Thiên Nhai Hiệp Lữ

Hồi 32

Huyền Y Long Nữ nói:

- Đủ rồi. Mẹ chỉ có nói như vậy. Nếu như bà ta chịu nhận con, tự nhiên sẽ nói cho con biết chuyện năm xưa. Nếu như bà ta không muốn nhận, dù con quỳ xuống van xin cũng chẳng có ích gì. Hài tử, con phải biết trân trọng bản thân, mẹ phải đi đây.

Bạch Tích Hương vội vã gọi lớn:

- Mẫu thân lưu bộ.

Đoạn thân hình nàng lảo đảo, ngã vật xuống sàn.

Thể năng nàng chưa hồi phục, vừa nãy chỉ vì do nhất thời kích động mà đứng được khá lâu, giờ khi sức cùng lực kiệt, thân thể như mất chỗ dựa, đổ vật xuống sàn.

Huyền Y Long Nữ vội vàng quay lại đưa tay đỡ Bạch Tích Hương nói:

- Hài từ, thân thể con càng ngày càng yếu đi đấy!

Bạch Tích Hương hít một hơi thanh khí, yếu ớt nói:

- Mẹ à, mẹ có thể đáp ứng con một chuyện không?

Huyền Y Long Nữ nói:

- Ta không thể nói cho con biết mẹ ruột con là ai. Đây là chuyện có liên quan đến danh tiết.Nếu như mẹ nói cho con chuyện này, đối với cả con lần bà ta đều không có lợi. Hài tử, con thông minh tuỵêt thế, tự nhiên có thể hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ.

Hai hàng nước mắt từ từ chảy trên má Bạch Tích Hương, nàng chậm rãi nói:

- Mẹ à, mẹ ruột con có phải là Lý phu nhân không?

Huyền Y Long Nữ nói:

- Ta biết thể nào con cũng hỏi ta câu này. Hài tử, ta biết trả lời con thế nào đây?

Bạch Tích Hương chậm rãi nằm xuống nói:

- Mẹ à! Mẹ đã có nổi khổ không thể nói ra, hài nhi cũng không dám hỏi nhiều nữa. Nhưng con có một thỉnh cầu, mong rằng mẹ niệm tình nhi nữ yếu đuối mà đáp ứng có đựơc không?

Huyền Y Long Nữ nói:

- Con nói đi!

Bạch Tích Hương nói:

- Mẹ có thể lưu lại đây với con mấy ngày nữa không?

Huyền Y Long Nữ trầm ngâm mpó"

- Đáng lẽ mẹ phải ở đây chăm sóc con, nhưng con có nghĩ đến gia gia con không? Nếu như không có mẹ ở bên, chỉ sợ lão...

Bạch Tích Hương thở dài ảo não nói:

- Mẹ nói không sai chút nào, gia gia tính tình cô tịch, rất ít bằng hữu không có mẹ người sẽ rất buồn... mẹ nên đi tìm gia gia thì hơn.

Huyền Y Long Nữ gật đầu đáp:

- Đúng vậy, gia gia con rất ít kết giao bằng hữu.

Bạch Tích Hương chậm rãi nhắm hai mắt lại nói:

- Mẹ hãy đi tìm gia gia con đi, thứ lỗi nữ nhi không thể tiễn được.

Huyền Y Long Nữ thở dài nói:

- Hài tử, con nhớ bảo trọng. Nếu ta có thể khuyên bảo gia gia con hối tâm chuyển ý nói không chừng chúng ta sẽ quay lại Hoàng Sơn Thế Gia thăm con.

Bạch Tích Hương nói:

- Nữ nhi bất hiếu, nhiều năm nay không thể hầu hạ dưới gối hai vị lão nhân gia. Nhưng đợi thân thể con lành mạnh trở lại, nhất định sẽ giúp cho gia gia thay tâm đổi tính, làm người một cách vui vẻ khoái lạc, không còn cô độc phiền não như trước nữa.

Huyền Y Long Nữ nói:

- Ta tin rằng con có năng lực đó.

Bạch Tích Hương nói:

- Mong rằng mẫu thân ở bên có thể khuyên bảo được gia gia hồi tâm chuyển ý.

Huyền Y Long Nữ thở dài định nói gì nhưng lại thôi, chỉ nhìn Bạch Tích Hương lưỡng lự rồi quay người bỏ đi.

Bạch Tích Hương nhìn theo bóng mẫu thân đi khỏi cửa phòng rồi mới chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Lại nói đến Lâm Hàn Thanh, sau khi bị Bạch Tương mắng chửi một trận, chàng tức giận bỏ về phòng mình, đóng cửa để nguyên y phục nằm vật trên giường, thầm nghĩ:

- Danh tiếng của Hoàng Sơn Thế Gia oai trấn võ lâm, nhưng không ngờ cũng có vô số bí mật. Càng quen biết thân thiết với Hoàng Sơn Thế Gia bao nhiêu thì dường như càng thấy họ có nhiều bí mật bấy nhiêu.

Tuy chàng chưa thể rút ra một kết luận cuối cùng, nhưng cũng đã ngấm ngầm cảm nhận được rằng tựa hồ như mọi ân ân oán oán trên chốn giang hồ đều ít nhiều có liên quan đến Võ Lâm Thế Gia này.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ "cốc cốc".

