Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 3 - Chương 176

Mấy chục tấm phù chú với hàng nghìn tảng đá chất chồng kia, cũng chẳng có cách nào ngăn hắn lại!


Phong Tín với Mộ Tình phản ứng cực nhanh, Phong Tín bắn ra vài mũi tên, Mộ Tình bổ ra một đao xé gió, sau khi công kích, liền kéo Tạ Liên cùng nhau nhấc chân chạy. Phong Tín giở lại bài cũ, vừa đánh rơi thật nhiều tảng đá xuống, vừa mở miệng nói: "Con mẹ nó! Hắn làm sao tìm đến nơi này nhanh như vậy?"


Mộ Tình mở lời: "Ta biết chắc?!... A! Đúng rồi! Chỉ đỏ! Chỉ đỏ! Trên tay hắn còn có một sợi nối liền với sợi này!!"
Hai người vừa thông suốt, đồng loạt cầm tay Tạ Liên. Tạ Liên làm sao để bọn họ thuận lợi cho được, tay kia che lại sợi chỉ đỏ của mình, nói: "Không được!"


Phong Tín nói: "Thái tử điện hạ, huynh còn buộc chỉ đỏ này hắn sẽ tìm được, nếu không muốn bị hắn đuổi theo thì bắt buộc phải cởi ra!"
Nhưng mà Tạ Liên lại khăng khăng nắm tay mình, nói: "Đệ ấy đuổi theo cũng có cần sợ hãi đâu nha? Ta... muốn đi hỏi đệ ấy rõ ràng."


Mộ Tình trợn tròn mắt: "Huynh còn muốn đi hỏi hắn ư? Ta nhìn huynh như vậy chắc đến lúc bị ăn sạch sành sanh xong rồi mới biết hắn lợi hại không chừng."


Tạ Liên nói: "Đệ ấy vốn dĩ là rất lợi hại mà? Hai đệ không chịu nói cho ta bức tranh kia là gì, vậy mà lại muốn ta không được đến gần Tam Lang, đây hoàn toàn không có cách nào thuyết phục được ta."


Mộ Tình nói: "Hắn là Quỷ Vương, hành động quỷ dị. Không cần ai nói, người bình thường chỉ thấy được những điều này là biết phải tránh xa rồi cơ mà?"
Tạ Liên giơ hai ngón tay, nói: "Cho các đệ hai lựa chọn: Một là để ta quay lại hỏi rõ đệ ấy, hai là cho ta đi nhìn bức bích hoạ kia."


Phong Tín với Mộ Tình tựa như nhớ đến một điều đáng sợ gì đó, một người khoé môi giật giật, một người chân mày kinh hoàng, chặn trước người y, trăm miệng một lời: "Cả hai đều không được!"


Vậy nên, Tạ Liên vén tay áo, nói: "Nói chuyện không được, vậy nên vén tay áo lên, nói: " Hai đệ ai đánh trước, hay là cả hai lên luôn?"
Mộ Tình bảo Phong Tín: "Ngươi lên trước!" Dứt lời lui qua một bên.


Phong Tín nhìn qua cũng không phải là nắm chắc được sẽ đánh thắng Tạ Liên, nhưng vì muốn cứu người đã mất trí, chẳng thèm đếm xỉa, tay nắm chặt cung, nói: "Được! Thái tử điện hạ, đắc tội rồi!"
Tạ Liên cũng nói: "Lại đây đi..."


Ai ngờ, lời khách sáo mở đầu theo thông lệ còn chưa dứt, ngực nóng lên, sau lưng có tiếng người quát: "Đứng yên, không nói chuyện!" Cả người y liền đông thành một khối thiết bản.
Không những vậy, mà đến một âm thanh từ miệng cũng chẳng cách nào phát ra!


