Một Thanh bào lão nhân râu dài quá ngực, tóc trắng xỏa vai, đang ngồi cô độc trên một tảng đá trên tuyệt đỉnh.
Nguyệt hoa như thủy chiếu xuống thiên niên băng của tuyệt đỉnh Nga My sơn tạo thành những vầng bạch quang lấp lánh.
Thanh bào lão nhân chợt khẽ động thân hình, lão hít một hơi thật sâu để áp chế tiếng ho, rồi lắng tai nghe những tạp âm trong gió thổi lại.
Hàn phong như dao cắt thổi bật chiếc thanh bào mỏng manh kêu phần phật khiến lão nhân phải thu mình lại, hai tay khẽ xoa vào nhau, có thể vì niên hạc quá cao nên khó lòng chịu đựng nổi hàn phong buốt da thấu cốt, nhưng lão nhân vẫn cố gắng cầm cự và giữ một phong thái an nhiên tự tại.
Chốc chốc Thanh bào lão nhân ngước nhìn vầng trăng vằng vặc giữa bầu trời như thể đang mong đợi điều gì đó.
Ðột nhiên có một tiếng hú dài từ dưới Kim phong đỉnh truyền lên, tiếng hú phá tan bầu trời đêm tĩnh mịch.
Thanh bào lão nhân khẽ đưa tay vuốt râu, lão dịch động thân hình sửa thế ngồi cho ngay ngắn rồi lẩm bẩm tự nói:
- Ðến rồi, đến rồi! Hy vọng bọn họ đều thủ ước mà đến đầy đủ.
Lời vừa dứt thì chợt nghe có tiếng bước chân lạo xạo lướt đi trên mặt tuyết.
Thanh bào lão nhân lắng tai nghe kỹ, rồi buột miệng tự hỏi:
- Quái, tại sao lại thiếu một vị?
Lão vừa dứt lời thì bỗng nhiên có bốn bóng người cùng xuất hiện cách tảng đá lão ngồi chừng ba trượng.
Bốn bóng người này đều có thân pháp cực nhanh, nhưng không ai chịu nhường ai, nên dường như cùng xuất hiện một lúc trước mặt Thanh bào lão nhân.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi từ từ chuyển mục quang nhìn về phía Thanh bào lão nhân.
Tám đạo mục quang lạnh lùng của bốn nhân vật này vừa tiếp xúc với pháp tướng của thanh bào lão nhân thì lập tức thu lại vẻ cuồng ngạo và thái độ ngạo thế khinh đời trên sắc diện, rồi đồng loạt cung thủ hành lễ.
Thanh bào lão nhân mở mắt ra nhìn bốn bóng người vừa đến một lúc lâu, rồi chậm rải nói:
- Ðã mười năm nay không gặp, bốn vị vẫn mạnh khõe đấy chứ?
Vừa nói lão vừa chậm rải dịch mục quang nhìn từ trái qua phải.
Chỉ thấy nhân vật đứng tận cùng bên trái niên kỷ chừng ngũ tuần, đầu đội khăn vuông, râu dài chấm ngực, mặt trắng, mày rậm, tướng mạo trông như một văn sĩ lưu lạc trên giang hồ. Người thứ hai là một mỹ phụ trung niên, tay phải cầm ngọc địch, mày ngài, mắt hạnh, khoé miệng luôn hiện xuất nụ cười thâm hiểm khó lường. Người thứ ba có thân hình thấp bé, đầu to, mắt tròn, đặc biệt là miệng rất rộng, cơ hồ như chiếm gần nữa khuôn mặt của lão ta. Người thứ tư thân hình cao ốm, toàn thân mặc hắc bào, tay trái cầm một chiếc trống da có đường kính chừng nữa thước, tay phải cầm một chiếc dùi trống màu vàng kim.
Bốn người cùng hành lễ và nói:
- Bọn tại hạ đến thỉnh an Trần đại hiệp!
Thanh bào lão nhân mỉm cười, nói:
- Có lẽ bốn vị không ngờ lão khiếu vẫn còn sống qua mười năm phải không?
Văn sĩ bên trái nói:
- Trần đại hiệp công lực phi phàm, dù sống thêm trăm năm nữa cũng không có gì lạ.
Thanh bào lão nhân đưa tay vuốt râu và mỉm cười, nói:
- Nếu lão khiếu có thể sống thêm trăm năm nữa thì sợ rằng tứ vị không kịp chờ lão khiếu khứ thế rồi.
Mỹ phụ trung niên cất giọng uyển chuyển tiếp lời:
- Ðại hiệp võ công tuyệt luân và luyện đến trình độ kim cương bất hoại thể, bọn tiện thiếp tuy nhỏ hơn mấy tuổi nhưng sợ rằng phải khứ thế trước đại hiệp thôi.
Thanh bào lão nhân phá lên cười một tiếng rồi nói:
- Tốt lắm! Lão khiếu cũng mong được như vậy!
