- Lão thí chủ nói chí phải, đại ân đại đức tái tạo của Phương thí chủ đối với bỗn tự thật không dám dùng lời mà đa tạ. Ngày sau, nếu vì chuyện võ lâm đồng đạo thì chỉ cần Phương thí chủ nói một câu là đệ tử bỗn tự sẽ xuất toàn lực, dù phải vào chốn dầu sôi lửa bõng.
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì rất cảm động, chàng vội vàng lên tiếng:
- Nếu Chưởng môn đại sư có tâm ý như vậy thì thực là phúc đức cho võ lâm.
Nhập Vân đại sư quét mục quang nhìn qua quần hùng tại đương trường rồi nói:
- Dã tâm của Ngũ Ma đã bắt đầu bộc lộ, đặc biệt là chuyện Đồng Tử Kỳ hôm nay thọ thương mà đi thì tất nhiên hắn sẽ không cam tâm, lão nạp muốn mời chư vị đến tịnh thất của bỗn tự vừa nghỉ ngơi vừa thương lượng kế sách đối phó. Chẳng hay ý của chư vị thế nào?
Hoắc Minh Phong nói:
- Đương nhiên là như vậy rồi!
Nhập Vân đại sư gọi Nhập Pháp đại sư lại dặn dò mấy câu rồi nói:
- Chúng ta không cần lo chuyện ở đây nữa, xin mời các vị theo lão nạp!
Nói đoạn lão cất bước ra khỏi La Hán Đường.
Quần hùng lần lượt bước theo Nhập Vân đại sư đi về phía tịnh thất của phương trượng.
Thiếu Lâm tự bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, mấy sa di hòa thượng không ngừng chạy tới chạy lui, một lát sau thì tịnh thất của phương trượng đã được bày biện mấy bộ bàn ghế vì trà hương thơm ngát.
Sau khi quần hùng an toạ thì Nhập Vân đại sư lấy tư cách là chủ nhân kính mọi người một chung trà rồi nói:
- Hôm nay bỗn tự ngộ thảm biến chưa từng có trong mấy trăm năm qua, nếu không có chư vị thí chủ tương trợ thì lão nạp không biết kết cục sẽ như thế nào.
Lão hơi ngưng lại một lát rồi nói tiếp:
- Trước sau Ngũ Đại ma chủ đã lần lượt xuất hiện, e rằng bọn chúng không còn kiêng dè những lời cảnh cáo của Kiếm Thần Trần đại hiệp nữa rồi!
Hoắc Minh Phong lớn tiếng nói:
- Chưởng môn đại sư, nghe khẫu khí của Đồng Tử Kỳ thì hình như Ngũ Ma vẫn chưa biết chuyện Trần đại hiệp quy tiên, nhưng bọn chúng không biết tình hình sống chết của Trần đại hiệp thế nào mà dám vọng động như thế thì đũ thấy bọn chúng đã không để tâm những lời của Trần đại hiệp từ lâu rồi!
Tống Phù lên tiếng:
- Nhị vị, lão phu có một câu nhưng chẳng biết có nên nói hay không?
Hoắc Minh Phong cười ha hả rồi nói:
- Mọi người đang thương nghị, Tống huynh có chuyện gì xin cứ nói ra!
Tống Phù tiếp lời:
- Thực ra, lão phu chỉ cảm thấy việc Ngũ Đại ma chủ phát động lần nầy nhằm vào Thiếu Lâm trước tiên là có dụng ý rất thâm!
Nhập Vân đại sư liền hỏi:
- Dụng ý thế nào?
Tống Phù nói:
- Lão phu nói ra xin đại sư đừng trách nhé!
Nhập Vân đại sư nói:
- Trách thế nào dược? Thí chủ mau nói ra xem!
Tống Phù chậm rải nói:
- Giết gà doạ khỉ, bọn chúng có ý muốn chinh phục võ lâm và cửu đại môn phái!
Nhập Vân đại sư buột miệng kêu lên:
- Dã tâm của bọn chúng thật không nhỏ!
Hoắc Minh Phong tròn xoe song mục, lão lớn tiếng nói:
- Chuyện này không quan hệ đến việc dám hay không dám, nếu nhị vị không tin thì tại sao không hỏi Trang lão đệ xem?
Hoắc Minh Phong liền quay sang hỏi Trang Tiệp:
- Thật thế không?
Nhập vân đại sư cũng nhìn qua Trang Tiệp và hỏi:
- Thí chủ là thuộc hạ của Đồng Tử Kỳ phải không?
Trang Tiệp cung thủ nói:
- Vản sinh không phải là môn hạ của Đồng Tử Kỳ!
Hoắc Minh Phong quay sang nhìn Trang Tiệp một lát rồi nói:
- Trang lão đệ, ngươi thần bí quá!
Trang Tiệp mĩm cười, nói:
- Vản sinh chỉ là người phụng mệnh trà trộn vào Tam Nghĩa Môn, tuy Đồng Tử Kỳ là chỗ dựa của bọn Thành Huyền Thông nhưng vản sinh không phải là môn hạ của bọn họ!
Nhập Vân đại sư chấp tay, nói:
- Thí chủ phụng mệnh người nào vậy?
Trang Tiệp trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chuyện này... Phải bắt đầu từ chỗ xuất thân của vản sinh nhưng nói ra e rằng nhị vị Chưởng môn sẽ không tin.
Hoắc Minh Phong hỏi:
- Tại sao?
Trang Tiệp nói:
- Vì vản sinh là sư đệ của Kế Thông!
Nhập Vân đại sư ngạc nhiên, hỏi:
- Kế Thông? Có phải là Độc đại phu - Ác Khỗng Minh không?
Trang Tiệp gật đầu, nói:
- Không sai!
Hoắc Minh Phong cũng bất ngờ đến sững người, lão nói:
- Ác Khỗng Minh có một vị sư đệ khi nào nhĩ?
Trang Tiệp mĩm cười, nói:
- Bang chủ không tin chăng?
Hoắc Minh Phong nói:
- Đúng vậy, lão phu không tin Kế Thông lại có một vị sư đệ trẻ tuổi như lão đệ ngươi.
Trang Tiệp thản nhiên nói:
- Bang chủ không tin thì vản sinh cũng chẳng còn cách nào khác, nhưng Bang chủ thử nghĩ xem, ngoài sư huynh của vản sinh ra thì còn ai có thể khiến vản sinh trà trộn vào làm môn hạ Đồng Tử Kỳ mà không bị lão ta phát hiện!
Hoắc Minh Phong nói:
- Thì ra là như vậy! Trang lão đệ, lệnh sư là vị cao nhân nào vậy?
Trang Tiệp nói:
- Gia sư là Chúc Cao Phong, thiên hạ thường gọi là Thiên Nam Quái Tẫu!
Hắn vừa dứt lời thì Nhập Vân đại sư và Hoắc Minh Phong đều bất giác kinh ngạc không thôi.
Thì ra tên tuổi Chúc Cao Phong rất ảnh hưởng trong võ lâm nhưng người này đã mai danh ẩn tích, xưa nay không can dự vào chuyện giang hồ, không ngờ chính người này lại là sư phụ của Ác Khỗng Minh - một nhân vật trong Ngũ Đại ma chủ!
Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình vốn chưa từng nghe danh Chúc Cao Phong nên hai người không có phản ứng gì.
Lúc nầy Tống Phù vừa vuốt râu vừa hỏi:
- Trang lão đệ, hiện giờ lệnh sư ở đâu?
Trang Tiệp cung kính đáp:
- Gia sư đang ở tại Chung Nam Sơn!
Hoắc Minh Phong chau mày hỏi lại:
- Chúc lão vẫn ở tại Chung Nam Sơn à?
Trang Tiệp nói:
- Đúng vậy! Xưa nay gia sư chỉ ở Chung Nam Sơn mà chưa từng đi một nơi nào khác.
Nhập Vân đại sư chấp tay niệm một câu phật hiệu rồi nói:
- Chúc lão thí chủ là đại hiệp một thời vậy mà tại sao lại thu thập hạng người như Kế Thông làm đệ tử? Lão nạp thật khó mà tin được!
