Thiên Môn Truyện Full

54: Nặc Danh

☆ Chương 4
Nghỉ trưa, Tôn Hoàn Sinh đúng giờ đến quán trà đã hẹn, vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Tề Ninh đứng sau rèm cửa sổ, chăm chú theo dõi tình hình đường phố.
Tôn Hoàn Sinh giật mình hết hồn hỏi: “Chú đóng phim gián điệp chiến tranh à?”
Tề Ninh quay đầu nhìn cười, bảo cậu ta ngồi xuống.
Tôn Hoàn Sinh lại càng sợ: “Chú có thể đừng cười nữa không? Nhìn sợ chết khiếp.”
“Cho cậu xem thứ này, đảm bảo sẽ sợ hơn.” Tề Ninh cũng ngồi xuống, đưa cho Tôn Hoàn Sinh găng tay để mở bìa thư.
Tôn Hoàn Sinh khó hiểu mở ra xem, sau khi thấy nội dung bên trong thì chấn động: “Tề Ninh…”
Tề Ninh nhướn mày: “Có ý kiến gì không?”
“Tôi đường đường cũng là Chủ nhiệm khoa giám định, giờ nghỉ trưa cậu lôi tôi ra đây chỉ để xem thứ này?” Tôn Hoàn Sinh nổi giận, “Huống hồ… chỉ với cái này làm sao biết là của ai? Người ta cũng nói là đảng viên cảnh sát, dễ gì để lại dấu vân tay? Mà lỡ như tên này để lại dấu vân tay tôi cũng không thể giúp cậu đi kiểm tra hay thăm dò được đâu!? Chú muốn lạm quyền à?”
Tề Ninh trấn an hắn: “Bình tĩnh đi, tôi không có ý bảo anh đem đi giám định.”
“Vậy làm gì?”
Tề Ninh ung dung uống trà: “Trong cục cảnh sát này anh là người duy nhất tôi tâm sự được, gặp vấn đề tôi không thương lượng với anh thì biết thương lượng với ai?”
Tôn Hoàn Sinh dè bỉu: “Nếu là ngày xưa có khi tôi còn tin lời cậu.

Có điều sao cậu không thương lượng với Tống Hi Thành, cậu ta cũng là một đương sự khác mà?”
“Bởi vì là thật, nên tôi không thể tìm cậu ấy thương lượng.”

Tôn Hoàn Sinh im lặng, suy nghĩ nhìn Tề Ninh: “Cậu nghĩ thế nào? Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.”
Tề Ninh xua tay: “Vậy hãy để cho nó chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi.”
“Aiz được rồi, nếu như cậu nhất quyết đi trên con đường này, thì dù thân hay không thân tôi cũng chỉ có thể chúc phúc cho hai người.” Tôn Hoàn Sinh lại nhìn bìa thư lần nữa, “Nhưng tôi thật sự không biết, ngoại trừ chúc phúc và hỗ trợ tinh thần thì tôi còn có thể làm được gì.”
“Lúc nãy tôi cũng nói rồi, chỉ là muốn tìm người trao đổi thôi, nói thật, tôi vẫn bận phá án, chuyện đấu đá như kia tôi cũng không biết rõ.”
Tề Ninh rót trà cho Tôn Hoàn Sinh: “Tôi đang suy nghĩ, bình thường quan hệ của tôi với cấp trên khá tốt, người viết thư nặc danh gửi lên ủy ban J cũng có thể là vì nguyên nhân này, cảm thấy nếu chỉ tố cáo ở cục thì chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.”
Tôn Hoàn Sinh cầm ly trà bằng hai tay, rồi lập tức âm thầm phỉ nhổ bản thân mình vò được đối xử ân cần mà sợ hãi.
“Cậu cũng biết tôi cũng không nhạy về tin tức, chỉ là… hình như tôi từng nghe sếp Thôi sắp thăng chức, mà trước khi đi ông ấy muốn giúp cậu thăng cảnh hàm.”
Tề Ninh gật đầu thừa nhận.
Tôn Hoàn Sinh suy nghĩ: “Mà danh sách khen thưởng năm nay cậu có báo lên đúng không? Có Tống Hi Thành không?”
Thấy Tề Ninh vẫn im lặng, trong lòng Tôn Hoàn Sinh đã đoán được: “Tôi nghĩ tên này đang cố ý nhằm vào hai người, hơn nữa tên đó có khả năng xung đột lợi ích với Tống Hi Thành, còn vì sao ghim luôn cả cậu thì… rất đơn giản, bởi vì cậu làm người ta thấy ghét, vậy thôi.”
“Tôi thật sự không muốn nghi ngờ cấp dưới của mình.” Tề Ninh lẳng lặng nói: “Việc này khiến tôi cảm thấy mình giao tiếp xã hội hội rất thất bại, tính tình u ám.”
Tôn Hoàn Sinh thở dài: “Trong lòng cậu hẳn đã đoán được, hỏi tôi cũng chỉ vì muốn xác nhận lại thôi đúng không?”
“Đến giờ rồi.” Tề Ninh bấm chuông thanh toán, “Dù là ai đi nữa, thì tên đó cũng to gan lắm.”
“Tôi nghe nói cậu là con ông cháu cha.

