- Tại sao Thiếu Lâm, Võ Đang đều là danh môn chính phái mà tại sao những nhân vật đó không muốn xuất diện chế phục Ma Đao Điền Nguyên, để hắn tung hoành giang hồ làm hại võ lâm đồng đạo như vậy?
Phương Thiên Thành trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nhập Phàm đại sư của Thiếu Lâm và Bạch Phất đạo trưởng của Võ Đang đều bại dưới tay Thiên Ma Nữ, sau lần thất bại đó thì hai người rất ít khi xuất hiện trên giang hồ.
Ngôn Phụng Khanh khẻ thở ra rồi nói:
- Đáng tiếc là võ công của tại hạ có hạn, nếu tại hạ có năng lực như Kiếm Thần thì tất sẽ tận diệt quần ma thanh trừ yêu khí cho võ lâm.
Phương Thiên Thành nói:
- Có thể Ma Đao Điền Nguyên ẩn sau bức màn chỉ huy thuộc hạ hành động gây tội ác nên dường như thế nhân đã quên hắn.
Ngôn Phụng Khanh ngạc nhiên hỏi:
- Thế tại sao các vị lại ước đấu với Ma Đao Điền Nguyên?
Phương Thiên Thành nói:
- Đó là vì bọn tại hạ đả thương tay chân của hắn nên Điền Nguyên mới xuất hiện ước đấu.
Ngôn Phụng Khanh lại hỏi:
- Các vị đã biết là không phải đối thủ của Ma Đao Điền Nguyên, thì tại sao lại không muốn mời cao nhân trợ giúp?
Phương Thiên Thành buột miệng hỏi lại:
- Mời ai?
Ngừng một lát, lão nói tiếp:
- Thực ra trước khi đến Gia Định thì bọn tại hạ đã có hẹn với một vị cao tăng Thiếu Lâm.
Ngôn Phụng Khanh liền hỏi:
- Nhập Phàm đại sư chăng?
- Không phải, nhưng cũng là cao tăng rất có danh vọng, vị đại sư nầy là chỗ giao tình với Trịnh Đại ca nên đồng ý là đến lúc đó sẽ giúp bọn tại hạ một tay. Hiện nay hai vị sư huynh của vị cao tăng đó cũng đã được mời để chuẩn bị tiêu diệt Ma Đao Điền Nguyên.
- Thế vị cao tăng ở đâu?
- Lão ta là cao tăng đắc đạo, nếu thất ước mà không đến thì tất phải có nguyên nhân.
- Ôi! Các vị thật là đầy lòng nghĩa hiệp, thừa biết đi lần nầy hung đa cát thiểu nhưng vẫn khẳng khái phó hội.
Phương Thiên Thành mỉm cười, nói:
- Ngôn huynh đệ không biết tính khí của Ma Đao Điền Nguyên đấy thôi, nếu bọn tại hạ không phó ước đúng hẹn thì bất cứ thủ đoạn gì hắn cũng có thể giở ra. Trong mấy tháng qua bọn tại hạ đều ngầm cảm thấy hình như có người theo dõi bọn tại hạ.
Lão ngừng lại thở dài một hồi rồi, đại khái tình hình là như vậy.
Ngôn Phụng Khanh suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Tuy mới hội diện Phương Nhị Hiệp nhưng tại hạ rất kính phục tính cách của Phương Nhị Hiệp, hôm nay được đàm đạo thì càng cảm thấy Trung Châu Tam Hiệp quả nhiên danh bất hư truyền,
Phương Thiên Thành nói:
- Ngôn huynh đệ quá khen rồi.
Ngôn Phụng Khanh tiếp lời:
- Tại hạ có một chuyện thỉnh cầu, chẳng hay Phương Nhị Hiệp có sẳn sàng chấp thuận hay không?
- Ngôn huynh đệ cứ nói, Ngôn huynh đệ đã ôm hy vọng đến đây nếu bọn tại hạ không giúp được gì tất sẽ khiến các hạ thất vọng và lòng càng thêm bất an. Tuy nhiên trong hai ngày còn lưu lại đây, bọn tại hạ hy vọng là sẽ tìm ra một vài manh mối giúp Ngôn huynh đệ truy tìm võ công đã thất truyền của quý phái,
Ngôn Phụng Khanh lắc đầu, nói:
- Võ công của Ngôn gia môn đã thất truyền năm mươi năm rồi không cần vội vàng trong nhất thời. Chuyện của các vị là khẩn trương và quan trọng hơn, tại hạ tự biết võ công của mình không đũ để trợ thủ cho ba vị...
Phương Thiên Thành tiếp lời:
- Đao pháp của Điền Nguyên đã đến trình độ xuất thần nhập hoá, vì vậy mới có danh là Ma Đao. Địch thủ của hắn trên giang hồ chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng bọn tại hạ cũng không có ý mời cao nhân giúp sức.
