- Nhị muội, tại sao ngươi lại nghĩ như thế? Đại tỹ và Phương công tử mới gặp nhau chỉ vài canh giờ, đối thoại chẳng được mấy câu thì làm sao có thể truyền thụ kiếm pháp của bản môn được?
Doãn Mộng Hà cười nhạt, nói:
- Thế à? Còn muội thì sao? Chẳng phải là cũng chỉ nói với Phương công tử mấy câu đó sao? Vã lại mọi chuyện ở đây đại tỹ đều tận mắt chứng kiến mà!
Lý Vân ngẫn người, ả nói:
- Chuyện này thật kỳ quái, lẻ nào...
Lời chưa dứt thì đã nghe An Tiểu Bình xen vào:
- Lý cô nương hà tất phải băn khoăn? Bộ kiếm pháp nầy là do nhị muội của cô nương truyền thụ đấy!
Lý Vân chau mày, nói:
- Công tử, tiện thiếp vẫn chưa hiểu?
An Tiểu Bình nói:
- Chuyện này có gì là khó hiểu đâu? Chẳng phải Doãn cô nương vừa thi triển bộ kiếm pháp này để tỹ thí với Phương huynh đó sao? Ai biết được cô ta thật tình hay cố ý? Theo tại hạ thấy thì hình như Doãn cô nương đã lén truyền Tán Hoa Kiếm pháp cho Phương huynh đấy!
Kỳ thực Lý Vân cũng đã nghĩ đến điều nầy nhưng ả không dám khẳng định, bây giờ nghe An Tiểu Bình nói thì bất giác tự tin hơn, ả lớn tiếng nói:
- Nhị muội, ta đã biết Phương công tử học kiếm pháp từ đâu rồi!
Doãn Mộng Hà cười nhạt, nói:
- Đại tỹ đã lén truyền cho Phương công tử phải không?
Lý Vân cười nhạt, nói:
- Không phải là ta mà chính là nhị muội ngươi!
Doãn Mộng Hà bật cười khanh khách rồi nói:
- Hay lắm, đại tỹ cũng học được cách xảo trá rồi à? Sợ rằng khi gặp sư phụ thì đại tỹ sẽ không thi thố được đâu!
Lý Vân cũng cười lớn một tràng rồi nói:
- Nhị muội, có một chuyện ngươi đừng quên nhé!
Lý Vân thản nhiên nói:
- Ta vừa tận mắt trông thấy ngươi thi triển bộ Tán Hoa Kiếm này hai lần nhưng kết quả là ngươi vẫn chưa đánh bại được Phương công tử!
Doãn Mộng Hà nói:
- Không sai, nhưng hai chuyện này có quan hệ gì với nhau?
Lý Vân nói:
- Đương nhiên là có quan hệ! Bởi lẻ ai có thể biết là ngươi không nhân cơ hội này mà truyền Tán Hoa Kiếm Pháp cho Phương công tử?
Doãn Mộng Hà tức khí nói:
- Đại tỹ nói năng bậy bạ như thế mà không sợ sư phụ trị tội à?
Lý Vân thản nhiên nói:
- Ta chỉ nói sự thật, dù ngươi có nói lại với sư phụ cũng chẳng quan hệ gì!
Doãn Mộng Hà trừng mắt quát lớn:
- Đại tỹ nói ra phải có chứng cứ mới được.
Đến lúc nầy thì bỗng nhiên Phương Tuyết Nghi bật cười rồi nói:
- Có đây! Lý cô nương đã nói không sai, có thể tại hạ sẽ đồng ý làm chứng cho cô ta!
Chàng ngừng lại rồi bỗng nhiên đâm hờ ra một kiếm và nói tiếp:
- Cô nương, không là chiêu này chứ?
Doãn Mộng Hà bất giác lùi một bước rồi kêu lên:
- Đây là chiêu thứ ba mười chín Hoa Nguyệt Tranh Huy trong Tán Hoa Kiếm pháp!
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói:
- Cô nương biết được thì tốt rồi! Nhưng đây là chiêu thứ mười một trong Thiên Ma Kiếm!
Doãn Mộng Hà càng ngơ ngẩn ả kêu lên:
- Phương công tử, bộ kiếm pháp này của công tử kêu bằng Thiên Ma Kiếm thật sao?
Thực ra những chiêu kiếm này vốn thuộc Tán Hoa Kiếm pháp nhưng Phương Tuyết Nghi bịa ra cái tên Thiên Ma Kiếm khiến cho đối phương nhất thời không biết đâu mà lần. Lúc nầy chàng gật đầu, nói:
- Không sai! Cô nương tin rồi chứ.
Đương nhiên là Doãn Mộng Hà không thể tin rồi, ả hỏi tiếp:
- Công tử, Thiên Ma Kiếm có tổng cộng bao nhiêu chiêu?
Phương Tuyết Nghi thản nhiên, nói:
- Khoảng năm mươi chiêu!
Doãn Mộng Hà liền nói:
- Công tử có thể diễn luyện một lần cho tiện thiếp được khai chút nhãn giới không?
Phương Tuyết Nghi cười lớn rồi nói:
- Có gì là không thể?
Nói đoạn chàng vung kiếm lên định thi triển nhưng bỗng nhiên lắc đầu và nói:
- Không được rồi, tại hạ chợt nhớ ra rằng, nếu Doãn cô nương có dụng tâm tìm cách phá chỗ ảo diệu trong kiếm pháp của tại hạ thì chẳng phải là tại hạ chịu thiệt lắm sao?
Doãn Mộng Hà buột miệng nói:
- Tiện thiếp đâu phải hạng ngươi như thế? Công tử cứ yên tâm mà thi triển!
Phương Tuyết Nghi mĩm cười nói:
- Không sợ người hại nhưng không thể không phòng nhân tâm, tại hạ nghĩ ra một cách như thế này, tại hạ sẽ thi triển nhưng chiêu thức sẽ không theo thứ tự, cô nương có đồng ý không?
Doãn Mộng Hà chỉ muốn xem thử bộ kiếm pháp này có phải là Tán Hoa Kiếm hay không mà thôi, chớ ả đâu có lòng dạ nào để quan tâm đến chuyện thứ tự của chiêu thức. Do vậy ả buột miệng nói:
- Xin tuỳ ý công tử!
Phương Tuyết Nghi cười nhạt rồi nói:
- Cô nương cũng khá thông tình đạt lý đấy.
Lời chưa dứt thì chàng vung kiếm đâm ra một thế và nói tiếp:
- Nhị vị cô nương nhìn cho rõ nhé.
Kiếm thế của chàng vừa phát ra thì "soạt,soạt" liên tiếp mấy tiếng khá nhộn tai.
Doãn Mộng Hà, Lý Vân càng xem càng bối rối ruột gan, cả hai đều ngẫn người ra. Bởi lẻ đây có phải là Thiên Ma Kiếm gì đâu? Mà mỗi chiêu mỗi thức đều là kiếm pháp của Tán Hoa Kiếm!
Doãn - Lý càng xem càng kinh tâm động phách, ngọc diện của Doãn Mộng Hà đã lấm tấm mồ hôi hột.
Lúc nầy Tống Phù rất cẩn thận quan sát thân hình Doãn Mộng Hà, đồng thời lão cũng lặng lẻ dịch bước đến gần ả nha đầu này.
Cùng lúc đó miệng lão như lảm nhảm điều gì nhưng không thấy phát ra thanh âm.
Phương Tuyết Nghi đang tập trung tinh thần để thi triển cái gọi là Thiên Ma Kiếm thì bỗng nhiên nghe Tống Phù truyền âm nói:
- Phương lão đệ, trên người của Doãn Mộng Hà có cất một loại Liệt Hoả Thần Châu cực kỳ lợi hại, nghe nói một khi xuất thủ thì vật này có thể thiêu rụi mọi vật trong phạm vi hai trượng vuông. Do vậy khi thi triển xong kiếm pháp thì lão đệ ngươi nên nhân cơ hội đâm yêu nữ kia một kiếm để ả lui về phía lão phu, tốt nhất là cố gắng đả thương cho ả ngã xuống, lão phu sẽ lập tức thi triển quỷ thủ đoạt lấy Liệt Hoả Thần Châu.
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì kinh hải không ít, chàng ngầm có quyết định là chiêu cuối cùng sẽ thi triển kiếm pháp của mình để công kích Doãn Mộng Hà.
Doãn Mộng Hà không ngờ là mình đã bị nằm trong kế hoạch của đối phương, ả chỉ cảm thấy kiếm thế của Phương Tuyết Nghi bất ngờ chậm lại, nhưng càng về sau thì chiêu thức càng quen thuộc hơn nên bất giác ả thầm nghĩ:
- Không lẻ hắn nhân cơ hội động thủ với ta vừa rồi mà học lén dược Tán Hoa Kiếm? Nếu không thì làm sao hắn có thể nhớ kỹ như vậy?
Lý Vân tuy càng xem càng kinh hải nhưng trong lòng thì mừng thầm, ả nghĩ:
- Chỉ cần Phương công tử thừa nhận là đã học toàn bộ kiếm pháp từ nhị muội thì phen này nhất định sư phụ sẽ không bõ qua dễ dàng cho ả nha đầu kia.
Lúc nầy Phương Tuyết Nghi đã thi triển đến chiêu thứ bốn mươi bảy, bỗng nhiên kiếm quang thu lại và nghe tiếng chàng kêu lên:
- Hỏng bét, tại sao bỗng nhiên ta lại quên chiêu thứ bốn mươi tám nhĩ?
