Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 3 - Chương 7

Sakurai rất nhanh đã quay lại, có điều trên mặt không có biểu tình hưng phấn, đem tiền xu đưa cho Jinguji Masato, chán nản nói: “Không biết có phải cảnh sát dùng tiền xu giả lừa cháu hay không, vừa rồi cháu đã ở phòng giám định của bọn họ dùng dụng cụ xem xét đồng tiền xu một hồi lâu mà vẫn không thấy được trên đó có phù chú.”

“Có lẽ phù chú cần phải có pháp thuật hoặc linh lực đặc biệt mới có thể nhìn thấy.” Tiểu Bạch dùng ống hút uống trà xanh, chậm rì rì nói.

“Nhưng mà bọn họ nói nhân viên giám định có nhìn thấy hoa văn ở trên đó, còn từng nhắc tới với các đồng nghiệp, đáng tiếc ông ấy còn chưa kịp làm báo cáo giám định thì đã chết, hiện tại sở cảnh sát rất rối loạn, nghĩ muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ chỗ nào.” Sakurai cau mày nói.

Ở sở cảnh sát xảy ra vụ án giết người, hung thủ lại là nhân viên cảnh sát, có thể bây giờ cảnh sát còn mang hết toàn lực để giấu diếm chuyện này, nào có tâm tư đi để ý tới một đồng tiền xu ngũ viên nho nhỏ.

Niếp Hành Phong hỏi: “Có thể đem tiền xu cho tôi xem một chút không?”

Jinguji Masato đưa tiền xu cho Niếp Hành Phong, anh nhìn xem mặt sau đồng tiền xu, trên đó viết năm thứ tư Minh Trị, là đồng tiền anh nhìn thấy ở trong nhà Anna.

Hoắc Ly tiếp nhận nhìn một chút, “Là đồng tiền xu bình thường thôi mà.”

“Theo giá trị cất giữ mà nói, nó hẳn là rất trân quý, chính là đối với chúng ta một chút tác dụng cũng không có.” Sakurai buồn nản nói: “Chúng ta luôn chậm một bước, cứu không được Anna, còn ngay cả manh mối cô ấy lưu lại cũng tìm không được, nhất định là Tamakoshi đã đoạt trước rồi. Ông nội, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Chúng ta không cần tìm tiền xu, trực tiếp đi tìm người xấu là được rồi. Đại ca, anh tìm người chiêu hồn là lợi hại nhất, tính tính xem bọn họ hiện tại trốn ở đâu đi.” Hoắc Ly đề nghị.

Cậu nếu có thể tính ra được thì làm gì phải chờ tới bây giờ?

Trương Huyền lấy đồng tiền xu nhìn nhìn, bỏ qua vấn đề niên đại mà nói, đồng tiền này quả thực rất bình thường, mặt ngoài loang loáng, đừng nói hoa văn, ngay cả vết xước cũng rất ít.” Có ai trong chúng ta từng nhìn thấy qua hoa văn trên đồng tiền xu này chưa?”

“Có chuyên gia giám định kia, nhưng mà ông ta đã chết.”

“Ông ta đã chết, cũng không có nghĩa những gì ông ta nhìn thấy sẽ biến mất.”

Trương Huyền qua lại vuốt vuốt tiền xu, đột nhiên thở dài: “Tôi nghĩ, chúng ta đều bị Anna đùa giỡn, cô ta dùng một tiểu xảo nho nhỏ, lừa chúng ta xoay như chong chóng. Hậu nhân nhà Kazamazu quả nhiên không đơn giản, có thể sử dụng đạo thuật Trung Quốc, đạo gia chúng tôi gọi nó là ý mô thuật (thuật mô phỏng lại), đây chính là bất truyền chi kĩ (kĩ năng không phổ biến rộng rãi).”

Jinguji Masato ngạc nhiên nói: “Ý mô thuật? Tôi hình như có nghe nói qua, có điều không rõ hàm nghĩa trong đó.”

“Ý mô thuật nguyên tắc rất đơn giản, giống như cách copy những thứ trong máy tính, có điều là tự động, sau khi hoa văn trên tiền xu bị người nhìn thấy thì sẽ biến mất, mà hoa văn đó sẽ phong lại trong trí nhớ của người nọ, nói đến đây thì hiện đại khoa học kỹ thuật còn không đều là từ đạo gia phát triển lên. Mấy ngàn năm trước đạo phái chúng tôi đã có kỹ thuật copy mà toàn bộ đều là tự động hoá. . . . . .”

Niếp Hành Phong đem người đang kiệt lực phát huy mạnh đạo pháp kéo đến một bên, nói: “Nói cách khác, cho dù chuyên gia giám định kia bị tử vong, hoa văn đó hẳn là còn ở lại trong con ngươi của ông ta.”

