Ba tên hán tử công kích bọn Tiền Nhuệ võ công đều hơn hẳn bọn họ, chiêu thức lại hiểm ác, cách tấn công mạnh mẽ như vũ bão. Không chỉ là bọn Tiền Nhuệ, Đậu Hoàng Pha và Đông Nhơn Hoà mà bất kỳ ai cũng đều phải thất thủ. Đừng nói là nhiệm vụ áp giải trọng phạm khó hoàn thành, thậm chí ngay cả an nguy của chính bản thân cũng thành vấn đề.
Gã hán tử đang dùng búa phá ổ khoá trên người Nghiêm Lượng có thân hình ngũ đoản và mặt hắn ta dài như mặt ngựa. Hắn tập trung tinh thần và sức lực để phá vỡ cái ổ khoá chính để cứu Nghiêm Lượng. Nhưng xem tình hình không mấy khả quan.
Lúc ấy thân hình Trang Dực vọt về phía gã hán tử mã diện như một con thần ưng, đồng thời thanh Mộc sắc kiếm trong tay chàng cũng nhắm vào đối phương chém tới.
Chỉ cần là người có luyện qua võ công, cho dù chưa có tận mắt nhìn nhưng cũng đã từng nghe qua kiếm pháp "Thân kiếm hợp nhất" tối cao này. Người luyện kiếm pháp đạt đến được cảnh giới này thì khi ra tay, đối phương khó có cơ hội thoát thân.
Bản lĩnh của gã hán tử mã diện cũng không thể nào đỡ được thế kiếm hiểm ác này, nên hắn ta liền kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi tìm đường thoái lui. Trong lúc hoảng sợ luýnh quýnh, hắn ta đã vấp phải vào một gốc cây bên đường dội ngược trở lại.
Xem tình hình thì gã hán tử mã diện sẽ chết chắc. Trang Dực cũng cho rằng như thế, nên cứ nhắm thẳng vào người hắn ta lao nhanh tới.
Bất ngờ một ánh sáng bạc từ xa quét đến, nhắm thẳng vào Trang Dực.
Gần đến nơi ánh sáng bạc kia liền toa? ra tứ phía và tiếp tục tấn công.
Trang Dực thấy tình hình bất lợi, vội thu kiếm vọt mình ra xa hơn cả trượng rồi từ từ rơi xuống đất.
Người vừa xuất chiêu là một đại hán ngoài ba mươi tuổi, hắn ta có cặp mắt chim ưng, mặt xương và sắc lạnh như băng. Trong tay là một ngọn roi bạc dài gần một trượng. Khi nằm trong tay gã nó giống như một con bạch xà, nhưng khi được vung ra thì nó chẳng khác gì một con giao long.
Vừa nhìn thấy binh khí đối phương sử dụng, Trang Dực đã nhận ra ngay hắn ta là Vô Tâm Hoa Lạc Hồng, đại danh vang rền trên giang hồ. Cũng là một trong "tam quỷ, tứ độc". Hoa Lạc Hồng chính là Quỷ Tinh trong tam quỷ.
Cây roi hắn ta sử dụng có tên gọi Phi Bạo, là một binh khí nguy hiểm có thể tấn công được ở khoảng cách gần cũng như xa.
Trang Dực nhìn thấy cây roi trong tay Hoa Lạc Hồng, lập tức chàng biết Cẩu Thọ Tường đã chết trong tay ai.
Không sai, tuy Cẩu Thọ Tường là một lão giang hồ và công phu cũng không đến nỗi tệ, nhưng nếu đơn thân giao đấu với Hoa Lạc Hồng, Cẩu Thọ Tường nhất định không phải là đối thủ của hắn.
Trang Dực bất chợt buông một tiếng thở dài, lên tiếng:
- Vô tâm Hoa Lạc Hồng!
Gã đại hán gật đầu:
- Quả thật không hổ danh là tổng đề đốc của Thập Châu bát phủ, kiến thức không hạn hẹp chút nào!
Trang Dực đáp:
- Xem ra mục tiêu các hạ nhắm vào chính là Nghiêm Lượng. Với thân phận và thanh danh của các hạ, chẳng lẽ lại vì Nghiêm Lượng mà làm như vậy sao?
