Đột nhiên, Tạ Liên trợn to hai mắt.
Đời này y chưa từng bị ai đối xử như vậy cả. Thứ nhất không ai dám, thứ hai không ai đủ khả năng. Thế mà người này như ma như quỷ, xuất hiện quá nhanh, Tạ Liên còn chẳng kịp đề phòng thì đã rơi vào tình cảnh như thế, nhất thời luống cuống tay chân, cố sức muốn đẩy đối phương ra, nhưng chỉ sặc thêm vài ngụm nước, "ùng ục ùng ục", bọt nước như hạt thủy tinh phun từng chuỗi từ miệng y, đây chính là điều tối kỵ khi ở dưới nước. Ngay sau đó, đối phương siết hông Tạ Liên chặt hơn, cơ thể hai người càng kề sát nhau hơn, đôi tay đang đẩy loạn xạ của Tạ Liên bị ép gập trước ngực chính y, khiến y không sao nhúc nhích nổi, môi cũng bị chặn kín, hôn càng nồng nhiệt hơn, một luồng khí dịu nhẹ giá lạnh từ từ truyền qua. Giữa lúc ngỡ ngàng luýnh quýnh và nhẫn nhục chịu đựng, Tạ Liên thấy rõ mặt mũi của đối phương.
Là Hoa Thành.
Ngay khi phát hiện là Hoa Thành, Tạ Liên ngừng giãy dụa ngay, trong lòng toát ra thật nhiều suy nghĩ linh tinh hỗn loạn không đúng lúc tí nào, chẳng hạn như: Thì ra là Hoa Thành, thảo nào lạnh như thế. Quỷ không cần hít thở, vậy mà cũng truyền khí cho mình được. Nhưng chẳng lẽ quỷ không chìm xuống nước?
Đúng lúc này, Hoa Thành thình lình mở mắt ra.
Ngay khoảnh khắc đối diện với ánh mắt đen láy gần trong gang tấc đó, Tạ Liên lại cứng đơ cả người, thế rồi bỗng chốc vùng vẫy, đạp nước thình thịch, hệt như một con vịt vụng về chẳng may chìm dưới nước. Động tác đạp nước đó bị Hoa Thành hóa giải một cách dễ dàng, hắn ôm hông Tạ Liên, tức tốc bơi lên trên. Không lâu sau, hai người bất chợt trồi lên khỏi mặt nước!
Đáy nước lạnh buốt, không khí cũng lạnh ngắt, nhưng toàn thân Tạ Liên giờ đây nóng hầm hập. Lúc vừa trồi khỏi mặt nước, y đã muốn quay đầu đi, nhưng làn khói đen như hổ rình mồi vẫn còn che phủ bên trên. Mắt thấy có người trồi lên, nó lập tức bủa vây. Tạ Liên chỉ mới quay đầu qua một chút, chưa chi đã bị Hoa Thành dùng tay ghìm gáy vặn trở lại, bốn phiến môi còn chưa tách rời bao lâu lại dán chặt vào nhau. Tạ Liên bị hôn đến nỗi cánh môi vừa đau vừa tê, gần như muốn mất luôn tri giác. Nếu là người khác, y đã đâm một nhát kiếm từ lâu rồi, nhưng đối phương lại là Hoa Thành, y hoàn toàn không biết nên làm sao cho phải, bị dồn ép đến mức ứa nước mắt. Lúc này, Tạ Liên nhìn thấy từ bên cạnh hai người, hàng nghìn hàng vạn con bướm bạc bay ào khỏi mặt nước, lướt qua mặt Hoa Thành!
Kéo theo một tiếng rít chói tai, trận mưa bướm chi chít như đạn thép bắn tung tóe từ dưới mặt nước, cánh bướm phản chiếu ánh sáng sắc lạnh như lưỡi dao, tức khắc cứa cho linh hồn trẻ con hét thảm luôn mồm, khói đen bay tán loạn, chạy thục mạng khắp nơi. Tiếc thay, đàn bướm che trời rợp đất đã vây nó ở giữa, dẫu nó xông ngang đánh thẳng thế nào cũng không xông ra được. Còn Hoa Thành lại chẳng buồn ngước mắt, ôm Tạ Liên lặn xuống nước lần nữa. Qua một hồi, cuối cùng môi hai người cũng tách ra.
