Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên

Chương 4: Gặp a châu, a bích

Nếu hắn đã nói vậy, Vương Ngữ Yên quyết định vẫn không nên phá hỏng hưng phấn của hắn, liền vô cùng phối hợp bám vào cánh tay của Mộ Dung Phục, liên tiếp gọi ca ca tốt, Đường Tan tốt.

“Ngươi cũng đã đến lúc nên bắt đầu luyện công rồi”. Mộ Dung Phục nhéo nhéo mũi nàng, “Sắp tới ta sẽ dạy cho ngươi, được không?”

Đây thật là tin tức tốt! Sau khi xuyên qua thế giới võ hiệp, ta cảm thấy nếu mình mà không luyện chút võ công thì thật mất mặt. Trước đừng nói chiêu thức vô cùng phong cách lại tao nhã, mà quan trọng nhất chính là sau khi học xong nội lực rồi, liền có thể tự mình thay thế cái lò vi sóng, muốn uống nước ấm liền chỉ cần chỉ tay chiu chiu mấy cái, tất nhiên ta không thể để lỡ cơ hội thử nghiệm cảm giác này rồi.

Nàng luôn không rõ, trong nguyên tác tại sao Vương Ngữ Yên không học võ công. Có lẽ học và hành phải đi đôi với nhau, cho nên tuy là trong đầu Vương Ngữ Yên chứa rất nhiều bí kíp nhưng nàng có hoa tay múa chân cả ngày thì nửa chiêu cũng không phát ra được. Tóm lại, có thể nói Vương Ngữ Yên mới chỉ hiểu được bề ngoài câu chữ, mà không thể chân chính lí giải sự tinh túy của võ học.

Nói cách khác, nàng đọc bí kíp võ công, vốn không phải là vì muốn bảo vệ bản thân, mà thuần túy chỉ là vì Mộ Dung Phục. Chính là vì cái tâm tình chỉ chạy theo nam nhân này, cho nên nàng đang nắm thế chủ động mới thành ra bị động.

“Ta tầm tuổi ngươi là bắt đầu tập võ rồi. Đương nhiên, học võ là phải chịu khổ, ngươi nếu không kiên trì được, lúc nào cũng có thể dừng lại.”

Vương Ngữ Yên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tuy rằng tùy thời có thể dừng lại là một điều kiện rất mê người, nhưng giang hồ nông sâu khó dò, ít nhất cũng phải có một chút công phu bảo vệ mình, tốt nhất là đừng để bị người ta bắt được. Vì thế, ta liền hỏi luôn: “Huynh vẫn nên dạy ta đi, nếu không sau này có người bắt nạt ta, ta phải làm sao đây?”

“Ai dám?” Giọng của Mộ Dung Phục bỗng nhiên lạnh xuống, tuy rằng sắc mặt không thay đổi, khiến cho Vương Ngữ Yên trong đầu đột nhiên bật ra hai chữ: uy nghiêm.

Hình như đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn biểu lộ sự uy nghiêm trước mặt nàng. Dù sao người ta cũng là Nam Mộ Dung a, trên người cũng phải có chút ít khí phách chứ.

“Chỉ cần có ta ở đó, ta tuyệt đối sẽ không cho phép.” Mộ Dung Phục kiên định nói. Khi phát ngôn ra lời này, trên mặt thiếu niên dường như tỏa sáng, vầng sáng không chói mắt nhưng lại phảng phất như có thể làm tổn thương mắt nàng.

Vương Ngữ Yên đột nhiên có tâm tình của nhà có con trai trưởng thành a. Tuy rằng bây giờ còn chưa thể hoàn toàn chắc chắn Mộ Dung Phục về sau sẽ không trở thành một tên cặn bã, nhưng ít ra cũng sẽ không ngoan độc giống như trong nguyên tác, cũng sẽ không vì muốn làm phò mã Tây Hạ mà đẩy nàng xuống giếng hoang.

Nàng nỗ lực vươn tay, gian nan vỗ bả vai của Mộ Dung Phục, mười phần chính nghĩa nói: “Đường Tan, ngày mai ngươi dạy ta võ công đi, ta tuyệt đối sẽ không làm người xấu bắt nạt ngươi…”

Cũng sẽ không để cho ngươi biến thành người xấu.


Mộ Dung Phục vừa bày ra bộ dạng nghiêm nghị nghe được lời này liền ôm bụng cười thành tiếng, sau đó chỉ vào nàng cười ha ha.