Hoa Lạc Hồng hơi ngẩng mặt lên giọng lạnh lùng:
- Có nhiều chuyện không thể luận thường tình mà nói được, quan hệ giữa con người cũng phải có một nguyên tắc nhất định. Bậc công tôn vương hầu có ai dám nói mình kết giao toàn bằng hữu tốt không?
Trang Dực đưa thanh Mộc Sắc kiếm lên trước ngực, điềm tĩnh nói:
- Hoa Lạc Hồng, ngươi đã phạm đại tội, mạng của Cẩu Thọ Tường không thể chết oan như vậy!
Hoa Lạc Hồng hứ một tiếng:
- Ta biết ta đến đây để làm gì, ta cũng biết tình thế sau này phải đối diện như thế nào, đồng thời ta cũng đã có cách giải quyết. Trang Dực, bọn thuộc hạ của ngươi mà ta muốn giết không phải chỉ một người.
Trang Dực gằn giọng:
- Ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội thêm lần nữa đâu, Hoa Lạc Hồng!
Hoa Lạc Hồng hơi nhếch mép mỉm cười:
- Vậy để ta thử xem! Nói thật cho ngươi biết, lần này ta đến đây hoàn toàn để đối phó với ngươi mà thôi.
Trang Dực không trả lời lại, bởi vì thanh Mộc Sắc kiếm đã thay chàng làm công việc đó.
Ánh kiếm thần tốc tấn công đến đối phương như vũ bão. Còn ngọn roi Thuỷ Bạo thì lồng lộn lên giống như một con giao long. Cả hai bổ nhào vào nhau giao tranh kịch liệt.
Bên kia. Bạch diện sát Đông Nhơn Hoà đã bị đối phương chém trọng thương ở vai, máu chảy ra ướt cả áo, còn hai chân đã có phần hơi lảo đảo. Đối phương là một gã hán tử có thân hình tầm thước, sử dụng cây Quỷ Đầu đao. Hắn ta múa đao liên tục tấn công tiếp Đông Nhơn Hoà.
Đông Nhơn Hoà giả vờ kém thế bỏ chạy. Đợi cho đối phương đuổi theo gần kịp. Đông Nhơn Hoà cố gượng đau rút cây chuỷ thủ ra, rồi bất thần quay người đâm ngược ra sau.
Chỉ thấy đối phương hơi mỉm cười, rồi lách sang một bên tránh thế đâm hiểm ác của Đong Nhơn Hoà, cùng lúc cây Quỷ Đầu đao từ trên chém xuống nhanh như chớp.
"Keng" một tiếng, tai phải và một bên gò má của Đông Nhơn Hoà bị chém rơi xuống đất.
Do máu chảy xuống mắt quá nhiều, nên Đông Nhơn Hoà không còn nhìn thấy rõ nữa. Chỉ nhắm phương hướng và âm thanh của đối phương gây ra rồi liều mạng húc người về phía trước. Đối phương không ngờ rằng Đông Nhơn Hoà lại liều lĩnh như vậy, nên sơ ý bị húc trúng té xuống đất. Chưa kịp ngồi dậy, hắn ta đã bị Đâu Hoàng Pha còn đà phóng tới chém mạnh một đao từ ngực dài xuống tới tận đan điền, dãy lên mấy cái rồi nằm im luôn.
Lúc này, Đâu Hoàng Pha cũng đã bị trúng một đao ở lưng. Hắn nghiến chặt hai hàm răng xông lên phía trước, vung đao chém mạnh. Máu tươi bắn ra tung toé, đối phương đã bị Đậu Hoàng Pha chém trúng một đao vào đầu, ngả xuống đất chết ngay.
Trong khi đó, Tiền Nhuệ bị tên hán tử sử dụng thiết câu tấn công thoái lui ra sau liên tục, cầm cự được một lát, Tiền Nhuệ liền quay người bỏ chạy. Tên hán tử sử dụng thiết câu lập tức xoay qua công kích Đậu Hoàng Pha ngay.