Lão thấp lùn miệng rộng, nói:
- Xưa nay tại hạ luôn ăn ngay nói thẳng, có mấy lời này muốn nói ra nhưng mong rằng Trần đại hiệp không tức giận.
Thanh bào lão nhân khẽ gật đầu và nghiêm túc nói:
- Ðược các hạ cứ nói!
Lão lùn, miệng rộng nói:
- Tại hạ nghe nói Trần đại hiệp mắc phải quái bệnh nhiều năm qua, chẳng hay chuyện đó là chân hay giả?
Thanh bào lão nhân mỉm cười, nói:
- Các hạ nghe ai nói mà biết chuyện lão khiếu lâm bệnh?
Lão lùn miệng rộng thản nhên nói:
- Tai vách mạch rừng, chuyện Trần đại hiệp lâm bệnh tuy được bảo mật cẩn thận nhưng tại hạ vẫn thám thính được.
Lão vừa dứt lời thì lão phá lên cười ha hả một tràng.
Thanh bào lão nhân trầm sắc diện và lạnh lùng nói:
- Các hạ rất muốn lão phu bệnh mãi không lành phải không.?
Lão lùn miệng rộng vội nói:
- Trần đại hiệp nặng lời rồi, quả thực là trong lòng tại hạ không có ác ý đó, chúc Trần đại hiệp thọ tỉ nam sơn, vạn niên trường thạnh.
Thanh bào lão nhân lạnh lùng hừ một tiếng rồi chuyển mục quang nhìn sang đại hán cao gầy mặc hắc bào, lão nói:
- Mười năm qua các hạ đã giết bao nhiêu người rồi?
Hắc y đại hán vội khom người nói:
- Trần đại hiệp chưa quy tiên thì tại hạ đâu dám ngông cuồng khai sát giới.
Thanh bào lão nhân cười nhạt nói:
- Sau khi ta chết thì sao?
Hắc y đại hán mỉm cười thâm hiểm, vội nói:
- Ðiều đó rất khó nói.
Thanh bào lão nhân tiếp:
- Xem ra trước khi chết, lão khiếu phải giết ngươi trước.
Hắc y đại hán bất giác thôi lui một bước vội nói:
- Trần đại hiệp đã không muốn tại hạ giết người thì sau này tại hạ không khai sát giới là được. Xin đại hiệp chớ tức giận, tại hạ thật tội đáng muôn chết.
Thanh bào lão nhân ngước nhìn trời, lão thở dài một hơi rồi nói:
- Chúng ta ước hội lần này hình như thiếu một người, đúng không?
Cả bốn người cùng đáp:
- Không sai.
Thanh bào lão nhân quét mục quang nhìn qua bốn người rồi hỏi:
- Tại sao Thiên Ma Nữ không đến?
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không ai trả lời.
Thanh bào lão nhân chú mục nhìn mỹ phụ trung niên và nói:
- Ngươi và Thiên Ma Nữ rất gần gũi nhau, có lẽ ngươi biết tại sao ả không đến chứ?
Mỹ phụ trung niên nói:
- Ả nói... Ả nói đại hiệp.. đại hiệp...
Thanh bào lão nhân liền nói:
- Ả có mắng lão khiếu thì cũng không liên quan gì đến ngươi. Ngươi cứ nói thẳng ra đi.
Mỹ phụ trung niên nói:
- Thiên Ma Nữ nói rằng bệnh tình của đại hiệp rất nguy kịch và nhất định chết trong nay mai, nên lần này không cần đến hội.
Nói đoạn bà ta ngưng thần theo dỏi động tỉnh của Thanh bào lão nhân, thần thái đầy vẽ kinh khiếp, tựa như sợ đối phương bất ngờ xuất thủ lấy mạng mình.
Thế nhưng Thanh bào lão nhân thản nhiên mỉm cười, nói:
- Nhưng sự thực ngoài tiên liệu của ả.
Lão quét mục quang nhìn qua bốn người rồi hỏi:
- Tại sao cách nhìn của bốn vị khác Thiên Ma Nữ?
Văn sĩ bên trái nói:
- Trí tuệ của mỗi người không giống nhau nên đoán định sự việc đương nhiên cũng bất đồng.
Thanh bào lão nhân nói:
- Các hạ kiêm thông y đạo, vậy thử xem bệnh tình của lão khiếu như thế nào?
Văn sĩ vội nói:
- Theo tin tức tại hạ nghe được thì bệnh tình của đại hiệp rất nặng, nếu là người khác thì sợ rằng chỉ có thể sống được một năm thôi, nhưng Trần đại hiệp nội lực tinh thâm, võ công siêu phàm nên có thể khắc chế trọng bệnh.
Thanh bào lão nhân cười ha ha một tràng, rồi nói:
- Nói rất hay chẳng trách thiên hạ gọi các hạ là Ác Khổng Minh là Độc đại phu.
