Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 2 - Chương 83: Ôn nhu hương khổ dục giữ thân vàng 4

Tay trái của Tạ Liên đã bị chính y rạch cho bê bết máu, nhưng dầu gì chỉ đang "làm bị thương", chưa đến mức "giết", từ đầu chí cuối dục vọng vẫn không được thỏa mãn trọn vẹn. Cục vải cắn không chặt rơi từ bên mép, Tạ Liên xuống tay càng hung ác, nhát tiếp theo đâm vào chân trái. Nhát này đâm rất sâu, nghe rõ tiếng lưỡi kiếm ghim vào trong thịt, binh sĩ thiếu niên không nhịn nổi nữa, sải bước xông tới. Nghe tiếng bước chân bịch bịch bịch của nó, Tạ Liên hoảng đến độ liên tục lùi ra sau, lưng chạm vách hang mà vẫn còn liều mạng lùi tiếp, quát: "Không không không! Đừng vào đây, đừng mà, không được..."


Đường máu thứ hai ở cửa hang là Tạ Liên thiết lập riêng để cản mình, không cản được thiếu niên nọ, nó vẫn có thể trốn về khu vực an toàn. Nhưng hiện tại Ôn nhu hương đã bắt đầu đợt phát tác thứ hai, chỉ cần thiếu niên kia vào đây, sợ rằng Tạ Liên sẽ muốn lấy mạng nó ngay tại chỗ, nào có chuyện cho phép nó chạy trốn lần nữa? Sợ mình lỡ tay giết thằng bé này, Tạ Liên chỉ còn cách tránh né. Nghe được sự kinh hoảng bộc lộ trong giọng nói của y, binh sĩ thiếu niên ngơ ngác nói: "Điện hạ..."


Dục vọng tàn sát sôi sục trong máu Tạ Liên. Y run rẩy nâng thanh kiếm mẻ lên, trong lòng có một giọng nói rống tới rống lui: "Ta sẽ không chết, ta sẽ không chết, ta sẽ không chết!!!"
Giây tiếp theo, y nắm chắc thời cơ đưa ra quyết định, xoay ngược mũi kiếm.


Loáng thoáng trông thấy ánh sáng lạnh chợt lóe trong bóng tối, binh sĩ thiếu niên hét lớn: "Điện hạ!!!"
Song Tạ Liên đã đâm kiếm xuống, xuyên thủng bụng mình, ghim chặt mình dưới đất!


Một cơn đau buốt nhói bùng nổ từ bụng, lan khắp toàn thân, xua tan sóng nhiệt. Tạ Liên dùng hai tay nắm chặt chuôi kiếm, mắt thình lình trợn lớn, khẽ ho một tiếng, máu tươi ứa ra bên môi, ngay cả hô hấp cũng đình trệ, nằm yên không nhúc nhích. Binh sĩ thiếu niên có vẻ sợ đến sững người, "phịch" một tiếng, quỳ gối bên cạnh Tạ Liên.


Đúng lúc này, ngoài động vang lên tiếng rít ngút trời: "Kẻ nào đấy!"
Giọng của lũ hoa yêu lanh lảnh eo éo, kêu lên nghe hết sức chói tai, nhưng có người rống còn chói tai hơn, át hết mọi tiếng la của chúng nó: "Cái quỷ gì thế này!!!"
Nghe tiếng rống giận dữ đó, Tạ Liên đột nhiên hít sâu một hơi.


Phong Tín!
Một giọng nói khác buồn bực cất lên: "Ôn nhu hương. Nếu không muốn trúng chiêu thì mau che mặt đi."


Hiển nhiên đây là giọng của Mộ Tình đã bịt mũi miệng từ sớm. Phong Tín che mặt, dường như lại nhìn thấy gì đó, tức giận hét ầm lên: "Đó có phải... điện hạ? Điện hạ?! Mẹ nó! Mẹ cả nhà nó!! Làm cái gì thế này!"


Mộ Tình cũng "ớ" một tiếng: "Đúng là không ra thể thống gì, quái gở hết sức!" Có điều giọng điệu không giận dữ như Phong Tín, trái lại hơi giống đang nghe ai kể một chuyện cười vụng về. Tạ Liên nằm trong hang núi, chẳng biết hai người họ đang nói gì, đại khái chỉ đoán được bọn họ không hài lòng với việc yêu nữ khỏa thân trần truồng trước mặt mình, quá là đồi phong bại tục. Phong Tín mắng luôn mồm: "Mau đốt nó đi! Đừng để người khác thấy!"


Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng một đám lửa bùng lên phừng phừng. Giữa ngọn lửa hừng hực, tiếng la hét rủa xả của đám yêu nữ dần dần biến mất. Mộ Tình nói: "Đốt cho sạch vào, mùi thơm của loại yêu nữ này có độc, để sót hạt mầm mọc lên sẽ làm hỏng chuyện lớn." Tạ Liên hít hơi định mở miệng, ai ngờ chỉ ho một cái, hai người kia lập tức nhận ra giọng y, gọi với vào hang núi: "Điện hạ, huynh có ở trong không?"


Tạ Liên đáp: "... Ta ở đây..."


Mặc dù y đã cố hết sức giữ giọng mình bình tĩnh, song nghe vẫn yếu ớt hơn mọi ngày. Hai người lập tức chạy tới, bị đường máu ở cửa hang chặn lại, nhưng vì cả hai nắm rõ thói quen thiết lập lá chắn của Tạ Liên nên cũng biết tháo gỡ thế nào. Phong Tín nâng một ngọn lửa trong lòng bàn tay, đi vài bước, còn chưa rọi sáng chỗ sâu nhất trong hang núi thì đột nhiên lên tiếng: "Ai đó?"


Mộ Tình cũng hỏi bằng giọng cảnh giác: "Trong hang còn người khác à?"
Tạ Liên nói: "Không có gì. Một tiểu binh sĩ thôi."


Bấy giờ hai người mới yên tâm đi tới. Ánh lửa sáng rực rọi cho cả hang núi nhuốm sắc cam ấm áp, Tạ Liên nằm dưới mặt đất, tóc dài trải tán loạn, áo trên cởi hết, một thanh trường kiếm đâm xuyên bụng y, ghim y xuống đất.


Thấy vậy, Phong Tín và Mộ Tình vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Phong Tín cúi người hỏi: "Ai làm thế?!"
Tạ Liên nói: "Tự ta làm."
Mộ Tình ngạc nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tạ Liên lắc đầu: "Đừng nói nữa, bất đắc dĩ quá nên mới dùng hạ sách này. Mau đưa ta ra đi."


Mộ Tình bước lên, nhíu mày rút thanh kiếm kia ra, "keng" một tiếng, vứt sang bên cạnh, bị binh sĩ thiếu niên nọ nhặt lên. Phong Tín đỡ Tạ Liên ngồi dậy, khoác áo ngoài cho y, lúc này Tạ Liên mới kể sơ về trải nghiệm trong đêm kinh hồn sau khi đụng độ Ôn nhu hương: "Các ngươi đến nhanh hơn ta nghĩ. Thích Dung đâu?"


Phong Tín nói: "Thích Dung bị quốc vương nhốt trong hoàng cung rồi, gã thường xuyên ra ngoài rêu rao gây chú ý nên mới dễ dàng bị người ta theo dõi. Có điều sau khi trở về gã còn biết phải tìm ta với Mộ Tình trước, coi như cũng thức thời." Có thể thấy tuy Thích Dung cực ghét hai người hầu này của Tạ Liên, nhưng cũng hiểu sự lợi hại của bọn họ. Lẽ ra hai người định để một người ở lại thủ thành (phòng thủ/canh giữ thành), nhưng vì Thích Dung la hét om sòm, còn cầm thanh bảo kiếm đã khai quang bằng máu của Tạ Liên, e rằng nguy hiểm đã vượt xa dự đoán, thế nên hai người vẫn đến chung với nhau. Khu vực dốc Bối Tử ngập tràn yêu khí nên chẳng hề khó tìm, không lâu sau cả hai đã đuổi tới.


Mặc dù Tạ Liên mang thể xác phi thăng, đao kiếm tầm thường không thể tổn thương căn cơ của y, tự đâm mình một nhát tuyệt đối sẽ không chết, nhưng suốt hai mươi năm qua, y gần như chưa bao giờ thua trong những lúc liều mạng sống còn hoặc quyết đấu thật sự, đây là lần đầu tiên bị thương nặng đến vậy, khó tránh phải trì trệ một chút, thế là Phong Tín bèn cõng y chuẩn bị về hoàng thành.


