu Uyên nhân cơ hội bỏ trốn, Niếp Hành Phong có chút bực mình, Ngụy Chính Nghĩa còn cố tình lửa cháy đổ thêm dầu, “Tôi vừa rồi nhìn thấy rất rõ ràng, người kia nắm giữ chứng cớ phạm tội của các người, các người muốn giết người diệt khẩu, tôi hiện tại có thể lấy tội danh cố ý giết người bắt các người!”

Hai ngày vừa rồi Ngụy Chính Nghĩa bị quỷ quấy rầy đến sắp suy nhược thần kinh, làm cảnh sát, cậu không sợ chết, chết bất quá chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng mà quỷ thì khác, cứ bất thình lình nhảy ra ‘thân mật tiếp xúc’, không cần ra tay, dọa đều có thể dọa cho chết khiếp, Ngụy Chính Nghĩa nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục quyết định đấu đến cùng, bùa hộ mệnh Quan Âm La Hán đều được ra trận, trang bị cho bản thân thỏa đáng xong, tiếp tục đeo súng chạy đến chung cư của Niếp Hành Phong để theo dõi, cậu tin tưởng vững chắc tà không thể thắng chính, chỉ cần tìm ra kẻ đứng đằng sau chuyện ma quái này, thì lo gì đám ác quỷ không đi vào khuôn khổ?

Vì thế, Ngụy Chính Nghĩa giống như Tiểu Bạch, cả đêm canh giữ ở dưới chung cư làm công tác theo dõi, trời xanh không phụ người có tâm, rạng sáng, cậu phát hiện Niếp Hành Phong và Trương Huyền có hành động khác thường, vì thế theo dõi tới đây.

Ai nói cậu không thể xử lý đại án? Lần này cậu không phải đã độc lập thành công làm một vụ án đẹp đẽ sao?

Ngụy Chính Nghĩa đắc ý dào dạt tiến lên phía trước, lấy còng tay chuẩn bị đeo vào tay Niếp Hành Phong, ai ngờ nhoáng một cái, không đợi cậu kịp phản ứng, súng đã rời tay, ngay sau đó cổ tay đã bị còng tay khoá lại, Niếp Hành Phong thuận tay đem một bên còng tay khoá vào rào chắn đường ở bên cạnh.

Trương Huyền nhìn thấy tròn mắt, “Chủ tịch, chiêu này của anh xài thật sự thuần thục nha.”

“Mã mã hổ hổ.” (một câu thành ngữ của Trung Quốc với ý là làm việc không cẩn thận qua loa đại khái, hầy các anh dùng thành ngữ nhiều thế này chỉ khổ em thôi)

“Hai tên tội phạm này, thả ta ra!”

“Nếu cậu không muốn bị đánh ngất thì câm miệng đi!”

Niếp Hành Phong nổi giận vì tiểu cảnh sát lỗ mãng, giơ súng lục lên hù dọa cậu ta, đe dọa có hiệu quả nhanh chóng, Ngụy Chính Nghĩa ngậm miệng lại, chỉ dám dùng ánh mắt căm giận trừng bọn họ.

Chỉ tiếc căm giận cũng không phát huy được hiệu lực, Niếp Hành Phong cùng Trương Huyền đã chạy xa.

“Thả ta ra, trả súng cho ta, hai tên khốn kia! Người tới, cứu mạng. . . . . .”

Một con quạ quác một tiếng bay qua, hòa lẫn với tiếng quát to của Ngụy Chính Nghĩa.



“Trốn ở chỗ này hẳn là không có người tìm được, trước tiên phải tránh bị tìm ra, sau đó sẽ tìm cơ hội bỏ trốn.” Triệu Uyên trốn trong nhà kho ở bãi đỗ xe, tính toán.

Hắn làm bảo vệ ở chung cư này hơn nửa năm, biết rất nhiều góc hẻo lánh, cho nên ngay lập tức nghĩ tới nơi này trước tiên.

Đe dọa không kiếm được một chút tiền nào, còn bị ghi âm, hắn chỉ là một tên bảo vệ nhỏ đấu không lại người ta làm chủ tịch có tiền có quyền, vẫn là tự nhận mình xui xẻo, chạy trốn thôi, đi đến nhà dì ở nông thôn trốn một thời gian, chờ trời yên biển lặng rồi trở về.

