Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 3 - Chương 99: Bày quái kế mở cửa trộm thai quỷ (2)

Tạ Liên nói: "Cô nương?!"


Sắc mặt Lan Xương trắng bệch, một câu cũng không nói nên lời. Đột nhiên, trong bụng ả như có thứ gì đó nổ tung, bụng dưới vốn xem như bằng phẳng bỗng dưng phồng lên thành một hình tròn to tướng, gần như sắp căng tét váy dài, đã thế còn có khói đen cuồn cuộn trào ra từ khe áo!


Đám nữ quỷ buông tay tản ra, Lan Xương miễn cưỡng dùng hai tay ôm chặt bụng dưới, hốt hoảng nói: "Đừng làm loạn!"
Không ngờ lại là linh hồn thai nhi trong bụng ả quấy phá. Hoa Thành thong thả mở miệng: "Ca ca lùi ra sau đi."
Tạ Liên nói: "Không cần đâu!"


Hai đầu gối thình lình quỳ rạp dưới đất, Lan Xương quát với vẻ đau đớn: "Nghe lời! Nghe lời! Con ngoan chút đi, con ngoan một chút có được không!!! Đừng làm loạn nữa!!!"
Tạ Liên nói: "Lan Xương cô nương, ngươi thả nó ra trước đi."


Lan Xương vội lắc đầu như điên: "Không được! Đừng mà đừng mà! Ta nhất định sẽ nhốt nó trong bụng ta nuôi dưỡng đàng hoàng, nó sẽ không ra ngoài hại người nữa! Thành chủ ta cầu xin các ngươi, đừng bắt con trai ta đi. Ta tìm nó đã mấy trăm năm rồi! Đừng bắt con trai ta đi! Đừng giao nó vào tay đám người trên trời kia!!"


Xem ra, quả nhiên đám quỷ trong chợ Quỷ đều biết Tạ Liên là người của Thiên giới. Lan Xương hét to một tiếng, ôm bụng lăn lộn dưới đất, bụng ả cứ như không còn là một bộ phận của cơ thể ả nữa, nó chẳng khác nào một vật sống, khi thì thu nhỏ, khi thì phồng to, khi thì xê dịch trên dưới trái phải, khói đen càng bốc dày đặc, coi bộ sau khi trở vào bụng mẹ nuôi dưỡng một hồi, linh hồn thai nhi quỷ quái này đã khôi phục chút nguyên khí, lại muốn quấy phá nữa. Đám nữ quỷ tản ra giây lát rồi lại tới đè Lan Xương, nhưng tuyệt nhiên không đè được, thế là đám yêu ma quỷ quái bên trái nhốn nháo hú hét: "Nhìn bọn ta nè!" Dứt lời xông lên đè ả. Hiện trường loạn hết cả lên, Tạ Liên siết chặt nắm đấm, quát: "Lan Xương cô nương! Sức mạnh của bào thai trong bụng ngươi vượt xa ngươi, hơn nữa nó có thể tổn thương ngươi nhưng ngươi lại không nỡ tổn thương nó, ngươi vốn chẳng làm gì được nó! Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị nó hút khô phá thể xông ra thôi, mau thả nó ra đi!"


Nếu Lan Xương không tự thả thứ mà mình giấu trong bụng ra, sớm muộn gì ả cũng bị linh hồn thai nhi hung tàn này hút khô rồi xé thành mảnh nhỏ, vậy thì Tạ Liên buộc lòng phải tự tay mổ bụng ả. Tuy rằng đỡ hơn nhìn ả bị con mình xé xác, nhưng nếu chưa đến bước đường cùng, y nào sẵn lòng làm chuyện đó? Y không muốn làm, dĩ nhiên cũng tuyệt đối không muốn Hoa Thành làm thay mình. Nhưng tính tình của nữ quỷ Lan Xương cố chấp tột độ, dẫu cho đau đến hét thảm liên tục, ả cũng nhất quyết không chịu thả linh hồn thai nhi đó ra. Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, Tạ Liên thà rằng tự tay mình làm, cắn răng nói: "Đắc tội!"