Vừa rời nhau, Tạ Liên lại nôn một chuỗi bọt khí, còn Hoa Thành thì dành ra một tay, ném một viên xí ngầu. Không ngờ viên xí ngầu vẫn có thể xoay cực nhanh trong nước, tạo nên một dòng xoáy mạnh mẽ, cuối cùng mới ngừng lại. Lát sau, hai người trồi lên khỏi mặt nước lần nữa.
Lần này, cách đó không xa chính là bờ, Hoa Thành bèn dẫn Tạ Liên bơi qua. Không biết bờ này là bờ ở đâu, có đèn đuốc và tiếng người như gần như xa. Tại mặt nước phía sau, đàn bướm cắp theo một làn khói đen phóng lên tận trời, bay về nơi thấp thoáng ánh đèn ấy, chỉ để lại tiếng hô dài thảm thiết suốt một đường của thai linh: "Mẫu thân --!!!"
Hai người lên bờ, ngồi phịch xuống đất. Mặt đối mặt như thế, bấy giờ Tạ Liên mới nhìn rõ dáng vẻ của Hoa Thành đối diện mình.
Thật ra hai người họ chỉ mới không gặp nhau vài ngày thôi, song Tạ Liên cảm thấy dường như hai người đã không gặp nhau rất lâu rồi. Mỗi lần gặp mặt, Hoa Thành luôn đẹp một cách khác biệt, hình như lần này hắn lại lớn hơn lần trước một hai tuổi. Gương mặt của Hoa Thành vốn đã tuấn tú, ra khỏi mặt nước trông càng lóa mắt hơn. Sợi tóc đen nhánh, màu da trắng muốt, bên má phải là một lọn tóc cực mảnh tết thành bím tóc nhỏ, một sợi chỉ đỏ được dày công bện vào. Đây là lần đầu tiên Tạ Liên phát hiện, phía trên vị trí giữa trán của Hoa Thành có một mỹ nhân tiêm* nho nhỏ, tôn lên nét đẹp tinh tế cho gương mặt của hắn. Mặt khác, con mắt bị đồ bịt màu đen che phủ tăng thêm vài luồng sát khí, giảm bớt phần tinh tế ấy, giúp nét đẹp của Hoa Thành đạt mức cân đối gần như hoàn mỹ.
*Mỹ nhân tiêm: Phần chân tóc mai tạo thành hình chữ M.
Hoa Thành nhíu mày, dường như đang nhẫn nhịn, thở gấp vài hơi rồi mở miệng, rõ ràng chất giọng còn trầm đục hơn xưa, nói: "Điện hạ, ta..."
Từ người ngợm đến tóc tai của Tạ Liên đều đang nhỏ nước tong tỏng. Môi y sưng đỏ, hai mắt rời rạc, ngớ ra cả buổi mới ngập ngừng lên tiếng: "Ta... ta... ta..."
Chẳng biết "ta" bao nhiêu lần, Tạ Liên mới chợt thốt ra một câu không giống ai: "Ta thấy hơi đói."
Nghe vậy, Hoa Thành sửng sốt.
Tạ Liên còn chưa phục hồi tinh thần khỏi cơn khϊế͙p͙ sợ, lóng ngóng nói: "Không phải. Ta... ta... ta thấy hơi buồn ngủ..."
Y trở mình, đưa lưng về phía Hoa Thành, hai tay và đầu gối chạm đất, chậm chạp mò mẫm, dường như đang tìm đồ. Hoa Thành ở sau lưng y hỏi: "Huynh đang tìm gì thế?"
Tạ Liên chỉ vô thức không dám nhìn Hoa Thành, miệng nói năng loạn xạ: "Ta đang tìm đồ. Ta đang tìm nón của ta. Nón của ta đâu rồi?"