Sakurai vội nói: “Ông nội, xin cho cháu và cả vị Trương tiên sinh này đến sở cảnh sát một lần nữa,.”

“Em cũng đi!” Hoắc Ly vội vàng nói theo vào, hơn nữa không thèm để ý tới Tiểu Bạch kháng nghị, bắt nó nhét vào trong ba lô.

“Việc này không nên chậm trễ, vậy nhanh đi thôi.”

Trương Huyền làm động tác mời, Niếp Hành Phong cũng đứng lên, bỗng nhiên trước mắt choáng váng, lại ngã ngồi trở về.

“Cẩn thận!”

Chiêu tài miêu có việc, Trương Huyền sốt ruột, bước lên phía trước đỡ lấy anh ta, vươn tay nhanh chóng vẽ bùa định thần ở lòng bàn tay anh ta.

“Là do hồn phách tách khỏi thân thể lâu quá nên không khoẻ, anh đừng theo giúp vui, ở đây bồi lão nhân gia tâm sự đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng trở lại.”

“Tôi không sao. . . . . .”

“Tôi nói có việc là có việc!” Trương Huyền trừng mắt, rống: “Anh cũng không phải có chín cái mạng, tiếp tục gây sức ép nhất định sẽ gặp chuyện không may, anh nếu có việc, tôi phải làm sao bây giờ?”

Đúng vậy, nếu chiêu tài miêu mà có chuyện gì, không có pháp khí chiêu tài tiểu thần côn sau này thật không biết nên làm cái gì bây giờ .

Thấy hai ông cháu Jinguji nghe lời này sau đều có vẻ mặt kinh ngạc, Niếp Hành Phong rất muốn nói cho bọn họ, lời này tuyệt không chân tình động lòng người giống như bề ngoài, mà là trắng trợn liên quan đến tiền tài.

Niếp Hành Phong nghe theo lời an bài của Trương Huyền, lưu lại nghỉ ngơi, chờ bọn họ đi rồi, Jinguji Masato nói với anh: “Tôi đưa cậu vào phòng nghỉ, nơi đó là phòng lát Tatami, mệt mỏi có thể nằm xuống nghỉ ngơi.”

Niếp Hành Phong nói cảm ơn, đi theo Jinguji Masato vào phòng nghỉ, ông ta lại bảo người bưng trà và điểm tâm tới, dặn dò anh nghỉ ngơi cho tốt rồi ra ngoài.

Hồn phách mới vừa trở về cơ thể làm cả người cảm thấy mệt mỏi, Niếp Hành Phong chậm rãi nằm ngửa trên mặt sàn nghỉ ngơi, trên trần nhà có khắc bát quái đồ, hình khắc rất lớn, giống như là đang áp từ phía trên xuống.

Không hổ là gia tộc bói toán nổi tiếng của Nhật Bản, trên trần nhà mà cũng có hình bát quái, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút là lạ? Niếp Hành Phong bắt tay khoát lên trán, nhắm mắt dưỡng thần.

Không biết vì cái gì, lòng có chút hoảng hốt, cảm thấy như mình đã bỏ qua cái gì, ánh mắt xẹt qua tranh thủy mặc ở trên tường, hình vẽ ngôi chùa trên đó làm cho anh giật mình, vội quay đầu xem hình bát quái trên đỉnh đầu.

Khó trách vừa rồi cảm thấy không thích hợp. Hình bát quái này sắp quẻ ngược chiều kim đồng hồ, sắp xếp quẻ ngược chiều kim đồng hồ có ý nghĩa đặc thù gì?

Niếp Hành Phong đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ về phía bắc cách đó không xa có một khu nghĩa địa. Nhật Bản và Trung Quốc tập tục khác nhau, giữa vùng dân cư đông đúc cũng có thể nhìn thấy nghĩa trang, nhưng ngẩng đầu thấy mồ mả, theo phong thuỷ mà nói là điềm xấu, ngay cả người thường cũng đều hiểu được nguyên tắc này, gia tộc Jinguji tại sao biết rõ mà còn cố vi phạm?

Mơ hồ cảm thấy không ổn, Niếp Hành Phong vội lấy điện thoại di động ra gọi cho Trương Huyền, điện thoại vừa được nghe, anh đã nói ngay: “Cẩn thận Sakurai!”

“Anh nói cái gì?”

Từ loa truyền đến âm thanh tàu điện chạy ầm ầm, sau đó liền một mảnh yên tĩnh, di động bị ngắt liên lạc.

Niếp Hành Phong đang muốn gọi lại, cửa phòng phía sau bị đẩy ra, Jinguji Masato đến.

“Niếp tiên sinh, cậu gọi điện thoại cho ai vậy?”

“Cho bằng hữu.”