Nào ngờ tay y còn chưa đặt lên chuôi kiếm Phương Tâm, Hoa Thành lập tức đè y lại, trầm giọng nói: "Không cần đâu." Cùng lúc đó, giữa bụng Lan Xương bỗng toát một luồng sáng vàng, chói đến nỗi đám yêu ma quỷ quái gần đó cùng kêu thất thanh "ối!", đua nhau trốn ra xa, nhao nhao hỏi: "Thứ gì thế!"


Tạ Liên tập trung nhìn kỹ, sau khi luồng sáng vàng nhạt dần, linh hồn thai nhi nóng lòng xông ra ngoài như bị thứ gì đó khóa chặt, bụng của Lan Xương cũng phẳng lại. Mà thứ khóa chặt nó, chính là đai lưng quanh hông ả.


Chiếc đai lưng thoạt nhìn tầm thường không có gì đáng chú ý, nhưng khi nhìn kỹ lại, Tạ Liên kinh ngạc hỏi: "...Sao thứ này lại ở trên người ngươi?"
Cho dù vì giặt quá nhiều lần mà màu sắc phai nhạt, Tạ Liên vẫn nhìn ra được, chiếc đai lưng này là vật của Thiên giới.


Rất nhiều vật của Thiên giới đều là pháp bảo tinh vi, thế nên lúc cần thiết mới thể hiện năng lực bảo vệ chủ nhân đáp ứng nhu cầu cấp bách của nó. Hơn nữa, cho dù đường chỉ thêu bị mài mòn nghiêm trọng, Tạ Liên vẫn có thể xác định, đây nhất định là "đai lưng vàng" chỉ thần quan mới được dùng.


Nhìn phẩm cấp, lại còn là thần quan Thượng thiên đình nữa chứ!


Ở Thiên giới, tặng đai lưng vàng là một hành động tao nhã vô cùng phổ biến, mang ý nghĩa đặc biệt. Một vị nam thần quan tặng đai lưng của mình cho người khác, bản thân hành động này đã mang hàm ý mờ ám, rốt cuộc nó có ý nghĩa đặc biệt thế nào cũng dễ tưởng tượng thôi. Loại vật như đai lưng, tất nhiên không thể tùy tiện đem tặng, cũng chẳng dễ dàng đánh rơi. Tạ Liên nói: "Cô nương, chẳng lẽ con của ngươi..."


Nói đến đây, Tạ Liên sực nhớ bất luận có phải là động quỷ hay không, hỏi một cô gái chuyện riêng tư thế này ở nơi đông người có vẻ không tốt lắm, bèn kịp thời dừng lại. Lan Xương vội quát: "Không phải!"
Tạ Liên nhủ thầm: "Ta còn chưa nói gì, sao chưa chi ngươi đã nói không phải?"


Y hỏi: "Bảy tám trăm năm qua, ngươi chống đỡ qua ngày chỉ nhờ đai lưng vàng này sao?"
Nghe vậy, cả đám nữ quỷ trố mắt nghẹn họng: "...Mẹ cha ơi Lan Xương, ngươi lớn tuổi vậy hả?!"
"Chẳng phải trước đó ngươi bảo ngươi chỉ có ba trăm tuổi sao?"


"Không đúng, ả còn từng nói ả mới hai trăm tuổi!! Khai man tuổi kìa!!!"


Ước chừng linh hồn thai nhi này có bảy tám trăm năm tu vi, hiển nhiên mẹ ruột của nó cũng xấp xỉ nhiêu đó tuổi. Nhưng nữ quỷ Lan Xương lại không có lệ khí sâu nặng như thế (lệ khí = khí chất tàn nhẫn), thân là một nữ quỷ bình thường, ả có thể ở lại trên đời lâu đến vậy, xem ra đai lưng vàng chứa pháp lực này đã giúp ả công lớn. Nếu linh hồn thai nhi kia có cha là thần quan, nó hung tàn như thế cũng càng thêm hợp lý.


