- Hai người chạy đi đâu vậy hả?
Duyệt Oánh ôm tôi, cười nói:
- Em đưa Đồng Tuyết đi mua giày.
Triệu Cao Hưng nói:
- Ôi, Đồng Tuyết này! Nhìn cậu xanh xao lắm, cậu mệt à? Mấy chuyện bậy bạ trên mạng cậu đừng bực làm gì, bọn nó độc mồm độc miệng ấy mà.
Duyệt Oánh nguýt cậu ấy:
- Em thấy anh mới độc miệng ấy. Đang yên đang lành lôi chuyện đấy ra nói làm gì? Em đưa Đồng Tuyết lên thay quần áo, anh đợi ở đây.
- Thôi! Tớ tự lên được, cậu đi với Cao Hưng đi. – Tôi nói.
Duyệt Oánh nói:
- Kệ lão, lão rảnh ấy mà.
Triệu Cao Hưng liền cãi:
- Ai bảo em thế? Anh còn phải ra sân bay đón Mộ Chấn Phi đây này.
Nhắc đến Mộ Chấn Phi, tôi sực nhớ chuyện lần trước đúng là thiệt thòi cho anh ta quá. May mà có anh ta ngấm ngầm chấp nhận tôi là bạn gái nên sự việc mới được giải quyết êm xuôi.
Tôi nói với Triệu Cao Hưng:
- Giúp tớ gửi lời cảm ơn đến Mộ Chấn Phi nhé!
Triệu Cao Hưng buột miệng, nói một tràng không ngừng nghỉ:
- Cảm ơn suông mà được á? Vì chuyện của cậu mà bây giờ lý lịch của anh ấy bung bét. Cậu không biết đâu, mấy ngày nay, trên mạng toàn nói linh tinh mấy chuyện nhà anh ấy, chỉ còn thiếu nói nhà anh ấy một tay che trời nữa thôi. Bố anh ấy bực bội vì chuyện này lắm, còn lôi anh ấy về Hồng Kông mắng cho một trận nên thân. Thật là xui xẻo, người ta phải bay đi bay về mấy nghìn cây số là vì cậu đấy, nếu cậu có thành ý thì theo tớ ra sân bay đón anh ấy mau.
Tôi ngơ ngác, đâu biết sự tình lại nghiêm trọng thế, không ngờ chuyện này lại đem đến nhiều phiền phức cho Mộ Chấn Phi. Triệu Cao Hưng đã nói vậy, chắc tôi phải ra sân bay thật rồi.
Duyệt Oánh và tôi về phòng thay đồ rồi theo Triệu Cao Hưng ra sân bay.
Triệu Cao Hưng lái xe đưa chúng tôi đi.
- Yên tâm đi, tớ lấy bằng lái xe ba năm nay rồi.
Thực ra tôi cũng chẳng còn tâm trí để chú ý xem cậu ta lái ra sao.
Đã mấy tháng không gặp Mộ Chấn Phi, kể từ sau bữa cơm hôm đó, tôi cũng vô tình tránh mặt anh ta. Hôm nay gặp lại, anh ta có vẻ bất ngờ, Triệu Cao Hưng nói:
- Đồng Tuyết cứ nằng nặc đòi đến bằng được, em cản rồi mà không nghe, gái đẹp đúng là mầm mống của tội lỗi!
Tôi lườm Triệu Cao Hưng. Thực ra trong chuyện này, đúng là tôi có lỗi với Mộ Chấn Phi, vốn chẳng liên quan mà vẫn lôi anh ta vào.
Lúc ra xe, Duyệt Oánh tranh ngồi ghế phụ lái, để tôi và Mộ Chấn Phi ngồi hàng ghế sau. Chắc do về nhà gặp người lớn nên Mộ Chấn Phi ăn mặc khá chỉnh tề. Lúc trước, khi chạm mặt nhau ở nhà hàng, tôi đã từng thấy anh ta mặc com lê và đi giày da. Cùng thuộc tầng lớp đại gia, nhưng phong cách của anh ta và Mạc Thiệu Khiêm lại khác nhau một trời một vực. Vẻ lịch lãm của Mạc Thiệu Khiêm không che giấu nổi sự độc tài chuyên chế cốt lõi bên trong, còn Mộ Chấn Phi lại có vẻ ung dung, an nhàn như ánh nắng ôn hòa.
Tôi không biết nói gì với Mộ Chấn Phi, thầm nghĩ từ nay về sau sẽ ít có cơ hội gặp gỡ, bèn nói:
- Cảm ơn anh!
Giọng điệu của anh ta hời hợt mà khách khí:
- Không cần cảm ơn, cũng không hẳn là vì em.
Tôi biết, có lẽ Mộ Chấn Phi nghĩ cho chị mình nên không muốn làm ầm ĩ chuyện này, ngầm đồng ý cho người khác tung tin tôi là bạn gái mình để chuyển hướng dư luận. Mà tôi cũng kệ, dù sao tôi và Mạc Thiệu Khiêm đã chẳng còn dây dưa gì nữa. Sau này, chắc tôi và Mộ Chấn Phi cũng coi nhau như người dưng, kể ra cũng tiếc thật nhưng vẫn may, đời còn dài, cuộc sống của tôi mới chỉ bắt đầu sang trang mới mà thôi.
Nhưng không ngờ tôi đã đánh giá sai tình hình sự việc nên vui mừng quá sớm.
Hóa ra Thượng đế chưa từng rủ lòng thương xót tôi, ông ta dửng dưng giương mắt nhìn tôi vùng vẫy trong cơn bão của số phận. Mỗi lần tôi cảm thấy ngón tay mình sắp chạm được vào mỏm đá ở bờ bên kia, mỗi lần tôi cảm thấy mình sắp có thể thở phào nhẹ nhõm thì ông ta lại đón đầu, giáng một đòn chí mạng, đẩy tôi ngã xuống đại dương của tuyệt vọng, rồi nuốt chửng nơi vực thẳm.