Ngôn Phụng Khanh nói:
- Do vậy mới xin Phương Nhị Hiệp chấp thuận cho thỉnh cầu của tại hạ, cho tại hạ cùng đi theo để quan chiến.
Phương Thiên Thành ngạc nhiên nói:
- Chuyện này không ổn rồi.
Ngôn Phụng Khanh nói:
- Tâm ý của tại hạ đã quyết, dù Phương Nhị Hiệp không chấp thuận thì tại hạ cũng đi theo vậy.
Phương Thiên Thành chau mày trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tại sao Ngôn huynh đệ nhất định phải theo bọn tại hạ đưa thân vào chốn hiểm nguy?
Ngôn Phụng Khanh cười ha hả rồi nói:
- Thế tại sao Phương Nhị Hiệp không chấp thuận thỉnh cầu của tại hạ? Nhưng bất luận thế nào thì các vị cũng không ngăn cản được tại hạ đâu!
Vừa nói đến đây thì chợt nghe có tiếng bước chân bên ngoài sảnh vang lên làm gián đoạn câu chuyện giữa hai người.
Ngôn Phụng Khanh ngẫng đầu nhìn lên thì thấy một phu nhân mỹ lệ mặc lục y cùng hai đồng tử bước vào.
Khi vừa qua cửa sảnh và trông thấy Ngôn Phụng Khanh thì phu nhân lập tức dừng bước và nói:
- Tiện thiếp không biết phu quân đang có khách.
Phương Thiên Thành đứng lên nói:
- Ngôn Phụng Khanh không phải là ngoại nhân, xin mời phu nhân vào!
Lục y phu nhân do dự một lát rồi chậm rải bước vào.
Phương Thiên Thành đưa tay chỉ Ngôn Phụng Khanh và giới thiệu:
- Vị này là chưởng môn nhân của Thần Châu Ngôn gia môn.
Lục y phu nhân hành lễ và nói:
- Xin chào Ngôn chưởng môn.
Ngôn Phụng Khanh hoàn lễ và nói:
-Xin tham kiến Phương phu nhân.
Thạch Tuấn kéo thêm một chiếc ghế lại và nói:
- Mời nhị tẩu ngồi.
Lục y phu nhân mỉm cười ngồi xuống.
Ngôn Phụng Khanh nhìn qua hai đồng tử thì thấy một mặc lam y một mặc bạch y. Lam y đồng tử trong điềm tỉnh và có vẻ thư sinh hơn, còn bạch y đồng tử rất hoạt bát, song mục thường láo liên nhìn quanh.
Chợt nghe Phương phu nhân chậm rải nói:
- Tiện thiếp nghe đại ca thọ thương rất nặng nên đưa Nghi nhi và Lạc nhi đến thăm đại bá.
Phương Thiên Thành nói:
- Đại ca đang tịnh dưỡng, không nên làm kinh động.
Lão nhìn qua hai đồng tử và nói tiếp:
- Các ngươi mau tham kiến Ngôn thúc phụ đi.
Phương Lạc, Phương Tuyết Nghi đồng loạt cung thủ hành lễ và nói:
- Bái kiến Ngôn thúc phụ.
Ngôn Phụng Khanh hoàn lễ và nói:
- Không cần khách sáo, năm nay nhị vị công tử được bao nhiêu tuổi rồi?
Phương Lạc, Phương Tuyết Nghi cùng đáp:
- Mười lăm tuổi rồi.
Ngôn Phụng Khanh thầm nghĩ:
- Hai đồng tử này tuy thanh tú đáng yêu nhưng lam y đồng tử có cốt cách và khí độ thanh kỳ xuất trần, hình như không phải là một cặp song sinh, vậy tại sao cả hai lại cùng tuổi?
Nghĩ đoạn hắn buột miệng nói:
- Nhân phẩm của nhị vị công tử quả nhiên bất phàm, ngày sau tất sẽ có đại thành.
Phương Thiên Thành nhìn lục y phu nhân một lát rồi nói:
- Nếu Ngôn huynh đệ muốn tương trợ thì tại hạ có một chuyện.
Ngôn Phụng Khanh tiếp lời:
- Có chuyện gì Phương Nhị Hiệp cứ nói, tại hạ sẽ tận lực hành sự.
Phương Thiên Thành nhìn qua ái thê, Phương Lạc, Phương Tuyết Nghi rồi chậm rải nói:
- Hiền thê đưa Lạc nhi và Nghi nhi về phòng nghỉ ngơi, chúng ta còn phải lưu lại hai ngày nữa.
Lục y phu nhân lặng lẻ đứng lên rồi khẻ nói:
- Các vị cứ đàm đạo, tiện thiếp xin cáo lui trước.
Nói đoạn bà cúi người hành lễ với Ngôn Phụng Khanh rồi đưa hai đồng tử lui bước.