Lâm Hàn Thanh chậm rãi đứng dậy đi ra mở cửa, thì ra người gõ cửa là Lý Trung Hụê. Chỉ thấy nàng giữ vẻ mặt nghiêm túc, chậm rãi bước vào phòng.

Lý Trung Hụê đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi miễn cưỡng nở một nụ cười nói:

- Làm phiền Lâm huynh nghỉ ngơi.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Không có gì. Cô nương có điều gì chỉ giáo xin cứ nói?

Lý Trung Hụê chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế nói:

- Thiên Hạc Thượng Nhân và huynh giao tình rất sâu nặng phải không?

Lâm Hàn Thanh lắc đầu nói:

- Chỉ gặp vài lần, chưa thể nói là có giao tình. Nhưng tại hạ luôn kính phục võ công và cách đối nhân xử thế của ông ta.

Lý Trung Hụê nói:

- Huynh có muốn gặp lão không?

Lâm Hàn Thanh nghe vậy lập tức nhận ra điều bất ổn, chàng vội hỏi:

- Sao rồi, có phải Thiên Hạc Thượng Nhân đã gặp nguy hiểm?

Lý Trung Hụê gật đầu đáp:

- Lão bị thương rất nặng...

Lâm Hàn Thanh vội vàng hỏi:

- Bây giờ lão ở đâu?

Lý Trung Hụê đáp:

- Bên ngoài Thái Thượng Các.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Có phải bị thương trong tay lệnh đường không?

Lý Trung Hụê đáp:

- Đúng vậy. Lão đột nhập Thái Thượng Các, đả thương hai nữ tỳ canh cửa. Gia mẫu mới xuất thủ thương nhân.

Lâm Hàn Thanh trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Đương kim võ lâm ngoại trừ lệnh đường ra, e rằng không có ai có thể đả thương được lão...

Chàng nói đến đây thì ngưng lại một chút rồi hỏi tiếp:

- Thiên Hạc Thượng Nhân muốn gặp tại hạ sao? Hay đây là do cô nương chủ trương?

Lý Trung Hụê nói:

- Tự nhiên là Thiên Hạc Thượng Nhân rồi. Thương thế của lão rất nặng mà vẫn cố gắng vận khí áp chế vết thương, giữ cho mình được tỉnh táo. Khẳng định lão có chuyện rất quan trọng nói với huynh rồi.

Lâm Hàn Thanh liền nói:

- Vậy xin làm phiền cô nương dẫn đường.

Lý Trung Hụê nói:

- Thời gian không nhiều, Lâm huynh mau đi theo tiểu muội.

Đoạn nàng quay người đi ra khỏi phòng.

Lâm Hàn Thanh theo sát phía sau Lý Trung Hụê. Hai người gấp rút chạy đến Thái Thượng Các. Khi đến bên ngoài Thái Thượng Các, Lý Trung Hụê đột ngột dừng lại, đưa tay chỉ vào một gốc cây nói:

- Lão ở bên kia!

Lâm Hàn Thanh nhìn theo hướng nàng chỉ tay thì thấy Thiên Hạc Thượng Nhân đang ngồi xếp bằng ở dưới gốc cây đó. Chàng vội chạy đến gần. Lúc này Thiên Hạc Thượng Nhân đang ngồi dựa lưng vào gôc cây, hai mắt nhắm nghiền, đạo bào lấm tấm vết máu. Trong lòng chàng không khỏi cảm thấy ái ngại, đành nhẹ giọng gọi:

- Lão tiền bối!

Thiên Hạc Thượng Nhân từ tử mở mắt ra nhìn Lâm Hàn Thanh nói:

- Công tử đến rồi.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Vãn bối nghe tin tiền bối thọ thương, vội vàng đến đây...

Thiên Hạc Thượng Nhân nói:

- Công tử ngồi xuống đi, bần đạo có vài chuyện muốn nói...

Đoạn lão há miệng thổ ra một búng máu.

Lâm Hàn Thanh vội vàng cất tiếng:

- Lão tiền bối thương thế trầm trọng, lúc này không tiện nói chuyện. Chi bằng để vãn bối đưa tiền bối đi liệu thương rồi nói chuyện sau cũng được.

Thiên Hạc Thượng Nhân lắc đầu nói:

- Thương thế của bần đạo rất nặng, cho dù không chết thì một thân võ công này cũng hoàn toàn trôi theo dòng nước rồi. Từ nay trở đi, bần đạo đã trở thành một kẻ tàn phế.

Lâm Hàn Thanh vội an ủi:

- Loã tiền bối nội công tinh thuần, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng chắc rằng sẽ có thể khôi phục thần công.

Thiên Hạc Thượng Nhân cười khổ nói:

- Bần đạo không hề lưu luyến một thân võ công này, nếu như bần đạo không biết võ công, có lẽ sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.

Đoạn lão hít vào hai hơi thanh khí, chậm rãi nói tiếp:

- Bần đạo có chết cũng không tiếc, chỉ đáng tiếc còn hai điều tâm nguyện chưa thể hoàn thành. Ở Hoàng Sơn Thế Gia này ngoại trừ công tử ra, bần đạo không thể tìm đựơc ai có thể nhờ vả được nữa. Đành phải làm phiền công tử một phen vậy.

