Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 1 - Chương 26: Hoa Liên ái muội, đêm rớt hố tội nhân (3)

Càng nghĩ càng cảm thấy việc này rối loạn phức tạp, Tạ Liên hỏi: "Tướng quân, vậy tại sao quốc sư Bán Nguyệt lại muốn mở cổng dẫn quân vào đồ thành?"
Nào ngờ Khắc Ma lại nói: "Các ngươi giết chết anh em của ta, ta không trả lời các ngươi, ta muốn đánh với các ngươi!"


Tam Lang nói: "Là ta giết, huynh ấy không hề động tay. Ngươi có thể trả lời huynh ấy, sau đó đánh với ta."
"......"
Tạ Liên nghĩ bụng, này đúng là chí lý đến mức không tài nào phản bác được. Khắc Ma giận dữ nói: "Các ngươi đều là trợ thủ mà tiện nhân kia tìm đến, như nhau cả thôi!"


Tạ Liên vội nói: "Khắc Ma tướng quân, có phải ngươi hiểu lầm gì đó rồi không. Vốn dĩ chúng ta đến sa mạc này là vì diệt trừ quốc sư Bán Nguyệt, sao lại là trợ thủ mà ả mời tới được"


Vừa nghe Tạ Liên nói đến vì diệt trừ quốc sư Bán Nguyệt, Khắc Ma im thin thít, qua một hồi lại nói: "Nếu các ngươi không phải do ả phái tới, sao các ngươi lại giết chết những anh em này của ta?! Chỉ có ả mới muốn làm như thế!"


Tạ Liên giảng đạo lý cho gã: "Thì cũng vì ngươi ném chúng ta xuống, chúng ta mới buộc phải tự vệ thôi?"
Khắc Ma tức tối nói: "Nói bậy! Ta vốn không hề muốn ném các ngươi! Lúc nãy rõ ràng ta đã túm ngươi lại, rõ ràng chính các ngươi quyết phải nhảy xuống cho bằng được!"
"......"


Lời này thật sự đỡ không nổi. Tạ Liên suýt nữa bị gã cho vào tròng, chỉ đành nói: "Việc đó, khụ, cho dù chúng ta không bị ném xuống, cũng sẽ có người khác bị ném xuống, đâu thể nào trơ mắt nhìn chuyện như thế xảy ra được. Các ngươi làm vậy rõ là đang ăn thịt người."


Dường như nhớ tới lại hận, Khắc Ma gắt giọng: "Ăn thịt người cũng là bị tiện nhân kia hại thôi!"


Xem ra, gã thật sự hận quốc sư Bán Nguyệt kia tận xương tủy. Tạ Liên nói: "Tướng quân, hiện tại chúng ta đều bị kẹt dưới đáy hố, ngươi khoan hãy chửi mắng, mau nghĩ cách làm sao ra ngoài đi. Rốt cuộc quốc sư Bán Nguyệt kia là chuyện gì?"


Khắc Ma lạnh lùng đáp: "Hai người các ngươi gian xảo hèn hạ như thế, đánh hội đồng ta, tuy ta đánh không lại, nhưng ta cũng sẽ không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào của các ngươi nữa."
Tạ Liên cảm thấy hơi sầu não, y xoa xoa ấn đường, nói: "Ta chỉ quất ngươi một cái. Thật sự chỉ có một cái."


Không phải y để tâm việc bị người ta mắng là gian xảo hèn hạ này nọ kia, nếu tình hình nguy cấp, đừng nói hai đánh một, bảo y dẫn một trăm hội đồng một y cũng không thấy có gì mất mặt, hơi đâu mà một chọi một. Thế nhưng vừa rồi, rõ ràng Tam Lang bế một người cũng chiếm thế thượng phong, còn bảo Tạ Liên đừng ra tay, vậy mà Khắc Ma lại cảm thấy đơn đả độc đấu có thể thắng được Tam Lang, Tạ Liên quả thật sầu giùm gã. Tam Lang lại không hề sầu não, hớn hở nói: "Ừ, là ta đánh đấy. Ngươi có ý kiến gì?"


