Thiên Nhai Hiệp Lữ

Hồi 22

Bạch Tích Hương liền nói:

- Được thôi! Để ta trị thương cho các ngươi xem!

Hai tay lại liên tiếp điểm lên ngực Lâm Hàn Thanh, một hồi sau thì hai mắt chàng đã từ từ mở ra.

Tây Môn Ngọc Sương hỏi:

- Bạch Tích Hương, sau khi chúng ta theo lời phân phó của ngươi luyện mười lần thì sao?

Bạch Tích Hương mỉm cười đáp:

- Ta sẽ thoái xuất giang hồ, từ nay không quan tâm đến chuyện của hai người nữa.

Tây Môn Ngọc Sương nói:

- Chỉ sợ ngươi không giữ lời.

Bạch Tích Hương cười nói:

- Có cần ta lập thệ không?

Lý Trung Hụê liền xen vào:

- Tốt nhất nên lập lời thề nặng một chút để tăng thêm một chút lòng tin cho tiểu muội.

Bạch Tích Hương mỉm cười hỏi:

- Nếu như một trong hai người đến mời ta trùng nhập giang hồ thì tính sao?

Tây Môn Ngọc Sương đưa mắt nhìn Lý Trung Hụê nói:

- Nếu như có người đến mời ngươi, quyết không phải là ta.

Chỉ nghe Lý Trung Hụê nói:

- Nếu tiểu muội đến thỉnh cầu cô nương thì đó lại là chuyện khác.

Bạch Tích Hương nói:

- Ngoại trừ hai vị, người khác đến ta cũng chẳng quản làm gì.

Lý Trung Hụê liền nói:

- Được! Vậy chúng ta nhất ngôn vi định, tiểu muội cho dù có chết cũng sẽ không đến thỉnh cầu Bạch Tích Hương nữa.

Sau khi được Bạch Tích Hương điểm một hồi trên ngực, đột nhiên Lâm Hàn Thanh đứng thẳng người dậy.

Chỉ nghe Bạch Tích Hương nói:

- Hai người tập ma công của ta mười lần, Bạch Tích Hương này mà không thoái xuất giang hồ thì trời tru đất diệt.

Nói đến đây nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Tam hoa tụ đỉnh, khí khởi đốc mạch.

Tây Môn Ngọc Sương nói:

- Ta không tin thế gian có loại võ công nào mà luyện xong rồi sẽ chết.

Bạch Tích Hương cười nói:

- Tự nhiên là không có rồi. Bạch Tích Hương ta mới chỉ luyện võ có sáu tháng mà đã có thể từ một người không biết võ công có được thành tựu như ngày hôm nay. Hai người cứ yên tâm mà luyện là được.

Nói đoạn, nàng đưa hữu thủ chếch lên phía trước rồi nói tiếp:

- Các người cứ làm theo đúng như ta là được.

Đột nhiên nàng dừng lại, tủm tỉm cười rồi tiếp:

- Chiêu này gọi là Niêm Hoa Vi Tiếu, tả thủ đặt trước ngực, ngũ chỉ nửa xoè nửa cụp.

Tây Môn Ngọc Sương và Lý Trung Hụê chỉ còn cách làm y như lời nàng nói.

Hữu thủ Bạch Tích Hương chầm chậm co lại, đặt trước ngực, thân trước từ từ nghiêng ra phía trước. Nàng mỉm cười nói:

- Pho võ công này của ta, mỗi chiêu đều có một cái tên rất hoa mỹ. Chiêu thứ hai này tên là Tây Tử Bổng Tâm.

Tây Môn Ngọc Sương, Lý Trung Hụê đồng thời cảm thấy chân khí đang ngưng tụ ở đốc mạch, đột nhiên chạy ngược lên ngực, hơn nữa khí thế hung mãnh, không gì cản nổi. Cả hai đều khẽ chau mày, không biết chuyện gì xảy ra.

Bạch Tích Hương không để hai người kịp suy nghĩ, lập tức đổi sang chiêu khác, miệng hô lớn:

- Mau nhìn chiêu này.

Nói đoạn, nàng đưa cao hữu thủ, tả thủ đặt ngang trước mặt, thân người hướng nghiêng nghiên sang phải rồi nói:

- Chiêu này tên là Ỷ Lan Đãi Quân.

Tây Môn Ngọc Sương, Lý Trung Hụê đang bị chân khí nghịch xung, tâm thần bất định, bất giác cứ làm theo hệt như nàng.