Lâm Hàn Thanh khẳng khái nói:

- Đạo trưởng có gì phân phó, chỉ cần Lâm Hàn Thanh này làm được, nhất định sẽ tận hết sở năng.

Thiên Hạc Thượng Nhân nói:

- Bần đạo tự nhiên sẽ không nhờ vả công tử không công... mà đã chuẩn bị một phần lễ để đáp trả công tử.

Lâm Hàn Thanh lắc đầu nói:

- Đây là chuyện vãn bối nên làm, xin tiền bối đừng nói chuyện báo đáp làm gì nữa.

Thiên Hạc Thượng Nhân không nói gì mà chỉ đưa tay vào trong ngực lấy ra một cẩm nang rồi đưa cho Lâm Hàn Thanh, đoạn nói:

- Trong cẩm nang này có chứa ân oán, bí mật của giang hồ trong mấy chục năm nay. Công tử phải bảo quản cho cẩn thận.

Lâm Hàn Thanh nhận lấy cẩm nang, rồi hỏi:

- Vãn bối phải chuyển nó cho ai?

Thiên Hạc Thượng Nhân nói:

- Từ nay nó thuộc về công tử. Những chuyện ghi chép bên trong cẩm nang này đại bộ phận đều do bần đạo tận mắt chứng kiến, những chuyện không được nhìn thấy thì đều đã điều tra rõ ràng... vì vậy có thể nói không thể sai được...

Lão nói đến đây thì chợt hạ thấp giọng nói tiếp:

- Đây không phải là võ công bí cấp gì, nhưng nó còn quan trọng hơn bí cấp bảo lục gấp nhiều lần. Công tử không được tiết lộ ra bất cứ phong thanh gì về nó cho người khác biết, nếu không sẽ gặp phải họa sát thân bất cứ lúc nào.

Lâm Hàn Thanh gật đầu nói:

- Vãn bối xin được ghi nhớ trong lòng.

Thiên Hạc Thượng Nhân lại nói tiếp:

- Tây Môn Ngọc Sương vì báo phụ cừu mà không ngừng tạo nên kiếp sát...

Nói đến đây, đột nhiên lão dừng lại.

Thời gian gần đây, Lâm Hàn Thanh đã lịch duỵêt lên rất nhiều, thấy thái độ của Thiên Hạc Thượng Nhân thay đổi, lập tức sinh lòng cảnh giác, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Lý phu nhân đang chậm rãi bước tới chỗ hai người.

Cử động của bà ta hết sức phiêu dật, tựa như người đang ngắm hoa thưởng cỏ... chậm rãi tiến đến trước mặt hai người. Bà ta hướng hai đạo mục quang sáng như điện lên mặt Lâm Hàn Thanh, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi đến đây làm gì?

Lâm Hàn Thanh quay mặt lại nhìn Thiên Hạc Thượng Nhân, chỉ thấy lão nhắm nghiền hai mắt, lưng dựa vào gốc cây như là đang say ngủ. Chàng bèn lên tiếng đáp:

- Vãn bối với vị Thiên Hạc Thượng Nhân này có chút giao tình.

Lý phu nhân vẫn lạnh lùng hỏi:

- Lão nhờ người đến tìm ngươi?

Lâm Hàn Thanh gật đầu đáp:

- Đúng như phu nhân nói.

Lý phu nhân lại hỏi:

- Người lão nhờ đi là ai?

Lâm Hàn Thanh thầm nghĩ:

- Lý Trung Hụê là nữ nhi của bà ta, nói ra cũng không có hại gì.

Nghĩ đoạn chàng liền đáp:

- Là Lý cô nương.

Lý phu nhân lẩm bẩm nói:

- Con nha đầu này càng ngày càng to gan lớn mật.

Đoạn bà ta nhìn Lâm Hàn Thanh hỏi tiếp:

- Lão tìm ngươi đến đây, hẳn là có chuyện rất quan trọng.

Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:

- Lý phu nhân này vô cùng tinh minh, muốn lừa gạt bà ta tự nhiên không dễ.

Nghĩ đoạn, chàng liền nói:

- Hình như đúng là như vậy.

Lý phu nhân lạnh lùng hừ nhẹ nói:

- Ngươi bên ngoài ra vẻ thành khẩn, nhưng bên trong lại gian trá. Chút thủ đoạn nhỏ nhoi này thi triển trước mặt ta không phải là quá buồn cười ư?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Vãn bối nói đều là sự thật.

Lý phu nhân liền chậm rãi đưa tay ra nói:

- Đưa vật đó đây!

Lâm Hàn Thanh trấn động trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh hỏi lại:

- Phu nhân nói vật gì?

Lý phu nhân lạnh lùng nói:

- Vật mà Thiên Hạc Thượng Nhân đưa cho ngươi đâu? Ta đã nhìnt hấy rồi, lẽ nào ngươi còn muốn qua mắt ta?

Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:

- Lúc Thiên Hạc Thượng Nhân đưa cho mình cẩm nang đó, kỳ vọng hết sức lớn lao, lẽ nào mình lại phụ lòng mong mỏi của lão?

