Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 2 - Chương 7

. . . . . . xèo xèo . . . . . .

Máy theo dõi sau khi phát ra mấy tiếng quái lạ, hỏng ngay tại chỗ.

Hai vị cảnh sát đang đứng ở lầu một hai mặt nhìn nhau, Thường Thanh giọng nói có chút run rẩy.

“Sếp, máy theo dõi này là cấp trên mới vừa giao cho tổ chúng ta, đây là lần đầu tiên sử dụng, không có khả năng bị hư được, có phải hay không có. . . . . .”

“Đừng ồn ào!”

Sở Phong dùng sức đập đập cái máy, lại không thấy có nửa điểm phản ứng.

Chết tiệt.

Máy theo dõi là khi Niếp Hành Phong rời khỏi nhà, cảnh sát bọn họ trộm bỏ vào túi quần anh ta. Vừa rồi bọn họ đi vào theo Niếp Hành Phong, giãi mã khóa cửa mất khá nhiều thời gian, mật mã kia lắp đặt khá rườm rà làm cho người ta hoài nghi nơi này rốt cuộc là bệnh viện, hay là kho vàng.

Thật vất vả mới vào được, trong bệnh viện lại không có lấy một bóng người, yên lặng giống như tòa nhà chết, may là xung quanh đều có bật đèn, anh đang bực mình không theo dõi được Niếp Hành Phong, chợt nghe đến trong máy theo dõi vang lên tiếng bọn họ nói chuyện, hơn nữa có nhắc tới Lý Hiển Đình.

Đồng đảng, mưu đồ bí mật, tiếp tục tiến hành phạm tội.

Sở Phong suy đoán như vậy.

“Không phải đâu, tôi nghe bọn họ nói chuyện, hình như là đang thương lượng tróc quỷ.”

“Đó là mật ngữ, bọn họ khống chế được Niếp Hành Phong, sau đó lợi dụng anh ta dẫn Lý Hiển Đình xuất hiện. Mật đàm ở trong bệnh viện, tập đoàn tội phạm này đúng là giảo hoạt, lập tức đi bắt người!”

Sở Phong xung trận lên trước, Thường Thanh theo sau, đúng lúc này, ngọn đèn lóe lóe, sau đó toàn bộ tắt lịm, cả đại sảnh nhất thời chìm vào bóng tối.

Thường Thanh sợ tới mức run lên, lập tức cầm cổ tay Sở Phong, bị anh gở ra, thấp giọng quát mắng: “Lá gan nhỏ như vậy, cậu ở trường cảnh sát là như thế nào huấn luyện hả?”

“Trường cảnh sát không có huấn luyện làm sao để tróc quỷ. . . . . .” Thường Thanh lại cầm tay thủ trưởng, nhất quyết không buông.

Sự tình thực kỳ quái, nói không chừng là tội phạm phát hiện bọn họ đang theo dõi, cho nên cố ý đóng nguồn điện, bệnh viện lớn như vậy, lại ngay cả một người bệnh cũng không có, rõ ràng là không bình thường.

Địch ở trong bóng tối ta ở ngoài sáng, bọn họ theo dõi lại là hành động đột phát, không có người tiếp viện, hiện tại tình huống rất nguy hiểm, đã thế người hợp tác cùng với anh lại là một người mới tốt nghiệp trường cảnh sát không bao lâu.

Sở Phong trong lòng thầm thán mệnh khổ, ra hiệu bảo Thường Thanh bước nhẹ nhàng, trong bóng đêm đi chầm chậm, đồng thời móc súng lục ra, chuẩn bị tùy thời phản ứng.

Phía trước truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, thấy không rõ bóng người, chỉ nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, mắt thấy sắp tới gần, lại đột nhiên biến mất.

Bàn tay nắm cổ tay của Cầm Sở Phong run lên lẩy bẩy, Sở Phong đau đến nhíu mày, nghĩ thầm,rằng ngày mai chắc phải mua cao hổ cốt xạ hương đến xoa bóp , điều kiện tiên quyết là, nếu còn có ngày mai.

“Sếp, sếp, anh đừng có thở bên tai tôi, lạnh đến đáng sợ.”

Đồ ngốc này, lúc này cậu ta còn nhàn hạ thoải mái nói đùa?

Sở Phong mới vừa tức giận, lập tức cảm thấy được không đúng, vội vàng kéo Thường Thanh qua một bên, dựa vào nhĩ lực sắc bén, súng lục chĩa về hướng phát ra tiếng hô hấp.