Văn sĩ giọng cười, nói:
- Trần đại hiệp quá lời, chẳng qua là bằng hữu trên giang hồ đề cao tại hạ thôi.
Thanh bào lão nhân cười nhạt, nói:
- Các hạ thử xem kỷ bệnh tình của lão phu rồi nói cho mọi người cùng nghe.
Ác Khổng Minh mỉm cười, nói:
- Nếu Trần đại hiệp tin tưởng tại hạ, để cho tại hạ xem qua kinh mạch thì có thể tại hạ đưa ra một vài lời võ đoán thôi.
Thanh bào lão nhân từ từ đưa tay trái ra và nói:
- Ðược các hạ hãy xem đi!
Nói đoạn lão từ từ nhắm mắt lại chờ đợi.
Không khí trên Kim phong đỉnh bỗng nhiên trở nên khẩn trương vô cùng, ba người còn lại đều phóng sáu đạo mục quang hồi hộp nhìn Ác Khổng Minh.
Dưới ánh trăng chỉ thì trán của Ác khổng Minh lấm tấm mồ hôi xuất hiện, tuy hàn phong không ngừng thổi qua nhưng rõ ràng sự căng thẳng và khẩn trương đã làm cho thân nhiệt của lão ta nóng lên.
Hồi lâu sau mỹ phụ trung niên khẽ nói:
- Nếu Trần đại hiệp cần dùng loại dược vật gì thì bọn ta sẽ tận lực đi tìm kiếm.
Ác Khổng Minh liếc nhìn mỹ phụ trung niên rồi lạnh lùng nói:
- Loại được vật mà Trần đại hiệp cần dùng hiện đang trên người Liễu Mỵ Nương ngươi, nhưng sợ rằng người không muốn nói ra thôi.
Liễu sng kinh ngạc hỏi lại:
- Ngươi nói cái gì?
Ác Khổng Minh lạnh lùng nói:
- Chẳng phải gan con cá chép vàng ngàn năm ở Thái Bạch Băng đầm đã ở trong tay ngươi rồi sao? Bệnh tình của Trần đại hiệp tuy nặng, nhưng chỉ cần ngươi dâng gan cá chép đó thì lập tức Trần đại hiệp sẽ bình phục ngay.
Chợt nghe lão lùn miệng rộng và Hắc y đại hán hừ một tiếng, bốn đạo mục quang nhìn chằm chằm Liễu Mỵ Nương và hỏi:
- Thật thế không?
Liễu Mỵ Nương vội nói:
- Ðừng nghe những lời lung tung của hắn!
Ác Khổng Minh nói:
- Gan con cá chép đó đã được ngươi thu giử, ta làm sao nói lung tung được!
Lão lùn miệng rộng cười ha hả một tiếng rồi nói:
- Nếu thật như vậy thì bọn ta phải chúc cô nương một chun thôi.
Liễu My Nương nói:
- Ác Khổng Mịnh gian trá xảo quyệt, hắn chuyên tạo ra sự hiềm khích giữa bọn ta để ngồi thu lợi ngư ông, nhị vị có thể tin hắn được sao?
Hắc y đại hán chậm rãi nói:
- Việc này quá trọng đại, chúng ta thà bị lừa chứ không thể không tin.
Liễu Mỵ Nương cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Ðêm nay chúng ta đến đây là để thỉnh an Trần đại hiệp, nếu nhị vị thấy Liễu Mỵ Nương ta không thuận nhãn thì cứ ước hẹn, rồi tìm một nơi nào đó đánh nhau một trận.
Lão lùn miệng rộng ngữa mặt cả cười rồi nói:
- Ước hẹn ư? Ðể cho Liễu Mỵ Nương ngươi có thời gian cất giấu gan con cá chép đó chăng? Thiên hạ rộng lớn thế này, gan cá chép lại rất bé nhỏ, nếu ngươi cất giấu rồi thì bọn ta biết đâu mà tìm?
Hắc y nhân lạnh lùng tiếp lời:
- Từ lúc này trở đi bọn ta nhất định phải bám theo tung tích Liễu Mỵ Nương ngươi.
Liễu Mỵ Nương mỉm cười nói:
- Ðược thôi, nếu nhị vị có hứng thú theo hầu tiểu muội thì tiểu muội vô cùng hoan nghênh.
Ngừng một lát bà nói tiếp:
- Nhưng lúc này đây hình như chuyện của tiểu muội không quan trọng bằng bệnh tình của Trần đại hiệp.
Hắc y nhân khẽ hắng giọng rồi nói:
- Không sai chúng ta nên xem bệnh tình của Trần đại hiệp trước đã.
Ác Khổng Minh khẽ đưa hai ngón tay chậm rãi sờ vào kinh mạch của Thanh bào lão nhân.
