Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 4: Tiểu cao triều, ba vạn bộc phát! Cầu xin định thủ lĩnh! (4)

Mộ Dung Gấm ánh mắt

lạnh lùng liếc qua hắn, cuối cùng xoay người đến phía trước Đông Phương

Khải: “Lần tỷ thí này sẽ tiếp nhận chức vụ phó tướng quân Mộ Dung, không biết hoàng thượng có cho rằng thảo dân có thể đảm nhiệm chức vụ này

không?”

“Có thể! Dĩ nhiên có thể, tiên sinh võ công cao cường,

mưu kế hơn người, trẫm quyết định mệnh cho ngươi làm phó tướng của quân

Mộ Dung, tạm thay mặt Mộ Dung tướng quân quản lý quân đội!” Đông Phương

Khải cũng không muốn suy nghĩ người này có phải môn khách của Đông

Phương Trạch hay không, chỉ biết hắn đã định người này.

“Lời hứa của thiên tử đáng giá nghìn vàng, hoàng thượng không thể đổi ý.”

“Tuyệt không đổi ý!”

“Vậy trước hết xin hoàng thượng thứ cho thần tội khi quân!”

“Cái gì?”

“Khi quân?”

Nghe vậy, mọi người đều chấn động, sao lúc này lại xuất hiện tội khi quân?

Nhất thời sắc mặt của Đông Phương Khải trầm xuống: “Ngươi hãy nói một chút việc ngươi lừa dối trẫm?”

Mộ Dung Gấm quỳ một chân trên đất: “Xin hoàng thượng thứ tội trước, thảo dân mới dám nói!”

Ánh mắt Đông Phương Khải thâm trầm liếc nhìn người trên đất, lại liếc Đông

Phương Trạch đang cúi đầu, suy nghĩ chốc lát rồi phất tay: “Thôi! Trẫm

thứ cho ngươi vô tội!”

“Hiện tại ngươi có thể nói cho trẫm ngươi lừa gạt trẫm cái gì chưa?”

Mộ Dung Gấm nghe vậy liền đứng dậy. đang trong lúc mọi người mắt không

chớp nhìn áo choàng được vén lên, lộ ra một thân áo váy tơ trắng đơn

giản, thế như một mái tóc dài rũ xuống, sau đó khi mọi người nhìn thấy

mặt, nhất thời sợ ngây người, cả sảnh đường tĩnh mịch.

“Thần nữ Mộ Dung Gấm, tham kiến hoàng thượng!”

“B – A – N – G!” Đông Phương Nhuận từ trên ghế lăn xuống, biết bên trong

là ai là một việc, chân chính nhìn thấy lại là việc khác, thật sự là một loại kích thích.

“Này này chuyện này…” Đông Phương Khải kinh

ngạc tay cũng run lên, hắn không ngờ khi quân trong lời nàng lại là cái

này, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn kích động sau khi là bại lộ, tay vỗ bàn:

“Lớn mất, Cẩm Hoa, rốt cuộc ngươi có biết mình đang làm gì hay không?”

Mộ Dung Gấm ngẩng đầu: “Hoàng thượng đang tức giận sao?”

“Lớn mật! Cẩm Hoa quận chúa, còn không mau quỳ xuống nhận sai!”

Mộ dung gấm khẽ mỉm cười, nụ cười lạnh lung phát rét: “Cẩm Hoa nhớ hoàng

thượng đã tha thứ cho tội khi quân của thần nữ, Cẩm Hoa làm sao chỗ

nào?”

Đông Phương Khải đột nhiên đứng dậy: “Cẩm Hoa, ngươi thật to gan, người tới, giam nàng ta vào Thiên Lao cho ta!”

Mộ Dung Gấm nhìn cũng không nhìn thị vệ đang đi tới gần mình, chỉ nhìn

Đông Phương Khải: “Ngày đó Cẩm Hoa cứu Tô tiểu thư, hoàng thượng phá vỡ

quy tắc ban cho Cẩm Hoa làm qua ngũ phẩm ở Thái y viện, không để ý đến

quy định thông thường cho Cẩm Hoa làm chức danh này, Cảm Hoa cho là

hoàng thượng hiểu một dạo lý, chỉ dùng người mình biết, hoàng thượng dám làm dám chịu!”

“Hôm nay tỷ thí tại giáo trường này, hoàng thượng đã từng nói qua nữ tử không được đi vào không? Cẩm Hoa lấy tài năng của mình đoạt được vòng tay nguyệt quế, cũng chính miệng hoàng thượng hứa

hẹn chức vụ cho Cẩm Hoa, chẳng lẽ hoàng thượng muốn ở ngay trước mặt văn võ bá quan nói không giữ lời hay sao? Mặc dù Cẩm Hoa là nữ nhi, nhưng

lại không kém so với nam nhi, chẳng lẽ hoàng thượng thượng vì Cẩm Hoa là nữ nhi mà phủ nhận tất cả của Cẩm Hoa hay sao?”