Chỉ thấy chân khí nghịch xung lên ngực, đột nhiên chuyển vào kỳ kinh, nhưng khí thế đã giảm dần, lúc ẩn lúc hiện.

Bạch Tích Hương đột nhiên đưa hai tay lên cao quá đầu, năm ngón tay chụm lại, ngửa người ra phía sau nói:

- Chiêu này gọi là Quý Phi Thương Xuân.

Lúc này, Lý Trung Hụê và Tây Môn Ngọc Sương như bị điều khiển, dường như không thể khống chế được luồng chân khí trong người, cảm thấy luồng chân khí đó lại toả khắp mười hai đường kinh lạc, thông thẳng đến sinh tử huyền quan.

Bạch Tích Hương khẽ mỉm cười, hai tay đưa thẳng ra phía trước nói:

- Chiêu này tên Tống Quân Thiên Lý.

Tiếp đó mặt nàng chợt trở nên nghiêm túc nói:

- Chiêu cuối cùng có cái tên không nhã nhặn lắm, Địa ngục hữu môn.

Nói đoạn hai tay thu lại, thâu liễm nội lực, từ từ đứng lên.

Tây Môn Ngọc Sương và Lý Trung Hụê cũng bắt chiếc làm theo hệt như nàng, cùng lúc đứng lên.

Bạch Tích Hương nói:

- Hai vị cảm thấy thế nào?

Tây Môn Ngọc Sương lạnh lùng nói:

- Chẳng có gì cả.

Bạch Tích Hương nói:

- Đây là lần đầu tiên, nếu như hai vị có thể làm thêm mấy lần nữa, Bạch Tích Hương ta sẽ thoái xuất giang hồ.

Tây Môn Ngọc Sương nói:

- Có gì mà không dám.

Đột nhiên Lâm Hàn Thanh cao giọng nói lớn:

- Hai vị không thể trúng kế khích tướng của nàng được.

Đáng tiếc, chàng đã muộn một bước, hai người đã bắt đầu làm lại một lựơt nữa.

Nào ngờ hai người làm liền một mạch như thuận thủy thôi châu, từ chiêu đầu tiên đến chiêu cuối cùng, Địa Ngục Hữu Môn mới dừng lại.

Bạch Tích Hương mỉm cười nói:

- Đây là lần thứ hai, làm thêm tám lần nữa là hai vị coi như đã toàn thắng.

Lâm Hàn Thanh vội vã lên tiếng ngăn cản:

- Hai vị cô nương quyết không thể trúng kế của nàng. Cửu Ma Huyền Công là một loại võ công vô cùng độc ác, chỉ cần bắt đầu luyện thì vĩnh viễn không thể dừng lại được nữa.

Bạch Tích Hương chỉ khẽ mỉm cười, không lên tiếng phản bác lại lời nói của Lâm Hàn Thanh.

Tây Môn Ngọc Sương liền hỏi:

- Lâm huynh. nếu như Bạch Tích Hương có thể luyện được, tại sao chúng tôi không thể luyện?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Tường tận nội tình, tại hạ cũng không đựơc rõ lắm, chỉ biết răng đây là một loại võ công không nên luyện, hai vị không nên vì sự háo thắng nhất thời mà trúng phải nguỵ kế của nàng.

Tây Môn Ngọc Sương cảm thấy chân khí bắt đầu loạn động, không thể điều khiển được nữa, trong lòng không khỏi sinh cảm giác lo lắng, thầm nhủ:

- Đây là chuyện gì vậy? Lẽ nào luyện loại võ công này có thể dẫn đến trọng thương sao?

Nàng liền đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Lý Trung Hụê đang nhăn nhó mặt mày, xem ra vô cùng đau đớn.

Bạch Tích Hương liền lên tiếng nói:

- Nếu như hai người cảm thấy có điều bất ổn, thì mau ngồi xuống vận công điều tức, tránh để chân khí tích tụ trong kỳ kinh bát mạch, dẫn đến nội thương.

Lý Trung Hụê dường như đã chịu không nổi, liền ngồi xuống luyện theo chiêu thức của Bạch Tích Hương khi nãy.

Tây Môn Ngọc Sương miễn cưỡng chịu đựng một hồi, nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn được bản thân luyện theo Lý Trung Hụê.

Bạch Tích Hương quay đầu lại nhìn Lâm Hàn Thanh nói:

- Ngươi đã nhìn thấy chưa?

Lâm Hàn Thanh lạnh lùng nói:

- Nhìn thấy cái gì?

Bạch Tích Hương cười cười nói:

- Hai người bọn họ đã không thể tự điều khiển được bản thân rồi.