Sau kỳ nghỉ Tết, tôi mới để ý thấy mình bị trễ kinh, rồi phát hiện ra mình đã có thai. Hồi sống cùng Mạc Thiệu Khiêm, tôi luôn dùng thuốc tránh thai hằng ngày, tôi cũng không giấu giếm chuyện tôi dùng thuốc vì nghĩ rằng hắn cũng đồng tình. Không hiểu sao lại có cơ sự này, tôi lén lút ra hiệu thuốc, mua que thử thai. Khi hai vạch đỏ hiện ran gay trước mắt, tôi như bị ai đó giáng một đòn choáng váng, rơi tuột xuống vực sâu của tuyệt vọng.
Nội quy trường tôi rất nghiêm ngặt, cấm tuyệt đối những trường hợp mang thai trước khi kết hôn. Nếu không tranh thủ giải quyết trước khi vào học, e chỉ còn nước bị nhà trường đuổi.
Sau khi cắt đứt với Mạc Thiệu Khiêm, tôi gửi trả hắn toàn bộ thẻ phụ qua dịch vụ chuyển phát nhanh, bây giờ trong tay chẳng có nổi vài trăm tệ.
Tôi đành mượn tiền Duyệt Oánh. Lúc tôi gọi thì cô ấy đang ở quê ăn Tết:
- Cậu cần bao nhiêu?
Tôi không biết bao nhiêu mới đủ nên nói bừa:
- Tớ muốn mượn ba nghìn.
Duyệt Oánh bán tín bán nghi hỏi: “Một tuần nữa là vào học rồi, với cả chẳng phải cậu đã vay vốn hỗ trợ học phí rồi sao? Bây giờ cần nhiều tiến thế làm gì?”
Tôi nói:
- Tớ cần làm một phẫu thuật nho nhỏ, bệnh viện nói chi phí tổng cộng ba nghìn.
- Phẫu thuật gì?
- Phẫu thuật vẹo vách ngăn mũi.
- Cứ đợi vào học rồi làm, lúc đó tớ đã về trường, cũng tiện đi chăm nom cậu. Mà cái này có thể thanh toán bằng bảo hiểm mà, cậu cứ cầm bảo hiểm y tế đi.
Đột nhiên cô ấy khựng lại, rồi như sực nhớ ra.
- Này Đồng Tuyết, cậu khai thật đi, cậu làm phẫu thuật gì? Bằng không tớ bay về đó ngay bây giờ đấy!
Chẳng hiểu sao cô ấy lại mẫn cảm thế. Tôi đang vòng vo thì cô ấy đã xẵng giọng:
- Cậu có thai rồi hả?
Tôi không biết phải nói gì, ở đầu dây bên kia, Duyệt Oánh quát tháo ầm ĩ:
- Thằng khốn nạn! Đồ súc sinh! Đúng là đồ súc vật! Sao hắn có thể đối xử với cậu như thế? Mẹ kiếp! Loại không bằng súc vật!
Nhưng tôi nghĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến Mạc Thiệu Khiêm, mà do số tôi quá xui xẻo, đến thuốc tránh thai cũng vô tác dụng.
Duyệt Oánh bay về ngay trong ngày, cô ấy dập tắt ngay ý nghĩ đòi đến mấy phòng khám nhỏ lẻ của tôi, rồi tìm người dò la địa chỉ của vài bệnh viện tư nhân, cô ấy nói:
- Bệnh viện tư có hệ thống trang thiết bị đầy đủ, đến đấy làm phẫu thuật vẫn hơn.
Nói thật là tôi sợ lắm, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp chuyện này, mọi thứ viết trên sách vở vô cùng kinh khủng, những miêu tả trên mạng càng khiến tôi khiếp đảm hơn.
Duyệt Oánh giúp tôi đặt lịch phẫu thuật, cô ấy an ủi tôi:
- Không đau đâu, chắc sẽ không đau lắm đâu.
Tôi không sợ đau, tôi chỉ sợ những gì chưa biết, tôi không biết điều gì sắp xảy đến với mình. Hôm ấy, theo Duyệt Oánh đến bệnh viện mà tôi cứ run cầm cập. Có nằm mơ cũng không ngờ chúng tôi lại chạm mặt Tiêu Sơn và Lâm Tư Nhàn ở đó.
Tôi như chết lặng khi thấy anh.
Sắc mặt anh cũng trắng bệch khi thấy tôi.
Tôi biết anh dẫn Lâm Tư Nhàn đến khám, không ngờ lại gặp nhau tình cờ thế này, tôi chẳng biết nói gì hơn. Tôi không mong mình sẽ gặp lại anh, nói tôi là đứa quen thói tự huyễn hoặc bản thân cũng được, sau này, tôi không muốn gặp lại Tiêu Sơn nữa.
Mối tình đầu của thời niên thiếu đã đi vào dĩ vãng, giờ đây tàn dư của hiện thực lại khiến chúng tôi bối rối. Tôi không dám, mà có lẽ là tôi không muốn gặp Tiêu Sơn vì sợ gợi lại nhữn đau đớn, khổ sở trước kia. Nhất là hôm nay, khi chạm mặt anh trong tình cảnh khó xử này, dường như vận mệnh tối tăm đang nhắc nhở tôi rằng, những thứ tốt đẹp đã xa nay không còn thuộc về mình nữa, tôi và anh chẳng thể quay về như ngày xưa.
Tôi đi lướt qua Tiêu Sơn, nhưng Lâm Tư Nhàn gọi giật tôi lại.
Tôi không muốn nói chuyện với cô ấy, Duyệt Oánh nhanh trí chen vào giữa chúng tôi, nói:
- Đồng Tuyết đưa tôi đến làm chút xét nghiệm.
Ánh mắt Lâm Tư Nhàn nhìn tôi vẻ đăm chiêu.
Tôi siêu âm xong, bác sĩ nói hiện tại túi thai vẫn còn khá nhỏ, đợi thêm một tuần nữa mới có thể tiến hành phẫu thuật. Duyệt Oánh ngồi bên, buột miệng nói:
- Qua tuần sau là vào học rồi còn gì!