Bị tấn công bất ngờ, nên Đậu Hoàng Pha không sao trở tay kịp. Vả lại Tiền Nhuệ đã chạy quá xa không có cách nào tiếp ứng kịp. Như vậy Đâu Hoàng Pha sẽ cầm chắc cái chết.
Đột nhiên ngay lúc ấy, có một bóng người phóng thẳng về phía gã hán tử đang tiến công Đậu Hoàng Phạ Đó là Trang Dực, chàng xuất một chiêu vô cùng nhanh và mạnh. Ánh sáng chớp lên thiết câu của tên hán tử lập tức bị gãy thành hai đoạn, rồi thân hình hắn nghiêng ngã máu trên người phun ra. Toàn thân hắn đã bị chém trên mười nhát. Không cần nói, ai cũng biết hắn ta không thể nào sống nổi với nhiều vết thương trên người như vậy.
Giết xong tên hán tử sử dụng thiết câu. Trang Dực liền vung kiếm xông trở lại về phía Hoa Lạc Hồng. Thì ra trong khi giao đấu với Hoa Lạc Hồng,Trang Dực nhìn thấy Đậu Hoàng Pha đang trong tình thế nguy cấp, nên chàng liến bỏ mặc đối phương, đánh mấy thế bức Hoa Lạc Hồng lùi ra sau rồi phóng đến trợ giúp Đâu Hoàng Phạ Bây giờ khi chàng vừa phóng lại đối phương thì ngọn roi bạc của Hoa Lạc Hồng cũng đang nhắm về phía chàng cuốn tới.
Đợi cho ngọn roi gần đến, Trang Dực mới vọt ngươi ra sau cách xa ngoài hai trượng, múa kiếm bảo hộ toàn thân. Một lần nữa ngọn roi của Hoa Lạc Hồng lại cuốn đến. Bất ngờ Trang Dực liền thay đổi chiêu thức, chàng đột ngột thi triển thân pháp vô cùng nhanh nhẹn, uốn mình theo ngọn roi tìm kẻ hở nhập nội Hoa Lạc Hồng, vào sát được đối phương, Trang Dực xuất chiêu đánh bạt ngọn roi ra, cùng lúc đâm thẳng mũi kiếm về phía đối phương.
Hoa Lạc Hồng không ngờ Trang Dực lại thay đổi thế đánh như vậy và những động tác của Trang Dực quá nhanh. Cho nên khi ngọn roi của hắn bị đánh bạt sang một bên, mũi kiếm cũng đã đến nơi. Hoa Lạc Hồng chỉ còn một cách lùi nhanh ra sau để tránh đòn. Nhưng đã chậm, thanh Mộc Sắc kiếm đã đâm sâu vào bên ngực phải của hắn.
Hoa Lạc Hồng cố gượng một tay vung roi bảo hộ lấy người, một tay đưa lên bịt lấy vết thương tiếp tục thoái lui, sau khi ra khỏi tầm kiếm của Trang Dực, Hoa Lạc Hồng bất thình lình tung mình vào trong bóng đêm tẩu thoát.
Trang Dực không đuổi theo, trước tiên chàng tra kiếm vào vỏ rồi đảo mắt nhìn quanh một vòng. Ba tên phạm nhân lúc này không còn một tên. Đậu Hoàng Pha đang quỳ ở trên đất, dáng vẻ trông rất đau đớn, Đông Nhơn Hoà mặt mày thì đầy máu, chỉ thiếu có một người đó là Tiền Nhuệ. Ngoài ra gã hán tử mã diện không biết đã tẩu thoát tự lúc nào.
Trang Dực bước đến trước mặt hai viên thuộc hạ điềm tĩnh hỏi:
- Hai ngươi vẫn còn chịu được chứ?
Mồ hôi trên trán Đậu Hoàng Pha nhỏ xuống thành giọt, gượng cười trả lời:
- Vẫn còn chịu được... lão tổng
Đông Nhơn Hoà đưa tay vuốt máu trên mặt, giọng cương quyết:
- Thuộc hạ cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi, lão tổng
Đậu Hoàng Pha gượng cười châm chọc:
- Lão Đông... may mà ngươi vốn không tuấn tú cho lắm. Nên trên mặt có thêm một vết sẹo, bớt đi một lỗ tai cũng không hề gì cả.