Niếp Hành Phong bình tĩnh trả lời trong khi lại ấn nút gọi, Jinguji Masato mỉm cười: “Có vẻ giống như là đã phát hiện ra bí mật của chúng tôi nên muốn thông báo cho bạn của cậu, có điều vô dụng thôi, Sakurai sẽ không để cho cậu ta nhận được điện thoại đâu.”

Điện thoại quả nhiên không liên lạc được, Niếp Hành Phong buông di động, nhìn Jinguji Masato đi vào phòng, lạnh lùng hỏi: “Kỳ thật lợi dụng tử linh sát Anna cùng Aota Shigeru không phải Tamakoshi Hiroyoshi, mà là ông, thậm chí Tamakoshi Hiroyoshi cũng là do ông hại chết đúng không?”

“Cậu tại sao có thể nghĩ như vậy? Thức thần nhà Tamakoshi gây tội ác khắp nơi, tìm kiếm ngũ viên, còn giết cấp dưới của cậu, những điều này tối hôm qua cậu đều tận mắt nhìn thấy rồi.” Jinguji Masato bước đi thong thả đến sô pha ngồi xuống, từ từ nói.

“Hajimu Iyoshi chết không liên quan gì đến thức thần, hắn bị Trương Huyền đánh bị thương , không có năng lực đi giết Hajimu Iyoshi, Hajimu là tự sát, là ông dụ dỗ ông ta tự sát, bởi vì ông ta đã bị bại lộ thân phận, hơn nữa cũng không còn giá trị lợi dụng.”

“Hửm, tôi tại sao lại phải giết một người không có liên quan gì như thế?”

“Không liên quan? Có thể ban đầu là không liên quan, nhưng khi có chung ích lợi, các người liền liên quan đến nhau ! Hajimu Iyoshi là ưng thư giai đoạn cuối, trăm phương nghìn kế muốn sống tiếp, cháu trai của ông thì tai nạn xe cộ mà chết, ông cũng muốn làm cho anh ta sống lại, vì có chung mục đích cho nên các ngươi đi chung một con đường.”

Người lái xe taxi từng nhắc tới chùa Phổ Nguyện, lúc ấy anh đang xem báo chí, không chú ý nghe, vừa rồi nhìn đến bức tranh thủy mặc trên tường, mới đột nhiên nhớ tới Hajimu Iyoshi thường xuyên đi chùa Phổ Nguyện, mà Phổ Nguyện lại ở ngay gần nhà Jinguji. Hajimu Iyoshi đương nhiên không phải là tín đồ phật giáo, ông ta là đến để gặp Jinguji.

Niếp Hành Phong luôn có cảnh giác đối với việc gia tộc Jinguji tham dự chuyện này, có điều vì trên mặt cỏ bên dưới phòng giám định có xuất hiện pháp lệnh của gia tộc Tamakoshi và lời cung khai của Hajimu Iyoshi, còn có cả thức thần xuất hiện làm anh nhầm lẫn, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, có lẽ khi bọn họ gặp mặt lần đầu ở quán cà phê, Jinguji Masato liền có chủ ý giết anh, nhưng nhìn thấy anh có quan hệ với thiên sư nên bắt buộc phải tạm thời buông tha anh, lại âm thầm lợi dụng Wakabayashi Ibu giết anh, sau đó Jinguji Masato lại phát hiện giá trị của anh, cho nên chủ động tìm tới, dùng lý do giữ gìn thân thể để lấy sự tín nhiệm của bọn họ.

“Pháp lệnh của nhà Tamakoshi ở chỗ sở cảnh sát là ông cố ý bày ra đúng không? Không chỉ giết Tamakoshi, còn mưu toan đem tất cả tội danh đều giá họa cho hắn, Hajimu Iyoshi đến chết đều nghĩ đến ông là Tamakoshi, ông ta đối với ông rất sùng bái, nếu ông nói đã tìm được cái gọi là thần chú làm tử linh phục sinh, có thể giúp ông ta sống lại sau khi chết đi, tôi nghĩ ông ta nhất định sẽ tin không chút nghi ngờ. Cho nên khi ông đưa khẩu súng cho ông ta, ông ta không hề do dự lựa chọn cái chết.”

Cây súng đó là của Hajimu Iyoshi, sau khi Niếp Hành Phong đoạt được, liền ném nó ở chỗ tầng ba, anh lại thắt dây rất chặt Hajimu không thể giãy ra được, cho nên hẳn là có người tháo giúp ông ta, chính là có một chút Niếp Hành Phong không rõ, Jinguji Masato muốn giết Hajimu Iyoshi thì rất đơn giản, tạo sao lại phải cố ý đưa súng bảo ông ta tự sát?