Khắc Ma vẫn cố chấp không nghe, nói: "Lúc nãy hai người các ngươi hùa nhau đánh một mình ta, bây giờ lại hùa nhau nói một mình ta. Quá hèn hạ. Ta sẽ không trả lời các ngươi."


Gã cực kỳ thiếu hợp tác, song Tạ Liên cũng không nóng nảy, xét tính cách của gã Khắc Ma này, nói vậy cũng xem như biết điều rồi, cứ từ từ mà tiến, không sao hết. Tuy nhiên, Tam Lang chẳng hề có chút nhẫn nại, hắn đứng bên cạnh thong thả nói: "Vì anh em của ngươi, tốt hơn ngươi nên trả lời huynh ấy."


Khắc Ma nói: "Bọn họ đã bị ngươi giết chết, ngươi đừng hòng dùng bọn họ uy hϊế͙p͙ ta."
Tam Lang nói: "Đúng là đã chết, nhưng thi thể vẫn còn đây mà."Dường như nằm rạp hết nổi, Khắc Ma cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
Tam Lang cười nói: "Vậy phải hỏi ngươi, ngươi muốn thế nào?"


Chỉ nghe giọng thôi mà Tạ Liên đã có thể tưởng tượng được dáng vẻ Tam Lang nheo mắt khi nói cậu này: "Ngươi muốn bọn họ kiếp sau an khang, hay muốn bọn họ vừa ra đời đã là một vũng máu?"
Thoạt đầu Khắc Ma sửng sốt, sau đó hiểu ngay Tam Lang có ý gì, cả người như thể muốn nổ tung, quát: "Ngươi?!"


Người dân Bán Nguyệt rất coi trọng lễ nghi mai táng, bọn họ tin rằng lúc người chết lìa đời, thi thể như thế nào, kiếp sau bọn họ sẽ như thế nấy. Chẳng hạn như, nếu lúc chết mất một cánh tay, vậy kiếp sau sinh ra sẽ là một kẻ cụt tay tàn tật bẩm sinh. Nếu thi thể dưới đáy hố thật sự bị nghiền thành một vũng máu, vậy kiếp sau chẳng phải không có còn hơn?


Xét thái độ và hành động vừa rồi của Khắc Ma tướng quân, gã là một người Bán Nguyệt chính gốc, những phong tục và quan niệm này tất đã in sâu vào lòng gã, mà gã lại càng coi trọng đám "anh em" của mình, dùng điều này uy hϊế͙p͙ gã, có thể xem là một cách hay. Quả nhiên, ở một góc khác trong bóng tối, Khắc Ma nín hơi chốc lát, đè nén cơn giận, hồi lâu sau, cuối cùng nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Ngươi đừng đụng vào thi thể các anh em của ta! Bọn họ đều là binh sĩ anh dũng, mắc kẹt dưới hố tội nhân này nhiều năm như vậy đã bất hạnh lắm rồi, hôm nay bị ngươi giết không biết có được tính là giải thoát không. Nhưng thi thể của bọn họ, tuyệt đối không nên chịu sỉ nhục như thế."


Dừng một chút, gã nói tiếp: "Các ngươi thật sự đến giết ả tiện nhân kia?"


Tạ Liên dịu giọng nói: "Tuyệt không lừa gạt. Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, sự tích về quốc sư Bán Nguyệt người ngoài biết rất ít, muốn đối phó cũng khó mà ra tay. Nhưng Khắc Ma tướng quân đây từng làm việc chung với ả, ắt hẳn có thể chỉ điểm đôi điều cho chúng ta."


Hẳn vì có cùng kẻ địch là quốc sư Bán Nguyệt khiến gã sinh lòng cùng chung mối thù, hoặc có lẽ vì rơi xuống vực sâu không thể trèo lên, ngồi trên núi thi thể của đám binh sĩ thuộc hạ nên nản lòng thoái chí, Khắc Ma tạm thời thu hồi ý công kích với hung thủ, nói: "Ngươi không biết tại sao ả lại mở cổng thả người Trung Nguyên vào diệt quốc à? Bởi vì ả muốn đối nghịch với bọn ta. Ả hận bọn ta! Ả hận nước Bán Nguyệt!"