Tống Phù tiếp lời:
- Chưởng môn đại sư, Ác Khỗng Minh tâm địa ác độc, trí trá hơn người nhưng theo lão phu biết thì hình như hắn vẫn chưa có hành vi thương thiên bại lý, do vậy, chuyện hắn bị liệt vào Ngũ Ma là vì hắn quái gỡ thái quá mà thôi!
Nhập Vân đại sư nói:
- Ý của Tống thí chủ muốn nói Kế Thông không phải là người xấu, phải không?
Tống Phù mĩm cười, nói:
- Không phải vậy, Kế Thông là người xấu nhưng không phải là hạng đại hung đại ác!
Hoắc Minh Phong cười nhạt, nói:
- Tống huynh, theo huynh thì chúng ta có thể loại trừ Độc đại phu ra khỏi Ngũ Ma chăng?
Tống Phù cười ha hả rồi nói:
- Bang chủ chớ tức khí, chẳng qua là lão phu theo sự luận sự thôi!
Lúc nầy Phương Tuyết Nghi không nhịn được cười nên bật cười một tràng rồi nói:
- Trang huynh, có lẻ lệnh sư là một cao nhân tiền bối trong võ lâm?
Đối với người khác thì chốc chốc Trang Tiệp còn lộ chút ngạo mạn nhưng với Phương Tuyết Nghi thì hắn tỏ ra tôn kính vô cùng, hắn nghe hỏi thì vội cung thủ, nói:
- Nếu so sánh giữa gia sư và danh vọng của Kiếm Thần Trần đại hiệp thì chẳng khác gì lấy đom đóm so sánh với mặt trăng!
Phương Tuyết Nghi không ngờ đối phương lại khiêm tốn như vậy nên buột miệng nói:
- Trang huynh qua khách sáo rồi!
Trang Tiệp mĩm cười, nói:
- Phương huynh đệ, tại hạ nói thực đấy, mấy vị tiền bối ở đây đều rõ mà.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Tại hạ tin như vậy!
Hoắc Minh Phong buông một tiếng thở dài rồi nói:
- Trang lão đệ, lệnh sư có nghe nói về hành vi của Kế Thông không?
Trang Tiệp nói:
- Gia sư đã biết từ lâu, chỉ có điều...
Bỗng nhiên hắn buông tiếng thở dài và trầm ngâm không nói nữa.
Nhập Vân đại sư tiếp lời:
- Thế nào? Chúc lão thí chủ đã sớm biết hành vi của Kế Thông rồi à? Lão nạp cảm thấy kỳ quái là tại sao lệnh sư không ra tay ngăn cản hắn?
Hoắc Minh Phong cũng hoạ theo, lão nói:
- Đúng vậy, chuyện này là đại sai lầm của lệnh sư đấy!
Trang Tiệp thở dài một hồi rồi nói:
- Sở dĩ như vậy là vì gia sư tâm có thừa nhưng lực bất túc...
Tống Phù ngạc nhiên hỏi xen vào:
- Tại sao?
Trang Tiệp nói:
- Vì... Võ công của gia sư chỉ còn lại năm sáu phần mười nên không phải là đối thủ của đại sư huynh nữa!
Phương Tuyết Nghi sửng sốt, chàng nói:
- Trang huynh, lệnh sư bị ai đó ám toán chăng?
Trang Tiệp gật đầu, nói:
- Không sai!
Tống Phù liền hỏi:
- Trang lão đệ, ngươi nói thật không đấy!
Trang Tiệp nói:
- Mỗi câu mỗi chữ đều là sự thật!
Phương Tuyết Nghi truy vấn:
- Kẻ nào ám toán lệnh sư?
Trang Tiệp lắc đầu, nói:
- Tại hạ cũng không biết.
An Tiểu Bình không nhịn được nên kêu lên:
- Không biết à? Thiên hạ sao lại có đạo lý bất thông như thế?
Trang Tiệp ngẫn người giây lát rồi nói:
- Các hạ...
An Tiểu Bình cướp lời, nói:
- Thế nào? Các hạ cho rằng tại hạ nói sai chăng?
Trang Tiệp trấn định tinh thần rồi nói:
- Trang mỗ không có ý đó nhưng Trang mỗ không hiểu các hạ muốn nói đạo lý bất thông ở điểm nào?
Tiểu Bình mĩm cười, nói:
- Nếu một người bị kẻ khác ám toán thì có lý nào lại không biết?
Trang Tiệp nói:
- Tại hạ nói là sự thật, chính vì không biết kẻ ám toán là ai mà mãi đến giờ gia sư vẫn chưa thể trị lành thương thế! Nếu không thì gia sư chẳng phải ẩn cư đến hôm nay mà không dám hạ sơn hành đạo.
Tiểu Bình nói:
- Nói vậy có nghĩa là lệnh sư cũng không nhớ là mình đã kết thù kết oán với những ai à?
Trang Tiệp lắc đầu, nói:
- Tính tình gia sư rất ôn hoà, bình sinh chưa từng có ân oán với người nào.
Tiểu Bình mĩm cười, nói:
- Nếu vậy thì lệnh sư là người rất tốt phải không?
Trang Tiệp chưa kịp trả lời thì Tống Phù đã khai khẩu, lão nói:
- Không sai, Chúc huynh quả nhiên là một vị đại hảo nhân!
Phương Tuyết Nghi tiếp lời:
- Trang huynh, Tống lão nói không sai đấy chứ!
Trang Tiệp lại do dự thì bị Tiểu Bình cướp lời, nói:
- Phương huynh, không phải tiểu đệ không tin, chỉ có điều tiểu đệ hoài nghi Độc đại phu, có khi nào hắn ám toán sư phụ của hắn không?
Trang Tiệp nghe vậy thì biến sắc, hắn vội kêu lên:
- Làm sao có thể như vậy?
Phương Tuyết Nghi cũng lên tiếng phụ hoạ:
- Đúng đấy! Dù lòng dạ Độc đại phu độc ác đến độ nào thì có lẻ cũng không thể hạ thủ với sư phụ của chính mình!
Tiêu Bình mĩm cười, nói:
- Điều đó chưa chắc, nếu một kẻ đã mê muội lương tâm thì chuyện gì hắn lại không làm được?
Nhập Vân đại sư hắng giọng một tiếng rồi nói:
- Tiểu thí chủ, những chuyện như thế này nếu chưa điều tra chứng minh rõ ràng thì không thể nói bừa được.
Hoắc Minh Phong cũng lên tiếng:
- Chưởng môn đại sư, sợ rằng cách nghĩ của lão phu không giống đại sư rồi!
Nhập Vân đại sư hỏi:
- Bang chủ có cao kiến gì chăng?
Hoắc Minh Phong chậm rải nói:
- Lão phu cho rằng Kế Thông có thể làm những chuyện như vậy!
Nhập Vân đại sư chau mày, nói:
- Con người há có thể bát tuân nhân luân đại đạo? Bang chủ, lão nạp cho rằng Kế thí chủ không thể làm chuyện thương thiên bại lý như thế!
Tiểu Bình cười nhạt một tiếng rồi tiếp lời:
- Chưởng môn đại sư, nếu một kẻ bị danh lợi làm mờ lương tâm thì chuyện gì hắn cũng có thể làm được!
Tuy niên kỹ của nàng còn trẻ nhưng vì phụ mẫu ngộ phải cảnh bất thường nên cảm nhận của nàng về nhân tình thế thái cũng có chỗ khác thường. Bây giờ Nhập Vân đại sư nghe vậy thì bất giác sững sờ, hồi lâu sau lão mới nói:
- Nếu thật như vậy thì lão nạp vô cùng bi thương cho võ lâm đồng đạo!
Hoắc Minh Phong tiếp lời:
- Chưởng môn đại sư, băng dày ba tấc không phải vì lạnh một ngày, những năm qua, ngoài Nhập Phàm đại sư thì quý tự có rất ít người hành tẩu giang hồ, thái độ bế môn tự bảo vệ như vậy há chẳng phải tạo cơ hội tốt cho bọn tà ma ngoại đạo hành động sao? Bây giờ đại sư đau thương cho võ lâm đồng đạo cũng là lý số đương nhiên mà thôi!