Jinguji Masato vỗ vỗ tay, mặt lộ vẻ tán thưởng: “Niếp tiên sinh, cậu thực là tỉnh táo, có điều vẫn là không biết gì về gia tộc Jinguji chúng tôi, chúng tôi là gia tộc chuyên bói toán, làm sao có thể để tay dính huyết tinh được? Anna và Aota Shigeru đều là do tử linh giết chết, bởi vì cô ta biết rõ thần chú phục sinh kia; Tamakoshi là Hajimu Iyoshi đẩy ngã từ trên cao ốc xuống, mà Hajimu là tự sát, bọn họ chết đều không liên quan gì đến chúng tôi.”

Niếp Hành Phong cười lạnh lùng nói: “Như thế nào nghe xong những gì ông nói, làm cho tôi lại nghĩ đến thành ngữ “lừa mình dối người” thế nhỉ? Nguyên lai trên đời này kinh khủng nhất không phải tử linh ác quỷ, mà là loại người ích kỷ giống như ông, vì để người thân của mình sống lại mà có thể coi rẽ sinh mệnh người khác như thế!”

Jinguji Masato thản nhiên cười nói: “Cậu làm gì mà lòng đầy căm phẫn như vậy? Nếu tương lai cậu có con, cậu sẽ hiểu được tâm trạng của những người làm trưởng bối . . . . . . Không, cậu không có con, bởi vì số của cậu là số chết!”

Niếp Hành Phong nhớ tới ông nội của mình, lão nhân tinh thần mạnh mẽ lại có chút cố chấp, cũng dành cho mình hết thảy tình yêu thương, nhưng anh biết cho dù bản thân anh xảy ra chuyện, ông nội cũng sẽ không vì để anh sống lại, mà coi thường sinh mệnh người khác, thân tình rất vĩ đại nhưng không phải biểu hiện như vậy.

” Keiji là thầy bói ưu tú nhất từ trước tới nay của gia tộc Jinguji chúng tôi, tôi vốn định chuẩn bị đem tất cả mọi thứ giao lại cho nó.”

Nói về cháu trai, ánh mắt Jinguji Masato trở nên nhu hòa, nói: “Nhưng hai năm trước nó lại bị tai nạn xe mà chết, thực buồn cười có phải không? Dù là thầy bói xuất sắc cũng không thể xem được vận mệnh của chính mình, nó đột nhiên đi như vậy, làm cho tôi cảm thấy nhân sinh của mình cũng như kết thúc theo. Tôi không cam lòng, vì thế tôi bắt đầu điên cuồng tìm kiếm thần chú để làm cho nó sống lại, rốt cục, vào một dịp ngẫu nhiên tôi tra được truyền thuyết về phục sinh của gia tộc Tamakoshi và gia tộc Kikufuma.”

“Tamakoshi Hiroyoshi rất dễ tìm, đó là một người tầm thường vô vị, công ty kinh doanh không tốt, lâm vào cùng đường, mà khi tôi đi tìm hắn, nghĩ muốn mua lại thần chú phục sinh, lại bị hắn cự tuyệt. Một số tiền lớn như vậy mà hắn cư nhiên không cần suy nghĩ đã cự tuyệt .”

“Bởi vì cho dù hắn không có tài cán như thế nào đi nữa thì vẫn con cháu của gia tộc Tamakoshi.”

“Cho nên tôi chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, sau đó không lâu tôi gặp Hajimu Iyoshi, tôi chỉ dùng một ít thủ đoạn là đã khiến ông ta một lòng tín nhiệm tôi. Vì tự cứu, mà giết Tamakoshi, lấy được thần chú, nhưng tôi phát hiện thần chú đó chỉ có một nửa, nó có thể làm cho người sắp chết tiếp tục sống, nhưng không cách nào làm cho người chết sống lại, cho nên tôi buộc lòng tiếp tục tìm kiếm con cháu của gia tộc Hiroyoshi.”

“Người xuất tiền giúp Anna đến Tokyo đi học là ông!”

“Là tôi, Anna là một cô gái rất cẩn thận, cô ta nhanh chóng phát hiện ra mục đích của tôi, không ngừng tránh né, cho nên tôi chỉ có thể hạ thủ. Nhưng không ngờ cô ta lại biết đạo thuật Trung Quốc, làm hại tôi tối hôm qua suy nghĩ cả đêm đều không ra đồng tiền xu ngũ viên thật ở đâu.”

“Ở trong tay thức thần. Nếu các người bắt được hắn, chẳng khác nào đồng tiền xu ngũ viên ấy đã nằm trong tay các người, nhưng các người nhìn không ra bí mật trong đó, cho nên để chúng tôi đến giải thích nghi hoặc. Cái gọi là đi sở cảnh sát mượn tạm tiền xu, đều là các người tự biên tự diễn.”

