Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 46: Giao dịch, đáng giá

Thật đúng là có bỏ mới có được. Nếu như hôm nay Đông Phương Trạch không nói như vậy, tin

tưởng rằng không bao lâu nữa sẽ có người nói đến chuyện tình hậu cung

của thái tử. Ngược lại, hắn chủ động gánh chịu tội lỗi, thậm chí mang

ngôi vị thái tử ra, mọi người chỉ có thể nói hắn là chân chính hiền đức, biết sai biết sửa, ngày sau hẳn là một đời minh quân. Mà Đông Phương

Khải cũng có cách nhìn khác với hắn*. Dù sao một người nguyện ý nhả ngôi vị thái tử ra, so với mấy tên vương gia luôn mơ ước chằm chằm, hiển

nhiên là người càng khiến hắn yên tâm hơn.

Mà lúc này một thị vệ ở bên ngoài đi vào: “Khởi bẩm hoàng thượng, cung nữ thân cận của thái tử

phi đã khai, nói rằng thái tử phi sai nàng xuất cung đi mua thuốc!”

Đem cung nữ thẩm vấn một lần, lập tức lộ chân tướng. Mặc kệ Tôn Phỉ Phỉ

ngụy biện như thế nào, lại không ngăn được thiên tử chi nộ, tại chỗ phế

truất ngôi vị thái tử phi. Nể tình vì thân thể không tốt, trực tiếp cho

người đưa về Tôn gia, từ đó không còn thái tử phi Tôn Phỉ Phỉ nữa.

Chuyện xảy ra như vậy, sợ rằng sau này nàng ta cũng chỉ có thể ở tại Tôn gia, thê thê lương lương qua hết nửa đời sau.

Thiên kim sủng- diễn đànnnleêquuýđôon

Khi Tôn Phỉ Phỉ bị lôi đi, nàng ta hung hăng nhìn chằm chằm Mộ Dung Gấm.

Cái loại ánh mắt này, tuyệt vọng lại càng thâm trầm. Mộ Dung Gấm biết

nàng ta sẽ trả thù, nhưng nàng tuyệt nhiên không để ý.

Hoàng hậu

vui vẻ lôi kéo Mộ Dung Gấm đi nói chuyện, nói là vì xua đi xúi quẩy,

thưởng vô số đồ kêu cung nhân mang đi. Cuối cùng khi thái tử nói muốn

đưa tiễn Mộ Dung Gấm, nàng lập tức cười tươi như hoa, ngheieemx nhiên đã quên con dâu vừa mới bị phế truất, trong mắt chỉ có Mộ Dung Gấm.

Mộ Dung Gấm cũng không quá để ý, hoàng hậu nghĩ như thế nào là chuyện của

nàng. Cùng Đông Phương Trạch song vai ra ngoài, Mộ Dung Gấm thấy hắn cố ý thả chậm bước chân, nhất thời hiểu hắn có lời, dừng bước lại: “Thái tử

nói đi!”

Đông Phương Trạch cười khẽ: “Nàng nói như vậy, ta lại không tiện mở lời rồi!”

“Hôm nay thái tử vẫn không có chỉ trích ta, xem là cực kỳ tin tưởng. Cộng

thêm người đã từng điều tra ta, nói rõ người cứu ta nhất định là có lý

do, thái tử không cần đề phòng, hiện tại có thể nói ra rồi!” Vẻ mặt Mộ

Dung Gấm nhàn nhạt yếu ớt, thêm vào chút tự tin sáng rỡ khác thường.

Chính loại thần tình này khiến cho Đông Phương Trạch cũng bị hấp dẫn.

“Khụ khụ!” Nắm quyền ho khan hai tiếng che giấu sự luống cuống của mình,

Đông Phương Trạch mới nói: “Ta chỉ muốn nàng ra tay cứu một người!”

“Người phương nào?”

“Trang chủ Lạc Anh sơn trang – Lạc Anh Cách!” Đông Phương Trạch thẳng thắn.

Nghe vậy, Mộ Dung Gấm cười: “Ha ha! Lại là hắn, thái tử điện hạ tính toán

thật hay, dùng một cái nhân tình của ta, đi đòi một cái nhân tình lớn

hơn. Lạc Anh sơn trang phú khả địch quốc*, múa bán này của thái tử thật

có lời!”

*Phú khả địch quốc: giàu có nhất nước.

Lạc Anh

sơn trang chính là đại trang thiên hạ đệ nhất, giàu có nhất thiên hạ, có một phần ba tài phú khắp thiên hạ, là long nhân vật tứ quốc đều muốn.