Nhập Vân đại sư thở dài một hồi rồi nói:
- Bang chủ, bọn lão nạp vốn là đệ tử phật môn nên thanh quy giới luật luôn ràng buộc, khiến không dám vướng vào chuyện thị phi trên giang hồ cũng là chuyên bất đắc dĩ. Bang chủ chỉ trích như vậy thật khiến lão nạp phải khổ tâm trong thế tiến thoái lưỡng nan!
Hoắc Minh Phong cười ha hả một tràng rồi nói:
- Đến lúc nầy mà hình như đại sư vẫn chưa lãnh ngộ!
Nhập Vân đại sư nói:
- Không phải lão nạp chưa lãnh ngộ, chỉ có điều sự tình biến hoá quá nhanh khiến cho lão nạp cảm thấy xoay trở không kịp.
Âm Dương Thủ Cát Uy bỗng nhiên lên tiếng, nói:
- Đại sư, xưa nay Thiếu Lâm tự luôn là thái sơn bắc đẩu của võ lâm nói chung và cửu đại môn phái nói riêng. Những năm qua, tuy quý tự rất ít hỏi đến chuyện trong võ lâm nhưng vì có Kiếm Thần Trần đại hiệp nên giang hồ mới duy trì được cục diện bình an. Ngày nay, Trần đại hiệp đã quy tiên, truyền nhân của Trần đại hiệp là Phương lão đệ tuy võ công cao cường nhưng niên kỹ còn quá trẻ, vã lại, lấy lực một người mà chống chỏi với trường phong ba đầy nguy biến này thì quả thật là quá miễn cưởng. Vì thế, Cát Uy này cho rằng, hiện giờ chính là lúc mà đại sư nên xuất diện hiệu triệu võ lâm đồng đạo.
Nhập Vân đại sư nghe vậy thì bất giác rùng mình, lão thầm nghĩ:
- Quả nhiên phải như vậy rồi! Xem ra lão nạp không thể không xuất đầu lộ diện...
Lão đang suy nghĩ thì chợt nghe Trang Tiệp lớn tiếng nói:
- Nghe mấy lời của An huynh đệ này thì tại hạ chợt hiểu ra mọi sự, xin chư vị tiền bối tha tội cho Trang mỗ vi không thể lưu lại Thiếu Lâm tự được nữa!
Nói đoạn hắn đứng lên cung thủ hành lễ với Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình và nói tiếp:
- Tại hạ phải đi Lạc Dương khấu kiến ân sư. Sau khi điều tra rõ mọi chuyện thì tại hạ sẽ tiếp tục hành tẩu giang hồ, còn đại ân khai minh của An huynh đệ thì đành chờ ngày sau tương báo vậy!
Phương Tuyết Nghi chau mày như muốn nói điều gì nhưng chàng thấy Trang Tiệp đã xoay người cất bước nên đánh nói vói theo:
- Trang huynh đi đường bình an, xin lượng thứ tại hạ không tiễn.
Lời vừa dứt thì Trang Tiệp cũng đã đi khuất.
Hoắc Minh Phong mĩm cười, nói:
- Võ công của Chúc Cao Phong tuy không thể sánh với Kiếm Thần Trần đại hiệp nhưng y thuật của lão ta có thể xưng là thiên hạ đệ nhất. Nếu lão này có thể hạ sơn thì đó là đại phúc cho võ lâm đồng đạo!
Âm Dương Thủ Cát Uy tiếp lời:
- Không sai! Y đạo của Thiên Nam Quái Tẫu là bậc nhất trong thiên hạ, nếu lão ta hạ sơn thì tất sẽ có không ít sinh mang được cứu chửa.
Nhập Vân đại sư niệm một câu phạt hiệu rồi nói:
- Hoắc Bang chủ, lão nạp vừa nghĩ đến một chuyện nhưng chẳng biết Bang chủ có muốn hứa giúp hay không.
Hoắc Minh Phong ngạc nhiên hỏi:
- Đại sư có chuyện gì cứ nói, nếu Hoắc mỗ có khả năng thì đương nhiên sẽ tận lực.
Nhập Vân đại sư, nói:
- Vì đối phó với Ngũ Đại ma chủ nên cửu đại môn phái chúng ta tự nhiên là nghĩa bất từ nan, nhưng lão nạp là đệ tử phật môn, không tiện làm nhiều chuyện sát sinh, vì vậy lão nạp rất mong bang chủ đứng ra chủ trì đại sự, nhưng nếu có chỗ nào cần dùng lão nạp thì nhất định lão nạp sẽ đem toàn lực ra hành sự...
Có lẻ Hoắc Minh Phong không ngờ Nhập Vân đại sư lại đem trách nhiệm của mình trút xuống đầu mình nên nhất thời lão tõ ra ngạc nhiên vô cùng.
Hồi lâu sau Bang chủ Cái Bang mới nói:
- Không được! Đại sư không muốn xuất diện nhưng các phái như Võ Đang, Hoa Sơn chắc gì cũng nghĩ như đại sư? Vã lại, Cái Bang tuy liệt vào cửu đại môn phái nhưng trong mắt của Võ Đang và Hoa Sơn thì Cái Bang chỉ là một bọn ăn mày khố rách áo ôm mà thôi. Bây giờ nếu Hoắc mỗ đứng ra chủ trì thì nhất định không đũ thành sự mà bại sự thì có dư!
Nhập Vân đại sư trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Bang chủ nói như vậy vốn là sự khiêm nhường nhưng lão nạp cũng biết Võ Đang và Hoa Sơn rất kiêu ngao, nếu chỉ có Bang chủ xuất diện chủ trì thì quả thật bọn họ khó có thể tuân hành.
Hoắc Minh Phong mĩm cười, nói:
- Đại sư hiểu như thế thì tốt rồi!
Nhập Vân đại sư nói tiếp:
- Lão nạp có một cách nhưng chẳng biết Bang chủ có đồng ý hay không?
- Cách thế nào?
Nhập Vân đại sư nói:
- Phương tiểu thí chủ sẽ đảm trách chức vị minh chủ, Bang chủ và lão nạp sẽ làm trợ thủ, Hoắc Bang chủ thấy thế nào?
Hoắc Minh Phong bật cười ha hả một tràng rồi nói:
- Tuyệt! Rất tuyệt! Lão phu cũng có ý này nhưng chưa nói ra là sợ đại sư không đồng ý mà thôi!
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì thất kinh biến sắc, chàng vội nói:
- Không được, vản bối xin làm trợ thủ cho nhị vị dù vào chỗ dầu sôi lửa bõng cũng bất từ nan, nhưng nếu bảo vản bối đứng ra chủ trì mọi chuyện thì ngàn làn không thể được!
Hoắc Minh Phong tiếp lời:
- Phương lão đệ, ngươi từ chối không được đâu!
Nhập Vân đại sư phụ hoạ thêm:
- Tiểu thí chủ là truyền nhân y bát của Kiếm Thần Trần đại hiệp nên đương nhiên là có trách nhiêm trong việc giáng ma hành đạo, bây giờ tiểu thí chủ đứng ra chủ trì đại sự thì há chẳng phải là cơ hội để thực hiện di chí của lệnh sư đó sao?
Phương Tuyết Nghi thẩn thờ một lúc rồi mới nói:
- Vản bối làm trợ thủ cho nhị vị, phụng mệnh mà hành sự thì cũng như vậy thôi!
Hoắc Minh Phong lắc đầu, nói:
- Khác nhiều lắm, khi lệnh sư còn tại thế, lão chỉ dựa vào sức mình mà có thể giáng phục Ngũ Đại ma chủ, bây giờ ngươi là truyền nhân y bát của Trần đại hiệp, nếu ngươi đứng ra chủ trì đại sư thì tình thế sẽ khác bọn lão phu nhiều. Do vay, lão đệ ngươi không cần nói thêm gì nữa.
Nhập Vân đại sư chấp tay hành lễ và nói:
- Không sai, nếu tiểu thí chủ có tâm giáng ma trừ đạo, kế thừa di nguyện chưa thành của lệnh sư thì không nên từ chối nữa!
Lúc nầy Tống Phù cũng lên tiếng, lão nói:
- Phương lão đệ, nếu ngươi muốn tạo phúc cho võ lâm đồng đạo thì đây là cơ hội tốt nhất đấy! Lão phu bất tài nhưng cũng nguyện theo lão đệ ngươi đến cùng, mong lão đệ ngươi suy nghĩ kỹ rồi quyết định.