“Không được nhúc nhích!”

“A. . . . . .”

Ba tiếng kêu cùng vang lên một lúc, trong đó giọng của Thường Thanh là lớn nhất, Sở Phong vội vàng che một bên lổ tai.

“Là, là bảo vệ phải không? Chúng tôi không phải người xấu. . . . . .” Một giọng nữ mềm mại nói.

Trong bóng đêm ánh đèn yếu ớt sáng lên, Sở Phong phát hiện đứng ở đối diện chính là một đôi nam nữ thanh niên, nhìn thấy súng trong tay anh, nam sinh thét một tiếng kinh hãi, đèn pin rơi xuống trên mặt đất.

Thấy là người, Thường Thanh lòng can đảm tăng lên, ác thanh ác khí nói: “Chúng tôi là cảnh sát, các người là ai? Ở trong này lén lút.”

Nam sinh nhặt đèn pin, thật cẩn thận nói: “Chúng tôi là thành viên câu lạc bộ tâm linh của đại học Yến Thông, tôi tên là Chu Lâm Lâm, cô ấy tên là Triệu Tiểu Vi, chúng tôi tới đây khảo sát hiện trường, giữa đường thì mọi người tách ra.”

Sở Phong nhìn cô gái kia, hình như đã gặp qua ở khu nhà của Dư Thiến, lũ trẻ người non dạ, chạy đến hiện trường la hét ầm ĩ nói đó là chuyện thần quỷ, Triệu Tiểu Vi tóc rất dài, anh có ấn tượng.

Làm cái gì thôi, làm hại anh sợ bóng sợ gió một hồi, không hổ là thành viên câu lạc bộ tâm linh, vừa rồi hành động mờ ám đủ để dọa người.

Sở Phong thu hồi súng.

“Muốn tìm hiểu chuyện thần quái thì sao lại đến bệnh viện? Đại lâu này là nơi điều trị, không phải chỗ chứa xác, Thường Thanh lập tức dẫn bọn họ ra khỏi đây.”

“Đại lâu điều trị gì? Nơi này rõ ràng là tòa nhà bảy tầng là nơi để giải phẫu thi thể, chúng tôi tra được thi thể Dư Thiến bị đưa đến đây, cho nên đến tìm manh mối.” Triệu Tiểu Vi nói.

“Hồ đồ!”

Sở Phong có chút nổi nóng, khi anh bước vào tòa nhà này có nhìn xem số tầng, trên đó rành mạch viết số sáu.

“Lập tức rời khỏi đây, nếu không tôi liên hệ đến trường học của các cô cậu, các người lén vào bệnh viện không nói, còn giả thần giả quỷ, hù dọa cảnh sát đang làm nhiệm vụ, đến lúc đó tội của mấy người càng nghiêm trọng.”

“Bọn tôi không có, bọn tôi vừa tới đã bị anh dùng súng chỉ vào .” Hai người trăm miệng một lời nói.

Tiếng răng lập cập đánh vào nhau vang lên, Thường Thanh nhìn Sở Phong, sắc mặt trắng bệch.

“Không phải bọn họ, vừa rồi gió lạnh thổi qua tai trái của tôi, là bên phía anh đứng, còn bọn họ thì đứng bên phải tôi . . . . . .”

Nhìn đến con đường phía trước, Sở Phong cũng run lên một chút.

Vị trí hiện tại bọn họ đang đứng là cuối hành lang, phía trước là vách tường trắng, nhưng tính khoảng cách tiếng bước chân vừa rồi truyền đến, người kia ít nhất cách bọn họ khoảng năm mươi thước, như vậy, người kia là từ đâu đi tới?

Đột nhiên truyền đến tiếng sàn sạt dọa Sở Phong nhảy dựng, mặt khác ba người còn lại cũng đồng thời kêu to, Sở Phong vội ra hiệu bảo bọn họ im lặng.

Thanh âm là từ máy theo dõi truyền ra, sàn sạt pha lẫn với tiếng nam nhân nói nhỏ.

“Tướng quân, ngươi rốt cục đến đây. . . . . .”

Là giọng của Niếp Hành Phong!

Là đồng lõa của anh ta bị mắc câu , nhất định phải nhân cơ hội này một lưới bắt hết.

Sở Phong chạy vào thang máy ở gần cạnh đó, Thường Thanh theo sát, hai người kia không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng theo sát.