Phương Thiên Thành suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Bọn tại hạ hội ước với Ma Đao Điền Nguyên lần nầy hung đa cát thiểu, trước khi phó hội bọn tại hạ chỉ hy vọng là một hoặc hai trong ba người bọn tại hạ có thể bảo toàn được tính mạng. Vì thế tại hạ đã đi khắp thâm sơn cùng cốc thu thập dược vật để luyện mười mấy viên Bảo Mệnh Kim Đan, bất luận thương thế trầm trọng ra sao, chỉ cần không vong mạng tại đương trường thì bọn tại hạ tất sẽ có cơ hội bảo mệnh.
Ngôn Phụng Khanh cảm thấy kỳ quái nên hỏi:
- Ý của Phương Nhị Hiệp muốn nói gì, tại hạ không hiểu?
Phương Thiên Thành nói:
- Sự tình rất đơn giản, Ngôn huynh đệ xuất hiện rất đúng lúc, lại giàu lòng nhiệt huyết nên tại hạ muốn phó thác hai vị cô nhi nhờ Ngôn huynh đệ trong nom giúp.
Ngôn Phụng Khanh chau mày, nói:
- Tại hạ càng nghe càng không hiểu gì cả.
Thạch Tuấn xen vào:
- Nhị ca nói rõ một chút, Ngôn huynh đệ đã không rõ nội tình, Nhị ca nói giản lược như vậy thì tự nhiên là không thể hiểu rồi.
Phương Thiên Thành gật đầu, nói:
- Không sai, tại hạ nói quá giản lược, thế nầy nhé, Ma Đao Điền Nguyên đã có một quái lệ, phàm ai đã trúng một đao của hắn, bất luận là sống hay chết hắn cũng không xuất đao thứ hai, do vậy bọn tại hạ đã chuẩn bị tiếp nhận nhát đao của hắn.
Thạch Tuấn tiếp lời:
- Nhưng xưa nay rất ít người may mắn tồn tại dưới nhát đao của hắn.
Ngôn Phụng Khạnh ngộ ra bèn nói:
-Thì ra là như vậy.
Hắn thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Ba vị đã sớm luyện kim đan để bảo mệnh thì lẻ nào không thể tìm cách mời cao nhân đối phó Ma Đao Điền Nguyên?
Phương Thiên Thành nói:
- Vị cao tăng Thiếu Lâm đó chưa đến được, nhất thời bọn tại hạ biết mời ai? Người có tâm muốn trợ giúp thì võ công không cao hơn Điền Nguyên nên bọn tại hạ không thể mời. Còn người có võ công vượt Điền Nguyên thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay và dường như bon tại hạ chưa từng gặp bọn họ bao giờ.
Ngôn Phụng Khanh nói:
-Phải châng ý của Phương Nhị Hiệp là muốn tại hạ chiếu cố phu nhân và nhị vị công tử?
Phương Thiên Thành nói:
- Nguyên bọn tại hạ vẫn có thời gian để an bài, không ngờ lại gặp phải chuyện Kiếm Môn Ngũ Quỷ nên thời gian lưu lại Gia Định phải kéo dài ra. Nếu Ngôn huynh đệ đi theo trợ giúp bọn tại hạ thì chẳng qua là nộp thêm một mạng cho Điền Nguyên thôi, quả thực là không có ích gì. Trong khi đó, Ngôn huynh đệ vì truy tìm võ công thất truyền của Ngôn gia môn nên phải hành tẩu chân trời góc bể, do vậy tại hạ cũng không tiện mở miệng phó thác thê nhi. Tại hạ chỉ mong Ngôn huynh đệ bõ chút thì giờ vàng ngọc đưa thê nhi của tại hạ đến một nơi.
Ngôn Phụng Khanh liền hỏi:
- Đưa đến nơi nào?
Phương Thiên Thành nói:
- Tại hạ đã viết sẳn một phong thư, ngoài thư có ghi nơi cần đến, vì có thể khởi hành bất cứ khi nào nên bọn tại hạ không cần nói rõ với thê nhi, chẳng hay Ngôn huynh đệ có thể chấp thuận không?
Nghe cả nữa ngày mà Ngôn Phụng Khanh vẫn chưa biết nơi cần đến, vì vậy hắn thầm biết Phương Thiên Thành là nhân vật hành sự rất cẩn thận, khi chưa cần thiết thì tuyệt đối không nói ra.
Hắn không tiện hỏi thêm nên gật đầu, nói:
- Được! Tại hạ sẽ tận năng lực đưa phu nhân và nhị vị công tử đến nơi an toàn. Trừ phi tại hạ vong mạng, nếu không thì tuyệt đối không làm hỏng chuyện của Phương Nhị Hiệp.
Phương Thiên Thành cung thủ, nói:
- Tại hạ xin bái tạ trước.