“Cười cái gì?” Vương Ngữ Yên chống nạnh trừng hắn, vừa khen ngươi ngươi liền lên mặt sao? Bà đây có cái gì buồn cười hả?

“Rõ ràng là trẻ con, còn học cách nói của người lớn.” Mộ Dung Phục nhịn cười, lắc lắc đầu, lại chọc chọc thái dương của nàng.

“Ta vốn chính là người lớn!” Vương Ngữ Yên quýnh lên, bật thốt.

“Được được, là người lớn.” Mộ Dung Phục bắt đầu giở giọng dụ dỗ, tựa như nói với một kẻ say rượu nằng nặc nói bản thân không say, “Ngoan, học xong võ công rồi, về sau là có thể bảo vệ được ta.”

Bảo vệ ngươi…Ngươi đùa à?

“Công tử…” Một thanh âm sợ hãi vang lên.

Vương Ngữ Yên theo phản xạ quay đầu lại nhìn, liền thấy một tiểu nha đầu xinh đẹp đáng yêu! Nàng mặc một bộ quần áo màu ngọc bích, vẻ mặt ngượng ngùng. Đứng phía sau nàng là một tiểu cô nương cũng tầm tuổi ấy, trang sức giống nhau, chỉ là quần áo màu đỏ thắm. Các nàng khuôn mặt thanh tú, đồng thanh mở miệng nói: “Ra mắt công tử, xin chào Vương cô nương.”

Vương Ngữ Yên cảm thấy bản thân đã biết hai người này là ai, quả nhiên sau đó Mộ Dung Phục nói: “Hai nha đầu này gọi là A Bích và A Châu, ngươi nhìn màu sắc quần áo là có thể phân biệt. Mẫu thân của ta thấy gia cảnh nhà các nàng bần hàn, nên thu nhận, tuy rằng muốn ban cho ta, nhưng mà ta có tay có chân, cũng không cần nha hoàn hầu hạ.”

Vương Ngữ Yên cẩn thận nhìn hai người này, tuy rằng các nàng so với Vương Ngữ Yên cũng chỉ lớn hơn tầm một hai tuổi, nhưng mỗi người đã có phong thái khác nhau, một người ôn nhu dễ gần, một người xinh đẹp hào phóng, quả thật rất giống như trong nguyên tác miêu tả. Vì thế, ta vừa gặp liền thích các nàng, cho nên đưa tay kéo góc áo của Mộ Dung Phục, nói: “Hai vị tỷ tỷ đều tốt như vậy, ta cũng không đành lòng sai phái các nàng.”

“Đúng vậy, bởi vậy ở trong thôn trang của chúng ta, các nàng cũng được coi như một nửa tiểu thư.”

“Vậy ta lại có thêm một Mộ Dung biểu tỷ rồi.”

Mộ Dung Phục nghe vậy liền giật mình: “Ở đâu ra?”

Vương Ngữ Yên nghiêm trang chỉ vào hai cô nương trước mặt, nói: “Các nàng mỗi người là một nửa tiểu thư của Tham Hợp trang, cộng lại không phải chính là Mộ Dung biểu tỷ sao?”

Mộ Dung Phục liền hiểu ra, xoa đỉnh đầu nàng cười to. A Châu và A Bích cũng buồn cười, cả hai liền cùng kêu không dám nhận.

“Được rồi, hai người các ngươi đến Mạn Đà sơn trang có chuyện gì?” Mộ Dung Phục hỏi.

A Châu mỉm cười, nói: “Phu nhân căn dặn, bảo công tử hôm nay không nên chơi ở đây lâu, cần sớm trở về thu dọn hành lý, ngày mai còn phải ra ngoài.”

“Sao đột nhiên lại như vậy?” Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên đều ngẩn tò te.

“Mẫu thân đột nhiên an bài như vậy, xem ra là có chuyện quan trọng. Yên nhi, xem ra ngày mai ta không dạy ngươi võ công được rồi.”

Vương Ngữ Yên vội vàng xua tay: “Chính sự quan trọng hơn, chờ huynh về rồi dạy ta cũng được mà, ta ở đây đâu chạy đi đâu được, biểu ca xin cứ yên tâm.”

A Bích khẽ cười một tiếng: “Vương cô nương nói chuyện thật thú vị.” Nàng nói bằng tiếng Tô Châu, cho nên giọng nói vô cùng ngọt ngào dễ nghe động lòng người.