Tạ Liên nói: "Cái gọi là quốc sư Bán Nguyệt..."
Khắc Ma sửa lời: "Yêu đạo!"
Xem ra gã không muốn thừa nhận thiếu nữ áo đen kia là quốc sư nước mình nữa, Tạ Liên nói: "Được, yêu đạo. Cái gì gọi là ả hận các ngươi? Nếu đã hận các ngươi, sao ả lại ngồi trên vị trí quốc sư?"


Từ lời nói thỉnh thoảng xen lẫn tiếng chửi rủa của Khắc Ma, cuối cùng Tạ Liên dần dần làm rõ được bộ khung tổng thể.


Quốc sư Bán Nguyệt kia là con của một người phụ nữ Bán Nguyệt và một người đàn ông Trung Nguyên. Tại vùng biên giới nơi dân chúng hai nước thù ghét nhau, đôi vợ chồng dị tộc này sống vô cùng gian khổ. Qua vài năm, người đàn ông Trung Nguyên thật sự không thể chịu được cuộc sống như thế nữa, gã bèn rời khỏi biên giới, trở về Trung Nguyên. Tuy hai người nói rõ với nhau rồi mới chia tay, nhưng không bao lâu sau, người phụ nữ Bán Nguyệt cũng lìa đời vì tâm bệnh tích tụ.


Bọn họ để lại một đứa con gái sáu bảy tuổi, không ai chăm nom, lang thang đầu đường, bữa đói bữa no mà lớn lên. Cặp vợ chồng bị người ta khinh miệt, thế hệ sau do họ sinh ra cũng bị người ta khinh bỉ. Người dân Bán Nguyệt ai nấy cũng thân hình cao lớn, nam nữ đều cho rằng khỏe mạnh hoạt bát mới được xem là đẹp, còn thiếu nữ này vì là con lai dị tộc nên trông hết sức nhỏ gầy ốm yếu giữa một đám trẻ con Bán Nguyệt, bởi vậy từ nhỏ thường bị ức hϊế͙p͙, dần dà tính cách ngày càng âm trầm quái gở, trẻ con Bán Nguyệt không chịu chơi chung với ả, trái lại một ít trẻ con Trung Nguyên vẫn chịu để ý đến ả.


Năm thiếu nữ này mười hai tuổi, biên giới xảy ra một đợt bạo loạn, quân đội hai bên lại choảng nhau một trận, sau trận đó, cô gái kia chợt biến mất. Ả vốn không có người thân và bạn bè ở nước Bán Nguyệt, biến mất mấy năm cũng chẳng ai hỏi han tiếng nào. Nhưng chờ khi ả xuất hiện lần nữa, tình hình đã khác xưa.


Thì ra trong mấy năm đó, ả thế mà lại bôn ba ngàn dặm, một mình băng qua sa mạc, đi đến Trung Nguyên. Không biết gặp kỳ ngộ gì nơi đó mà ả học được một thân bản lĩnh pháp thuật cực kỳ yêu tà trở về, chẳng những thế, ả còn có thể điều khiển độc vật mà người Bán Nguyệt sợ nhất -- Rắn đuôi bò cạp.


Thấy ả trở về, ngoại trừ thán phục, có một số người Bán Nguyệt lại cảm thấy sợ hãi. Bởi vì tính cách của thiếu nữ này không hề thay đổi, vẫn âm trầm và lầm lì như xưa. Năm đó rất nhiều người Bán Nguyệt từng bắt nạt ả, bây giờ ả lại nhập cung làm việc, còn trở thành pháp sư địa vị cao quý, ngộ nhỡ ngày nào đó muốn trả thù bọn họ, vậy chẳng phải sẽ tìm bọn họ gây sự sao?


Thế là, những kẻ này tố cáo với hoàng cung, nói thiếu nữ kia là sứ giả mà rắn đuôi bò cạp phái tới gieo họa cho nước Bán Nguyệt, phải treo cổ.