An Tiểu Bình thấy vậy thì vô cùng khẩn trương nàng không biết Phương Tuyết Nghi đang lập mưu nên vội dịch bước đến cạnh Lý Vân, khẻ nói:
- Cô nương mau nhắc cho Phương công tử một tiếng.
Lý Vân như người tỉnh lại từ cõi mộng, ả buột miệng nói:
- Chiêu thứ bốn mươi tám chẳng phải là Hoa Tạ Hoa Phi đó sao?
Phương Tuyết Nghi vốn đang giả vờ làm như thế, bây giờ nghe Lý Vân nhắc thì chàng phá lên cười rồi nói:
- Đúng vậy! Đa tạ cô nương nhắc nhở.
Lời chưa dứt thì trường kiếm tiếp tục vũ lộng, hai chiêu bốn tám và bốn chín liên tiếp dược thi triển.
Đến chiêu cuối cùng thì kiếm thế chợt chậm lại. Chàng dịch bước đến cạnh Doãn Mộng Hà và khẻ hỏi:
- Cô nương có thể nhắc cho tại hạ chiêu cuối cùng không?
Doãn Mộng Hà ấp úng nói:
- Chuyện này...
Ả chưa kịp tìm ra câu trả lời thì Phương Tuyết Nghi đã cười ha hả rồi nói:
- Không cần nữa đâu! Tại hạ đã nhớ ra rồi!
Dư âm chưa dứt thì một đạo hàn quang đột nhiên loé lên đâm thẳng về phía Doãn Mộng Hà.
Có nằm mộng Doãn Mộng Hà cũng không ngờ Phương Tuyết Nghi lại nhân cơ hội này mà hạ độc thủ với mình. Do vậy ả kinh hải kêu thất thanh và tung người bay ra phía sau. Nhưng Phương Tuyết Nghi đã có ý đẩy đối phương vào tuyệt địa để Tống Phù hạ thủ nên kiếm thế vừa hiểm vừa chuẩn.
Doãn Mộng Hà không còn chút cơ hội nào đệ tự giải cứu mình. Chỉ nghe ả kêu thét lên một tiếng, y phục bên vai phải rách toạt một đường, nhất thời máu tươi vung vải ra đất.
Lúc nầy Tống Phù sải bước tới đở lấy Doãn Mộng Hà, đồng thời lão quát lớn:
- Phương lão đệ không được đả thương người.
Lời chưa dứt thì lão đã đẩy Doãn Mộng Hà qua một bên và lấy thân hình của mình chắn ngang trước mặt của Phương Tuyết Nghi.
Phương Tuyết Nghi lướt qua thần sắc của Tống Phù thì đã hiểu mọi chuyện, do vậy chàng giả vờ nói:
- Tống lão mau tránh ra, tại hạ còn muốn thỉnh giáo tuyệt học của Kim Hoa bang, chẳng qua là Doãn cô nương khinh suất nhất thời mà thôi.
Tống Phù cũng giả vờ nghiêm giọng nói:
- Lão đệ, ngươi hãy lui ra sau một bước!
Không chờ cho Phương Tuyết Nghi trả lời, lão quay sang gọi Lý Vân:
- Lý cô nương, mau đở Doãn cô nương ra sau trị thương.
Lý Vân vội vàng chạy đến dìu Doãn Mộng Hà ra phía sau thạch thất.
Tống Phù chờ cho hai người đi khuất rồi mới truyền âm nói với Tuyết Nghi:
- Lão đệ, vật đã vào tay lão phu rồi! Chúng ta trở về Thiếu Lâm tự đi?
Phương Tuyết Nghi suy nghĩ rồi nói:
- Muốn trở về Thiếu Lâm tự thì chúng ta phải thu thập hai ả nha đầu này trước rồi hãy đi.
Tống Phù mĩm cười nói:
- Chủ ý rất hay nhưng đáng tiếc là Thiếu Lâm tự không cho nữ nhân nhập tự.
Lão ngưng một lát rồi nói tiếp:
- Lão đệ, có một chuyện mà chúng ta không thể quên được.
Phương Tuyết Nghi liền hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Tống Phù nói:
- Giữ bọn chúng ở lại nơi này thì chẳng khác gì hại đến chúng ta, nhưng nếu có thể ngầm trợ giúp cho Thiếu Lâm tự thì há chẳng tốt hơn là chính thức xuất hiện sao?
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chuyện này... Vản bối cảm thấy có thể làm được.
An Tiểu Bình xen vào:
- Tống lão muốn chúng ta tạm thời ở lại nơi này chăng?
Tống Phù nói:
- Thế nào? Lão đệ ngươi không muốn à?
An Tiểu Bình lộ vẻ bất an, nàng nói:
- Vản bối cảm thấy hành vi của hai yêu nữ này thật đáng ghét nên không muốn ở chung với bọn chúng.
Tống Phù là nhân vật lão luyện cả chuyện giang hồ lẫn chuyện phiền phức của nam nữ nên vừa nghe đến đây thì lão hiểu ngay. Chẳng qua là An Tiểu Bình không muốn để Tuyết Nghi gần gủi với hai ả yêu nữ kia mà thôi. Vì thế lão mĩm cười nói:
- Cô nương không cần lo lắng, hai yêu nữ kia dù to gan cách mấy thì sợ rằng bọn chúng cũng không dám câu hồn nhị vị công tử đâu, còn lão phu dù có cho không thì bọn chúng cũng chẳng thêm ngó tới rồi.
Tiểu Bình nghe vậy thì bất giác hai gò má ửng hồng, nàng cúi đầu có vẻ thẹn thùng.
Phương Tuyết Nghi tra kiếm vào võ rồi mĩm cười nói:
- Tống lão, chúng ta ở lại đây thật chứ?
Tống Phù nói:
- Đương nhiên!
Lúc nầy đột nhiên lão nghe thoang thoảng có thanh âm truyền lại nên dùng thuật truyền âm hỏi Tuyết Nghi:
- Phương lão đệ, đó là âm thanh gì vậy?
Tuyết Nghi ngưng thần lắng nghe một lúc rồi nói:
- Vản bối cũng không biết.
Tiểu Bình thì chau mày một lúc rồi nói:
- Thanh âm này có vẻ kỳ quái, lẻ nào...
Nàng chưa dứt lời thì thấy phía sau thạch thất có một làn khói mỏng bay ra.
Tống Phù cả kinh quát lớn:
- Nhị vị lão đệ mau phong bế hô hấp lại.
Tuyết Nghi và Tiểu Bình nghe vậy thì lập tức bế hô hấp rồi phóng bước theo Tống Phù ra khỏi thạch thất. Nhưng ngay lúc đó bỗng nhiên nghe giọng của Lý Vân nói:
- Ba vị không cần phải khẩn trương, đây không phải là khói độc mà là dược vật do tiện thiếp nấu lên để trị thương cho nhị muội đấy thôi.
Phương Tuyết Nghi không tin nhưng lúc nầy chàng thấy làn khói đã tan đi nên thầm nghĩ:
- Nghe khẫu khí của Lý Vân thì hình như cô ta không nói dối.
Nghĩ đoạn chàng thử hít thở một hồi thì quả nhiên không cảm thấy gì khác lạ nên nhìn Tống Phù mĩm cười nói:
- Tống lão không cần đi nữa, làn khói này không phải là độc vụ.
Khi nghe Lý Vân lên tiếng thì Tống lão đã dừng bước, lúc nầy lão quay lại cả cười rồi nói:
- Lão đệ, chúng ta hãy quay vào thôi.
Nói đoạn lão sải bước trở lại thạch thất.
Lý Vân cũng từ sau thạch thất bước ra, ả quét mục quang nhìn Phương Tuyết Nghi và nói:
- Tâm địa của Phương công tử thật là nham hiểm.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên nói:
- Tại hạ đả thương sư muội của cô nương không nặng lắm, sao cô nương lại dùng đến hai chữ nham hiểm?
Lý Vân lắc đầu nói:
- Công tử vào trong mà xem, nhị muội của tiện thiếp đã... đã...
Tống Phù vội hỏi:
- Đã như thế nào?
Lý Vân nói:
- Đã tắt thở, sinh cơ đã tuyệt!
Tuyết Nghi nghe vậy thì sững người, chàng nói:
- Sao lại có thể như vậy? Chẳng qua là tại hạ đả thương ngoài da trên vai phải của cô ta như thế thì làm sao có thể tuyệt sinh cơ được?
Lý Vân thở dài một hồi rồi nói:
- Công tử không có tẩm thuốc độc trên kiếm chứ?
Tuyết Nghi lắc đầu nói:
- Không hề!
Lý Vân chau mày nói:
- Thật là kỳ quái! Nếu trên kiếm của công tử không có độc thì sao nhị muội của tiện thiếp lại trúng độc mà vong thân. Hơn nữa tiện thiếp dùng luân hương giải độc của bản môn nhưng vẫn không giải được!
Tiểu Bình nhìn qua Tuyết Nghi và hỏi:
- Phương huynh, trên kiếm của Phương huynh không có độc thật chớ?
Tuyết Nghi nói:
- Không sai! Hiền đệ không tin lời tại hạ sao?
Tiểu Bình nói:
- Vậy thì tại sao Doãn cô nương lại bị trúng kịch độc?
