Thiên Môn Truyện Full

52: Nặc Danh

☆ Chương 2
Bọn họ không mất bao nhiêu thời gian đã điều tra được người đàn ông tên Trương Vĩ này ở quê nhà có tiếng là lưu manh côn đồ.

Lúc nhỏ từng tụ tập ẩu đả khiến người khác bị thương nên đã được đưa đi giáo dục lao động hai năm, sau khi được thả mẹ gã đã giúp gã mua một chiếc xe chạy taxi mưu sinh.
Bên Lữ Thận Ngôn cũng đã lấy được thông tin, thuở nhỏ ba Trương Vĩ mất sớm, mẹ gã tái giá với một người họ Dương nhưng cũng đưa gã theo.

Bởi vì mẹ gã cần cù chịu làm việc, cộng thêm hoàn cảnh gia đình của ba dượng gã cũng đang phất lên nên một nhà ba đứa trẻ vẫn sống rất thoải mái.
“Có thể là do cảm thấy có lỗi, nên mẹ gã rất thương gã, thường xuyên gửi tiền trợ cấp cho gã, mối quan hệ giữa gã và anh chị em thì bình thường, nói đúng hơn là có chút khách sáo.” Lữ Thận Ngôn ở bên đầu kia điện thoại lải nhải, Tống Hi Thành nghi ngờ có khi cậu ta còn đào được chuyện từ thời tổ tiên của người ta luôn.
Tề Ninh cắt lời cậu ta: “Lúc vụ án xảy ra là gần mười giờ ngày 24, cả nhà bọn họ đang làm gì?”
“Lúc đó dì gã đến nhà họ chơi, ba mẹ và anh chị em gã đều ở đó ăn uống chung, khoảng chừng chín giờ rưỡi dì gã ra về, ba dượng tiễn dì gã đến xóm bên cạnh.”
“Tốt, tiếp tục điều tra xóm bên cạnh, xem xem tình hình gia đình gã có thật sự như vậy không.” Tề Ninh cúp điện thoại, thờ ơ nhún vai, “Thật ra tớ đã đoán được kết quả của vụ án này rồi.”
Tống Hi Thành rất kinh ngạc: “Không phải từ trước đến giờ cậu rất phản đối việc kết luận sớm sao?”
Tề Ninh cười cười: “Vụ án này chỉ cần một hai ngày là giải quyết xong, dấu vết quá rõ ràng rồi.”
“Chẳng hạn như?” Tống Hi Thành nghi ngờ nhướn mày, theo cậu vụ án này chỉ đang ở giai đoạn tìm manh mối thôi, sao có thể xem là giải quyết xong!?
Tề Ninh không trả lời, nhìn đồng hồ trên tay: “Sắp 6 giờ rồi...!Gọi bọn họ về thôi, ngày mai lại tra án tiếp!”

Tống Hi Thành cầm chìa khóa xe trong tay nghĩ ngợi, nhìn Tề Ninh gửi tin nhóm.
“Vậy chúng ta đi mua đồ ăn?”
Tề Ninh lắc đầu: “Trễ rồi, chúng ta ra quán ăn rồi đi dạo đi!”
Tống Hi Thành cảm thấy tai mình như có lửa, lịch trình này nghe rất giống như hẹn hò, Tề Ninh lại nói khẽ: “Cậu tới thành phố B cũng lâu rồi, nhưng vẫn chưa khám phá được hết đúng không!?”
Cho nên bọn họ quyết định lái xe đi ăn xiên nướng, kết quả lúc về lại xui xẻo bị kẹt xe.
Hai người họ không ai không nói câu nào, sự im lặng lan truyền đến cuối dòng xe, đèn xe và đèn đường đan xen vào nhau khiến ban đêm ở thành phố này sáng không khác gì ban ngày.