Tâm niệm chuyển động, chàng liền quyết đánh một ván bài sinh tử. Nghĩ đoạn, Lâm Hàn Thanh liền mỉm cười nói:

- Lão tiền bối nhìn thấy gì?

Lý phu nhân khẽ biến sắc mặt nói:

- Ngươi tuy là bạn của Huệ nhi, nhưng nếu làm cho ta tức giận thì ta cũng có thể giết ngươi như những kẻ khác vậy.

Bà ta phong tư tuỵêt thế, khí chất cao quý, nhưng toàn thân tựa như phủ một lớp băng sương, những lúc bình thường đã khiến người khác có cảm giác sợ hãi, giờ đây khi bà tức giận, cảm giác chèn ép người khác đó còn tăng thêm gấp bội.

Lâm Hàn Thanh hít một hơi chân khí để trấn định tinh thần rồi nói:

- Lão tiền bối có giết vãn bối thì vãn bối cũng không có gì để đưa cho người.

Lý phu nhân cười lạnh một tiếng hỏi lại:

- Dù có chết ngươi cũng không đưa vật đó ra phải không?

Lâm Hàn Thanh vẫn giữ nét mặt bình tĩnh nói:

- Vãn bối đích thực không nhận vật gì của Thiên Hạc Thượng Nhân.

Lý phu nhân hừ nhẹ một tiếng nói:

- Vậy ta phải lục soát mới được.

Lâm Hàn Thanh mỉm cười nói:

- Phu nhân không tin thì cứ đến mà lục xoát.

Lý phu nhân đột nhiên cao giọng gọi lớn:

- Truy Vân, Bộ Phong mau đến đây!

Chỉ nghe hai tiếng dạ vang lên, lập tức có hai nữ tỳ cầm kiếm chạy tới.

Lý phu nhân lạnh lùng nói:

- Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như hai nữ tì của ta soát ra bằng chứng, thì lúc đó ngươi hối hận cũng không kịp đấy.

Trong lòng Lâm Hàn Thanh lúc này đang rồi như tơ vò, nhưng ngoài miệng vẫn cứng giọng đáp:

- Lão tiền bối muốn soát người vãn bối, vãn bối cũng không có cách nào ngăn lại được.

Lý phu nhân liền quay đầu nhìn hai nữ tỳ ra lệnh:

- Động thủ đi!

Hai nữ tỳ đồng thanh dạ một tiếng. Ả bên phải liền vung tay ra điểm vào Kiên Tỉnh huỵêt của Lâm Hàn Thanh.

Lâm Hàn Thanh khẽ lắc người tránh chỉ, rồi lạnh lùng lên tiếng:

- Lý phu nhân!

Lý phu nhân đưa mắt nhìn chàng nhạt giọng hỏi:

- Có chuyện gì?

Lâm Hàn Thanh lộ vẻ tức giận nói:

- Soát người vãn bối cũng được thôi, nhưng lẽ nào phải điểm huỵêt mới được?

Lý phu nhân chậm rãi gật đầu nói:

- Đúng là như vậy.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Đại trượng phu đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng chí khí không thể nào nhu nhược. Phu nhân làm nhục vãn bối như vậy, vãn bối khó mà chấp nhận được.

Truy Vân, Bộ Phong nghe thấy Lý phu nhân lên tiếng trả lời chàng liền lập tức dừng tay.

Lý phu nhân cười lạnh một tiếng hỏi:

- Ngươi định xuất thủ phản kháng phải không?

Lâm Hàn Thanh thở dài nói:

- Cho dù máu có đổ xuống thảm cỏ này, vãn bối cũng quyết không để người khác làm nhục.

Lý phu nhân nói:

- Được lắm, ngươi cũng rất có cốt khí. Chỉ cần ngươi thắng được Truy Vân và Bộ Phong, ta sẽ không lục soát người ngươi nữa.

Lâm Hàn Thanh lắc đầu nói:

- Đao kiếm vô nhãn, nếu nhị vị cô nương đả thương vãn bối thì coi như bỏ qua, nhưng không may vãn bối đả thương họ, thì không biết làm sao ăn nói với phu nhân?

Lý phu nhân lạnh lùng đáp:

- Nếu như ngươi đả thương được bọn chúng thì chỉ trách bọn chúng học nghệ không tinh Còn nếu như chúng chết trong tay ngươi, vậy thì chỉ trách mạng chúng đoản mà thôi.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Nếu như phu nhân không trách tội, vãn bối xin được phóng túng một phen vậy.

Lý phu nhân quay lại nhìn Truy Vân, Bộ Phong rồi nói:

- Vị Lâm tướng công này võ công cao cường, sinh tử đều do các ngươi tự định liệu lấy.

Hai ả liền dạ ran một tiếng, nhất loạt rút kiếm ra hướng về phía Lâm Hàn Thanh.

Lâm Hàn Thanh chỉ biết than thầm trong bụng:

- Thật không ngờ Hoàng Sơn Thế Gia lại có nhiều vấn đề phức tạp đến vậy?

Chàng đang nghĩ ngợi thì chợt nghe có âm thanh vo ve như tiếng muỗi kêu bên tai:

- Hai con nha đầu này đều là đồ đệ do đích thân Lý phu nhân đào tạo, kiếm thụât vô cùng tinh thâm. Vừa nãy chúng đã cùng bần đạo động thủ, công tử cần phải hết sức cẩn thận.