Hoắc Minh Phong tiếp lời:
- Không sai, nếu lão đệ ngươi từ chối nữa là rõ ràng không đũ thành ý rồi!
Phương Tuyết Nghi rất cảm động, chàng thầm nghĩ:
- Bọn họ đã coi trọng ta như vậy, nếu ta không đồng ý thì nhất định là bọn họ sẽ không cam tâm chịu thôi!
Nghĩ đoạn chàng nói:
- Ba vị đã coi trọng vản bối như thế, nếu vản bối tiếp tục từ chối thì khó tránh khỏi chuyện bất cập nhân tình!
Nhập Vân đại sư chấp tay, hỏi:
- Tiểu thí chủ đồng ý rồi chăng?
Hoắc Minh Phong cười lớn rồi nói:
- Lão đệ, ngươi nói được câu đó là đã tạo phúc cho võ lâm rồi đấy!
Tống Phù tiếp lời:
- Phương lão đệ, lời ngươi vừa nói là sự thật của đáy lòng đấy chứ?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Chư vị tiền bối đã thương mến vản bối như thế, dù vản bối biết rằng năng lực của mình có hạn nhưng cũng nguyện xả thân vì đại cuộc võ lâm!
An Tiểu Bình vốn trầm mặc nãy giờ lúc nầy bỗng nhiên nàng phá lên cười khanh khách rồi nói:
- Phương huynh, thân phận của huynh hiện tại há chẳng phải là võ lâm minh chủ rồi sao?
Phương Tuyết Nghi vốn chỉ nghĩ đến trọng trách sau nầy chứ chưa nghĩ danh vọng, bây giờ nghe Tiểu Bình đề cập đến thì bất giác thất kinh, chàng thầm nghĩ:
- Đúng vậy! Tuy hiện tại không có danh nhưng lại có chức, chuyện này thật là khó xử đây!
Thì ra chàng chợt nghĩ, một khi mình trở thành võ lâm minh chủ rồi thì mọi hành động tất sẽ bị câu thúc rất nhiều, nếu chẳng có việc riêng gì thì không ít chuyện riêng cần làm, do vậy hành động của mình không thì tâm nguyện ban đầu khi mình nhập môn học võ sẽ chẳng bao giờ thực hiện được!
Nghĩ đến đây thì bất giác chàng nhìn qua Nhập Vân đại sư và nói:
- Chưởng môn đại sư, vản bối có một chuyện không thể không nói rõ trước!
Nhập Vân đại sư hơi lo lắng nhưng lão vẫn trấn định tinh thần và hỏi:
- Không lẻ tiểu thí chủ định thay đổi quyết định!
Phương Tuyết Nghi nói:
- Không phải, vản bối muốn làm xong những chuyên riêng rồi mới toàn tâm toàn ý đối phó với Ngũ Ma được!
Nhập Vân đại sư nói:
- Tiểu thí chủ còn chuyện gì cần làm? Chẳng hay lão nạp có thể trợ giúp được không?
Phương Tuyết Nghi gượng cười, nói:
- Không dám phiền đại sư.
Vì chàng không muốn cho người khác biết chuyện giữa phụ thân mình và đại bá phụ nên đành từ chối hảo ý của Nhập Vân đại sư.
Hoắc Minh Phong nhìn Tuyết Nghi một lúc rồi nói:
- Lão đệ, nếu ngươi tin lão ăn mày này thì ta đồng ý giúp ngươi giải quyết ổn thoả chuyên riêng trước!
Phương Tuyết Nghi nói:
- Đa tạ hảo ý của lão tiền bối, đây là chuyên riêng của vản bối nên không dám phiền chư lão tiền bối!
Tuy nói thế nhưng bỗng nhiên chàng nhìn qua An Tiểu Bình và Tống Phù rồi nói tiếp:
- Vản bối chỉ muốn nhờ Tống lão và An huynh đệ trợ giúp, chẳng hay ý của đại sư và Bang chủ thế nào?
Nhập Vân đại sư trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tiểu thí chủ đã quyết định như vậy thì đương nhiên bọn lão nạp phải tôn trọng ý của tiểu thí chủ thôi!
Hoắc Minh Phong tiếp lời:
- Lão đệ, nếu ngươi muốn tìm một nhân vật nào đó thì ta dám bảo rằng không nơi nào hiệu quả bằng Cái Bang! Đệ tử bản bang rải khắp thiên hạ, chỉ cần lão đệ ngươi nói một câu thì nhất định bản bang sẽ giúp ngươi tìm được kè cần tìm!
Phương Tuyết Nghi cũng chợt ngộ ra điều nầy, chàng thầm nghĩ:
- Không sai, đệ tử Cái Bang ở khắp thiên hạ, nếu được bọn họ trợ giúp thì không chừng sẽ mau chóng điều tra được tung tích của mẫu thân ta.
Nghĩ đến đây thì chàng trầm ngâm rất lâu mà không nói gì. Bọn Hoắc Minh Phong đều giương mắt nhìn chàng, bởi lẽ sự trả lời của chàng lúc nầy có quan hệ rất lớn đến thịnh suy của võ lâm chánh đạo.
Phương Tuyết Nghi suy nghĩ một lúc rồi mới ngẫng đầu nhìn quần hào và chậm rải nói:
- Vản bối xin đa tạ trước thịnh tình của Bang chủ!
Hoắc Minh Phong mừng rỡ nhãy dựng lên như trẻ con, lão vội hỏi lại:
- Lão đệ ngươi đồng ý rồi phải không?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Đệ tử của Bang chủ ở khắp thiên hạ nên có thể giúp ích cho chuyện của vản bối rất nhiều, vì thế vản bối xin đa tạ trước ân đức trợ giúp của Bang chủ vậy!
Hoắc Minh Phong nói:
- Lão đệ ngươi cứ nói ra người cần tìm, lão phu sẽ phái đệ tử bản bang đi ngay!
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ngươi cần tìm... Chính là gia mẫu.
Hoắc Minh Phong kêu lên:
- Phương phu nhân à? Lão đệ có thể cho biết bà ta đang ở phương nào không?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói:
- Chuyện này thì quả thật là vản bối không biết rồi! Chỉ biết là gia mẫu thấu rõ hồng trần nên đã xuống tóc quy y ẩn mình chốn am không mà thôi!
Nhập Vân đại sư chấp tay, nói:
- Tiểu thí chủ, lệnh đường đã xuống tóc quy y phật môn, không màng thế sự, chuyên tâm tu hành thì có lẻ thí chủ cũng không nên quấy rầy bà ta nữa.
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói:
- Đại sư còn chưa biết đấy thôi, tuy gia mẫu đã quy y phật tỗ nhưng vản bối không thể làm bổn phận của kẻ vi tử! Huống hồ... Ôi...
Chàng buông tiếng thở dài rồi trầm tư mặc lự.
Nhập Vân đại sư nói tiếp:
- Tiểu thí chủ còn có điều gì không tiện nói ra với bọn lão nạp chăng?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Theo ân sư cho biết thì hình như cái chết của tiên phu có vẻ bất minh, vì thế vản bối cần phải tìm gia mẫu để hỏi cho rõ!
Nhập Vân đại sư niệm một câu phát hiệu rồi nói:
- Thì ra là như vậy!
Hoắc Minh Phong tiếp lời:
- Lão đệ, lệnh tôn cũng là người trong võ lâm chăng?
Phương Tuyết Nghi đáp:
- Có thể gọi là như vậy! Nhưng gia phụ quy tiên rất sớm, không có tên tuổi gì trong võ lâm, dù có nói ra thì sợ rằng lão tiền bối cũng không biết.
Hoắc Minh Phong nói:
- Chưa chắc, chẳng phải lão phu đã quen biết với bá phụ Phương Thiên Thành của lão đệ ngươi đó sao?
Phương Tuyết Nghi suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Gia phụ là Phương Thiên Quan, Bang chủ có biết không?
Hoắc Minh Phong hỏi lại:
- Phương Thiên Quan à?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Có lẻ Bang chủ không biết rồi!
Chợt nghe Hoắc Minh Phong phá lên cười ha hả rồi nói:
- Ai nói thế? Phương Thiên Quan lão đệ là chỗ tâm giao của lão ăn mày ta đấy!