Đông Nhơn Hoà trừng mắt mắng:
- Tên mập, biết vậy ta kêu tên tiểu tử vừa rồi, chém thêm cho ngươi mấy nhát nữa!
Trang Dực chợt nghiêm giọng nói:
- Hai ngươi đừng có nói đùa nữa. Ta hỏi hai ngươi, vậy người đâu cả rồi?
Đậu Hoàng Pha vội vã:
- Bẩm báo lão tổng, ba tên tội phạm thừa lúc tình hình lộn xộn vừa rồi bỏ trốn. Thuộc hạ vì bận lo liều mạng nên không có cách chi giữ lại được. Nhưng Tiền Nhuệ đã truy đuổi theo...
Ngưng một chút, ĐồngNhơn Hoà mới nói tiếp:
- Lão tổng, thuộc hạ nhìn thấy Nghiêm Lượng được tên hán tử mã diện kéo đi mất. Tên hán tử mã diện kia tỉnh lại sau khi đụng vào thân cây bên đường, đã đến tiếp sức cho tên Nghiêm Lượng đào tẩu.
Trang Dực trầm ngâm giây lát, rồi bảo:
- Nếu vậy chắc bọn chúng chưa chạy được bao xạ Vậy hai ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta đi bắt hắn trở về.
Đậu Hoàng Pha thở dài một tiếng:
- Lão tổng, xưa nay thuộc hạ không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, nhưng lần này quả thật không giúp được gì...
Chưa nói hết câu, Trang Dực đã vọt mình ra xa, vọng lại câu chàng dặn dò:
- Các ngươi tự chăm sóc tốt cho mình là được rồi.
Trước tiên Trang Dực đoán chắc rằng ba tên tội phạm nhất định sẽ chạy theo ba hướng khác nhau, bởi vì đây là thói quen cuả tội phạm khi đào tẩu để tránh bị xa lưới chung. Nhưng bất luận chúng chạy về hướng nào cũng đều không chạy khỏi khu núi này với thời gian ngắn ngủi như vậy. Ngược lại, các thiết bổ đầu ở nha môn cũng có kinh nghiệm về địa hình, những quy luật riêng cuả bọn phạm nhan.
Hướng mà Trang Dực chọn chính là quay ngược trở lại con đường lúc đến.
Bởi vì tất cả con người đều có chung một tâm trạng, đó là không bao giờ muốn đến nơi mà mình không muốn đến. Hơn nữa càng tránh xa càng tốt. Đương nhiên ba tên trọng phạm này không hề muốn đến Tịnh Minh Phủ, vì đây là chung điểm sinh mạng của bọn chúng. Chỉ có càng xa nơi này, bọn chúng mới có cơ hội sống còn.
Thân pháp Trang Dực thi triển lướt đi cực kỳ nhanh nhẹn, giống như một làn sương trắng ẩn hiện trong đêm. Chàng không bỏ qua bất kỳ một nơi khả nghi nào.
Đột nhiên Trang Dực nghe được một tiếng động nhỏ, âm thanh khô khan giống như tiếng cành khô gẫy.
Thân hình Trang Dực lập tức vọt về phía vừa phát ra tiếng động, rồi nhẹ nhàng hạ xuống đất như một cái lông chim.
Vừa hạ xuống giữa một bụi cây, chàng đã phát hiện ra một bóng người, đó là Hà Tiểu Lại Tử.
Hà Tiểu Lại Tử dường như mới bị vấp ngã, trông dáng vẻ hắn ta thật là khó xem.
Mặt mày và toàn thân hắn ta dính đầy sình bùn, y phục bị rách nhiều chộ. Xem ra, chỉ trong khoảnh khắc, thời gian đào tẩu cuả vị đạo tặc này chịu không ít đau khổ.
Khi ngẩng đầu lên, Hà Tiểu Lại Tử đã nhìn thấy Trang Dực đang đứng sừng sững trước mặt. Hắn ta ngẩn người đứng im trong giây lát rồi gượng cười nói:
- Tiểu nhân đã nghĩ mình sẽ chạy không thoát. Lão tổng, quả nhiên gặp lại người ở đây. Ác mộng làm sao có thể trở thành sự thật đực cơ chứ?