Tối hôm qua thức thần nói Trương Huyền giao ra tiền xu ‘thật’, Ngụ ý là hắn gặp qua tiền xu giả. Chính là từ đầu đến cuối sẽ không có giả, thức thần từ lúc đầu đã lấy được ngũ viên thật nhưng lại không hiểu ý mô thuật nên nghĩ đó là giả, cho nên tối hôm qua mới có thể đến áp chế Trương Huyền.

Jinguji Masato vỗ tay cười to: “Cậu nói đúng rồi đấy, Có điều chúng tôi có thể thuận lợi bắt được thức thần, còn là công lao của vị tình nhân thiên sư của cậu, nếu không phải cậu ta đã đả thương tên kia trước thì chúng tôi thật đúng là không có biện pháp tóm được hắn.”

“Hắn nếu lợi hại như vậy, tại sao lại không bảo vệ Tamakoshi?”

“Thức thần cấp bậc phân thành rất nhiều loại, loại thức thần cao cấp như hắn là không thể khống chế sai sử, hắn vẫn ngủ say trong một bình gốm cũ có hình chim đại bàng ở nhà Tamakoshi, tôi căn bản không biết hắn tồn tại. Tôi để Hajimu Iyoshi tiến vào ở tại nhà Tamakoshi vốn là vì thuận lợi liên lạc, ai ngờ ông ta lại cẩn thận đánh vỡ cái bình gốm kia, sau đó không biết Anna dùng chú ngữ gì làm thức thần ngủ say tỉnh lại, cho nên hắn xuất hiện , không ngừng đối nghịch với tôi.”

“Ông giết hắn rồi?”

“Không. Loại thức thần như hắn không phải cầu là có thể gặp được, tôi làm sao có thể đành lòng giết hắn! Niếp tiên sinh, có lẽ trước khi lo lắng cho người khác thì nên lo lắng một chút cho chính cậu đi đã, chúng ta ở trong này hàn huyên lâu như vậy, tôi nghĩ Sakurai đã giải quyết xong rồi, tình nhân thiên sư của cậu không hề có giá trị để tồn tại.”

“Không hẳn!”

Niếp Hành Phong lấy súng lục từ trong túi ra, nhắm ngay về phía Jinguji Masato.

Đây là tối hôm qua anh lấy từ trong tay Hajimu Iyoshi, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có công dụng.

“Gọi điện thoại cho Sakurai, bảo cô ta ngừng hành động, nếu không tôi sẽ không lưu tình!”

Jinguji Masato vẫn như cũ vững như núi Thái Sơn, nhìn anh, mắt lộ vẻ châm biếm: “Người trẻ tuổi, cậu không biết là ở trước mặt tôi chơi súng là chuyện rất ngây thơ sao?”

“Tôi biết là ông không thể làm gì được tôi.”

Ánh sáng từ ấn kí chữ S trên cổ tay cầm súng lóe sáng lên, Niếp Hành Phong nghĩ thứ này là nguyên nhân khiến Jinguji Masato vẫn không động đến anh.

“Sai, tôi vẫn chưa động đến cậu không phải bởi vì kiêng kị tên tiểu thiên sư đó.”

Đoán ra tâm tư của Niếp Hành Phong, Jinguji Masato lắc đầu cười nói: “Mà là tôi xem trúng thân thể của cậu, bị xe đâm mạnh như thế mà cư nhiên một vết thương cũng không có, chứng minh thể chất bẩm sinh của cậu rất tốt, điều này làm cho tôi thay đổi ý định muốn giết cậu lúc đầu. Keiji đã qua đời hơn hai năm, thân thể nó có thể không thể hưởng ứng sức mạnh của phù chú, thân thể của cậu vừa lúc có thể bù lại điểm thiếu hụt này.”

Niếp Hành Phong lên nòng súng, anh không cho rằng mình sắp giết người, bởi vì kẻ đứng trước mặt này căn bản không phải là người, mà là ác ma điên cuồng vọng tưởng.

Jinguji Masato đột nhiên môi khẽ cử động, chú ngữ phun ra, bát quái nghịch chuyển trên đầu Niếp Hành Phong đột nhiên phát ra ánh sáng, gắn anh vào giữa, thân mình anh lảo đảo té ngã trên mặt sàn.

Jinguji Masato tiến lên lấy cây súng rớt trên sàn ném sang một bên.

“Người trẻ tuổi, đừng có tự đại như thế, huyết ấn (cái ấn chữ S ấy) trên người cậu không phải là vạn năng đâu.”

*******

Đi lại ở trung tâm Tokyo tuyệt đối không nên đi xe ô tô!

Đây là cảm tưởng duy nhất của Trương Huyền lúc này.

