Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 66: Song hỉ lâm môn

Tưởng Hoa Khoan thấy Tưởng Hoa An bế Hạ Viên vào phủ, mới chịu đi vào theo, lại thấy quản sự phủ Trưởng công chúa vội vàng chạy tới: “Hôm nay phủ Tướng quân và Hạ phủ liên hôn làm hỉ sự, đã bẩm lên rồi, sau khi Trưởng công chúa cố gắng chu toàn, ngay lúc ấy cũng đang nghị định tuyển ra một vị trong tám vị tú nữ khác cùng đến Bắc Thành quốc tham gia đại hội Tú phẩm đến Bắc Thành quốc thông hôn. Đoán chừng rất nhanh sẽ xác định được là người nào. Trưởng công chúa phân phó nói, nói mọi việc có nàng, phủ Tướng quân chỉ cần an tâm làm hỉ sự thôi.” 

“Chọn một người trong tám người tú nữ để thông hôn?” Tưởng Hoa Khoan vừa nghe sắc mặt thay đổi, ngăn quản sự lại nói: “Ngươi từ từ hẵng đi, lát nữa còn có chuyện phải cần nhờ ngươi.” Nói xong vội vàng đi vào tìm Thượng Tiệp nói: “Nương, hôm nay chỉ sợ còn phải làm một cọc chuyện vui nữa.” 

Lúc này Thượng Tiệp đang nhìn Tưởng Hoa An bế Hạ Viên đi vào, đang cười toe toét, vừa nghe Tưởng Hoa Khoan nói còn phải làm một cọc việc vui nữa, vỗ tay nói: “Chẳng lẽ con cũng muốn đón dâu?” 

“Không khác lắm.” Tưởng Hoa Khoan gãi gãi đầu, cười hắc hắc ghé tai qua nói: “Trong cung truyền ra tin tức, muốn chọn một người khác trong tám vị tú nữ để thông hôn. Trong tám vị tú nữ, con vừa ý Châu nhi của Trần phủ, chỉ sợ nàng sẽ bị chọn thông hôn, còn phải nhanh để người đến Trần phủ cầu hôn, trước định ra nàng.” 

Thượng Tiệp nghe mà há to miệng, thật vui mừng quá đỗi, lúc trước các con một đứa cũng không chịu thành thân, nhắc tới chuyện hôn nhân thì tất cả đều đen mặt. Lúc này một đứa rồi một đứa tranh nhau thành thân, thật sự ông trời có mắt, nguyệt lão đại phát tơ hồng rồi. 

“Tất cả hỉ nương và bà mối, trước gọi một bà mối cùng con đến Trần phủ cầu hôn, ta chờ đại ca con chính thức bái đường xong, uống xong trà nàng dâu, lập tức mang người đi tới Trần phủ.” Hôm nay Thượng Tiệp vội đến mức chân không chạm đất, sức lực tinh thần lại tràn trề, vui mừng hớn hở nói: “Quản sự phủ Trưởng công chúa phái tới đâu? Phải bảo hắn phí chút thời gian thông báo cho Trưởng công chúa biết, nói Trần châu cũng đã trở thành nàng dâu nhà chúng ta rồi, chọn người còn phải giảm một người. Đoán rằng Đường Chí Lễ đối Châu nhi chưa chắc có tâm tư kia. Có điều con muốn đính hôn cùng Châu nhi, lại sợ Đường Chí Lễ kia vừa nghe lại muốn định cho phủ Tướng quân, cố ý quấy, cố gắng muốn Trần Châu, vậy thì không ổn. Chúng ta không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, cũng nghênh Châu nhi qua phủ luôn đi. Đơn giản chỉ là bái đường tiếp theo sau đại ca con. Con xem mọi thứ và tân khách, tất cả đều có sẵn, cùng nhau làm, cũng không bận thêm một lần nữa. Cứ định như vậy đi!” Ha ha, hôm nay đã thừa dịp chớp thời cơ nhanh để Hoa An kết hôn, miễn tương lai nó đổi ý. Lúc này lại nhân cơ hội cũng nhanh chóng cho Hoa Khoan kết hôn, hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của ta. Chỉ cần thê tử cưới vào cửa, chuyện khác cứ chậm rãi suy tính là được. Nếu bọn nó cũng giống như cha bọn nó ba mươi tuổi mới đón dâu, ta buồn đến tóc bạc trắng mất. 