Mộ Tình từ phía sau xuất hiện, nói với Phong Tín: "Lôi huynh ấy đi đi. Phù chú này có thể tạm thời để huynh ấy bất động một lúc, nhưng cũng không được bao lâu."
Phong Tín hơi ngạc nhiên: "Ngươi vì sao lại đánh lén huynh ấy? Không phải nói đấu một chọi một ư?"


Tạ Liên không hề nghĩ đến, Mộ Tình sẽ lập tức lật lọng. Nếu không phải y đối với hai thuộc hạ ngày xưa này hết lòng tín nhiệm, cũng không dễ trúng chiêu như vậy.


Mộ Tình nói: "Hiện tại nào có thời gian cho ngươi một chọi một, huynh ấy cố ý, nhìn là biết chắc chắn muốn kéo dài thời gian chờ Hoa Thành đuổi kịp. Ngươi không nhìn ra bộ dạng huynh ấy thế nào ư? Chẳng khác gì bị quỷ ám, ngươi bây giờ nói cái gì huynh ấy cũng đều không hiểu. Nói không chừng Hoa Thành gặp mặt tùy tiện dỗ điện hạ vài câu, nói chút chuyện hoang đường liền tin luôn, giống như bị hồ ly tinh mê hoặc tâm trí."


Phong Tín suy nghĩ một lát, cảm thấy hắn nói rất có lý, thở dài một hơi: "Điện hạ, không phải chúng ta cố ý lừa gạt huynh, mà là hắn đối với huynh... Cực kì khó nói, không nói thành lời nổi! Huynh cứ đi theo chúng ta thôi."
Mộ Tình cũng nói: "Đi thôi."


Câu này của Mộ Tình, không phải là đề nghị, mà là mệnh lệnh. Lúc nãy hắn vỗ lưng Tạ Liên, tất nhiên trước đó đã dùng máu tươi của mình vẽ ra tòng mệnh phù. Tòng mệnh phù có khả năng khiến người bị trúng chiêu làm theo lời người thực hiện, nhưng mà, thật ra chỉ có thể thực hiện mấy mệnh lệnh đơn giản mà thôi, vì dụ như: Không nói chuyện, đi theo, đứng yên, chạy nhanh,... đại loại như vậy, mệnh lệnh phức tạp hơn một chút thì khó mà thi hành, không có cách nào mê muội tâm trí con người. Chỉ có loại quỷ quái như Cẩm Y Tiên mới làm đến được trình độ đó.


Hai người mang Tạ Liên đang đi nhanh, bỗng nhiên bị một đống đá vụn chặn đường đi. Phong Tín nhìn đường bị chặn, nói: "Sao lại có tảng đá chặn ở đây? Không thể đi tiếp nữa?"
Mộ Tình: "Tảng đá này không phải là ngươi đánh rơi à? Còn hỏi ta làm gì."


Phong Tín hoài nghi: "Những người dẫn đường mà? Ngươi dẫn đường kiểu gì thế, chỗ này ban đầu chúng ta đã đến rồi, cớ sao lại vòng trở về?"


Mộ Tình lập tức phủ nhận hoài nghi: "Chê cười, ta làm sao có thể không nhận ra con đường này, còn ta dẫn đường hay không ư? Chúng ta vừa rồi chẳng phải đều chạy đi chạy lại ở đây sao?"
Mắt thấy lại sắp cãi vã, Phong Tín khoanh tay thoả hiệp: " Được rồi, không rảnh cùng ngươi nói nhảm, đào đá ra ngoài!"


Hoa Thành đuổi theo sau bọn họ, cho nên chỉ có thể đi về phía trước, không thể lui về phía sau, nếu không có khả năng cao là sẽ phải chạm mặt. Chặn đường thì dễ mở đường thì khó, hai người để cho Tạ Liên ngoan ngoãn đứng ở một góc nhỏ, Phong Tín tay đấm loạn xạ một hồi, Mộ Tình trán nổi gân xanh dùng trường đao hùng phong hiển hách của mình mà phá nát tảng đá kia, sau ba lần liền đào thông con đường này, đá bay cuồn cuộn, tro bùn tứ tung, đang định gọi Tạ Liên qua, ai ngờ, sau khi bụi mù tan hết, đối diện bỗng có một thân ảnh hồng y. Tạ Liên hai mắt ngay lập tức sáng rực. Đúng là Hoa Thành!