Khắp nơi đều tắc xe, đi một đoạn là gặp đường sắt, gặp phải tàu điện chạy qua, xe trong nháy mắt liền sắp xếp thành một chuỗi dài, làm cho cậu thực hối hận đã để Niếp Hành Phong lại. Nếu để Niếp Hành Phong lái xe, bằng kỹ thuật đi xe của anh ta, tuyệt đối có năng lực ở giữa dòng xe cộ tìm ra được khoảng trống mà phóng như bay, đèn xanh đèn đỏ đều phải nhấp nháy theo ý của anh ta, không giống như bây giờ đi chậm như rùa.

“Đại ca, tại sao vẫn chưa đến? Em đói bụng.” Hoắc Ly ở ghế phía sau ngáp nói.

Trương Huyền tức giận nói: “Chúng ta phải đi sở cảnh sát, không phải đến nhà ăn, dù có tới cũng không có cơm ăn đâu!”

“Nếu không thì ăn thức ăn dành cho mèo của ta đi.”

Tiểu Bạch hiếm khi hảo tâm lấy lương thực dự phòng của mình từ trong ba lô ra, ai ngờ Hoắc Ly liên tục lắc đầu.

“Ta không ăn thức ăn của mèo, có khoai tây chiên không?”

“Có đồ ăn là tốt rồi còn dám đòi hỏi!” Tiểu Bạch phát hỏa, đá một cước, “Một con hồ ly như ngươi mà còn muốn học theo thói ăn vặt của con người!”

“Uống đồ uống đi.”

Vừa rồi Sakurai mua cho bọn họ, bình của tiểu hồ ly sớm đã uống hết, xem ra thật sự là đói bụng, vì thế Trương Huyền đem đồ uống của mình đưa cho nó.

“Em không uống , càng uống càng buồn ngủ.”

“Hồ ly ngốc, đồ uống sao lại càng uống càng buồn ngủ được?”

Không có đáp lại, Hoắc Ly đã nghiêng người trên ghế ngủ mất.

“Kì quái.”

Tiểu Bạch lổ tai giật giật, đột nhiên nhảy đến trên vai Hoắc Ly nhìn ra bên ngoài thăm dò, hỏi Trương Huyền, “Cậu có cảm thấy là đường rất dài không?”

“Đương nhiên dài, ngươi không thấy được một đường toàn tắc xe sao?”

Tiểu Bạch mắt mèo xoay chuyển, nghi hoặc nhìn về phía Sakurai đang lái xe, “Nhưng buổi sáng khi cô ta đến sở cảnh sát chỉ một hồ là đã quay lại, hơn nữa con đường này không phải là đường đến sở cảnh sát.”

“Các tuyến đường của Tokyo phức tạp như vậy, ngươi chỉ đi qua một lần, làm sao có thể nhớ kỹ đường được?”

“Không nhớ được nhưng ta nghe thấy được hơi ẩm của gió biển, sở cảnh sát không phải ở bên phía hoàng cung à? Cách biển xa như thế sao lại có thể có hơi ẩm?”

Trương Huyền rốt cục nhận thấy được sự khác thường, lập tức quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài. Cậu tuy rằng là ke mù đường, nhưng là có thể nhìn ra đây không phải là đường đi khu Chiyoda. (là một trong 23 khu đặc biệt ở trung tâm Tokyo , Nhật Bản .)

“Sakurai, cô làm cái gì thế? Chúng ta hiện tại đang ở đâu?”

Sakurai ánh mắt lộ vẻ tươi cười, vươn tay ấn thiết bị hướng dẫn bằng vệ tinh dành cho lái xe.”Hải cảng. Thực ngu xuẩn, đến bây giờ mới phát hiện không ổn, còn không bằng một con mèo, xem ra ông nội đánh giá anh quá cao, xử trí anh căn bản không cần phiền toái như vậy.”

“Các người muốn làm gì? Đáng chết, các người có ý đồ xấu gì đối với chủ tịch nhà tôi phải không?”

Tưởng tượng đến chiêu tài miêu có thể sẽ xảy ra chuyện, Trương Huyền lập tức hành động nhanh như chớp, tháo dây an toàn ra, đánh về phía Sakurai.

“A, muốn chết đấy à. . . . . .”

Không ngờ Trương Huyền dám gây chuyện ở trong xe, Sakurai cuống quít thúc khuỷu tay về phía sau, đẩy cậu ra, may là thuốc bỏ trong đồ uống bắt đầu phát huy tác dụng, Trương Huyền giãy dụa mấy cái, rốt cục yếu ớt nằm xuống trên ghế ngồi, đau khổ rên rỉ: “Người phụ nữ chết tiệt, cô tính toán đưa chúng tôi đi đâu hả?”