Nhà kho rất nhỏ, Triệu Uyên chỉ có thể rúc vào một góc ở bên trong, qua hồi lâu cũng không thấy có người đuổi theo, hắn chưa kịp đắc chí mình nhanh trí thì chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, bắt đầu hắn còn tưởng là Niếp Hành Phong hay cảnh sát, nhưng lập tức liền phát hiện không phải.

Cộp cộp… cộp cộp…

Tiếng bước chân rất nhẹ rất chậm, khoảng cách mỗi lần vang lên tựa hồ lâu như nửa phút, làm cho người ta nhịn không được phải suy nghĩ, trong nửa phút đó, chân người này có phải là vẫn nâng lên không nổi hay không.

Sau lưng có cơn gió lạnh thổi tới, Triệu Uyên rùng mình, theo bản năng sờ sờ phía sau, chạm vào lại là vách tường cứng rắn.

Khu chung cư này khi xây dựng nhất định là bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, mới biến thành gió lạnh thổi tới từ khắp nơi thế này, Triệu Uyên nhịn không được mắng một câu thô tục.

Tiếng bước chân cứ quanh quẩn trong khoảng không tĩnh lặng ở bãi đỗ xe, âm thanh khi vang khi ngừng mang theo vẻ âm trầm khó hiểu, cách nhà kho càng lúc càng gần, rốt cục dừng lại ở trước cửa.

Triệu Uyên tim vì căng thẳng mà đập kịch liệt, đợi nửa ngày cũng không thấy có người mở cửa, hắn nuốt nước miếng, nằm úp sấp cúi người xuống nhìn qua cửa chớp phía dưới của cánh cửa nhìn xem bên ngoài, lại không nhìn cái gì cả.

Thực quái lạ, có phải mình nghe lầm hay không , bãi đỗ xe này quá lớn, có lẽ vừa rồi không phải tiếng bước chân, mà là âm thanh gió luồn thôi.

Chung quanh không khí lại lạnh hơn rất nhiều, Triệu Uyên nhịn không được run run, do dự một chút, quyết định đi ra ngoài, nơi này rất lạnh, điều hòa ở ký túc xá của hắn sẽ làm hắn ấm áp lại.

Vươn tay đẩy cửa, cửa lại một chút cũng không di chuyển, Triệu Uyên có chút bối rối, nhà kho không có khóa, chỉ lắp đặt một cái then cài cửa ở bên ngoài, vừa rồi hắn cũng không nghe thấy có người đóng then cài cửa, cho nên không thể có chuyện cửa không đẩy ra được.

Triệu Uyên bắt đầu dồn sức đẩy cửa, nhưng mặc cho hắn dùng lực mạnh như thế nào, cửa đều không thể mở ra, hắn chỉ cảm thấy xung quanh càng ngày càng lạnh, không phải chỉ lạnh theo mức độ của điều hòa mà căn bản là lạnh như hầm băng.

“Người tới, cứu mạng!”

Đột nhiên bị lạnh và sợ hãi kích thích Triệu Uyên toàn thân đều phát ra run rẩy kịch liệt, cũng không suy nghĩ xem có bị người ta phát giác hay không, nâng chân bắt đầu dùng sức đá cửa, nhưng hắn lập tức phát hiện bên dưới cửa chớp gió không lùa vào nữa, hắn run rẩy vươn tay xuống xem xét, cảm giác lạnh như băng từ đầu ngón tay truyền lên, cửa chớp đúng là đóng một tầng băng rất dày.

“Ngươi ra không được đâu.”

Bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp, Triệu Uyên quay đầu, nhìn đến trên vách tường hiện lên bóng một cô gái, hình ảnh rất mơ hồ, chỉ có thể thấy rõ ràng cây nến cô ta cầm trong tay vụt sáng chớp hiện, phía dưới ánh nến là hình ảnh thú vật dữ tợn.

Chợt nhìn đến hình ảnh quỷ dị như thế, trái tim Triệu Uyên đập mạnh đến mức chịu không nổi, hắn ôm ngực, liều mạng cố sức hô hấp, run run nhấc chân tiếp tục đạp cửa, hy vọng có thể mau chóng thoát khỏi nơi đáng sợ này.

