Hiện tại đứa bé là một thiếu niên, có lẽ hắn đã học võ công thành tài và theo mẹ xuất hiện trên giang hồ.
Với hắn sát kiếp sẽ khai diễn, hoặc gần, hoặc xa, đều chắc chắn là cuộc tàn sát phải rất thảm khốc!
Yến Thanh lấy mảnh giấy đó xếp lại, cất vào mình trở về thuyền.
Chàng toan bảo thuyền phu nhổ sào, kéo neo tiếp tục hành trình đến Kim Lăng, bỗng một gã thưsinh vận áo trắng đến nơi hỏi phu thuyền mấy câu gì đó rồi bớc xuống thuyền luôn.
Thư sinh hướng về Yến Thanh vòng tay vái rồi thốt:
- Chẳng dám dấu huynh đài, bổn nhân có việc gấp cần đến Kim Lăng ngay. May mắn thay được biết thuyền này sẽ đi Kim Lăng nên muốn xin quá giang cho tiện việc.
Chẳng rõ huynh đài có chấp thuận lời van cầu?
Thư sinh có hàm răng đều đặn, trắng bón, đôi môi hồng, dung mạo cực kỳ tú mỹ, tay cầm chiếc quạt chạm chỉ vàng, phong độ rất thanh nhả.
Hoa Liên Liên toan cự tuyệt.
Yến Thanh mỉm cười đáp:
- Hoan nghinh! Hoan nghinh! Tứ hải giai huynh đệ mà! Huynh đài cứ tự tiện.
Thư sinh cười nhẹ buông lời cảm tạ.
Tích Tích hỏi:
- Đại gia! Thuyền tuy rộng rãi nhưng khoang thuyền chỉ có một phòng. Đại gia cho người ta quá giang, thế bảo người ta ăn nằm ở đâu?
Yến Thanh đáp:
- Vốn là tư nhân với nhau thì tại hạ và vị công tử này chung giờng với nhau cũng được có sao đâu mà hai cô nương phải lo!
Thư sách vội thốt:
- ấy chết! Bổn nhân đâu dám làm phiền phức đến huynh đài! xin nhờng cho một khoảng nhỏ dưới sàn thuyền đủ nằm là được!
Yến Thanh lắc đầu:
- Sàn thuyền dành cho tỳ nữ của tại hạ, chẳng lẽ huynh đài nằm chung với họ?
Thư sinh giật mình:
- Vậy thì bổn nhân xin tùy ngồi khoang hoặc tại mũi thuyền, hoặc phía sau. Miễn có chỗ trống thì thôi.
Yến Thanh hỏi:
- Huynh đệ mới xuất môn lần đầu? Có biết Kim Lăng cách đây bao nhiêu dặm đường chăng?
Thư sinh đáp:
- Đích xác bổn nhân xuất ngoại lần đầu tiên nên không hiểu hành trình độ bao nhiêu dặm!
Yến Thanh tiếp:
- Hành trình theo thủy bộ phải mất độ nữa tháng. Chẳng lẽ huynh đệ cứ ngồi mãi nơi trống trải, hứng sư ơng gió nắng ma suốt mời mấy hôm liền?
Thư sinh sững sờ.
Liên Liên và Tích Tích che miệng cười.
Hành trình từ nơi đó đến Kim Lăng bất quá chỉ mất hai hôm thôi. Yến Thanh bịa dài hơn thế mà thưsinh cũng tin được!
Đủ biết hắn là tay non chưa từng đi đó đi đây!
Trù trừ một chút hắn thốt:
- Đã xuất môn rồi thì gặp sao phải chịu vậy!
Yến Thanh hỏi:
- Chịu cả dầm ma? Nổi không?
Thư sinh cau mày.
Chừng như hắn muốn khóc.
Yến Thanh mỉm cười tiếp:
- Huống chi huynh đài không có hành lý, có chăn có màn. Nhất nhất món gì cũng thiếu chịu làm sao thấu cái lạnh về đêm với gió sông lồng lộng! Tốt hơn hết nếu có muốn quá giang thì nên chung phòng chung giờng với tại hạ là tiện nhất!