Ngôn Phụng Khanh hoàn lễ và nói:
- Được vì Trung Châu Tam Hiệp ra sức khuyễn mã là tại hạ cảm thấy hân hậnh lắm rồi, tại hạ đâu dám nhận lễ!
Thạch Tuấn cũng lên tiếng:
- Tại hạ xin thay nhị tẩu bái tạ Ngôn huynh đệ.
Ngôn Phụng Khanh khẻ thở ra rồi nói:
- Các vị đa lễ như vậy khiến tại hạ vô cùng áy náy.
Phương Thiên Thành cười ha hả, nói:
- Ngôn huynh đệ đã hứa một lời là ngàn vàng, chúng ta dừng lại ở đây nhé!
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nào, Ngôn huynh đệ hãy lấy bức họa đồ ra, chúng ta cùng nghiên cứu kỹ Độc Long Đầm một tý, có thể tại hạ đưa ra vài manh mối cũng nên.
Lại nói đến Phương phu nhân sau khi đưa Phương Lạc và Phương Tuyết Nghi vào hậu viện thì Trình phu nhân bước ra nghênh tiếp và hỏi:
- Thương thế của Trịnh đại hiệp thế nào?
Phương phu nhân nói:
- Đại ca đang tịnh dưỡng nên tiểu muội cũng chưa được gặp.
Trình phu nhân nói:
- Nghe phu quân của tiện thiếp nói thì thương thế của Trịnh đại hiệp chuyển biến khá tốt, Phương phu nhân không nên quá lo nghĩ.
Phương phu nhân nhìn qua Phương Lạc, Phương Tuyết Nghi rồi nói:
- Các ngươi vào phòng trước đi!
Cả hai "dạ" một tiếng rồi lặng lẻ cất bước vào phòng.
Phương Tuyết Nghi vì rất nhớ Đông Nhĩ lão nhân và không biết trong cuộc ác chiến tối qua lão có thọ thương hay không nên khẻ nói với Phương Lạc:
- Lạc huynh về phòng trước nhé, đệ có chút việc phải ra ngoài, một lát sẽ quay về ngay.
Phương Lạc sau khi gây ra trường náo nhiệt tự biết trường ác đấu tối qua là do mình mà ra nên lúc nầy chàng tỏ vẻ thuần thục hơn trước nhiều, chàng gật đầu, nói:
- Ngươi đi rồi mau quay về nhé, ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi đây.
Phương Tuyết Nghi hơi ngạc nhiên nên hỏi lại:
- Có chuyện gì vậy, tại sao đại ca không hỏi ngay bây giờ?
Phương Lạc nói:
- Ngươi cứ đi trước đi, khi quay về chúng ta sẽ nói chuyện.
Nói đoạn chàng cất bước đi về phòng để lại Phương Tuyết Nghi với nhiều điều nghi vấn và lo lắng.
Phương Tuyết Nghi hỏi thăm gia nhân thì biết phòng của Đông Nhĩ lão nhân ở phía Tây trang viện nên vội vàng đi đến đó.
Thế nhưng chàng đi được vài mươi bước thì chợt nghe có người hỏi:
- Hài tử, có chuyện gì không?
Phương Tuyết Nghi quay lại thì thấy Đông Nhĩ lão nhân đã xuất hiện trước mặt với nụ cười nhân hậu trên môi.
Chàng vội bước đến gần và khẻ nói:
- Vản bối rất nhớ lão bá bá nên định đến thăm.
Đông Nhĩ lão nhân đưa chàng về phòng của mình rồi nói:
- Hài tử, ngươi đến thật đúng lúc, ta cũng đang cần tìm ngươi đây.
Phương Tuyết Nghi hành lễ và nói:
- Lão tiền bối có gì muốn chỉ giáo chăng?
Đông Nhĩ lão nhân thuận tay đẩy chiếc ghế về phía Phương Tuyết Nghi và nói:
- Ngồi xuống đi!
Phương Tuyết Nghỉ ngồi xuống và nói:
- Vản bối và bá mẫu mải trốn dưới thạch thất nên không biết tình hình bên ngoài, sáng này mới hay Trịnh đại bá thọ thương trong trận ác đấu và Trình gia trang tối qua vô cùng náo nhiệt.
Đông Nhĩ lão nhân gật đầu, nói:
- Chuyện đó đã qua rồi, Ngũ Quỷ chết ba, chúng ta đại thắng.
Ngừng một lát lão nói tiếp:
- Hài tử, mấy ngày qua ngươi ở bên cạnh bá mẫu nhưng có tận dụng thời gian luyện công không?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói:
- Không, lão tiền bối dặn là không để người khác biết chuyện này nên vản bối không dám tiết lộ.