Bác sĩ đảo mắt nhìn cô ấy rồi từ tốn nhắc lại lời mình bằng tiếng Trung:
- Một tuần sau hẵng làm phẫu thuật.
Tôi thấy chán nản, tuần sau vào học rồi, tới lúc đó, e sẽ phải bỏ nhiều tiết, trong trường lại lắm tai mắt, hẳn sẽ bất tiện lắm.
Duyệt Oánh an ủi tôi:
- Thôi kệ, tuần sau tớ tìm phòng cho cậu ra ngoài sống một thời gian.
Lúc rời bệnh viện, tôi thấy Tiêu Sơn đứng lẻ loi bên kia đường, cách nhau dòng xe hối hả ngược xuôi, có lẽ giữa chúng tôi là cả một khoảng trời xa cách. Tuy xa xôi như thế nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Đã không có duyên phận, sao vẫn run rủi để tôi gặp anh?
Duyệt Oánh cũng nhìn thấy Tiêu Sơn, cô ấy liền nói:
- Tớ về trường đợi cậu nhé!
Duyệt Oánh không biết tôi và Tiêu Sơn đã xảy ra chuyện gì, cô ấy đinh ninh mấy ngày đó, Tiêu Sơn là người cứu tôi, tưởng tôi và anh cần thời gian để quay lại. Cô ấy không biết giữa tôi và Tiêu Sơn đã xuất hiện rào cản khó mà vượt qua được, tôi và anh không hề có tương lai.
Tôi không muốn gặp riêng Tiêu Sơn, không muốn tiếp tục đẩy mình vào cõi vô vọng. Tiêu Sơn đứng đó mà như xa tận chân trời. Một nơi nào đó sâu thẳm trong tôi bỗng dấy lên cảm giác tê tái âm ỉ, tôi thường trở nên mất lý trí mỗi lần gặp anh.
Tôi lầm lũi bước theo anh, tự hỏi không biết Tiêu Sơn định nói gì với mình. Chúng tôi bám gót nhau trên vỉa hè tấp nập, anh thong thả cất bước, tôi chậm rãi theo sau. Cuối cùng, anh quay người nhìn tôi, chúng tôi đang đứng trước một cửa hàng McDonald’s, anh hỏi:
- Vào ăn không?
Tôi không muốn ăn uống bất cứ thứ gì nhưng có lẽ anh cần một chỗ để nói chuyện. Trong cửa hàng không đông lắm, Tiêu Sơn mua cho tôi một suất ăn và mua cho mình một món đồ uống. Từ đầu đến cuối, anh không hề nhấp môi một lần và tôi cũng không đụng đến đồ ăn. Dòng thời gian lặp đi lặp lại, tôi nhớ như in lần đầu tiên mời anh vào McDonald’s, người con trai phóng khoáng cởi mở của nhiều năm về trước đã biến mất từ lâu, và một cái tôi mẫn cảm, hồn nhiên ngày nào cũng bị vận mệnh bóp chết ngay tại ngã rẽ của cuộc đời.
- Từ trước đến giờ anh có rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng hình như chúng ta có quá ít thời gian.
Giọng Tiêu Sơn bình tĩnh lạ thường, tôi ngước nhìn anh.
- Anh đã đợi em suốt ba năm, có lẽ trong vô thức, anh vẫn luôn mong có một ngày em quay về. Thi tốt nghiệp xong, anh biết nguyện vọng đại học mà em điền, lúc đó, bố mẹ khuyên anh đăng ký Đại học H, điểm của anh đủ để giành học bổng của trường H. Nhưng anh khăng khăng muốn ở lại thành phố này. Ở gần nhau như thế, mỗi lần ngang qua trường em, anh lại nghĩ duyên số nhất định sẽ cho anh gặp lại em.
Những chuyện vặt vãnh xưa kia và cả những lỡ làng của thời cấp ba đã trở thành một đoạn ký ức mờ nhạt, xa xăm, kể cả mối tình giản đơn mà cố chấp nay đã bị dĩ vãng gửi vào gió. Tôi thấy buồn, thấy khó chịu, tôi không muốn nghe Tiêu Sơn nhắc lại nữa.
- Thôi đừng nhắc nữa, đằng nào cũng qua rồi.