“Các ngươi ngày thường ở nhà rất bướng bỉnh, nếu không lúc ta không có nhà, cứ đến chơi với biểu muội đi.” Mộ Dung Phục mở miệng nói, Chu Bích hai người đều mỉm cười gật đầu. Hắn lại quay sang Vương Ngữ Yên: “Ngươi hiện tại biết không ít chữ, ta ở trên đường đi nếu thấy có gì hay, liền cho người dùng bồ câu mang tin tức về, dạy ngươi cách đọc mật thư, còn nhớ rõ không?”

“Nhớ rõ, chữ có thanh bình thì đọc thanh nhập, chữ có thanh nhập thì đọc thanh thượng…” Vương Ngữ Yên đọc liến thoắng. Có lẽ là vì từ nhỏ đã gần gũi, cho nên Mộ Dung Phục cũng không giống như trong nguyên tác đề phòng nàng, ngay cả cách đọc mật thư cũng dạy cho nàng.

Gần đây, số lần Mộ Dung Phục phải ra ngoài ngày càng nhiều, ngoại trừ tuần tra sản nghiệp của gia đình, hắn còn đi kết giao với quan viên trong địa phương. Mộ Dung phu nhân hình như vội vã muốn bắt hắn một mình đảm đương mọi thứ, cho nên chuyện sai người hầu đi gọi hắn về nhà diễn ra thường xuyên, áp lực đè lên đầu hắn cũng mỗi lúc một nặng.

Chính là theo sự tăng lên của tuổi tác, Mộ Dung Phục cũng bắt đầu có sự tự giác của người lớn, không còn tố khổ với Vương Ngữ Yên nữa, mỗi lần chơi chung với nàng, đều là nhân nhượng chiếu cố. Hắn như vậy khiến nàng tương đối tiết kiệm sức lực, nhưng mà…

Nhìn bóng dáng Mộ Dung Phục rời đi cùng A Châu A Bích, Vương Ngữ Yên thở dài. Đấu tranh với sự phát triển của nguyên tác thật là một nhiệm vụ gian khổ, ảnh hưởng của biểu muội và mẫu thân, bên nào lớn bên nào nhỏ, thằng ngốc cũng nhìn ra được. Lại nói chuyện cách đọc mật thư, có lẽ bởi vì bây giờ nàng còn quá nhỏ, cho nên không khiến hắn đề phòng, nói không chừng chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ hối hận vì đã nói cho nàng chuyện cơ mật này.

“Tỷ tỷ, ngươi lại phái cháu trai đáng thương của ta ra ngoài à?” Vương phu nhân trong giọng nói thể hiện rõ ràng sự không đồng ý với cách giáo dục con của Mộ Dung phu nhân.

Lí Thanh La là người yêu ghét rõ ràng, nàng dám thẳng thắn nói muốn Đoàn Chính Thuần bỏ thê bỏ thiếp, cùng nàng chung sống một đời, có thể nói là tính cách cực kì mạnh mẽ. Cái nàng suốt đời theo đuổi chính là cùng người mình yêu sống khoái hoạt, còn cái loại chuyện phục quốc này mà bắt nàng làm, thà cứ một đao chém chết nàng còn thoải mái hơn. Bởi vậy, đối với hành vi “tra tấn” Mộ Dung Phục của Mộ Dung phu nhân, nàng luôn oán giận.

“Đệ muội nói gì lạ vậy. Vì nghiệp lớn phục quốc, nam nhi chịu chút khổ cực, mà đó lại là bổn phận của con cháu nhà Mộ Dung, có cái gì mà đáng thương?” Mộ Dung phu nhân không tức giận, vẫn đoan chính đáp lại.

So sánh với Vương phu nhân rạo rực phơi phới, Mộ Dung phu nhân tuổi tác xấp xỉ nàng lại già hơn rất nhiều. Có thể thấy được cuộc sống quá mệt mỏi, đối với nhan sắc của nữ nhân hoặc ít hoặc nhiều đều có ảnh hưởng không tốt.

“Cái gì gọi là nghiệp lớn phục quốc, biết rõ là không làm được, vì sao cứ phải cố chấp như vậy?”

Vương Ngữ Yên cơ hồ muốn vì những lời này của mẫu thân mà vỗ tay hoan hô, quả nhiên không phụ công lôi kéo bà đọc sách với nàng, thật sự là gần đèn thì rạng a.

“Châu chấu đá xe! Lấy trứng chọi đá!” Vương phu nhân cảm thấy bản thân dùng thành ngữ rất hay, càng thêm đắc ý, lại bồi thêm một câu, “Quạ đen còn muốn làm phượng hoàng!”