Lâm Hàn Thanh chỉ cười lạnh một tiếng, đột nhiên cất bước tiến về phía Lý Trung Hụê.

Trong lòng chàng biết rõ, nếu như muốn ngăn cản hai người lại, chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là điểm huỵêt đạo của họ lại.

Bạch Tích Hương tức giận gầm lên:

- Đứng lại!

Lâm Hàn Thanh dừng bước quay đầu lại hỏi:

- Có chuyện gì?

Bạch Tích Hương nói:

- Nếu như ngươi dám vọng động tức là tự tìm tử lộ đó.

Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:

- Bây giờ nếu không cứu hai người bọn họ, chỉ sợ sau này không còn cơ hội nữa.

Nghĩ đoạn, chàng liền vận khí giới bị, đề phòng Bạch Tích Hương đột kích, đồng thời bước lên một bước dài, tả thủ vươn ra điểm vào huỵêt đạo của Lý Trung Hụê.

Bạch Tích Hương liền quát lớn:

- Hãy thử Đoạt Hồn Thoa của ta!

Lâm Hàn Thanh nghe vậy liền lắc người tránh sang một bên.

Chàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không thấy vật gì bay đến, không khỏi khẽ chau mày. Chàng đang định lên tiếng hỏi, thì đột nhiên cảm thấy một cỗ ám kình đang lao thẳng đến trước ngực.

Lâm Hàn Thanh nhất thời không phòng vệ, bị ám kình đẩy lùi liên tiếp bốn năm bộ, lảo đảo một hồi mới đứng vững lại được.

Bạch Tích Hương một chưởng đẩy lùi Lâm Hàn Thanh, lạnh lùng lên tiếng:

- Dựa vào võ công tầm thường của ngươi mà muốn cứu hai người bọn họ sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình.

Lâm Hàn Thanh thầm vận chân khí, cảm thấy nội thương không nặng lắm, vẫn còn khả năng tái chiến bèn lên tiếng nói:

- Tây Môn Ngọc Sương và Lý Trung Hụê có thù hận gì với nàng mà phải đối xử với họ như vậy?

Bạch Tích Hương đột nhiên thay đổi ngữ khí, mỉm cười nói:

- Hai người bọn họ đều là tình địch của ta, chỉ cần hai người bọn họ chết đi, chàng có thể cùng ta sống bên nhau trọn đời.

Lâm Hàn Thanh lạnh lùng nói:

- Cho dù phụ nữ trên thế gian này chết hết, Lâm Hàn Thanh này cũng quyết không lấy cô nương.

Bạch Tích Hương liền hỏi:

- Tại sao? Ta có điểm nào không bằng họ?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Một nữ nhân có lòng dạ độc ác, coi mạng người như cỏ rác. Cho dù cô nương có đẹp như thiên tiên cũng chẳng ai lấy cô đâu.

Bạch Tích Hương cười khanh khách nói:

- Thật sao? Lẽ nào ngoại trừ ngươi ra, không còn ai muốn lấy ta nữa sao?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Có thể trên đời này có hàng ngàn, hàng vạn người muốn có cô nương làm vợ, nhưng tuỵêt đối không phải là Lâm Hàn Thanh này.

Bạch Tích Hương liền chậm rãi đứng dậy, nở một nụ cười tươi như hoa rồi bước đến bên Lâm Hàn Thanh nói:

- Chàng đã quên lời thệ hải minh sơn của chúng ta rồi sao? Chàng đã hứa sẽ lấy thiếp rồi mà?

Dưới ánh nến bập bùng, gương mặt của Bạch Tích Hương trở nên hiền hòa khả ái vô cùng, ánh mắt nàng nhìn Lâm Hàn Thanh tràn đầy nhu tình mật ý.

Trong nháy mắt, dường như nàng đã khôi phục lại vẻ ôn nhu khả ái của ngày xưa.

Lâm Hàn Thanh bất giác ngẩn người nói:

- Bạch cô nương!

Bạch Tích Hương khẽ thở dài một tiếng hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Lâm Hàn Thanh hỏi:

- Nàng có tỉnh táo không?

Bạch Tích Hương đáp:

- Bây giờ thiếp đang rất tỉnh táo?

Lâm Hàn Thanh liền nói:

- Vậy mau buông tha cho họ đi!

Ánh mắt nhu hoà của Bạch Tích Hương liền chuyền qua gương mặt của Tây Môn Ngọc Sương, nàng nhìn một hồi rồi chậm rãi nhấc chân lên. Đúng lúc nàng định tiến về phía Tây Môn Ngọc Sương, thì đột nhiên hai tay ôm bụng quỳ gục xuống.