Nhưng Tiêu Sơn không đoái hoài đến lời tôi, anh vẫn kể:
- Anh cố gắng kiềm chế bản thân không đi tìm em vì sợ em đã quên mọi thứ mất rồi, như thế chẳng khác nào tự chuốc lấy ê chề. Hôm sinh nhật Lâm Tư Nhàn, anh muốn tránh mặt cô ấy, nên mới đến chỗ Triệu Cao Hưng ăn cơm. Thật không ngờ… Anh không ngờ mình xui xẻo đến vậy, lần đầu tiên gặp lại nhau thì em đã có Mộ Chấn Phi bên mình. Em vẫn luôn nổi bật dù đứng cạnh người ưu tú nhất. Lúc đó, em và Mộ Chấn Phi nói cười rất rôm rả, cả quãng thời gian cấp ba, chưa bao giờ anh bắt gặp nụ cười ấy trên khuôn mặt em. Anh về trường, thấy Lâm Tư Nhàn vẫn đứng đợi dưới cổng ký túc xá, anh và cô ấy ra ngoài uống rượu rồi say khướt. Lần đầu tiên trong đời anh để mình say, bởi anh biết mình vĩnh viễn không đợi được em nữa rồi. Anh tỉnh dậy trong căn hộ của Lâm Tư Nhàn, mọi chuyện thế là hết, anh cần phải có trách nhiệm với cô ấy. Lúc đó, bà ngoại bệnh nặng, anh có cảm giác mình đã đứng bên bờ vực thẳm, dù tiến hay lùi thì xung quanh cũng toàn vực sâu. Nghe Triệu Cao Hưng nói em đang nằm viện, anh không ngăn được mình đến thăm em. Lúc ra ngoài, xem đồng hồ, anh đã gặp em trong phòng bệnh tổng cộng bốn phút, chỉ bốn phút đồng hồ. Chắc em vĩnh viễn không biết bốn phút ấy đối với anh xa xỉ xiết bao, nếu ngồi lâu hơn một phút thôi, có lẽ anh sẽ mất kiềm chế rồi thốt ra những lời kinh khủng. Cứ nhớ đến em là anh lại có cảm giác suy sụp. Sau khi bà qua đời, anh nhốt mình tại căn hộ ở thành phố T, anh cứ nghĩ đi nghĩ lại, tại sao chúng ta lại không có duyên phận, vì tình yêu của anh không đủ nhiều, hay vì vận may của anh quá ít ỏi? Nhưng rõ ràng anh yêu em rất nhiều, thậm chí yêu bằng tất cả sức lực của mình. Lúc em gọi điện cho anh, lúc em nói muốn bỏ đi, anh dắt em đi mà không hề chần chừ. Nếu phải xuống địa ngục thì cùng xuống, nếu phải chết thì cùng chết, nên anh đã đưa em đi. Lúc em ngủ, anh lên mạng đọc được những bài viết ấy, anh thấy mình thật đáng thương. Nhưng anh không cách nào kiềm chế được, anh ra vẻ chẳng biết gì. Đêm ấy, em mơ ác mộng, gào thét gọi tên một người con trai khác, anh nghĩ mình không thể kiềm chế bản thân hơn nữa, anh đã thốt ra những lời quá đáng khiến em bỏ đi. Khi anh đuổi theo em, anh mới hiểu ra, trái tim anh chỉ có em. Anh không dừng lại được dù em đã yêu người khác. Mặc kệ em yêu ai, anh vẫn yêu em. Nhưng không ngờ em lại chịu nhiều khổ sở đến thế, nghe em kể mà lòng anh đau như cắt. Lúc đó anh mới biết, hóa ra bao nhiêu năm qua, không chỉ mình anh đau khổ, mà em cũng vậy.
Giọng anh thấp dần:
- Anh chỉ muốn em biết rằng anh không lừa dối em. Anh biết em rất buồn, nhưng anh nhất định phải nói với em, chưa bao giờ anh lừa dối em.
Tôi nhìn Tiêu Sơn, nhìn người con trai tôi yêu bao năm qua, từ một chàng trai hăng hái thời trung học nay đã trở thành người đàn ông lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. Anh hơi nhíu mày, thậm chí dung mạo tuấn tú ngày xưa nay đã vương đầy phiền muộn. Tôi nghĩ, giá như được vươn tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên vầng trán ấy thì hạnh phúc xiết bao.
Cả tôi lẫn Tiêu Sơn đều đáng thương như nhau. Liêu xiêu trên đường đời mấp mô, sau một chặng đường dài, tôi để vuột mất anh và chính anh cũng không nắm chặt tay tôi. Đâu phải tình yêu của chúng tôi không đủ lớn, mà là chúng tôi gặp nhau khi còn quá trẻ, thời gian dành cho nhau quá ít nên chưa biết trân trọng tình cảm. Đến khi hiểu ra người kia quan trọng với mình thế nào thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Chuyện ở đời, một đi và không bao giờ trở lại.
Tôi gấp tờ giấy ăn trong tay hồi lâu mà vẫn không ra hình thù gì. Bao năm qua, có con thiên nga mà tôi học mãi cũng không gấp nổi. Đón lấy tờ giấy trong tay tôi, anh gấp một con thiên nga rồi đưa tôi.
Tôi ngây người nhìn anh, Tiêu Sơn mỉm cười, nhiều năm về trước, anh luôn dành cho tôi nụ cười đó.
- Em còn nhớ không? Lần đầu tiên em mời anh vào McDonald’s, lúc anh bước ra từ chỗ rửa tay, tình cờ thấy em lén bỏ con thiên nga vào túi áo khoác, vẻ mặt em lúc đó lấm lét như một gã ăn trộm mà rõ ràng có phải trộm đâu. Lúc đó, anh chỉ mong em có được cảm giác an toàn và hạnh phúc, anh tự nhủ mình sẽ dốc sức để mang lại hạnh phúc cho em.
Đáy mắt anh đã phủ lớp sương mù man mác:
- Đồng Tuyết, xin lỗi em, anh chưa làm được.
Tôi không biết mình đã về trường bằng cách nào. Duyệt Oánh ngồi ở phòng đợi tôi, nụ cười của Tiêu Sơn chờn vờn trước mắt khiến tôi ngẩn ngơ. Giá anh đã hết yêu tôi, giá tôi chưa từng gặp lại anh thì tốt biết mấy. Thà anh đã thay lòng đổi dạ, thà anh lừa dối tôi, thà anh ruồng rẫy tôi, thà anh đừng cười với tôi. Nụ cười ấy thế nào nhỉ? Rõ ràng khóe môi anh đã cong lên, mà đường cong ấy buồn biết mấy. Giọt nước bên khóe mắt anh như từng nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi yêu anh nhiều đến thế, tôi đã yêu anh thật nhiều, vậy mà số mệnh lại gỡ tay tôi ra rồi quyết mang anh đi. Anh nói số anh xui xẻo, nhưng đâu biết chính tôi đen đủi mới liên lụy đến anh, là tôi khiến anh khổ sở, chính tôi kêu gọi sự day dứt trong anh, còn ai ngoài tôi chất quá khứ lên đôi vai anh? Đáng lẽ tôi không nên đi tìm anh, chỉ vì tôi ích kỷ nên không nghĩ đến lúc này, anh và tôi lại chia nhau một nỗi khổ tâm.
Suốt đêm dài, tôi thao thức không ngủ được, cũng chẳng thiết ăn uống gì. Duyệt Oánh nghĩ là tôi lo lắng chuyện phẫu thuật nên không biết phải an ủi ra sao. Cô ấy tìm giúp tôi một căn phòng ở bên ngoài, phòng đơn ở mấy khách sạn gần trường đã kín chỗ, người ta thường đặt phòng từ giáp Tết. Trong khi Duyệt Oánh chạy đôn chạy đáo tìm phòng trọ thì tôi lại nhốt mình trong ký túc xá, nằm đờ đẫn trên giường.