Đông Nhĩ lão nhân gật đầu, nói:
- Ngươi rất thông minh, hài tử, có một chuyện mà lão khiếu nghĩ mãi không ra, mong rằng ngươi sẽ thành thật trả lời,
- Có chuyện gì tiền bối cứ hỏi?
- Được, hiện nay ngươi đã lớn rồi nhưng từng nghe bá phụ nói với ngươi về chuyện lệnh tôn không?
- Không, vản bối chi ngẩu nhiên nghe bá mẫu nói thôi.
- Nói thế nào?
- Bá mẫu nói rằng chữ trên phiến ngọc này là do phụ mẫu vản bối khắc để lại.
Nói đoạn chàng lấy phiên ngọc đeo ở cổ ra cho Đông Nhĩ lão nhân xem, quả nhiên trên phiến ngọc có ba chữ Phương Tuyết Nghi.
Đông Nhĩ lão nhân hỏi tiếp:
- Chỉ nói có thế thôi sao?
Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói:
- Vản bối chỉ nghe được như vậy.
Chàng ngừng một lát rồi nhìn Đông Nhĩ lão nhân, nói:
- Lão tiền bối, mấy ngày qua ở trong thạch thất không có sách đọc, lại không thể vận công nên vản bối nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Đông Nhĩ lão nhân liền hỏi:
- Ngươi nghĩ đến những chuyện gì nào?
- Nghĩ đến lão tiền bối.
- Nghĩ đến lão khiếu như thế nào?
- Vản bối cảm thấy lão tiền bối không phải là người cam chịu làm hạ nhân của người khác, thế tại sao lao tiền bối lại cam nguyện làm như vậy?
- Chỉ có thể thôi à? Nói ra xem! Hãy nói hết những suy nghĩ của ngươi cho lão khiếu nghe thử.
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vản bối ngầm cảm thấy lão tiền bối là một tuyệt đại cao nhân, chuyện cam nguyện làm bộc nhân tất phải có nguyên nhân.
Đông Nhĩ lão nhân hỏi:
- Ngươi biết tại vì sao không?
- Vì muốn báo đáp ân cứu mạng của bá phụ vản bối.
- Còn gì nữa?
- Vì vản bối nữa.
Đông Nhĩ lão nhân thoạt tiên hơi sững người nhưng liền mĩm cười, nói:
- Hài tử, ngươi quả nhiên rất thông minh, lão khiếu đã không nhìn lầm ngươi rồi.
Phương Tuyết Nghi khẻ thở dài, nói:
- Thể chất tiên thiên của vản bối không tốt nên sợ rằng phụ lòng mong đợi của lão tiền bối thôi.
- Ai nói thế?
- Bá phụ của vản bối.
- Lão ta có truyền võ công cho ngươi không?
- Chỉ là võ công để giúp thân thể cường tráng thôi.
Đông Nhĩ lão nhân trầm ngâm một lát rồi nói:
- Có thể lão ta nhìn không ra.
Ngừng một lát lão nói tiếp:
- Võ công thượng thừa chỉ cần linh chất tuệ tâm, thể năng khiếm khuyết thì có thể dùng dược vật bổ sung, nhưng tài hoa thì không thể dùng dược vật bỗ khuyết.
Lão ngữa mặt thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Hài tử, chỉ đáng tiếc là lão khiếu gặp ngươi đã quá muộn.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Vì vản bối quá lớn tuổi nên không thích hợp cho việc luyện võ công thượng thừa chăng?
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Tuy niên kỷ của ngươi hơi lớn một chút nhưng không phải là không thể vản hồi.
- Vậy thì tại sao?
- Vì lão khiếu còn tại thế chẳng bao lâu nữa.
Phương Tuyết Nghi không tin vào tai mình, chàng ngẫn người một lúc rồi hỏi lại:
- Lão tiền bối nói gì vậy?
Đông Nhĩ lão nhân bình tỉnh nói:
- Lão khiếu còn tại thế chẳng bao lâu nữa rồi.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Chẳng phải lão tiền bối đang rất khõe đó sao?
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Lão khiếu đã tính qua thời gian khứ thế, nếu mọi chuyện thuận lợi và có dược vật tương trợ thì tối đa cũng chỉ sống thêm hơn một năm nữa, nếu phải động thủ hao tổn nguyên khí thì rất khó nói, có thể nữa năm hoặc ba tháng cũng không chừng.
- Chuyện này thật sao?
- Tại sao ta phải nói dối ngươi chứ? Lão khiếu đã tốn năm năm để mong tìm được một ngươi thừa kế y bát, trong năm năm đó ta đã hành tẩu khắp đại giang Nam Bắc, duyệt qua hàng vạn người
- Suốt năm năm trời mà lão tiền bối không tìm được một người nào vừa ý sao?
- Đúng vậy, lương tài rất khó tìm, giữa lúc tâm ý của ta đã nguội lạnh thì ngẩu nhiên gặp được ngươi.