Thượng Tiệp nói xong, thấy Tưởng Hoa Khoan không phản đối, vội báo cho Tưởng Chấn và Tưởng lão phu nhân. Tưởng Chấn còn đỡ, Tưởng lão phu nhân cũng là vui không biết thế nào, nét mặt già nua cười thành một đóa hoa cúc, bộ dáng muốn niệm Phật nói: “Ông trời mở mắt rồi sao? Hai đứa này đều thông suốt rồi, thật làm lòng người thả lỏng.” 

“Viên nhi mới mười một tuổi, Châu nhi mới mười hai tuổi, cho dù Hoa An và Hoa Khoan muốn kết hôn, cũng phải đợi vài năm nữa lận.” Thượng Tiệp cười tủm tỉm, “Lúc này may nhờ Tam hoàng tử Bắc Thành quốc kia, nếu không, vẫn không có nhanh như vậy.” 

“Vậy à, gặp vị Tam hoàng tử Bắc Thành quốc kia, còn phải đa tạ hắn mới được!” Tưởng lão phu nhân cũng cười to, vỗ tay nói: “Hôm nay song hỉ lâm môn rồi!” 

“Còn không phải vậy sao!” Thượng Tiệp vừa nói, vừa đi qua phân phó một bà mối theo Tưởng Hoa Khoan chạy nhanh đến Trần phủ. Nàng vừa mới phân phó xong, thấy Tưởng Hoa An và Hạ Viên đang cùng bà mối đùa nghịch để Hạ Cần bái đường, lại vội vàng đi tới ngồi ngay ngắn trên ghế trưởng bối. 

Tưởng Hoa An thành thân, ngoại trừ những người ngày thường phủ Tướng quân hay kết giao ra, còn có một ít võ tướng cũng phi ngựa đến đây. Nhóm võ tướng này ngày thường vẫn không giữ miệng mồm, lúc này thấy tân lang và tân nương đang đứng cùng một chỗ, uy vũ có vẻ càng uy vũ, bé bỏng lại càng bé bỏng, bỗng nhớ tới đôi tân nương này hơn kém nhau mười tuổi, tân nương tử cũng chỉ mới mười một tuổi, không khỏi lớn tiếng ồn ào, cố ý nói khích: “Bái đường bái đường đi, bái đường nhanh nhanh rồi đưa vào tân phòng, đừng làm lỡ giờ động phòng.” 

Trong tiếng rống từ cuốn họng, Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên dường như có chút sợ hãi, nhẹ nhàng giúp đỡ nàng, thấp giọng nói: “Bọn họ thích ồn ào vậy đấy, đừng sợ.” 

Không sợ mới lạ? Hạ Viên cảm thấy hai chân như nhũn ra, bàn tay hơi run rẩy. Tuy lúc này đang đội khăn đỏ trùm đầu, vẫn cảm giác được mọi người đang nhìn chằm chằm vào đây, khuôn mặt bé nhỏ nóng lên, lại nghe một người bên cạnh nói: “Ô, tân nương tử thật sự quá nhỏ, còn chưa cao tới ngực Tưởng thiếu tướng, thế này muốn thành hôn, nhưng thật là...” Made by.

Ta mới mười một tuổi, đương nhiên không cao tới ngực hắn rồi, nếu qua thêm vài năm, dĩ nhiên sẽ cao tới bả vai hắn. Vốn Hạ Viên vì mình mới mười một tuổi đã thành thân mà lẩm bẩm, vừa nghe có người thảo luận, lại hận đến dậm chân, mọi người mọi người, ta cũng không muốn thành thân sớm như vậy mà! Đây không phải do bị buộc sao? 


Bà mối sớm đi tới đỡ Hạ Viên, nhỏ giọng nói: “Cô nương đừng sợ, đợi ta nói thế nào ngài cứ làm thế đó, không việc gì. Chuyện bái đường này nghe thì phức tạp, thật ra chỉ là cúi đầu quỳ lạy thôi, rất dễ...” 

Hạ Viên thiếu chút nữa bị bà mối chọc cười, ngược lại thả lỏng không ít, thân mình không cương cứng nữa. Lại nghe có người nghị luận nói: “Tiểu tân nương nhìn rất khẩn trương nha, bây giờ chỉ mới bái đường thôi, đến tối nếu động phòng, vậy chẳng phải khẩn trương đến té xỉu luôn à? Ha ha...” 