Liễu Mỵ Nương, lão lùn miệng rộng và Hắc y đại hán ngưng thần theo dỏi, sáu ánh mắt đều chứa đầy hy vọng, mong rằng Ác Khổng Minh có thể nhân cơ hội xem mạch mà khống chế huyệt đạo của Thanh bào lão nhân.
Thế nhưng Ác Khổng Minh án hai ngón tay vào kinh mạch của Thanh bào lão nhân rồi nhắm mắt cúi đầu, tựa hồ như đang tập trung toàn bộ tinh thần để kiểm tra bệnh tình của đối phương mà không để ý đến ba người còn lại.
Liễu Mỵ Nương vén tóc rồi nhìn qua lão lùn miệng rộng và Hắc y đại hán, sau cùng bà khẽ buông tiếng thở dài.
Sáu đạo mục quang giao nhau, cả ba cùng lúc tỏ vẻ thất vọng.
Kim phong tuyệt đỉnh không một tiếng chim kêu đêm, hàn phong cũng đột nhiên ngừng thổi, không gian tĩnh yên đến độ có thể nghe tiếng rơi của một cây kim.
Thời gian chừng cạn tuần trà trôi qua, Ác Khổng Minh từ từ buông tay ra và thối lui ba bước, kế đó lão mới mở mắt tròn xoe nhìn Thanh bào lão nhân, dung diện vô cùng kinh ngạc.
Thanh bào lão nhân cũng mở mắt ra nhìn bốn người, rồi mỉm cười hỏi Ác Khổng Minh:
- Ðộc đại phu, bệnh tình của lão khiếu thế nào?
Ác Khổng Minh lắc đầu đáp:
- Trần đại hiệp đã hoàn toàn bình phục.
Từng chữ trong lúc này như từng quả thiết chùy đánh vào ngực ba nhân vật còn lại, khiến cả ba đều cực kỳ kinh ngạc.
Thanh bào lão nhân mỉm cười nói:
- Các hạ có xem nhầm chăng? Bệnh tình của lão khiếu rất trầm trọng mà!
Ác Khổng Minh - Ðộc đại phu lắc đầu nói:
- Không hề xem nhằm, tại hạ tự tin y đạo của mình không sai đến độ xem nhằm người có bệnh thành người vô bệnh.
Lão lùn miệng rộng lên tiếng:
- Tuy tại hạ không biết chẩn bệnh nhưng trông thần thái của Trần đại hiệp thì hình như không phải là người vô bệnh.
Ðộc đại phu cười nhạt, nói:
- Kinh mạch của Trần đai hiệp đều đặn, khí huyết thông suốt thì làm gì có bệnh? Ngươi không tin thì cứ thử ắt biết.
Lão lùn miệng rộng vội nói:
- Tại hạ đâu có ý đó, dù sao thì tại hạ cũng mong Trần đại hiệp trường mệnh bách niên.
Thanh bào lão nhân cười nhạt, nói:
- Ðồng Tử Kỳ, ngươi nói câu này là thật lòng đấy chứ?
Ðồng Tử Kỳ rùng mình bất giác lão thối lui hai bước và nói:
- Ðúng vậy, mỗi chữ đều xuất ra tận đáy lòng của tại hạ.
Thanh bào lão nhân nghiêm sắc diện, lão dịch mục quang nhìn qua Liễu Mỵ Nương và nói:
- Ngươi qua đây!
Liễu Mỵ Nương nhan sắc kiều diểm, dung diện đang như hoa, nhưng vừa nghe gọi thì bỗng nhiên tái nhợt, bà ta vội bỏ ngọc địch xuống đất. Rồi buông xuôi hai tay tiến tới trước và ấp úng hỏi:
- Trần....Trần đại hiệp có điều chỉ giáo?
Thanh bào lão nhân lạnh lùng:
- Mười năm qua ngươi đã làm những gì?
Liễu Mỵ Nương bất giác thối lui hai bước và ấp úng nói:
- Tiện thiếp...tiện thiếp luôn tu thân giử mình... chưa... Chưa làm điều gì trái với ngôn ước...
Thanh bào lão nhân chợt quát lớn:
- Nói bậy!
Liễu Mỵ Nương rùng mình lui hai bước nữa và nói:
- Tiện thiếp chỉ giết một người, nhưng vì người đó cứ theo lấy lòng tiện thiếp nên mới kích động sát cơ của tiện thiếp.
Thanh bào lão nhân hỏi tiếp:
- Thực thế không?
Liễu Mỵ Nương vội nói:
- Mỗi chữ đều là sự thực mà nói!
Thanh bào lão nhân khoát tay, nói:
- Ngươi có thể lui rồi.
Liễu Mỵ Nương cúi người đáp lễ, rồi lập tức lui lại nguyên vị.
Thanh bào lão nhân ngước nhìn trăng rồi chậm rải nói:
- Trời không theo ý nguyện của các ngươi, lão phu đã giải thoát từ trong ma bệnh thì xem ra còn có thể sống được nhiều năm nữa.