Thư sinh trầm ngâm một chút cắn răng đáp:
- Được! Chỉ sợ gây phiền phức cho huynh đài thôi!
Yến Thanh gọi:
- Liên Liên! Dọn giờng chăn màn lên đi, trời cũng sắp tối rồi, chúng ta nên đi ngủ sớm.
Liên Liên vâng lời dọn dẹp liền.
Trong khi đó Yến Thanh hỏi thưsinh:
- Qúy tánh cao danh của huynh đệ là chi?
Thư sinh do dự một chút:
- Bổn nhân họ Phong tên Ngọc Kinh!
Yến Thanh vẫy tay:
- Xin mời phong huynh!
Bớc đến cửa phòng nhìn lên giờng Phong ngọc Kinh chỉ thấy có mỗi một chiếc chăn.
Hắn lộ vẻ khó khăn, trù trừ một lúc rồi hỏi:
- Huynh đài không có chiếc chăn nào khác?
Yến Thanh lắc đầu:
- Không! Trên thuyền cũng có mấy chiếc song không được sạch sẽ lại có rệp không dùng được.
Ngoài ra tại hạ cũng cần nói rõ với Phong huynh điều này là lúc ngủ tại hạ thích cởi hết y phục do đó lại càng sợ rệp. Cho nên cần đi đâu bằng thuyền là tại hạ mang chăn theo mà dùng.
Phong Ngọc Kinh bối rối hỏi gấp:
- Huynh đài nói sao? Thích ngủ trần truồng?
Yến Thanh đáp:
- Tại hạ là người phương bắc và lối ngủ trần truồng là thói quen của người phương bắc. Tại hạ thì đã vậy mà hai thị nữ của tại hạ cũng thế nốt! Họ có thói quen rồi.
Phong huynh có học rộng tất có xem qua sách nói về phong tục địa phương, chắc không lạ lùng gì thói tục đó!
Phong Ngọc Kinh lắc đầu:
- Ngủ cái gì mà kỳ thế!
Yến Thanh cười nhẹ:
- Cha làm là thấy kỳ nhưng làm rồi là thấy quen nên xem như thường Phong huynh ạ! Nếu Phong huynh chướng mắt thì chỉ còn có cách là xuống dưới khoang ngủ chung với bọn thuyền phu. Họ thay phiên nhau lái thuyền thế nào cũng có chỗ trống.
Phong Ngọc Kinh hỏi:
- Chăn của họ có sạch không?
Yến Thanh lắc đầu:
- Sạch thế nào được! Thứ chăn họ dành cho khách thuê thuyền còn có rệp lại sót, lại thúi thay thì vật của họ dùng làm sao mà sạch được! Phải biết họ làm việc mệt nhọc nên buông việc ra là đừ ngã xuống ngủ liền, đâu còn thì giờ mà nghe thúi, hôi, cảm giác rệp muổi cắn? Họ có một chỗ ngã lng là khoái trá lắm rồi, chẳng bao giờ họ quan tâm đến vệ sinh tối thiểu! Cái số của kẻ lao động hạ đẳng cùng lưu là vậy đó, Phong huynh ơi!
Chỉ nghe nói thôi Phong Ngọc Kinh đã nghe lợm giọng buồn nôn rồi làm gì còn dám chui mình vào đó!
- Thật tình bổn nhân không kham nổi!
Yến Thanh mỉm cười:
- Đã xuất môn rồi thì phải biết tùy tiện Phong huynh ạ! Chỉ có tại gia c mình mới hưởng thụ đầy đủ theo ý muốn!
Phong Ngọc Kinh hỏi:
- Thuyền nào cũng như vậy hết?
Yến Thanh gật đầu:
- Như nhau hết! Bất quá hơn kém nhau một phần nào rất nhỏ mọn thôi. Cho nên muốn xuất ngoại là phải chuẩn bị mọi vật dụng cho nhu cầu tối thiểu!