Ánh mắt của hắn lạnh lùng, đứng khoanh tay, chẳng nói lời nào. Phong Tín đứng tại chỗ kêu lên: "Ngươi...tại sao cứ bám dai như đỉa!"


Đúng thật là bám dai như đỉa. Lúc nãy hắn rõ ràng bị bỏ lại phía sau, làm sao trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt Không biết hắn từ khi nào đã đứng chờ ở đây, âm thầm đợi bọn họ đào thông hết các chướng ngoại vật, tự dâng mình tới cửa, chính xác là âm hồn bất tán, chẳng phải rất quỷ dị ư?


Phong Tín và Mộ Tình đều lui về phía sau một khoảng. Hoa Thành không hề nhìn bọn họ, ánh mắt lướt sang bên cạnh, một bước lại một bước tiến đến gần Tạ Liên. Phong Tín và Mộ Tình phản ứng kịp thời hắn đang tiến về phía ai, xoay người một chút hướng về Tạ Liên, đồng thanh: "Không được đến đó!"


Sắc mặt Hoa Thành cực kì âm trầm.


Nếu như là bình thường, có ai bảo Huyết Vũ Thám Hoa không được đến đó, hắn căn bản sẽ chẳng đem lời này để vào mắt, không cười ha ha bước đến xem mới là lạ, nhưng lần này, hắn hệt như có gì đó kiêng kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, bước chân ngừng lại.


Hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói: "Hai vị đây là muốn gì."


Giọng điệu này nghe vào tai là cực kì bình tĩnh. Phong Tín thẳng thừng nói: "Ngươi không cần giả bộ nữa, nơi này vốn dĩ là chỗ ở của ngươi rồi. Chúng ta đều đã thấy những bức tượng thần ở đây, còn có những bức tranh ngươi vẽ, chúng ta đều thấy hết rồi!"


Hoa Thành vốn nghiêng người chặn trước mặt bọn họ, nghe thế, tay chắp sau lưng hơi hơi rụt lại, tựa như có hai ngón tay đang mất tự nhiên mà co rút.
"..."
Hắn hơi cúi đầu, thanh âm nhàn nhạt hỏi: "Điện hạ, huynh cũng thấy sao?"


Một câu này hạ xuống cực thấp, mặc dù giọng nghe vẫn không hề có chút rung động gì, nhưng thanh âm khàn khàn, rõ ràng là vô cùng khác thường. Tạ Liên nghĩ thầm: "Không thấy!"


Trên thực tế, y cũng không thấy bao nhiêu, nhưng ngay giờ phút này, Tạ Liên không cử động được, cũng không thể nói, chỉ đành đàng hoàng dựa vào góc vách đá, giống như nấp ở phía sau hai người, không dám đi ra đối mặt với Hoa Thành, cũng không muốn nói chuyện với hắn. Phong Tín kéo căng dây cung, đáp: " Không sai. Tâm tư của ngươi là cái gì... chúng ta đều rõ. "Thỉnh ngươi là Quỷ Vương, nếu như còn có lòng tự trọng, thì đừng dây dưa với thái tử điện hạ nữa."


Tâm tình Tạ Liên giờ khắc này giống như một gian nhà lá đang bị thiêu cháy, khói bốc lên cuồn cuộn. Hoa Thành hẳn phải phát hiện điểm kì lạ của y đi? Tạ Liên chỉ mong hắn có thể hỏi mình một câu, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Hoa Thành giống như hoàn toàn không có tâm tư quan sát những điều này, lạnh lùng nói: "Không được đến gần điện hạ nữa? Hai người các ngươi, dùng thân phận với tư cách gì để nói với ta những lời này?"