Lý Vân tiếp lời:
- Đúng vậy! Sợ rằng trên thanh kiếm của Phương công tử có điều cổ quái.
Tuyết Nghi lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
- Đây là bảo kiếm do gia sư truyền lại thì tất nhiên là Phương mỗ phải biết rõ nó hơn là cô nương rồi.
Bỗng nhiên nghe Tống Phù cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Lão phu hiểu rồi.
Lý Vân vội hỏi:
- Lão hiểu cái gì?
Tống Phù nói:
- Quả nhiên là Doãn cô nương đã trúng độc, chỉ có điều độc chất không phải ở trên kiếm của Phương lão đệ.
Tiểu Bình hỏi ngay:
- Tống lão, vậy thì chất độc do ở đâu mà ra?
Tống Phù nhìn qua Lý Vân và cười nhạt nói:
- Hỏi cô ta đấy! Có lẻ chỉ có Lý cô nương đây mới biết chất độc ở đâu ra mà thôi.
Lý Vân biến sắc, ả vội nói:
- Lão nói cái gì thế? Tiện thiếp làm sao biết nhị muội đã trúng độc như thế nào?
Tiểu Bình chau mày hỏi:
- Tống lão, rốt cuộc là chuyện thế nào.
Lúc nầy lại nghe Tuyết Nghi cười lớn một tràng rồi nói:
- Đúng rồi! Vản bối cũng đã hiểu. Một thủ đoạn mượn đao giết người thật thâm độc.
Tiểu Bình nhìn Tuyết Nghi bằng ánh mắt kinh ngạc, nàng nói:
- Phương huynh nói ai mượn đao giết người chứ?
Tuyết Nghi dịch thần quang nhìn qua Lý Vân và cười nhạt, nói:
- Ngoài Lý cô nương ra thì tuyệt không thể có người thứ hai.
Tiểu Bình sững người, nàng hỏi lại:
- Là Lý cô nương? Tại sao cô ta lại hại nhị muội của mình chứ?
Tống Phù phá lên cười một tràng rồi quay sang nói:
- Nếu có sớm như vậy thì lão phu cũng không cần phải phí tâm cơ. Phương lão đệ, rốt cuộc thì lòng dạ nữ nhân tất khác hơn nam nhân của chúng ta, đã thâm hiểm mà lại rất tàn độc!
Bỗng nhiên nghe Tiểu Bình lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
- Tống lão, lão nói năng phải tích đức một chút nhé! Nếu không thì ngày sau tất sẽ bị cắt lưỡi dưới địa ngục đấy!
Tống Phù cười hì hì nói:
- Đúng thế! Đúng thế! Lão phu quên chuyện này mất. Ngàn vạn lần xin lão đệ ngươi chớ để tâm nhé.
Dù tức anh ách, nhưng trước mặt Phương Tuyết Nghi nên An Tiểu Bình không tiện nói nhiều, nàng chỉ hừ một tiếng rồi nói:
- Tất nhiên là tại hạ không trách rồi. Nhưng lần sau lão phải cẩn ngôn một chút mới được.
Tống Phù cười ha hả nói:
- Lão phu nhớ rồi.
Lúc nầy Lý Vân đã lặng lẻ dịch bước tới cửa thạch thất nhưng Phương Tuyết Nghi luôn cảnh giác nên chàng lớn tiếng hỏi:
- Lý cô nương định làm gì thế?
Lý Vân vốn định đánh bài tẩu mã nhưng nghe hỏi thì bất giác đứng sựng lại và nói:
- Tiện thiếp đâu có định làm gì.
Tuyết Nghi cười nhạt nói:
- Nếu cô nương đánh bài chuồn thì tại hạ cũng không ngăn cản, nhưng trước khi lệnh sư đến Tung Sơn thì tốt nhất là cô nương chớ rời khỏi nơi này.
Lý Vân nghe vậy thì rùng mình, ả buột miệng hỏi:
- Công tử... Định nói cho gia sư biết chăng?
Với một câu này thì vô tình Lý Vân đã tự thừa nhận là mình hại chết Doãn Mộng Hà rồi.
Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói:
- Điều đó cũng không nhất định. Có thể người khác khiếp sợ lệnh sư nhưng tại hạ thì không.
Chàng hơi ngưng lại rồi nói tiếp:
- Nhưng tại hạ cũng không thể bị người ta xem là hạng tiểu nhân tẩm độc trên kiếm.
Lý Vân nói:
- Công tử định giao tiện thiếp cho gia sư xử trí chăng?
Tuyết Nghi chậm rải nói:
- Tốt nhất là cô nương hãy rời xa thạch môn một chút, nếu không tại hạ có thể nghi cô nương có ý tẩu thoát mà xuất kiếm truy kích thì khó tránh khỏi việc đả thương cô nương đấy!
Lời cảnh cáo này quả nhiên rất hiệu nghiệm, Lý Vân vội vàng lui vào trong thạch thất năm bước, khoảng cách từ thạch môn đến chỗ ả đứng đã là hai trượng có dư.
Chợt nghe Tống Phù cười hì hì rồi nói:
- Phương lão đệ, ngươi muốn cầm giữ Lý cô nương chăng?
Tuyết Nghi nói:
- Cầm giữ thì không dám chỉ có điều vản bối không cho phép cô ta giở trò mà thôi!
Lúc nầy bỗng nhiên An Tiểu Bình tung người đến trước Lý Vân và xuất thủ như chớp phong bế hai huyệt đạo của đối phương rồi lạnh lùng nói:
- Cô nương, tại hạ không thể không đề phòng, hai huyệt đạo của cô nương đã bị khống chế nên tốt nhất là ngoan ngoản ngồi xuống đấy chớ có manh động. Nếu không thì nghịch huyết sẽ công tâm, khi đó đừng trách tại hạ ra tay độc ác!
Lý Vân trong lòng cuống cuồng nhưng chẳng biết làm thế nào nên đành ngoan ngoản nghe theo lời Tiểu Bình ngồi xuống thạch đôn.
Phương Tuyết Nghi nhìn qua Tiểu Bình và nói:
- Không lẻ chúng ta phải ở đây bồi tiếp cô ta?
Tiểu Bình nói:
- Chuyện này Phương huynh nên hỏi Tống lão!
Tuyết Nghi quay qua định hỏi Tống Phù thì thấy lão đang bước ra sau thạch thất, chàng vội tung người lướt tới và nói:
- Tống lão muốn di xem độc thương của Doãn cô nương chăng?
Lời vừa dứt thì hai người đã ra phía sau thạch thất. Bốn đạo mục quang vừa quét ra thì thấy Doãn Mộng Hà đang nằm trên thạch sàng, song mục nhắm chặt, sắc diện xanh nhợt, hô hấp đã ngưng trệ.
Phương Tuyết Nghi mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Thúy - kẻ hầu tâm phúc của Doãn Mộng Hà đâu cả. Bất giác chàng thầm nghĩ:
- Ả nha đầu này đi đâu mà không ở bên chủ nhân trong lúc lâm chung nhĩ?
Nghĩ đoạn chàng cất tiếng hỏi Tống Phù:
- Tống lão, độc thương của Doãn cô nương rất nặng phải không?
Tống Phù cúi xuống quan sát kỹ vết thương do trường kiếm của Tuyết Nghi rạch một đường trên vai phải của Doãn Mộng Hà rồi chau mày hỏi lại Tuyết Nghi:
- Trên kiếm của lão đệ ngươi không tẩm độc thật chứ?
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên nói:
- Tống lão, ngay cả lão mà cũng không tin vản bối sao?
Tống Phù nói:
- Không phải lão phu không tin, nhưng nếu lão đệ ngươi xem kỹ vết thương thì sợ rằng bản thân ngươi cũng kinh tâm động phách thôi!
Lúc nầy Tuyết Nghi mới quan sát kỹ vết thương thì thấy miệng vết thương bầm tím và sưng tấy lên, quả nhiên là hiện tượng trúng chất kịch độc. Chàng thở dài một hơi rồi nói:
- Dụng tâm của ả nha đầu họ Lý này thật là thâm độc, trong cảnh này thì nhất định Thiên Ma Nữ sẽ tin là Doãn Mộng Hà chết dưới kiếm của vản bối thôi!
Tống Phù tiếp lời:
- Lão đệ, Thiên Ma Nữ có hiểu lầm hay không thì cũng chẳng quan hệ gì đến ngươi nhưng chúng ta không thể không điều tra rõ độc vật mà Lý Vân đã sử dụng.
Lúc nầy An Tiểu Bình cũng đã bước vào, nàng mĩm cười, nói:
- Tống lão muốn điều tra Lý Vân dùng độc vật gì thì quá dễ, chỉ cần hỏi ả một tiếng là xong ngay.
Tống Phù lắc đầu, nói:
- Đâu có chuyện đơn giản như vậy? Lý Vân thuận miệng nói bừa một loại độc vật nào đó thì làm sao chúng ta phân biệt được chân giả?
Phương Tuyết Nghi suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tống lão, vản bối có một cách!
Tống Phù liền hỏi:
- Cách thế nào?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Vản bối sẽ vận chân khí truyền vào người Doãn Mộng Hà. Nếu ả này tỉnh lại thì chúng ta có thể bảo ả nói ra là đã trúng độc vật gì!
Tống Phù nói:
- Như thế cũng không ổn!
Phương Tuyết Nghi hỏi lại:
- Tại sao?