Phong Ngọc Kinh suy nghĩ một chút:
- Đêm nay tại hạ ngồi tạm nơi mũi thuyền. Ngày mai sẽ lên bờ tìm mua một chiếc chăn.
Yến Thanh bảo:
- Tốt hơn hết Phong huynh nên tìm một chiếc thuyền khác mà đi. Tại hạ có việc khẩn cấp lắm không thể dần dà dọc đường được, cho nên tại hạ đã phân phó cho phu thuyền dù ngày mai hay ngày kia thuyền không được đỗ lại ở đâu cả.
Phong Ngọc Kinh thốt:
- Tại hạ cũng có việc khẩn cấp, nếu tìm thuyền khác thì biết đến lúc nào mới có, e rằng chậm trể công việc mất. Thôi thì đêm nay huynh đài ngủ đây còn đệ ra ngoài kia ngồi. Sáng hôm sau huynh đài thức dậy thì đệ sẽ vào giờng ngủ. Mình thay đổi nhau kẻ đêm người ngày!
Yến Thanh cười mỉa:
- Thuyền thì nhỏ, phía sau dành cho bọn phu trạo, phía trước chỉ có một khoảng trống đủ ngồi, không đủ duỗi chân. Người trên thuyền không có đất hoạt động, suốt ngày chỉ có ăn rồi nằm, nằm rồi ăn trông cho đến bến. Phong huynh mong chờ cho tại hạ rời chiếc giờng này thật là… Phong Ngọc Kinh nói liều:
- Vậy thì tại hạ không nằm không ngủ!
Yến Thanh lắc đầu:
- Rõ là Phong huynh chưa từng xuất ngoại nên không ước lượng được cái hại cho sức khỏe của mình! Thử hỏi Phong huynh cứ ngồi như vậy mà trải dó dầm sư ơng, không kể nắng nôi hoặc ma đổ bất thường suốt mời mấy hôm. Phong huynh chịu nổi không? Xuất ngoại một mình cô thân bỉ thứ mà nhuốm bệnh là không còn cái khổ nào hơn nữa!
Rồi chàng tiếp:
- Thôi thì tại hạ tính như thế này, tại hạ bảo hai thị nữ dồn nhau lại nằm chung chừa một chỗ cho tại hạ. Phong huynh tự tiện xử dụng chiếc thuyền một mình nằm ngồi bằng thích!
Phong Ngọc Kinh khoát tay:
- Huynh đài tính như vậy đâu có tiện! Tại hạ không dám nhận đâu!
Yến Thanh điểm một nụ cười:
- Có sao! Tại hạ nhận thấy Phong huynh không có thói quen ngủ chung với người khác!
Phong Ngọc Kinh vội hấp tấp:
- Phải! Phải! Tại hạ luôn luôn thích ngủ một mình!
Để nguyên quần áo hắn chuồn mình lên giờng kéo chăn trùm kín từ đầu xuống chân.
Bỗng Phong Ngọc Kinh tốc chiếc chăn quẳng qua một bên nhảy xuống giờng, phóng chân chạy ra mũi thuyền.
Yến Thanhvươn tay chụp cổ tay của y giữ cứng rồi hỏi:
- Phong huynh! Cái chi thế?
Phong Ngọc Kinh đỏ mặt kêu to:
- Buông ra! Buông gấp! Lãng tử! Các ng ơi là bọn vô sỉ… Yến Thanh bật cười ha hả:
- Nói cái gì lạ vậy, Phong huynh! Bọn tại hạ thành thật tiếp đãi Phong huynh… Phong Ngọc Kinh đưa tay chỉ quát:
- Thành thật tiếp đãi bằng cách đó à! Vô sỉ! Một lũ dâm đãng!
Nhưng y sững sờ.
Trên sàn chẳng có chăn màn chi hết. Bọn Liên Liên và Yến Thanh đều mặc y phục chỉnh tề, không hề có cái việc cởi y phục trần truồng.
Yến Thanh lại cười vang:
- Phong huynh! Tại hạ tuy là lãng tử nhưng Câu Hồn tỷ muội đâu phải là hạng gái phóng đãng dâm dật, dù cho bọn tại hạ có cuồng loạn đến đâu cũng không thể bày trận trước mặt một người lạ!
