Chưa đầy hai ngày sau, Tạ Liên đã nghênh đón một nguy cơ cực lớn.
Trong quán không có đồ ăn.
Một mình y, một ngày ăn vài cái bánh bao kèm một dĩa dưa muối, hái chút dưa leo gặm một tí là giải quyết ổn thỏa rồi, đồ cúng của các thôn dân ở thôn Bồ Tề đã đủ của ăn của để. Nhưng còn bây giờ, trong quán có thêm ba cái miệng. Hai người sống và một con quỷ sống, nhanh chóng ăn hết sạch lương thực mà y dự trữ.
Hai đứa còn nít thì thôi đi, một con quỷ chết như Thích Dung nhập vào xác người đàn ông nọ không chịu ra, đằng này thì mắng Tạ Liên không xem gã như người đút gã ăn toàn mấy thứ rác rưởi, đằng kia thì ăn còn nhiều hơn người khác, khiến cho Tạ Liên thật sự rất muốn nhét đáy nồi ngập mồm gã.
Sau khi vét hết nồi, Tạ Liên quyết định dẫn hai bạn nhỏ đi chợ dạo, để xem có lượm được đồ gì không, sau đó dẫn chúng nó đi ăn bữa ngon lành.
Nếu nói mọi khi vận may của Tạ Liên không tốt lắm, vậy hôm nay vận may của Tạ Liên phải nói là cực tệ. Lượn một vòng thế mà chẳng lượm được đồng nát gì, cuối cùng y đứng ở đầu đường tấp nập người đến người đi, đưa ra một quyết định: Làm lại nghề cũ.
Thế là y thu xếp cho hai đứa nhóc ngồi một bên, còn mình thì đứng ngay đầu đường, cất cao giọng: "Các vị hương thân phụ lão bà con hàng xóm! Hôm nay tại hạ vừa đến quý vùng, túi tiền eo hẹp, diễn vài trò vặt, mong được mọi người cổ vũ, cho chút lương thực, gom chút lộ phí..."4
Hai tay áo của Tạ Liên bay phần phật, rặt vẻ tiên phong đạo cốt, nói năng lưu loát, trung khí dồi dào, những người rảnh rỗi trên đường đua nhau vây quanh y, nói: "Biết làm trò gì, để xem thử nào?"
Tạ Liên hớn hở hỏi: "Xem quay đĩa không?"
Bà con xua tay: "Chẳng khó tí nào, trò xoàng xĩnh thôi! Còn biết gì nữa không?"
Tạ Liên hỏi tiếp: "Xem đập đá lên ngực không?"
Bà con lại nói: "Cũ quá rồi cũ quá rồi! Còn biết gì nữa không?"
Lúc này Tạ Liên mới biết, thì ra ngay cả mãi nghệ biểu diễn tạp kỹ ở đầu đường cũng phải theo kịp thời đại, tuyệt chiêu sở trường năm nào của y đã trở thành cúc vàng sớm mai (hết thời), không còn ai biết thưởng thức nữa. Mắt thấy đám người vây đến sắp giải tán, bất đắc dĩ quá, Tạ Liên đành tung đòn sát thủ, lấy một xấp bùa hộ mệnh do chính tay mình tết ra khỏi tay áo, nói: "Xem mãi nghệ tặng bùa hộ thân, tự tay làm lấy, các vị đi ngang qua chớ bỏ lỡ."
Nghe nói được tặng không, đám người đã giải tán lại xoẹt một tiếng tập hợp lại: "Bùa hộ thân kiểu gì? Đạo quán nào khai quang? Thần Võ Đại Đế hả?"
"Có bảo vệ tài vận không? Cho ta bùa hộ mệnh của thần tài nhé cảm ơn nhiều!"
"Ta muốn bùa của Cự Dương chân quân, làm phiền để lại một cái cho ta!"