Lúc đó, Khắc Ma đã là đại tướng nước Bán Nguyệt thanh danh hiển hách, dũng mãnh thiện chiến. Gã cộng tác làm việc với thiếu nữ này vài lần, cảm thấy ả hành động rất hợp khẩu vị của mình, vừa thỏa đáng vừa hợp quy củ, cũng không có mưu đồ gieo họa cho đất nước, gã bèn dốc sức đảm bảo, bác bỏ tất cả lời nói không có ý tốt kia. Hơn nữa hồi nhỏ Khắc Ma cũng từng vì yếu ớt mà bị bạn cùng lứa bắt nạt, bởi vậy có chút đồng cảm với thiếu nữ này, tất nhiên cũng chú ý ả hơn. Càng chú ý càng phát hiện, thiếu nữ này mang bản lĩnh vượt trội, thế là Khắc Ma liên tục tiến cử, một tay đưa ả đưa lên vị trí quốc sư, đã thế còn trở thành người ủng hộ trung thành nhất của quốc sư Bán Nguyệt mà đời sau ghi lại.


Ai ngờ từ đầu chí cuối, quốc sư này luôn rắp tâm hại người, chỉ là ngụy trang quá tốt mà thôi. Ả hận nước Bán Nguyệt thấu xương, học nghệ trở về chính vì trả thù quốc gia này, cách trả thù là bất chợt mở cổng thành vào giờ phút đại chiến kịch liệt nhất!


Vừa nghe nói quốc sư mở cổng thành, Khắc Ma đang khổ sở chiến đấu với quân địch giận điên cả người.
Một mình gã dẫu có dũng mãnh cỡ nào, suy cho cùng cũng không đủ sức xoay chuyển trời đất. Thế nhưng cho dù đã định phải chết trận, trước khi chết trận cũng phải giết kẻ phản bội!


Thế là, gã dẫn một đội binh sĩ xông lên lầu cổng thành, lôi quốc sư xuống, treo cổ trên hố tội nhân.
Đại quân băng qua, toàn bộ nước Bán Nguyệt hóa thành một quốc gia chết chóc. Mà quốc sư và tướng quân chết trong trận đại chiến cũng bị nhốt trong tòa thành chết chóc này, biến thành "Hung".


Hai bên đều không thể rời khỏi chốn hoang tàn này, nhưng vẫn thù hằn nhau như cũ. Bên này, Khắc Ma dẫn đầu binh sĩ Bán Nguyệt dưới tay mình, lùng sục bóng dáng của quốc sư khắp mọi nơi, mỗi khi tóm được ả sẽ treo "chết" ả trên hố tội nhân một lần nữa. Còn quốc sư Bán Nguyệt kia cũng xuất quỷ nhập thần lùng bắt đám binh sĩ Bán Nguyệt, đẩy bọn gã xuống hố tội nhân. Ả thiết lập trận pháp cực kỳ lợi hại bốn phía xung quanh hố tội nhân, rớt xuống sẽ không thể trèo lên, mà oán khí của đám binh sĩ chết trận sâu nặng khôn xiết, chỉ có máu thịt tươi sống mới có thể xóa bỏ mối hận trong lòng, nếu không sẽ tru tréo hằng đêm, không được giải thoát.


Thấy các binh sĩ anh dũng ngày nào ra nông nỗi như hôm nay, Khắc Ma tất nhiên lòng đau như cắt. Cũng may rắn đuôi bò cạp của quốc sư Bán Nguyệt có tính công kích rất mạnh, thường xuyên bò ra khỏi thành cắn người khắp nơi, mà những đội buôn bị rắn đuôi bò cạp cắn trúng vào thành tìm cỏ Thiện Nguyệt sẽ bị Khắc Ma tóm cổ, ném xuống hố tội nhân, nuôi đám binh sĩ không thể trèo lên kia.