Lão thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Thời gian của chúng ta không nhiều nhưng lão khiếu lại không thể lập tức đưa ngươi rời khỏi nơi nầy.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Xưa nay bá mẫu đối đải với vản bối rất tốt, vản bối phải đi nói với người một tiếng.
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Không được, ngươi đã thọ ân dưỡng dục của phu phụ Phương Thiên Thành, trong lúc bọn họ ngộ nạn mà ngươi bõ đi được sao?
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi lại:
- Bá phụ của vản bối ngộ nạn gì?
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Hài tử, lần nầy bọn họ phó ước với Ma Đao Điền Nguyên, xem ra hung đa cát thiểu đấy.
Phương Tuyết Nghi hỏi:
- Võ công của Điền Nguyên rất cao cường phải không?
Đông Nhĩ lão nhân chậm rải nói:
- Võ công của Ma Đao Điền Nguyên tuy không tầm thường nhưng so với Ngũ đại ma chủ thì cách xa một trời một vực, tuy nhiên Trung Châu Tam Hiệp vẫn chưa phải là đối thủ của Ma Đao Điền Nguyên.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Ân tình của bá phụ bá mẫu đối với vản bối tựa như núi, mong rằng lão tiền bối vì vản bối mà cứu bọn họ một lần.
Đông Nhĩ lão nhân mĩm cười, nói:
- Nếu lão khiếu không có ý cứu bọn họ thì đã không nói với ngươi, nhưng người đi cứu bọn họ sẽ là ngươi đấy.
Phương Tuyêt Nghi ngạc nhiên hỏi lại:
- Là vản bối?
- Không sai!
- Chút võ công của vản bối chỉ để giúp thân thể cường tráng, ngay cả Lạc huynh cũng đánh không lại thì làm sao cứu được bá phụ, bá mẫu?
- Vì vậy ngươi cần phải gấp rút luyện võ công!
- Khi nào thì bá phụ của vản bối phó ước?
- Không quá mười ngày nữa.
Phương Tuyết Nghi ngẫn người:
- Thời gian mười ngày chớp mắt đã qua, dù không phút nào ngơi nghĩ thì vản bối có thể luyện được võ công gì?
Đông Nhĩ lão nhân mĩm cười, nói:
- Nếu ngươi tập trung tinh thần học thì mười ngày cũng đũ lắm rồi.
Phương Tuyết Nghi bán tin bán nghi, chàng nói:
- Vản bối phải học võ công gì mà có thể tốc thành trong mười ngày để đối phó với Ma Đao Điền Nguyên?
- Ngươi sẽ học kiếm pháp.
- Kiếm là tổ trong các loại binh khí, vản bối thường nghe bá phụ nói "Tam niên đao pháp, ngũ niên kiếm" chí ít thì phải luyện năm năm mới có thành tựu. Vản bối chỉ học mười ngay thì học được gì?
- Lão khiếu chỉ truyền cho ngươi ba chiêu, chỉ cần ngươi nhớ kỹ thì có thể lui được Ma Đao Điền Nguyên rồi.
- Chỉ học ba chiêu kiếm thôi sao?
- Đúng vậy, chỉ cần học ba chiêu, đây là ba chiêu tinh tuý trong kiếm pháp, nhưng công lực của ngươi chưa đũ để múa kiếm nên thân thủ khó phối hợp với kiếm pháp.
- Như vậy thì học cũng vô dụng rồi!
Đông Nhĩ lão nhân chậm rải nói:
- Điều đó còn phải xem can đảm của ngươi như thế nào.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Vản bối không hiểu gì cả.
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Ngươi chỉ học ba chiêu kiếm mà công lực lại không đũ nên dù là kỳ chiêu dị thức cũng khó lòng đả thương được đối phương và càng không thể giải cứu cho Trung Châu Tam Hiệp khi bọn họ đang rơi vào hiểm cảnh. Duy chỉ có một cách là dựa vào dũng khí và can đảm của ngươi, tức là ngươi phải ung dung bước vào vòng chiến sau đó sử dụng kiêm chiêu khiến cho Điền Nguyên kinh hải mà tự thối lui.
Phương Tuyết Nghi lại hỏi:
- Nhất định là có thể đẩy lui lão ta không?
Đông Nhĩ lão nhân mĩm cười, nói:
- Nếu không lui được hắn thì nhất định sẽ nộp thêm cho hắn một mạng người, bởi lẻ ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Phương Tuyết Nghi lại hỏi:
- Tại sao lão tiền bối không muốn xuất thủ?
- Chẳng phải lão khiếu đã nói rồi sao, nếu ta hao tổn thêm một phần nguyên khí thì càng gần với tử vong thêm một bước.
- Ngoài ra không còn cách nào khác à?