Trang Dực hơi mỉm cười:
- Đã biết chạy không thoát, tại sao ngươi còn chạy trốn? Như vậy không phải tự ngươi muốn tìm lấy phiền phức hay sao?
Hà Tiểu Lại Tử nhăn nhó:
- Lão tổng, đây chẳng qua là vì sự sống mà thôi. Tốt xấu cũng phải thử xem như thế nào? Nếu như có hy vọng tại sao lại bỏ qua chứ?
Trang Dực đưa tay lên vẻ "cung kính":
- Hà Hận, xin mời hãy trở về...
Hà TiểuLại Tử đương nhiên không dám nói gì thêm, mà chỉ cúi đầu lầm lũi bước đi. Hà Tiểu Lại Tử bước đi trước, còn Trang Dực đi ở phiá sau. Mới vừa bước qua khỏi triền núi, Trang Dực chợt nghe từ xa vọng lại tiếng kim khí va chạm vào nhau. Âm thanh vang lên từng hồi từng hồi có vẻ rất thận trọng.
Trang Dực vội bước lên trước vài bước, hạ giọng nói:
- Hà Hận, dừng lại mau!
Hà Tiểu Lại Tử lập tức dừng bước và lẩm bẩm:
- Tên Nghiêm Lượng kia thật là khờ, có thể trốn lại không chịu trốn, mà lại ở đấy để tự tìm đường chết.
Trang Dực lạnh lùng nhìn Hà Tiểu lại Tử:
- Hà Hận, ngươi nói chuyện nên cẩn thận một chút. Nếu không thì đừng trách tại sao phải gánh lấy nỗi khổ đau.
Hà Tiểu Lại Tử liền cúi đầu xuống nhưng vẫn không ngớt lảm nhảm:
- Tiểu nhân chỉ thấy tên họ Nghiêm kia làm như vậy thật không đáng chút nào. Khó khăn lắm mới có được cơ hội thoát thân, vậy mà hắn ta lại đánh mất đi... thiệt là tức...
Trang Dực gằn giọng:
- Không cần ngươi phải lo lắng cho hắn tạ Hà Hận, ngươi nên nhớ kỹ, ngay cả tánh mạng cuả ngươi, ngươi còn khó giữ nữa là khác.
Hà Hận còn định ráng nói thêm điều gì nữa, nhưng hắn ta cảm thấy toàn thân chợt mềm nhũn, rồi ngã quỵ xuống đất. Tuy thần trí hắn vẫn còn tỉnh táo, nhưng không thể nào mở miệng thành lời hay động đậy gì cả. Hắn biết mình đã bị Trang Dực điểm huyệt.
Không cần nhìn Hà Tiểu Lại Tử, Trang Dực đã phóng người đi như một cánh chim về hướng có phát ra tiếng kim loại va chạm.
Chẳng khó khăn mấy, Trang Dực đã tìm đến được nơi phát ra âm thanh kia. Bên cạnh một vávh núi là cái gông bằng gỗ đã được tháo rời ra. Nghiêm Lượng đang ngồi chống hai tay lên đất, còn hai chân giơ ra, ở giữa hai chân có kê một hòn đá tương đối lớn. Tên hán tử mã diện thì đang ra sức dùng búa chém vào sợi dây xích được đặt trên tảng đá.
Hà Tiểu Lại Tử phán đoán rất chính xác. Khi nghe những tiếng kim loại va vào nhau này, hắn đã biết ngay Nghiêm Lượng đang muốn chặt đứt dây xích để tiện bề thoát thân. Hơn nữa, công việc này phải có hai người phối hợp mới có thể thực hiện được. Những điều hắn ta phán đoán hoàn toàn giống với Trang Dực.
Trang Dực nhẹ nhàng bước đến gần, rồi dưa. vào một thân cây đứng nhìn hai người họ đang tiến hành công việc. Do tiếng chặt dây xích vang lên hơi lớn nên nhất thời cả hai đều không phát hiện ra được nơi Trang Dực đang đứng, ngay bên cạnh bọn chúng.