Tống Phù chậm rải nói:
- Thiên Ma Nữ không thể nào tin lời chúng ta, trừ phi chúng ta có thể làm cho Doãn Mộng Hà sống lại cho đến khi Thiên Ma Nữ tới đây!
An Tiểu Bình xen vào:
- Phương huynh, tiểu đệ có cách làm cho Doãn Mộng Hà kéo dài sinh mệnh thêm mấy ngày!
Phương Tuyết Nghi vui mừng hỏi:
- Hiền đệ có diệu pháp gì vậy?
An Tiểu Bình nói:
- Gia mẫu có truyền cho tiểu đệ loại thủ pháp phong huyệt bế mạch, thủ pháp này có thể tuỳ ý phong bế kinh mạch trong cơ thể con người. Hiện giờ Doãn Mộng Hà chưa bi độc tính công tâm nên tiểu đệ không sợ độc dịch lan vào tim!
Phương Tuyết Nghi nói:
- Vậy thì tốt quá! Hiền đệ mau động thủ đi thôi!
An Tiểu Bình mĩm cười và bước đến gần Doãn Mộng Hà rồi xuất ngọc thủ điểm liên tiếp bảy huyệt đạo trước ngực và hai vai của ả này. Động tác xuất thủ của nàng cực nhanh, thoáng chốc đã điểm xong bảy huyệt đạo. Kế đó nàng lấy ra một viên dược hoàn bõ vào miệng Doãn Mộng Hà rồi dùng tí lực búng xuống.
Tuyết Nghi liền hỏi:
- Hiền đệ, đó là dược hoàn gì vậy? Phải chăng là Nam Hải Độc Linh Đan?
Tiểu Bình lắc đầu, nói:
- Không phải, viên linh đan này chỉ có tác dụng bảo vệ tâm thần cho ả đồng thời giúp kinh mạch không bị bế tắc khiến ả hôn mê bất tỉnh mà thôi.
Tuyết Nghi mĩm cười, nói:
- Hiền đệ cẩn thận quá!
Tống Phù tiếp lời:
- Phương lão đệ, lão phu chợt nghĩ chúng ta hà tất phải ở lại nơi này, chi bằng đưa hai ả nha đầu này về Thiếu Lâm tự mà tốt hơn đấy! Khi Thiên Ma Nữ đến thì nhất định sẽ đến Thiếu Lâm tự tìm người, chúng ta dĩ dật đải lao há chẳng phải là tuyệt diệu hơn sao?
Tuyết Nghi thản nhiên nói:
- Tống lão cho rằng làm như vậy tốt hơn thì chúng ta làm như vậy!
Tiểu Bình phản đối, nàng nói:
- Không được! Hai ả nha đầu này không cử động được thì ai cõng chúng đi?
Tuyết Nghi nói:
- Chuyện này đúng lúc thì đương nhiên không cần phiền hiền đệ rồi!
Tiểu Bình nghe vậy thì lắc đầu, nói:
- Sai rồi! Chuyện này Phương huynh không thể động thủ được!
Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Tiểu Bình nói:
- Nam nữ thọ thọ bất tương thân, Phương huynh không hiểu sao?
Tuyết Nghi ngẫn cả người, chàng ấp úng nói:
- Chuyện này...
Tống Phù đở lời:
- Lão đệ, An cô nương nói không sai ngươi không thể cõng bọn chúng rồi, chuyện này đương nhiên là trút lên vai lão phu thôi!
Lời vừa dứt thì lão xuất thủ xóc Doãn Mộng Hà bõ lên vai rồi sải bước đi ra ngoài thạch thất.
Tiểu Bình liền phóng ra ngoài, nàng xuất thủ giải huyệt cho Lý Vân nhưng cũng tức tốc phong bế hai kinh mạch của ả rồi lạnh lùng nói:
- Cô nương, tại hạ đã phong bế hai kinh mạch của cô nương, nếu cô nương không muốn mất mạng thì hãy ngoan ngoản theo bọn tại hạ về Thiếu Lâm tự!
Tống Phù vác Doãn Mộng Hà đi trước. Tuyết Nghi và Tiểu Bình đi sau canh chừng Lý Vân, đoàn người lần lượt ra khỏi thạch động rồi thẳng tiến về Thiếu Lâm tự.
Đi chừng nữa dặm thì Tuyết Nghi chợt cho đến thị nữ Tiểu Thúy của Doãn Mộng Hà nên buột miệng hỏi Tống Phù:
- Tống lão, tại sao không thấy nha đầu Tiểu Thuý xuất hiện nhĩ?
Tống Phù cũng giật mình, lão nói:
- Đúng vậy, nếu lão đệ ngươi không nhắc thì lão phu cũng quên chuyện này rồi!
Tiểu Bình liền giữ Lý Vân lại và hỏi:
- Lý cô nương biết chuyện này chứ?
Lý Vân khẻ nói:
- Công tử, Tiểu Thúy đã rời Tung Sơn từ lâu rồi.
Tiểu Bình nộ khí quát hỏi:
- Ả đi đâu?
Lý Vân nói:
- Có lẻ... Ả đi tìm gia sư.
Tiểu Bình hỏi tiếp:
- Ả biết Thiên Ma Nữ ở nơi nào à?
Lý Vân nói:
- Nhị muội được gia sư sũng ái nhất nên đương nhiên là nhị muội biết hành tung của gia sư.
Tiểu Bình quay sang hỏi Tuyết Nghi:
- Phương huynh, chuyện này phải làm thế nào bây giờ?
Tuyết Nghi nói:
- Nếu Tiểu Thuý đã rời Tung Sơn thì chúng ta cũng chẳng có biện pháp gì ngăn ả lại, đành trở về Thiếu Lâm tự rồi hãy tính vậy!
Tống Phù trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đúng vậy, chúng ta trở về Thiếu Lâm tự trước rồi tính kế sau!
Đoàn người lai tiếp tục lên đường, khi vào đến thiền viện thì thấy Nam Hoa Thần Cái Hoắc Minh Phong đang sốt ruột mong ngóng, lão vừa thấy ba người trở về thì bất giác vui mừng reo lên:
- Các vị đi đâu mà lâu thế? Hoắc mỗ trông ngóng đến cháy cả ruột đây này!
Phương Tuyết Nghi cung thủ, nói:
- Phiền Bang chủ chờ đợi, chẳng hay trong Thiếu Lâm tự có động tỉnh gì không?
Hoắc Minh Phong quét mục quang nhìn qua Doãn Mộng Hà và Lý Vân rồi kinh ngạc hỏi:
- Phương lão đệ, nhị vị cô nương này ở đâu ra vậy?
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói:
- Đây là hai ái đồ của Thiên Ma Nữ, bọn vản bối tình cờ gặp được nên thuận tay bắt sống mang về!
Hoắc Minh Phong hỏi lại:
- Bọn chúng là ái đồ của Thiên Ma Nữ thật à?
Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói:
- Tất nhiên là thật!
Hoắc Minh Phong vui mừng nói:
- Thế thì tốt rồi! Mau vào trong rồi hãy nói tiếp.
Quần hùng vào tịnh thất của phương trượng thì thấy Chưởng môn Thiếu Lâm - Nhập Vân đại sư và Nhập Thánh đại sư đang ngồi trên bồ đoàn, song chưởng của hai lão như dán chặt vào nhau. Phương Tuyết Nghi nhìn kỹ thì phát hiện trên đỉnh đầu hai lão có những làn khói trắng mõng bay lên, bất giác chàng nghĩ thầm:
- Trông thần thái thì hình như hai lão đang tỹ đấu nội lực, nhưng giữa lúc cường địch lai phạm thì tại sao huynh đệ bọn họ lại tương tàn với nhau?
Trong lúc chàng suy nghĩ thì Tống Phù thả Doãn Mộng Hà xuống một chiếc bồ đoàn - Lý Vân cũng đến ngồi bên cạnh, thái độ của ả tõ ra khá nhu thuận.
An Tiểu Bình cũng bị cảnh tượng trước mặt thu hút, nàng quay sang hỏi Hoắc Minh Phong:
- Bang chủ, nhị vị đại sư này làm sao thế?
Hoắc Minh Phong mĩm cười, nói:
- Bọn họ đang luyện một môn võ công đấy, các vị không cần phải lo lắng!
Tống Phù đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy mấy vị trưởng lão Cái Bang thì buột miệng, hỏi:
- Hoắc huynh, mấy vị trưởng lão của quý bang đâu rồi? Bọn họ vẫn chưa trở về à?
Hoắc Minh Phong gượng cười, nói:
- Cường địch đã đến trước Thiếu Lâm tự, bọn họ ra ngoài giúp các vị hòa thượng một tay.
Tống Phù ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Cường địch nào?
Hoắc Minh Phong nói:
- Lão phu bận hộ pháp cho nhị vị đại sư nên chưa ra xem thử, nghe nói cũng là người trong Ngũ Ma nhưng không biết là vị Ma chủ nào?
Tuyết Nghi chau mày nói:
- Có chuyện khéo như thế à?
Hoắc Minh Phong nói:
- Sao lại không? Hoắc mỗ cũng đang cảm thấy kỳ quái đây!
Tống Phù trầm ngâm một lát roi nói:
- Hoa Sơn - Đồng Thiên Lý và Côn Luân - Tiêu Táp đã đến đây chưa?
Hoắc Minh Phong gật đầu, nói:
- Hai vị Tiêu - Đồng cũng đã ra trước bảo điện!
Tống Phù lại suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Không đúng rồi!