Tạ Liên nói: "Không có không có. Bùa tặng là của Thái tử Tiên Lạc, Bồ Tề quán đã khai quang, đảm bảo linh nghiệm." Dĩ nhiên phải linh nghiệm rồi. Các thần quan khác mỗi ngày ít nhất có mấy ngàn người cầu phúc, bên tai vang ông ông, việc nhiều chút sẽ giao cho tiểu thần quan dưới quyền. Còn y mỗi ngày tối đa chỉ có vài người cầu phúc, thế nói xem cơ hội được nghe thấy của ai lớn hơn?
Tất cả bà con chế giễu: "Đó là cái khỉ gì, chưa từng nghe bao giờ!" Tạ Liên nói tiếp: "Chưa từng nghe bao giờ cũng không sao, Bồ Tề quán nằm ở thôn Bồ Tề cách đây bảy dặm, hoan nghênh ghé thăm, ghé thăm không cần chuẩn bị nhang đèn..." Song chẳng đợi y nói hết câu, đám người đã vèo một tiếng tản mất. Người nào người nấy đi chưa bao xa đã tiện tay vứt phăng bùa hộ mệnh mà vừa rồi giành được, Tạ Liên lại đi theo sau nhặt từng cái một lên phủi cho sạch, điềm nhiên cất trở vào tay áo. Đang nhặt dở, một đôi giày vải dừng trước mặt y.
Tạ Liên ngẩng đầu, chỉ thấy cặp mắt đen láy của Lang Huỳnh lộ ra từ băng vải, nhìn mình chằm chằm.
Tạ Liên dịu giọng hỏi: "Sao vậy? Ngươi qua bên kia ngồi chung với Cốc Tử đi, chờ ta thêm một lát là được."
Lang Huỳnh lặng thinh. Đúng lúc này, cửa chính của một tòa nhà lớn ở đầu đường bên kia đột nhiên mở toang, một người bị quẳng ra, ngay sau đó là một tiếng rống giận: "Lang băm!"
Người đi đường vội vàng vây đến xem náo nhiệt, lạch bà lạch bạch vài chục đôi chân giẫm qua, đống bùa hộ mệnh chưa kịp nhặt lên tức khắc bị giẫm cho vừa xẹp vừa bẩn vừa nát, Tạ Liên trố mắt nghẹn lời, không nhặt nữa, bảo Lang Huỳnh quay lại trông chừng Cốc Tử, còn mình đi theo xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy trước cửa tòa nhà đó, một gã đàn ông trông như phú thương (thương nhân giàu có) đang tranh luận gay gắt với một ông bác trông như đại phu. Phú thương kia tức giận mắng: "Hôm qua lúc tới đây ông nói gì? Chẳng phải ông nói mọi chuyện đều ổn không cần lo lắng sao? Hôm nay vậy là sao đây?! Phu nhân của ta không té ngã cũng chẳng ăn gì bậy, sao tự dưng lại thế chứ?!"
Đại phu kêu oan: "Hôm qua ta tới xem phu nhân của ngài, đúng là nàng ta vẫn ổn mà! Ta thấy việc này ngài nên tìm đạo sĩ, không nên tìm đại phu!"
Phú thương kia nổi cơn thịnh nộ, chống nạnh chỉ vào đại phu, quát: "Con trai ta còn chưa mất, cớ sao thứ lang băm như ông lại nguyền rủa nó! Coi chừng ta kiện cho ông táng gia bại sản!"
Đại phu ôm hòm thuốc của mình, nói: "Ngài kiện ta cũng vô dụng thôi, mạch tượng này ta thật sự xem không hiểu! Quả thật đời này ta chưa thấy bao giờ!"
Mọi người nhao nhao la ó: "Đổi đại phu khác đi!" "Tìm đạo sĩ đến xem đi!"
Bản năng mách bảo Tạ Liên chuyện này có gì đó kỳ lạ, y đứng giữa đám người, giơ tay nói: "Mời nhìn sang nơi này. Đạo sĩ ở đây nè, ta chính là đạo sĩ."