Nơi bụng truyền đến từng cơn đau nhói xa lạ, Tạ Liên liên tục cau mày, nhưng vẫn ráng kiềm chế, hỏi: "Trên đường tới đây, các ngươi có gặp phải thứ gì không?"
Mộ Tình đáp: "Không."
Tạ Liên hít lấy hơi, nói: "Cẩn thận đấy, có thứ không phải người..."


Lẽ ra y định nói về chuyện kẻ mặc áo trắng đeo mặt nạ khóc cười, nhưng vì thật sự đã sức cùng lực kiệt, liếc thấy binh sĩ thiếu niên ôm thanh kiếm sắt loang lổ vết máu lẽo đẽo theo sau, bấy giờ y mới yên lòng, sau đó nhắm nghiền hai mắt, nghỉ ngơi dưỡng sức, chìm sâu vào giấc ngủ.


Từ khi tự xin hạ phàm đến nay, đã gần một tháng Tạ Liên không chợp mắt, tích tụ mấy ngày liền bùng nổ trong một lần, dẫn đến việc y nghỉ ngơi một phát hết ba ngày. Ba ngày sau bỗng giật mình tỉnh giấc, phát hiện mình đang nằm trong phòng, trần nhà nguy nga tráng lệ bên trên thế mà lại là hoàng cung, Tạ Liên thoắt cái bật dậy: "Phong Tín!"


Phong Tín ở ngoài thử cung, nghe tiếng vội chạy vào, nói: "Điện hạ!"
Vết thương ở bụng đã lành lại từ lâu, Tạ Liên lập tức xuống giường, hỏi: "Có phải ta nghỉ ngơi lâu lắm rồi không? Có xảy ra chuyện gì không?"


Phong Tín đáp: "Huynh yên tâm. Mới vài ngày thôi, trong mấy ngày nay không có quân địch xâm lấn. Nếu có lẽ nào ta lại không gọi huynh? Lên giường đi, huynh lại không mang giày kìa."
Bấy giờ Tạ Liên mới yên lòng, ngồi lại lên giường, ngừng một hồi rồi hỏi tiếp: "Mộ Tình đâu?"


Mộ Tình cũng đi vào, tay cầm quần áo đã chuẩn bị sẵn cho y, nói: "Đây nè."
Mộ Tình hầu hạ Thái tử điện hạ mặc quần áo, Phong Tín đứng bên cạnh nói: "Chỉ là tuy mấy ngày nay không đánh nhau, nhưng chúng ta lại tra được chút chuyện."
Tạ Liên hỏi: "Chuyện gì?"


Mộ Tình đáp: "Chẳng phải trước đó đã nói bên Vĩnh An có điều kỳ lạ, nghi ngờ có viện trợ từ bên ngoài sao? Chúng ta đến dốc Bối Tử thăm dò tình hình, trông thấy vài kẻ tuy ăn diện như người nước mình nhưng chất giọng rất quái dị, không giống người Tiên Lạc. Ta bèn bắt mấy kẻ đó về, quả nhiên có quốc gia khác đang ngấm ngầm trợ giúp bọn họ, lặng lẽ vận chuyển lương thảo và vũ khí."


Nếu không thì, cả đống người sống Vĩnh An chen chúc trong một dãy núi hoang, căn bản không thể nào chống được đến tận giờ chỉ bằng ăn rau dại lột vỏ cây!
Phong Tín mắng: "Mẹ nó, mọi khi giả mù sa mưa kết thân, vào lúc mấu chốt này lại đục nước béo cò, muốn Tiên Lạc càng loạn càng tốt!"


Nước Tiên Lạc đất rộng của nhiều, khoáng sản phong phú, sản xuất nhiều hoàng kim châu báu, quốc gia xung quanh thèm khát nhiều năm, Tạ Liên sớm đã lường được chuyện này, cúi đầu lắc lắc, chợt nhớ tới chuyện khác, lại hỏi: "Thằng nhóc kia đâu?"