Liên Liên cười tiếp:
- Hà huống Bạch cô nương đâu có bị chúng tôi mê hoặc!
Phong Ngọc Kinh giật mình kêu lên:
- Các vị đã nhận ra tôi?
Yến Thanh thốt:
Thuật cải sửa dung mạo dù khéo đến đâu cũng chỉ cải sửa được cái dáng bên ngoài chứ không biến đổi cái tính khí con người! Kim Phượng nhớ điểm đó để rút kinh nghiệm cho những lần hóa trang sau này nếu cần.
Phong Ngọc Kinh lột chiếc mão, vuốt mặt hiện nguyên chân tướng là Thiên Tàn môn chủ Bạch Kim Phượng.
Nàng thở ra thốt:
- Nếu biết sớm không qua mắt nổi các vị thì tôi khỏi phải hóa trang! Xát cái thứ thuốc này lên mặt thật khó chịu vô cùng!
Rồi nàng trừng mắt nhìn Yến Thanh gắt:
- Lãng tử thật đáng trách! Đã nhận ra rồi mà còn đùa cợt. Tàn nhẫn đến thế là cùng!
Yến Thanh điềm nhiên:
- Tại cái mật của Kim Phượng bé quá! Quả như Kim Phượng dám hé mí chăng lên nhìn thử thì làm gì mà hoảng sợ chạy đi?
Bạch Kim Phượng đỏ mặt:
- Dù nam nhân thật sự tôi cũng không dám nhìn trộm hà huống là nữ nhân? Ai mà làm kỳ như vậy được?
Yến Thanh tiếp:
- Sao Kim Phượng không suy nghĩ kỹ một chút? Tại hạ là lãng tử mà chứ đâu phải kẻ cuồng dâm! Chỉ có kẻ cuồng dâm mới bày trò chướng mắt như vậy thôi!
Rồi chàng hỏi:
- Kim Phượng định đi đâu thế?
Bạch Kim Phượng đáp:
- Tôi đến Kim Lăng!
Yến Thanh cau mày:
- Việc dọ thám đã có tại hạ lo liệu, cô nương còn đi làm gì?
Bạch Kim Phượng hừ một tiếng:
- Yến huynh không cho tôi đi đâu hết thì làm sao tôi lịch lãm việc đời? Từ khi rời Thiên Tàn Cốc tôi nhận thấy mình kém cỏi quá Yến huynh ơi! Tôi như đứa trẻ con lạc lõng giữa dòng nhân thế, chẳng biết gì hết!
Yến Thanh lắc đầu:
- Đi như vậy nguy hiểm lắm!
Bạch Kim Phượng cười khổ:
- Chứ Yến huynh không mạo hiểm đó sao?
Yến Thanh cãi:
Tại hạ khác, cô nương khác! Tại hạ chỉ có một mình, sống thì bôn tẩu, chết thì thôi chẳng để ảnh hưởng cho ai. Còn cô nương là môn chủ, lãnh đạo một nhóm người, nhóm người đó đặt kỳ vọng nơi cô nương nên cô nương phải dè dặt!
Bạch Kim Phượng thở ra:
- Tôi bất chấp tất cả! Tại gò Thiên Cơ tôi chẳng có việc chi làm, buồn chán hết sức! Tung trưởng lão bảo tôi xuất ngoại mở rộng kiến văn!
Yến Thanh kêu lên:
- Cô nương nói sao? Tung trưởng lão biết cô nương ra đi?
Bạch Kim Phượng gật đầu:
- Phải! Lão còn an bày nhiều việc nữa đấy. Nếu không làm sao tôi tìm được các vị! Lão điều động một số cao thủ trong bổn môn âm thầm chiếu liệu… Yến Thanh thở dài:
- Có thể hỏng hết rồi! Hỏng hết! Lão đạo trưởng làm vậy trong khi tại hạ muốn bí mật hành động!