Một thần quan và một nữ nhi trần thế dan díu, kết quả không biết là bội tình bạc nghĩa hay lạnh nhạt ngó lơ, cô gái này gặp phải cảnh ngộ thảm khốc, thai nhi trong bụng sống sờ sờ bị người ta mổ ra. Hôm nay hai mẹ con đều hóa thành quỷ, nhiều khả năng thai nhi đó còn từng giết người vô số. Bất kể nhìn từ góc độ nào, mức độ nghiêm trọng của việc này chẳng thua gì vụ Tuyên Cơ, chưa kể dường như trông còn hơi quen mắt.


Tiếp theo nên giải quyết thế nào cũng dễ nghĩ thôi. Tạ Liên lập tức xoay người, nói với Hoa Thành: "Tam Lang, vị cô nương này..."
Chẳng cần y nhiều lời, Hoa Thành đã nói: "Huynh nên làm thế nào thì cứ làm thế nấy. Không cần phải hỏi ta."
Tạ Liên nhẹ giọng đáp: "Ừ."


Sau khi được đồng ý, Tạ Liên quay sang Lan Xương. Lúc này, đám quỷ đang chất vấn: "Lan Xương ơi Lan Xương, cha của con ngươi là ai thế?"
"Tức ghê nha! Chỉ lo giết không lo chôn, chỉ lo sinh không lo nuôi sao?"
"Rốt cuộc là ai vậy? Nên tới cửa tìm gã tính sổ chứ?"


Lan Xương cắn răng, nhìn Tạ Liên nói: "...Còn là ai được nữa?"
Ả không chịu nói tên, Tạ Liên cũng ngầm hiểu, nói: "Ngươi theo ta về Thượng thiên đình đi."
Lan Xương lại kêu ngay: "Không được!!!"


Ả nói không được dĩ nhiên cũng vô dụng thôi, được hay không Tạ Liên cũng phải đưa ả đi. Tạ Liên chỉnh lại sắc mặt, nói: "Linh hồn thai nhi đó quá đỗi hung tàn, chẳng biết tay nó đã nhuốm máu bao nhiêu người. Chuyện đến nước này dây mơ rễ má quá nhiều, ngươi không bảo vệ nó được đâu, nhất định phải lên Thượng thiên đình đối chất và thông báo. Nếu thần quan đó là người quang minh lỗi lạc, hoặc giữa hai ngươi có hiểu lầm gì, tiện thể cho mẹ con các ngươi lên nhận lại gã, sau đó giải quyết chuyện của đứa bé này. Còn nếu thần quan đó phụ bạc ngươi, hoặc đã mắc lỗi nghiêm trọng hơn, vậy thì càng phải đòi gã cho một lời công đạo. Tóm lại nói thế nào đi nữa, linh hồn thai nhi này là con của ngươi, đồng thời cũng là con của gã, nếu cha nó mặc kệ việc này, người ngoài biết phải quản sao đây?"


Đám quỷ cũng cảm thấy những lời trên có lý. Hơn nữa bảo Lan Xương đem con lên Thiên giới đại náo một phen, nghe là thấy kích động rồi, bọn chúng chỉ sợ quấy chưa đủ lớn, càng lớn càng tốt, thế là đua nhau khuyên nhủ: "Đúng đó Lan Xương, sợ quái gì! Tìm gã tính sổ đi!"


"Nếu gã dám không nhận, bọn ta sẽ đốt miếu của gã!"
Tạ Liên nói với Hoa Thành: "Trước hết ta sẽ về Thượng thiên đình một chuyến, tức tốc thông báo việc này."


Lan Xương chống cự là thế, nhưng cũng biết không thể ngăn cản được, ngơ ngác một hồi rồi bỗng dưng quỳ lạy Hoa Thành, nói: "Thành chủ, đa tạ đại ân đại đức thu nhận ta của ngài!"