Lâm Hàn Thanh vội vàng chạy đến, đưa tay đỡ nàng đứng dậy hỏi:

- Bạch cô nương, nàng sao rồi?

Bạch Tích Hương chầm chậm ngẩng đầu lên nói:

- Ta không sao!

Nói đoạn, đay tay đẩy mạnh Lâm Hàn Thanh một cái.

Khi ánh mắt của chàng tiếp xúc với ánh mắt của nàng, bất giác ngẩn người ra không nói được gì. Thì ra, ánh mắt nhu hoà khi nãy của Bạch Tích Hương đã trở nên lạnh lùng tàn ác như mới đầu, gương mặt nàng tựa như phủ một lớp sương mỏng, trông vô cùng lạnh lùng tàn khốc.

Lâm Hàn Thanh khẽ đằng hằng một tiếng rồi nói:

- Bạch cô nương...!

Bạch Tích Hương lạnh lùng hỏi:

- Có chuyện gì?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Không phải nàng đã đáp ứng với ta là buôn tha cho bọn họ sao? Tại sao lại thay đổi chủ ý?

Bạch Tích Hương nhằm nghiền hai mắt, đứng bất động, không lên tiếng trả lời câu hỏi của Lâm Hàn Thanh.

Lâm Hàn Thanh cảm thấy hết sức kỳ quái, tự nhủ:

- Bạch Tích Hương này bị sao vậy, khi giận khi vui, nóng lạnh bất thường.

Nghĩ đoạn, bèn đưa mắt quan sát kỳ càng hơn, chỉ thấy Bạch Tích Hương vẫn nhắm nghiền hai mắt, bờ ngực khẽ cử động, tựa hồ như đang vận công điều tức.

Lâm Hàn Thanh thấy vậy thầm nghĩ:

- Xem ra nàng đang vận khí điều tức. Sau khi nàng luyện thành Ma Công, tâm tính đã hoàn toàn thay đổi. Chi bằng ta nhân cơ hội này xuất thủ điểm huỵêt đạo của nàng lại đã rồi mới tính sau.

Tâm niệm chuyển động, chàng liền dịch bộ tiến về phía Bạch Tích Hương.

Trong tự nhủ:

- Giờ đây võ công của Bạch Tích Hương đã hơn hắn mình, nếu như muốn một kích thành công, chỉ có cách âm thầm ám toán. Tình hình trước mắt đang vô cùng cấp bách, cho dù không phải hành động quang minh chính đại, nhưng cũng đành phải tuỳ cơ ứng biến vậy.

Nghĩ đến đây, chàng đã tiến đến sát bên cạnh Bạch Tích Hương rồi. Chàng chần chừ giây lát, rồi nhấc tay lên dứt khoát điểm vào kiên tỉnh huỵêt của nàng một cái.

Thân hình Bạch Tích Hương khẽ rung lên hai cái rồi ngã vật xuống.

Lâm Hàn Thanh vội đưa tay ra đỡ lấy thần hình nàng, nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Trung Hụê và Tây Môn Ngọc Sương vẫn đang tiếp tục luyện võ công khi nãy Bạch Tích Hương truyền thụ, trong lòng trấn động, thầm nghĩ:

- Cửu Ma Huyền Công này thật là lợi hại.

Nghĩ đoạn, nhanh chóng đứng dậy tiến lại điểm vào huỵêt đạo của hai nàng. Chỉ thấy hai nàng sau khi bị điểm huỵêt đạo, liền dừng các động tác, cuối cùng ngã vật xuống sàn.

Khoang thuyền đột nhiên im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng nổ lách tách của ngọn nến, và tiếng thở dài não nụôt của Lâm Hàn Thanh.

Chàng chậm rãi đảo mắt nhìn ba thiếu nữ đang nằm trước mặt, trong lòng thầm nghĩ:

- Những phân tranh gần đây trong võ lâm đều do ba vị cô nương này khởi phát mà nên cả. Nếu như ta đủ độc ác, có thể ném cả ba người họ xuống sông. Tuy rằng không thể làm cho võ lâm trở nên an định, nhưng ít nhất cũng có thể giảm bớt phần kịch liệt...

Nhưng chàng lại nghĩ:

- Ba vị cô nương này đối với mình đều có đại ân đại đức, tình thâm nghĩa trọng. Lý Trung Hụê và Tây Môn Ngọc Sương luyện tập ma công cũng chỉ vì mình, trước mắt người duy nhất có thể giết chỉ là Bạch Tích Hương.