Gã hán tử mã diện tạm thời ngừng tay, lau mồ hôi. Lúc ấy Trang Dực mới thấp giọng lên tiếng, như sợ đối phương phải giật mình:
- Mệt rồi sao, trò chơi này thật là vất va?
Nghiêm Lượng lập tức bật ngồi dậy, nhưng vì sợi dây xích dưới chân mắc phải hòn đá,
nên hắn lảo đảo được vài bước, rồi lại ngã ngồi xuống đất.
Còn gã hán tử mã diện kinh hoàng ngẩn người ra, trố mắt nhìn Trang Dực giống như gặp phải quỷ giữa ban ngày.
Trang Dực cười cười:
- Có thể nói lần này hai vị hoài công vô ích.
Nghiêm Lượng đã có vẻ sợ hãi hỏi:
- Ngươi... ngươi... ngưoi làm thế nào có thể tìm được đến đây?
Vẻ mặt Trang Dực vẫn thản nhiên:
- Ta dựa vào chính hai chân cuả mình. Tất nhiên cũng có nhờ tiếp đập phá của hai vị chỉ đường hộ.
Nghiêm Lượng nghiến răng:
- Vậy chứ còn Hoa Lạc Hồng ở đâu?
- Hắn ta đã bỏ đi, có lẽ giờ này đã đi rất xa rồi.
Nghiêm Lượng vừa ngạc nhiên vừa giận dữ:
- Xưa nay Hoa Lạc Hồng không phải là hạng người có đầu không đuôi như vậy!
Nói đến đây, Nghiêm Lượng đột nhiên hít sâu vào một hơi, rồi tiếp:
- Ngươi đã giết chết Hoa Lạc Hồng?
Trang Dực lắc đầu:
- Ta không có may mắn như vậy, hơn nữa ta thừa nhận rằng tên họ Hoa kia võ công rất cao siêu.
Nghiêm Lượng lại hỏi tiếp:
- Nếu nói vậy, ngươi đã đánh hắn trọng thương? Trừ phi Hoa Lạc Hồng xảy ra chuyện dữ, bằng không hắn quyết không bao giờ nuốt đi lời hứa cuả mình.
Hai mắt cuả Trang Dực chợt phát ra những tia nhìn sắc lạnh:
- NghiêmLượng, ta biết rõ tại sao ngươi lại quan tâm việc Hoa Lạc Hồng đến như vậy, bởi vì hắn ta là niềm hy vọng duy nhất cuả ngươi. Đồng thời cũng là hy vọng sống sót cuối cùng cuả ngươi. Bây giờ ta nói cho ngưoi biết, Hoa Lạc Hồng không thể nào cứu được ngươi. Vậy hãy ngoan ngoãn đừng chống cự mãi.
Nghiêm Lương quay sang nói gấp với gã hán tử mã diện:
- Lôi Xương, chúng ta đừng nên nghe lời hắn dọa. Kẻ địch đến tất nhiên phải chống trả, rồi hãy tính.
Thế nhưng Lôi Xương không có cương quyết như Nghiêm Lượng. Thậm chí hắn đã nhụt chí nãy giờ, hắn đáp:
- Nghiêm lão đại, không phải tiểu đệ hồ đồ gì, nhưng e rằng tình hình không đơn giản như chúng ta tưởng đâu. Nếu như ngay cả Hoa Vô Tâm mà không còn thắng nổi hắn, vậy hai chúng ta làm sao địch lại chứ? Chi bằng...
Là huynh đệ sinh tử bao nhiêu năm, bây giờ gặp hoạn nạn Lôi Xương lại nói như thế, khiến cho Nghiêm Lượng tức giận không sao dằn được, trừng mắt quát:
- Lôi Xương, ngươi cũng là người trong hắc đạo, cũng đã từng vào ra sanh tử không biết bao nhiêu lần. Vậy mà không ngờ ngươi lại nhát gan đến thế. Vậy ngươi nói thử xem, ngươi còn là một kẻ nam tử hán đại trượng phu nữa hay không?