Điện thoại đổ chuông mà tôi cũng chẳng muốn nghe, nhưng điện thoại cứ réo liên tục, tôi đành bật dậy, thấy số lạ, tôi cứ ngỡ người ta gọi nhầm.
Phía đầu dây bên kia, giọng một phụ nữ vang lên điềm đạm và dịu dàng. Chị ta gọi tôi là “Đồng tiểu thư”, còn tôi lại không hề biết chị ta là ai, cho đến khi chị ta cất lời:
- Tôi có thể gặp riêng cô được không? Tôi là vợ của Mạc Thiệu Khiêm.
Tôi giật mình, nín thở, trên đời này, chị ta là người phụ nữ duy nhất khiến tôi cảm thấy hổ thẹn. Phải mất một lúc lâu sau, tôi mới lắp bắp:
- Tôi và Mạc tiên sinh… chúng tôi đã cắt đứt với nhau rồi.
- Tôi biết. – Chị ta khăng khăng nói. – Nhưng tôi có chuyện muốn nói với Đồng tiểu thư.
Những chuyện phải xảy ra có trốn cũng không thoát, tôi hít một hơi thật sâu rồi tự nhủ chẳng việc gì phải sợ cả, đằng nào thì mối quan hệ giữa tôi và Mạc Thiệu Khiêm đã chấm dứt rồi.
Tôi thay quần áo đi gặp Mạc phu nhân, bên ngoài nhìn chị ta đẹp hơn trong ảnh rất nhiều nên càng khiến tôi thấy mặc cảm. Người phụ nữ xinh đẹp và thanh tao nhường này mà sao Mạc Thiệu Khiêm còn lăng nhăng bên ngoài nhỉ? Lẽ nào như người ta vẫn nói: đàn ông không biết thế nào là đủ, hay nói cách khác, bọn đàn ông luôn cảm thấy vợ mình không xinh bằng những người phụ nữ khác chăng?
Chị ta mỉm cười, nói:
- Tôi là Mộ Vịnh Phi, Đồng tiểu thư cứ gọi tôi là Vịnh Phi.
Cái tên này gợi tôi nhớ đến Mộ Chấn Phi. Cử chỉ của chị ta vô cùng nhã nhặn, phong thái cũng có nét hao hao Mộ Chấn Phi, nhưng khuôn mặt thì không giống nhau. Nếu nói sự tuấn tú của Mộ Chấn Phi như mặt trời rực rỡ thì vẻ đẹp của chị ta đúng là ánh trăng trong ngần, chị em nhà này quả là long phượng giữa đời thường.
Tôi cứ có cảm giác lúng túng như thể mình là kẻ trộm đang đối diện với khổ chủ, tôi không cố ý nhưng nói cho cùng, một thời tôi và Mạc Thiệu Khiêm đã từng có quan hệ ngoài luồng.
- Thiệu Khiêm là thế đấy, mỗi khi gặp áp lực, đàn ông thường tìm vui bên ngoài, xưa nay, tôi cũng chưa hề phàn nàn. – Sắc mặt chị ta tỏ ra ngán ngẩm. – Trước khi lấy nhau, tôi đã biết anh ấy không chỉ thuộc về mình tôi.
- Tôi và Mạc tiên sinh… – Tôi ngượng ngập giải thích. – Không phải như chị nghĩ đâu, thực ra anh ta cũng không hề thích tôi, chỉ có điều là…
Tôi cũng không biết nên miêu tả mối quan hệ dị hợm giữa tôi và Mạc Thiệu Khiêm thế nào để chị ta hiểu, Mộ Vịnh Phi thở dài, nói:
- Xưa kia chúng tôi kết hôn chỉ vì lợi ích kinh doanh của hai nhà nhưng về sau tôi mới nhận ra tình yêu chân thành của anh ấy. Anh ấy làm nhiều việc buộc tôi phải chú ý, như chuyện Tô San San vài tháng trước… Có lẽ cô cũng không biết…
Thì ra là thế, giờ tôi mới vỡ lẽ. Đương nhiên rồi, Mộ Vịnh Phi đẹp thế này, xuất sắc thế này, tôi mà là đàn ông, hẳn sẽ không kìm được lòng yêu mến chị ta.
- Tôi cảm thấy vô cùng áy náy, những lời đồn trên mạng lại liên lụy đến cả em trai mình. Khi cha tôi nổi giận, tôi mới để ý đến mọi việc. Mạc Thiệu Khiêm thẳng thắn thừa nhận hai người quả thực có qua lại với nhau, lúc ấy tôi mới nhận ra thực chất em trai mình đang bao biện, che giấu hộ anh ấy. Em tôi khờ quá, cậu ấy chỉ sợ tôi buồn lòng.
Nụ cười mỉm cùng ánh mắt dịu dàng ấy làm tôi chợt nảy sinh lòng ngưỡng mộ. Tôi không ngưỡng mộ lý lịch hơn người của chị ta mà tôi thấy ghen tỵ vì chị ta có biết bao nhiêu người yêu mến, họ ra sức bao bọc, không để chị ta chịu bất kỳ tổn thương nào. Thậm chí một người khó tính như Mạc Thiệu Khiêm mà cũng thể hiện tình yêu với vợ mình một cách thật dị thường.
- Có chuyện này, từ lúc biết được sự thật tới giờ, tôi luôn muốn giúp cô nhưng thoạt đầu còn băn khoăn nên còn do dự, hôm nay, cuối cùng cũng hạ được quyêt tâm. – Ánh mắt chị ta dịu dàng, thoáng nét áy náy: – Tôi không biết nên giãi bày ra sao, hôm nay gặp được cô rồi, tôi mới rõ cô là một người con gái vô cùng đơn thuần, vô cùng đáng yêu, tôi thay mặt Thiệu Khiêm mong cô thứ lỗi, bởi lẽ chuyện này vốn không nên kéo cả cô vào. Nếu như có thể, tôi tình nguyện thay mặt anh ấy lấy hết khả năng mình ra để bồi thường cho cô.