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi lại:
- Thật thế không?
Hoắc Minh Phong nói:
- Lẻ nào khiếu hoá ta nói dối với ngươi? Lão đệ, xem ra lệnh đường - Phương phu nhân cũng không phải là người ngoài rồi, chuyện này lão phu nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành!
Phương Tuyết Nghi nhìn Hoắc Minh Phong đến sững sờ, chàng nói:
- Bang chủ cũng biết gia mẫu à?
Hoắc Minh Phong mĩm cười, nói:
- Đương nhiên!
Lão quay sang nói tiếp với Thôi Đại Công:
- Thôi huynh, chẳng phải muội tử của phân đường chủ phân đường Kim Lăng của bản bang là Giang Nam Thần Trượng - Diệp huynh đệ đã gã cho Phương Thiên Quan đó sao?
Thôi Đại Công vỗ tay đánh đét rồi kêu lên:
- Không sai, nếu Bang chủ không nhắc đến thì tiểu huynh quên chuyện này rồi.
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc thầm nghĩ:
- Thì ra mẫu thân của ta là em của phân đường chủ phân đường Kim Lăng của Cái Bang, tại sao xưa nay không nghe bá mẫu nói với ta chuyện này nhĩ?
Đang lúc mãi suy nghĩ thì chàng nghe Hoắc Minh Phong nói tiếp:
- Lão đệ, chuyện tìm lệnh đường cứ giao cho lão phu là được.
Phương Tuyết Nghi vội cung thủ hành lễ và nói:
- Đa tạ Bang chủ!
Lúc nầy Tống Phù lên tiếng nói với Nhập Vân đại sư:
- Chưởng môn đại sư, lâu nay Trịnh Đại Cương trong Trung Châu Tam Hiệp có từng đến quý tự không?
Nhập Vân đại sư lắc đầu, nói:
- Lão nạp không rõ chuyện này lắm!
Nhập Vân đại sư nói điều nầy là sự thật, bởi lẻ Trịnh Đại Cương có đến Thiếu Lâm tự thì cũng khó có thể gặp được Nhập Vân đại sư với tư cách là Chưởng môn.
Tống Phù nói:
- Đại sư có thể hỏi tăng nhân của quý tự về chuyện này không?
Nhập Vân đại sư hỏi lại:
- Tống thí chủ muốn tìm Trịnh đại hiệp à?
Tống Phù nói:
- Không phải lão phu mà là Phương lão đệ cần tìm?
Nhập Vân đại sư nói:
- Đã vậy thì lão nạp sẽ gọi người vào hỏi ngay...
Lời chưa dứt thì vị Chưởng môn Thiếu Lâm vỗ tay ba tiếng, lập tức có một hòa thượng từ ngoài tịnh thất vội vàng chạy vào.
Nhập Vân đại sư dặn dò hòa thượng này mấy câu, thế là hắn nhanh chóng rời tịnh thất.
Một lát sau thì thấy Nhập Chân đại sư bước vào.
Nhập Vân đại sư trầm giọng nói:
- Nhập Chân sư đệ, lâu nay Trịnh Đại Cương trong Trung Châu Tam Hiệp có đến bỗn tự không?
Nhập Chân đại sư cung kính đáp:
- Trịnh thí chủ có đến bỗn tự một lần!
Nhập Vân chau mày hỏi:
- Thế tại sao các ngươi không bẩm báo với bản toà?
Nhập Chân ấp úng nói:
- Chuyện này... Tiểu đệ tưởng Chưởng môn không quen biết Trịnh đại hiệp nên không dám làm kinh động Chưởng môn sư huynh!
Dường như Nhập Vân biết mình nhất thời nóng nảy trách nhầm Nhập Chân nên thở dài một hồi rồi nói:
- Sư đệ, bản toà và Trịnh đại hiệp không quen biết thật, chỉ có điều Phương tiểu thí chủ đây đang muốn tìm Trịnh đại hiệp...
Nhập Chân thở phào một hồi và nói:
- Thì ra là như vậy! Chưởng môn sư huynh có cần mời Trịnh thí chủ đến bỗn tự không?
Nhập Vân đại sư ngạc nhiên hỏi:
- Sư đệ biết Trịnh thí chủ đang ở đâu à?
Nhập Chân đại sư nói:
- Tiểu đệ không biết nhưng có thể phái người ra ngoài dò hỏi. Trung Châu Tam Hiệp là những nhân vật có danh vọng trong võ lâm nên tất sẽ tìm được!
Nhập Vân đại sư gật đầu, nói:
- Không sai, phiền sư đệ vất vả một chuyến vậy!
Nhập Chân đại sư chấp tay hành lễ rồi định quay bước thì bỗng nhiên nghe Âm Dương Thủ Cát Uy cười nhạt một tiếng và nói:
- Đại sư hãy khoan đi đã!
Nhập Chân đại sư ngạc nhiên quay lại, hỏi:
- Thí chủ gọi lão nạp chăng?
Cát Uy nói:
- Không sai!
Nhập Chân chau mày hỏi:
- Thí chủ có điều chi chỉ giáo?
Cát Uy thản nhiên nói:
- Đại sư không cần phí tâm tìm Trịnh Đại Cương!
Nhập Chân đại sư hơi biến sắc, lão nói:
- Thế nào? Thí chủ cho rằng lão nạp không tìm được Trịnh thí chủ chăng?
Cát Uy vẫn giọng thâm trầm nói:
-Không phải thế, vì thân phận của Trịnh Đại Cương hiện tại là người của Thiên Ma Nữ, sợ rằng đại sư phái tăng lữ toàn tự cũng khó tìm được hắn!
Nhập Chân đại sư ngạc nhiên nói:
- Có chuyện thế sao? Lão nạp không tin!
Cát Uy nói:
- Đại sư, chẳng hay lúc Trịnh Đại Cương đến quý tự, đại sư có gặp hắn không?
Nhập Chân đại sư lắc đầu, nói:
- Lão nạp chưa được gặp!
Cát Uy nói:
- Vậy thì đúng rồi, nếu đại sư hỏi người tiếp Trịnh Đại Cương thì tất sẽ hiểu được ý của Cát mỗ!
Nhập Chân đại sư bán tín bán nghi, lão liếc nhìn qua Nhập Vân đại sư rồi nói với Cát Uy:
- Cát thí chủ, theo ý kiến của thí chủ thì bỗn tự không cần phải người đi tìm Trịnh thí chủ phải không?
Cát Uy gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Nhập Vân đại sư tiếp lời:
- Cát thí chủ, Phương tiểu thí chủ đang nóng lòng muốn gặp Trịnh thí chủ, nếu bỗn tự không phái người đi tìm thì Trịnh thí chủ làm sao có thể gặp Phương tiểu thí chủ?
Cát Uy nói:
- Chưởng môn đại sư, Cát mỗ cho rằng chuyện này không cần nôn nóng nhất thời.
Nhập Vân đại sư quay sang hỏi Tống Phù:
- Tống thí chủ thấy thế nào?
Thì ra chuyện này do Tống Phù đưa ra nên đương nhiên phải chờ sự quyết định của lão.
Tống Phù mĩm cười, nói:
- Chưởng môn đại sư, cái gọi là chuyện riêng của Phương lão đệ, thực ra chỉ có hai chuyện mà thôi. Thứ nhất là tìm mẫu thân của hắn, thứ hai là tìm tung tích của Trung Châu Tam Hiệp. Chuyện tìm Phương phu nhân đã có Hoắc Bang chủ gánh vác, còn chuyện tìm Trung Châu Tam Hiệp, e rằng phải phiền đại sư thôi.
Nhập Vân đại sư nói:
- Lão nạp vốn đã đồng ý chuyện tìm Trung Châu Tam Hiệp, nhưng Cát thí chủ lại nói không cần, rốt cuộc phải thế nào đây? Lão nạp thật khó xử quá!
Phương Tuyết Nghi lên tiếng:
- Chưởng môn đại sư, nếu chuyện này quả nhiên như Cát lão nói thì nhất thời không cần vội vàng!
Nhập Vân đại sư ngạc nhiên hỏi lại:
- Ý tiểu thí chủ muốn nói là trước mặt không cần phái người đi tìm Trịnh thí chủ chăng?
Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Nhập Vân quay sang nói với Nhập Chân:
- Sư đệ, không cần phái người đi tìm Trịnh thí chủ nữa! Nhưng nếu Trịnh thí chủ tái đáo Thiếu Lâm tự thì các ngươi đừng quên thông báo cho bản toà biết đấy nhé!
Nhập Chân đại sư chấp tay hành lễ và nói:
- Tiểu đệ tuân mệnh!
Nói đoạn lão quay người cất bước ra khỏi tịnh thất ngay!
Lúc nầy Hoắc Minh Phong đã bảo Ông Côn Luân viết một bức thư chuyển cho đệ tử Cái Bang ở dưới chân Tung Sơn rồi dùng bồ câu đưa thư thông báo cho phân đường Kim Lăng tìm bào muội của Diệp Đường chủ là Diệp Thế Phương. Khi Ông Côn Luân quay trở lại tịnh thất thì chuyện riêng của Phương Tuyết Nghi xem như đã giải quyết dược một phần.
Nhập Vân đại sư trở lại vấn đề chính, lão đề nghị Phương Tuyết Nghi thảo một phong thư rồi ký tên đầu tiên, sau đó quần hùng cùng ký tên vào. Phong thư này sẽ gửi cho Võ Đang, Hoa Sơn và các môn phái thuộc võ lâm cửu đại môn phái, nội dung thư nói rõ chuyện Ngũ Đại Ma Chủ đã tái xuất võ lâm và có dã tâm độc bá giang hồ, diệt trừ cửu đại môn phái mà Thiếu Lâm tự là nơi khởi chiện trước tiên. Cuối thư là lời thỉnh cầu Chưởng môn các đại môn phái đến Tung Sơn tụ hội vào trung tuần tháng sau để cùng thương nghị kế sách đối phó Ngũ Đại ma chủ.
Thủ thư được thảo xong thì trời cũng vừa sáng.
Nhập Vân đại sư tận tay giao phong thư cho đệ tử chuyên phần kinh kệ sao ra bảy bức rồi tuyển chọn bảy cao tăng hàng chữ Pháp chuyễn thư đến tổng đàn của các đại môn phái.
Bọn Phương Tuyết Nghi cũng ở lại Thiếu Lâm tự chờ cuộc tụ hội với Chưởng môn của cửu đại môn phái vào hai tháng sau.
Trong thời gian này, người cảm thấy bất tiện nhất là An Tiểu Bình. Với thân phận là nữ nhi mà nàng lại ở trong Thiếu Lâm tự lâu ngày như thế thì quả thật là chuyện xưa nay chưa từng có. Cũng may là Phương Tuyết Nghi rất quan tâm chiếu cố chu toàn mọi chuyện lớn nhỏ, lại thêm Tống Phù là nhân vật rất tế nhị nên cũng thường xuyên ở bên cạnh giúp đở nàng, nhờ thế mà các hòa thượng Thiếu Lâm tự vẫn chưa phát hiện được gì.
Hôm nầy là đúng một tháng lẻ ba ngày mà bọn Phương Tuyết Nghi lưu lại Thiếu Lâm tự, sau giờ ngọ thì An Tiểu Bình kéo Phương Tuyết Nghi lên đỉnh Thái Thất thăm một tỗ chim do nàng phát hiện trước đó.
Nguyên những ngày qua do nhàn cư vô sự nên cứ cách hai ngày là bọn họ lại lên đỉnh Thái Thất một lần.
An Tiểu Bình vốn hồn nhiên thích vui đùa nên nàng thường chạy lang thang khắp đỉnh núi. Vì thế mà nàng phát hiện nơi này có một loại chim nhỏ lông màu tím thường làm tổ trong các hóc đá và chính những tỗ chim này đã tạo cho nàng một ít niềm vui trong khung cảnh sớm kinh chiều kệ đến não nuột của Thiếu Lâm tự.
Phương Tuyết Nghi chỉ hơn Tiểu Bình vài tuổi nên tính hiếu động cũng chẳng kém nàng, vì thế mà nghe nàng nói đi là chàng không cần suy nghĩ mà đồng ý đi ngay. Hai người hồn nhiên nắm tay nhau cùng phóng một mạch lên đỉnh Thái Thất.
Nhưng lần nầy, khi vừa đến đỉnh núi thì bỗng nhiên hai người phát hiện có vẻ khác thường.
Phương Tuyết Nghi cảm thấy trên đỉnh Thái Thất dường như có ai đó vừa đi qua, và cho đến lúc An Tiểu Bình đến thăm tỗ chim của nàng thì nghi vấn của hai người đã trở thành sự thật.
Nguyên trong tỗ vẫn còn ba trứng chim như trước nhưng bên trên lại có một mãnh giấy trắng. Chim có thể đẻ ra trứng nhưng quyết không thể đẻ ra giấy, vì thế mà nhất thời Tuyết Nghi và Tiểu Bình
Đều cả kinh thất sắc.
Phương Tuyết Nghi vội kéo An Tiểu Bình vào một hóc núi với dụng ý là rình xem có nhân vật nào xuất hiện hay không. Nhưng hai người vừa bước vào hóc núi thì bất giác sững người đứng trơ ra như hai pho tương.
Thì ra hóc núi này không sâu lắm nên hai người vừa bước vào thì phát hiện ngay bên trong có một người đang nằm. Đó là một lão nhân đầu bù tóc rối, y phục tả tơi và dường như đang ngủ say. Tuy An Tiểu Bình rất gan dạ nhưng bất ngờ phát hiện một quái nhân trong hoàn cảnh thế nầy thì nhất thời nàng không khỏi buột miệng kêu thành tiếng. Chính tiếng kêu thất thanh này đã làm cho quái nhân kia tĩnh trở lại. Lão ho khù khụ mấy tiếng rồi từ từ ngồi dậy, sau khi nhìn thấy Tuyết Nghi và Tiểu Bình thì lão lại nằm xuống mà không nói một lời hoặc có phản ứng gì. Hành động quái dị của lão nhân này khiến cho Tuyết Nghi cảm thấy kỳ quặc vô cùng, chàng thầm nghĩ:
- Lão này sao lại trầm tỉnh thế nhĩ? Đã trông thấy bọn ta mà tại sao lão chẳng có phản ứng gì?
Vừa nghĩ đến đây thì chàng đã nghe An Tiểu Bình cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Này, lão là ai vậy? Tại sao lại chạy đến đây nằm ngủ?
Lão nhân chỉ hơi chau mày và "hừ" một tiếng rồi thôi. Dường như lão lười biếng ngồi dậy nên vẫn cứ nằm mà mở mắt nhìn chầm chầm bọn Phương Tuyết Nghi.
An Tiểu Bình có vẻ bị cái nhìn của quái nhân làm cho khiếp sợ nên vội lui lại rồi lớn tiếng hỏi?
- Tại sao lão không nói? Không lẻ lão bị câm?
Lúc nầy Phương Tuyết Nghi để ý đến một chuyện, thì ra chàng phát hiện bên người quái nhân còn có một thanh kiếm, nhìn võ kiếm mà đoán thì thanh kiếm này tất phải là một loại lợi khí có tiếng từ thời trước. Vì thế, chàng nghĩ rằng người mang thanh bảo kiếm quý giá thế nầy tất phải là nhân vật có danh vọng trong võ lâm. Khi An Tiểu Bình vừa dứt lời thì chàng vội nói:
- Hiền đệ không được vô lễ!
Rồi cung thủ hành lễ nói với quái nhân:
- Lão tiền bối, vản bối là Phương Tuyết Nghi xin tham kiến!
Quái nhân chớp chớp song mục rồi lạnh lùng khai khẩu:
- Nha đầu nầy là gì của ngươi? Nếu kẻ nào lấy phải hạng phụ nhân hung bạo thế nầy làm thê tử thì thật là xúi quẩy một đời!