Nếu đổi người khác đến xem, thấy tình cảnh trước mắt, chắc chắn sẽ hét thảm một tiếng: "Thôi xong, ngu người rồi!" Thật ra chỉ vì Tạ Liên chưa từng trải nghiệm chuyện này bao giờ, nhất thời chịu cú sốc quá lớn nên hơi mất kiểm soát mà thôi. Tạ Liên dùng cả tay lẫn đầu gối, đưa lưng về phía Hoa Thành, đi vài bước trên đất, lẩm bẩm: "...Ta, ta tìm không thấy. Ta phải đi. Ta phải về nhà ăn cơm... ta phải lượm đồng nát..."
"..."
Hoa Thành nói: "Xin lỗi."
Phát hiện giọng nói của Hoa Thành truyền đến từ đằng sau đã đến gần, Tạ Liên bỗng nhảy dựng lên, hô lớn: "Ta phải đi!"
Tiếng hô của y nghe như đang kêu cứu mạng vậy. Hoa Thành quát: "Không được!"
Tạ Liên hối hả muốn chạy, song chưa chạy được mấy bước, lòng bàn chân chợt nghiêng ngả, té nhào xuống đất lần nữa. Ngoảnh đầu lại nhìn, dưới đất trải dài vết máu, cây kim đâm vào lòng bàn chân nay đã ghim trọn vào trong. Hoa Thành túm lấy mắt cá chân của y, đổi giọng điệu hỏi: "Huynh sao thế?"
Tạ Liên vội vã rút chân về, nói: "Không sao không sao không sao hết, ta không đau tí nào, không sao cả!"
Hoa Thành hơi tức giận: "Sao huynh không đau cho được!" Nói đoạn bắt đầu động tay, coi bộ muốn tháo giày của y, dọa cho Tạ Liên sợ đến mức cắm đầu bò về phía trước, vừa bò vừa la: "Đừng mà đừng mà đừng mà, đừng mà!"
Tạ Liên bò về phía trước, Hoa Thành bèn kéo lại không cho y bò. Chỗ này loạn hết cả lên, cuối cùng cũng kinh động những người khác trên bờ, một tràng trống gõ chiêng khua quỷ khóc sói tru vang lên, một đám dưa méo táo thối chẳng biết là cái giống gì rối rít vây quanh đây, kêu la oai oái: "To gan thật! Đứa nào đấy! Không biết đây là đâu sao? Chán sống hay muốn chết thêm lần nữa? Ta... ối mẹ ơi, chẳng phải đây là thành chủ sao?!"
Đám quỷ lập tức hùa nhau la lớn: "Chào ngài thành chủ lão nhân gia!"
*Lão nhân gia: cách xưng hô kính trọng với người lớn tuổi/ địa vị cao.
Tạ Liên âm thầm kêu thảm, chỉ hận không thể đưa hai tay che mặt. Không ngờ nơi này lại là chợ Quỷ!
Trong đám quỷ có nhiều kẻ lần trước Tạ Liên chỉ mới liếc vội một cái, ngoài ra y còn trông thấy một cái đầu heo quen thuộc. Hai người bọn họ ướt sũng, bị vô số người lẫn quỷ vây xem, Hoa Thành còn đang nắm cổ chân y không buông, cuối cùng cảnh tượng gây chấn động mạnh này cũng khiến y tỉnh táo phần nào.
Ngờ đâu sau khi thấy rõ một người trong số đó là Hoa Thành, đám quỷ càng hưng phấn hơn, hú hét: "Thành chủ! Có phải ngài muốn hấp diêm nó không! Có cần giúp một tay không! Bọn ta đè nó giúp ngài!"
Hoa Thành mắng: "Cút!"
Đám quỷ bèn co giò cút lẹ. Nhưng cho dù bọn chúng vây xem từ đằng xa, không dám đến gần nhìn, Tạ Liên cũng muốn ngất xỉu cho xong, bởi vì Hoa Thành đã đứng dậy, khom lưng vơ nhẹ một cái, bế Tạ Liên lên, bình tĩnh đi về phía bờ.