Tạ Liên sửng sốt, ả nói tiếp: "Lan Xương phóng hỏa ở Cực Lạc phường cũng là hạ sách bất đắc dĩ, xin lỗi ngài vì đã phá hỏng quy tắc của chợ Quỷ! Mong ngài lượng thứ."


Trước nay ả luôn đanh đá chua ngoa, bây giờ mở miệng lại như biến thành một người khác, khiến cho vô số yêu ma quỷ quái mọi khi quen mặt ả thảng thốt. Hoa Thành lại bình tĩnh như thường, nói với Tạ Liên: "Lần này ca ca đi gấp quá, chờ huynh trở xuống, ta lại tiếp đãi huynh đàng hoàng."


Tạ Liên gật đầu, đoạn dẫn Lan Xương lao thẳng lên Thiên giới.


Vừa đi trên đầu đường Tiên kinh, Tạ Liên vừa nói vào Thông Linh trận: "Chư vị! Làm phiền đến điện Thần Võ gặp mặt, có việc cần bàn bạc." Nói xong câu này, Tạ Liên lập tức thoát ra, không dừng lại giây nào, trước tiên dẫn Lan Xương đến điện Thần Võ. Do Lan Xương mang thân nữ quỷ, không vào được điện vàng, Tạ Liên bèn đứng ngoài điện chờ với ả chốc lát, chờ khi Quân Ngô tới, tự mình cho phép, Lan Xương mới được cho vào.


Không lâu sau, các vị thần quan đang ở Tiên kinh đều lục tục đuổi đến, vừa thấy Tạ Liên dẫn theo một ả nữ quỷ son đậm phấn dày hoàn toàn lệch tông với phong cách của Tiên kinh, cả bọn lũ lượt trố mắt. Một thần quan áo đen bước vào trong điện, thấy cảnh tượng giữa đại điện thì khựng lại giây lát, chính là Mộ Tình. Lan Xương cũng liếc mắt nhìn hắn, sau đó lập tức cúi đầu, môi run bần bật. Mộ Tình lại điềm nhiên như thường, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Thái tử điện hạ, cô gái này là người phương nào?"


Nghe bốn chữ "Thái tử điện hạ", sắc mặt Lan Xương khẽ biến. Ả đưa mắt nhìn Tạ Liên, như thể nhớ ra gì đó, nhưng lại không dám khẳng định. Lúc này, Phong Thuỷ nhị sư cũng tới, một cặp anh em tướng mạo tương tự sáu bảy phần, mỗi người phe phẩy một chiếc quạt xếp, áo trắng tay rộng bay phần phật, hình ảnh vô cùng đẹp mắt. Sư Thanh Huyền vừa phẩy quạt vừa nói: "Đúng đó quán chủ, sao hôm nay huynh dẫn theo cả nữ quỷ vậy?"


Tạ Liên nói bằng giọng khó hiểu: "Quán chủ?" Quán chủ gì? Bồ Tề quán? Sao tự dưng lại gọi thế? Đến khi nghĩ lại, tám phần mười là "Thiên Đăng quán chủ" rồi!


Y không biết nên đáp lời thế nào, chỉ đành vờ như không nghe thấy. Sư Thanh Huyền dương dương tự đắc, chào hỏi xung quanh một lượt rồi nói tiếp: "Ủa? Trong bụng nữ quỷ tỷ tỷ này có gì đó phải không? Sao ta thấy..."


Nói đoạn, Sư Thanh Huyền đi tới, dường như muốn sờ thử. Sư Vô Độ thu quạt xếp, quát: "Thanh Huyền!"


Sư Thanh Huyền tức khắc rụt tay về, giải thích: "Chẳng qua ta cảm nhận được một luồng tà khí cực xấu, muốn xem thử phải chăng bên trong chứa thứ gì đó nguy hiểm không..." Sư Vô Độ trách mắng: "Đệ là nam nhi, lại là thần quan, nơi này còn là điện Thần Võ, sao có thể làm chuyện mất thể thống như thế? Biến thành nữ cũng không được! Nữ nhi làm chuyện này cũng mất thể thống như thường, mau biến trở lại cho ta!"