Bạch Kim Phượng thốt:
- Chỉ sợ Yến huynh không giữ được bí mật thôi! Người trong Thiên Tàn Môn còn khám phá được hành tung của Yến huynh thì người ngoài cũng có thể khám phá được vậy chứ!
Yến Thanh đuối lý.
Chàng trầm mặt một lúc lâu mới gọi Liên Liên hỏi:
- Thuyền này cô nương hỏi thuê nơi ai?
Liên Liên đáp:
- Thuyền của Cái Bang. Tôi làm sao yên lòng dùng thuyền ngoại nhân?
Yến Thanh trầm giọng:
- Nhưng người trong Thiên Tàn Môn lại dọ thám hành tung của chúng ta dễ dàng quá!
Bạch Kim Phượng mỉm cười:
- Thiên Tàn Môn dời về gò Thiên Cơ. Tung đạo trưởng lập tức bố phòng khắp nơi, đặt nhiều hệ thống tình báo thì các vị ra đi lập tức lọt vào mắt của chúng, tự nhiên tôi phải biết các vị Ở đâu! Tuy nhiên các vị yên trí, người ngoài chẳng ai biết được đâu!
Tung trưởng lão có theo dõi đến cuối đường, quan sát rất kỹ không thấy ai khả nghi cả do đó mới bảo tôi tiếp cận các vị.
Yến Thanh hỏi:
- Tung trưởng lão cũng xuất ngoại thế thì tại gò Thiên Cơ ai xử lý nội vụ?
Bạch Kim Phượng đáp:
- Tôi đã phong chức cho Phong Hỏa Đầu Đà bổ khuyết chỗ Mạnh sư thái, đồng thời cho Đào Lập và Dư ơng Mãnh phụ tá đầu đà chiếu liệu trong ngoài.
Yến Thanh hỏi:
- Còn sáu tỳ nữ của cô nương?
Bạch Kim Phượng đáp:
- Tất cả ở lại gò Thiên Cơ. Tôi không mang theo nàng nào hết.
Yến Thanh cau mày:
- Rồi ai phục thị cô nương?
Bạch Kim Phượng lắc đầu:
- Không cần! Tôi có thể tự lo cho tôi! Tôi đã quyết tâm học hỏi nơi trờng đời thì trước hết phải dứt khoát tánh ý lại.
Yến Thanh cười mỉa:
- Tự lo cho mình nổi không?
Bạch Kim Phượng trầm giọng:
- Có gì mà không nổi! Dù không nổi cũng phải nổi! Tôi không còn là trẻ nít lên ba!
Yến Thanh thở dài:
- Đi như thế mà không mang theo một bộ y phục để thay đổi! Mồ hôi đẩm ướt áo kìa… Bạch Kim Phượng điềm nhiên:
- Tôi quên! Nếu cần tôi có thể dùng áo của Yến huynh! Tầm vóc của chúng ta bằng nhau, y phục của Yến huynh tôi mặc được như thường!
Yến Thanh lắc đầu:
- Làm sao được? Tại hạ chỉ có hai bộ y phục thôi. Chia cho cô nương rồi tôi lấy gì thay đổi?
Bach Kim Phượng cười nhẹ:
- Thế thì tôi cứ mặc một bộ nầy đến Kim Lăng tôi sẽ mua thêm để dùng.
Yến Thanh hừ một tiếng:
- Mặc một bộ suốt nữa tháng trời?
Bạch Kim Phượng gật đầu:
- Lâu hơn nữa cũng chẳng sao!
Yến Thanh kêu lên:
- Trời ơi! Nữa tháng không thay y phục, không tắm rửa mà cô nương chịu nổi!
tại hạ chỉ sợ con người bốc ra một mùi khó ngửi quá!
Bạch Kim Phượng khoác tay:
- Yến huynh đừng viện dẫn lý do đuổi tôi về. Tôi đã nhất đi theo Yến huynh thì có nói cái gì tôi cũng không trở về đâu! Đừng có hòng dọa tôi!
Yến Thanh cười khổ:
- Liên Liên ơi! Cô nương ra phía sau pha cho một chậu nước nóng cho nàng tắm rồi sửa soạn cho nàng một bộ y phục.