Bốn người cùng cúi đầu, nói:
- Trần đại hiệp hành nhân vi thiện được thiên hạ kính phục, nếu được sống thêm nhiêu năm nữa thì cũng là đại phúc cho võ lâm thiên hạ.
Thanh bào lão nhân cười ha hả một tràng rồi nói:
- Dù các ngươi tỏ thái độ thành khẩn như thế nào thì lão phu cũng biết những điều các ngươi nói đều trái với lòng các ngươi mong muốn. Nhưng mười năm qua các ngươi vẫn còn nhớ lời thề trước mặt ta, ngay cả Thiên Ma Nữ - kẻ cho rằng ta sẽ không sống lâu được, cũng không to gan hành ác quá nhiều. Mười năm qua, tuy các ngươi không hoàn toàn làm đúng lời thề nhưng vẫn có thể tự câu thúc mình, đối với những kẻ võ công tuyệt thế, tính khí cương ngạo, cố chấp, bướng bỉnh, ngông nghênh mà giử được mình như thế là đã khá lắm rồi...
Ngừng một lát, thanh bào lão nhân nói tiếp:
- Mục đích chủ yếu của lần tương hội này là lão phu có mấy câu tận đáy lòng muốn nói cùng các vị.
Bốn người cùng cúi người, nói:
- Trần đại hiệp cứ chỉ giáo, bọn tại hạ xin rửa tai lắng nghe.
Thanh bào lão nhân nói:
- Bao gồm cả Thiên Ma Nữ thì quả thật các vị là những anh tài khó gặp trên giang hồ, nếu có thể hợp lực hành thiện thì đó là đại phúc cho thiên hạ, nhưng phóng tay gây ác thì sẽ gây tai họa cho vô số sinh linh.
Cả bốn người đều đưa mắt nhìn nhau, không ai nói được câu nào.
Thanh bào lão nhân thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Điều khiến lão phu không hiểu là sự phân biệt thiện ác chẳng qua là trong suy nghĩ, các vị đã có thể gây ác sát nhân mà tại sao không thể hành nhân hướng thiện?
Ác Khổng Minh nói:
- Tại hạ cũng nghĩ như vậy, nhưng vì danh lợi kiềm tỏa khiến con người không thể thoát ra được.
Thanh bào lão nhân nói:
- Đã biết nguyên nhân như vậy mà tại sao không muốn thay đổi.
Đồng Tử Kỳ nói:
- Trên giang hồ đã coi bọn tại hạ la người xấu từ lâu rồi, dù bon tại hạ muốn làm chuyện tốt thì sợ rằng người khác cũng không muốn tin.
Thanh bào lão nhân nói:
- Đại trượng phu hành sự vì người, chỉ cần cho tâm được an là đũ, không cần phải quan tâm đến cách nhìn nhận của người khác.
Hắc y đại hán lên tiếng:
- Trong võ lâm ai lại không biết bọn tại hạ bị Trần đại hiệp nhiếp phục mà phải lập thề là không dám hành động tùy theo ý muốn, điểm này...
Thanh bào lão nhân tiếp lời:
- Mười năm qua lão phu luôn tự hỏi lòng mình, lão phu khuyên các vị hành nhân vi thiện, nhưng bản thân mình lại sử dụng thủ đoạn bá đạo áp phục các vị lập thề ước, vì vậy mà lòng cảm thấy vô cùng bất an. Lần tập hội này lão phu đã thay đổi chủ ý, hy vọng là chúng ta có thể thương lượng với nhau.
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Lão phu cũng mong các vị thố lộ tâm sự tích lũy bấy lâu nay...
Ác Khổng Minh tiếp lời:
- Đúng vậy, lần nầy Trần đại hiệp muốn thuyết phục chúng ta.
Thanh bào lão nhân khẻ gật đầu, nói:
- Không sai, lão phu có ý định nầy từ lâu.
Liễu Mỵ Nương nói:
- Ta thấy chuyện này không có hy vọng lắm, dù miệng lưỡi của Trần đại hiệp lợi hại như Tô Tần, Trương Nghi cũng khó khiến cho sắt đá gật đầu.
Đồng Tử Kỳ nhếch miệng rộng cười ha hả rồi nói:
- Chúng ta cứ nghe thử xem.
Thanh bào lão nhân trầm mặc quan sát thần thái của bốn người, lão cảm thấy bọn họ tuy tỏ vẻ thành khẩn nhưng ẩn chứa bên trong là khí thế ngạo mạn, bất phục. Bất giác lão thở dài nói:
-Xem qua thần thái của chư vị thì có lẻ lão phu khó lòng thuyết phục được rồi.