Linh Văn lắc đầu, kẹp công văn dưới cánh tay, bước lên đặt tay trên bụng Lan Xương. Tạm ngừng giây lát, nàng rút tay về, trầm ngâm hỏi: "Linh hồn thai nhi hung dữ quá. Mấy trăm năm rồi?"
Tạ Liên đáp: "Chừng bảy tám trăm năm."


Y kể lại việc hai lần đụng độ linh hồn thai nhi, thai linh này sát hại thai phụ thế nào, cũng như dẫn đến sự việc của nữ quỷ này ra sao. Tạ Liên giấu diếm không nhắc chữ nào về Hoa Thành và chợ Quỷ, Lan Xương tất sẽ không chủ động khai ra.


Cuối cùng, Tạ Liên nói: "Chuyện là như thế. Không biết vị thần quan đó có còn tại thế hay tại chức không, liệu bên trong có hiểu lầm gì không, hoặc gã ta có biết chuyện này không? Đó là nguyên nhân ta dẫn cô nương này lên đây."


Phong Tín cau mày nói: "Nếu không có hiểu lầm gì, đồng thời cũng biết chuyện của hai mẹ con họ mà còn bỏ mặc chẳng ngó chẳng ngàng suốt bảy tám trăm năm, vậy thì quá vô trách nhiệm rồi."


Bùi Minh khoanh tay, nhàn nhã nói: "Ta đồng ý với câu này của Nam Dương tướng quân, thế thì không khỏi vô trách nhiệm quá rồi. Không biết là con rơi của vị tiên liêu nào, nếu như vẫn còn tại nhiệm, tốt nhất nên tự đứng ra đi."


Vừa dứt lời, Bùi Minh lập tức phát hiện vô số tầm mắt xỉa qua đây, trong điện Thần Võ im như thóc.
Hồi lâu sau, Bùi Minh mới lên tiếng: "...Có phải chư vị hiểu lầm ta gì không."
"..." Sư Thanh Huyền chẳng buồn phẩy quạt, nói: "Ta cảm thấy chẳng hiểu lầm gì sất. Phải nói là hiểu ngươi quá rõ."


Bùi Minh lập tức phủ nhận: "Tuyệt đối không có chuyện này!"


Mọi người hùa nhau cười gượng gạo, ngay cả ánh mắt của Sư Vô Độ và Linh Văn cũng không tỏ ra tin tưởng lắm. Bùi Minh đau đầu nâng trán, nói bằng giọng khẩn khoản: "Ầy... đúng là ta từng qua lại với vài nữ nhi Quỷ giới, nhưng vị cô nương này, ta thật sự chưa từng gặp bao giờ."


Nghe một cách nghiêm túc, lời Bùi Minh nói cũng tin được. Từng qua lại với cô gái nào, chẳng lẽ bản thân hắn không biết? Tuy Bùi Minh trăng hoa bị người đời lên án, nhưng hắn chưa hề phủ nhận bất cứ đoạn tình duyên nào, đã làm thì sẽ nhận, dù sao cũng đâu phải chơi không nổi. Những cô gái từng qua lại với Bùi Minh, trừ phi bản thân không chịu theo hắn như Tuyên Cơ, bằng không chí ít đều được đảm bảo nửa đời sau áo cơm không lo, phú quý ngập nhà. Nếu thuở sinh thời, nữ quỷ này từng có duyên tình ngắn ngủi với Bùi Minh, ắt hẳn sẽ không sa sút đến nỗi bị mổ bụng cướp con, hóa thành lệ quỷ.