Bạch Kim Phượng vội thốt:
- Không! Phải là y phục nam nhân mới được! Mà phải là nam nhân thúi nữa kìa!
Yến Thanh cười khổ:
- Cô nương! Tại hạ cũng là một nam nhân thúi đây! Thôi cô nương yên trí đi!
Bạch Kim Phượng mỉm cười:
- Liên thơ thơ khỏi phải nhọc công lo, tôi có thể nấu nước pha nước cho tôi được!
Nàng bớc vào trong khoang bếp.
Nhìn theo nàng Yến Thanh thở dài thốt:
- Liên Liên theo giúp nàng một chút đi. Cái ngữ đó mà nói là tự túc thì đúng là nói việc hái sao trên trời vậy!
Liên Liên mỉm cười bớc đi ngay.
Tích Tích mỉm cười:
- Yến gia lại thắng cuộc một lần nữa rồi đó! chị em tôi vốn muốn cho nàng làm cao để Yến gia phải van xin cầu khẩn chút tình nơi nàng để trả miếng cho phần nào thái độ khinh khỉnh của Yến gia đối với chị em tôi hoặc đối với các thiếu nữ khác.
Nhưng xem ra cái con gà mái tơ lại cứ đeo đuổi theo con gà trống tốt mã mãi! Thế này thì chẳng những nàng bại trận mà chị em tôi cũng bại trận luôn.
Yến Thanh thở dài không đáp.
Tích Tích tiếp:
- Làm cho con người đó điên đảo thần hồn, Yến gia quả là một pháp sư cao tay ấn đáng phục! Yến gia nên hãnh diện mới phải chứ, cớ sao lại héo hon bi thảm, nhăn mặt nhíu mày?
Yến Thanh chỉnh nghiêm thần sắc:
- Tích Tích! Cô nương nên hiểu cho tại hạ! Bình sanh tại hạ không hề kêu ngạo về sự chinh phục cảm tình của một cô bé ngây thơ!
Tích Tích không cười nữa trước vẻ trang nghiêm của Yến Thanh.
Yến Thanh tiếp:
- Trái lại tại hạ còn lo sợ trong tư ơng lai tại hạ sẽ làm cho nàng đau khổ!
Tích Tích chớp mắt:
- Tại sao? Chẳng lẽ Yến gia không chuẩn bị tiếp thu cảm tình nàng sẵn sàng dâng hiến?
Yến Thanh đáp:
- Tiếp thu hay không điều đó không phải là vấn đề. Mà đều quan trọng là tại hạ phải đối xử như thế nào cho cân xứng với lượng giá cảm tình nàng định dâng hiến!
Giả như nàng ly khai Thiên Tàn Môn để được kết hôn với tại hạ thì thật là khó khăn cho tại hạ bởi tại hạ không thể nào cự tuyệt mà cũng không thể lấy nàng. Trước mặt nàng sở dĩ tại hạ tùy tiện nói năng là vì tại hạ trang điểm cho cái vẻ lãng tử của tại hạ được tân kỳ vậy thôi! Tại hạ chỉ có một tình cảm và tình cảm đó đã được chôn vùi dưới đất sâu tại Hoa Sơn từ nhiều năm qua!
Tích Tích thoáng biến sắc:
- Yến gia nhất định sống độc thân suốt đời?
Yến Thanh gật đầu:
- Đúng vậy! Tại hạ chỉ có một người vợ và bất cứ ai có tình yêu chân chánh cũng chỉ có một người vợ duy nhất mà thôi! vợ sống tại hạ yêu người, vợ chết tại hạ yêu bóng! Vợ tại hạ chết chứ cái bóng vẫn còn mãi trong tâm tại hạ!
Tích Tích cau mày:
- Còn Kim Tử Yến?
Yến Thanh cười khổ:
- Một lời hứa suông trước đại cuộc để cho đại cuộc được diễn biến thuận chiều.
Một ngày nào đó tại hạ sẽ giải bày chắc chắn là nàng sẽ thông cảm.
Tích Tích hỏi:
- Nếu nàng oán trách?