Cả buổi chiều ngày hôm đó, tôi như ngây dại, chị ta kể một câu chuyện rất dài, dài đến nỗi tai tôi ù đi, chẳng vào đầu được gì. Đầu đuôi ngọn ngành dần dàn trải trước mắt, thì ra là thế, thì ra vì nguyên nhân đó nên Mạc Thiệu Khiêm mới tìm đến tôi, mới đối xử với tôi như vậy.
Bấy lâu nay, tôi cứ đổ lỗi cho số mệnh, mãi chẳng nghĩ ra rằng đằng sau sự việc lại tồn tại một lý do khác nữa.
Tôi chỉ võ đoán có lẽ hắn cố ý làm quen với tôi, hóa ra đúng là hắn cố ý thật.
Chỉ bởi chuyện này liên quan đến cả những người đã khuất.
Tôi có cảm giác lợm giọng, buồn nôn, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, tôi thấy mình đã quá may mắn, bởi có may mắn thì tôi mới sống được tới ngày hôm nay.
Mộ Vịnh Phi thấy sắc mặt tôi, liền hỏi:
- Đồng tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?
- Tôi rất ổn và chẳng hề gì, tôi nở nụ cười yếu ớt, thì thào câu cảm ơn vì chị đã kể cho tôi tất cả.
Tôi vấp ngã ở ga tàu điện ngầm, lúc ấy, người qua đường hối hả vội vã, không ai một chìa tay ra đỡ, tự tôi vật lộn bò dậy, đầu gối tuy đau nhưng may còn đi được. Tôi vào ga rồi nhưng quay ra đón chuyến khác, lãng phí hai tiếng đồng hồ trên đường, vẫn chưa về được trường, tôi đành gọi điện báo Duyệt Oánh là mình muốn đi thăm bố mẹ.
Dường như Duyệt Oánh rất hiểu, cô ấy nói:
- Ừ, vậy cậu đi đường cẩn thận!
Có lẽ do đợt tàu Tết vừa kết thúc nên việc mua vé dễ dàng hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, có điều vé giường nằm đã hết, tôi đành mua một vé ở toa ghế cứng trên chuyến tàu về Nam. Hành khách trên tàu không đông lắm, cả đêm tôi có thể nằm mọp xuống bàn ngủ một giấc, trong cơn lơ mơ còn nghe rõ tiếng chào mời của người đẩy xe hàng quà vặt trên tàu đi lướt qua. Giấc ngủ chập chờn kéo dài mãi đến khi trời hừng sáng, nhìn ra ngoài, phong cảnh đổi khác. Dòng sông phân nhánh chia cả cánh đồng rộng lớn thành những ô nhỏ xanh mướt, đây chính là Giang Nam mà tôi đã xa cách bấy lâu, ngoài trời lắc rắc mưa bay, giọt mưa gõ nhịp trên cửa kính cáu bẩn của tao tàu, vạch lên chúng những vệt nước chảy dài.
Ga tàu dường như luôn là nơi đông đúc, xô bồ, tôi xuống ga, đổi hai lần xe bus, sau đó, thuê một chiếc taxi mới đến được nghĩa trang vào tầm gần trưa, trong nghĩa trang, bốn bề là sự tĩnh mịch.
Tôi đặt bó hoa vừa mua lên phần mộ của bố mẹ. Năm năm trước, chính tay tôi bưng hai tiểu sành nho nhỏ đặt hai người an nghỉ tại nơi đây. Cậu cũng chạy qua giúp tôi lo liệu tang sự, lúc đó, tôi suy sụp tuyệt vọng, đắn đo chẳng biết mình có đủ can đảm để sống tiếp không.
Trên bức ảnh khắc trên bia, ánh mắt mẹ nhìn tôi vẫn thật dịu dàng. Mẹ tôi thuộc típ phụ nữ truyền thống, từ hồi tôi học tiểu học, mẹ đã dặn khéo tôi rằng con gái cần biết tự trọng, đừng giao du với bọn con trai một cách tùy tiện. Tôi hiểu lời mẹ dạy, không biết mẹ sẽ buồn lòng ra sao nếu biết những chuyện tôi từng trải qua.
Bố tôi là người ngang ngạnh, bướng bỉnh, khiến mẹ chịu nhiều cực khổ. Tôi vẫn nhớ khi còn bé, đợt chia nhà phúc lợi cuối cùng của cơ quan bố, nhà tôi đủ điều kiện nhưng vì mối hiềm khích giữa bố và lãnh đạo cơ quan nên họ kiên quyết không dành chỉ tiêu cho nhà tôi. Tối đó, bố ra ban công hút thuốc, còn mẹ vừa làm cơm trong bếp vừa khóc thầm.
Ngày ấy, tôi đã hạ quyết tâm phải học thật giỏi, phải đỗ vào đại học hàng đầu, để bố mẹ vui lòng, để bố không phải khó xử.
Bố nói bố sẽ mang lại cuộc sống sung túc cho cả nhà, rồi bố tôi nghỉ việc ở cơ quan, đi làm cho một xí nghiệp tư nhân.
Kể từ đó, đời sống gia đình tôi ngày càng khấm khá. Cả gia đình chuyển sang một căn hộ rộng hơn khi tôi vẫn đang học tiểu học, thậm chí còn mua được xe riêng.
Lúc đó, tôi luôn là học trò cưng của thầy cô giáo, là niềm ngưỡng mộ của bạn bè. Với thành tích tốt và gia cảnh bậc trung, dường như tôi có mọi thứ trong tay.
Tôi không hề hay biết những đồng tiền ấy từ đâu mà có, tôi cứ đinh ninh bố tôi kiếm được tiền bằng chính sức lực của mình. Mẹ kể bố được ông chủ khen, mà bản thân bố cũng tốt nghiệp trường đại học chính quy, đã có nhiều năm kinh nghiệm ngoài công trường.