Phong Tín nói: "Ai? Tiểu binh sĩ đó hả? Hôm đó bận đưa huynh đi gặp quốc sư xem tình hình, không ai để ý đến nó, chắc tự về đội rồi."


Mặc quần áo xong, Tạ Liên thả cánh tay xuống, ngồi ngay ngắn trên giường, nói: "Võ nghệ của thằng nhóc đó không tệ, ta thấy nó là một nhân tài dùng đao xuất chúng, nếu đầu tư dạy dỗ, mai này lớn lên tất sẽ kinh người. Lát nữa Mộ Tình nhớ phải tìm nó ra, thu xếp cho tốt, có thể đề bạt một chút."


Tạ Liên là người thấy võ nghệ giỏi là mê, nhất định phải đưa đến bên mình ngắm nghía mỗi ngày mới vừa lòng, đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng vẫn là lần đầu y đánh giá một đứa bé như thế. Nghe Tạ Liên khen ngợi "nhân tài dùng đao xuất chúng", "lớn lên tất sẽ kinh người", sắc mặt Mộ Tình có chút khó lường, hắn vo dây cột tóc mà Tạ Liên tháo xuống thành một cục, xoay người vứt sang bên cạnh. Phong Tín nói: "Ta thấy thằng nhóc đó chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi thôi, còn bé quá, đề bạt lên làm gì được chứ."


Mộ Tình cũng hờ hững đáp: "Có vẻ không phù hợp lắm. Không hợp quy tắc trong quân."
Tạ Liên nói: "Thần tiên còn hạ phàm được, trong quân chú ý nhiều quy tắc thế làm gì." Nói đoạn lại khen tiếp: "Các ngươi thật sự nên nhìn tư thế thằng nhóc đó giết Bỉ Nô, đẹp cực ấy."


Nhắc đến Bỉ Nô, kẻ mặc áo trắng quỷ dị chợt hiện lên trước mắt y. Phong Tín hỏi: "Điện hạ, tại sao trên dốc Bối Tử lại xuất hiện loại yêu nữ như Ôn nhu hương? Xưa nay chưa nghe nói bao giờ."
Tạ Liên đứng dậy, đáp: "Đây là điều mà hôm đó ta định nói cho các ngươi biết."


Được dịp nhàn rỗi, cuối cùng Tạ Liên cũng kể lại chuyện kẻ đeo mặt nạ khóc cười. Ba người miệt mài thảo luận vài câu, chẳng dám sơ suất, ai cũng cho rằng nên báo với Thượng thiên đình một tiếng thì hơn. Thế là Tạ Liên ra cửa, trước tiên vội vã đi gặp quốc vương và hoàng hậu, sau đó lên điện Thần Võ trên núi Thái Thương.


Nếu là ngày trước, dĩ nhiên Tạ Liên sẽ về thẳng Tiên kinh, báo cáo trực diện với Quân Ngô. Nhưng tình hình hiện tại không còn như xưa, là y chủ động rời khỏi Tiên kinh, chẳng khác nào chủ động nộp lại chìa khóa, bây giờ muốn về cũng không mở cửa được. Chưa kể hôm đó đi quá gấp, lại còn nói năng hùng hồn trên điện Thần Võ, ít nhiều cũng thấy hơi ngại với Quân Ngô, vì vậy y chỉ kính cẩn dâng vài nén hương lớn ở điện Thần Võ, truyền tin trước tượng thần của Thần Võ Đại Đế, chờ Quân Ngô có rảnh sẽ nghe được. Nhưng mỗi ngày số người dâng hương cho Quân Ngô không mười ngàn cũng tám ngàn, tồn đọng vô số, trong đó không thiếu một vài đại tín đồ, chừng nào nghe được quả thật phải xem duyên phận. Tạ Liên cũng không dám bỏ đi quá lâu, lập tức trở lại trước chiến trường, tiếp tục thủ thành.