Lâm Hàn Thanh biết người truyền âm là Thiên Hạc Thượng Nhân. Lão ta đã cố nén vết thương, vận công thi triển Truyền âm nhập mật để cảnh cáo chàng, tất nhiên là có lý của lão. Chàng liền không dám khinh địch, rút Tham Thương Kiếm trong bọc ra nói:

- Hai vị cô nương cùng lên một lượt chứ?

Ả nữ tỳ đứng bên phải nói:

- Lâm tướng công có một người, tỷ muội chúng tôi cũng xuất thủ một lượt. Lâm tướng công có mười người thì cũng là hai tỷ muội chúng tôi đối phó.

Lâm Hàn Thanh liền ôm quyến nói:

- Được lắm, vậy mời hai vị cô nương xuất thủ!

Tỳ nữ bên phải liền huy kiếm lên sử một chiêu Phụng Hoàng Tam Điểm Đầu, trường kiếm vẽ nên ba đoá hoa đâm thẳng tới ngực Lâm Hàn Thanh. Lâm Hàn Thanh hoành ngang Tham Thương Kiếm, vung lên chặn lấy thế công của ả. Đúng lúc hai kiếm chuẩn bị giao nhau thì nữ tỳ bên trái đã đâm ra một chiêu Bạch Hạc Di Linh tấn công vào mạn sườn Lâm Hàn Thanh.Chàng vội lùi lại hai bước, tránh đi kiếm thế của ả.

Sau khi Lâm Hàn Thanh tránh được một kiếm, trong lòng đã biết gặp phải kình địch. Cục thế ngày hôm nay ngoại trừ thắng được hai ả nữ tỳ này ra e rằng chàng không còn con đường nào khác nữa.

Tâm niệm chuyển động, chàng liền lập tức huy kiếm phản kích.

Nhị tỳ cũng song kiếm tề phát, phân thành hai hướng công tới, hiển nhiên là định dĩ công đối công với Lâm Hàn Thanh.

Trong nháy mắt, song phương đã triển khai một trường ác đấu kinh thiên động địa.

Lâm Hàn Thanh vừa giao thủ với nhị tỳ đã biết cơ hội thắng của mình rất nhỏ nhoi, một mặt gắng sức cự địch, một mặt cố nhớ lại Thiên Long Bát Kiếm mà mình đã thuộc lòng để đem ra vận dụng.

Tuy chàng thưa sử dụng thuần thục Thiên Long Bát Kiếm, nhưng đây là một pho kiếm pháp kỳ ảo tuyệt luân, uy lực kinh người, vì thế mỗi lần ngộ hiểm đều nhờ Thiên Long Bát Kiếm này mà thoát thân.

Song phương ác đấu mấy chục hiệp mà vẫn giữ thế bất phân thắng bại.

Lý phu nhân thấy nhị tỳ liên thủ vẫn không thắng được Lâm Hàn Thanh, không khỏi tức giận trong lòng. Chỉ nghe bà ta hừ nhẹ một tiếng quát lớn:

- Các ngươi cứ sử dụng sát thủ, chỉ cần không hại đến tính mạng hắn là được.

Nhị tì liền đồng thanh 'dạ' một tiếng, kiếm thế đột nhiên thay đổi, trở nên lăng lệ hơn trước bội phần.

Lâm Hàn Thanh tuy đã toàn lực xuất thủ nhưng chỉ sau năm hiệp đã bị bức đến tay chân luống cuống, thối lui liên tiếp.

Thì ra nhị tỳ khi chưa được lệnh của Lý phu nhân thì không dám hạ sát thủ, chỉ muốn bức Lâm Hàn Thanh rơi kiếm, hoặc điểm huỵêt đạo của chàng làm cho chàng nhận thua thì thôi, điều này khiến chàng chiếm đựơc lợi thế rất lớn. Nhưng sau khi Lý phu nhân hạ lệnh, nhị tỳ được phóng tay thi triển hết khả năng, kiếm thế ào ào như thác lũ, bức Lâm Hàn Thanh đễn nỗi không còn thời gian nghĩ đến Thiên Long Bát Kiếm nữa.

Mắt thấy Lâm Hàn Thanh sắp bị thương dưới tay nhị tỳ thì chợt có một tiếng nói yếu ớt vang lên:

- Phu nhân thủ hạ lưu tình.

Lý phu nhân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tố Mai, Hương Cúc đang đỡ Bạch Tích Hương chậm rãi tiến đến.

Sức khoẻ của nàng hình như càng ngày càng yếu, đến nỗi không thể tự mình hành động.

Lý phu nhân khẽ chau mày nói:

- Lùi lại!

Truy Vân, Bộ Phong nghe lệnh lập tức thu kiếm lùi lại ba bước.

Bạch Tích Hương chậm rãi bước đến trước mặt Lý phu nhân hạ giọng nói:

- Đa tạ Lý phu nhân nể mặt.

Lý phu nhân lạnh lùng hỏi nàng:

- Làm sao con biết được?