Nhưng vừa nghĩ đến Bạch Tích Hương thì tâm ý chàng lại chuyển động:

- Tây Môn Ngọc Sương có võ công cái thế, tài hoa kinh người, dưới tay lại có vô số cao thủ tuỵêt thế, chuẩn bị tạo nên một trận hào kiếp trong võ lâm, người duy nhất có thể ngăn cản nàng lại được, chỉ có một mình Bạch Tích Hương. Nếu như ta giết chết Bạch Tích Hương, chỉ sợ thiên hạ không còn ai khiến Tây Môn Ngọc Sương e dè được nữa. Lúc đó, nàng ta sẽ muốn làm gì thì làm, cả võ lâm sẽ bị nàng đồ sát, máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Lưu lại tính mệnh của Bạch Tích Hương, ít nhất còn có người kiềm chết nàng ta lại phần nào... Còn lại Lý Trung Hụê, ngoại trừ quá háo danh và có chút tự tư ra, không có lý do gì để giết nàng cả.

Tâm niệm chuyển động, chử thấy cả ba người không ai có thể giết, không ai được giết, không khỏi cảm thấy phiền não, thở dài một hơi tự lẩm bẩm một mình:

- Chốn giang hồ đúng là thị thị phi phi, không thể nào hiểu nổi.

Chợt nghe bên ngoài có tiếng Hương Cúc vọng lại:

- Cô nương! Mưa gió đã ngớt hẳn rồi. Có điều dòng nước đã đưa chúng ta đi đâu thì không thể nào biết được.

Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:

- Bạch Tích Hương luyện tập ma công, luyện đến thay tâm đổi tính. Không biết Hương Cúc, Tố Mai có bị như vậy không?

Hương Cúc không nghe thấy tiếng Bạch Tích Hương trả lời, trong lòng nảy ý hoài nghi liền hỏi tiếp:

- Cô nương à! Vừa nãy mưa to gió lớn, không tiện mở cửa khoang thuyền. Giờ đây mưa đã ngừng, gió đã ngớt, có thể cho Tố Mai tỷ tỷ vào bôi thuốc được không?

Lâm Hàn Thanh khẽ chau mày, thầm nhủ:

- Nếu như ta không đáp ứng, chỉ sợ sẽ khiến cho bọn Hương Cúc, Tố Mai nghi ngờ. Nếu như đáp ứng, e rằng sẽ lộ ra mọi chuyện.

Đúng lúc chàng đang khó xử, thì đột nhiên cửa thuyền bật mở, Hương Cúc quần áo, đầu tóc ướt sũng, tay cầm trường kiếm xông thẳng vào khoang thuyền.

Lâm Hàn Thanh thầm đề khí, tay nắm chắc Tham Thương Kiếm, ngưng thần giới bị.

Mục quang Hương Cúc chuyển động, quan sát tình hình trong khoang thuyền một lượt rồi lên tiếng hỏi:

- Lâm tướng công, chuyện là thế nào vậy?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Tại hạ đã điểm huỵêt đạo ba người bọn họ.

Hương Cúc ngạc nhiên thốt lên:

- Tướng công đã điểm huỵêt đạo ba người bọn họ?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Không sai, cô nương nếu như không tin, tại hạ cũng không ép.

Hương Cúc băn khoăn nói:

- Lâm tướng công, ngài làm cho tiểu tỳ thật hồ đồ. Ngài điểm huỵêt đạo cả ba người bọn họ, vậy cuối cùng là muốn giúp ai vậy?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Tại hạ không giúp ai cả.

Hương Cúc nhíu mày nói:

- Ôi, ngài càng nói càng làm tiểu tỳ hồ đồ. Ngài mau giải huỵêt cho cô nương để hỏi cho rõ ràng đã.

Lâm Hàn Thanh bước lên một bước chắn trước mặt Hương Cúc nói:

- Không được. Bây giờ không đựơc giải huyệt cho ai hết.

Hương Cúc ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao vậy?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Nếu như một trong ba người đựơc giải khai huyệt đạo thì hai người kia cầm chắc cái chết. Chính vì vậy lại hạ tuỵêt đối không thể để cho cô nương giải huỵêt cho Bạch cô nương.

Hương Cúc khẽ chau mày liễu, nói:

- Nếu như tiểu tỳ nhất định phải giải huỵêt cho cô nương thì sao? Lẽ nào tướng công muốn động thủ với tiểu tỳ?