“Ngươi…” Đông Phương Khải á khẩu không trả lời được khi bị Mộ Dung Gấm nói như vậy.

“Lớn mật! Ngươi lại dám chống đối hoàng thượng!”

Mộ Dung Gấm lạnh lùng quét qua: “Ta cũng chỉ nói thật, nếu hoàng thượng cố ý xử tội ta, ta không còn lời nào để nói!”

Cả trường lập tức tĩnh mịch, Đông Phương Trạch phất vạt áo quỳ xuống: “Phụ hoàng, nếu phụ hoàng xử tội Cẩm Hoa, vậy xử phạt luôn cả nhi thần đi!

Trước đó vài ngày nhi thần tình cờ phát hiện Cẩm Hoa vô cùng tài hoa,

nhất thời thâm tâm luyến tiếc tài năng hơn nữa nhi thần dã từng tận mắt

thất lực thu hút của Cẩm Hoa trước quân Mộ Dung, so với việc đột nhiên

bổ nhiệm một vị tướng quân, hiên nhieen Cẩm Hoa có thể ổn định lòng quân hơn. Hiện nay Man tộc đang chìm chằm chằm, tùy thời có thể tiến công

một lần nữa, nhi thần lo lắng lòng quân không yên, sẽ tạo nên tổn thất

nghiêm trọng, cho nên mới cả gan đề cử Cẩm Hoa, nếu đã khiến phụ hoàng

không vui, xin phụ hoàng giáng tội!’

Đông Phương Thực chế nhạo,

mặt lộ vẻ khinh bỉ: “Rốt cuộc hoàng huynh nhìn trúng người Cẩm Hoa hay

là tài năng của Cẩm Hoa, đây vẫn còn phải chờ bàn luận. Nếu thần đệ nhớ

không lầm, vừa vặn hoàng huynh mới phế thái tử phi không lâu đúng

không?”

Nghe vậy, nhất thời ánh mắt của mọi người biến chuyển,

bởi vì sự thật Mộ Dung Gấm là nữ tử nên đã hoàn toàn đặt sự tán thưởng

và kinh ngạc ra sau đầu!

Đông Phương Trạch lạnh lùng liếc nhìn

Đông Phương Thực, động tác quỳ xuống đất không thay đổi: “Nhi thần là

thái tử, dĩ nhiên là lấy quốc sự làm trọng, tiến cử Cẩm Hoa quận chúa

chỉ là bởi vì hài lòng, tuyệt không có tư tình nữ nhi!”

“Lời nói đàng hoàng ai cũng nói được.”

Cảm thấy ánh mắt của Đông Phương Khải càng ngày càng lạnh, Đông Phương

Trạch biết mình nói gì cũng vô dụng, hiện tại việc hắn làm chính là trầm mặc! di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Ánh mắt Mộ Dung Gấm buồn bã, ngay cả Đông

Phương Trạch là thái tử của một nước, nhưng vẫn chưa kế vị, hiển nhiên

vẫn bị Đông Phương Khải chi phối!

Mộ Dung Gấm nhìn về phía mặt

âm nhu của Đông Phương Thực, lạnh lùng nói: “Hiện tại biên quan náo

động, Man tộc xâm lấn, Nhị vương gia không quan tâm quốc gia đại sự,

ngược lại nghiên cứu thấu đáo tự tình nhi nữ!”

Mắt Đông Phương

Thực như một con rắn chuyển quanh người Mộ Dung Gấm: “Cẩm Hoa quận chúa

như thế nào lại khẳng định bổn vương không quan tâm quốc gia đại sự?

Ngươi thân là nữ tử lại ra vào trại lính, chẳng lẽ không phải là quốc

gia đại sự?”

Mộ Dung Gấm không muốn giải thích với hắn, cục diện

này nàng đã sớm nghĩ tới, kết quả mà nàng chờ đợi chỉ có hai, một là

Đông Phương Khải phá cách bổ nhiệm nàng, nếu không chính là không công

mà lui. Nhưng nàng chưa bao giờ làm chuyện không công mà lui!

Mời tướng không bằng khích tướng, Mộ Dung Gấm không nói gì nữa, chỉ thi lễ

nói: “Nếu tâm ý hoàng thượng đã quyết, vậy coi như Cẩm Hoa chưa từng

tới! Cẩm Hoa cáo lui!”

Trong khi Mộ Dung Gấm sắp đi ra khỏi giáo tường, tiếng nói Đông Phương Khải truyền đến: “Người tới! Lĩnh chỉ!”

Nghe tiếng, Mộ Dung Gấm nhếch môi cười!