Lôi Xương hơi cúi người thi lễ, vẻ mặt thê lương trả lời:
- Đối với Nghiêm lão đại, những gì cần làm, tiểu đệ đã cố gắng làm hết sức rồi. Mọi việc ở đời người tính không bằng trời tính. Bây giờ đại cuộc đã ra nông nỗi này, còn gì để nói nữa chứ? Đã biết rõ không thể làm được, tại sao còn cố gắng đi làm?
Hiện tại trước mắt chỉ còn có con đường chết, lão đại cao minh lo mà chịu tội...
Hắn chưa dứt hoi, Nghiêm Lượng đã bừng bừng nổi giận, hai mắt đỏ ngầu, đưa tay chỉ Lôi Xương lớn tiếng mắng:
- Ta có mặt cũng như mù, ta đã mất đi lòng tin...
Lôi Xương, ngươi là tên súc sinh. Tại sao trước đây ta không nhận ra chứ? Những lời ngươi vừa nói ra có được xem là con người hay không? Đến lúc gặp nguy nạn, ngươi lại nhu nhược đến như vậy!
Vẻ mặt Lôi Xương vẫn tỏ ra đau khổ:
- Nghiêm lão đại, ngươi đừng lấy làm lạ. Tình thế hiện giờ kẻ địch mạnh, tiểu đệ không còn cách nào khác, chỉ đành...
Nghiêm Lượng tức giận đến mức không nói thành lời, Lôi Xương nhân thời cơ đó bước lên trước vài bước, rồi cung kính cúi người nói với Trang Dực:
- Tiểu nhân tên Lôi Xuong, hiệu Qúa Sơn Hùng. Chỉ vì nhất thời mê muội, nên đã tham gia vi6ẹc cướp trọng phạm này. Nay tiểu nhân đã biết tội cuả mính gây ra. Vậy xin tổng đề đốc mở lượng hải hà, tha chết cho tiểu nhân một lần.
Nghe những câu nói này, Trang Dực cũng đã ít nhiều hiểu được ý cuả Lôi Xương muốn nói gì. Trong lòng chàng cũng không muốn gây ra chuyện phiền phức nhiều thêm, vì vậy thản nhiên nói:
- Ngươi cứ tự tiện rút lui. Lôi Xương, ta hứa sẽ không truy cưú chuyện này.
Lôi Xương lập tức cúi người thật thấp hành lễ Trang Dực.
Hắn ta không nói thêm một lời nào nữa, xoay người bước đi, hơn nữa còn đi rất nhanh.
Nghiêm Lượng nhìn theo bóng dáng Lôi Xương từ từ khuất dần mà trong lòng không khỏi vô cùng chua xót. Trang Dực thấy vậy xua tay bảo:
- Nghiêm Lượng, ngươi không cần phải đau lòng làm gì. Những chuyện hợp tan và ân oán giữa con người vốn dĩ là như thế. Những người thật sự quên mình vì nghiã trên đời này có mấy được ai? Đi thôi, Nghiêm Lượng, ngươi còn một khoảng đường khá dài phải đi.
Nghiêm Lượng uể oải đứng dậy, miệng lầm bầm mắng:
- Nếu như ta may mắn thoát ra được, thì ta sẽ chẻ xương lóc thịt hắn ta, mới hả giận...
Trung Dực cắt ngang:
- Sự may mắn cuả ngươi rất mỏng manh. Nghiêm Lượng, quả thật rất mỏng manh.
Nghiêm Lượng hứ khẽ một tiếng:
- Họ Trang, ngươi đừng quá tự tin như vậy.
Trang Dực lại tiếp thêm:
- Nghiêm lão đại, mời!
Nghiêm Lượng vừa mới bước về trước hai, ba bước. Trang Dực đã chỉ sang một hướng khác:
- Nghiêm lão đại, là hướng ở bên này.
Nghiêm Lượng mở hai mắt to ra, ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao phải đi đường đó? Đi thẳng về phiá trước kia mới là chỗ các thuộc hạ cuả ngươi. Họ Trang kia, ngươi định giở thủ đoạn gì đây? Công tư hai chuyện khác nhau, ngươi tính giết người diệt khẩu hay sao chứ?