Hác y đại hán nói:
- Cuộc hội diện hôm nay không có Thiên Ma Nữ, dù Trần đại hiệp thuyết phục được bọn tại hạ thì e rằng cũng vô dụng thôi. Bởi lẽ, nếu bọn tại hạ đồng ý với Trần đại hiệp thì điều đó có nghĩa là đã tạo ra cơ hội tung hoành cho Thiên Ma Nữ rồi.
Ác Khổng Minh tiếp lời:
- Thiên Ma Nữ không độ lượng bằng Trần đại hiệp, một khi ả đầy đũ vây cánh rồi thì nhất định ả sẽ giết bốn người bọn tại hạ trước.
Đồng Tử Kỳ nói:
- Nếu không may bọn tại hạ bị Trần đại hiệp thuyết phục mà quy ẩn giang hồ thì toàn bộ võ lâm sẽ trở thành thiên hạ của Thiên Ma Nữ. Mười năm sau bọn tại hạ chết cũng không có đất vùi thân.
Liễu Mỵ Nương nói:
- Trong năm người bọn tiện thiếp, Thiên Ma Nữ tuy trẻ nhất nhưng là nhân vật có dã tâm lớn nhất. Ôi! Nếu Trần đại hiệp có thể sớm giết được ả thì trên giang hồ sẽ không còn phong ba bảo táp nữa.
Thanh bào lão nhân nói:
- Lẽ ra lão phu nên giết toàn bộ các ngươi.
Ác Khổng Minh cười nhạt, nói:
- Sở dĩ hiện nay trên giang hồ có thể giử được yên tỉnh tạm thời là nhờ uy danh của Trần đại hiệp, nhưng cũng có một phần công lao của bọn tại hạ.
Thanh bào lão nhân liền hỏi:
- Tại sao lại nói như thế?
Ác Khổng Minh chậm rải nói:
- Vì ác danh của năm ngươi bọn tại hạ quá lớn, không cần biết là hắc đạo hay bạch đạo, kẻ nào muốn dương danh lập vị thì đều sợ cây cao gió lớn, làm động sát cơ của bọn tại hạ. Vì thế mà các môn các phái trên giang hồ đều không dám khoa trương thực lực và thanh thế của mình.
Thanh bào lão nhân nộ khí quát lớn:
- Cuồng ngôn xảo biện!
Ác Khổng Minh không dám nhiều lời nữa, lão chậm rải lui ra sau hai bước.
Thanh bào lão nhân nghiêm sắc diện nói tiếp:
- Các vị đã không muốn bị lão phu thuyết phục thì lão phu cũng không muốn phí lời vô ích. Nhưng lão phu muốn nói rõ một chuyện...
Bon người đồng thanh nói:
- Bọn tại hạ rửa tai lắng nghe.
Thanh bào lão nhân nói:
- Mười năm qua các vị đều tuân thủ lời hứa, lão phu cũng không bội tín, nhưng từ đêm nay trở đi lão phu không kỳ vọng vào sự cải tà quy chánh của các vị nữa, vị nào to gan phá giới hành ác trước thì vị đó sẽ làm quỷ không đầu dưới kiếm của lão phu trước. Lão phu đã nói tất sẽ làm, lần nầy quyết không khoan dung, các vị có thể đi được rồi!
Bốn người không ngờ Thanh bào lão nhân đột nhiên trở mặt như vậy, nên đều bất giác ngẫn người.
Hồi lâu sau, Liễu Mỵ Nương gập người, nói:
- Trần đại hiệp...
Thanh bào lão nhân khoát tay, nói:
- Lão phu không muốn phí lời với các vị nữa, tứ vị có thể hạ sơn rồi...
Lão hơi ngưng lại rồi bỗng nhiên cao giọng nói tiếp:
- Lão phu đã nói rõ ràng, tin hay không là chuyện của các vị!
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không một ai dám khai khẩu.
Thanh bào lão nhân lại đùng đùng nộ khí quát:
- Các vị không đi mà còn đứng đó làm gì?
Bốn người quả nhiên không dám đứng lại nữa, tất cả đều vội vàng xoay người lao xuống núi.
Bốn bóng người lướt đi như sao xẹt, chớp mắt đã mất hút tung tích.
Thanh bào lão nhân nhìn theo một lúc rồi chậm rải đứng lên, lão vươn vai hít thở mấy hơi, trong lúc định dời gót thì đột nhiên nghe có thanh âm lanh lảnh của nữ nhân từ phía sau vang lên:
- Trần đại hiệp!
Thanh bào lão nhân vội quay lại nhìn thì thấy một nữ nhân tóc xõa ngang vai, toàn thân mặc bạch y, đứng cách lão không xa. Bất giác lão rùng mình và buột miệng kêu lên:
- Thiên Ma Nữ?
Thiên Ma Nữ cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Không sai, lão qua mặt được bọn họ nhưng không qua mặt được ta.
Vừa nói Thiên Ma Nữ vừa cất bước đi thẳng tới trước.
Thanh bào lão nhân cười nhạt, nói:
- Đứng lại!