Yến Thanh tiếp:
- Không oán trách đâu! Cũng như hai cô nương, nàng là một con người l ơng thiện, các cô nương thông cảm cho tại hạ được thì nàng cũng thông cảm được nhthường! Cái khó là vấn đề của Bạch Kim Phượng!
Tích Tích thốt:
- Tôi thấy nàng cũng l ơng thiện lắm mà!
Yến Thanh thở ra:
- Nhưng nàng khác hơn các cô nương! Các cô nương từng trải qua khổ đau, hoạn nạn, từng xuất thân từ tủi nhục màvươn lên, lịch duyệt nhiều, kiến thức rộng. Những thử thách do các cô nương chịu đựng giúp các cô nương có thái độ khoan dung hòa ái.
Còn Bạch Kim Phượng thì lại lớn lên trong kêu ngạo, mà kêu ngạo là nguồn gốc phát sanh độc đoán, cố chấp, ngang ngạnh. Muốn cho nàng thông cảm là việc uốn nắn một cổ thọ cứng rắn, tay không uốn nổi cây mà tay lại gãy đó Tích Tích!
Tích Tích lắc đầu:
- Yến gia nói quá lời chứ tôi thấy nàng cũng đã vứt bỏ kiêu ngạo rồi, nàng đã biến hóa thành mềm dịu rồi, hiện tại nàng bất cần tôn kính, nàng cũng không tật đố luôn.
Nàng chuẩn bị tiếp thọ bất cứ cái gì để chứng tỏ sự đổi thay tốt đẹp. Tôi nghĩ dù Yến gia có lấy nàng làm vợ hay không nàng cũng chẳng quan tâm lắm. Nàng chỉ tha thiết đến một điều là Yến gia có yêu nàng hay không! Có thế thôi!
Yến Thanh đáp:
- Cảm tình do tại hạ giao ra nếu có thì cũng trong một giới hạn nào đó!
Tích Tích tiếp:
- Yêu có chân có giả, có sâu có cạn. Chỉ cần Yến gia đừng lừa dối nàng, đừng trêu cợt trên tình ái của nàng là nàng mãn nguyện rồi. Nàng không thắc mắc về giới hạn đâu!
Yến Thanh lắc đầu:
- Tại hạ chưa có nổi một niềm tin về lập luận của cô nương!
Tích Tích hừ một tiếng:
- Yến gia có thể tin được lắm chứ! Là nữ nhân tôi nhận xét nữ nhân tất phải đúng hơn Yến gia! Huống chi tôi từng yêu và từng được yêu! Mà tôi cũng từng bị yêu nữa kìa! được yêu là có sự đáp trả, bị yêu là mình không hề yêu ai!
Yến Thanh thở dài:
- Tại hạ không tin lắm song hy vọng như vậy. Về phần hai hãy tìm dịp mà khai đạo cho nàng, tốt hơn hết là thuyết phục nàng đừng yêu tại hạ. Các cô nương có thể mắng hay nói xấu tại hạ nếu cần.
Tích Tích cười khổ:
- Đâu có đến đỗi đó, Yến gia! Mà dù có giả vờ mắng cũng chẳng ai tin cho bởi cái vẻ tôn kính của chị em tôi dành cho Yến gia quá lộ Liễu, nhìn ra vẻ đó là đối phương phát hiện sự giả tạo ngay!
Yến Thanh chỉ lắc đầu không nói gì.
Tắm rửa, thay đổi y phục xong Bạch Kim Phượng trở ra khoang thuyền cười hỏi:
- Yến huynh thấy tôi như thế nào?
Yến Thanh tặc lỡi:
- Khôi ngô, tuấn tú bậc nhất! Một mỹ nam tử đư ơng thời. Đến Kim Lăng hẳn các cô tại bến Tần Hoài sẽ tranh giành trang công tử hào hoa đến đổ máu, nhuộm đỏ lòng sông cho mà xem!
Cả bọn cười rộ lên.
Yến Thanh tiếp:
- Phải học cách đi đứng nếu không thì cái đuôi chồn sẽ ló dài như sông Trờng Giang đấy!