Huống chi, tiêu chuẩn chọn nữ nhân của Bùi Minh rất cao. Những cô gái từng qua lại với hắn, cô nào mà chẳng tài sắc vẹn toàn, hắn còn đặc biệt thích mỹ nữ mặt mộc. Theo những người khác trên điện thấy, Lan Xương bôi son trét phấn dày như thế, hoàn toàn chẳng nhìn ra được dung mạo vốn có, đường nét gương mặt, gu trang điểm và lời nói cử chỉ đều kém xa tiêu chuẩn chọn tình nhân xưa giờ của Bùi Minh. Do vậy, Bùi Minh nói không có chuyện này, trong lòng mọi người cũng tin chút ít. Có điều chỉ là "trong lòng" và "chút ít" mà thôi. Nếu có cơ hội nhìn Bùi tướng quân bị làm khó, cớ gì lại không làm? Vả lại khoanh tay* đứng cười nhìn hắn biện bạch, tin hay không tin cũng phải xem mình có vui không đã?


*Lồng tay: Nguyên văn là tụ thủ, ý bảo lồng tay vào ống tay áo, thờ ơ không đưa tay ra giúp, chỉ đứng bên cạnh xem. Câu trên tác giả còn chơi chữ là "Bùi tướng quân bị tướng quân", tướng quân ngoài nghĩa tướng quân thì còn có nghĩa là làm khó người khác.


Lẽ ra Tạ Liên cũng cho rằng tám chín phần mười là Bùi Minh, dù sao hắn cũng đầy tiền án mà. Nhưng nhìn nét mặt của Bùi Minh có vẻ không giống đang giả bộ, Tạ Liên cũng hơi dao động. Y nhớ hình như Hoa Thành từng nói người như Bùi Minh không chơi đâm lén, không cần phải sợ này nọ kia. Suy tư chốc lát, y vẫn nói: "Trước đó Lan Xương cô nương từng nửa úp nửa mở hỏi lại một câu "còn là ai được nữa", ta cũng phần nào nghĩ là thế. Có điều nếu Bùi tướng quân đã nói vậy, biết đâu bên trong có hiểu lầm gì, chưa chắc lần nào cũng là cùng một người. Chi bằng hỏi thử..."


Nào ngờ, Lan Xương chợt lên tiếng: "Không phải hắn."
Tạ Liên sửng sốt, xoay người lại. Lan Xương lặp lại lần nữa: "Không phải hắn."
Linh Văn dửng dưng nói: "Ơ hay. Thì ra không phải à."
Sư Vô Độ cũng nhã nhặn tiếp lời: "Vậy mà không phải hả."


"..." Bùi Minh nói với Sư Vô Độ và Linh Văn: "Từ đầu ta đã nói không phải. Hai người các ngươi bỏ đá xuống giếng. Chờ đó cho ta."


Chúng thần quan thất vọng một lượt, sau đó càng phấn khích hơn. Dù gì Bùi Minh cũng quanh năm mang tiếng đào hoa ong bướm, là hắn cũng chẳng mới lạ gì. Mà nếu không phải hắn, tức là nhiều khả năng cha thai nhi là một vị nam thần quan khác đang có mặt ở đây hoặc không có mặt ở đây, chỉ e sắp xuất hiện một "nhân tài mới nổi", làm sao không hưng phấn cho được?


Trước đó ở chợ Quỷ, rõ ràng Lan Xương từng ám chỉ là Bùi Minh, nhưng giờ lại bác bỏ. Dù rằng trong lòng thấy lạ, song ngoài mặt Tạ Liên vẫn bình tĩnh như thường, hỏi: "Ừ. Vậy rốt cuộc là ai?"
Lan Xương bình tĩnh nhìn y, nói: "Ngươi."
Tạ Liên cứ ngỡ ả chưa nói hết câu, bèn hỏi: "Ta thế nào?"


Lan Xương cất giọng: "Ta nói, người đó, chính là ngươi!"
_________________
Tác giả nói:
Bé quỷ thật sự không phải con của Bùi lớn, Bùi lớn cũng hiếm có dịp phải đổ vỏ.
Tất nhiên lại càng không phải con của Tạ Liên!!! Tôi không có viết tình tiết kiểu vậy đâu!!!!!


Sau này chắc chắn đai lưng của Tạ Liên sẽ không giữ được. (Sẽ gặp lại Hoa Hoa nhanh thôi ~)