Tiếng kèn xe liên tục nghe rất gấp gáp, dù sao bên trong mỗi một chiếc xe đều có một hai người vội vã về nhà.
Tống Hi Thành đột nhiên bật cười, Tề Ninh nhìn cậu: “Kẹt xe mà cậu lại vui thế?”
Tống Hi Thành lắc đầu: “Tớ đang suy nghĩ, nhiều người như vậy chắc chỉ có hai chúng ta là không vội.”
“Có lẽ là do chúng ta không đói?” Gương mặt Tề Ninh dưới ánh đèn đường lấp lánh nhiều màu, “Cậu có biết hình ảnh hiện tại khiến tớ nghĩ tới chuyện gì không?”
Tống Hi Thành suy đoán: “Chắc là nghệ thuật hay thiên văn gì đó?”
Tề Ninh: “Khi còn bé cậu thích thiên văn không? Cũng không nhất định phải nghiên cứu như nhà thiên văn học, nằm trên ban công ngắm sao cũng là một loại nghệ thuật.”
“Cũng có...” Tống Hi Thành cố gắng nhớ lại, “Khi còn nhỏ dường như tớ có hứng thú với các loại côn trùng hơn, hơn nữa khi đó nhà tớ ở trong ngõ nhỏ, bé như cái chuồng bồ câu, làm gì có sân thượng.

Ló đầu ra ngoài chỉ thấy xào phơi chăn phơi quần áo, nếu nói khi còn bé chơi cái gì vui nhất thì chính là đánh bóng bàn hoặc đi bơi cùng chị tớ.”
“Đúng là phong cách của cậu, rất thiết thực.” Tề Ninh giơ tay chỉ ánh đèn xe đối diện con sông: “Cậu không cảm thấy hình ảnh này rất giống dải ngân hà sao? Vị trí này của chúng ta giống như chòm sao Orion.”
Tống Hi Thành cười khổ: “Tớ ngay cả sao Kim Ngưu của mình còn không biết thì làm sao biết đó là chòm sao Orion.

Mà cậu cung gì??”
Tề Ninh bĩu môi: “Ma Kết.”
Tống Hi Thành cũng không biết cung này có nghĩa như nào, pha trò nói: “Cung tốt mà.”
Tề Ninh rất nghiêm túc nhìn cậu: “Nói đúng hơn là rất tốt, nghe nói nếu hai cung này thành đôi thì sẽ ở bên nhau lâu dài.”
Tai Tống Hi Thành lại nóng lên, cậu không tiếp lời mà cùng chờ đến khi hết kẹt xe.

Trên thế giới này sẽ luôn có một người mà khi ở chung với người đó, dù đang ở tình huống gì cũng sẽ không cảm thấy buồn chán, có lẽ đó là ái tình trong truyền thuyết!?
“Sắp qua năm mới rồi...!tớ quyết định cùng cậu trở về thành phố S một chuyến.” Tề Ninh phá vỡ không gian yên tĩnh.
Nhớ đến giọng nói nức nở lên án mạnh mẽ của mẹ trong điện thoại, trái tim của Tống Hi Thành lập tức chùn xuống: “Tớ nghĩ bọn họ vẫn chưa thông suốt, không cần phiền vậy đâu, lỡ như bọn họ xúc phạm cậu thì đầu năm đã mất vui.

Tớ chuẩn bị ít đồ mang về cho chị, cũng xem như là bước sang năm mới rồi.”
Tề Ninh rất nghiêm túc nhìn Tống Hi Thành: “Tống Hi Thành, nếu như chúng ta muốn ở bên nhau lâu dài, thì sẽ có rất nhiều trở ngại và cách trốn tránh là không thể.

Cậu có can đảm nói cho ba mẹ mình biết thì tại sao không thể tranh thủ sự tha thứ của bọn họ?”
Tống Hi Thành hít sâu một hơi, cảm giác viền mắt lại có chút ươn ướt: “Cậu không hiểu tư tưởng của bọn họ, ba mẹ cậu có thể chấp nhận là vì bọn họ được tiếp xúc với nhiều nền văn hóa, còn ba mẹ tớ chỉ là công nhân bình thường.

