Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 49: Yêu Đao Phi Nguyệt, sư muội?

Đêm lạnh như nước, Mộ Dung Gấm không buồn ngủ chút nào, trong lòng có chút phiền muồn, cảm giác tối nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Đột nhiên, một mùi hoa

nhàn nhạt bay vào mũi, Mộ Dung Gấm nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, quả nhiên

trông thấy vô số cánh hoa đỏ phiêu sái trên bầu trởi . Sắc đỏ nhìn thấy

mà kinh người bap phủ phía chân trời, trong nháy mắt, một bóng dáng phi

hồng từ trong hoa vũ phi xuống, tóc đen bay múa, lụa đỏ tung bay, mũi

chân đạp cánh hoa bay về phía trước, khinh công này quả thực là đã đạt

tới đỉnh cao.

Cuối cùng bóng dáng phi hồngthon dài cũng rơi xuống nóc nhà đối diện với Mộ Dung Gấm, tóc đen bay như suối chảy, Mộ Nhiên

quay đầu, lộ ra dung mạo kinh người. Gương mặt này cao thấp khó phân

biệt, nhưng Mộ Dung Gấm biết hắn là đàn ông, nhưng một ngươi đàn ông

như vậy, thật sự là làm cho người ta không vui nổi. Lông mày dài nhỏ

phong tình vô hạn, phượng mâu dài mị nhãn như tơ, ánh mắt lại giống như

một con dao ôn nhu, khi ngươi trầm mê ở trong đó sẽ ngay lập tức cắt đứt cổ họng ngươi. Đôi môi mỏng giống như nhiễm đỏ máu tươi, đẹp đến kinh

người, giữa trán trơn bóng là một đóa huyết sắc sắc vi, khiến cho hắn

càng thêm xinh đẹp diêm dúa lẳng lơ.

Một nam nhân rất đẹp, thế

nhưng nam nhân này như yêu như ma, làm cho người ta vừa liếc mắt đã cảm

thấy nguy hiểm, chỉ muốn tránh né.

Mộ Dung Gấm nhìn chằm chằm

người đối diện, đôi môi hé mở, khóe môi mỉm cười, âm thanh lại vô cùng

băng lãnh: “Sắc vi hoa* vũ, y phục phi hồng, yêu đao phi nguyệt, chẳng

lẽ Tần lâu chủ chuẩn bị tự thân động thủ?”

*sắc vi hoa: hoa tường vi.

Trên giang hồ một trong những tà phái khiến người ta sợ hãi nhất chính là _

Yêu Nguyệt lâu, là nơi nuôi dưỡng sát thủ. Bọn họ thu tiền giết người,

chỉ cần có người trả tiền, hoàng đế bọn họ cũng sẽ ra tay. Phong quốc

trong vòng nửa tháng đổi hai hoàng đế chính là kiệt tác của bọn họ,

nhưng hoàng thất nước đó lại không làm gì được bọn họ, có thể thấy được

phách lối đến trình độ nào. Mà lâu chủ của bọn họ chính là nam nhân như

yêu ma trước mắt này – Tần Phi Nguyệt!

Tin đồn hắn đam mê màu đỏ, không ngừng mặc y phục có màu này. Mỗi thứ hắn thích đều có màu này,

nói ví dụ như… Máu tươi! Nơi hắn xuất hiện nhất định trải đầy hoa tường

vi, mà y phục hoa lệ đỏ chót kia cũng là một dấu hiệu của hắn. Võ công

của hắn cao cường, trong tay cầm yêu đao có tên là Phi Nguyệt, nghe nói

chí cần bị nó thương tổn, trong nháy mắt sẽ bị hút hết máu tươi, trở

thành một cái xác khô.

Những tin tức này Mộ Dung Gấm đã sớm biết, nhưng ngoài ý muốn nàng là, Tôn Phỉ Phỉ làm sao có thể mời tới vị đại

thần này? Phải biết rằng tính khí Tần Phi Nguyệt ngày là hỉ nổ vô

thường, trừ phi hắn tự nguyện, nếu không ai cũng không mời nổi hắn. Nói cách khác…hắn là vì nàng mà đến!

