Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 37: Sở Dạ tiến một bước

“Tiểu thư, người

thật sự muốn đi tham gia sao?” Trên đương trở về Mộc Hương không chỉ

hỏi một lần tiểu thư nhà mình. Thật ra thì trong lòng của nàng ta hoàn

toàn cảm thấy không thể tin được. Ở trong ấn tượng của nàng, hình như

tiểu thư cái gì cũng không biết, cầm không thấy nàng đánh qua, cờ cũng

chưa từng đụng, thư pháp sao? Nàng không hiểu, tranh chữ tiểu thư cũng

chưa từng vẽ qua, thi từ càng không cần phải nói. Khiêu vũ? Nàng không

thể tưởng tượng ta được dáng vẻ tiểu thư nhà mình khiêu vũ…

Mộ

Dung Gấm nhàn nhạt nhìn nàng một cái: “Nếu hoàng thượng có lệnh, dĩ

nhiên phải tham dự. Chỉ là tham dự cái gì, đến lúc đó rồi hãy nói!”

“Đến lúc đó mới nói? Nhưng người ta đã bắt đầu chuẩn bị từ trước rồi, tiểu thư không chuẩn bị một chút sao?”

“Ngươi thôi đi!” Xe ngựa dừng lại, Đường Trúc không chút khách khí liền đẩy

nàng ta xuống. Dám chất vấn tiểu thư, quả thật chính là đi tìm chết. Ở

trong lòng của Đường Trúc, coi như Mộ Dung Gấm cái gì cũng không biết,

cũng tuyệt đối lợi hại hơn những tài nữ kia. Mặc dù có chút sung bái mù

quáng, nhưng chính nàng nghĩ như vậy.

Mộ Dung Gấm vừa xuống xe,

lại nhìn thấy một người chờ ở của nhà của nàng. Không giống như hôm qua

chợt nhào tới, dáng vẻ muốn xin lỗi, tư thái biểu thị rõ, hình như còn

có chút xấu hổ: “Cái đó… Hoàng tẩu…”

Sắc mặt Mộ Dung Gấm tối sầm

lại: “Công chúa chớ có gọi như vậy, nếu như người khác nghe được, ta có

mười đầu cũng không đủ để chém!”

“A! Như vậy a! Nếu không muội

gọi tỷ là Cẩm nhi tỷ tỷ đi!” Dứt lời, Sở Linh Nhi vui vẻ cười một tiếng, chạy tới thân mật khoác tay Mộ Dung Gấm: “Cẩm nhi Tỷ Tỷ, chảng lẽ tỷ

ghét Linh Nhi?” Ngày hôm qua muội chỉ là nghe được chuyện tình của tỷ và hoàng huynh, cho nên kích động một chút. Tỷ không cần tức giận muội

nha!”

Nói xong còn lắc lắc tay Mộ Dung Gấm, đây chính là làm nũng hay sao? Nói thật, Mộ Dung Gấm không ghét Sở Linh Nhi, mặc dù hành động của nàng có chút tinh quái, nhưng tính tình thẳng thắn, khiến cho người ta không thể chán ghét. Nhưng là: “Ta và Sở hoàng không có chuyện gì,

công chúa không nên hiểu lầm!”

Nghe vậy, Sở Linh Nhi che miệng

cười trộm, cuối cùng thật sự không nhịn được nở nụ cười ‘ha ha’, nước

mắt cũng chảy ra. Thấy Mộ Dung Gấm hình như không vui, liên tiếp khoát

tay: “Thật xin lỗi, muội không cười, thật sự không cười!”

Mộ Dung Gấm dĩ nhiên biết nàng đang cười cái gì, nhất thời vạn phần bất đắc dĩ, dứt khoát không nói thêm gì, đi thẳng vào trong phủ. Mà Sở Linh Nhi lại ỷ vào Mộ Dung Gấm, cứ như vậy ôm tay của nàng, tung tăng tiến vào. Lần này Mộ Dung Gấm muốn đuổi cũng không đuổi được!

Bởi vì Mộ Dung

Gấm không để ý nàng, Sở Linh Nhi liền tự tìm người chơi. Đường Trúc lạnh lẽo, nàng không thích, cho nên nàng chuyển mục tiêu sang Mộc Hương.

Sau đó Đường Trúc kinh hãi phát hiện, cư nhiên Mộc Hương và Sở Linh Nhi trở thành bằng hữu.

Tất cả mọi người đều chuẩn bị cho chuyện thi đấu ở lôi đài, cho nên Mộ Dung Gấm vô cùng rảnh rỗi. Mỗi ngày lặng lẽ

đi tới Thái y viện một thời gian ngắn, sau đó lại yên lặng trở lại. Lúc

mới đầu người của Thái y viện còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, nhưng

lâu dần, lại cảm thấy vô vị tẻ nhạt.