Thiên Ma Nữ mĩm cười, nói:
- Đừng nói là bốn người bọn họ liên thủ với nhau, dù chỉ một mình ta thì trong vòng mười chiêu cũng có thể lấy mạng già của lão rồi.
Thanh bào lão nhân cố trấn định tinh thần rồi lạnh lùng nói:
- Trong năm người thì ngươi là kẻ âm hiểm ác độc nhất, nếu đêm nay lão phu có thể giết được ngươi thì có chết cũng có thể nhắm mắt rồi.
Thiên Ma Nữ thản nhiên nói:
- Chỉ sợ rằng lão đã không còn khả năng làm chuyện đó.
Tuy nói thế nhưng Thiên Ma Nữ vẫn dừng bước, không dám tiến lên trước nữa.
Thanh bào lão nhân bước xuống một bước đã tiến đến gần Thiên Ma Nữ và nói:
- Có thể lão phu thật sự đã không còn khả năng thắng ngươi, vậy tại sao ngươi không thử xem?
Thiên Ma Nữ nhanh chóng lui ra sau hai bước rồi nói:
- Khoan đã!
Thanh bào lão nhân thản nhiên hỏi:
- Ngươi còn có gì muốn nói chăng?
Thiên Ma Nữ nói:
- Ta thừa biết là lão đã không còn khả năng để động thủ với ta, nhưng ta vẫn không muốn liều mạng với lão.
Thanh bào lão nhân phá lên cười một tràng rồi hỏi:
- Tại sao?
Thiên Ma Nữ lạnh lùng nói:
- Trước khi lên Kim phong đỉnh, ta đều nắm rõ nhất cử nhất động của lão, ta đã có thể khám phá được thì lẽ nào Ác Khổng Minh xem mạch cho lão mà không khám phá được? Chẳng qua là lão dùng uy danh chấn phục, cương hành vận khí điều hòa kinh mạch khiến hắn không nắm chắc nên không dám luận đoán thôi.
- Còn gì nữa không?
- Thứ hai là tính cách của Ác Khổng Minh âm hiểm, dù chẩn đoán là lão có bệnh thực sự nhưng hắn vẫn có ý nói là không biết để bọn Liễu Mỵ Nương, Đồng Tử Kỳ đều cho rằng bệnh tình của lão không trầm trọng nên không dám khinh suất.
- Lão phu nghĩ không ra điều đó có ích lợi gì đối với Ác Khổng Minh?
- Không nhưng có ích lợi mà còn có lợi rất lớn...
Thiên Ma Nữ vuốt tóc rồi nói tiếp:
- Theo ta đoán thì nhất định hắn sẽ quay trở lại, ngầm quan sát, một khi xác định là lão không còn năng lực phản kích thì hắn sẽ lập tức ra tay.
Thanh y lão nhân ngầm kinh hải, lão nghĩ:
- Ả nha đầu này niên kỷ tuy trẻ nhưng gian trá, thâm trầm không kém bất cứ người nào. Ngày sau, nếu giang hồ đại loạn thì sợ rằng cũng do ả gây ra thôi.
Nghĩ đoạn lão lạnh lùng hú một tiếng rồi nói:
- Ý ngươi nói là hắn muốn giết lão phu?
Thiên Ma Nữ cười khanh khách rồi nói:
- Hắn sẽ không giết lão, nhưng sẽ thi triển thủ đoạn tàn khốc nhất để hành hạ lão, bức lão nói ra võ công.
Thanh bào lão nhân lại thầm nghĩ:
- Năng lực liệu việc của nha đầu này thật đáng khâm phục!
Nghĩ đoạn lão lớn tiếng nói:
- Không cần kéo dài thời gian nữa, điều đó có can hệ gì đến chuyện quyết đấu của chúng ta?
Thiên Ma Nữ nói:
- Tự nhiên là có quan hệ, nếu Ác Khổng Minh ngầm quan sát thì nhất định hắn không để cho ta giết lão. Nếu thấy lão không cầm cự được thì hắn xuất thủ kịp thời giúp lão, hợp lực hai ngươi thì tự nhiên Thiên Ma Nữ ta không phải là địch thủ. Như thế há chẳng phải đã không giết được lão mà còn rơi vào thế "hoạ hổ bất thành" sao?
Thanh bào lão nhân thản nhiên nói:
- Lão phu không tin là ngươi có thể đả thương lão phu...
Nói đoạn bỗng nhiên lão chồm người tới trước như định xuất thủ.
Thiên Ma Nữ lập tức tung người thối lui hai trượng và nói:
- Trần đại hiệp không cần miễn cưỡng, mã bộ của lão đã đứng không vững rồi kia.
Thanh bào lão nhân ngạc nhiên dừng bước, trong lòng vừa tức giận vừa vừa khẩn trương nên bất giác thở một hơi.