Trang Dực cười:
- Ngươi không cần phải lo ngại và cũng không nên trách lầm tạ Ta vốn không hề có ý giết ngươi, bởi vì đi bên này, ngươi còn có thêm một người bằng hữu, cũng được áp giải chung với ngươi quay trở về chỗ cũ...
Nghiêm Lượng vội hỏi:
- Là ai? Ai lại xui xẻo như vậy?
- Hà Hận!
Nghiêm Lượng đột nhiên mỉm cười, ráng đưa tay xoa xoa bụng:
- Ngay cả ta còn bị bắt trở lại, hắn chỉ là một tên dâm tặc làm sao có thể thoát thân được, tên dâm tặc này không biết tự dưa. vào bản thân, mà chỉ lo tranh thủ cơ hội cuả kẻ khác, hạng người này có sống cũng vô dụng.
Trang Dực lôi Nghiêm Lượng về phiá trước, gần như đi ngang hàng với mình:
- Trong lòng ngươi nghĩ gì, ta đều hiểu hết. Các ngươi muốn đào tẩu, nhưng lại không muốn người khác được thoát thân. Nếu như đào tẩu không thành bị bắt trở lại, thì cũng hy vọng toàn bộ bị bắt lại hết. Giả sử có chết cũng muốn cả bọn cùng chết chung. Đạo lý này cuả các ngươi, ta đây rất hiểu rõ.
Nghiêm Lượng chợt thay đổi sắc mặt:
- Ngươi đừng có quá tự tin. Họ Trang kia, màn cuối cuả vở kịch vẫn còn chưa kết thúc.
Trang Dực lắc đầu nhè nhẹ:
- Nghiêm Lượng, ngươi có biết một việc?
Nghiêm Lượng vội hỏi:
- Việc gì?
Trang Dực vẫn điềm tĩnh, giống như nói chuyện với một bằng hũ:
- Thật ra, ta không hề để ý đến việc ngươi có dự tính hay là âm mưu gì.. Điều mà ta cần chỉ là một chút thời gian thôi. Ví dụ khoảng thời gian chừng trong nháy mắt là đủ rồi.
Nghiêm Lượng tỏ vẻ không hiểu hỏi:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Trang Dực mỉm cười:
- Đối với những người áp giải phạm nhân như bọn ta, nếu khi gặp phải tình huống đặc biệt, có quyền tiên trảm hậu tấu. Mà ngươi biết đấy, ta rút kiếm ra cực kỳ nhanh lẹ.
Nghiêm Lượng nghiến chặt răng, vẻ hậm hực nói:
- Hoá ra ngươi nói chỉ cần một chút thời gian là có ý này. Các ngươi là người ở nha môn, nhưng thật ra thủ đoạn còn độc hơn cả bọn ta nhiều.
Trang Dực nhếch mép cười:
- Có một câu tục ngữ, không biết ngươi đã từng nghe qua chưa?
Đó là chỉ cho phép quan phóng hoả, nhưng nghiêm cấm bá tánh đốt đèn. Thân phận là người cuả quan phủ ít nhiều cũng có chút quyền lực. Nhưng chẳng qua cũng chỉ để giữ gìn vương pháp và bảo vệ cho bá tánh mà thôi.
Nghiêm Lượng nghĩ hông còn lời gì để nói lại, nên đành nói:
- Họ Trang kia, không ngờ kiếm cuả ngươi sắc bén như vậy. Lời nói cũng không thua kém gì. Nhưng hiện giờ ta đang nằm trong tay cuả ngươi, ngươi muốn nói thế nào là như thế ấy. Bộ ta còn có thể tranh luận đúng sai hay sao?
Trang Dực đưa tay vỗ vỗ lên vai Nghiêm Lượng, tỏ ý kêu hắn không cần phải nói nữa. Sau đó chàng tìm đến chỗ Hà Tiểu Lại Tử, giải huyệt đạo cho hắn, rồi dẫn cả hai trở về hướng thuộc hạ cuả Trang Dực đang chờ.
Trời lúc này đã bắt đầu sáng, sương mù cũng đã bắt đầu tan dần, nhưng trời vẫn còn rất lạnh, bởi vì lúc này mặt trời vẫn còn chưa ló dạng.