Có lẽ do trận chiến đầu tiên hao tổn quá nhiều, viện trợ bên ngoài cũng bị Phong Tín và Mộ Tình ngấm ngầm chặt đứt liên tục, bên Vĩnh An thay đổi sách lược, không tấn công mù quáng nữa. Qua mấy tháng, bọn chúng chỉ đánh vài trận quy mô nhỏ, thua cũng không đến nỗi quá thảm. So với trận đầu, phải nói chỉ là trò vặt vãnh, kẻ mặc áo trắng quỷ dị kia cũng không xuất hiện nữa. Do đó, hoàng thành Tiên Lạc cũng từ từ thả lỏng, Tạ Liên cũng hiếm khi có dịp rời khỏi tiền tuyến, vào hoàng thành tản bộ, thư giãn đầu óc.


Y băng qua một chiếc cầu đá nhỏ, gẩy gẩy cành liễu rủ bên cầu, nhìn cá chép đỏ vẫy đuôi thích thú bơi lội trong dòng nước bên dưới mà hâm mộ vô cùng. Ngẩn người chốc lát, y đột nhiên phát hiện có ai ở phía sau nhìn mình chằm chằm, nhưng quay đầu thì chẳng thấy ai, không khỏi thấy kỳ lạ, song vì không cảm giác được sát khí hoặc ác ý nên cũng không để bụng.


Tạ Liên xuống cầu, bước chậm dọc theo đường Thần Võ, người đi đường hết hưng phấn lại cung kính rồi hân hoan hành lễ với y, gọi Thái tử điện hạ. Tạ Liên mỉm cười gật đầu với từng người, đi một hồi chợt phát giác ánh mắt nhìn chòng chọc phía sau lại xuất hiện.


Lần này, lòng y đã có tính toán, thình lình quay phắt đầu, quả nhiên bắt ngay tại trận. Chỉ thấy sau một gốc cây liễu, nửa bóng người núp trở về. Tạ Liên bước qua, vừa chìa tay định bắt người, chỉ thấy nấp sau thân cây chính là thiếu niên đầu quấn băng vải, không khỏi sửng sốt, nói: "Ngươi là...?"


Dù đầu quấn đầy băng vải, thiếu niên vẫn đan hai tay che mặt, chỉ để lộ một con mắt đen láy sau tay áo khâu miếng vá, nói bằng giọng cứng nhắc: "Thái, Thái tử điện hạ, ta không có cố ý."
Tạ Liên chỉ vào nó, nói: "Ngươi là đêm hôm đó..."


Lời còn chưa dứt, y lập tức nhớ lại chuyện xảy ra vào cái đêm cách đây mấy tháng trước, cũng như mình chật vật nhường nào. Hình ảnh cuộn trào trong đầu, Tạ Liên thoắt cái đỏ mặt, cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Thì ra là ngươi. Trước đó ta vẫn luôn muốn tìm ngươi, nhưng nhiều việc quá nên quên mất. Khụ, chẳng phải ngươi là binh sĩ trong quân sao? Sao lại ở trong thành?"


Nghe vậy, thiếu niên sửng sốt, rầu rĩ đáp: "Bây giờ ta không còn trong quân nữa."
Tạ Liên rất đỗi kinh ngạc, hỏi: "Hả? Sao lại không còn?"
Thiếu niên còn kinh ngạc hơn y, nói: "Ta... bị đuổi rồi, điện hạ huynh... huynh không biết sao?!"
Tạ Liên ngớ ra, hỏi: "Biết gì cơ?"


Rõ ràng y đã sớm nói với Mộ Tình, thiếu niên này là mầm non tốt, phải thu xếp đàng hoàng, đề bạt nó. Vì sao sau khi dặn dò xong, thiếu niên này lại bị đuổi khỏi quân đội


Thiếu niên có vẻ vừa kích động vừa mừng rỡ, thoáng cái thả hai tay xuống, nói: "Thì ra điện hạ huynh không biết! Ta cứ tưởng... ta cứ tưởng..."
Tạ Liên càng nghe càng ngạc nhiên: "Qua đây, nói ta nghe xem ngươi bị đuổi ra thế nào? Ai đuổi ngươi? Tại sao ngươi cho rằng ta sẽ biết? Còn nữa, ngươi tưởng cái gì?"


Thiếu niên bước một bước về phía Tạ Liên, còn chưa kịp mở miệng, đúng lúc này, một tiếng hét chói tai kinh hoảng tột độ truyền đến từ đường Thần Võ: "Á --!!!"
Tạ Liên quay phắt đầu lại, chỉ thấy một người bụm mặt lảo đảo xông về…