Lâm Hàn Thanh kiên quyết nói:

- Không sai. Nếu như cô nương muốn giải huỵêt cho Bạch cô nương thì trước hết phải hỏi thanh kiếm trong tay tại hạ đã.

Nói đoạn từ từ rút Tham Thương Kiếm ra thủ trước ngực.

Hương Cúc ngẩn người giây lát rồi hỏi:

- Lâm tướng công, ngài sắp làm cô gia của chúng tôi rồi, tại sao lại vô tình với cô nương như vậy?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Làm gì có chuyện đó.

Hương Cúc nói:

- Tiểu tỳ và Tố Mai tỷ tỷ đã nghe cô nương đích thân nói ra, làm sao mà giả được?

Lâm Hàn Thanh thở dài nói:

- Đúng vậy. Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ rồi.

Hương Cúc lắc đầu nói:

- Ồ, hôn nhân đạ sự, lẽ nào lại có thể đem ra đùa giỡn như vậy? Đổi qua đổi lại, làm tiểu tỳ chẳng hiểu gì cả. Nếu như ngài chưa đáp ứng, lẽ nào cô nương chúng tôi đã si tâm vọng tưởng?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Điều đó không phải. Tại hạ đích thực đã từng nói sẽ lấy nàng làm vợ. Nhưng khi đó nàng là Bạch Tích Hương, một cô nương tài trí hơn người, phong thái diễm lệ, tâm địa thiện lương.

Hương Cúc liền hỏi:

- Bây giờ cô nương chúng tôi không phải càng đẹp hơn sao?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Không sai. Nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, giờ đây nàng đã biến thành một ma nữ kiều mị nhưng ác độc, âm hiểm...

Hương Cúc tức giận ngắt lời chàng:

- Câm miệng! Cô nương đối với ngài một dạ thâm tình, sao ngài dám dùng những lời lẽ ác độc như vậy để nói về cô nương chúng tôi như vậy? Si tâm nữ tử bạc tình lang, quả nhiên không sai.

Lâm Hàn Thanh chăm chú quan sát thần thái của Hương Cúc, ngoại trừ hiểu chuyện hơn ngày xưa thì dường như không có gì thay đổi. Chàng liền hít vào một hơi nói:

- Cô nương và Bạch cô nương sớm tối bên nhau, lẽ nào không nhận ra nàng đã thay đổi?

Hương Cúc nói:

- Tiểu tỳ tự nhiên đã phát giác từ lâu, nhưng cô nương đối với chúng tôi tình thâm nghĩa trọng, cho dù người có trở nên xấu xa hơn nữa chúng tôi vẫn là nha đầu của người.

Lâm Hàn Thanh khẽ thở dài nói:

- Tình nghĩa này của cô nương khiến tại hạ vô cùng khâm phục.

Hương Cúc liền tiếp lời:

- Vậy tướng công mau giải khai huỵêt đạo cho cô nương chúng tôi đi.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Chuyện này tuỵêt đối không thể.

Hương Cúc tức giận nói:

- Lâm tướng công, ngài có biết tại sao tôi và Tố Mai tỷ tỷ luôn luôn kính trọng ngài không?

Lâm Hàn Thanh ngẩn người giây lát rồi nói:

- Đựơc hai vị tôn trọng, tại hạ cảm kích vạn phần.

Hương Cúc nói:

- Tôi không cần tướng công cảm kích, chỉ cần tướng công trả lời là tại sao thôi?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Tại hạ không đựơc rõ.

Hương Cúc nói:

- Được, để tôi nói cho tướng công biết. Đó là bởi vì cô nương nhà chúng tôi. Bởi vì cô nương yêu thương ngài, nên tôi và Tố Mai tỷ tỷ đã sớm coi ngài là cô gia của chúng tôi rồi.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Bất luận cô nương mắng chửi Lâm Hàn Thanh này là kẻ vong tình phụ nghĩa hay thứ gì cũng được, tại hạ tình nguyện nhận hết, nhưng tuỵêt đối tại hạ không để cô nương giải khai huỵêt đạo cho Bạch cô nương đựơc.

Hương Cúc liền khua kiếm một vòng nói:

- Trừ phi Lâm tướng công giết chết tôi và Tố Mai tỷ tỷ.

Nói đoạn nhấc chân bước lên phía trước.

Lâm Hàn Thanh lớn giọng quát:

- Đứng lại! Nếu cô nương tiếp tục bước tới, đứng trách tại hạ vô tình.

Hương Cúc liền vung kiếm sử một chiêu Thiên Nữ Huy Qua, đâm thẳng vào Lâm Hàn Thanh.