Không thèm chờ bọn họ trả lời, Hoa Thành chợt nâng mí mắt lên, nói: "Các ngươi không có quyền nhắc nhở ta, nếu muốn tiếp tục thì tính thêm các ngươi một món nợ vậy!"
Vừa dứt lời, vô số ngân điệp rít gào hướng về phía hai người kia!


Đối mặt với thể tiến công như vũ bão, lựa chọn duy nhất là tạo nên một lá chắn. Phong Tín với Mộ Tình cùng kêu lên: "Hộ thuẫn*!"
Hộ thuẫn: Lá chắn


Điệp vũ bị hộ thuẫn vô hình chặn lại, ở trong không khí hoá thành ánh sáng bạc, nhưng nhanh chóng lại kết thành ngân điệp mới, lần nữa bay đến, không ngừng không nghỉ. Bọn họ một bên ngăn cản, một bên lùi về phía sau, Hoa Thành thì từng bước từng bước vững vàng tiến lại gần. Tóc đen của hắn vì đang ở nơi pháp trường cuồng phong loạn vũ mà bay tán loạn, đáy mắt đong đầy tức giận và lệ khí, dưới ánh sáng rõ như ban ngày ngân điệp, nhìn không sót một chút gì. Cứ thủ một cách bị động như vậy cũng không phải là ý hay, Phong Tín và Mộ Tình liếc mắt nhìn nhau, quyết định chủ động tiến đánh, cầm hộ thuẫn xông đến, mỗi người lấy ra binh khí. Ba người trong hang đá không được rộng rãi lắm mà đánh nhau. Phong Tín đối phó với Tử Linh Điệp, Mộ Tình thì chống chọi Hoa Thành. Hoa Thành đưa tay lên, tay trái liền xuất hiện loan đao Ách Mệnh, ngay chính diện nghênh kích!


Tạ Liên đây là lần đầu tiên nhìn thấy Ách Mệnh đánh nhau thật sự. Loan đao thon dài, lãnh diễm tàn sát, ngân quang đoạt mệnh - quả nhiên là một yêu đao tà khí tràn đầy, không thương không gãy!


Cuộc chiến này thật sự xuất sắc cực điểm. Hoa Thành lấy một chọi hai cũng không bị rơi xuống thế hạ phong, hắn nín thở ngưng thần, không lâu sau đó, Loan đao Ách Mệnh vung lên một cái, đem trường đao trảm mã của Mộ Tình chém bay vào vách đá. Mặc dù tay Mộ Tình còn nắm lấy cán đao, nhưng vẫn không sao rút ra được. Hắn kinh ngạc, mà Hoa Thành đã đấm một quyền lên cằm hắn, trực tiếp đánh cả người hắn bay lên, cán đao cuối cùng vẫn rời tay. Bên kia, mưa tiễn của Phong Tín cũng bị đôi cánh sắc bén của Tử Linh Điệp cắt đứt, cuối cùng là vì số lượng quá lớn, không cách nào ứng phó được!


Thắng bại đã định, trong vách đá bỗng hiện ra hằng hà sa số sợi tơ, bọc bọn họ thành hai cái kén trắng lớn, càng tránh né càng dây dưa, càng giãy dụa càng chặt. Mộ Tình vừa kéo mấy sợi tơ, vừa nói: "Quả nhiên là ngươi ném chúng ta vào hố tuyết!"


Phong Tín nói: "Đây không phải tơ nhện! Đây là...!"
Tạ Liên cũng hiểu rõ. Là sợi kén!
Một bước trước khi phá kén thành bướm, là hóa thành con nhộng, những tơ nhện quỷ dị kia đều là do Hoa Thành tạo nên, nói không chừng còn liên quan rất sâu đến đàn Tử Linh Điệp hung hãn này!