Vừa khai khẩu lão ta đã nói những lời như thế khiến cho Tiểu Bình vừa tức vừa thẹn, hai gò má bất giác đỏ hồng, một lúc lâu nàng vẫn không dám ngẫng đầu lên. Nhưng Phương Tuyết Nghi lại kinh ngạc chuyện khác, chàng không ngờ hơn tháng qua Chưởng môn Thiếu Lâm và Bang chủ Cái Bang cũng không khám phá ra được thân phận thật sự của Tiểu Bình, thế mà quái lão nhân này vừa nhìn đã biết ngay nàng là nữ giả nam. Điều nầy đũ cho thấy nhãn lực của quái lão nhân bất phàm như thế nào rồi.
Tuy trong lòng rất kinh ngạc nhưng Phương Tuyết Nghi vấn giữ vẻ bình tỉnh bên ngoài, chàng nói:
- Vị An cô nương này không phải là...
Chàng định nói nàng không phải là thê tử của mình nhưng vì trông thấy sự thẹn thùng của Tiểu Bình nên chàng vội dừng lại.
Quái lão nhân cười ha hả rồi nói:
- An cô nương à? Chẳng phải cô ta là thê tử của tiểu tử ngươi sao?
Phương Tuyết Nghi vội nói:
- Không phải...
Bỗng nhiên chàng cảm thấy lão nhân này rất kỳ quái, tại sao lão ta lại hỏi chuyện của người khác một cách hứng thú như vậy? Vã lại, không những An Tiểu Bình cảm thấy khó chịu khi nghe loại chuyện này mà bản thân chàng cũng cảm thấy ngài ngại. Nhưng quái lão nhân căn bản không phát hiện được sự bất an của Tuyết Nghi, lão chớp chớp song mục rồi cất tiếng hỏi:
- Các ngươi đến đây làm gì? Có phải các ngươi cho rằng nơi này không có người nên kéo nhau đến đây để...
Phương Tuyết Nghi biết nếu để lão nói tiếp thì tất sẽ là những lời khó nghe nên chàng vội trầm giọng nói:
- Lão tiền bối...
Song mục của quái lão nhân chợt giương lên, hàn quang xạ ra lấp lánh, lão hừ một tiếng rồi hỏi:
- Chuyện gì?
Quái lão nhân phá lên cười rồi nói:
- Cái gì? Các ngươi thường đến nơi này à?
- Không sai!
- Nói vậy có nghĩa là lão phu đến đây sau các ngươi?
- Điều đó còn phải hỏi lão tiền bối đã đến đây từ khi nào?
- Tiểu tử, ngươi tưởng lão phu là khách lạ mới đến đỉnh Thái Thất này chăng?
- Lẻ nào không phải như vậy?
- Đương nhiên là không phải rồi!
An Tiểu Bình vốn đang e thẹn cúi đầu không dám nói nhưng lúc nầy nghe quái lão nhân nói dường như lão thường đến đỉnh Thái Thất này thì nàng không nhịn được nên tiếp lời:
- Thế tại sao những ngày trước không thấy bóng dáng lão?
Quái lão nhân mĩm cười, nói:
- Các ngươi không thấy lão phu không có nghĩa là lão phu không thường ở tuyệt đỉnh Thái Thất này!
An Tiểu Bình nói tiếp:
- Vậy những ngày gần đây lão ở đâu?
Quái lão nhân chậm rải nói:
- Lão phu rời Thái Thất đã gần nữa năm và mới trở về tối hôm qua nên các ngươi không biết cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Thì ra lão tiền bối hạ sơn vân du bên ngoài?
Quái lão nhân nói:
- Ai bảo lão phu vân du? Các ngươi trẻ tuổi như thế nên suốt ngày chỉ biết vui đùa chứ lão phu đâu có thời gian nhàn hạ như các ngươi! Vừa qua, lão phu hạ sơn là đi tìm một vật quý giá ít thấy trong thế gian.
Lão đưa tay gải gải đầu tóc như tỗ quạ rồi nói tiếp:
- Hoàng thiên cũng không phụ người khổ tâm, cuối cùng thì cũng cho lão phu tìm được.
Phương Tuyết Nghi cảm thấy tính cách của quái lão nhân này rất thú vị, tuy niên kỹ đã cao nhưng lời nói và cử chỉ của lão rất hồn nhiên như trẻ con. Vì thế chàng liền mĩm cười, nói:
- Lão tiền bối tìm được bảo vật gì vậy?
Lời đã ra khỏi miệng thì chàng mới cảm thấy bất ổn. Thử nghĩ, ngay cả danh tánh mà đối phương cũng không muốn cho biết thì làm sao có thể cho người khác biết bảo vật vừa tìm được? Nhưng không ngờ lão nhân lại phá lên cười ha hả một tràng rồi nói:
- Bảo vật đó à? Nói ra sợ rằng không đáng để cười!
An Tiểu Bình ngạc nhiên thầm nghĩ:
- Sao lại nói thế nhĩ? Đã là kỳ trân bảo vật thì tại sao lại nói ra không đáng để cười?
Nghĩ đoạn nàng buột miệng nói:
- Lão tiền bối nói thế khiến vản bối không hiểu gì cả!
Quái lão nhân mĩm cười hỏi lại:
- Tại sao? Cô nương cho rằng lão phu nói sai chăng?
An Tiểu Bình nói:
- Không phải vậy, vản bối nghĩ rằng phàm đã là kỳ trân dị vật của thế gian thì tất không thể không đáng để cười, nếu không sao gọi là bảo vật?
Quái lão nhân gật gật chiếc đầu to quá và nói:
- Có lý! Có lý! Nhưng bên trong còn có điểm quan trọng mà cô nương không để ý đó thôi!
- Điểm quan trọng thế nào?
- Thị hiếu của con người không giống nhau nên vật mà lão phu cho rằng đó là kỳ trân bảo vật của thế gian thì trong mắt người khác nó chẳng đáng để cười. Cô nương hiểu rồi chứ?
- Nhưng chẳng hay vật mà lão tiền bối yêu thích là thứ gì vậy?
- Là một loại chim kỳ lạ!
An Tiểu Bình nghe vậy thì bất giác thầm nghĩ:
- Đúng rồi! Xem ra mãnh giấy trong tỗ chim kia là do lão ta bõ vào chứ không ai khác!
Nàng đang nghĩ thì đã nghe quái lão nhân nói tiếp:
- Lão phu có một chuyện muốn nói nhưng trước tiên phải cám ơn hai ngươi.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên thầm nghĩ:
- Bọn ta và lão xưa nay không hề quen biết, bây giờ bỗng nhiên lão cám ơn bọn ta là sao?
Nghĩ đoạn chàng bật cười và hỏi:
- Chẳng hay lão tiền bối muốn nói đến chuyện gì vậy?
Quái lão nhân cười hì hì, nói:
- Lão phu có nuôi một đôi kim tước dị chủng trên đỉnh Thái Thất này, lần nầy trở về thì phát hiện có người chăm sóc cho tỗ của chúng, việc này có lẻ là do các ngươi thực hiện chứ không ai khác.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Thì ra đôi chim đó là do lão tiền bối nuôi dưỡng?
Quái lão nhân nói:
- Không sai! Các ngươi đừng xem thuờng đôi kim tước đó, vì nuôi dưỡng bọn chúng mà lão phu đã phí không ít tâm huyết đấy!
Thực ra, lão ta không nói thì Tuyết Nghi và Tiểu Bình cũng có thể nghĩ đến điều này. Bởi lẻ nuôi dưỡng loại kim tước này trên tuyệt đỉnh Thái Thất quả nhiên là chuyện không dễ. Do vậy, An Tiểu Bình liền mĩm cười, nói:
- Lão tiền bối, vản bối đã sớm đoán đôi kim tước nầy là vật hữu chủ!
Quái nhân hỏi lại:
- Cô nương đã sớm đoán được như thế à?
Hỏi thế nhưng lão không chờ Tiểu Bình trả lời mà nói tiếp:
- Có lẻ cô nương rất thích đôi kim tước này phải không?
An Tiểu Bình mĩm cười, nói:
- Đúng vậy! Vản bối rất thích.
- Nếu lão phu hứa tặng cho cô nương thì cô nương có đồng ý thu nhận không?
- Lão nói thật đấy chứ?
- Tất nhiên! Lẻ nào lão phu lại nói chơi với tiểu cô nương? Nhưng...
- Lão có điều kiện gì chăng?
- Không sai! Cô nương thông minh lắm! Thế nầy nhé, cô nương có trông thấy ba trứng chim trong tỗ không?