Lâm Hàn Thanh liền đưa kiếm lên chặn lại đường kiếm của Hương Cúc. Dưới ánh nến, chỉ thấy thanh kiếm trong tay Hương Cúc đã mẻ một miếng lớn.

Lâm Hàn Thanh lạnh lùng nói:

- Kiếm trong tay tại hạ sắc bén vô song, cô nương cần phải cẩn thận.

Chỉ nghe bên ngoài có tiếng Tố Mai vang lên:

- Đừng đánh nữa, có gì từ từ nói chuyện.

Hương Cúc thu kiếm luì lại nói:

- Tỷ tỷ, hắn đã điểm huỵêt đạo của cô nương, lại không cho tiểu muội giải huỵêt cho người.

Tả thủ của Tố Mai đã đứt một ngón tay, y phục lấm tấm vết máu. Tố Mai chầm chậm bước vào khoang thuyền nhìn Lâm Hàn Thanh nói:

- Lâm tướng công, cô nương nhà chúng tôi đối với người cũng không bạc mà?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Nếu như là Bạch Tích Hương trước đây, cô nương đứt một ngón tay, liệu nàng có toạ thị bàng quan được không?

Đầu tóc Tố Mai rũ rượi, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là do không được cấp cứu kịp thời, mất máu quá nhiều mà nên.

Chỉ nghe ả khẽ thở dài rồi nói:

- Không sai, cô nương nhà chúng tôi đã thay đổi. Nhưng dù sao đó vẫn là cô nương của chúng tôi. Lâm tướng công, thế gian này chỉ còn mình tướng công là có thể khuyên cô nương chúng tôi quay đầu thôi!

Lâm Hàn Thanh lắc đầu nói:

- Không thể được! Theo tại hạ, ma công của nàng đã ăn sâu vào tiềm thức, không ai có thể khuyên nàng đựơc nữa rồi.

Tố Mai nói với giọng van nài:

- Có thể được mà. Thế gian này chỉ có một mình ngài là được thôi.

Lâm Hàn Thanh cười khổ nói:

- Nàng đánh tại hạ một chưởng, thọ thương cũng không nhẹ.

Tố Mai nói:

- Lúc đó thần trí cô nương bị Cửu Ma Huyền Côn khống chế, những lúc bình thường thì vẫn là Bạch Tích Hương hiền dịu nhu hoà từ ái của ngài ngày xưa.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Nhưng ma công của nàng lúc này đã quá thâm hậu, tại hạ liệu có thể khiến nàng khôi phục được thần trí không?

Tố Mai nói:

- Biện pháp thì có, chỉ không biết Lâm tướng công có đủ nhẫn nại để làm hay không thôi?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Chỉ cần có thể cứu nàng ra khỏi ma cảnh, bất luận phải chịu sự thống khổ thế nào, Lâm Hàn Thanh này cũng không một lời oán thán.

Hương Cúc mỉm cười nói:

- Ồ, không sai. Quả không uổng một tấm chân tình của cô nương chúng ta,

Lâm Hàn Thanh nói:

- Chỉ cần cô nương phân phó, tại hạ xin tận tâm tận lực đi làm.

Tố Mai nói:

- Theo tiểu tỳ quan sát khi cô nương tham luyện Cửu Ma Huyền Công, dường như có một thời gian tỉnh táo...

Lâm Hàn Thanh tiếp lời nói:

- Vừa nãy chính là thời gian mà nàng tỉnh táo, chỉ tiếc là thời gian quá ngắn.

Tố Mai nói:

- Mỗi ngày, trong mười hai canh giờ, chỉ có một sát na mà cô nương tỉnh táo thôi. Nhưng cứ trong bảy ngày, lại có một khoảng thời gian khá dài mà cô nương tỉnh táo. Trong khoảng thời gian đó, cô nương lại yêu cầu hai chúng tôi kể lại hết những chuyện mà mình đã làm trong bảy ngày vừa qua. Mỗi lần nghe xong thì đều không khỏi thương tâm, khóc lên thành tiếng.

Lâm Hàn Thanh liền hỏi:

- Thời gian mà nàng tỉnh táo ấy được bao lâu?

Tố Mai đáp:

- Ước chừng một tuần trà.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Như vậy cũng quá ngắn.

Tố Mai nói:

- Chỉ cần Lâm tướng công bớt nói đi những lời thương tâm, thíết nghĩ như vậy cũng đủ rồi.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Cứ cho rằng nàng chịu đáp ứng, nhưng sau khi thời gian tỉnh táo qua đi, nàng lại trở nên lạnh lùng tàn khốc, như vậy thì có tác dụng gì?