Nhưng nghe nói trang chủ một thân bệnh tật triền miên, bệnh hiểm nghèo

quanh quẩn thân. Nếu có thể trị được tốt, dĩ nhiên là một phần ân huệ

lớn bằng trời. Đông Phương Trạch nếu có thể lôi kéo được người này, đến

lúc đó đừng nói địa vị vững chắc, khi kế thừa ngôi vị hoàng đế, Thiên

Khải cũng sẽ biến thành một quốc gia vững mạnh hơn cả!

Trong khi

các vương gia khác vẫn còn lôi kéo trọng thần trong triều, Đông Phương

Trạch đã đem bàn tay hướng tới thiên hạ. Mưu lược như vậy, có thể nào

không đáng sợ đây?

“Ta không muốn lừa gạt nàng, cũng không cần

lừa gạt nàng. Chỉ không biết nàng có nguyện ý ra tay không đây?” Đông

Phương Trạch không để ý bị Mộ Dung Gấm nhìn thấu. Có lúc một người ngụy

trang đã lâu, cũng hi vọng có một người có thể hiểu mình, dù là thấy

được một ít mặt không tốt của mình cũng không có việc gì. Mà hắn có loại cảm giác này đối với Mộ Dung Gấm, không tính đến việc nam nữ yêu đương, nhưng hắn càng hi vọng nàng có thể trở thành hồng nhan tri kỷ của mình. Không cần có gì để che giấu, khiến cho hắn buông lỏng mình một chút,

như vậy hắn đã cảm thấy rất tốt rồi.

Thiên kim sủng- diễn đànnnleêquuýđôon

Mộ Dung Gấm quay đầu nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt rất nhạt nhưng lại rất

thâm trầm,xem thực hơn rất nhiều so với vẻ hắn vẫn luôn ngụy trang. Hồi lâu, nàng thở dài, quả nhiên đế vương đều là những người âm mưu. Đông

Phương Trạch cũng không phải là dùng âm mưu với nàng, mà là dùng dương

mưu. Cái gì cũng rất rõ ràng đặt ở trước mặt nàng, không bắt buộc nàng,

nhưng cố tình như vậy nàng càng không cự tuyệt được. Nàng không thích

hoàng thất lục đục đấu đá, cũng không có hảo cảm với mấy vị vương gia,

nhưng cố tình Đông Phương Trạch này lại khiến nàng không thể ghét nổi.

Không tính là bằng hữu, ái mộ sao? Nàng không nhìn được gì từ mắt hắn,

mà chính nàng càng không thể nào, có thể, đây chính là sức quyến rũ từ

nhân cách đi!

“Người ta có thể chữa bệnh, nhưng thay vào đó, người cần đồng ý với ta một yêu cầu!”

“Mời nói!” Lấy được đáp án Đông Phương Trạch cũng không tỏ ra vẻ mừng rỡ, cũng có thể nói là đáp án trong dự liệu.

Mộ Dung Gấm chăm chú nhìn hắn, vẫn luôn nhìn sâu vào trong đó, vô cùng

trịnh trọng nói ra một câu: “Bất cứ lúc nào, bảo toàn Mộ Dung!”

Nghe vậy, Đông Phương Trạch thu hồi nụ cười, cũng trịnh trọng gật đầu: “Nhất định!”

Hai người nhìn nhau, ở nơi này đã đạt thành nhận thức chung, cũng có thể

nói là một cuộc giao dịch. Đông Phương Trạch cần chính là một nhân tình của thiên hạ đệ nhất sơn trang, nhân tình này rất lớn, người bình

thường không thể cấp nổi, mà Mộ Dung Gấm cần chính là an bình của nhà Mộ Dung. Chỉ cần một ngày còn Đông Phương Trạch, hắn đều phải đảm bào an

nguy của nhà Mộ Dung. Đối với Mộ Dung Gấm mà nói tương đương đã tìm được một bức tường bảo hộ cho nhà Mộ Dung. Mặc dù không biết mạnh cỡ bao

nhiêu, nhưng ít nhất là hữu dụng. Đồng thời cũng tỏ thái độ với Đông

Phương Trạch, nhà Mộ Dung không tham gia đảng phái tranh giành, không

phải đồng minh của hắn, nhưng tuyệt đối cũng không trở thành kẻ địch,

coi như là Đông Phương Trạch buôn bán có lời.

Bên ngoài cung, Mộ

Dung Gấm nhìn về chân trời, khóe môi nâng lên nụ cười yếu ớt từ trong

tâm. Có lẽ hứa hẹn của Đông Phương Trạch không so được với nhân tình của Lạc Anh sơn trang, nhưng mà Đông Phương Trạch có thể bảo toàn cho phụ

thân của nàng, như vậy đối với nàng mà nói, nhân tình này đáng giá!