Đoạn tự thuật ngắt quãng này, Tạ Liên nghe mà thất thần. Hồi lâu sau, Khắc Ma không lên tiếng, y mới hỏi: "Vậy một vùng cỏ Thiện Nguyệt trong hoàng cung là các ngươi trồng sao? Lão kia là do các ngươi chôn?"


Khắc Ma nói: "Đúng thế. Cái lão bị chôn dưới đất muốn tới trộm tiền tài châu báu của hoàng cung, nhưng tất cả tiền tài châu báu của quốc gia chúng ta đã bị cướp sạch sành sanh vào hai trăm năm trước, lão không tìm được tiền tài châu báu mà còn phải làm phân bón cho chúng ta."


Nghe đến đây, Tạ Liên im lặng không nói gì.
Y cảm thấy, Khắc Ma đang nói dối.
Hoặc là chí ít, Khắc Ma đang che giấu điều gì.


Nếu đám binh sĩ Bán Nguyệt tự giác đi trồng cỏ Thiện Nguyệt, thậm chí dùng người sống làm phân bón, chứng tỏ mặc dù bọn chúng đã không còn là người, nhưng nỗi sợ của bọn chúng dành cho rắn đuôi bò cạp vẫn không hề suy giảm. Vậy thì lúc bọn chúng còn sống, chắc chắn nỗi sợ đó càng nghiêm trọng hơn.


Tuy nhiên, nếu quốc sư Bán Nguyệt có thể điều khiển rắn đuôi bò cạp mà bọn chúng sợ nhất, cớ gì lại dễ dàng bị một đám binh sĩ lôi xuống lầu cổng thành treo cổ như thế? Huống hồ dựa theo cách nói của Khắc Ma, trong hai trăm năm qua, gã đã tóm được quốc sư hết lần này đến lần khác, quốc sư cũng bị gã treo cổ hết lần này đến lần khác.


Chưa kể rắn đuôi bò cạp bò ra khỏi thành cắn người cũng vô cùng gợi sự chú ý. Là ngoài ý muốn ư? Thật sự có trùng hợp ngoài ý muốn như thế sao? Là quốc sư cố ý làm thế, nhưng nếu vậy khác nào đang tạo điều kiện thuận lợi cho Khắc Ma bắt người sống cho đám binh sĩ ăn? Dựa theo cách nói hai bên đối địch, thế này chẳng phải mâu thuẫn sao?


Trận pháp bốn phía xung quanh hố tội nhân là do quốc sư Bán Nguyệt thiết lập, ả có thể thiết lập, tức ả có thể giải trừ. Nói cách khác, cho dù ả quét một đám binh sĩ xuống dưới, ả cũng có thể thả bọn chúng ra. Có điều nếu đã như vậy, hai bên giả vờ đối địch với mục đích gì?


Mà trước đống manh mối loạn xà ngầu này, còn có một câu đố -- Thân phận của nữ đạo sĩ áo trắng kia và đồng bạn của nàng.


Suy tư một hồi, Tạ Liên quyết định hỏi thêm vài câu nữa để đánh giá rốt cuộc lời Khắc Ma nói có bao nhiêu phần đáng tin: "Khắc Ma tướng quân, khi nãy chúng ta vào thành, dọc đường gặp một đen một trắng hai..."
Đúng vào lúc này, Tam Lang nhẹ giọng nói: "Suỵt."


Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Tạ Liên lập tức im lặng ngay. Một loại trực giác kỳ lạ khiến y ngửa đầu nhìn lên trên.


Vẫn là mảnh trời đêm xanh đậm vuông vức, vẫn là vầng trăng khuyết sáng trong lạnh lẽo ấy. Nhưng bên cạnh vầng trăng khuyết, Tạ Liên trông thấy một người ở đằng xa, gần nửa bóng người áo đen thò ra, đang nhìn xuống dưới này.


Nhìn chốc lát, gần nửa cơ thể của người kia chợt biến thành cả cơ thể -- Nhảy xuống.
Trong quá trình rơi xuống, Tạ Liên có thể thấy rõ, người nọ tóc dài rối tung, thân hình nhỏ gầy, chính là quốc sư Bán Nguyệt trước đó bị treo trên cột dài!