Môi đỏ huyết sắc của Tần Phi

Nguyệt khẽ câu, âm thanh mị hoặc sống mái khó phân biệt được vang lên:

“Ngươi nói bổn tọa nên gọi ngươi là gì đây? Là Mộ Dung Gấm, là bàn tay

trắng nõn y tiên, hay là mặt quỷ Tà Y mà người trên giang hồ xưng gọi?”

Bị mị nhãn của Tần Phi Nguyệt nhìn, Mộ Dung Gấm càng cảm thấy lạnh hơn, mà câu nói tiếp theo của Tần Phi Nguyệt lại làm nàng rơi vào cả hầm băng.

Chỉ thấy môi đỏ hấp dẫn đóng mở, âm thanh ôn nhu: “Hay

là______sư______muội”

“Đùng!” Mộ Dung Gấm giống như nghe thấy có

cái gì rơi vào trong lòng đang bình lặng của nàng, làm cho lòng nàng khẽ run hai cái. Hồi lâu, nàng cười, không còn là nụ cười ôn hòa nữa mà

ngược lại có chút tùy ý, có chút trương dương. Nàng nhớ người kia đã nói qua, hắn còn thu một đồ đệ, chỉ là mười năm trước đã cắt đứt gân cốt

toàn thân ném đi không ngờ lại là hắn!

Bây giờ suy nghĩ một

chút, quả nhiên không hổ là hai thầy trò, một người đứng đầu ma vực

người trong võ lâm thiên hạ không dám trêu chọc, một người là người gặp

người sợ, nổ tiếng xấu Tu La sát tay, tác phong làm việc đều giống nhau.

Mộ Dung Gấm phi thân từ cửa sổ ra ngoài, nháy mắt liền đứng trên nóc nhà.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Mộ Dung Gấm nói: “Ngươi cố ý đến,

cũng không phải chỉ vì muốn nhận thức một sư muội như ta đây chứ?”

Ánh mắt Tần Phi Nguyệt như thực như hư rơi trên người Mộ Dung Gấm, từ từ nói: “Nghe nói hắn đưa vật kia cho ngươi!”

Khẳng định như thế, hiển nhiên đã tra được rất rõ ràng, Mộ Dung Gấm vung tay

áo, mặt nạ trên mặt biến mất trong nháy mắt, lộ ra dung nhan yêu dị đến

mức tận cùng, so với dung nhan của Tần Phi Nguyệt cũng là không phân cao thấp. Trong nháy mắt Tần Phi Nguyệt nhìn thấy dung nhan của Mộ Dung Gấm , trên mặt có một tia kinh ngạc, cũng có một tia kinh diễm. Hắn đã nắm

rõ tin tức của Mộ Dung Gấm, nhưng gương mặt kia tuyệt đối không có ở

trong tư liệu mà hắn có được, dung nhan khiến hắn vô cùng rung động.

Mộ Dung Gấm ngước mắt, đôi mắt trầm thủy hiện lên tia tử sắc, đóa hoa sen

nở rộ yêu dị hiện lên giữa hai hàng lông mày: “Ngươi có thể lấy đi sao?”

Mặc dù nàng rất hi vọng hắn có thể lấy đi, nhưng nàng biết hi vọng này vĩnh viễn chỉ là xa vời, ma vực chí bảo____ mặc liên, nó có thể khiến người ta có thể chất không tưởng, có thể cấp cho người có được công lực vô

thượng, cũng có thể cho người ta có được sinh mạng lần thứ hai, có thể

là chỉ bảo mà người trong võ lâm đều tranh giành, Tần Phi Nguyệt muốn

cũng không phải là ngoài ý muốn của nàng.

Ma Liên vốn là được

nuôi dưỡng trên người của người kia, trên người nàng cũng chỉ là do hắn

dùng trăm năm công lực kết thành hạt sen.Nhưng hạt sen đó đã nở hoa ở

trong thân thể nàng, coi như có giết nàng cũng không chiếm được.