[1]” Tôn Hoàn Sinh híp mắt cười chế giễu, “Chừng nào vùi đầu vào lòng ba mẹ rồi khóc huhu ‘Ba mẹ, có đứa bắt nạt con’ đây?”
[1] Quan nhị đại, tương tự câu phú nhị đại bên TQ
“Cút.” Tề Ninh trả tiền rồi đứng dậy rời đi.

Tôn Hoàn Sinh cam chịu cất thư lại, chuẩn bị mang về giám định.
Tống Hi Thành và Lữ Thận Ngôn ngồi xổm ở một quầy hàng nhỏ, đợi đưa mì lên.
Tống Hi Thành kỹ lưỡng dùng khăn giấy lau bàn, còn dùng trà nóng trụng chén đũa một lần, ngẩng đầu nhìn thấy Lữ Thận Ngôn nâng cằm suy tư nhìn cậu.

ngôn tình tổng tài
“Sao vậy?” Tống Hi Thành cười.
Lữ Thận Ngôn đầy vẻ mong chờ hỏi: “Con gái thành phố S ai cũng chu đáo, hiền lành với tâm lý giống anh hả?”
Tống Hi Thành bật cười, lắc đầu: “À không, con trai thành phố S khá… ờm, biết làm việc nhà.”
“Nếu giống như anh thì nam cũng được.” Mì được đưa lên, mắt Lữ Thận Ngôn sáng lên, “Ái cha, mì thơm quá đi.”
Tống Hi Thành lấy đũa chọc miếng thịt trong bát, cảm giác không đói chút nào.
“Anh đang suy nghĩ, có nên tiến hành điều tra hiện trường khác hay không.

Báo cáo giám định nói trong xe không có vết máu, cũng không có dấu vân tay thậm chí là tóc của người còn lại.

Anh đang nghi ngờ, phương tiện vận chuyển thi thể có thật là chiếc xe đó hay không.”
Lữ Thận Ngôn thêm giấm vào: “Nhưng thi thể được phát hiện trong mương nước cạnh đường quốc lộ, dùng ô tô không phải là tiện nhất sao?”
“Nếu đi bằng đường nhỏ cũng khá tiện đó!?” Tống Hi Thành chỉ mấy con đường xung quanh xóm, “Em xem, nếu như ném xác từ quốc lộ xuống thì rất dễ bị camera quay lại, hơn nữa vào lúc chín mười giờ đêm lượng xe cộ rất nhiều.