- Nếu ngươi không có can đảm như vậy thì Trung Châu Tam Hiệp và bá mẫu của ngươi khó tránh khỏi kiếp nạn.
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi ngẫng cao đầu với vẻ kiên quyết, nói:
- Được, vản bối xin học ba chiêu kiếm pháp đó. Nhưng khi nào thì bắt đầu học?
Đông Nhĩ lão nhân mĩm cười, nói:
- Học ngay bây giờ.
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc hỏi lại:
- Học ngay bây giờ?
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Không sai, lão khiếu sẽ giảng giải kiếm quyết của kiếm pháp cho ngươi trước.
Nói đoạn lão bắt đầu giảng giải tỉ mỉ chỗ diệu dụng của kiếm pháp, đồng thời lão còn dùng tay ra thế để minh họa.
Tài trí của Phương Tuyết Nghi tuy siêu quần nhưng căn cơ võ học còn cách loại kiếm thuật ảo diệu nầy qua xa, do vậy chàng rất dụng tâm lắng nghe, song vẫn không thể nào lỉnh hội được.
Đông Nhĩ lão nhân kiên trì giảng tới giảng lui mấy lần và mỗi lần đều vui vẻ chứ không bực tức.
Cuối cùng Phương Tuyết Nghi thở dài một hồi rồi nói:
- Xem ra vản bối rất chậm hiểu, sợ rằng phụ lòng mong mỏi của lão tiền bối thôi.
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Hài tử, ngươi rất thông minh đấy, trí tuệ của ngươi đã vượt qua sự mong đợi của lão khiếu rồi.
Phương Tuyết Nghi ngẫn người rồi nói:
- Lão tiền bối không trêu vản bối đấy chứ?
- Đương nhiên là không, lão khiếu thành tâm thành ý tán dương ngươi đấy.
- Vản bối học lâu như vậy, lão tiền bối giảng đi giảng lại mấy chục lần mà vẫn chưa lỉnh ngộ chút nào, như thế mà gọi là thông minh sao?
- Kiếm thuật ta truyền thụ cho ngươi là loại kiếm pháp chí thượng trong võ học, với căn cơ võ công hiện tại của ngươi mà luận thì căn bản không thể nào hiểu được. Đừng nói là ta giảng mấy chục lần, dù nói ngàn lần vạn lần ngươi cũng không thể hiểu, nhưng hiện ta thấy ngươi hình như có chút lỉnh hội rồi đấy.
- Vản bối lảnh hội được gì đâu?
- Đã lảnh hội rồi...bây giờ ngươi có thể trở về, nếu ở đây quá lâu sẽ khiến cho bá mẫu ngươi sinh nghi đấy.
- Vản bối học chưa hiểu thì về thế nào được?
Đông Nhĩ lão nhân mĩm cười, nói:
- Ngươi cứ trở về và suy nghĩ những điều ta đã nói, ngày mai trở lại nói cho ta biết.
Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói:
- Vản bối xin tuân mệnh!
Nói đoạn chàng cung kính bái biệt Đông Nhĩ lão nhân rồi trở về phòng những lời giảng giải của Đông Nhĩ lão nhân luôn chập chờn trong tâm trí nên bất giác chàng ngồi tỉnh toạ suy nghĩ đến ngơ ngẩn xuất thần.
Cũng chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, đến khi Phương phu nhân bước vào thì Phương Tuyết Nghi mới sực tỉnh trở về với thực tại.
Phương phu nhân chậm rải bước đến trước mặt chàng và khẻ hỏi:
- Hài tử, ngươi đang nghĩ gì vậy?
Phương Tuyết Nghi ấp úng nói:
- Điệt nhi đang nghĩ...đang nghĩ...
Phương phu nhân nói:
- Đang nghĩ đến mẫu thân của ngươi phải không?
Phương Tuyết Nghi gượng cười rồi cúi đầu không nói gì.
Phương phu nhân thở dài một hồi rồi nói:
- Ta đã nói với đại bá của ngươi, dù bọn ta tốt với ngươi thế nào thì cũng không thể khiến ngươi quên mẫu thân của ngươi. Đã nhiều lần ta muốn đưa ngươi đến chỗ mẫu thân của ngươi vài ngày nhưng không thể tìm ra nơi ở cố định của bà ta nên đành gác lại chuyện đó.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Bá mẫu đối với điệt nhi chẳng khác gì mẫu thân.
Phương phu nhân mĩm cười, nói:
- Trong lòng ngươi cảm thấy như vậy là tốt rồi.
Vừa nói đến đây thì có bóng người thấp thoáng, Phương Lạc đã bước vào phòng.
Phương phu nhân quay lại hỏi:
- Ngươi đi đâu về đây?
Phương Lạc nói:
- Hài nhi đi luyện một bài kiếm pháp, lần nầy sau khi xung đột với người ta hài nhi cảm thấy võ công của mình quá tệ. Trước đây hài nhi không dụng tâm luyện công, từ nay về sau phải thường xuyên tập luyện mới được.