Ôi, lần đầu tiên người ta bái đường không kinh nghiệm, cho nên khẩn trương thôi! Trong thính đường này thật nhiều người chọc phá mà, nói thì thôi, lại còn cười cái giọng đáng khinh kia, chờ đó, sau này sẽ từ từ thu thập các ngươi! Hạ Viên hơi tức giận, khẩn trương cũng giảm bớt. 

Bà mối xoa nắn tay Hạ Viên, thấy bàn tay nàng không còn run nữa, giúp đỡ nàng quỳ lên trên đệm màu đỏ chót, đợi Tưởng Hoa An cũng quỳ xuống, thế này mới hô to lên: “Nhất bái thiên địa!” 

Lúc bà mối có ý bảo dập đầu, đầu gối Hạ Viên vẫn còn hơi run, lúc này từ khăn voan lặng lẽ liếc qua thấy Tưởng Hoa An quỳ gối bên cạnh cùng nhau dập đầu, nhất thời không biết cảm giác trong lòng thế nào. Mặc dù nói Tưởng Hoa An là một người vĩ đại, nhưng lúc này muốn ngay lập tức trở thành phu thê, luôn cảm giác là lạ. 

Bà mối đợi Hạ Viên dập đầu xong, đỡ nàng dậy, lại để nàng và Tưởng Hoa An quỳ gối song song trước mặt Tưởng Chấn và Thượng Tiệp cùng Tưởng lão phu nhân, hô lên: “Nhị bái cao đường!” 

Còn thiếu một cái trình tự phu thê giao báo thì nghi thức bái đường này sẽ hoàn thành. Trong đầu Hạ Viên bỗng YY: lúc đó đừng nói sẽ có thánh chỉ ban xuống, sau đó có người rống lên, “Đợi chút!” Ngăn trở trình tự bái đường này chứ? Đang nghĩ, lại bị bà mối nâng dậy, giúp chuyển nửa vòng, hô lên: “Phu thê giao bái!” Truyện đăng duy nhất trên diễn đàn.  

Lúc bà mối bảo Hạ Viên cuối nửa người xuống, từ khăn voan nhìn xuống thấy Tưởng Hoa An chắp tay làm một cái lễ, giày bò màu đỏ thẫm chói lóa mắt người, đang sững sờ, lại bị bà mối đỡ thân mình, nghe bà mối nói: “Kết thúc buổi lễ!” 


Câu sau bà mối còn chưa nói ra, một đám tân khách làm ồn nói trước bà rồi: “Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng, đưa vào động phòng!” 

Một đám người nhìn rất vui vẻ xem nghi thức bái đường đáng yêu này, thân là người trong cuộc chân Hạ Viên lại thiếu chút nữa mềm nhũn. Ôi, mới vừa ở trên kiệu hoa bị xóc nảy xương cốt cả người đều đau, tuy nói năm vị tiểu tướng phủ tướng quân và tiểu ca ca nhà mình bọn họ vác kiệu thật uy phong, nhưng chiều cao bọn họ không đồng nhất, mấy người cao mới vừa nhấc cỗ kiệu, vài người bả vai không nâng tới, nên đổi thành dùng hai tay chống, làm cho lúc có lúc không. Huống chi bọn họ không phải là người nâng kiệu chuyên nghiệp, bước chân không cùng nhau, cỗ kiệu đi lúc nhanh lúc chậm, lúc cao lúc thấp, mệt mình phải nắm chặt dưới thân kiệu mới không rơi khỏi cỗ kiệu ra ngoài. Lúc này lại quỳ rồi dập đầu, thiếu chút nữa đứng dậy không nổi. Chỉ cảm thấy đầu gối tê dại, đúng thật không thể di chuyển nổi bước chân. 

“Thiếu tướng quân, thấy dáng vẻ tân nương tử như là mệt muốn chết rồi, lúc này không di chuyển nổi, vẫn nên ôm vào tân phòng đi, ha ha...” 

“Ôm tân nương ôm tân nương...” 

“Ôm tân nương đi vào đi!”

Hỉ nương thấy nhóm võ tướng lại hò hét, cười nói: “Các vị nên sửa miệng rồi, phải gọi thiếu phu nhân, không thể gọi cô nương nữa.” 