Niếp Hành Phong bị Lâm Thuần Khánh dùng pháp thuật khống chế, chờ bọn họ đi rồi, anh gắng gượng đứng lên, đi qua đẩy đẩy cửa phòng bệnh, không biết Lâm Thuần Khánh dùng pháp thuật gì, cửa không thể đẩy ra.

Tựa hồ có gió lạnh thổi vào từ phía cửa sổ, Niếp Hành Phong quay đầu, thấy cửa sổ là đóng chặt, mặt kính hiện lên một thân ảnh cao to, đứng ở phía sau anh, yên lặng nhìn anh.

Là đôi mắt rất quen thuộc, dường như thật lâu thật lâu lúc trước, cũng có một đôi mắt chấp nhất yên lặng nhìn chăm chú anh, giống như bây giờ.

Tâm cư nhiên không có một tia e ngại, anh nói: “Tướng quân, ngươi rốt cục đến đây. . . . . .”

Thân ảnh kia tựa hồ gật gật đầu.

Niếp Hành Phong khuôn mặt mỉm cười, “Nếu ngươi đến là vì muốn lấy mệnh của ta, lấy đi là được, đừng tiếp tục làm hại người khác.”

Có bàn tay từ phía sau đặt lên cổ anh, lạnh như băng, nhưng không có bóp chặt.

“Không, ta còn có việc khác phải làm, chờ ở đây, ta sẽ quay lại tìm ngươi.”

“Không được đi, bọn họ sẽ hại ngươi!”

Niếp Hành Phong vội vàng quay đầu, lại phát hiện thân ảnh kia đã biến mất vô tung.

Lý Hiển Đình nói việc phải làm nhất định là đi tìm Cố Trừng lấy mạng, nhưng mà, Lâm Thuần Khánh đã bày ra thiên la địa võng chờ hắn xuất hiện, hắn đấu không lại tên đạo sĩ kia, biện pháp duy nhất bây giờ chính là ngăn cản hắn.

Niếp Hành Phong vọt tới cửa, lần này cửa phòng lại dễ dàng bị mở ra, trong hành lang tối đen, không có Lý Hiển Đình, càng không có bóng dáng của nhóm người Lâm Thuần Khánh.

“Lâm tiên sinh, không được thương tổn hắn, ta đáp ứng ngươi thuyết phục hắn đi luân hồi!”

Thanh âm vang vọng trong hành lang dài, nhưng không có tiếng đáp lại.

Niếp Hành Phong mở di động, nương theo ánh sáng yếu ớt đi về phía trước, vừa lúc có y tá trực ban bưng khay kim tiêm đi tới, anh vội bắt lấy đối phương.

“Tiểu thư, có thấy Cố tiên sinh không?”

“Cố tiên sinh?” Y tá nghiêng người, “Là ai?”

Ngay cả ông chủ cũng không biết, cô y tá này không biết làm việc kiểu gì.

Niếp Hành Phong lười hỏi nhiều, trực tiếp chạy xuống cầu thang, may là tầng dưới này có đèn, một hành lang dài trước sau xuyên suốt, ánh đèn chiếu làm bóng của anh kéo dài ra.

Hai y tá đang ló đầu dò xét trước cửa một gian phòng, nhìn thấy anh, cuống quít ra hiệu đừng có lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Bên trong có âm thanh, có thể là ăn trộm không? Hôm nay có người bị đưa đến, nghe nói là ngôi sao, rất có tiền.”

Có lẽ là Lý Hiển Đình.

Niếp Hành Phong vội đẩy cửa đi vào, vươn tay mò công tác điện, bật đèn lên.

Bên trong là gian phòng chứa thuốc, các loại dụng cụ chữa bệnh đặt trên giá đỡ dựng sát vào vách tường, bên cạnh tủ âm tường có một cánh cửa, mơ hồ nhìn thấy ánh đèn lóe lên, anh vội tiến lại, ngay khi đẩy cửa, trong phòng chợt tối đen, dường như có gió lạnh thổi tới, anh trong lòng sợ hãi, theo bản năng trốn tránh, lại lập tức phát hiện là mình nhầm lẫn.

Thầm mắng là bị Trương Huyền ảnh hưởng, chính mình cũng trở nên nghi thần nghi quỷ, chợt nghe sau đầu có tiếng gió, anh vội nghiêng người tránh, chân đá về phía sau, liền nghe tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng ngã gục vang lên cùng lúc.