Thiên Ma Nữ vẫn lạnh lùng nói tiếp:
- Không cần khẩn trương, ta cũng không thể giết lão, lão đã hạ thủ lưu tình tha chết cho ta ba lần nên lần nầy ta cũng nên báo đáp đôi chút.
Thanh bào lão nhân nộ khí quát lớn:
- Ta không tin!
Thiên Ma Nữ đưa ngọc thủ trắng nỏn nà lên vén tóc rồi nói:
- Không tin cũng không sao, thực ra ta không giết lão là còn lý do quan trọng hơn, ta cần lão sống tiếp, để bọn chúng không dám vọng động, như vậy sẽ tạo cơ hội cho ta dễ dàng hành động.
Thanh bào lão nhân nộ khí nói:
- Nếu bệnh của lão phu có thể hồi phục thì người đầu tiên lão phu giết là Thiên Ma Nữ ngươi đấy!
- Đáng tiếc là lão đã không còn cơ hội.
- Lão phu có thể nói tin tức này với bọn Liễu Mỵ Nương, Ác Khổng Minh, khiến cho ngươi không dễ dàng thực hiện ý đồ.
- Muộn rồi, bốn người bọn họ rất khó gặp trở lại.
- Bọn chúng nói tâm cơ của ngươi thâm nhất, xem ra quả nhiên không sai.
- Quá khen, quá khen...
Nói đoạn Thiên Ma Nữ lấy trong người ra một túi da rồi quăng đến trước mặt Thanh bào lão nhân và nói tiếp:
- Lúc nầy công lực của lão đã khó lòng phát xuất như ý, nếu tức giận thì ảnh hưởng rất lớn đến thân thể Trần đại hiệp. Nếu Thiên Ma Nữ này phán đoán không sai thì sợ rằng lão đã không còn khí lực để rời Kim phong đỉnh này rồi. Trong túi da của ta có lương khô và mấy vị dược liệu giúp tăng khí lực, lúc nào cần thì Trần đại hiệp cứ dùng, xem như ta báo đáp ân tình mà lão đã hạ thủ lưu tình mấy lần trước. Trần đại hiệp hãy bảo trọng, cáo biệt!
Lời vừa dứt thì Thiên Ma Nữ lập tức xoay ngươi lướt đi như bay xuống núi, chớp mắt đã mất hút tung tích.
Thanh bào lão nhân đứng nhìn theo đến độ ngơ ngẩn xuất thần, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, lão thầm nghĩ:
- Xem ra công lực của Thiên Ma Nữ lập vượt bọn Ác Khổng Minh, Liễu Mỵ Nương, nếu ta chết đi thì võ lâm nhất định sẽ nỗi phong ba, thiên hạ sẽ đau thương loạn lạc, ôi!
Nghĩ đến điều cảm thương này thì bất giác lão thở dài một hồi đầy khí vị cảm thán của một bậc đại anh hùng khi tuổi tác đã về chiều.
Đột nhiên có một tiếng sư tử hống từ xa truyền lại, phá tan bầu trời đêm tỉnh lặng của chốn thâm sơn cùng cốc và cũng làm cho Thanh bào lão nhân kinh tỉnh, thoát ra khỏi tâm tình thương cảm để trở lại với tình cảnh thực tại.
Lão đưa tay kéo cổ áo cho kín lại rồi bật ho vài tiếng, bệnh tình đã làm suy nhược thế lực khiến lão không thể chịu nỗi khí lạnh và hàn phong trên tuyệt đỉnh Nga My sơn.
Thiên Ma Nữ nói không sai, khí lực của lão đã không còn đũ để hạ sơn, lão chậm rải nhặt túi da của Thiên Ma Nữ để lại, rồi mở ra xem, quả nhiên bên trong có rất nhiều lương khô và hai viên hoàn đan màu trắng.
Cảm giác đói khát chợt trổi lên, lão nhặt mấy viên lương khô bỏ vào miệng ăn, sau đó lại bóc một nắm tuyết bỏ vào miệng thay nước uống.
Cuối cùng lão chậm rải men theo bờ đá đi xuống núi, nhưng vừa bước qua một phiến băng thì sảy chân trượt ngã sõng soài.
Cú ngã này tuy không làm tổn thương da thịt nhưng trong tâm linh lão như bị ngàn mũi kiếm đâm vào.
Lão lồm cồm bò dậy, ngẫng đầu nhìn vầng trăng vằng vặc giữa trời và lẩm bẩm tự nói:
- Xong rồi! Xong rồi!
Thanh bào lão nhân thở dài một hồi, lão tự biết là chẳng còn cách nào khác nên lấy một viên hoàn đan màu trắng bỏ vào miệng uống.
Lão cần phải mượn dùng hoàn đan của Thiên Ma Nữ mới khiến bản thân phấn chấn từ trong cảnh tuyệt vọng và mới có thể rời Kim phong tuyệt đỉnh của Nga My Sơn.