“Biển cả.” Sakurai thu hồi tươi cười, thở dài, “Thật xin lỗi, tôi không muốn làm như vậy, nhưng không có biện pháp, tôi không thể làm trái lại mệnh lệnh của ông nội, cho nên tôi nghĩ tới một biện pháp, sinh tử phân hai bên, Trương Huyền, liền tùy theo vận số của anh vậy . . . . . .”

Biển? Tốt lắm, nếu thế thì cậu có thể yên tâm lớn mật ngủ. . . . . .

“Đại ca, mau tỉnh lại!”

Mơ mơ màng màng cảm thấy có người túm tóc mình, Trương Huyền bực mình đẩy ra, “Đừng làm ồn, không phát hiện anh đang ngủ ngon sao?”

“Nếu ngủ tiếp, cậu sẽ thấy không thể tỉnh lại được nữa đâu!”

“Sao lại có thể. . . . . .”

Thấy kêu mà Trương Huyền vẫn không tỉnh, Tiểu Bạch giơ chân mèo lên, hướng về phía Hoắc Ly vênh mặt hất hàm sai khiến: “Vỗ vào mặt cậu ta, thật mạnh vào, cho đến khi cậu ta tỉnh mới thôi!”

Nghe thấy tiếng bàn tay đánh tới, Trương Huyền vội vàng quay người chụp lấy, kêu to: “Hồ ly ngốc, đó là sủng vật của em, em không cần cái gì cũng phải nghe nó có biết không hả?”

“Nhưng mà Tiểu Bạch nói không sai, nếu anh ngủ tiếp, chúng ta sẽ mất mạng đấy. Đại ca, mau dậy đi.”

Bị hai động vật đối đãi bạo lực, Trương Huyền không có biện pháp, không thèm la hét nữa ngồi dậy, phát hiện bọn họ ở trong một không gian kín mít, bốn phía tối om.

Ba người đều dễ dàng bị hạ thuốc làm cho hôn mê, thật là không hay ho gì. Trương Huyền tức giận đến mức lập tức đưa ra đề nghị: “Nhớ kỹ, lần sau nếu có người cho đồ uống, chúng ta nhất định không được cùng nhau uống!”

Một tiếng bịch vang lên, Tiểu Bạch té ngã trên đất, “Lão Đại, hiện tại vấn đề cậu phải quan tâm không phải là vấn đề này!”

“Đúng vậy đúng vậy, cái phòng này vẫn cứ lúc lắc mãi, thiếu dưỡng khí, thật là khó chịu, đại ca, mau nghĩ biện pháp thoát ra!” Hoắc Ly gõ gõ vách tường nói.

Trương Huyền đập đập vào vách tường phía sau, đột nhiên nở nụ cười, hiểu được ý câu nói của Sakurai.

Là container. Sakurai đem bọn họ đặt ở trong container rồi đẩy trầm xuống biển, theo container chìm xuống, không khí càng ngày càng loãng, bọn họ cuối cùng sẽ bị bí hơi mà chết ở bên trong.

Nguyên lai đây là cái gọi là sinh tử phân thành hai bên, giết người là chuyện trái với lương tâm, Sakurai không dám làm, cho nên đem vận mệnh của bọn họ giao cho lão thiên gia. Nếu lúc này có người phát hiện container bị trầm xuống biển thì bọn họ được cứu; ngược lại nếu bọn họ vận khí không tốt, chết cũng oán không được gia tộc Jinguji.

Cậu đã nói mà, thiên hạ nào có bữa cơm nào ăn không phải trả tiền đâu, dụng tâm bảo quản thân thể cho người khác, rồi lại tới xin trả lại vẫn nguyên vẹn như cũ, xem ra tất cả sự kiện đều không liên quan đến Tamakoshi mà đều là nhà Jinguji làm ra. Hiện tại chỉ hy vọng chiêu tài miêu phúc lớn mệnh lớn, có thể chống đỡ đến khi mình đi cứu anh ta.

“Đại ca, chúng ta có thể bị ngạt chết không? Pháp thuật của em cũng không linh, phá không nổi cái thùng này. . . . . .”

Liền một chút pháp thuật hù dọa người của nó mà có thể mở ra mới gọi là kì quái.

Trương Huyền vỗ vỗ đầu Hoắc Ly một chút, giáo huấn: “Bài học này chính là nói cho em biết hậu quả của việc không nghe lời, nếu em ngoan ngoãn ở Trung Quốc không phải là đã không có việc gì sao?”

“Cậu đánh tiểu hồ ly làm gì? Nó đã đủ ngốc nghếch rồi, lập tức nghĩ biện pháp đi ra ngoài mới là việc chính!”

“Này, nếu ta nhớ không nhầm, hình như ngươi là sủng vật, nó mới là chủ nhân, như thế nào các ngươi ở chung hình thức lại không phù hợp như vậy. . . . . .”