Niếp Hành Phong tung song chưởng, đánh hai người nhào lên tiếp theo ngã trên mặt đất, đang muốn thừa thắng xông lên, chợt nghe có người kêu to: “Dừng tay, mau dừng tay!”

Nắm tay vung ra nửa đường thì dừng lại, Niếp Hành Phong buồn rầu nhíu nhíu mày.

Tại sao bất luận là lúc nào, chỗ nào đều có thể gặp phải vị ‘Đại tiểu thư’ này?

Phùng Tình Tình bật đèn pin, ánh sáng màu vàng sáng lên,.

Ba nam sinh chật vật nằm trên mặt đất rên rỉ, Phùng Tình Tình cùng với một nữ sinh đứng ở chỗ góc tường, nhìn thấy anh, mắt chớp chớp, kêu to: “Anh Hành Phong, là anh sao? Chúng ta tại chỗ này mà cũng có thể gặp nhau, thật là hữu duyên nha. . . . . . ý, đầu của anh bị gì vậy?”

“Không có việc gì, không cẩn thận va phải.”

Hơi nghiêng người ở góc độ Phùng Tình Tình nhìn không thấy, Niếp Hành Phong rên rỉ: “Oan gia ngõ hẹp!”

Mấy nam sinh bị đánh ngã trên mặt đất đứng lên, mọi người đều bật đèn pin của mình, trong phòng sáng lên rất nhiều.

Phùng Tình Tình lôi kéo Niếp Hành Phong giới thiệu với bọn họ: “Niếp Hành Phong, đại ca của tớ, Anh Hành Phong, những người này đều là thành viên trong câu lạc bộ thần quái của bọn em, đây là trưởng nhóm của bọn em Sở Ca, đây là Tần Ưng, La Ngạn, nữ sinh xinh đẹp này tên là Trình Như Ý, vốn còn có hai người nữa, giữa đường đi lạc mất.”

“Thỉnh chiếu cố nhiều.” Năm người trăm miệng một lời xoay người nói.

“Hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ ‘chiếu cố’ thông báo với giáo viên của mấy đứa, thủ hạ lưu tình, phạt mấy đứa nhẹ một chút.”

“Không được!”

Phùng Tình Tình nóng nảy, giữ chặt ống tay áo của Niếp Hành Phong lắc lắc, “Bọn em ở đây là vì lý tưởng mà phấn đấu, thủ hạ lưu tình, Please Please.”

“Vì lý tưởng phấn đấu?”

Niếp Hành Phong nhăn mặt nhíu mày, rất muốn nói lý tưởng này thật sự rất vớ vẩn .

Sở Ca đẩy đẩy kính mắt, nói: “Kỳ thật chúng tôi là muốn đến xác nhận một chút tình hình giải phẫu về Dư Thiến cùng Khưu Lý Yên, biểu hiện tử vong của bọn họ có quan hệ đến ma quỷ, chúng tôi đến điều tra, xin yên tâm, chúng tôi sẽ không làm lộn xộn nơi này, đây là sự tôn trọng đối với người chết. Vốn nghĩ là nửa đêm không có người đến, vừa rồi nghe thấy thanh âm của anh, còn tưởng rằng anh là nhân viên quản lý đi tuần tra, cho nên mới nghĩ muốn hù dọa anh một chút rồi nhân cơ hội đào tẩu, thật sự là rất xin lỗi.”

Niếp Hành Phong đại não có chút hỗn loạn.

“Lần sau các cậu mà làm điều tra tốt nhất hãy xác định tốt địa điểm, thi thể Dư Thiến và Khưu Lý Yên hiện tại hẳn là còn tại chỗ pháp y, nơi này chỉ là bệnh viện chữa bệnh bình thường, hơn nữa bây giờ đúng là thời gian nhóm y tá đi kiểm tra các phòng, các cô cậu tốt nhất lập tức rời khỏi đây, vừa rồi bọn họ đã phát hiện các cô cậu, còn nói phải báo với bảo vệ.”

Hai y tá kia có tìm bảo vệ hay không anh không biết, Có điều ác linh Lý Hiển Đình phiêu đãng ở khắp nơi , còn có thiên la địa võng Lâm Thuần Khánh bày ra, những người này mà lưu lại thì kết quả cũng có thể nghĩ ra, cho nên, biện pháp duy nhất chính là nhóm bọn họ rời đi.