Tần Phi Nguyệt có chút mất hồn nhìn hoa sen kia, ba cánh. Hắn nhớ tới trên

trán Lam Phệ Thiên là chícn ánh, thời gian mười năm quan đi, rốt cuộc

hắn cũng nhìn thấy được đóa sen này rồi. Nhưng trong lòng hắn có hận ý,

mặc dù đã hết sức khắc chế, tuy nhiên nó vẫn không nhịn được toàn thân

run rấy, không chỉ có hận, còn có khắc vào trong xương----sợ hãi!

Một màn năm đó, hắn liều mạng muốn quến, tuy nhiên phát hiện ra mình nhớ

càng thêm rõ ràng. Một màn máu tanh, hơi thở địa lao tràn ngập ăn mòn

thi cốt, đếm đó không ngừng chém giết, cong có xương cốt toàn thân đứt

thành từng khúc, cùng độc dược phế tâm kia.

Mộ Dung Gấm nhìn vẻ

mặt của hắn, nhất thời hiểu rõ. Có lẽ mình đã trải qua, hắn cũng đã trải qua, mà trên người của nàng cũng dính vào lạnh như băng. Nhưng nàng

không hận người kia, bởi vì nàng chưa bao giờ cần tới hận để chống đỡ!

“Ha ha ha! Tần Phi Nguyệt đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, cười đến

cuồng ngạo, trong tiếng cười kia xen lẫn nội lực, lấy toàn thân hắn làm

trung tâm, sóng lớn vòng tròn tứ tán mở ra, ngói vụn tung bay, phòng ốc

xung quanh trăm thước đều bị bay lên phân nửa, chỉ có quán rượu dưới

chân hai người là không tổn hại chút nào.

Bốn phía bắt đầu có âm

thanh khủng hoàng cùng tiếng bước chân dồn dập, Mộ Dung Gấm biết không

thể lưu lại nữa, nhanh chóng đặt mặt nạ lên, muốn rời khỏi lại bị người

bắt được cánh tay. Quay đầu lại đối mặt với dung nhan yêu nghiệt, mùi

hương tường vi nhất thời xung thẳng vào mũi, Mộ Dung Gấm cau mày: “Ngươi còn có việc?”

Tần Phi Nguyệt chuyển tới trước người của nàng,

đôi môi đỏ mọng khẽ câu, ngón tay thon dài đi lên từ cánh tay nàng, sau

đó rơi vào trước ngực nàng, trên mặt hàm chứa nụ cười mập mờ, nhưng sát ý lại dồi dào, thấy Mộ Dung Gấm không cử động, mày liễu nhăn lại:

“Ngươi không sợ ta moi nó ra?”

Mộ Dung Gấm không them để ý: “Nếu

như mà ta vì mình mà sống, có lẽ ta thực sự sẽ để ngươi moi nó ra,

nhưng mà hiện tại ta có lý do để sống, cho nên không thể để ngươi moi nó ra!”

Tần Phi Nguyệt cười khẽ: “Thật đúng là cuồng vọng, ngươi cứ như vậy xác định ngươi có thể chạy trốn từ tay ta?”

Mộ Dung Gấm giơ tay lên đẩy tay hắn ra: “Ta tin tưởng ngươi hiểu trình độ

tàn nhẫn của người kia, ở dưới tay hắn, củi mục cũng biến thành thiên

tài!” Đây tuyệt đối không phải là khen người kia, thủ đoạn tàn nhận của

tên kia khiến cho người ta giận sôi gan. Có thể sống được ở dưới tay hắn võ công tuyệt đối không thấp, những người võ công thấp kia chỉ có thể

trở thành bạch cốt trong địa lao tối tăm không thấy ánh mặt trời mà

thôi!

Hiên nhiên Tần Phi Nguyệt cũng hiểu điều này, miễn cưỡng

thu hồi tay của mình, một chút hoa quang bao phủ trong mắt, cúi người

hôn nhẹ lên môi Mộ Dung Gấm, hơi thở nóng rực cùng với hương hoa phả ra: “Như thế, lần sau gặp lại, sư muội của ta!”

“Ha ha ha!” Từng trận cười phiêu tán trên không trung, hồng y càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở phía chân trời.