Bạch Tích Hương mỉm cười nói:

- Phu nhân không phải đã rất khen ngợi con thông minh sao? Nếu như một chuyện nhỏ như vậy mà con cũng không đoán ra được thì đâu còn xứng với sự tán thưởng của phu nhân nữa?

Lý phu nhân khẽ thở dài hỏi:

- Lại là Hụê nhi nói cho con phải không?

Bạch Tích Hương nói:

- Chỉ e Hụê tỷ tỷ không có dũng khí như vậy?

Lý phu nhân ngưng mục nhìn Bạch Tích Hương chậm rãi nói:

- Nó vi Lâm Hàn Thanh thì đâu còn nghĩ đến ta là mẹ nó nữa?

Bạch Tích Hương lắc đầu nói:

- Phu nhân sai rồi, Huệ tỷ đối với người vô cùng hiếu thuận.

Lý phu nhân thở dài đáp:

- Hài tử, ta hi vọng lần sau con không quản đến những chuyện không phải của mình nữa.

Nói xong bà cũng không để Bạch Tích Hương lên tiếng trả lời, lập tức dẫn Truy Vân, Bộ Phong bỏ đi.

Bạch Tích Hương nhìn theo bóng Lý phu nhân và nhị tỳ đi khuất hẳn mới đưa mắt nhìn Lâm Hàn Thanh hỏi:

- Chàng không sao chứ?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Kiếm pháp của nhị tỳ vô cùng tinh diệu, nếu như cô nương không kịp thời lên tiếng chỉ e tại hạ đã bị thương dưới kiếm của hai ả rồi.

Bạch Tích Hương mỉm cười nói:

- Vậy là chàng không sao rồi.

Đoạn nàng liền chậm rãi bước đến trước mặt Thiên Hạc Thượng Nhân hỏi:

- Bá bá thương thế có nặng không?

Thiên Hạc Thượng Nhân gật đầu đáp:

- E rằng ta không xong rồi, nhưng có thể giải thoát ở đây cũng bớt đi cho ta không ít phiền phức.

Bạch Tích Hương nói:

- Bá bá quá cố chấp rồi. Con luôn hoài nghi lần đó không phải là lỗi lầm của bá bá. Sắp tới thiên hạ anh hùng quy tụ về Hoàng Sơn, có thể sẽ có ích trong việc rửa sạch nỗi oan tình mấy chục năm qua của bá bá.

Thiên Hạc Thượng Nhân khẽ chớp mắt hỏi:

- Hương nhi, con nói có thật không?

Bạch Tích Hương nói:

- Con đã nghĩ rất nhiều về chuyện của bá bá, có thể năm đó đích thực người đã đánh ra một chưởng, nhưng người đó quyết không thể bị thương dưới tay bá bá được.

Nàng ngừng lại một chút để lấy hơi rồi nói tiếp:

- Vì thế, bá bá cần phải lưu lại sinh mạng của mình để còn vén bức màn bí mật che mắt người mấy chục năm nay.

Thiên Hạc Thượng Nhân trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Hương nhi, e rằng đã muộn mất rồi.

Bạch Tích Hương cả kinh hỏi:

- Bá bá bị thương nặng lắm sao?

Thiên Hạc Thượng Nhân cười khổ đáp:

- Lục phủ ngũ tạng của ta đã bị lệch vị rồi.

Bạch Tích Hương liền hỏi:

- Có phải bá bá bị Lý phu nhân đả thương?

Thiên Hạc Thượng Nhân gật đầu nói:

- Bà ta đánh ta một chưởng trước ngực.

Bạch Tích Hương nói:

- Ở Hoàng Sơn Thế Gia nhất định có thuốc trị thương cho bá bá.

Thiên Hạc Thượng Nhân lắc đầu hỏi:

- Con muốn tìm Lý phu nhân thương lượng đúng không?

Bạch Tích Hương nói:

- Đúng vậy!

Thiên Hạc Thượng Nhân lại hỏi:

- Bà ta đối với con có tốt không?

Bạch Tích Hương gật đầu đáp:

- Bà ấy coi con như bạn vong niên.

Thiên Hạc Thượng Nhân thở dài nói:

- Sức nhẫn nại của bà ta có hạn, nếu như con làm phiền bà ta nhiều quá, bà ta cũng có thể hạ thủ giết con đấy.

Bạch Tích Hương nói:

- Con biết bà ta nửa đời cô độc, trong lòng tràn ngập thê lương, phiền não nên mới tham luyện thiền công, hi vọng có thể luyện đến cảnh giới vong ngã để quên đi mọi phiền não. Nhưng bà ta quên rằng trước khi những ưu uất trong lòng được phát tiết ra thì càng cầu thanh tịnh lại càng khó bình an. Bà ta đối xử với người càng lạnh lùng bao nhiêu thì trong lòng bà ấy lại thêm u uất bấy nhiêu. Do vậy, bà ta toạ thiền không thành mà tính cách thì biến đổi trở nên thành một người lạnh lùng, tàn khốc.

Thiên Hạc Thượng Nhân thở dài nói:

- Con đã biết như vậy tại sao còn chơi với cọp làm gì?

Bạch Tích Hương mỉm cười đáp:

- Cho dù bà ta có ghét hận con đi nữa thì cũng không thể giết con được.