Chiến cục đã định, Hoa Thành thu hồi loan đao, mở miệng: "Ta ném các ngươi vào là để giúp các ngươi thoát nạn. Rốt cuộc, nếu như không phải các ngươi trên nơi cao thiên tuyết sơn mà gào thét, chắc hẳn không có cơ hội đi vào hang vạn thần này. Không cảm ơn ta cứu mạng chó của các ngươi sau?"


Kế hoạch của Hoa Thành ban đầu, là chờ tuyết lở qua đi, núi tuyết bình tĩnh lại liền mang Tạ Liên ra ngoài, mặc kế Phong Tín và Mộ Tình ở nơi này. Ai ngờ hai người kia đã phá kén chui ra, bị Tạ Liên phát hiện, một loạt sự việc sau đó mới phát sinh. Nếu không, Tạ Liên không chừng thật sự một tượng thần cũng không nhìn, cùng hắn đi ra ngoài.


Nhưng hiện tại, lại biến thành tình trạng nhếch nhác nhất, tất cả bí mật đều bị xẻ bỏ, đưa ra ngoài ánh sáng.


Trong lòng Tạ Liên nóng như lửa đốt, nhưng thân thể vẫn phải ngoan ngoãn ngồi ở tại chỗ. Lệ khí trong mắt Hoa Thành càng lúc càng đậm, cao cao tại thượng nhìn xuống Mộ Tình, nhẹ giọng: "Xem ra, có thiên phú dùng đao là ta, chứ không phải ngươi."


Cổ họng Mộ Tình bị mấy sợi kén quấn lấy, siết đến mặt lúc xanh lúc đỏ, khóe miệng tràn ra tia máu, miễn cưỡng nói: "Ngươi!... Là ngươi...? Thì ra là vậy, ta đã hiểu rồi..."
Phong Tín cũng cắn răng hỏi: "... Ngươi... Đã hiểu cái gì!"


Mộ Tình nói: "Ta đã hiểu... Đã hiểu tại sao tiểu tử này luôn coi ta là kẻ thù... Ngươi có lẽ cũng biết được lí do!"
Phong Tín thắc mắc: "Khụ... khụ khụ, lí do gì?"


Mộ Tình giọng nói căm hận: "Bởi vì hắn điên rồi! Ngươi quên hắn vẽ gì trên bức bích hoạ kia ư? Hắn là nó đó... là tên lính quèn mà sau khi Thái tử điện hạ từ sườn núi trở về, bảo muốn dìu dắt, điện hạ nói đã nói, đao pháp của hắn không tệ, thích hợp dùng đao... Khụ khục..."


Phong Tín hỏi: "Thế thì liên quan gì đến việc hắn hận ngươi?!"
Mộ Tình không nói lời nào. " Bịch" một tiếng, Hoa Thành đấm một quyền lên mặt hắn, nụ cười lạnh lẽo thay lời mà nói: "Bởi vì, hắn đuổi ta từ trại lính ra."
Không nghĩ đến Mộ Tình đã làm loại chuyện như vậy!


Phong Tín kinh ngạc: "... Con mẹ nó! Ngươi tại sao phải đem hắn đuổi ra trại lính?! Hắn đắc tội ngươi à?!"
Mộ Tình khuôn mặt đầy máu nói: "Ta chỉ là để cho hắn quay về mà thôi, đánh giặc không phải chuyện gì tốt! Ta làm sao có thể biết hắn sẽ điên cuồng như vậy, thù dai đến tận bây giờ!..."


Hắn chưa nói xong, lại bị hung hăng đánh một cú, " Bịch" một tiếng, cơ hồ đánh lệch mặt hắn. Hoa Thành mỉm cười, nói: "Ngươi khi đó vì sao đuổi ta đi, cho là ta không đoán ra được ư? Hả?"


Mộ Tình mặt sáng lên. Hoa Thành lại mở miệng: "Chuyện diễn ra cho đến bây giờ, ai mới là phế vật, ai mới có thiên phú, rất rõ ràng không phải ư?"
"..."