Hoắc Minh Phong hỏi:
- Chuyện gì không đúng?
Tống Phù nói:
- Thiếu Lâm tự tỉnh lặng thế nầy đâu giống cảnh có người đến sinh sự?
Hoắc Minh Phong nói:
- Có thể bọn họ đã truy theo đối phương ra ngoài tự rồi! Tống huynh, chừng một canh giờ nữa là Nhập Vân và Nhập Thánh đại sư thành công, chuyện hộ pháp xin phiền Tống huynh nhé?
Tống Phù ngạc nhiên hỏi:
- Còn Hoắc huynh đi đâu?
Hoắc Minh Phong nói:
- Tại hạ ra ngoài xem thử.
Tống Phù nói:
- Nhất sự bất phiền nhị chủ, chuyên hộ pháp vẫn do Hoắc huynh đảm trách, Tống mỗ và Phương lão đệ ra ngoài một chuyến!
Phương Tuyết Nghi tiếp lời:
- Đúng vậy! Chúng ta đi ngay thôi!
Nói đoạn chàng xoay người cất bước ra khỏi tịnh thất.
An Tiểu Bình vội kêu lên:
- Phương huynh, tiểu đệ cũng đi với huynh nhé?
Nàng quay lại nói với Tống Phù:
- Phiền Tống lão chiếu cố cho nhị vị cô nương này nhé!
Tống Phù ngẫn người, lão nói:
- Như vậy lão phu cũng phải ở lại tịnh thất này sao?
Tiểu Bình vừa bước đi vừa nói:
- Không sai, phiền Tống lão vậy!
Dư âm chưa tuyệt thì hai bóng đã một trước một sau ra khỏi tịnh thất rồi. Xuyên qua mấy tòa phật điện đến gần sơn môn nhưng vẫn không thấy một bóng người.
An Tiểu Bình bất giác cảm thấy kỳ quái nên buột miệng, hỏi:
- Phương huynh, tại sao chẳng thấy một bóng người vậy? Không lẻ Hoắc Bang chủ lừa chúng ta?
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói:
- Hoắc Bang chủ không thể lừa chúng ta, có thể bọn họ đã rời xa Thiếu Lâm tự.
An Tiểu Bình nói:
- Làm sao có thể? Dù bọn họ đã đi thì ít ra chúng ta cũng gặp một vài hòa thượng chứ?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Hiền đệ nói cũng phải, xem ra chúng ta phải quay về thỉnh giáo Hoắc Bang chủ mới được!
Tiểu Bình nói:
- Không cần!
Lời vừa dứt thì nàng xoay phóng bước ra ngoài Thiếu Lâm tự.
Tuyết Nghi vội xuất thủ giữ nàng lại và hỏi:
- Hiền đệ định đi đâu?
Tuyết Nghi bị chàng nắm tay thì bất giác đỏ mặt, nàng khẻ nói:
- Phương huynh, chẳng phải chúng ta muốn tìm mấy vị trưởng lão Cái Bang sao?
- Không sai, chúng ta đang tìm bọn họ nhưng chúng ta không thể chạy lung tung vô phương hướng!
- Vậy Phương huynh có cao kiến gì?
- Nếu tại hạ đoán không sai thì có thể bọn họ đang ở một nơi.
Tuyết Nghi chưa dứt lời thì bỗng nhiên thấy một hòa thượng đang hối hả chạy đến.
Tiểu Bình liền nói:
- Phương huynh, có người đến đây!
Tuyết Nghi chỉ khẻ gật đầu, chàng chờ hòa thượng đến gần thì tung người ra cản đường nói:
- Chào đại sư!
Hòa thượng này đang chạy rất khẩn trương, không ngờ gần đến sơn môn thì bỗng nhiên có người từ bóng tối lao ra cản đường nên nhất thời hồn phách lên mây. Hắn khựng người một lúc lâu rồi mới quát hỏi:
- Thí chủ là ai?
Tuyết Nghi quan sát thái độ của hòa thượng thì bất giác sinh nghi, chàng thầm nghĩ:
- Hòa thượng này vội vàng như vậy tất phải có nguyên nhân, ta cần phải lưu ý hắn mới được.
Nghĩ đoạn chàng khai khẩu, nói:
- Đại sư vội vội vàng vàng như thế là muốn đi đâu vậy?
Hòa thượng định thần nhìn kỹ hai thiếu niên xa lạ rồi lớn tiếng nói:
- Tiểu thí chủ có biết đây là nơi nào không?
Tuyết Nghi mĩm cười, nói:
- Tung Sơn - Thiếu Lâm tự, tất nhiên là tại hạ thừa biết!
Hòa thượng cười nhạt nói ;
- Thí chủ đã biết là Tung Sơn - Thiếu Lâm tự thì cũng phải hiểu là nói này không cho phép ngoại nhân đi lại lung tung chứ!
Tiểu Bình xen vào:
- Bon tại hạ đi lại lung từng bao giờ? Đại hoà thượng nói năng nên khách khí một chút đấy nhé!
Hòa thượng lạnh lùng quét mục quang nhìn hai người và nói:
- Tại sao nhị vị thí chủ đang đêm xâm nhập bổn tự?
Tuyệt Nghi mĩm cười, nói:
- Sơn môn không đóng thì tự nhiên ai cũng có thể qua lại! Nhưng kỳ quái là tại sao không thấy tri khách? Đại sư, hoà thuợng của quý tự đi đâu cả rồi vậy?
Hòa thượng quan sát đối phương một lúc nữa rồi mới nói:
- Đêm nay bổn tự có chuyện đại sư, nếu nhị vị tiểu thí chủ không có việc thì tốt nhất là hãy nhanh chóng rời khỏi Tung Sơn, nếu không lỡ có tổn hại gì thì chớ trách là bần tăng không cảnh cáo trước!
Tuyết Nghi nghe vậy thì cười thầm trong bụng, còn Tiểu Bình lại cảm thấy rất hứng thú nên mĩm cười, nói:
- Đa tạ đại sư quan tâm, chẳng hay đại sư muốn đi đâu vậy?
Hòa thượng nói:
- Bần tăng phụng mệnh Chưởng môn xuất tự đi công cán.
Tiểu Bình nói:
- Tại hạ muốn tham kiến Chưởng môn của quý tự, chẳng hay phải làm thế nào mới được diện kiến?
Hòa thượng rất nôn nóng muốn bõ đi nên vội lắc đầu, nói:
- Tiểu thí chủ, các vị đến không phải lúc rồi, đêm nay tệ Chưởng môn đã nhập định tham thiền, không thể tiếp khách được!
Tiểu Bình làm ra vẻ tiếc rẽ, nàng thở dài một hồi rồi nói:
- Phương huynh, xem ra phật duyên của chúng ta quá mõng rồi...
Vừa nói nàng vừa nháy mắt ra hiệu với Tuyết Nghi.
Tuyết Nghi hiểu dụng ý của nàng là muốn mình náo lộng hòa thượng này một phen nhưng lúc nầy chàng đã có một dự tính khác nên mĩm cười, nói:
- Hiền đệ, chúng ta đã không gặp may thì đành chờ ngày sau đến vậy!
Nói đoạn chàng nắm tay Tiểu Bình kéo đi ra khỏi sơn môn.
Tiểu Bình không hiểu dụng tâm của chàng nên khi ra khỏi sơn môn hơn trượng, vượt qua một con suối nhỏ thì nàng vội hỏi:
- Phương huynh, tại sao lại đi thế nầy?
Tuyết Nghi quay lại nhìn sơn môn Thiếu Lâm tự rồi mĩm cười, nói:
- Hiền đệ, chúng ta chờ hòa thượng kia đi qua rồi ngầm bám theo, không chừng sẽ có kết quả bất ngờ đấy!
Lúc nầy Tiểu Bình mới ngộ ra, nàng nói:
- Thì ra Phương huynh cũng có dụng tâm.
Giữa lúc hai người nói cười thì hòa thượng kia không ngừng quan sát tứ phương bát hướng, vì đêm tối nên hắn không thấy bọn Phương Tuyết Nghi đang nấp dưới tàng cây mà tưởng là đối phương đã đi xa nên lập tức rời sơn môn đi về huớng Bắc.
Phương Tuyết Nghi ra hiệu cho An Tiểu Bình rồi hai người thi triển khinh công bám theo sau hòa thượng.
Trình độ khinh công của hai người đã trên mức thượng thừa, khi đi không để tiếng bước chân nên thủy chung hòa thượng kia không hề phát giác điều gì.
Hòa thượng kia chạy một mạch rồi thuận theo chân núi Thiếu Thất mà đi về hướng núi Thái Thất.
Tiểu Bình dùng thuật truyền âm nói với Tuyết Nghi:
- Phương huynh, khinh công của hoà thượng này cũng khá nhĩ.
Tuyết Nghi nói:
- Đúng vậy, chỉ có điều bước chân còn hơi nặng...
Chớp mắt bỗng nhiên thấy hòa thượng giảm cước lực rồi bất ngờ dừng bước.
Tuyết Nghi và Tiểu Bình vội vàng phóng vào đám cỏ sơn đạo và ngầm quan sát thì thấy hòa thượng đi tới đi lui với vẻ khẫn trương.
Tiểu Bình khẻ nói:
- May quá, suýt chút nữa thì bị lão ta phát hiện rồi!
Tuyệt Nghi mĩm cười, nói:
- Đúng vậy, hòa thượng này khá cảnh giác, chúng ta phải cẩn thận mới được!