Thiên Hạc Thượng Nhân ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao?

Bạch Tích Hương nói:

- Trước mắt trên thế gian này chỉ có mình con là nói chuyện được với bà ta, bà ta cần sự thanh tịnh, nhưng lại sợ cô đơn. Nhiều năm qua bà ta cố gắng chịu đựng sự tịch mịch đó, nhưng giờ đây đã không thể chịu được nữa rồi.

Thiên Hạc Thượng Nhân lắc đầu nói:

- Nếu chỉ dựa vào điểm này thì con đã quá tự tin rồi.

Bạch Tích Hương chớp chớp hai mắt nhìn chăm chú vào mặt Thiên Hạc Thượng Nhân hỏi:

- Bá bá có biết không?

Thiên Hạc THượng Nhân liền hỏi:

- Ta biết chuyện gì?

Bạch Tích Hương chậm rãi nói:

- Mẹ ruột của con giờ này đang ở đâu?

Thiên Hạc Thượng Nhân lặng người hỏi:

- Ai nói cho con biết chuyện này?

Bạch Tích Hương nói:

- Là mẹ con nói. Ôi, thực ra bà ấy cũng không thể dấu con cả đời được.

Thiên Hạc Thượng Nhân mở miệng định nói gì nhưng chợt thấy trước ngực đau nhói, thổ ra một búng máu ứot đẫm cả đạo bào.

Bạch Tích Hương khẽ thở dài nói:

- Để con đi lấy thuốc cho bá bá.

Đoạn nàng liền cùng Hương Cúc, Tố Mai quay người rời khỏi.

Lâm Hàn Thanh lấy ra một mảnh khăn lau vết máu trên miệng Thiên Hạc Thượng Nhân rồi nói:

- Lão tiền bối bảo trọng.

Thiên Hạc Thonwgj Nhân cố nén nhịn nội thương, gắng gượng nói:

- Công tử mau rời khỏi Hoàng Sơn Thế Gia, Lý phu nhân đó...

Lâm Hàn Thanh lắc đầu cười khổ nói:

- Chỉ sợ vãn bối nhất thời không thể rời khỏi nơi này.

Thiên Hạc Thượng Nhân thở dài nói:

- Nếu đã không thể rời khỏi đây, vậy công tử hãy lấy vật ở trong cẩm nang ra cất vào một nơi bí mật nào đó.

Nói đến đây, lão liền cho tay vào ngực áo lấy ra hai quyển sách mỏng đưa cho Lâm Hàn Thanh rồi nói tiếp:

- Hai quyển sách này có ghi lại hai môn tuỵêt thế võ công. Công tử hãy đặt nó vào bên trong cẩm nang ấy. Nếu như Lý phu nhân bức đến mức không thể từ chối nữa thì hãy đưa cẩm nang cho bà ta. Với võ công của bà ta hiện nay, tuỵêt đối sẽ không cần hai quyển bí lục này đâu.

Lâm Hàn Thanh tuy cảm thấy hành vi này không được quang minh chính đại cho lắm, nhưung nghĩ đến tình tính quái dị của Lý phu nhân, bèn đưa tay nhận lấy hai quyển sách cất vào trong bọc.

Chỉ nghe Thiên Hạc Thượng Nhân nói tiếp:

- Nếu như bần đạo chết đi, thế gian chỉ còn mình công tử là người biết được bí mật này. Sau này có công bố nói trên giang hồ hay không là do công tử tự quyết định lấy.

Lâm Hàn Thanh đang định đáp lời lão thì chợt thấy Lý Trung Hụê tất tả chạy đến nói:

- Tây Môn Ngọc Sương đã đến bên ngoài Vạn Tùng Cốc. Đặt sẵn mai phục chặn đánh quần hào đến dự hội. đã có hai nhóm võ lâm đồng đạo bị cô ta hãm hại.

Lâm Hàn Thanh kinh hãi hỏi:

- Cô nương làm sao mà biết được chuyện này?

Lý Trung Hụê nói:

- Từ miệng một vị đệ tử Võ Đang. Bảy đệ tử của phái Võ Đang và Giang Đông ngũ nghĩa kết bạn với nhau trên đường đi đến đây dự hội. Dọc đường đã gặp phải phục binh của Tây Môn Ngọc Sương, mười người đã thảm tử đương trường, hai người đào tẩu được. Người đưa tin chính là một trong hai người thoát chết.

Lâm Hàn Thanh trầm ngâm nói:

- Như vậy chắc không sai rồi, cô nương có chuẩn bị gì chưa?

Lý Trung Hụê nói:

- Tiểu muội sẽ suất lãnh nhân thủ ra ngoài tiếp ứng quần hào.

Lâm Hàn Thanh khó xử nói:

- Lẽ ra tại hạ nên đi cùng cô nương, nhưng vị đạo trưởng này thương thế quá nặng.

Thiên Hạc Thượng Nhân liền lên tiếng:

- Công tử cứ mặc bần đạo... mau đi đi!

Lâm Hàn Thanh lưỡng lự nói:

- Điều này... điều này...

Lúc này Tố Mai, Hương Cúc đã đỡ Bạch Tích Hương quay lại.