Mọi người đồng loạt ngoảnh đầu, ngạc nhiên hỏi: "Chẳng phải ngươi là kẻ mãi nghệ biểu diễn tạp kỹ sao"
Tạ Liên đáp bằng giọng lễ độ: "Đó chỉ là nghề phụ thôi. Cảm ơn." Dứt lời bước lên phía trước, hỏi: "Đưa ta đi gặp tôn phu nhân được không?"
Trong nhà truyền đến từng đợt tiếng hét thảm, rõ là cả đám phụ nữ đã hoảng hết cả lên, đại phu mà phú thương kia mới gọi không đuổi đến ngay được, bí quá đâm hóa liều, không ngờ phú thương lại túm Tạ Liên chạy vào phòng thật. Tạ Liên tiện tay kéo ông đại phu kia vào luôn. Ba người vào phòng trong, dưới đất toàn là máu, một phụ nhân trẻ tuổi nằm trên giường lớn phủ màn hoa, đau đến chết đi sống lại, mặt cắt không còn giọt máu, tưởng chừng muốn ôm bụng lăn lộn, may là được mấy bà lão và hầu nữ ghìm lại. Còn Tạ Liên vừa đặt chân vào cửa, tóc gáy sau lưng đã dựng ngược:
Âm khí trong phòng này cực nặng, mà âm khí đó truyền đến từ một nơi.
Bụng của phụ nhân kia!
Tạ Liên lập tức chặn những người phía sau, quát: "Đừng nhúc nhích! Thứ trong bụng nàng có vấn đề!"
Phú thương hốt hoảng kêu lên: "Có phải phu nhân của ta sắp sinh không?!"
Đại phu và mấy bà lão nghe không nổi nữa, nói: "Bây giờ mới có năm tháng, làm sao sinh được chứ!"
Phú thương cáu lên mắng đại phu: "Không phải sắp sinh mà ông lại không biết là bệnh gì, lang băm! Ngay cả mạch tượng cũng xem không hiểu!"
Mắt thấy phụ nhân kia sắp bất tỉnh, Tạ Liên quát: "Im miệng hết đi!" Đoạn trở tay rút kiếm Phương Tâm ra. Thấy Tạ Liên thình lình rút ra một thanh hung khí đen kịt dài mấy xích, mọi người bị dọa giật bắn mình, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?!" Kế đến chỉ thấy Tạ Liên buông lỏng tay, còn thanh kiếm lại lơ lửng bay lên không trung!
Lần này, tất cả mọi người sợ đứng hình.
Phương Tâm lơ lửng bên trên, mũi kiếm hướng xuống, nhắm thẳng vào phần bụng nhô lên của phụ nhân kia. Sát khí của kiếm này cực nặng, mọi người thấy bụng của phụ nhân đột nhiên bắt đầu nhúc nhích, một cục thịt gồ lên, lúc thì nhích đến bên trái bụng, khi thì nhích sang bên phải. Nhích tới nhích lui, cuối cùng phụ nhân bỗng dưng ho sặc sụa, một làn khói đen bất chợt phọt ra từ miệng!
Phương Tâm đợi đã lâu, chém một nhát khói đen bay tứ tán. Phụ nhân kia hét thảm một tiếng: "Con trai ta!" rồi ngất lịm tại chỗ.
Bấy giờ Tạ Liên mới triệu hồi kiếm, cắm lại sau lưng, nói với đại phu: "Được rồi."
Đại phu trố mắt há mồm, Tạ Liên huơ tay mấy lần, ông ta mới do dự nhích lên trước. Phú thương tỏ vẻ mừng rỡ: "Giữ được con trai ta chứ?"
Nào ngờ đại phu bắt mạch một hồi rồi nơm nớp lo sợ nói: "Mất rồi..."