Ánh lửa không ngừng tới gần, chiếu sáng lên khuôn mặt hoảng sợ của Triệu Uyên, con mắt của hắn đột nhiên lồi ra, rốt cục thấy rõ phía trên hình thú vật kỳ thật là một mặt kính lúp, mặt kính hiện rõ nhất cử nhất động của hắn, hóa ra tiếng cộp cộp vừa rồi không phải tiếng bước chân, mà là – tiếng hắn đạp cửa lúc này, một chút một chút, thong thả mà cố hết sức.

Không thể nào tránh lui, cô gái đó bức đến trước mặt Triệu Uyên, chỉa sừng thú cháy rực về phía hắn, khóe miệng gợi lên nụ cười gằn hung ác nham hiểm: “Ngươi làm trái với ước định, đây là thần đối với ngươi trừng phạt!”

Đây là lời nói cuối cùng mà Triệu Uyên có thể nghe được, trái tim sau một trận mãnh liệt chấn động đột nhiên ngừng lại, sự lạnh giá khôn cùng vĩnh viễn vây quanh lấy hắn.

Niếp Hành Phong cùng Trương Huyền chạy vội tới bãi đỗ xe, hỏi: “Cậu xác định hắn ở trong này?”

“Hẳn là không sai.”

Trương Huyền vừa rồi bấm đốt ngón tay tìm phương vị, tính được chính là tốn vị (vị trí quẻ tốn, một quẻ trong bát quái đồ, có gì mời xem chú thích ở

3), phía đông nam, nên phải là chổ này, nhưng bọn họ lại không tìm thấy tung tích của Triệu Uyên.

“Trương Huyền, cậu xem!”

Niếp Hành Phong đột nhiên nhìn đến từ khe cửa nhà kho cách đó không xa có sương trắng chậm rãi chảy ra, tiếp theo đó cánh cửa két két mở ra, nước đóng thành băng theo khung cửa khép mở mà rơi xuống đất.

“A, không ngờ khu chưng cư này cũng có nhà băng tự nhiên. . . . . .”

Thực hợp với tình hình, một khối băng lớn từ bên trong lăn ra, ngã sang một bên, xem hình dạng giống như là hình người co quắp cuộn tròn lại, Trương Huyền than thở nói: “Đừng có nói với tôi đó là Triệu Uyên đấy.”

“Cậu nói không sai.”

Thân thể đó bị băng bao vây, giữa đống mưa băng đang rơi xuống lất phất hiện lên khuôn mặt chữ điền tro tàn, mơ hồ hiện ra khuôn mặt của Triệu Uyên.

“Cảnh sát đây, không được nhúc nhích!”

Ngụy Chính Nghĩa vọt tới, giơ súng chuẩn bị chiến đấu đồng thời còn không quên báo rõ thân phận, động tác ngữ điệu hoàn toàn là phiên bản của lúc nãy, đáng tiếc hiệu quả lại không giống như vừa rồi, không hề có một chút tác dụng.

“Các người cư nhiên lại dám hành hung giết người!”

Phát hiện khối băng hình người nằm ngã xuống đất, Ngụy Chính Nghĩa nhanh chóng chạy lại, khi nhìn thấy bộ mặt cực độ vặn vẹo của Triệu Uyên bị băng phủ kín, cậu không khỏi run run.

May là chính mình có dự kiến trước, trên người có cầm thêm một khẩu súng dự trữ khác, Ngụy Chính Nghĩa vội vàng một tay cầm súng, một tay mò di động chuẩn bị kêu cứu, hai tên tội phạm này rất hung tàn , cậu một người có thể. . . . . . Không, là nhất định không thể đối phó.

Ngay lúc di động được lấy ra thì đột nhiên có một tiếng hí chói tai phát ra, một cô gái tóc dài xuất hiện ở trước mặt Ngụy Chính Nghĩa, vươn tay đánh về phía cậu.

Quỷ ảnh đột nhiên toát ra, Ngụy Chính Nghĩa sợ tới mức kêu một tiếng, cuống quít giơ súng bắn, đáng tiếc viên đạn không có một chút hiệu quả nào, xuyên qua bóng trắng kia bắn đi ra ngoài.

“Thối lui!”