Tiểu Bình khẻ gật đầu rồi vận mục lực nhìn ra thì thấy hòa thượng đã quay người đi tiếp về phía rừng cây trước mặt.
Tuyết Nghi chau mày nói:
- Hiền đệ, tại sao hắn không đi theo sơn đạo?
Tiểu Bình nói:
- Có lẻ đã cùng đường rồi!
Tuyết Nghi do dự một lúc rồi nắm tay Tiểu Bình bước theo bờ cỏ đi về phía rừng cây.
Khi đến bìa rừng thì hai người chợt phát hiện trong cánh rừng có ánh đuốc lấp lánh.
Tiểu Bình ngạc nhiên khe nói:
- Trong cánh rừng này có người ở đấy!
Tuyết Nghi dùng thuật truyền âm nói:
- Hiền đệ, chúng ta phải dùng thuật truyền âm nói chuyện với nhau mới được...
Vừa nói chàng vừa kéo Tiểu Bình đi về phía ánh đuốc. Hai người không những võ công cao cường mà hành động rất cẩn thận nên khi tiếp cận ngôi nhà cỏ có ánh đuốc những người bên trong vẫn chưa phát hiện được.
Tuyết Nghi quan sát ngôi nhà cỏ một lúc rồi dùng thuật truyền âm nói:
- Hiền đệ tiếp cận cửa sổ xem thử, tại hạ canh chừng nói cửa chính nhé.
Tiểu Bình khẻ gật đầu rồi khom người bò đến cửa sổ ngôi nhà cỏ. Tuyết Nghi chờ Tiểu Bình tiếp cận cửa sổ xong thì cũng dịch bước đến trước cửa chính đang khép hờ. Chàng nhìn qua khe cửa thì thấy bên trong vô cùng tịch lặng, ngoài một khán thờ và một ngọn đèn lồng treo cao thì không còn vật gì khác. Tuy nhiên, bên phải của khán thờ có một cánh cửa đóng chặt, chàng nhẹ nhàng chậm rải dịch bước về phía đó và áp tai vào tường lắng nghe thì quả nhiên bên trong có những thanh âm rất khẻ.
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:
- Có lẻ hòa thượng đó đang ở trong này!
Ý nghĩ chưa dứt thì bỗng nhiên có tiếng quát hỏi từ bên trong:
- Ai đó?
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc vội vàng lui bước nép vào một góc nhà, cũng may là phản ứng của chàng cực nhanh nên chưa bị người nào bên trong phát hiện. Nhưng chàng thầm nghĩ:
- Hõng bét! Nhất định là Tiểu Bình bị lộ hành tung rồi!
Nghĩ đến đây thì lòng chàng khẫn trương hẳn lên, bất ngờ chàng vung chưởng đánh mạnh về phía cửa, khung cửa gỗ bị đánh vở thành bảy tám mảnh.
Tuyết Nghi tung người phóng vào trong nhưng nơi này không một bóng người. Tuy nhiên bên ngoài cửa sổ lại có tiếng quát tháo ầm ĩ.
Chàng phi thân qua cửa sổ thì thấy có ba bóng người đang quần chiến với nhau. Chàng định thần nhìn kỹ thì thấy ngoài hòa thượng ra còn có một đại hán trung niên, hai người đang hợp thủ vây kích An Tiểu Bình.
Phương Tuyết Nghi biết Tiểu Bình thừa sức đối phó với hai nhân vật này nên không vội tham chiến, chàng quay vào lại ngôi nhà cỏ vung chưởng đánh vô cánh cửa bên phải điện thờ.
Đột nhiên có một làn u hương xông vào mũi khiến chàng kinh hải lùi ba bước, đồng thời phong bế hô hấp ngay tức khắc.
Từ khi chàng gặp Tống Phù đến giờ, kinh nghiệm giang hồ đã tăng tiến khá nhiều, do vậy vừa ngữi thấy mùi dị hương thì không dám khinh suất mà lập tức lui bước và bế hô hấp ngay. Sau đó chàng thử vận chân khí kiểm tra khắp thân thể, khi không cảm thấy dị trạng gì thì mới chậm rải tiến vào nội thất. Nhưng mục quang vừa quét ra thì bất giác Phương Tuyết Nghi kinh ngạc đến tột độ.
Thì ra gian phòng nhỏ này được bài trí rất hoa lệ, màn treo trướng phủ tựa như khúc các của tiểu thư thế gia vọng tộc.
Phương Tuyết Nghi lùng sục một vòng, ngoài những vật dụng hoa lệ quý giá được bài trí trong phòng ra thì chàng không phát hiện được thứ gì khác nên đành lui bước ra ngoài.
Tuy nhiên chàng vẫn cảm thấy ngôi nhà cỏ này có một thứ cảm giác khiến người khác bị mê hoặc, tựa như nhìn tới nhìn lui mà vẫn chưa thoả mản, hoặc như có một nơi nào đó mà mình chưa để mắt tới. Do vậy, chàng cứ vòng qua vòng lại khắp ngôi nhà cỏ như để tìm một vật gì. Nhưng đáng tiếc là Phương Tuyết Nghi chẳng thu dược kết quả gì bất ngờ.
Lúc này một tăng một tục đang khổ chiến với An Tiểu Bình, tình thế đã đến hồi khẩn trương, Tuyết Nghi lặng lẻ quan chiến rồi thầm nghĩ:
- Tại sao cô ta không hạ sát thủ nhĩ? Võ công của hai người này đâu có gì là ghê gớm.
Chàng dang suy nghĩ thì thấy đại hán trung niên bất ngờ mãnh công hai chưởng rồi lập tức lấy một đôi thiết bút từ trong người ra, hắn quát lớn một tiếng và vung thiết bút tấn công thẳng vào giữa ngực An Tiểu Bình.
Nếu chiêu thức này thi triển đối với nam nhân thì không sao nhưng vì An Tiểu Bình là một thiếu nữ nên thế công của đối phương phạm vào đại kỵ mà giang hồ kêu bằng khinh bạc!
Tuyết Nghi thầm nghĩ:
- Tuy gã nầy không biết Tiểu Bình là nữ nhưng với chiêu thức này thì nhất định gã sẽ tự chuốc lấy họa sát thân.
Quả nhiên không ngoài sự tiên liệu của tuyệt Nghi, đại hán trung niên vừa xuất được hai chiêu thì An Tiểu Bình biến sắc nàng quát lớn:
- Ngươi muốn tìm cái chết hả?
Lời vừa dứt thì một làn bạch quang đột nhiên loé lên, Tuyết Nghi vẫn chưa thấy rõ Tiểu Bình dùng chiêu thức gì thì đã nghe đại hán trung niên kêu thét lên một tiếng và tung người ra sau hơn hai trượng. Miệng của hắn thổ đầy huyết tươi, đôi thiết bút cũng đã thoát khỏi tay văng ra đất, thân hình lảo đảo một hồi rồi cuối cùng ngã lăn ra.
Hòa thượng thấy vậy thì kinh hồn bạt vía, hắn vội thu chiêu và đứng thộn người như trời trồng.
Lúc nầy Phương Tuyết Nghi mới kinh động trong lòng, chàng buột miệng kêu thất thanh:
- Đây chẳng phải là võ công Thiên Hạc Môn sao?
An Tiểu Bình vung hữu thủ lên thì phiến lụa bạch tựa như vật vô hình lập tức được thu lại trong tay nàng. Nàng chớp chớp đôi mắt hạnh rồi chậm rải bước về phía hòa thượng và lạnh lùng nói:
-Ngươi muốn sống thì tốt nhất là hãy thành thực trả lời những vấn đề ta hỏi!
Lúc nầy hòa thượng đã hồn xiêu phách tán, Tiểu Bình vừa dứt lời thì hắn vội ấp úng:
- Xin thí chủ... Cứ hỏi... Không việc gì bần tăng biết mà không nói!
Tiểu Bình gật đầu rồi nói:
- Pháp danh của ngươi? Phụ trách chức vụ gì trong Thiếu Lâm tự?
Hòa thượng nói:
- Tiểu tăng là Pháp Tri, không giữ chức vụ gì trong Thiếu Lâm tự.
Tiểu Bình chau mày hỏi:
- Ngươi có ý phản lại Thiếu Lâm tự phải không?
Pháp Tri hoà thượng kinh hải thất sắc, hắn vội nói:
- Tiểu tăng không dám...
Tiểu Bình cười nhạt, hỏi tiếp:
- Thế đại hán trung niên kia là ai?
Pháp Tri do dự một lát rồi nói:
- Hắn... Hắn là... Đệ tử của Bát Mản Cổ Vương Kim Trường Canh!
Lúc nầy Phương Tuyết Nghi cũng bước tới chàng mỉm cười, nói:
- Hiền đệ, Bát Mản Cổ Vương Kim Trường Canh cũng là một trong Ngũ Ma đấy!
Tiểu Bình nói:
- Phương huynh, lẻ nào Thiên Ma Nữ đã liên thủ với bọn chúng?
Tuyết Nghi chợt nhớ chuyện gian khuê phòng trong ngôi nhà cỏ nên bất giác phá lên cười rồi nói:
- Rất có thể!
Chàng hơi ngưng lại rồi quay sang nói với Pháp Tri:
- Tại sao ngươi lại quen biết với đệ tử của Kim Trường Canh?