Đáp lại Niếp Hành Phong chính là biểu tình dị thường kinh ngạc của mọi người.

La Ngạn lắp bắp nói: “Anh lầm lẫn phải không? Đây là bệnh viện Thánh An, là tầng bốn nơi nghiên cứu giải phẫu, nơi này không có khả năng có phòng bệnh, càng không thể có y tá, làm gì có y tá nào gan lớn như vậy, nửa đêm chạy đến tầng giải phẫu? Có thể là đã kiểm tra một vòng, bên phía cảnh sát không tra được manh mối gì, mới đem thi thể chuyển tới nơi này.”

Phùng Tình Tình cũng cười nói: “Anh nhất định là đang nói đùa, nghĩ muốn dọa bọn em đúng không?”

Niếp Hành Phong sửng sốt, đột nhiên phát hiện mình có thể nào lại tái phát tật xấu, trong lúc vô ý đi tới không gian khác, khó trách vừa rồi khi đi ra khỏi phòng bệnh không thấy được Lâm Thuần Khánh và Cố Trừng.

Nhưng là, còn có một điểm không hợp lý.

Niếp Hành Phong thói quen tính nâng cổ tay lên, trên cổ tay lại không có gì, mới nhớ tới đồng hồ của mình đã bị bóc lột, vội lấy điện thoại di động ra, phát hiện màn hình đen thui.

“Có ai đeo đồng hồ, có thể nói cho tôi biết bây giờ là mấy giờ không?”

“Hơn hai giờ đêm, chúng tôi chuyên môn chọn thời gian này để hành động, di! Đồng hồ ngừng, bây giờ vẫn còn ở hai giờ.” Trình Như Ý nhìn đồng hồ kỳ quái nói: “Còn nói đồng hồ cơ vĩnh viễn không ngừng, bị lừa.”

Đúng như suy đoán, đây là đoạn thời gian khác, một không gian khác, còn có. . . . . .

“Hôm nay là ngày mấy?”

“Hai mươi tám, đêm thứ sáu cuối tuần, cuối tuần không có ai, có điều như thế sẽ không dễ dàng bị phát hiện.” Lần này là người có khuôn mặt baby La Ngạn đáp lại.

Hôm nay hẳn là là ngày mười chín, anh tuyệt đối không nhớ lầm.

“A, điện thoại của tớ hình như bị hư, màn hình không hiện.” Phùng Tình Tình nói.

“Không xong, của tớ cũng thế.”

Mọi người đều xem di động, màn hình đều không hiển thị, hoàn hảo là không bị hư hại gì đến chức năng máy.

Lá gan nhỏ nhất La Ngạn bắt đầu run rẩy, “Sao, sao lại thế này? Di động bị hư, đồng hồ cũng hỏng, nhất định có quỷ.”

“Này này, chúng ta vốn là tới bắt quỷ, có quỷ thì có cái gì kì quái.” Tần Ưng phản bác.

Ngẩng đầu nhìn sắc mặt mọi người dưới ánh đèn pin có chút xanh lét, làm cho Niếp Hành Phong không rét mà run.

Lần này anh không phải đi lầm vào không gian khác, mà là bởi vì lực lượng kỳ quái nào đó, làm cho thời gian không gian nơi này hỗn loạn, anh gặp mấy sinh viên của chín ngày sau ở thời không hỗn loạn, cho nên, các loại dụng cụ biểu hiện thời gian mới không thể sử dụng bình thường.

“Nơi này rất nguy hiểm, lập tức theo tôi rời khỏi đây!”

Lời nói của Niếp Hành Phong làm mọi người phản đối, Phùng Tình Tình kêu lên: “Bọn em vừa tới còn chưa kịp làm điều tra mà, sao có thế đi được? Ít nhất phải xem một chút đã.”

Tít tít!

Tiếng vang kỳ quái từ túi quần Tần Ưng truyền ra, đó là máy móc thí nghiệm thần quái mà bọn họ mang theo, Tần Ưng lấy ra , thấy kim đồng hồ chỉ nghiêng về một phía, Sở Ca thực hưng phấn.

“Nơi này quả nhiên có vật thể khác thường, Tần Ưng, thử xem xem làm sao lại có phản ứng mãnh liệt như vậy?”

“Không cần làm liều, lập tức rời đi.”

Mọi người ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nói của Niếp Hành Phong, Tần Ưng chậm rãi đi về phía trước, kim đồng hồ lay động rất mạnh, mọi người hưng phấn hoan hô lên, bộ dáng cao hứng phấn chấn kia không giống như là gặp quỷ, thật giống như là phát hiện kho báu.