Phú thương sửng sốt, lát sau rống to: "Mất rồi? Sao tự dưng lại sảy được?!"
Tạ Liên lại xoay người nói: "Thai của phu nhân ngài không phải sảy, là mất rồi, mất rồi ngài hiểu không?"
Phú thương hỏi: "Mất rồi và sảy rồi không phải như nhau à?"
Tạ Liên nói: "Hơi khác một chút. Sảy chỉ là sảy thôi. "Mất rồi" tức là ý này: Trong bụng của phu nhân ngài vốn dĩ có đứa bé, nhưng bây giờ không thấy nó đâu nữa."
Quả nhiên, khi nãy bụng của phụ nhân vẫn gồ lên, song hiện giờ rõ ràng không có bất cứ vết thương ngoài da nào, vậy mà nó lại xẹp xuống một cách rõ rệt, hơn nữa xẹp cực kỳ bất thường. Phú thương kia hỏi: "... Chẳng phải vừa rồi con trai ta còn nằm trong bụng nàng sao?!"
Tạ Liên đáp: "Vừa rồi thứ nằm trong đó không phải con của ngài. Làm căng bụng phu nhân ngài chỉ là làn khói đen đó thôi!"
...
Sau khi đại phu xác nhận phụ nhân kia chỉ ngất xỉu chứ không nguy hiểm tính mạng, bọn họ rời khỏi phòng. Phú thương hỏi: "Đạo trưởng xưng hô thế nào? Ngài đến từ quán nào? Thờ vị chân quân nào?"
Tạ Liên đáp "Tại hạ họ Tạ", vốn định nói tiếp "Bồ Tề quán", song lời đến bên miệng, chẳng hiểu vì đâu lại sửa thành: "Thiên Đăng quán."
*Tại hạ họ Tạ: nguyên văn là "Miễn quý tính Tạ", miễn quý = không cần dùng từ "quý". Ví dụ người A hỏi quý danh của ngài là gì, người B đáp miễn quý tính X (tôi họ X), tức là đang nói khiêm tốn rằng không cần dùng từ quý, họ của mình cũng bình thường thôi chứ không có quý hơn người khác.
Sau khi thốt ba chữ ấy, chẳng hiểu sao mặt y lại nóng lên. Phú thương "ồ" một tiếng, hỏi: "Chưa nghe bao giờ. Xa lắm phải không?"
Tạ Liên cũng chẳng biết có xa không, khẽ đáp: "Ừ..."
Hàn huyên đôi câu xong, phú thương mới cuống quýt hoảng hốt nói: "Đạo trưởng! Rốt cuộc vừa rồi là yêu quái gì thế? Thứ mà phu nhân vẫn luôn mang trong bụng... chính là thứ đó sao? Một luồng khí đen?!"
Sau khi đổi đề tài, Tạ Liên cũng chỉnh lại sắc mặt, nói: "Chưa chắc là vẫn luôn. Chẳng phải ngài đã nói, hôm qua lúc mời đại phu đến xem, phu nhân của ngài vẫn còn khỏe mạnh sao? Ắt hẳn khi đó mạch tượng còn ổn định, hôm nay lại rối loạn thế này, e rằng thai nhi gặp chuyện vào tối qua. Tốt nhất ngài nên ngẫm lại xem, tối qua phu nhân của ngài có làm chuyện gì không? Hoặc có xảy ra chuyện gì quái lạ không?"
Phú thương nói: "Tối qua không có xảy ra chuyện gì hết, phu nhân của ta cũng đâu có ra ngoài! Từ sau khi thắp nhang ở điện Cự Dương cầu được đứa con này, nàng bèn dựng riêng một điện thờ Cự Dương chân quân trong nhà, ngày nào cũng tụng kinh thắp nhang không rời cửa nửa bước, thành kính muốn chết!"