Pháp Tri ngập ngừng một lát rồi nói:
- Thí chủ, người này là huynh trưởng tục gia của tiểu tăng, do vậy tiểu tăng không thể không bị uy hiếp!
Tuyết Nghi lạnh lùng hỏi:
- Tên hắn là gì?
Pháp Tri nói:
- Miêu Đại Cang, người trong võ lâm thuờng gọi là Thiết Bút Quái Khách!
Tiểu Bình hỏi:
- Hắn và Thiên Ma Nữ có câu kết gì không?
Pháp Tri lắc đầu, nói:
- Chuyện này.. Tiểu tăng hoàn toàn không biết!
Tiểu Bình nộ khí quát lớn:
- Ta không tin!
Pháp Tri thở dài rồi nói:
- Thí chủ không tin thì tiểu tăng cũng chẳng còn cách gì khác, thực ra mỗi lần gặp Đại Cang thì tiểu tăng chỉ truyền những tin tức động tỉnh trong bổn tự mà thôi!
Tuyết Nghi nói:
- Trong ngôi nhà cỏ có một gian khúc phòng của nữ nhân, hòa thượng ngươi có biết không?
Pháp Tri gật đầu, nói:
- Thí chủ vào gian bên phải khán thờ phải không?
Tuyết Nghi nói:
- Không sai!
Pháp Tri tiếp lời:
- Gian khuê phòng đó là phòng ngủ của gia tẩu!
Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi:
- Đại tẩu của ngươi à? Bà ta là ai?
Pháp Tri nói:
- Là thê tử của Miêu Đại Cang, còn như lai lịch xuất thân của bà ta thì xưa nay tiểu tăng không hỏi đến, nhưng tiểu tăng có biết tên gọi của bà ta là Tiểu Thúy.
Tiểu Bình nghe vậy thì kêu lên:
- Phương huynh, Tiểu Thuý chẳng phải là tì nữ của Doãn Mộng Hà đó sao? Xem ra Thiên Ma Nữ và Kim Trường Canh đã sớm cấu kết với nhau rồi!
Tuyết Nghi nói:
- Có thể là như vậy! Nhưng thiên hạ rất nhiều người trùng tên, chúng ta có thể từ từ hỏi lại Doãn Mộng Hà về chuyện này.
Chàng trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Hiền đệ, có cần giải cứu Miêu Đại Cang không?
Tiểu Bình tức khí nói:
- Hắn xuất thủ khinh bạc nên tiểu đệ đã phế võ công của hắn rồi!
Tuyết Nghi mĩm cười nhìn qua Pháp Tri và nói:
- Lúc hòa thượng ngươi xuất tự đi đến đây thì tăng lữ của Thiếu Lâm tự đi đâu hết sạch vậy?
Pháp Tri nói:
- Bọn họ tập trung ở La Hán Đường!
Tiểu Bình cười nhạt, nói:
- Còn mấy vị trưởng lão Cái Bang ở đâu? Không lẻ bọn họ cũng đến La Hán Đường?
Pháp Tri nói:
- Khi tiểu tăng xuất tự thì quả thật là bọn họ đều ở La Hán Đường, bởi vì...
Hắn thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Vì Độc Đại Phu trong Ngũ Ma đã đột nhập bổn tự rồi!
Tuyết Nghi nghe vậy thì kinh ngạc không ít, chàng buột miệng kêu lên:
- Ác Khỗng Minh chăng? Lão này đã đến Thiếu Lâm tự rồi à?
Pháp Tri nói:
- Không sai! Tiểu tăng đến đây cũng chỉ để báo tin Độc Đại Phu đến bổn tự cho Miêu Đại Cang biết mà thôi!
Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói:
- Hiền đệ, chúng ta hồi tự thôi!
Tiểu Bình hỏi:
- Còn hòa thượng này thì sao?
Tuyết Nghi nói:
- Nghe khẫu khí thì hắn không phải là hạng đại ác, chúng ta cũng chẳng cần hạ thủ với hắn!
Chàng quay sang Pháp Tri và nói tiếp:
- Hòa thượng ngươi là đệ tử Thiếu Lâm tự ngày đêm tụng kinh niệm phật nên có lẻ cũng hiểu câu: Đại sai thì không thể sai tiếp, tốt nhất là ngươi hãy đưa hắn hạ sơn, giúp hắn làm một lương dân an phận thủ thường để tránh phong ba bảo táp trên chốn giang hồ...
Pháp Tri nghe vậy thì cảm động vô cùng, hắn chắp tay, nói:
- Cả đời tiểu tăng sẽ không quên đại ân đại đức của thí chủ.
Nói đoạn hắn bước lại đở lấy Miêu Đại Cang rồi cáo biệt hạ sơn. An Tiểu Bình có vẻ như không bằng lòng với cách hành xử của Phương Tuyết Nghi nên khẻ nói:
- Dễ dãi cho bọn chúng quá!
Tuyết Nghi mĩm cười, nói:
- Hiền đệ, khi có thể dừng tay được thì nên dừng tay, chỗ nào tha được người thì nên tha, chúng ta hà tất phải hơn thua với bọn họ!
Tiểu Bình nói:
- Bây giờ chúng ta hồi tự chứ?
Tuyết Nghi nói:
- Đúng vậy! Độc Đại Phu đã đến thì ít ra chúng ta cũng phải động thủ với bọn chúng một trận thôi!
Tiểu Bình chỉ ngôi nhà này và hỏi:
- Thế còn ngôi nhà này thì sao? Nên phóng một mồi lửa chăng?
Tuyết Nghi lắc đầu nói:
- Không cần! Chúng ta đâu phải là hạng người phóng hoả giết người? Hiền đệ, chúng ta đi thôi.
Lời vừa dứt thì hai người lập tức thi triển khinh công quay trở về Thiếu Lâm tự.
Thời gian chưa cạn tuần trà thì hai người đã đến sơn môn.
Phương Tuyết Nghi dừng bước quan sát một lúc rồi nói:
- Hiền đệ, La Hán Đường tất là nơi chúng ta chưa từng đến, bây giờ chúng ta tự đi tìm, không cần phải ghé qua hỏi bọn Tống Phù làm chi.
An Tiểu Bình mĩm cười nói:
- Không sai, tiện thiếp cũng nghĩ như vậy.
Hai người bèn phóng bước đi về phía các dãy nhà bên phải của Thiếu Lâm tự.
Xuyên qua mấy sân viên và một rừng tùng bách rậm rạp thì cuối cùng cũng đến trọng địa của Thiếu Lâm tự, đó là La Hán Đường. Tuyết Nghi dõi mục quang nhìn vào thì thấy trong La Hán Đường đèn đuốc sáng rực, nhưng vì xung quanh có cây cối che phủ nên trước khi tiếp cận thì không phát hiện được gì. Chàng dừng bước ngoài xa rồi nói với Tiểu Bình:
- Hiền đệ, sau khi chúng ta vào, nếu không gặp tình thế vạn bất đắc dĩ thì tốt nhất là không nên xuất thủ nhé!
Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Tuyết Nghi nói:
- Nếu bọn họ không địch lại Ác Khỗng Minh thì chúng ta vẫn bàng quan toạ thủ sao?
- Đến tình thế đó thì đương nhiên phải quyền biến rồi! Nhưng theo tại hạ phán đoán thì Ác Khỗng Minh sẽ không hành động một cách hồ đồ đâu.
- Phương huynh, trong La Hán Đường đèn đuốc sáng choang như vậy mà tại sao không nghe có tiếng đánh nhau? Không lẻ đệ tử Thiếu Lâm đều thọ thương dưới tay thuộc hạ của Ác Khỗng Minh?
- Không thể như vậy!
Tuy trả lời như thế nhưng trong lòng chàng cũng không chắc lắm nên lập tức nắm tay Tiểu Bình và nói tiếp:
- Hiền đệ, chúng ta mau vào thôi!
Hai ngươi lặng lẻ tiến vào La Hán Đường, khi bước lên bậc cấp trên cùng, mục quang vừa nhìn vào thì bất giác cả hai đều sững sờ.
Thì ra, La Hán Đường tuy sáng rực như ban ngày nhưng ngoài một khán thờ và mười tám bức tượng La Hán ở hai bên thì căn bản không có một bóng người.
Tiểu Bình tức khí kêu lên:
- Phương huynh, chúng ta bị Pháp Tri lừa rồi!
Tuyết Nghi nói:
- Hiền đệ nếu Pháp Tri có dụng tâm lừa chúng ta thì sợ rằng hắn không đến nội tự. Hắn có thể thuận miệng nói đại một nơi nào đó để chúng ta uỗng công đi lại, như vậy chẳng hay hơn sao?
Tiểu Bình nói:
- Nhưng tại sao trong La Hán Đường chẳng có một bóng người thế nầy?
Tuyết Nghi nói:
- Hiền đệ, sợ rằng hiện tại trong Thiếu Lâm tự lại có biến động cực đại rồi!
Tiểu Bình chau mày hỏi:
- Vậy chúng ta phải làm thế nào?
Tuyết Nghi nói:
- Quay lại tịnh thất của phương trượng, xem thử Nhập Vân đại sư..
Lời chưa dứt thì chàng đã nắm tay Tiểu Bình phóng bước chạy về phía thiền viện phương trượng.
Chuyện vừa rồi quả thật là quá bất ngờ đối với bọn họ, do vậy nhất thời hai người quên cả chuyện xem xét kỹ trong La Hán Đường một lượt. Nếu không thì nhất định bọn họ sẽ phát hiện phía sau khán thờ có một đôi mục quang dang chú ý theo dỏi hành động của bọn họ.