Nằm ở trên giường, Mộ Dung

Gấm rất nhanh ngủ thiếp đi. Mặc dù ở trong nhà của mình, nhưng nàng vẫn

có thói quen duy trì độ cảnh giác cao, cho nên trong nháy mắt có một

người khác xuất hiện ở trong phòng của mình, nàng liền mở mắt ra. Nhưng

sau một khắc nàng lại đặt người xuống giường, một nụ hôn triền miên bao

phủ cảm xúc của nàng.

Hơi thở quen thuộc, bá đạo quen thuộc, coi

như không nhìn thấy nàng cũng biết là ai. Muốn phản kháng, nhưng lại có

chút không muốn cự tuyệt. Sau hôm đó bọn họ chưa từng gặp lại, nàng

thiếu chút nữa đã quên mất. Nhưng giờ phút này hơi thở quen thuộc này

đang nhắc nhở nàng, căn bản nàng không hề quên.

Một nụ hôn thật

sâu, hôn đến khi hai người hô hấp không được mới thả ra. Trong không khí tĩnh lặng có thể nghe rõ được hô hấp có chút nặng nề của hai người. Sắc mặt Mộ Dung Gấm nóng lên, ở trong màn đêmmở mắt nhìn nam nhân đang nằm

trên người nàng: “Sở hoàng sao lại có thể làm ra hành động hái hoa tặc

này?”

Dứt lời mới phát hiện ra âm thanh của mình chưa bao giờ lại mềm mại đáng yêu, nũng nịu đến thế, trong nháy mắt mặt còn nóng hơn.

Qua ánh trăng Sở Dạ quan sát người phía dưới, gia hỏa khiến hắn ngày nhớ

đêm mong này. Ngay cả khi nàng mang theo một lớp mặt nạ, không có vẻ đẹp kinh thế phong hoa như hôm đó, nhưng gương mặt này vẫn có thể khiến hắn mê mẩn như cũ. Thật ra nàng cũng không hấp dẫn người, còn có thể nói là có cảm giác không tồn tại. Tuy nhiên, nó cố tình lại khiến hắn thần hồn điên đảo. Hắn cảm thấy, hắn đã trúng độc, trúng một loại độc có tên là

Mộ Dung Gấm.

Mộ Dung Gấm giơ tay lên muốn đẩy hắn ra, đột nhiên

cứng đờ, bởi vì nàng phát hiện ra nơi mình đẩy kia, lại không có áo bào

bao trùm. Cảm xúc bóng loáng, còn có trái tim tronglồng ngực ở dưới bàn

tay đang đập từng nhịp từng nhịp. Mộ Dung Gấm tin tưởng, một khắc kia

mặt của nàng nhất định đỏ đến rỉ máu. Đây là lần đầu tiên nàng đụng chạm thân thể của nam nhâ, hơn nữa còn dưới tình huống như thế này…

“Ha ha!” Sở Dạ nở nụ cười thật thấp, mang theo hơi thở tà mị mê người, sau

đó hắn một tay chống đỡ, một tay cầm tay của Mộ Dung Gấm/ Bàn tay kia

rất dễ dàng bao lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, sau đó từng chút từng chút

xẹt qua bộ ngực của hắn, rồi dần dần đi xuống, sáu múi cơ bụng nổi lên,

giờ phút này sờ lên rất có cảm giác. Trong khi Sở Dạ nắm tay nàng tiếp

tục đi xuống dưới, cuối cùng Mộ Dung Gấm cũng hồi hồn từ trong ngượng

ngùng, sau đó liền đẩy Sở Dạ ra, mắc cỡ không dám nhìn hắn. Nhất là hai

bên tai kia, giờ phút này giống như bị bàn ủi ủi qua.

Sở Dạ cũng không tức, lần nữa đi lên, mập mờ cười nhẹ: “Nàng sờ như thế có thỏa mãn không?”

Mộ Dung Gấm thở phì phò trừng mắt nhìn hắn. Hiện tại nàng chỉ có thể trừng hắn,không tìm được phương pháp khác để bày tỏ tâm tình của mình nữa.

Nàng chưa từng có gặp qua người nào giống như hắn, phúc hắc, tà ác như

thế….. Không biết xấu hổ.

Hai người cứ như vậy đối nghịch, sau lại không biết người nào không nhịn được ngủ trước, sau đó ngủ cả đêm!

Chờ đến khi Mộ Dung Gấm rời giường, Sở Dạ đã không còn ở đây. Chỉ có hơi ấm bên cạnh xác nhận đêm qua hắn đã tới!