Đi theo âm thanh và phương hướng dao động của dụng cụ dò tìm, cuối cùng dừng lại ở một cánh cửa, Tần Ưng vặn tay nắm, cửa phát ra một tiếng vang trúc trắc rồi mở ra , nhóm người to gan lớn mật đi vào thám hiểm, Niếp Hành Phong ngăn cũng ngăn không được.

Cánh cửa đóng lại ở phía sau bọn họ, còn không kịp nhìn thấy rõ bài trí trong phòng, mọi người cùng kêu lên, ánh đèn pin biến mất.

Trong bóng đêm vang lên thanh âm mọi người luống cuống tay chân bật chốt mở.

“Kỳ quái, không lên điện .”

“Trong ba lô La Ngạn ba lô có nến, La Ngạn.”

Tầm mắt nhất thời không thích ứng được trong bóng tối, La Ngạn sờ soạng nửa ngày, đụng đến một thứ giống như cái bàn, đem ba lô đặt lên, bắt đầu tìm nến, Sở Ca cùng Tần Ưng thong thả di động theo tiếng tít tít và sự dao động của dụng cụ thí nghiệm thần quái ở trong phòng.

Chung quanh lạnh lẽo một cách kỳ lạ, Phùng Tình Tình rùng mình, hỏi: “Các cậu ai bật điều hòa ? Lạnh như thế, La Ngạn, vẫn chưa tìm thấy sao?”

Đáp lại cô chỉ có tiếng dò tìm tít tít.

Niếp Hành Phong tiến lên, tìm giúp La Ngạn, anh nhìn ra được nam sinh này sợ hãi, trong lòng hạ quyết tâm, sau khi tìm thấy nến, lập tức dẫn bọn họ đi khỏi nơi này.

Đồ trong ba lô rất nhiều, anh tìm nửa buổi cũng không tìm được cây nến nào, ngược lại tay còn không ngừng va chạm vào tay của La Ngạn, có cảm giác lạnh đến khác thường.

Niếp Hành Phong đột nhiên run lên một chút.

Thính lực sắc bén là yếu tố cơ bản nhất của người tập võ, anh đối với thính lực của mình luôn luôn rất tin tưởng, nguyên nhân chính là vì có tin tưởng, mới có thể khẳng định, người đứng ở đối diện mình không có hô hấp.

La Ngạn vẫn rất căng thẳng, hô hấp hẳn là dồn dập mới đúng, chính là hoàn toàn tương phản, cậu ta không có động tĩnh gì.

Rốt cục tìm được nến và bật lửa, Niếp Hành Phong lại do dự có nên thắp sáng hay không.

Một bàn tay lạnh như băng cầm cổ tay anh, theo khoảng cách thì hẳn là La Ngạn, nhưng ngón tay La Ngạn không có mảnh khảnh như vậy.

Gió lạnh đập vào mặt, bàn tay kia đột nhiên bóp chặt cổ họng anh.

Ngửi được một mùi hôi thối, Niếp Hành Phong huy quyền đánh văng đối phương, lập tức bật lửa, thắp sáng nến.

La Ngạn đã sớm hôn mê bất tỉnh nằm ở phần đuôi giường, cái vật thể mà cậu ta cho rằng là cái bàn kỳ thật là giường, không, nói đúng hơn, là bàn giải phẫu, trên bàn còn trải tấm vải trắng toát.

“La Ngạn!”

Sở Ca cùng Tần Ưng bước lên phía trước nâng La Ngạn dậy, Niếp Hành Phong thì xem xét nơi vừa rồi mình công kích.

Ánh nến mỏng manh, xem không xa lắm, nhưng có thể xác định nơi đó không có người.

Phùng Tình Tình và Trình Như Ý cũng tiến lên giúp La Ngạn, đúng lúc này, Niếp Hành Phong đột nhiên nhìn thấy một bàn tay trắng bệch nắm lấy cánh tay của Trình Như Ý, vừa rồi bị Phùng Tình Tình chắn, anh không thấy được.

Chủ nhân bàn tay đó giờ phút này đứng ở bên cạnh Trình Như Ý, nghiêng đầu nhìn cô ấy, đầu nghiêng rất cổ quái, cơ hồ như không có xương, rũ xuống bả vai, không nâng dậy nổi. . . . . .