Tôi có ngờ đâu thế giới của người lớn lại giả dối đến vậy, tôi có ngờ đâu mình bị lừa bởi chính người cha đáng kính ấy.
Ông nhúng tay làm những việc sai trái, đi ngược lại đạo đức nghề nghiệp.
Có lẽ ngay cả mẹ cũng bị bố lừa dối, giấu giếm.
Nhưng thế cũng tốt, cả nhà ngậm đắng nuốt cay cho đến ngày hôm nay, coi như đã được giải thoát.
Tôi không nợ ai cả, mẹ đã dạy tôi rằng đừng bao giờ nợ ai thứ gì.
Tôi gượng cười với mẹ, con vẫn ổn, con không sao cả. Con sẽ nỗ lực làm lại từ đầu để sống một cuộc đời đúng nghĩa.
Vào học được ba ngày, Duyệt Oánh đưa tôi tới bệnh viện. Phẫu thuật không đau mà bản thân tôi cũng không cảm thấy đau đớn, thuốc mê vừa ngấm là tôi ngủ luôn, lúc tỉnh dậy thì đã phẩu thuật xong. Tôi nằm trên giường bệnh truyền nước, có Duyệt Oánh luôn ở bên săn sóc.
Tôi cười với Duyệt Oánh rồi thầm nghĩ, may còn có cô ấy ở bên. Duyệt Oánh đeo lên cổ tay tôi một chuỗi hạt bồ đề rồi ấp úng nói:
- Ông bố giàu xối nhà tớ đã cất công lên tận Ngũ Đài Sơn xin hộ tớ chuỗi hạt này, nghe nói linh nghiệm lắm, giờ tặng lại cho cậu, chỉ mong từ nay về sau, cậu sẽ bình an vô sự, đừng làm mất uy tín của mấy vị cao tăng trên Ngũ Đài Sơn.
Tôi chăm chú nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nói:
- Cậu dài dòng văn tự y như mẹ tớ vậy.
Cô ấy phì cười.
Sau khi xuất viện, Duyệt Oánh đưa tôi về khách sạn àm cô ấy đã tìm hộ, chúng tôi ngủ ở đó, hôm sau, cô ấy mới về trường. Buổi sáng, Duyệt Oánh vừa đi chưa được một lúc, bỗng nghe có tiếng chuông cửa, tôi chắc mẩm cô ấy lại bỏ quên đồ. Tôi bật dậy khiến vết thương sâu trong bụng nhói đau. Cũng không đau lắm, nó chỉ giống như đau bụng kinh bình thường. Nhưng lòng rầu rĩ, tôi tự nhủ, có những vết thương cả đời khó mà quên được.
Vừa mở chốt, ngay lập tức cánh cửa bị đẩy mạnh, Mạc Thiệu Khiêm đứng lù lù ngay bậc cửa.
Tôi quên bẵng mọi nỗi sợ hãi, chỉ biết thừ người nhìn hắn trong sững sờ.
Vẻ ngoài của hắn thật đáng sợ, đôi mắt đục ngầu, vằn máu đỏ như thể đã thức trắng cả đêm, một dáng vẻ tôi chưa thấy bao giờ. Ánh mắt hắn nhìn tôi như nhìn một con quái vật khiến lòng tôi hốt hoảng, hắn từng tuyên bố đừng để hắn thấy mặt tôi nữa, vậy sao hắn còn mò đến đây?
Tôi nhúc nhích, định giật lùi về phía sau, hắn liền chộp lấy cổ tay tôi, siết mạnh, xương cốt tưởng như sắp đứt lìa, đau đến ứa nước mắt. Hàm dưới hắn căng lên trông thật đáng sợ, toàn thân hắn tỏa ra sát khí đằng đằng, câu chữ rin rít lách ra từ kẽ răng:
- Cô, tại sao…
Chưa bao giờ tôi chứng kiến dáng vẻ đáng sợ này của hắn, ngay cả lần tôi đề cập đến vấn đề chia tay sau khi trở về từ thành phố T, hắn cũng không sửng cồ như lúc này. Tôi biết hắn đang ám chỉ điều gì, nhưng giờ đây, tôi chỉ cảm nhận được sự bức bối và luống cuống, tôi không ngờ hắn biết tin nhanh thế, càng không ngờ hắn biết cả nơi này nhưng bất ngờ hơn cả là thái độ dữ dằn của hắn. Tôi bắt đầu lấp liếm theo phản xạ:
- Chẳng sao cả… Đứa trẻ có phải của anh đâu!
Không ngờ lời tôi nói lại làm hắn tức điên lên, tôi nhìn rõ mồm một đôi đồng tử ấy co rút lại. Bàn tay hắn siết chặt, năm khớp ngón tay trắng bệch khiến tôi lập tức có cảm giác khó thở. Hình như hắn muốn bóp chết tôi bằng được.
- Tại sao… Tại sao?
Tại sao? Tôi cũng chẳng biết tại sao nữa! Tại sao giữa chúng tôi lại có thứ duyên nợ éo le này. Rõ ràng hắn yêu vợ mình say đắm, sao còn làm tổn thương chị ta bằng cách này? Tại sao hắn không biết nâng niu trân trọng thứ tình cảm chân thành đang có? Tại sao hắn không giết quách tôi đi…?
Hắn sắp giết tôi thật rồi, tôi gồng mình gỡ tay hắn ra nhưng cánh tay ấy như một gọng kìm chí mạng đúc từ sắt. Mọi thứ trong mắt tôi cứ nhạt nhòa dần, thậm chí gương mặt kia cũng trở nên nhập nhòe. Thật không ngờ, cứ tưởng tất cả ác mộng đã chấm dứt và giờ đây mình sắp được làm lại cuộc đời nhưng hóa ra bản thân vẫn chưa được giải thoát. Có lẽ ngạt thở sinh ra ảo giác nên tôi nhìn khuôn mặt hắn méo mó, vẹo vọ, trong mắt tưởng chừng phủ một tầng sương.