- Vản bối có thấy!
- Vậy thì chờ sau khi ba trứng chim đó nở xong thì cô nương có thể mang đôi kim tước đi.
An Tiểu Bình tưỡng lão ta sẽ đưa ra điều kiện khó khăn nên trong lòng cảm thấy bất an nhưng khi nàng nghe lão nói điều kiện đơn giản như thế thì bất giác vui mừng vỗ tay reo lên:
- Điều đó là đương nhiên.
Phương Tuyết Nghi lại thầm nghĩ:
- Lão ta phải phí nhiều tâm huyết mới nuôi dưỡng được đôi kim tước kia. Không lẻ bây giờ lão đã tìm được bảo vật nên không yêu thích chúng nữa?
Nghĩ đoạn chàng buột miệng hỏi:
- Chẳng hay vì sao lão tiên bối lại có nhã ý tặng đôi kim tước cho An cô nương vậy?
Quái lão nhân cười ha hả một tràng rồi nói:
- Vì lão phu đã tìm được báu vật cực hiếm trong thế gian!
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:
- Quả nhiên ta đoán không sai! Xem ra lão này cũng không thoát khỏi ý niệm có mới nới cũ.
Ý nghĩ chưa dứt thì đã nghe quái lão nhân nói tiếp:
- Các ngươi đã trông thấy báu vật lão phu vừa tìm được mà không biết sao?
Tuyết Nghi và Tiểu Bình bất giác kinh ngạc không ít, bởi lẻ từ sớm đến giờ bọn họ có trông thấy vật gì khả dĩ gọi là báu vật đâu? Có chăng chỉ là thanh trường kiếm này có vẻ như cổ kiếm nhưng không phải là vật hiếm thấy trong võ lâm, vậy thì đâu thể gọi là kỳ trân dị vật hy hữu?
Phương Tuyết Nghi ngơ ngẫn một lúc lạu rồi buột miệng hỏi:
- Bọn vản bối kiến văn nông cạn, nhất thời không nhận ra được bảo vật của tiền bối, xin tiền bối hạ cố chỉ giáo cho.
Quái lão nhân cười ha hả một tràng rồi nói:
- Các ngươi thật là có mắt như mù! Bảo vật mà lão phu phải mất sáu tháng mới tìm được chính là ba trứng chim trong tỗ đấy!
Tuyết Nghi và Tiểu Bình nghe vậy thì vừa cảm thấy kỳ quặc vừa cảm thấy khó hiểu, bởi lẻ hai ngày trước khi phát hiện ra tỗ chim này thì Tiểu Bình đã thấy trong tỗ có ba trứng chim rồi. Trong khi đó, lão nhân này nói là vừa trở về từ tối hôm qua và cũng nói ba trứng chim đó là bảo vật vừa tìm được, như vậy nghĩa là sao?
Phương Tuyết Nghi buột miệng nói:
- Kỳ quái! Thật là kỳ quái!
An Tiểu Bình cũng định lên tiếng thì đã nghe quái lão nhân nói:
- Không sai! Rất là kỳ quái, nhưng nếu các ngươi hiểu được đạo lý bên trong thì chẳng có gì kỳ quái cả!
An Tiểu Bình liền nói:
- Vậy xin lão tiền bối cho thỉnh giáo đó là đạo lý gì vậy?
Quái lão nhân nói:
- Vì các ngươi có mắt mà như mù, không chịu quan sát kỹ ba trứng chim đó thôi!
An Tiểu Bình ngạc nhiên nói:
- Vản bối đã thấy ba trứng chim đó từ hai ngày trước, hôm nay cũng vậy, đâu có gì là khác lạ đâu?
Quái lão nhân nói:
- Đương nhiên là có! Ba trứng chim mà cô nương thấy hôm trước đã vào bụng lão phu rồi, còn ba trứng chim hiện tại là do lão phu vừa mang về tối qua đấy!
Tuyết Nghi và Tiểu Bình vừa nghe vậy thì cảm thấy tựa như từ trên trời rơi xuống nhưng thực ra lý do bên trong rất đơn giản. Nguyên khi phát hiện trong tỗ chim có mãnh giấy trắng thì cả hai đều kinh ngạc, nhất thời bọn họ không quan sát kỹ ba trứng chim trong tỗ. Ba trứng chim hiện tại có màu sắc và kích cở giống như trứng chim kim tước nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện nó có độ dài hơn trứng kim tước một chút và màu lấm chấm trên trứng cũng nhạt hơn.
Sau một hồi im lặng thì Phương Tuyết Nghi lên tiếng:
- Nếu đúng như lời lão tiền bối nói thì quả thật ba trứng chim này rất giống trứng của kim tước!
Quái lão nhân cười khà khà, nói:
- Đương nhiên! Nếu không thì lão phu đâu phí tâm huyết nuôi đôi kim tước này làm gì và cũng đâu dám bỏ bảo vật vào tỗ của chúng?
An Tiểu Bình tiếp lời:
- Lão tiền bối, chẳng hay ba trứng chim đó sẽ nở ra loại chim gì vậy?
Quái lão nhân không không trả lời mà hỏi lại:
- Cô nương, trứng chim đó rất nhỏ phải không?
- Đúng thế! Nhỏ như trứng kim tước!
- Nhưng lão phu nói ra sợ rằng cô nương không tin.
- Tại sao?
- Vì... Ba trứng chim này tuy rất nhỏ nhưng sẽ nở ra một loại không nhỏ!
- Nhưng rốt cuộc đó là loại chim gì?
- Hạc!
An Tiểu Bình ngẫn người, nàng hỏi tiếp:
-Thiên hạc chăng?
Quái lão nhân cười hì hì rồi nói:
- Không sai!
An Tiểu Bình quay sang hỏi Tuyết Nghi:
- Phương đại ca đã từng trông thấy trung thiên hạc chưa?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói:
- Chưa!
Quái lão nhân tròn xoe song mục, lão quát hỏi:
- Không kỳ lạ à? Trong đời nha đầu ngươi thấy thiên hạc được mấy lần vậy?
Tiểu Bình mĩm cười, nói:
- Vản bối đã thấy rất nhiều lần, có lẻ không dưới năm lần một ngày.
Quái lão nhân ngẫn người ra như pho tượng, lão nói:
- Lẻ nào cô nương từng nuôi dưỡng thiên hạc?
Tiểu Bình nói:
- Đúng vậy!
Quái lão nhân lạnh lùng nói:
-Lão phu không tin.
Phương Tuyết Nghi nghe hai người đối đáp thì cười thầm trong bụng, chàng nghĩ:
- Xem ra lão nhân này đã mắc lừa An hiền đệ rồi.
Nghĩ đoạn chàng định lên tiếng thì đã nghe An Tiểu Bình phá ra cười khanh khách rồi nói:
- Tin hay không là tuỳ lão vậy!
Quái lão nhân trầm ngâm một lát rồi nói:
- Cô nương, lão phu có một chuyện muốn thĩnh giáo.
Tiểu Bình liền hỏi:
- Chuyện gì?
- Cô nương từng thấy thiên hạc sinh sản thế nào chưa?
- Không những một mà đã thấy rất nhiều lần!
- Lão phu nghe nói thiên hạc không thể tự ấp trứng, chẳng hay chuyện đó có thật không?
-Đương nhiên là thật, nếu không thì gia phụ hà tất phải nuôi thêm tiên hạc cho chúng ấp thay?
Lời đã nói ra thì nàng mới phát hiện mình lỡ lời nên vội nói tiếp:
- Lão tiền bối muốn thử vản bối chăng?
Quái lão nhân nói:
- Không dám, bây giờ thì lão phu đã rõ rồi!
Lão ngừng lại nhìn Tiểu Bình một lúc rồi nói tiếp:
- Cô nương họ An phải không?
Tiểu Bình gật đầu, nói:
- Đúng thế thì sao nào?
Quái lão nhân gật gật đầu và nói:
- Lão phu có một vị bằng hữu cố giao cũng họ An, nhưng chẳng biết cô nương có quen biết người ấy hay không?
An Tiểu Bình nói:
- Lão tiền bối thử nói ra xem, nếu vản bối biết thì nhất định sẽ tương cáo!