Phương phu nhân mĩm cười, nói:
- Thế thì tốt, các ngươi nên nghỉ ngơi một chút đi!
Nói đoạn bà quay bước đi ra ngoài ngay. Trên khuôn mặt phúc hậu nhu hoà luôn hiển lộ một nụ cười của Phương phu nhân giờ đây dường như xuất hiện tâm sự nặng nề, tuy bà vẫn giử được nụ cười nhưng trên vầng trán đã nỗi lên những nếp âu lo.
Phương Tuyết Nghi thừa hiểu là Phương phu nhân lo lắng cho chuyến phó hội của Phương Thiên Thành nhưng nhất thời chàng không thể nào chia xẻ nỗi lo đó được.
Nhưng vẽ sầu mị khổ diện của Phương phu nhân càng làm tăng thêm trách nhiệm của Phương Tuyết Nghi, chàng cảm thấy cuộc phó hội với Ma Đao Điền Nguyên này có thể bảo vệ được sinh mạng cho Phương Thiên Thành hay không là hoàn toàn dựa vào sự lỉnh hội ba chiêu kiếm pháp mà chàng vừa học. Ý niệm này đã phát sinh thì tâm cầu tiến càng thắm thiết hơn.
Phương Lạc thấy mẫu thân đi khuất rồi thì liền khẻ nói với Phương Tuyết Nghi:
- Nghi đệ, ngươi biết không, Đông Nhĩ lão nhân là một vị cao nhân có võ công rất cao cường đấy.
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc hỏi lại:
- Sao đại ca biết?
Phương Lạc nói:
- Ta nhớ lại chuyện lão giải cứu cho ta hôm trước, nếu không phải người có võ công cao cường thì há có thể giải cứu cho ta một cách dễ dàng như thế sao?
Phương Tuyết Nghi trả lời một cách hàm hồ:
- Có lẻ là như vậy.
Phương Lạc nói tiếp:
- Đã là cao nhân võ lâm thì tại sao lão ta lại cam nguyện làm một bộc nhân?
- Chuyện này thì đệ không thể hiểu rõi.
- Ta định nói chuyện này với gia phụ, ngươi thấy thế nào?
- Đại bá hành tẩu giang hồ lâu năm, há có lý nào lại không biết? Đệ nghĩ đại bá đã sớm nhìn ra rồi.
- Ngươi nói cũng phải! À, ta thấy hình như gia phụ, gia mẫu có chuyện gì dấu chúng ta thì phải.
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:
- Đông Nhĩ lão tiền bối không cho ta tiết lộ chuyên học võ công thì trăm ngàn lần không thể nói ra chuyện này, bình nhật Lạc huynh rất khinh suất nhưng sau lần nếm đau khổ vừa rồi thì hình như đã trầm tỉnh trở lại.
Nghĩ đoạn chàng nói:
- Đúng vậy! Đệ cũng thấy thần thái của bá mẫu không bình thường nhưng đó là chuyện của người lớn, bọn hài tử chúng ta không nên xen vào.
Phương Lạc nói:
- Xưa nay mẫu thân luôn nhân từ hoà nhã, trong ký ức của ta dường như chưa từng thấy người sầu mị khổ diện bao giờ, nhưng mấy ngày qua ta cảm thấy mẫu thân có tâm sự rất trầm trọng, hôm nay lại càng lộ rõ hơn, nhất định là sắp có chuyện đại sự rồi.
Chàng ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nghe nói Trịnh đại bá thọ thương rất nặng nên lòng ta càng bất an, nếu ta không gây ra trường đại họa nầy thì chúng ta đâu thể két oán với Kiếm Môn Ngũ Quỷ.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Tuy bên ngoài là hoạ do đại ca gây ra nhưng thực chất bên trong chính là chúng ta không thể dung chúng, mặt khác bá phụ cũng có ý trợ giúp Trình trang chủ.
Phương Lạc nói:
- Ôi! Bất luận thế nào thì đây cũng là trường đại họa do ta gây ra.
Phương Tuyết Nghi an ủi:
- Lạc huynh không nên lo lắng, đại sự đã có người lớn lo, chúng ta nên nghỉ ngơi một lát thôi.
Phương Lạc khẻ gật đầu, thế là hai đồng tử lập tức tỉnh toạ vận công.
Thời gian vun vút trôi đi, ba ngày tựa như vó câu qua cửa. Tuy nhiên trong ba ngày đó Phương Tuyết Nghi không hề lảng phí thời gian một khắc nào, không phải chàng tỉnh toạ điều tức mà là suy nghĩ ba chiêu kiếm pháp vừa học.
Đông Nhĩ lão nhân cũng kiên nhẫn giảng giải những chỗ vi diệu cho chàng.