Trương Huyền tiến lên một cước đem tiểu cảnh sát đá ra, lập tức giơ hai ngón tay lên, một lá bùa bắn ra.

Tam lưu thiên sư cũng là thiên sư được không, dám ở trước mặt cậu hung hăng càn quấy như vậy, quả thực là quá coi thường cậu.

Bóng trắng nháy mắt bị bùa đánh tan, chỉ để lại một chuỗi gào thét nho nhỏ, Trương Huyền lại sửng sốt, “Di, không phải âm hồn.”

“Không phải quỷ sao? Nhưng gần đây cô ta vẫn đều xuất hiện ở trước mặt tôi.” Niếp Hành Phong nói.

“Đúng đúng, hai ngày vừa rồi còn không ngừng quấy rầy tôi.” Ngụy Chính Nghĩa run run bò lên, nhìn Trương Huyền: “Tôi còn tưởng là do anh gọi ra.”

Trương Huyền liếc mắt khinh thường, “Tôi không có nhàm chán như vậy.”

“Vậy đó chính là nữ quỷ muốn tìm người chịu tội thay.” Phim ma xem nhiều, Ngụy Chính Nghĩa tự cho là thông minh ngầm kết luận.

Không, vừa rồi cái kia không phải quỷ, cũng không phải ác linh, cái bóng trắng đó không có oán khí và âm khí, mà là một loại ý niệm, nói trắng ra là, là thứ sinh ra từ chấp niệm của con người, do đó hình thành hình ảnh, không thể thương tổn con người.

Nhìn Ngụy Chính Nghĩa sợ tới mức mặt trắng bệch, Trương Huyền cười cười, tính toán không giải thích.

“Người này cũng là bị quỷ kéo đi làm người chịu tội phải không?”

Vừa rồi Trương Huyền ra chiêu thật sự rất oai, Ngụy Chính Nghĩa trong lúc nhất thời đã quên quan hệ địch ta, mò lại lôi kéo làm quen.

“Đúng vậy, loại ác quỷ này rất khó chơi, cậu phải cẩn thận.”

“Vậy, chúng ta đây bây giờ nên, nên làm cái gì?”

Không biết Trương Huyền là đang hù dọa người, nghe xong lời này, Ngụy Chính Nghĩa sắc mặt nháy mắt trắng như mới chui từ trong hang bột mì đi ra.

“Di, cậu không bắt chúng tôi đến cục?”

Ngụy Chính Nghĩa đầu lắc lắc so với cổ còn nhanh hơn.

Cậu còn không có ngốc đến vậy, lại càng không muốn bị ác quỷ biến thành cục băng, tư vị phải chịu nhất định rất khổ sở, hiện tại mạng nhỏ khó bảo toàn, vẫn là tạm thời đem chính nghĩa phóng sang một bên, trước quy phục rồi nói sau.

“Lá bùa của anh hình như rất hiệu nghiệm, bán vài cái cho tôi thế nào?”

“Một lá năm nghìn.”

Người nên ‘chém’ thì phải ‘chém’, huống chi Ngụy Chính Nghĩa còn vài lần tìm bọn họ gây phiền toái, Trương Huyền lập tức đem bảng giá thăng lên gấp mười lần.

“Không thành vấn đề.”

Ngụy Chính Nghĩa nhìn xem băng nhân quỷ dị nằm trên mặt đất lúc này băng bắt đầu tan, hiện tại đừng nói năm nghìn, chính là năm vạn, cậu cũng không chút do dự lấy ra.

Niếp Hành Phong đem súng lục của Ngụy Chính Nghĩa trả lại cho cậu ta, hỏi: “Cậu làm thế nào mà mở được còng tay?”

“Là nhờ một em trai nhỏ giúp đỡ, tôi đáp ứng tặng nó một balô leo núi của NIKE, một đôi giầy thể thao Adidas, cộng thêm mời ăn một tháng Kentucky, nó liền giúp tôi mở ra .”

Không cần phải nói nhất định là Hoắc Ly làm, từ khi Tiểu Bạch đến nhà bọn họ, tiểu hồ ly làm việc cũng học được cách đòi hỏi, Trương Huyền tức giận đến rống to: “Các ngươi hai con vật này lập tức lăn ra đây cho ta!”