Là Khưu Lý Yên!

“A!”

Trình Như Ý rốt cục phát hiện không hợp lý, khi nhìn thấy đến một cái đầu tóc dài rối tung kề sát ở bên cạnh mình, cô phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai.

Tiếng kêu nửa đường bị ngăn chặn, Khưu Lý Yên hai tay vươn tới, hung hăng bóp cổ cô, gào: “Cứu cứu ta, cứu cứu ta!”

“Xác chết cử động!”

Tiếng thét chói tai của Phùng Tình Tình cùng bộ dáng khủng bố của Khưu Lý Yên có thể nói là tổ hợp hoàn mỹ, lập tức La Ngạn vừa tỉnh lại cũng hò hét theo, làm cho Niếp Hành Phong đột nhiên phát hiện những thành viên trong câu lạc bộ tâm linh lá gan kỳ thật so với người bình thường lớn hơn không được bao nhiêu.

Sở Ca và Tần Ưng vẫn còn trấn định, tiến lên hợp lực nghĩ muốn lôi Khưu Lý Yên ra, ai ngờ Khưu Lý Yên sức lực rất mạnh, nháy mắt hất Tần Ưng văng đến bức tường phía sau.

Cô ta lại vươn một bàn tay ra bóp cổ Sở Ca, trong tiếng khớp xương nắm lại, Sở Ca vóc người hơn một mét tám thậm chí bị cô ta nâng lên.

Niếp Hành Phong mang cây nến nhét vào trong tay Phùng Tình Tình, quát: “Cầm chắc!”

Anh lấy một thanh kiếm gỗ từ trong ba lô La Ngạn ra, vung kiếm đâm về phía Khưu Lý Yên.

Đây là vừa rồi lúc anh tìm nến phát hiện ra, gỗ đào làm thành kiếm, trên thân kiếm còn khắc các loại hoa văn kỳ lạ, chắc là pháp khí trừ tà.

Cây kiếm bằng gỗ đào dài hơn một thước (=1/3 mét) đâm vào phía sau lưng Khưu Lý Yên, cô ta phát ra một tiếng tê rống, buông lỏng trói buộc với hai người kia.

Sở Ca ngã xuống mặt đất, Niếp Hành Phong bước lên phía trước nâng cậu ta đứng dậy, ai ngờ kiếm gỗ sau một hồi run run, rơi trên mặt đất, đầu Khưu Lý Yên rủ xuống lệch thành một góc độ quỷ dị, lại nhào tới công kích anh.

Niếp Hành Phong thuận tay túm lấy cây kiếm gỗ nằm ở bên cạnh, lại đâm một kiếm vào ngực, ai ngờ Khưu Lý Yên vung chưởng đánh bay kiếm gỗ.

“Thôi lý thôi lý hống!”(e hèm, để nguyên vì thấy buồn cười quá)

Mắt thấy hai bàn tay móng sơn màu đỏ sắp bóp lấy cổ mình, Niếp Hành Phong hét lớn một tiếng, hai ngón tay cũng vẽ loạn giữa không trung, trong lòng thầm nghĩ loại tư thế khu quỷ này ngàn vạn lần không thể để cho Trương Huyền nhìn thấy, nếu không chờ mà bị cậu ta cười nhạo đi.

Tựa hồ chưa từng gặp qua bùa chú kì quái như vậy, Khưu Lý Yên dừng lại công kích, nghiêng đầu nhìn anh, Niếp Hành Phong nhân cơ hội đánh một quyền vào trên đầu cô ta, làm cho cái đầu vốn rũ xuống của cô ta nháy mắt ở trên cổ lắc qua lắc lại.

Anh chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng nữ quỷ thì ngoại lệ.

“Anh Hành Phong, thật là lợi hại!” Đã quên sợ hãi, Phùng Tình Tình ở bên cạnh vẻ mặt sùng bái kêu to.

“Đồ sản phẩm giả mạo chết tiệt!”

Niếp Hành Phong đem kiếm gỗ ném sang một bên, hướng về mấy người sớm bị dọa ngốc rống to: “Phát ngốc cái gì thế hả? Còn không mau chạy trốn!”

Mọi người bừng tỉnh, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa, Niếp Hành Phong tiếp nhận cây nến, đi sau cùng, ánh nến thực nhợt nhạt, chiếu vào người Khưu Lý Yên đang lảo đảo đi tới chỗ bọn họ, hết sức quỷ dị.