“Chào thiếu phu nhân!” 

“Chào thiếu tướng phu nhân!” 


Nhóm võ tướng lại một mảnh âm thanh huyên náo. Trong chốc lát tiếng người cười nói ồn ào, cực kỳ náo nhiệt. Bà mối vội vàng giúp đỡ Hạ Viên đi vào tân phòng, vừa cười hì hì nói: “Tân phu nhân đại hỉ, chúc mừng tân phu nhân!” 

Thiếu phu nhân, hôn sự hôm nay cũng đã qua rồi, Hạ Viên nói thầm, vịn tay bà mối đi vào tân phòng. Sau khi vào tân phòng bà tử và tức phụ toàn bộ đều vây quanh chúc mừng: “Chúc mừng đại thiếu phu nhân!” 

Ôi, lại là phu nhân, thật là khó nghe. Bình thường nghe gọi người khác vẫn không cảm thấy gì, bây giờ mình bị người ta gọi như vậy, thật sự nghe không được tự nhiên. 

Hạnh Nhân sớm chờ ở một bên, lúc này vội chen chúc đi tới giúp đỡ Hạ Viên, cũng cười chúc mừng. Vì trời nóng, lúc này bà mối cũng mệt mồ hôi chảy đầy mặt, vội tìm quạt tròn nhỏ quạt gió, rồi nói với Hạnh Nhân: “Mau cởi giày rửa chân thông khí cho tân phu nhân, nhưng cũng đừng vội mà hỏng chuyện.” Vừa bảo người ta đưa cây quạt quạt gió cho Hạ Viên. Sớm có người đưa một phần chè đậu xanh tới nói: “Khí trời tháng bảy, nóng đến người đều chảy mồ hôi, đại thiếu phu nhân lên kiệu đến bây giờ, cũng không được uống một ngụm nước, mau uống bát chè đậu xanh này giải nóng.” 

Đợi uống xong chè đậu xanh, rửa sạch chân, nghỉ ngơi một lúc, lại có người bưng đồ ăn đi vào, cười nói: “Hôm nay phủ Tướng quân là song hỷ lâm môn, lúc này đến phiên Nhị thiếu gia đón dâu, mọi người đều đi đón dâu rồi.” Bạn đang đọc truyện của diễn.đàn Lê; Quý Đôn. Vui lòng không sao chép. Cám ơn....

“Sai lại như thế?” Hạ Viên vừa nghe Tưởng Hoa Khoan cũng phải đón dâu, vội hỏi: “Thú cô nương nhà ai?” 

“Khởi bẩm Đại thiếu phu nhân, thú là Châu cô nương Trần phủ.” Người đi vào vội đáp: “Thiếu tướng quân cũng giúp đỡ cùng đi đón dâu đó, tân khách đến càng ngày càng nhiều, đều ăn sạch đồ ăn này nọ trong phủ chúng ta rồi, lúc này đang chè chén đấy. Lão phu nhân bảo người đi mua vài món ăn và rượu, loạn thành một đoàn luôn! Sợ đại thiếu phu nhân bị đói, nên nấu trước một chén mì mang vào.” 

Châu tỷ cũng gả vào, như vậy tốt quá! Hạ Viên mừng rỡ, thế là không lo buồn chán nữa. Bỗng nghe bên ngoài nói: “Tân nương lại tới, mau ra nghênh đón!” 


“Hai huynh đệ đón dâu cùng một ngày, đúng thật là giai thoại.” Đám người bà mối đều nở nụ cười. 

Đợi nghe bên ngoài dường như rống họng nói: “Đưa vào động phòng!” Hạ Viên không khỏi nở nụ cười, đây đương nhiên là bái đường hoàn tất kết thúc buổi lễ. Nàng đang cười, lại nghe bên ngoài có người đưa tin tức tới: “Thiếu tướng quân đến đây!” Mọi ngượi vội mang giày vào cho Hạ Viên, bà mối tự đi chọn lựa đèn hỉ, rồi cầm đòn cân chuẩn bị đưa cho Tưởng Hoa An nâng khăn voan đỏ. Hạ Viên không khỏi khẩn trương, đợi sau khi nâng khăn voan rồi có phải sẽ uống rượu giao bôi hay không, sau đó hai người lên giường ngủ?