Lần này tôi chết chắc rồi, trong phổi chẳng còn tẹo không khí nào, mọi vật dần chìm vào tối tăm… Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!
Bóng đêm như người mẹ dang rộng vòng tay ấm áp, đầy dịu dàng và bao dung đón tôi vào lòng.
Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện, chẳng biết thứ thuốc đang nhỏ giọt trong ống dẫn dịch kia là thuốc gì, tôi uể oải xoay đầu trên gối, thấy bên giường có một người đang ngồi.
Căn phòng tối mờ mờ, chỉ bật ngọn đèn nơi đầu giường, suýt nữa thì tôi nhảy dựng lên.
Mạc Thiệu Khiêm!
Mạc Thiệu Khiêm, hắn vẫn còn ở đây.
Chắc chắn đã muốn giết tôi nhiều lần rồi.
Cả cơ thể hắn chìm trong bóng tối, không cho phép tôi nhìn rõ biểu hiện trên khuôn mặt ấy, mà tôi như một con chuột gặp mèo, răng lợi va vào nhau lập cập.
Hắn ngồi im bất động, còn tôi thấy mình bải hoải và nặng trĩu, tôi đã chịu đựng quá đủ rồi. Những đè nén bấy lâu lâu nay tưởng đã hết, từ nay về sau không phải chịu đựng thêm nữa. Nhưng mọi thứ luôn ập đến bất ngờ, tôi nghĩ quả thực đã đủ lắm rồi.
- Giờ anh muốn thế nào thì tùy, thú thực, từ lâu tôi cũng chẳng thiết sống nữa rồi. Muốn giết, muốn xử gì thì cứ việc, tôi nhớ mẹ, mẹ con đoàn tụ sớm ngày nào phúc ngày ấy.
Hắn vẫn ẩn mình trong bóng tối, không buồn cựa quậy, cũng chẳng cất lời.
- Tôi chưa từng nghĩ rằng tôi thật sự nợ anh… Tôi luôn cho rằng, anh thật ngang ngạnh, cố chấp, tôi không đẹp, không thông minh, cũng chẳng khả ái gì cho cam, vì sao anh không chịu buông tha tôi? Tôi không hề biết nguyên nhân bố anh bị xuất huyết não là tại bố tôi. Ông luôn dạy tôi rằng làm người cần giữ phẩm hạnh. Chỉ vì làm mất lòng cấp trên mà ông giậm chân mãi một chỗ, sau này mới xin vào làm ở xí nghiệp tư nhân. Trong lòng tôi, ông luôn là người cha tuyệt vời, tôi không thể ngờ thế giới của người lớn lại giả dối đến vậy, thật kinh khủng… Tôi thay mặt bố mình xin lỗi anh, bố mẹ tôi đã qua đời trong vụ tai nạn giao thông năm năm về trước… Nếu có báo ứng, chắc chừng đó đã đủ rồi. Trước kia tôi hận anh, hận thấu xương. Tôi luôn cho rằng chính anh là người hủy hoại cuộc đời tôi nhưng giờ mới biết, thì ra “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước”, thôi cứ coi như số tôi đáng phải vậy. Anh không đánh cũng chẳng chửi bới, thực ra anh cũng quá tử tế với tôi rồi. Nêu đổi lại là tôi, ắt hẳn cả ngày lẫn đêm tôi chỉ nung nấu ý định giết chết kẻ hại cha mình. Anh đối xử với tôi như thế này, cũng phải thôi.
Mối quan hệ giữa tôi và người đàn ông này cuối cùng cũng kết thúc, cứ coi như tất cả chỉ là một cơn ác mộng rồi sẽ đến lúc phải tỉnh.
- Muốn khiến một kẻ trở nên đau khổ, không nhất thiết phải giết hắn, bởi lẽ cái chết thường là cách giải thoát nhanh chóng, thay vì giết hắn hãy đày đọa hắn trong tuyệt vọng, chỉ thế mới khiến hắn sống dở chết dở.
Mạc Thiệu Khiêm từ tốn cất lời, dường như đã lấy lại sự bình tĩnh thường ngày, vậy mà tôi thảng thốt, chỉ kịp nghe đúng câu cuối cùng.
Trong bóng đêm, giọng hắn đanh lại:
- Em cứ yên tâm.
Tôi không cắt nghĩa được câu nói cuối cùng ấy là uy hiếp hay chấp thuận? Nói xong, hắn liền quay gót, bỏ ra phía cửa. Ánh sáng ngoài hành lang ùa vào qua khe cửa hé mở, ánh đèn tuýp trùm lên bóng hắn cao to thẳng tắp, dường như lúc ấy, hắn sững lại một giây rồi bỏ ra ngoài đóng cửa phòng lại, chẳng buồn ngoái nhìn tôi lấy một cái.
Tôi mò mẫm lấy điện thoại, gọi cho Duyệt Oánh, cô ấy đang quýnh quáng định báo công an. Tôi bảo mình đang nằm trong bệnh viện, thế là cô ấy phóng đến ngay, còn chửi mắng oang oang khi chứng kiến những vết bầm tím trên cổ tôi.
Tôi nói:
- Thôi đừng chửi nữa, giả sử tớ chết bởi tay hắn cũng đáng thôi.
Duyệt Oánh trợn tròn mắt nhìn tôi, tôi bèn cười gượng rồi nghĩ bụng chuyện này cũng giống mấy tình tiết trong tiểu thuyết thật, Duyệt Oánh đọc tiểu thuyết nhiều như vậy, thể nào cũng tuôn một tràng cho mà xem. Thì ra, Mạc Thiệu Khiêm hận tôi cũng có nguyên do, hắn giày vò tôi là bởi bố tôi tiết lộ cơ mật của công ty cho đối thủ cạnh tranh, bán đứng bố hắn.
Từ lần đầu tiên gặp tôi, biết tôi là con gái của ai, có lẽ hắn đã muốn báo thù rồi.
Hắn hủy hoại đời tôi một cách dễ dàng, tôi nghĩ chắc bây giờ, hắn cũng thấy thỏa mãn lắm rồi.