Tố Mai liền nói:

- Nhưng cô nương có thể tự cứu lấy mình.

Lâm Hàn Thanh vội vàng hỏi:

- Tự cứu?

Tố Mai nói:

- Không sai! Trên thế gian này, không ai có trí tuệ bằng cô nương, cũng chẳng ai kiến văn quảng bác như cô nương, tự nhiên là chỉ có cô nương mới có khả năng tự cứu lấy mình ra khỏi ma đạo mà thôi.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Nếu như nàng có thể tự cứu thì đã không lún sâu vào ma đạo như vậy.

Tố Mai nói:

- Đây là hai chuyện khác nhau, không thể hoà làm một để nói được.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Chẳng lẽ lại là hai chuyện khác nhau?

Tố Mai nói:

- Cô nương luyện tập ma công, chỉ vì muốn giữ mạng, biết rõ sẽ bị lún sâu vào ma đạo, nhưng vẫn không thể không luyện.

Lâm Hàn Thanh thở dài tiếp lời:

- Giờ đây nàng vì khôi phục bản tính thiện lương, biết rõ rằng nguy hiểm rất lớn, nhưng không thể không mạo hiểm.

Nói đến đây, chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Thời gian ngắn như vậy, chỉ sợ hy vọng thì ít mà thất vọng thì nhiều.

Tố Mai liền nói:

- Chúng ta cứ đi bước nào hay bước ấy vậy! Nếu như chúng ta không thể khuyên bảo được cô nương, lúc ấy hãy nghĩ cách khác sau.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Được. Tại hạ xin đáp ứng lời thỉnh cầu của hai vị cô nương. Tuy nhiên giờ đây vẫn chưa thể giải khai huỵêt đạo cho Bạch cô nương được.

Tố Mai liền hỏi:

- Nếu như không giải khai huỵêt đạo, làm sao biết có phải cô nương đang tỉnh táo hay không?

Lâm Hàn Thanh đưa mắt nhìn Lý Trung Hụê và Tây Môn Ngọc Sương rồi nói:

- Nếu như giải khai huyệt đạo, chỉ sợ hai vị cô nương này đều vong mạng dưới độc thủ của nàng.

Tố Mai liền hỏi:

- Vậy ý của Lâm tướng công thế nào?

Lâm Hàn Thanh nói:

- Theo tại hạ, trước hết đưa hai vị cô nương này lên bờ, sau đó mới giải khai huỵêt đạo cho nàng.

Tố Mai liền hỏi:

- Chẳng lẽ thả cho bọn họ đi.

Lâm Hàn Thanh nói:

- Không sai, thả bọn họ đi rồi, chúng ta mới có thể an tâm cứu trợ cho Bạch Tích Hương đựơc.

Tố Mai nói:

- Sóng nước mênh mông, không thấy bến bờ đâu hết. Lúc này còn không biết chúng ta đang ở đâu, bốn bề không thấy một chiếc thuyền nào, làm sao mà đưa họ đi được?

Lúc này, mặt trời đã lên cao, một tia sáng vàng lóng lánh chiếu vào trong khoang thuyền.

Lâm Hàn Thanh rất muốn ra bên ngoài xem thử, nhưng lại sợ sau khi mình ra ngoài, Hương Cúc và Tố Mai sẽ giải khai huỵêt đạo cho Bạch Tích Hương, nên không dám động thân.

Chàng đang suy tính thì thân thuyền chợt lắc mạnh một cái, tiếp đó một giọng nói thô hào vang lên:

- Trên thuyền này có ai còn sống không?

Hương Cúc tức giận nói:

- Hừ, kẻ nào nói năng khó nghe như vậy. Muội phải ra giáo huấn cho hắn một trận mới được.

Lời chưa dứt thì người đã xách kiếm lao vọt ra khỏi khoang thuyền.

Tố Mai không kịp ngăn Hương Cúc lại, bèn lớn giọng gọi với theo:

- Hương Cúc muội muội, không đựơc vọng động.

Tiếp đó cũng theo sát Hương Cúc phóng ra ngoài.

Lâm Hàn Thanh thấy hai người chạy ra, liền lập tức chạy theo, tiện tay đóng luôn cửa khoang thuyền lại.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con thuyền lớn đang đậu trước mặt. Từ trên thuyền lớn có bốn chiếc thang dài đang bắc xuống mũi chiếc thuyền của bọn chàng.

Hương Cúc đã đứng ở đầu thuyền, đang định phát tác thì bị Tố Mai kịp thời ngăn lại.