Cũng chưa từng đi học Đại học, bọn họ làm sao hiểu yêu là không quan trọng giới tính, bọn họ chỉ biết đồng tính là biến thái, là bệnh thần kinh!”
Tề Ninh đột nhiên kéo cậu qua ôm thật chặt: “Xin lỗi, là do tớ suy nghĩ không chu đáo.”
Dưới bất kỳ tình huống nào, chỉ cần Tống Hi Thành nghe Tề Ninh nói xin lỗi cậu sẽ lập tức bình tĩnh lại, Tống Hi Thành nhắm mắt lại tựa vào vai Tề Ninh, vừa cảm thấy an tâm lại vừa thấy uể oải.
“Đừng lo bọn họ nghĩ gì, tớ sẽ cùng cậu trở về, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì mười năm...!Cậu cũng không làm gì sai, bắt cậu chọn bên nào cũng tàn nhẫn.” Giọng Tề Ninh khó có khi tình cảm ấm áp như vậy, hơn nữa còn rất kiên định, “Tuy là rất khó, nhưng nếu không thể làm gì khác thì có thể cho ba mẹ tớ đến nói chuyện với bọn họ không, người cùng niên đại có khi sẽ dễ nói chuyện hơn, được không?”
Tống Hi Thành cắn môi, khẽ gật đầu một cái.
Tề Ninh bây giờ mới thả lỏng, có chút chần chừ hôn lên trán cậu, tiếp theo là mũi, cuối cùng là môi.

Giống như chuồn chuồn lướt nước, không sâu nhưng khiến cậu cảm thấy an ủi.
Đây chính là giây phút đẹp nhất của cậu…
Tiếng kèn xe sau lưng càng lúc càng to, Tống Hi Thành giật mình đẩy Tề Ninh ra, khởi động xe đạp ga, mặt cậu hiện giờ đỏ không khác gì đèn giao thông.
Tề Ninh nhìn dòng xe rồi thở dài lần nữa, cảm nhận sâu sắc ông trời trêu người.

Tống Hi Thành thì mặt đỏ tới mang tai lái xe, thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu chứ nhất quyết không nhìn Tề Ninh.

E là sau này trong cuộc đời cậu mỗi lần đi qua con đường này, đều sẽ nhớ tới đêm có con người bên cạnh này.
Trong đêm Giáng Sinh ấy, đồng chí Tề Ninh mừng rỡ vì đã thay đổi được quan hệ khách trọ thành bạn đời sống chung, tuy trên thực tế chưa có đột phá gì.

Đây vẫn là một mối quan hệ thuần khiết, nhưng hắn cũng đã tranh thủ được cùng giường chung gối rồi.
Hai người tắt đèn nằm ở trên giường, cả hai đều thấy có chút buồn ngủ, Tề Ninh đột nhiên bật cười.

Đam Mỹ Hay
Tống Hi Thành có chút không được tự nhiên hỏi hắn: “Cậu cười cái gì?”
“Tớ đang nghĩ, nếu như hối lộ cục dân chính không biết có chịu làm giấy kết hôn cho chúng ta không.”
Tống Hi Thành đá hắn một cái: “Nói cái gì đó?”
Tề Ninh kêu la: “Vì giấc mơ đã thành hiện thực nên tớ tha thứ cho hành vi bạo lực vừa rồi của cậu.” Tống Hi Thành đang định đá tiếp thì đột nhiên Tề Ninh hỏi: “Không biết đêm nay cậu có nằm mơ nữa không, trong giấc mơ có tớ không?”
Nghĩ đến việc mình kể hết toàn bộ giấc mơ của mình cho Tề Ninh nghe, Tống Hi Thành hận không thể dùng gối cho mình chết ngộp, cậu tức giận trả lời: “Có, lúc đó tớ sẽ chặt cậu thành tám mảnh.”
Tề Ninh bật cười: “Dữ thật, dám mưu sát chồng, đúng là phong cách của cậu.”
“Sao từ trước đến giờ tớ không phát hiện Tề Ninh cậu miệng lưỡi trơn tru như thế hả? Đừng có ép tớ, không thì cậu sẽ phải hối hận.” Tống Hi Thành xoay người, “Tớ muốn ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm, ngủ ngon!”
Tề Ninh nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, nói: “Ngủ ngon.”
Có lẽ là do Tề Ninh nằm ngủ bên cạnh cậu, đêm nay Tống Hi Thành không những không nằm mơ mà còn ngủ rất sâu.
Cho đến lúc đồng hồ điểm 12 giờ, một cú điện thoại gọi đến..