Trên người Tạ Liên còn mặc đồ nữ, phải nói may là gối đầu chẳng còn trong bụng, không thì hình ảnh này có thể đáng sợ hơn ấy chứ. Chỉ là cảm giác đáng sợ ấy đã giúp Tạ Liên tỉnh táo hẳn, y giãy dụa mấy cái trong khuỷu tay của Hoa Thành, tiếc rằng không giãy thoát được, chỉ đành ho nhẹ một tiếng, nói: "...Tam Lang, xin lỗi nha. Khi nãy ta hơi thất lễ, để đệ chê cười rồi."
Với Tạ Liên mà nói, chuyện xảy ra trong phút chốc vừa rồi quả là cú sốc lớn. Tạm thời cứ gọi "cú sốc" vậy, dù gì cũng là lần đầu tiên. Nhưng mà, không chỉ vì đây là lần đầu tiên. Suốt mấy trăm năm qua, không phải chưa từng có nữ quỷ kiều diễm trần truồng cám dỗ y, nhưng y chưa bao giờ cảm thấy mất mặt và xấu hổ đến thế. Tại sao lại ra nông nỗi như bây giờ, Tạ Liên chỉ có thể cho rằng, chắc chắn là vì quốc sư chỉ dạy y cách đề phòng phụ nữ, chứ không dạy y cách đề phòng đàn ông, y không có kinh nghiệm, nên lúc này mới bị đánh cho trở tay không kịp.
Nhớ lại loạt phản ứng vừa rồi, Tạ Liên có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình kích động hơi quá, nhủ thầm Tam Lang vốn có ý tốt, vậy mà mình lại bị dọa sợ đến vậy, với người giúp mình mà nói, đúng là chẳng lễ độ gì cả. Lại nghe Hoa Thành nói: "Không có gì đâu, là ta làm càn mà. Mạo phạm ca ca rồi, Tam Lang nên nhận lỗi mới phải."
Thấy Hoa Thành không để bụng, Tạ Liên lén lút thở phào nhẹ nhõm, nói: "Lúc đó tình thế cấp bách, đệ cũng chỉ giúp một tay thôi, vốn dĩ chẳng phải chuyện to tát gì. À đúng rồi." Y vẫn còn nhớ ban đầu mình đang làm gì, hỏi: "Tam Lang, sao đệ xuất hiện đột ngột vậy? Linh hồn trẻ con kia đâu?"
Giọng điệu của Hoa Thành lại không cho phép chất vấn: "Trị thương trước đã."
Lúc đang nói chuyện, hai người đã đi đến trước một tòa nhà tráng lệ. Tạ Liên ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ trên tòa nhà lại viết ba chữ "Cực Lạc phường".
Y quá đỗi kinh ngạc, chẳng lẽ Cực Lạc phường bị đốt sửa xong nhanh vậy sao? Hơn nữa còn sửa giống hệt lúc đầu. Nhưng do lòng chột dạ, Tạ Liên cũng ngại hỏi. Hoa Thành bế y vào trong, đặt y lên tháp mặc ngọc. Tạ Liên ngồi trên tháp, Hoa Thành thì quỳ một chân dưới tháp, nâng cái chân bị thương của y lên, kiểm tra lỗ nhỏ bị máu nhuộm đỏ dưới lòng bàn chân.
Tư thế này tạo cảm giác vô cùng bất an, Tạ Liên nói: "Không được mà!" Dứt lời muốn leo trở xuống, Hoa Thành lại đè y lên tháp, tay vừa vững vừa nhanh cởi giày lẫn vớ của y ra.
Chân này vừa khéo là chân bị buộc gông nguyền rủa của Tạ Liên, một chiếc vòng đen sậm xích quanh cổ chân trắng ngần, đối lập rõ ràng khôn xiết. Hoa Thành chỉ dừng mắt tại mắt cá chân mang độ cong nhu hòa ấy giây lát, cuối cùng áp lòng bàn tay vào nơi Tạ Liên bị thương, nói: "Chắc sẽ hơi đau đấy, ca ca đừng nhịn, đau thì cứ kêu."
__________________
Tác giả có lời muốn nói: Hoa Hoa là quỷ, cháu nó có thể không hít thở, vậy nên mấy thứ như hơi thở chứa CO2 gì đó không thành lập.
___________________
Huhu cái cảnh này nó đẹp quá huhu