Bạch Kim Phượng gật đầu:
- Đư ơng nhiên! Còn đến nữa tháng kia mà, lo gì không học được Yến huynh!
Yến Thanh mỉm cười:
- Rất tiếc là không còn đến nữa tháng như cô nương tưởng.
Tối đa chỉ còn độ một hôm thôi!
Kim Phượng giật mình:
- Chứ Yến huynh đã chẳng nói hành trình mất nửa tháng sao?
Yến Thanh cười luôn:
- Tại hạ đùa với cô nương đấy! Đến cả hành trình từ nơi này đến nơi khác mà cũng chẳng biết là bao xa vậy mà đòi xuất ngoại học hỏi! Khổ thật! Huống chi giang hồ là trờng xảo trá, lắm lúc mình cần phải xảo trá mới không bị người ta lừa gạt chứ!
Bạch Kim Phượng thẹn đỏ mặt nói liều:
- Tôi không cần biết đường xa hay gần, tôi chỉ cần bám sát Yến huynh là đủ!
Yến huynh đi đâu tôi theo đó là khỏi sợ bị lạc đường!
Yến thanh lắc đầu:
- Có những nơi tại hạ đến cô nương lại không đến được!
Bạch Kim Phượng hừ một tiếng:
- Tôi cũng là một nam nhân như Yến huynh, sao tôi không đến được?
Yến Thanh tiếp:
- Vậy mà có những địa phương cô nương không thể đến! Chẳng hạn vào Kim Lăng rồi chỗ thứ nhất tại hạ đến cô nương không thể đến!
Bạch Kim Phượng hừ nhẹ:
- Trà đình? Kỹ viện? Yến huynh đừng lo, tôi không ghen đâu! tôi bảo chứng là không làm cho Yến huynh mất hứng đâu!
Nàng nói lộ Liễu quá, bất giác biết mình lở lời đỏ mặt lên.
Yến Thanh chửa:
- Người ghen phải là tại hạ chứ! Các nàng cứ mãi bu quanh mỹ nam tử bỏ rơi tại hạ, tại hạ sẽ tức mất! Tuy nhiên không phải trà đình, kỹ viện đâu mà là hồ tắm! Cô nương hẳn là biết rõ vào hồ tắm trước tiên người ta phải làm gì chứ? Cô nương dám đến một hồ tắm công cộng dành cho nam nhân không?
Bạch Kim Phượng đỏ mặt:
- Vào đó để làm gì!
Yến Thanh đáp:
- Vào để dọ tin tức chứ làm gì nữa? Tắm là một phương pháp tắc trách, một việc làm phụ thuộc. Nơi nào có thể cung cấp tin tức cho chúng ta được là chúng ta vào! Tại hạ cần gặp người quản lý hồ tắm để hỏi tin tức về một việc bí mật.
Thuyền đến Kim Lăng, đổ vào một bến vắng.
Yến Thanh chuẩn bị đồ tắm, đi liền.
Bạch Kim Phượng hỏi Liên Liên:
- Yến huynh đi tắm thật?
Liên Liên đáp:
- Thật hay giả Yến gia cũng phải đi. Cô đã hiểu lý do rồi mà sao còn hỏi!
Bạch Kim Phượng lo sợ:
- Xá muội giết hai gã thanh niên ám toán Phong Hỏa Đầu Đà rồi trút tội danh lên đầu Yến Thanh, Mã Bách Bình phải tức giận! Có thể hắn đã đến Kim Lăng, tìm Yến huynh báo thù! Ngoài ra chắc xá muội cũng có đến đây!
Liên Liên gật đầu:
- Quả có họ đến đây rồi! Chúng tôi đã biết. Tin tức do Cái Bang dọ thám không hề chậm! Hệ thống tình báo của Cái Bang tinh thông lắm!
Bạch Kim Phượng lo sợ hơn:
- Rất có thể còn nhiều cao thủ khác của Thiên Tuyệt Cốc quyết theo dõi Yến huynh, báo thù cho đồng bạn!