Này này, câu cuối cùng sẽ không…Vương Ngữ Yên yên lặng

Vương phu nhân quả nhiên nổ quá nhiều liền châm ngòi rồi. Chỉ thấy Mộ Dung phu nhân không ngừng dùng ánh mắt phóng dao lại đây, cả giận nói: “Cái loại người lúc nào cũng chỉ nam nam nữ nữ như ngươi, làm sao có thể lí giải được đại sự của Mộ Dung gia?”

Giờ phút này, đi cùng Mộ Dung phu nhân chính là A Bích, nàng dường như bị sự tranh cãi của hai vị phu nhân này làm cho kinh ngạc không biết làm gì cho phải. Vương Ngữ Yên thấy thế, liền mỉm cười với nàng, sau đó vẫy tay ý bảo nàng theo bản thân đi ra ngoài.

“Đáng sợ lắm phải không? Các nàng một ngày mà không ầm ĩ hai ba câu thì sẽ không thoải mái, ngươi không cần để ý.”

A Bích đỏ mặt: “Đa tạ Vương cô nương.”


Quả nhiên là ôn nhu như nước, uyển chuyển đáng yêu, Vương Ngữ Yên nhịn không được liền tiến lên, hôn “chụt” một cái, nói: “A Bích tỷ tỷ, lúc ngươi đỏ mặt cũng thật xinh đẹp.”

A Bích chưa từng gặp qua một tiểu cô nương nào háo sắc như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ ửng lên.

“Gần đây ở trong trang có chuyện gì vui không?” Vương Ngữ Yên cười hì hì, chuyển hướng đề tài.

“Cũng không có gì mới, chỉ là hôm qua có mấy đại hán đến bái kiến phu nhân, nghe nói là thủ hạ đắc lực của lão gia lúc ngài còn sống.”

“Có phải có một vị họ Bao?” Vương Ngữ Yên lập tức hưng phấn hỏi.

“Vâng, người này tên có chút kì quái, hình như gọi là Bao Bất Đồng.” A Bích thành thành thật thật đáp lại.

Quả nhiên là đám người Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác! Vương Ngữ Yên ngay sau đó liền hỏi: “Bọn họ tới làm cái gì?”

A Bích cắn môi suy nghĩ, sợ hãi nói: “Ta cũng không rõ lắm, chỉ thấy bọn hắn nói với phu nhân, hình như là công tử đã trưởng thành rồi, còn có di ngôn của lão gia, nói cái gì mà…Lý tưởng phục quốc, không bao giờ quên.”

Vương Ngữ Yên trong lòng liền trầm lặng. Nàng làm sao lại quên chứ, ngoại trừ Mộ Dung phu nhân ra, còn có một đám người thời thời khắc khắc lúc nào cũng nhắc nhở Mộ Dung Phục “phục quốc”. Nếu nói Mộ Dung phu nhân là dùng kỳ vọng trói buộc hắn, thì gia tướng Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác chính là dùng trung thành kìm kẹp hắn.

Biết rõ không thể thành công, nhưng lại không còn lựa chọn nào khác.

“Tiểu Bạch, hôm nay thật có tinh thần nha.” Một tay vuốt ve bộ lông trắng của con bồ câu đưa tin, một tay Vương Ngữ Yên lại sờ xuống chân nó lấy mảnh vải ra. Con bồ câu này vừa mới phi qua cửa sổ vào trong, bay suốt cả một chặng đường dài không ngừng nghỉ, vậy mà vẫn còn sung sức lắm.

Mộ Dung Phục trong thư viết “Đã sai người mang tượng đất về cho ngươi”, “Hôm nay sẽ gặp mặt tri phủ”, bất quá trong lúc vô ý hắn viết một câu làm nàng chú ý: “Thuận tiện nhớ cho Tiểu Bạch ăn.”

Đại bộ phận tình báo của Mộ Dung gia đều dùng bồ câu đưa tin, nếu có thể lợi dụng điểm nàng, nói không chừng về sau sẽ có tác dụng lớn. Cứ cho là không thể gây ảnh hưởng đến đám gia tướng kia, nhưng ít ra cũng có thể biết rõ hướng đi của bọn họ.

Trong kho sách của Vương gia, những bộ sách về “Nuôi dưỡng bồ câu” “Ba trăm câu hỏi về thuần hóa chim chóc” hay kĩ thuật nuôi chim…Hẳn là cũng có nhỉ?