Nhưng nếu đi đường nhỏ thì không chỉ né được camera, mà người nông thôn còn có thói quen ngủ sớm, giảm thiểu khả năng bị người khác bắt gặp.”
Lữ Thận Ngôn buông bát, vội vã đứng dậy: “Đi, chúng ta đi điều tra.”
Tống Hi Thành bật cười: “Ăn hết đã, dù sao cũng chạy không thoát.”
“Lỡ như có dấu vết gì thì sao? Vết bánh xe gì gì đó?” Lữ Thận Ngôn tràn đầy hi vọng.
Tống Hi Thành cúi đầu ăn mì: “Hôm qua trời mưa.”
Lữ Thận Ngôn nhụt chí, quay về ngồi ăn mì, Tống Hi Thành cười an ủi: “Nhưng nghe cũng khả thi mà, đúng không? Ăn xong chúng ta men theo mấy con đường này điều tra, xem nó thông đến đâu.”
Lúc này đã qua giờ cao điểm, ngoại trừ bọn họ ra thì chỉ có chủ tiệm, là một bác gái rất hiền lành.
“Bác gái.” Tống Hi Thành hòa nhã chào hỏi, “Cháu muốn hỏi thăm bác một việc.”
“Chuyện gì? Cứ hỏi.” Bác gái đang chán nản ngồi đan len, nghe có người muốn hỏi thăm liền phấn chấn lên.
“Bác biết nhà Trương Vĩ ở đâu không? Cháu có việc muốn tìm cậu ấy.”
Bác gái rất ngạc nhiên: “Trương Vĩ? Hai người tìm nó có chuyện gì?”
Mắt Tống Hi Thành lóe sáng: “Cũng không có việc gì.

Cậu ấy có nhà không?”

“Chàng trai à, cậu không biết sao!? Nó hai ngày trước… bị người ta giết rồi.” Bác gái thì thầm nói.
Tống Hi Thành đứng phắt dậy, tỏ vẻ hoảng sợ: “Thật hay giả?”
Bác gái đến gần cậu: “Chàng trai, hỏi thật, cậu đến đòi nợ à!?”
“Sao bác biết?” Tống Hi Thành thuận theo hỏi tiếp.
“Phạm Trương Vĩ cờ bạc gái gú có tiếng, hơn nữa bác nghe nói…” Bác gái lại hạ giọng, “Nó chơi cả ma túy, mấy năm nay xài gần hết tiền của mẹ mình, nên lớn như vậy rồi cũng chẳng tìm được một cô vợ.”
Lữ Thận Ngôn cũng nôn nóng hỏi: “Vậy cậu ta có trả nợ không? Cậu ta nói với chúng cháu mẹ cậu ấy rất giàu, chắc chắn sẽ trả lại!”
“Xùy xùy, nó nổ đó thôi? Nó cũng không thèm suy nghĩ, mẹ nó sau khi tái hôn vào nhà họ Dương sinh thêm ba đứa con, ai mà không muốn mua xe mua nhà? Thực tế dù mẹ nó thương nó đến cỡ nào thì có thể lo cho nó mấy năm? Với cả không lẽ nhà họ Dương không phản đối?”
Tống Hi Thành và Lữ Thận Ngôn nhìn nhau, trả tiền nói: “Cảm ơn bác.”
Bọn họ nhanh chóng trở lại hiện trường vứt xác, phát hiện quả thật có vài con đường nhỏ khó thấy, bên cạnh là đồng lúa khá lớn.
“Không có dấu vết hằn lên lúa, có thể không phải đi qua ruộng lúa này.” Tống Hi Thành ngồi bên bờ ruộng quan sát.
“Nhưng vẫn là đi từ đường nhỏ ra đúng không!?” Lữ Thận Ngôn gửi nhắn tin cho Hà Mộ bảo bọn họ nhanh chóng điều tra chuyện Trương Vĩ hít ma túy, “Aiz, quanh quẩn cuối cùng hóa ra là do ma túy? Khó trách gã tiêu tiền hao như vậy.”
“Bởi vì bọn họ không hiểu mạng sống đáng giá thế nào…” Dường như Tống Hi Thành đang nhớ đến điều gì, nét mặt dịu dàng hẳn ra, “Xem ra Tề Ninh đã đoán đúng.


“Sếp nói gì?” Lữ Thận Ngôn hiếu kỳ.
Tống Hi Thành chỉ con đường mòn nhỏ trước mặt: “Cậu ấy nói vụ án này rất đơn giản, có khả năng là vì tranh chấp tiền bạc trong gia đình và tích tụ ân oán lâu dài.

Em xem, con đường đó có phải là con đường duy nhất để nhà họ Dương đi sang xóm bên cạnh không?”.