Hai ngươi về tới thiền viện phương trượng thì lòng như lửa đốt, khi thấy Tống Phù đứng ngay cửa nhìn ra thì bọn họ mới yên tâm phần nào.
Tống Phù thấy hai người trở về thì mĩm cười, nói:
- Nhị vị lão đệ có thu được kết quả gì không?
Tuyết Nghi chưa vội trả lời mà hỏi:
- Tống lão, trong tịnh thất vẫn bình an chứ?
Tống Phù nói:
- Rất tốt, Nhập Vân Chưởng môn cũng sắp thành công rồi!
Tuyết Nghi thở phào một hồi rồi nói:
- Vậy mà vản bối cứ mãi lo lắng.
Tống Phù ngạc nhiên hỏi:
- Lão đệ, ngươi nói gì vậy là có ý gì? Không lẻ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì chăng?
Tiểu Bình tiếp lời:
- Không sai! Đang xảy ra rất nhiều quái sự!
Nói đoạn nàng thuật lại những điều tai nghe mắt thấy cho Tống Phù nghe.
Tống Phù nghe xong thì vò đầu bứt tai, nói:
- Có chuyện như thế sao? Lão phu cũng không hiểu tại sao hòa thượng ở đây bỗng nhiên mất tích sạch.
Tuyết Nghi nói:
- Tống lão, phải mất bao lâu nữa thì Nhập Vân đại sư mới thành công?
Tống Phù nói:
- Sắp rồi.
Lão chưa dứt lời thì nghe giọng Nhập Vân đại sư nói:
- Tống thí chủ, lão nạp đã tỉnh lại rồi, mau mời nhị vị tiểu thí chủ vào trong nói chuyện.
Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình không chờ Tống Phù lên tiếng mà đã cất bước vào trong tịnh thất.
Phương Tuyết Nghi rất khẩn trương nhưng chàng vẫn cung kính hành lễ với Nhập Vân đại sư rồi mới nói:
- Cung hĩ đại sư đã luyện thành thần công.
Nhập Vân đại sư nói:
- Tiểu thí chủ quá khen rồi, nếu không có chư vị trượng nghĩa tương trợ thì làm sao lão nạp có thể yên tâm để luyện công.
Lão hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Có lẻ chuyện bên ngoài đã làm phiền nhị vị tiểu thí chủ nhiều lắm.
Phương Tuyết Nghi lắc đầu nói:
- Đại sư, có một chuyện mà sợ rằng vản bối nói ra thì đại sư cũng không thể tin dược.
Nhập Vân đại sư vội hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Hiện tại không thấy một vị tăng nhân nào trong Thiếu Lâm tự cả!
Nhập Vân đại sư nghe như vậy thì quả nhiên rất kinh ngạc, lão nói:
- Sao lại như thế? Tiểu thí chủ không nhìn lầm đấy chứ?
Tuyết Nghi lắc đầu nói:
- Vản bối đã đi khắp mọi nơi trong quý tự nhưng vẫn không thấy một vị sư phụ nào.
Nói đoạn chàng thuật lại tất cả mọi chuyện, nhưng vốn có lòng nhân hậu nên chàng cố tình bõ qua chuyện Pháp Tri hòa thượng.
Nhập Vân nghe xong thì thần sắc lộ đầy vẻ ngạc nhiên, lão quay sang nói với Nhập Thánh đại sư:
- Sư huynh, chuyện này quả thật là không tầm thường rồi.
Nhập Thánh đại sư trầm ngâm một lát rồi nói:
- Quả thật là lão nạp không dám tin chuyện này, nếu Phương thí chủ không nhầm thì tất phải có chuyện trọng đại phát sinh mới khiến cho đệ tử bổn tự đều xuất tự.
Tuyệt Nghi thầm nghi:
- Xem ra bọn họ không tin thật rồi!
Nghĩ đoạn chàng định nói tiếp thì đã nghe Bang chủ Cái Bang - Nam Hoa Thần Cái Hoắc Minh Phong lớn tiếng nói:
- Phương lão đệ, mấy vị huynh đệ của lão phu đâu? Lẻ nào bọn họ cũng không còn trong Thiếu Lâm tự?
Tuyết Nghi nói:
- Vản bối cũng chưa gặp bọn họ!
Hoắc Minh Phong chau mày, nói:
- Bọn họ không ở trong Thiếu Lâm tự thì thật là kỳ quái! Lẻ nào...
Bỗng nhiên lão bật đứng lên rồi nói với Nhập Vân đại sư:
- Chưởng môn, chúng ta phải đích thân đi xem thử mới được!
Nhập Vân đại sư gật đầu, nói:
- Lão nạp cũng có ý này.
Nhập Thánh đại sư tiếp lời:
- Tiểu thí chủ nói là ở La Hán Đường không có người nào à?
Tuyết Nghi gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Nhập Thánh đại sư thở dài một hồi rồi nói:
- Chưởng môn sư đệ, đệ tử bản tự không dưới năm trăm, nếu có kẻ nào muốn tàn sát thì e rằng cũng không thể!
Nhập Vân đại sư nói:
- Không sai! Huống hồ là bọn họ đều biết võ công! Tiểu đệ không tin bọn họ đã bị hại!
Tuyết Nghi nói:
- Vản bối không dám võ đoán là có chuyện gì xảy ra với bọn họ hay không, nhưng khắp Thiếu Lâm tự không thấy một tăng nhân là sự thực!
Nhập Vân suy nghĩ một lát rồi nói:
- Lão nạp quyết định là sẽ đích thân đi tuần tra một vòng.
Lão đứng lên và nói tiếp với Nhập Thánh đại sư:
- Sư huynh cùng đi chứ?
Nhập Thánh nói:
- Đương nhiên, chuyện kỳ quặc như thế thì làm sao mà ngồi nhìn được?
Nhập Vân nhìn qua Hoắc Minh Phong và nói:
- Hoắc Bang chủ thì sao?
Hoắc Minh Phong lớn tiếng nói:
- Gặp quái sự như thế này thì tự nhiên Hoắc mỗ không cam tâm làm người đi sau...
Lời chưa dứt thì lão đã cất bước ra khỏi tịnh thất.
Nhập Vân, Nhập Thánh cũng lần lượt theo sau Hoắc Minh Phong.
Tống Phù quét mục quang nhìn qua Tuyết Nghi, Tiểu Bình và nói:
- Chúng ta cũng cùng đi chứ?
Tuyết Nghi nói:
- Đương nhiên phải đi rồi! Chuyện lạ như thế thì làm sao bõ qua.
Vừa nói chàng vừa nắm tay Tiểu Bình sải bước ra khỏi tịnh thất. Tống Phù mĩm cười rồi lặng lẻ theo sau, đoàn người tiến thẳng ra đại điện.
Đúng như Phương Tuyết Nghi nói, Thiếu Lâm tự tuy rộng lớn nhưng lúc nầy không một bóng hòa thượng qua lại, tình hình này khiến cho Nhập Vân Chưởng môn bất giác thất sắc, mồ hôi toát ra như mưa.
Hoắc Minh Phong cũng kinh ngạc không ít, duy có Tống Phù là lạnh lùng thản nhiên như không có chuyện gì. Nhưng khi quần hùng vào tới đại điện thì bỗng nhiên lão lớn tiếng nói:
- Chưởng môn, lão phu có câu này nhưng chẳng biết có nên nói hay không?
Nhập Vân chau mày hỏi:
- Thí chủ có chuyện gì cứ nói ra xem?
Nhập Thánh cũng tiếp lời:
- Chuyện hôm nay quả thật là quái sự mà mây trăm năm qua Thiếu Lâm tự chưa từng gặp, nếu thí chủ có cao kiến gì xin mau mau nói ra, huynh đệ lão nạp sẽ vô cùng cảm kích.
Tống Phù gật đầu, nói:
- Điều nầy thì lão phu hiểu, nhưng...
Nhập Vân đại sư nói:
- Thí chủ, dù là chuyện bất lợi đối với bổn tự thì lão nạp cũng không trách, thí chủ cứ yên tâm mà nói.
Tống Phù nói:
- Chưởng môn đã nói thế thì lão phu phải nói thẳng thôi! Theo tình hình trước mặt, nếu đệ tử của quý tự không bị đối phương dụ đến một nói rất xa thì trong quý tự tất phải có một nơi có thể tàng ẩn mà Chưởng môn chưa phát hiện ra đấy thôi!
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì cảm thấy kỳ quặc, nếu nói toàn bộ hòa thượng của Thiếu Lâm tự bị dụ đến một nơi rất xa thì hoàn toàn không có thể, còn nói trong Thiếu Lâm tự có một nói khả dĩ dung nạp mấy trăm người thì tại sao Nhập Vân Chưởng môn lại không biết?
Bất giác chàng nhìn qua Tống Phù với ánh mắt nghi hoặc và thầm nghĩ:
- Không biết Nhập Vân Chưởng môn sẽ trả lời như thế nào đây?
Nhập Vân đại sư nghe Tống Phù nói xong thì cũng biến sắc, lão trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói:
- Tống thí chủ, điểm thứ nhất thì lão nạp khó tin, vì mấy trăm người đông như thế thì không thể im hơi lặng tiếng, huống hồ trong số bọn họ cũng phải có người đến bảo cho lão nạp một tiếng chứ!