Bạch Tích Hương đi thẳng đến trước mặt Thiên Hạc Thượng Nhân nói:

- Lý phu nhân đã cho linh dược, bá bá mau phục dụng vào đi.

Thiên Hạc Thượng Nhân nhìn Bạch Tích Hương mỉm cười nói:

- Hài tử, quả nhiên con có thể làm được những chuyện mà người khác không thể nghĩ tới.

Đoạn đưa tay đón lấy linh đơn trong tay Bạch Tích Hương bỏ vào trong miệng.

Bạch Tích Hương nhìn Thiên Hạc Thượng Nhân bỏ thuốc vào miệng xong mới quay sang hỏi Lý Trung Hụê:

- Huệ tỷ tỷ, có phải tình hình có gì biến hoá không?

Lý Trung Hụê đápL

- Tây Môn Ngọc Sương hành động nhanh chóng, cô ta đã dẫn thủ hạ đến đây rồi.

Bạch Tích Hương thở dài hỏi:

- Hụê tỷ tỷ, tiểu muội có mấy câu thực lòng, mong tỷ nghe xong đừng để bụng.

Lý Trung Hụê mỉm cười nói:

- Cô nương cứ nói đi!

Bạch Tích Hương nói:

- Tỷ tỷ hẹn ước Tây Môn Ngọc Sương đến Vạn Tùng Cốc quyết đấu có phải muốn bá mẫu xuẩt thủ can thiệp không?

Lý Trung Hụê nói:

- Đúng là có dụng tâm này nhưng chỉ sợ gia mẫu không chịu xuất diện mà thôi.

Bạch Tích Hương thở dài nói:

- Dù tỷ tỷ có triệu tập cả Cửu Đại Môn Phái đến tương trợ mà lệnh đường không chịu xuất thủ thì phần thắng e rằng không có.

Lý Trung Hụê trầm ngâm nói:

- Điều này cần phải thỉnh giáo cô nương rồi.

Bạch Tích Hương hít một hơi thanh khí rồi nói:

- Lệnh đường không xuât thủ đối với tỷ tỷ cũng có điểm lợi.

Lý Trung Hụê ngạc nhiên hỏi:

- Lợi ở điểm nào?

Bạch Tích Hương nói:

- Trước khi lệnh đường xuất thủ, Tây Môn Ngọc Sương chắc chắn sẽ có điều cố kỵ, không dám phóng tay hạ độc thủ. Sau khi lệnh đường xuất thủ, Tây Môn Ngọc Sương vì tình thế bức bách, tất sẽ phóng tay dùng mọi thủ đoạn. Bất luận kết cục thế nào thì cũng có một trận đồ sát thảm khốc vô cùng xảy ra.

Lý Trung Hụê liền hỏi:

- Cô nương đã nói chuyện này với gia mẫu chưa?

Bạch Tích Hương nói:

- Tiểu muội đã nhiều lần thăm dò ý của lệnh đường về chuyện này.

Lý Trung Hụê vội hỏi:

- Vậy kết quả thế nào?

Bạch Tích Hương lắc đầu nói:

- Đối với chuyện này lệnh đường tỏ ra hết sức thờ ơ.

Lý Trung Hụê cười khổ nói:

- Như vậy là bà đã hết sức quan tâm rồi đó.

Bạch Tích Hương lại nói:

- Dường như trong lòng lệnh đường có tâm sự gì đó, mỗi lần tiểu muội đề cập đến vấn đề này là bà đều như muốn nói gì nhưng lại thôi.

Lý Trung Hụê trầm ngâm nói:

- Sự đã đến mức này, cho dù có ở thế tất bại cũng phải liều một phen. Gia mẫu có xuất diện hay không, chúng ta cũng không cần quan tâm nữa.

Nàng nói đến đây thì ngừng lại một chút rồi tiếp tục:

- Trước mắt vẫn còn một nan đề nhờ cô nương chỉ giáo?

Bạch Tích Hương liền hỏi:

- Có chuyện gì?

Lý Trung Hụê nói:

- Vương bà bà võ công cao cường, nhưng bà ta phải phụ trách sự an nguy của Vạn Tùng Cốc, tứ thập bát tỳ đều dưới quyền chỉ huy của bà ta. Tây Môn Ngọc Sương không tuân thủ ước hẹn đã dùng thế như sét đánh không kịp bưng tai công tới Hoàng Sơn, bốn bề đều sắp đặt mai phục, chặn đường ám sát những đồng đạo võ lâm đến Vạn Tùng Cốc phó hội. E rằng trước khi quyết đấu, người bên ta đã tử thương gần hết.

Bạch Tích Hương mỉm cười hỏi:

- Có phỉa tỷ tỷ muốn nhờ muội mượn lệnh đường ruy Vân, Bộ Phong nhị tỳ để giúp tỉ tiếp đón quần hùng đúng không?

Lý Trung Hụê gật đầu đáp:

- Đúng là ý này. Nhị tỳ đựoc đích thân gia mẫu chỉ đỉểm, võ công đều có tạo chỉ nhất định.

Bạch Tích Hương mỉm cười nói:

- Được thôi, để muội đi hỏi lệnh đường cho tỷ.

Một lát sau, Bạch Tích Hương đã quay lại, sau lưng dẫn theo Truy Vân, Bộ Phong nhị tỳ.