Mộ Tình tựa như bị đâm vào đâu, hộc ra một búng máu, từng câu từng chữ nói: "Thật may lúc đó đuổi ngươi đi, nếu không để ngươi trong quân đội, cho ngươi cơ hội từ từ tiếp cận thái tử, cả ngày nhìn chằm chằm huynh ấy, trong đầu lại không biết có suy nghĩ xấu xa gì? Vậy cũng quá ghê tởm!"


Trái tim Tạ Liên chợt đau đớn căng thẳng. Mộ Tình nói xong câu đầu, Hoa Thành đã định đấm ra một cú, nhưng khi nói đến một chữ "Ghê tởm", Hoa Thành tay cứng đờ giữa không trung, mu bàn tay tái nhợt, gân xanh nổi lên, năm ngón tay nắm chặt lại, lại buông, rồi lại nắm chặt.


Hồi lâu, giọng hắn lạnh lẽo, nói: "Chuyện lúc trước ta không thèm so đo với ngươi. Ngươi thành thật khai báo cho ta, lúc nãy lời các ngươi nói truớc khi tuyết lở có phải là thật không?"
Mộ Tình đột nhiên trợn tròn mắt, liếc mặt sang phía Phong Tín. Phong Tín cũng nhìn lại, hai mắt trợn tròn.


Hai người đều không biết nên trả lời như thế nào. Hoa Thành lạnh lùng nói: "Kiên nhẫn của ta có hạn, cho các ngươi ba tiếng để trả lời. Một! Hai!"
Hắn lại sấm rền gió cuốn như vậy. Ngay lập tức, Mộ Tình nhanh trí, quát to: "Thái tử điện hạ chạy mau!!!"


Câu này vừa được nói ra, Tòng Mệnh phù trên lưng Tạ Liên đáp lại khiến y chạy bán sống bán chết. Hoa Thành quay đầu, hai đạo kén trắng lại từ trong vách đá chui ra, cuốn lấy Tạ Liên, làm cho y chạy hai bước đã ngã xuống.


Tình hình này, thoạt nhìn tựa như là y vừa rồi kinh ngạc sững sờ, hoặc là khó mà tiếp nhận, hoặc là không muốn nhúng tay chiến cuộc, bỏ mặc làm thinh, rốt cuộc bây giờ quyết định chạy trốn, nhưng không thành công. Trên thực tế, y căn bản không hề nghĩ đến việc phải chạy đi!


Tay chân Tạ Liên đều bị hàng ngàn sợi kén trói chặt lại, nằm yên trên đất, tóc đen và ống tay áo trắng tán loạn. Hoa Thành chậm rãi xoay mặt qua chỗ khác, dừng hồi lâu, vẫn là đi về phía y. Hắn đã vừa bước, Phong Tín không nhịn được hô: "Hoa Thành!"
Hoa Thành dừng bước chân, hơi nghiêng đầu.


Phong Tín nhắm mắt nói: "Ngươi... Ngươi làm ơn bỏ qua cho thái tử điện hạ đi! Cuộc đời của huynh ấy vốn đã rất thảm rồi. Ngươi, không nên như vậy đối với..."
Hoa Thành không lên tiếng, đi đến bên người Tạ Liên, một tay đặt nơi đầu gối, một tay sau lưng y, bế lên.


Tạ Liên tựa vào cánh tay hắn, vừa vặn có thể nhìn thấy biểu tình của hai cái kén ở phía sau. Khuôn mặt Phong Tín thảm không nỡ nhìn, tựa như đưa dê vào miệng cọp, sắp bị xé rồi thưởng thức từng miếng, quát to lên, Mộ Tình bắt đầu cố gắng dùng răng xé sợi kén kia, nhưng khổ nỗi chúng quá xảo quyệt, phí công vô ích. Hoa Thành tựa như hiểu rõ Hang vạn thần này trong lòng bàn tay, quay tới quay lui, đã không còn nhìn thấy bóng người đâu nữa, cũng không nghe được thanh âm.