Một trận xóc nảy kịch liệt xảy ra, cắt ngang lời của Trương Huyền.

“Sao lại thế này?”

Tiểu Bạch mới vừa hỏi xong, cũng bị lắc mạnh bay vèo vèo.

Lại là một trận quay cuồng mãnh liệt, giống như có sóng gió nổi lên làm nước biển bị đảo đến mức sông cuộn biển gầm.

Hoắc Ly ôm đầu lăn trái lăn phải ở trong container, kêu to: “Biển nổi sóng gió, lại càng không có người sẽ phát hiện ra chúng ta, chết chắc rồi, Tiểu Bạch, ngươi ở đâu? Có việc gì không?”

“Không việc gì, có điều một lát nữa thì sẽ có việc.”

“Không, chỉ là gió tây bắc mà thôi, chúng ta không có việc gì.”

Trong bóng đêm nhìn không thấy mặt của Trương Huyền, chỉ nghe đến thanh âm của cậu ta không giống như bình thường, tựa hồ như cậu ta nói không có việc gì, liền nhất định không có việc gì.

Tiểu Bạch vội giơ chân mèo lên, “Lão Đại, cậu có biện pháp nào cứ việc sử dụng, ta sẽ hỗ trợ!”

Trương Huyền đứng lên, mặt hướng về một vách tường, cũng giơ hai ngón tay vẽ bùa lên vách tường, quát: ” Ngọc đế sắc mệnh, triệu nhữ lôi thần, thống nhiếp vạn linh, tòng ngô hành lệnh, thiên đích phong điện, ngũ phương chân lôi, cửu thiên thần lôi như luật lệnh, phá!”

Tùy theo sự chuyển động của ngón tay Trương Huyền, trên vách tường cháy lên một lá bùa màu vàng, đột nhiên một tiếng sấm nổi lên, chấn vang giữa bầu trời, thùng container lập tức bị bắn tung ra bốn phía, nước biển từ bốn phương tám hướng dũng mãnh xông tới, xúm lại quanh bọn họ.

Hoắc Ly cuống quít ôm lấy Tiểu Bạch ghé sát vào bên người Trương Huyền, kêu to: “Đại ca, Tiểu Bạch không bơi được!”

“Không có việc gì, hồ ly ngốc, nước biển không có vây lại đây.”

Nước biển dừng lại bên cạnh người Trương Huyền, sóng biển cuồn cuộn vờn đến theo gió thổi, nhưng không tới gần, thật giống như là bốn phía có thủy tinh trong suốt chặn nước biển lại.

Thấy rõ ràng tình hình, Hoắc Ly lập tức kêu lên vui mừng: “Được cứu rồi, đại ca thật là lợi hại!”

“Đúng là rất lợi hại!”

Nhìn thấy ‘kỳ quan’ trước mắt, Tiểu Bạch thì thào tự nói. Nó kiếp trước cũng là người tu đạo, tự nhiên hiểu được cấp bậc đạo thuật, dụi dụi mắt, thực sùng bái nhìn về phía Trương Huyền.

“Không ngờ pháp thuật của cậu lợi hại đến vậy, cửu thiên thần lôi thuật chính là cảnh giới cao nhất của người tu đạo!”

Trương Huyền cười cười, “Kỳ thật ta không lợi hại như vậy đâu, chẳng qua pháp thuật của ta vận dụng ở trong biển có thể trở nên rất hữu dụng, bởi vì biển rộng chính là nhà của ta.”

Phía trên mặt biển mây đen dầy đặc, gió thổi vù vù, mưa to nện thẳng xuống mặt nước, ba người trèo lên bờ biển, Hoắc Ly quay đầu lại nhìn, thấy một tia chớp lóe lên giữa tiếng sấm đánh xuống biển, sóng bốc lên.

Nó sợ tới mức run cả người, la lên: “Mùa hè mà nổi gió tây bắc, thật là khủng khiếp, đại ca, anh mau thu gió lại đi.”

“Anh chỉ dẫn lôi (sấm sét), gió nổi không liên quan gì đến anh.”

Trương Huyền lục lục túi quần, thực may mắn, Sakurai không lấy mất ví tiền, có thể là tính rằng bọn họ không thể chạy thoát, có điều nhìn xem số tiền ít ỏi, cậu thở dài, “Không biết từng này tiền có đủ để ngồi xe taxi không nữa.”

“Không sao, sau này bắt chủ tịch chi trả lại cho cậu.”

Vừa nghe Tiểu Bạch đề nghị, Trương Huyền lập tức phấn chấn lên, cười nói: “Không tồi, mọi người cùng nhau vì tiền phấn đấu, Tiểu Ly, gọi xe.”