“Cửa mở không ra. . . . . .”

Trong bóng đêm truyền đến tiếng khóc nức nở của La Ngạn, cùng với đó là tiếng vang mọi người điên cuồng gõ cửa.

Niếp Hành Phong trước mắt choáng váng, năm nay cũng không phải là năm tuổi của anh, vậy mà tại sao anh lại xui xẻo như vậy? (Cái này giải thích một chút cho những ai ko biết, năm tuổi chính là năm hạn, là năm luôn gặp xui xẻo)

“Ai cũng không thể đi! Tới cứu ta! Có người muốn giết ta!”

Giọng cầu xin nghe vào ban đêm hết sức âm trầm, Niếp Hành Phong do dự, cầm lấy kính chiếu yêu nhất định cũng là hàng giả trong ba lô, đưa đến trước mặt cô ta.

“Khưu Lý Yên, cô đã chết rồi.”

Khưu Lý Yên tiếp nhận gương, lăng lăng nhìn vào hình chiếu của mình, hơn nữa ngày, đột nhiên phát ra một tiếng rống thê lương, run rẩy lấy tay sờ cổ.

“Không, đây không phải là ta, ta hẳn là rất đẹp. . . . . .”

“Là cô, một tuần trước, cô bị người ta chặt đứt cổ, vì đã chết, cho nên mới bị đưa đến nơi này.”

Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy mình thực tàn nhẫn, nhưng không thể không nói, nếu Khưu Lý Yên lòng có vướng bận, nhất định không chịu luân hồi, đến lúc đó chỉ sợ hội biến thành giống như Lý Hiển Đình.

“Ngươi gạt ta!”

Khưu Lý Yên hung hăng ném kính chiếu yêu xuống, đi lên dùng hai tay bóp chặt cổ Niếp Hành Phong, thét to: “Các ngươi đều gạt ta!”

Đau nhức dữ dội, cây nến trong tay Niếp Hành Phong rớt xuống trên mặt đất.

Nhóm sinh viên lại đồng thời phát ra tiếng hét kinh hãi, Niếp Hành Phong quát: “Phá cửa ngay! Phá cửa chẳng lẽ không được sao?”

Vừa rống to xong, Tần Ưng ra sức đá một cước, cư nhiên đá văng cửa phòng, nhưng lập tức một trận tiếng gào càng sợ hãi vang lên.

Gian ngoài không có che rèm, không tối đen như phòng trong, Niếp Hành Phong lao ra, liền cảm thấy lạnh buốt đến thấu xương, tiếng thở dốc từ bốn phương tám hướng truyền đến, nhóm người xui xẻo bọn họ bị một đoàn bóng trắng vây quanh ở giữa.

Trong phòng có rất nhiều nữ y tá, còn có người mặc áo dài màu trắng, Niếp Hành Phong bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi Khưu Lý Yên tựa hồ cũng mặc như vậy.

Nghĩ đến việc những người mặc áo dài trắng này đều đã bị giải phẫu, da đầu anh run lên.

Nữ y tá vừa rồi chào hỏi ngoài cửa nhìn thấy anh, lập tức cười hì hì bay đến.

“Nguyên lai anh là cùng một giuộc với người xấu.”

Lại một linh hồn phiêu đãng, có điều anh coi như may mắn, vị y tá này không quá khủng bố, nếu như không nhìn xuống bên dưới váy hai chân của cô ta còn cách mặt đất một đoạn.

Nhóm sinh viên kia lại không có vận khí tốt như vậy, bị một đống người bệnh và y tá truy đuổi gà bay chó sủa, cái gì kiếm gỗ, dây Càn Khôn, kính chiếu yêu đều thay nhau ra trận, nhưng cái dụng cụ dò tìm thần quái thì bị ném xuống đất, vang tít tít chói tai không ngừng, lại không ai để ý tới.

Niếp Hành Phong hối hận vỗ vỗ trán.

Sớm biết như thế, còn không bằng cứ ở bên trong phòng, vài người đối phó một con quỷ thì còn dễ hơn đối phó một đám quỷ.

Anh đi đến mở cửa ra gian ngoài, cầm tay nắm cửa, mới vừa mở ra một nửa, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, đem cửa đóng lại.

Cùng với mùi thuốc nồng đậm, một người đứng ở trước mặt anh, âm hiểm nhìn anh.

“Niếp Hành Phong, chúng ta lại gặp nhau.”