"......" Tạ Liên nhủ thầm nếu để Phong Tín biết có người cúng mình như thế thì mới muốn chết đó. Suy nghĩ một hồi, y hỏi tiếp: "Vậy, có gặp giấc mộng nào quái lạ không?"
Phú thương hoảng sợ, nói: "Có!"
Tạ Liên vực dậy tinh thần, chỉ nghe phú thương nói tiếp: "Đạo trưởng ngươi quả là liệu sự như thần! Tối qua đúng là phu nhân của ta đã gặp một giấc mộng quái lạ, nàng mơ thấy một đứa bé chơi với mình, gọi mình là mẹ. Mơ đến nửa đêm, chợt cảm giác có thứ gì đá bụng mình nên choàng tỉnh, còn mừng rỡ nói với ta rằng biết đâu chừng đứa con trong bụng nóng lòng muốn gặp mặt cha mẹ nên mới chào hỏi trước. Lúc đó ta còn trêu nàng nữa!"
Trong nháy mắt, Tạ Liên đã có kết luận, nói: "Vậy là đứa bé này có vấn đề!"
Ngừng một chút, y hỏi tiếp: "Đứa bé này tầm mấy tuổi? Trông như thế nào? Phu nhân của ngài có nói không?"
Phú thương sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, đáp: "Chỉ e nàng không nhớ gì đâu, lúc đó kể cho ta nghe, nàng không nói chính xác rốt cuộc bao nhiêu tuổi, chỉ lờ mờ cảm thấy hẳn là rất nhỏ, còn muốn nàng bế, bế trên tay nhẹ lắm."
Trầm ngâm giây lát, Tạ Liên nói: "Ta hỏi ngài thêm một vài câu, ngài phải thành thật trả lời, bằng không việc này khó mà tra rõ. Thứ nhất, trong phủ của ngài có chuyện cơ thϊế͙p͙ tranh sủng không? Thứ hai, trước đây vị phu nhân này của ngài có từng phá thai chưa?"
Hỏi có cơ thϊế͙p͙ tranh sủng hay không là để xem có khi nào là nguyền rủa rùm lên do ghen tuông giành chồng không, một khi nữ nhi quanh năm trói chân tại sân rộng nhà sâu bắt đầu ghen tỵ, vậy thì chuyện gì cũng dám làm. Hỏi có từng phá thai chưa là vì nếu từng phá bỏ thai bởi nguyên nhân không chính đáng nào đó, có thể sẽ có oán niệm sót lại trong cơ thể mẹ ruột, không cho đứa con mới sống yên.
Qua nhiều lần xác nhận của Tạ Liên, phú thương kia mới thành thật khai báo, không ngờ đoán trúng hết. Trong phủ của gã chẳng những có vài cơ thϊế͙p͙, suốt ngày lằng nhằng lải nhải, bên ngoài còn nuôi vợ bé, mải miết ngóng trông được đón vào. Tiếp đó, tỳ nữ bên người phu nhân này cũng khai báo, ban đầu chủ nhân của nàng là thϊế͙p͙, từng mang thai một lần, nhẹ dạ tin lời một ít phương thuốc dân gian của lang trung giang hồ, nhận định thai đó là con gái, nhưng nàng muốn sinh con trai để lên làm vợ cả nên mới uống thuốc phá bỏ đứa con đó.
Nghe xong, Tạ Liên nhức cả đầu. Phú thương kia thấp thỏm lo sợ hỏi: "Đạo trưởng, phải chăng là đứa con gái chưa chào đời đó trả thù?"
Tạ Liên nói: "Có khả năng là thế, nhưng không phải hoàn toàn là thế. Dù sao phu nhân của ngài cũng không nói rõ rốt cuộc đứa bé trong mộng bao nhiêu tuổi, là nam hay nữ."
Phú thương hỏi tiếp: "Vậy... đạo trưởng ơi, nếu luồng khí đen đó chỉ mới chui vào bụng phu nhân ta tối qua, vậy... con trai ta đi đâu rồi?"